Quyển 5 - Chương 87: Dĩ dật đãi lao
Hải Phong Nhi
31/01/2017
Tiễn các tướng sĩ đi chấp hành tâm lý chiến xong, Lục Thất quay trở
về quân doanh lập tức hạ lệnh xuất binh cướp lấy toàn bộ lãnh thổ Cam
Châu, đánh chiếm huyện Sơn Đan, huyện Dân Nhạc, huyện Lâm Trạch, huyện
Cao Đài.
Địa lý của Cam Châu là vùng giao tranh của nhà binh, không những là thông đạo từ đông sang tây của con đường tơ lụa mà lệch về phía nam còn thông đến Thổ Phiên, bắc đến Hán Trường Thành và trấn Di Hạp, theo cổ đạo Cư Diên có thể đến ốc đảo Cư Diên Hải. Cư Diên Hải là một cương vực đã thâm nhập vào đại mạc Mông Cổ.
Sau khi chiếm cứ toàn bộ Cam Châu, Lục Thất đột nhiên ngừng binh không tiến lên trước nữa, đại quân đóng ở Cam Châu bắt đầu ồ ạt khai hoang Cam Châu. Sau khi “bán” đất vườn ra, Lục Thất liền hạ lệnh khai hoang và khởi công xây dựng thủy lợi.
Sau khi đóng quân ở Cam Châu, Lục Thất cố tình triệu tập Chỉ huy sứ cấp bậc Tướng soái trở lên giải thích vì sao không tiếp tục tiến chiếm Túc Châu, Qua Châu và Sa Châu.
Thứ nhất, Cam Châu là nơi bốn bề giáp chiến, phía nam có thể đột kích Thổ Phiên, phía bắc có thể tiến quân Liêu quốc hoặc dân tộc Hồi Hột.
Thứ hai, sau khi đại quân tiến thủ Cam Châu đã gặp một thống soái quân địch cấp công lỗ mãng, soái địch kia biết tin Lương Châu bị chiếm đóng, có thể muốn đi về phía đông cướp lại Lương Châu, cũng có thể muốn tăng cường phòng thủ vùng Đại Đấu, lợi dụng nơi hiểm yếu ngăn cản đột kích, kết quả là chậm một bước, đưa lên miệng lại bị cướp mất.
Quân Cam Châu của Hạ quốc bị diệt, đã tạo thành một mục đích cho chiến lược tây chinh. Nếu đại quân tiếp tục đột kích Túc Châu, Hạ quân Túc Châu rất có thể sẽ rút lui đến Qua Châu, còn dân chúng Túc Châu cũng sẽ nghe phong thanh mà di dời, cho nên tiến chiếm Túc Châu sẽ chỉ có được một tòa thành trống không.
Thứ ba, đại quân không nên dời xa Lương Châu, phải bất cứ lúc nào cũng có thể quay về viện binh cho Lương Châu, cùng với chấn nhiếp nhân tố không ổn định ở Lương Châu.
Thứ tư, quân Cam Châu bị diệt, quân địch của Sa Châu, Túc Châu và Qua Châu chắc chắn sẽ hợp cùng một chỗ. Cho nên thay vì cứ tiếp tục viễn chinh khiến cho quân Tây chinh trở nên mệt mỏi, không bằng đợi quân địch mệt rồi tấn công. Hơn nữa chủ động đột kích, rất có thể sẽ lâm vào cảnh chiến tranh giằng co người tiến kẻ lùi.
Chỉ cần chiếm đóng Cam Châu là có thể chiếm được thể chủ động. Hiện tại đại quân đóng ở Cam Châu có hơn hai vạn kỵ binh, lo gì kẻ thù tập kết mười vạn bộ binh, cũng đều giống nhau có thể đạp phá, bộ quân thảo nguyên có rất ít trường thương và áo giáp, cung tên cũng chỉ có thể trang bị cho một bộ phận quân lực. Thảo nguyên quân mạnh nhất là tính cơ động và xung phong của kỵ binh, hầu như đều là dùng mã tấu.
Thứ năm, căn cứ vào văn án ghi chép có được ở Lương Châu, Sa Châu, Túc Châu và Qua Châu có sản xuất rất ít ỏi, khuyết thiếu quân lương. Vùng Hà Tây về mặt đối ngoại phải liên tục dùng binh chống đỡ Hạ quốc, nhân khẩu và đàn dê cừu giảm nghiêm trọng. Cho nên dân du mục và nông dân dời xa Cam Châu không bao lâu phải quay lại để sống vì quân địch sẽ cướp đoạt hi vọng sinh tồn của dân di dời.
Thứ sáu, Lục Thất cũng không nói gì, trên thực tế hắn đóng quân ở Cam Châu không tiến. Nguyên nhân lớn nhất chính là chỉnh quân, quân tâm hàng binh rất không ổn, lúc không có chiến tranh đã tìm cơ hội chạy trốn, một khi xảy ra đại chiến thì đám hàng binh này sẽ trở thành mồi lửa dẫn đến quân lực tan tác. Hơn nữa sau khi viễn chinh, tiếp viện cho chiến tuyến sẽ gia tăng tiêu hao rất nhiều.
Ngoài ra Lục Thất còn có một mục đích Tây chinh khác đó chính là muốn kéo bản thân ở lại Hà Tây. Nếu đã tiến quân Hà Tây, triều đình Chu quốc sẽ không hạ lệnh điều hắn rời khỏi. Một khi hành vi đáng nghi kỵ của hắn trở nên rõ ràng, tất cả những gì của Lục Thất ở Tây Bắc hiện giờ sẽ khiến triều đình Chu quốc phản lại hắn.
Đám tướng soái nghe Lục Thất giải thích xong, quay về truyền lại cho các tướng sĩ biết, quân tâm của các tướng sĩ nhanh chóng được ổn định.
Thực ra đạo lý rất đơn giản, mọi người đều muốn sinh tồn, nếu ở lại Cam Châu có cơm ăn lại không phải viễn chinh bán mạng, vậy cũng không muốn chạy đi đâu nữa. Chạy thì có thể đi đâu, núi Kỳ Sơn hay là sa mạc? Rất dễ chết đói đấy, không đói thì cũng bị sói ăn thịt.
Sau khi Lục Thất xử lý vấn đề quân tâm xong, hắn tĩnh tâm suy nghĩ một hồi, mới gửi thư cho Kỷ Vương và Tiểu Điệp. Hắn kể một chút về tình hình Hạ quân ở Hà Tây, nói cho Kỳ Vương chinh chiến đang diễn ra ở Hà Tây, tạm thời chưa thể về Hội Châu được.
Hắn gửi thư cho Tiểu Điệp, ngoài việc ân cần thăm hỏi, còn muốn tìm Trình Đức Huyền, để Trình Đức Huyền đến Cam Châu gặp hắn. Nếu không tìm thấy ở Hội Châu, vậy không cần đi Nguyên Châu tìm nữa, có thể cho người đến thẳng Tương Châu.
Tiếp theo, Lục Thất bắt đầu giáo huấn kỵ quân ở Cam Châu. Hắn đích thân tham dự việc giáo huấn, tự cưỡi ngựa, bắn tên, khiến kỵ quân kinh sợ. Còn bộ quân cơ bản đã trở thành công binh, giao cho Chiết Hương Nguyệt quản lý việc khai khẩn trồng trọt và khởi công xây dựng thủy lợi.
Trong sự bận rộn thời gian thoáng cái đã trôi qua mười ngày, dần dần, từ phía Tây có rất nhiều nông dân và dân du mục đến Cam Châu, cơ bản đều là hai bàn tay trắng, Lục Thất thu nhận và giúp đỡ, thuê làm lực lượng lao động khai khẩn đồn điền, chỉ quản ăn uống, nhưng cũng có bộ phận nhập quân.
Lục Thất biết rõ sẽ có thám báo quân địch, lại cố ý rộng lượng thu dụng, hắn đang tiến hành một cuộc ám chiến kéo dài. Thống trị Cam Châu càng tốt thì càng có nhiều tướng sĩ, có thể trên phương diện tâm lý, phá hủy ý chí chiến đấu của quân địch.
Mười hai ngày sau ở Cam Châu, Trình Đức Huyền đồng ý lời mời đến Cam Châu. Sau khi ông ta đến thấy cảnh tượng lao động khí thế cao ngất trời cùng với kỵ binh như rừng rậm đang huấn luyện khiến ông ta thấy kinh sợ. Lục Thiên Phong thực sự là kiểu người hống hách, không ngờ có đến sáu vạn quân lực ở Cam Châu, hơn nữa còn gần ba vạn kỵ binh, tính cả kỵ binh ở Lương Châu.
Chiết Hương Nguyệt tiếp đón Trình Đức Huyền, sau đó Lục Thất cũng trở về quân phủ, vừa nhìn thấy ông ta liền chắp tay cười nói:
- Vất vả cho Trình đại nhân đường xa đến đây.
- Đại tướng quân quá lời rồi, hạ quan có thể đến Cam Châu xem phong thái hùng vĩ của nơi này là điều may mắn cầu mà không được ấy chứ.
Trình Đức huyền thể hiện sự tôn kính, rất biết cách trả lời.
Lục Thất cười, ngồi xuống sau đó bình thản nói:
- Ta mời Trình đại nhân xa xôi đến đây là muốn cùng Trình đại nhân làm một vụ mua bán.
- Ồ, Đại tướng quân muốn mua bán cái gì?
Trình Đức Huyền lập tức cảnh giác nói.
- Ta tấn công Hà Tây, vì lấy lòng quân quy thuận cho nên không thể để sưu cao thuế nặng, nhưng ta cần lương thực nuôi quân. Ta muốn mua bán lương thực với Trình đại nhân.
Lục Thất bình thản nói.
Trình Đức Huyền giật mình gật đầu, sự sợ hãi trong lòng tan biến. Ông ta lo lắng Lục Thiên Phong sẽ ép mình quy thuận, ông ta bình thản nói:
- Lương thực Đại tướng quân nuôi quân có thể xin triều đình mà.
- Xin triều đình, chắc không được đâu. Ta tăng cường quân bị ở Thạch Châu, triều đình cũng chưa cấp quân lương. Bây giờ triều đình phát động chiến sự Ba Thục và Giang Nam thì lại càng không đưa quân lương đến Hà Tây.
Lục Thất trả lời.
Trình Đức Huyền gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Ta từng nghe thuộc hạ Khách Ban nói, Bình Lương đô đốc phủ đã mua bán lương thực với Phòng Đương thị, cho nên ta muốn trực tiếp mua lương thực với Trình đại nhân.
- Đại tướng quân, bây giờ mua bán lương thực không dễ đâu.
Trình Đức Huyền nói.
- Không dễ mua cũng mua, ta giống với Phòng Đương thị dùng chiến mã đổi lương thực.
Lục Thất nói.
Trình Đức Huyền nghe xong thay đổi sắc mặt, chiến mã, tuyệt đối là quân nhu mà Tương Châu cần. Nhiều năm như vậy rồi, ông ta cũng chỉ trao đổi mua bán được hơn ba ngàn con chiến mã với Phòng Đương thị. Hạ quốc cũng không phải ngu, bán rẻ quá nhiều chiến mã chẳng khác gì là cho kẻ thù dao. Hơn nữa chiến mã Hạ quốc cũng khan hiếm, tác chiến trên thảo nguyên rộng lớn tuyệt không thể thiếu kỵ binh được.
- Đại tướng quân muốn đổi thế nào?
Trình Đức Huyền hỏi.
- Ta cần lương thực cho mười vạn đại quân trong một năm, muốn dùng năm ngàn chiến mã để đổi.
Lục Thất trả lời.
Trình Đức Huyền nhíu mày nói:
- Quân lương cho mười vạn đại quân một năm quá nhiều, hơn nữa dùng năm ngàn chiến mã để đổi cũng không đổi được.
- Trình đại nhân, ta đề xuất trao đổi dĩ nhiên là phải làm giá cao hơn Phòng Đương thị. Ta nói thực, nếu ta vẫn chưa muốn có hiềm khích với Chu quốc, hoàn toàn có thể dùng chiến mã đổi lấy lương thực của Chu quốc, thậm chí có thể giao dịch với Tấn quốc công. Nếu không phải Chiết thị quá nghèo, cũng sẽ giao dịch với Chiết thị.
Lục Thất trả lời.
Trình Đức Huyền gật đầu nói:
- Đại tướng quân nói rất đúng, nhưng một năm lương thực cho mười vạn quân cũng không phải chuyện nhỏ. Chẳng những chưa chắc có thể xoay xở đủ mà bốc xếp và vận chuyển cũng rất khó.
- Trình đại nhân, chúng ta có thể mua bán từng bước một.
Lục Thất mỉm cười.
Trình Đức Huyền suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chuyện này, hạ quan phải về xin chỉ thị.
- Được, ta cho đại nhân thời gian một tháng, nếu Trình đại nhân không có hồi âm ta sẽ nghĩ cách khác. Nếu ta mất Hà Tây, Trình đại nhân có thể tìm Chiết Hương Nguyệt giao dịch.
Lục Thất nói.
Trình Đức Huyền ngẩn người ra rồi nói:
- Đại tướng quân sao lại mất Hà Tây?
- Chiến sự thay đổi thất thường, có thể ta sẽ tây chinh đi Sa Châu, lúc đó không nên để cho Trình đại nhân chạy quá xa, Hà Tây vẫn rất nguy hiểm đấy.
Lục Thất mỉm cười nói, Trình Đức Huyền hiểu gật đầu.
Địa lý của Cam Châu là vùng giao tranh của nhà binh, không những là thông đạo từ đông sang tây của con đường tơ lụa mà lệch về phía nam còn thông đến Thổ Phiên, bắc đến Hán Trường Thành và trấn Di Hạp, theo cổ đạo Cư Diên có thể đến ốc đảo Cư Diên Hải. Cư Diên Hải là một cương vực đã thâm nhập vào đại mạc Mông Cổ.
Sau khi chiếm cứ toàn bộ Cam Châu, Lục Thất đột nhiên ngừng binh không tiến lên trước nữa, đại quân đóng ở Cam Châu bắt đầu ồ ạt khai hoang Cam Châu. Sau khi “bán” đất vườn ra, Lục Thất liền hạ lệnh khai hoang và khởi công xây dựng thủy lợi.
Sau khi đóng quân ở Cam Châu, Lục Thất cố tình triệu tập Chỉ huy sứ cấp bậc Tướng soái trở lên giải thích vì sao không tiếp tục tiến chiếm Túc Châu, Qua Châu và Sa Châu.
Thứ nhất, Cam Châu là nơi bốn bề giáp chiến, phía nam có thể đột kích Thổ Phiên, phía bắc có thể tiến quân Liêu quốc hoặc dân tộc Hồi Hột.
Thứ hai, sau khi đại quân tiến thủ Cam Châu đã gặp một thống soái quân địch cấp công lỗ mãng, soái địch kia biết tin Lương Châu bị chiếm đóng, có thể muốn đi về phía đông cướp lại Lương Châu, cũng có thể muốn tăng cường phòng thủ vùng Đại Đấu, lợi dụng nơi hiểm yếu ngăn cản đột kích, kết quả là chậm một bước, đưa lên miệng lại bị cướp mất.
Quân Cam Châu của Hạ quốc bị diệt, đã tạo thành một mục đích cho chiến lược tây chinh. Nếu đại quân tiếp tục đột kích Túc Châu, Hạ quân Túc Châu rất có thể sẽ rút lui đến Qua Châu, còn dân chúng Túc Châu cũng sẽ nghe phong thanh mà di dời, cho nên tiến chiếm Túc Châu sẽ chỉ có được một tòa thành trống không.
Thứ ba, đại quân không nên dời xa Lương Châu, phải bất cứ lúc nào cũng có thể quay về viện binh cho Lương Châu, cùng với chấn nhiếp nhân tố không ổn định ở Lương Châu.
Thứ tư, quân Cam Châu bị diệt, quân địch của Sa Châu, Túc Châu và Qua Châu chắc chắn sẽ hợp cùng một chỗ. Cho nên thay vì cứ tiếp tục viễn chinh khiến cho quân Tây chinh trở nên mệt mỏi, không bằng đợi quân địch mệt rồi tấn công. Hơn nữa chủ động đột kích, rất có thể sẽ lâm vào cảnh chiến tranh giằng co người tiến kẻ lùi.
Chỉ cần chiếm đóng Cam Châu là có thể chiếm được thể chủ động. Hiện tại đại quân đóng ở Cam Châu có hơn hai vạn kỵ binh, lo gì kẻ thù tập kết mười vạn bộ binh, cũng đều giống nhau có thể đạp phá, bộ quân thảo nguyên có rất ít trường thương và áo giáp, cung tên cũng chỉ có thể trang bị cho một bộ phận quân lực. Thảo nguyên quân mạnh nhất là tính cơ động và xung phong của kỵ binh, hầu như đều là dùng mã tấu.
Thứ năm, căn cứ vào văn án ghi chép có được ở Lương Châu, Sa Châu, Túc Châu và Qua Châu có sản xuất rất ít ỏi, khuyết thiếu quân lương. Vùng Hà Tây về mặt đối ngoại phải liên tục dùng binh chống đỡ Hạ quốc, nhân khẩu và đàn dê cừu giảm nghiêm trọng. Cho nên dân du mục và nông dân dời xa Cam Châu không bao lâu phải quay lại để sống vì quân địch sẽ cướp đoạt hi vọng sinh tồn của dân di dời.
Thứ sáu, Lục Thất cũng không nói gì, trên thực tế hắn đóng quân ở Cam Châu không tiến. Nguyên nhân lớn nhất chính là chỉnh quân, quân tâm hàng binh rất không ổn, lúc không có chiến tranh đã tìm cơ hội chạy trốn, một khi xảy ra đại chiến thì đám hàng binh này sẽ trở thành mồi lửa dẫn đến quân lực tan tác. Hơn nữa sau khi viễn chinh, tiếp viện cho chiến tuyến sẽ gia tăng tiêu hao rất nhiều.
Ngoài ra Lục Thất còn có một mục đích Tây chinh khác đó chính là muốn kéo bản thân ở lại Hà Tây. Nếu đã tiến quân Hà Tây, triều đình Chu quốc sẽ không hạ lệnh điều hắn rời khỏi. Một khi hành vi đáng nghi kỵ của hắn trở nên rõ ràng, tất cả những gì của Lục Thất ở Tây Bắc hiện giờ sẽ khiến triều đình Chu quốc phản lại hắn.
Đám tướng soái nghe Lục Thất giải thích xong, quay về truyền lại cho các tướng sĩ biết, quân tâm của các tướng sĩ nhanh chóng được ổn định.
Thực ra đạo lý rất đơn giản, mọi người đều muốn sinh tồn, nếu ở lại Cam Châu có cơm ăn lại không phải viễn chinh bán mạng, vậy cũng không muốn chạy đi đâu nữa. Chạy thì có thể đi đâu, núi Kỳ Sơn hay là sa mạc? Rất dễ chết đói đấy, không đói thì cũng bị sói ăn thịt.
Sau khi Lục Thất xử lý vấn đề quân tâm xong, hắn tĩnh tâm suy nghĩ một hồi, mới gửi thư cho Kỷ Vương và Tiểu Điệp. Hắn kể một chút về tình hình Hạ quân ở Hà Tây, nói cho Kỳ Vương chinh chiến đang diễn ra ở Hà Tây, tạm thời chưa thể về Hội Châu được.
Hắn gửi thư cho Tiểu Điệp, ngoài việc ân cần thăm hỏi, còn muốn tìm Trình Đức Huyền, để Trình Đức Huyền đến Cam Châu gặp hắn. Nếu không tìm thấy ở Hội Châu, vậy không cần đi Nguyên Châu tìm nữa, có thể cho người đến thẳng Tương Châu.
Tiếp theo, Lục Thất bắt đầu giáo huấn kỵ quân ở Cam Châu. Hắn đích thân tham dự việc giáo huấn, tự cưỡi ngựa, bắn tên, khiến kỵ quân kinh sợ. Còn bộ quân cơ bản đã trở thành công binh, giao cho Chiết Hương Nguyệt quản lý việc khai khẩn trồng trọt và khởi công xây dựng thủy lợi.
Trong sự bận rộn thời gian thoáng cái đã trôi qua mười ngày, dần dần, từ phía Tây có rất nhiều nông dân và dân du mục đến Cam Châu, cơ bản đều là hai bàn tay trắng, Lục Thất thu nhận và giúp đỡ, thuê làm lực lượng lao động khai khẩn đồn điền, chỉ quản ăn uống, nhưng cũng có bộ phận nhập quân.
Lục Thất biết rõ sẽ có thám báo quân địch, lại cố ý rộng lượng thu dụng, hắn đang tiến hành một cuộc ám chiến kéo dài. Thống trị Cam Châu càng tốt thì càng có nhiều tướng sĩ, có thể trên phương diện tâm lý, phá hủy ý chí chiến đấu của quân địch.
Mười hai ngày sau ở Cam Châu, Trình Đức Huyền đồng ý lời mời đến Cam Châu. Sau khi ông ta đến thấy cảnh tượng lao động khí thế cao ngất trời cùng với kỵ binh như rừng rậm đang huấn luyện khiến ông ta thấy kinh sợ. Lục Thiên Phong thực sự là kiểu người hống hách, không ngờ có đến sáu vạn quân lực ở Cam Châu, hơn nữa còn gần ba vạn kỵ binh, tính cả kỵ binh ở Lương Châu.
Chiết Hương Nguyệt tiếp đón Trình Đức Huyền, sau đó Lục Thất cũng trở về quân phủ, vừa nhìn thấy ông ta liền chắp tay cười nói:
- Vất vả cho Trình đại nhân đường xa đến đây.
- Đại tướng quân quá lời rồi, hạ quan có thể đến Cam Châu xem phong thái hùng vĩ của nơi này là điều may mắn cầu mà không được ấy chứ.
Trình Đức huyền thể hiện sự tôn kính, rất biết cách trả lời.
Lục Thất cười, ngồi xuống sau đó bình thản nói:
- Ta mời Trình đại nhân xa xôi đến đây là muốn cùng Trình đại nhân làm một vụ mua bán.
- Ồ, Đại tướng quân muốn mua bán cái gì?
Trình Đức Huyền lập tức cảnh giác nói.
- Ta tấn công Hà Tây, vì lấy lòng quân quy thuận cho nên không thể để sưu cao thuế nặng, nhưng ta cần lương thực nuôi quân. Ta muốn mua bán lương thực với Trình đại nhân.
Lục Thất bình thản nói.
Trình Đức Huyền giật mình gật đầu, sự sợ hãi trong lòng tan biến. Ông ta lo lắng Lục Thiên Phong sẽ ép mình quy thuận, ông ta bình thản nói:
- Lương thực Đại tướng quân nuôi quân có thể xin triều đình mà.
- Xin triều đình, chắc không được đâu. Ta tăng cường quân bị ở Thạch Châu, triều đình cũng chưa cấp quân lương. Bây giờ triều đình phát động chiến sự Ba Thục và Giang Nam thì lại càng không đưa quân lương đến Hà Tây.
Lục Thất trả lời.
Trình Đức Huyền gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Ta từng nghe thuộc hạ Khách Ban nói, Bình Lương đô đốc phủ đã mua bán lương thực với Phòng Đương thị, cho nên ta muốn trực tiếp mua lương thực với Trình đại nhân.
- Đại tướng quân, bây giờ mua bán lương thực không dễ đâu.
Trình Đức Huyền nói.
- Không dễ mua cũng mua, ta giống với Phòng Đương thị dùng chiến mã đổi lương thực.
Lục Thất nói.
Trình Đức Huyền nghe xong thay đổi sắc mặt, chiến mã, tuyệt đối là quân nhu mà Tương Châu cần. Nhiều năm như vậy rồi, ông ta cũng chỉ trao đổi mua bán được hơn ba ngàn con chiến mã với Phòng Đương thị. Hạ quốc cũng không phải ngu, bán rẻ quá nhiều chiến mã chẳng khác gì là cho kẻ thù dao. Hơn nữa chiến mã Hạ quốc cũng khan hiếm, tác chiến trên thảo nguyên rộng lớn tuyệt không thể thiếu kỵ binh được.
- Đại tướng quân muốn đổi thế nào?
Trình Đức Huyền hỏi.
- Ta cần lương thực cho mười vạn đại quân trong một năm, muốn dùng năm ngàn chiến mã để đổi.
Lục Thất trả lời.
Trình Đức Huyền nhíu mày nói:
- Quân lương cho mười vạn đại quân một năm quá nhiều, hơn nữa dùng năm ngàn chiến mã để đổi cũng không đổi được.
- Trình đại nhân, ta đề xuất trao đổi dĩ nhiên là phải làm giá cao hơn Phòng Đương thị. Ta nói thực, nếu ta vẫn chưa muốn có hiềm khích với Chu quốc, hoàn toàn có thể dùng chiến mã đổi lấy lương thực của Chu quốc, thậm chí có thể giao dịch với Tấn quốc công. Nếu không phải Chiết thị quá nghèo, cũng sẽ giao dịch với Chiết thị.
Lục Thất trả lời.
Trình Đức Huyền gật đầu nói:
- Đại tướng quân nói rất đúng, nhưng một năm lương thực cho mười vạn quân cũng không phải chuyện nhỏ. Chẳng những chưa chắc có thể xoay xở đủ mà bốc xếp và vận chuyển cũng rất khó.
- Trình đại nhân, chúng ta có thể mua bán từng bước một.
Lục Thất mỉm cười.
Trình Đức Huyền suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chuyện này, hạ quan phải về xin chỉ thị.
- Được, ta cho đại nhân thời gian một tháng, nếu Trình đại nhân không có hồi âm ta sẽ nghĩ cách khác. Nếu ta mất Hà Tây, Trình đại nhân có thể tìm Chiết Hương Nguyệt giao dịch.
Lục Thất nói.
Trình Đức Huyền ngẩn người ra rồi nói:
- Đại tướng quân sao lại mất Hà Tây?
- Chiến sự thay đổi thất thường, có thể ta sẽ tây chinh đi Sa Châu, lúc đó không nên để cho Trình đại nhân chạy quá xa, Hà Tây vẫn rất nguy hiểm đấy.
Lục Thất mỉm cười nói, Trình Đức Huyền hiểu gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.