Quyển 5 - Chương 139: Đón người.
Hải Phong Nhi
31/01/2017
Lục Thất cũng không biết thỉnh cầu nho nhỏ của mình sẽ khiến cho mối quan
hệ giữa Thái tử và Kỷ Vương sứt mẻ. Khi đó hắn nghĩ cầu lấy một thực
chức cho Ôn Vũ cũng không khó khăn gì với Kỷ Vương, tùy tiện cấp cho một chức hộ vệ thực chức nào đó là có thể ứng phó rồi.
Cho nên khi tin từ chối của Kỷ Vương về đến tay Lục Thấy, hắn rất bất ngờ. Lý do là Chu Hoàng đế không đồng ý, hắn rất khó hiểu. Nếu Chu Hoàng đế đã gióng trống khua chiêng làm hòa với hắn thì tại sao lại không đồng ý với một thỉnh cầu be bé của hắn?
Hắn không hiểu, nên suy nghĩ rất lâu, như bình thường, hắn tiến cử là có ý tôn trọng triều đình Chu quốc, cũng ngầm có ý muốn đáp trả ý tốt muốn cầu hòa, thực tế là thể hiện thái độ hữu hảo với Chu Hoàng đế. Nhưng Chu hoàng đế lại từ chối.
Nghĩ một hồi, hắn cảm thấy có lẽ Chu Hoàng đế vẫn cảnh giác với mình, không nên làm quá phận ở Khai Phong phủ, còn việc thu xếp cho Ôn Vũ cũng không khó, trước tiên có thể để cho y đến một cửa hàng nào đó làm quản sự kiêm hộ vệ. Ôn Vũ không mang thực chức nên làm công kiếm tiền cũng không vi phạm quy tắc.
Trong thư của Kỷ Vương cũng có nói sẽ đồng ý chuyện đưa Hình thái giám ra ngoài. Vì sao Lục Thất lại muốn đưa Hình thái giám ra? Chủ yếu là hắn lo Hình thái giám sẽ mật báo. Hình thái giám biết hắn lợi dụng Giang Âm quân tập kích bất ngờ chiếm lấy Tô Châu, nếu để cho Chu quốc biết bí mật đó, có lẽ sẽ tạo thành nguy cơ không lường trước được. Thực ra hắn không hề biết, vì đủ loại tin tức phiến diện dồn lại khiến cho Chu Hoàng đế phỏng chừng hắn đang giấu diếm thế lực ở Thường Châu.
Nhận được tin của Kỷ Vương, Lục Thất tới gần cửa Đông Hoa của Hoàng cung chờ. Trong thư Kỷ Vương có nói, Chu Hoàng đế sẽ cắt bớt đi nhân số hoạn quan trong phủ Quận công Thanh Hà, chỉ cho phép phủ Quận công Thanh Hà có mười hoạn quan, hoạn quan dư thừa sẽ vào Hoàng cung Đại Chu làm việc, còn Hình thái giám kia sẽ được phóng ra khỏi Hoàng cung Đại Chu, giao cho Lục Thất.
Hắn kiên nhẫn chờ bên cạnh Hoàng cung. Hắn đã nhờ tay kẻ khác để có được Hình thái giám, ít nhiều vẫn có phiêu lưu, nhưng hắn cũng tin chắc Hình thái giám sẽ không dễ dàng để lộ ra bí mật của mình. Hình thái giám là thái giám, có mật cáo cũng chẳng được đối xử tử tế, nhưng lâu ngày, nếu biết Lục Thất phát triển nhanh chóng như gió nổi nước lên ở Chu quốc, có lẽ sẽ oán hận mà hãm hại mình.
Ngoài cửa Đông Hoa là chợ rất sầm uất kéo dài đến tận phố Mã Hành, cũng có thể nói, khu chợ ở cổng Đông Hoa là một phần của phố buôn bán Mã Hành, kinh doanh chủ yếu là các loại rau quả thịt tươi. Nguyên liệu nấu ăn của Thanh Phong Cư của Lục Thất đến hơn nửa là mua ở chợ cổng Đông Hoa.
Đợi một lát thì Hình thái giám bị mười mấy cấm quân vây quanh đưa đến. Dẫn đầu đoàn người cũng là một hoạn quan, tuổi chừng hơn ba mươi, mày rậm mắt to, dáng người cao lớn cường tráng, tuy mặc trang phục hoạn quan nhưng cũng rất có anh khí.
Lục Thất vừa thấy liền chủ động bước lại thi lễ cười chào:
- Chào Vương Đô tri.
- Không dám, Phò mã gia xem trọng nô tài rồi.
Gã hoạn quan cung kính khom người đáp lễ.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, quay đầu nhìn sang Hình thái giám. Hình thái giám cũng đã thấy hắn, vừa thấy hắn nhìn sang vội bước lên cung kính chào:
- Nô tài bái kiến Phò mã gia.
- Hình đại nhân không nên như vậy, ta và ngươi không có quan hệ chủ nô.
Hắn ôn hòa sửa lời.
- Hiện giờ nô tài là nô tài trong Hoàng cung Đại Chu, ngài là Phò mã Đại Chu, đương nhiên là chủ thượng của nô tài.
Hình thái giám cung kính đáp lại.
Lục Thất lắc đầu:
- Hình đại nhân đã giúp ta, nên ta mới cố gắng báo đáp một chút, ta không cần Hình đại nhân làm nô bộc.
Hình thái giám ngẩng đầu cười khổ:
- Nếu Phò mã gia không cần nô tài, nô tài còn có thể sống ở đâu đây?
- Để sống thì không khó. Ta cũng có một vài cửa hàng ở Khai Phong phủ, Hình đại nhân có thể làm chưởng quầy ở đó, ta có thể làm đông chủ của Hình đại nhân.
Lục Thất mỉm cười nói.
- Vâng, tiểu nhân bái kiến đông chủ.
Hình thái giám biết điều sửa lại xưng hô.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, đưa tay hoàn lễ một chút, nói:
- Các vị huynh đệ vất vả rồi.
Các cấm quân đều chào lại theo nghi thức quân đội. Quan chức của Lục Thất là Đại Tướng quân, lại có hư quan là Đô Chỉ Huy Sứ, đối với cấm quân thông thường thì tuyệt đối là nhân vật quyền uy cao cao tại thượng.
- Tạ Vương Đô tri.
Lục Thất quay sang cảm ơn hoạn quan đi cùng.
Viên hoạn quan này thực ra không hề đơn giản, là một trong những nhân vật thuộc tầng cao nhất của các hoạn quan trong Hoàng cung Chu quốc. Khi Lục Thất làm trực ban thì đã được đầu lĩnh dặn, tuy Chu Hoàng đế không cho thái giám cầm quyền, nhưng trong Hoàng cung, một vài đầu lĩnh thái giám vì là cận thần của Thiên gia, tương đương với chức tổng quản của gia đình giàu có, nên rất có quyền thế của cáo mượn oai hùm
Vương Đô tri nghe vậy vội cung kính đáp:
- Không dám, nô tài quay về.
Vương Đô tri và cấm quân đi rồi, Lục Thất quay đầu sang cười nói:
- Hình chưởng quầy, chúng ta đi thôi.
Hình thái giám gật đầu, theo Lục Thất đi về hướng đông, trên đường đi, Lục Thất bình thản nói:
- Không ngờ được gặp lại Hình lão huynh ở Khai Phong phủ.
- Thuộc hạ cũng thật không ngờ, đông chủ đến Chu quốc này lại có được thành tựu hào hùng phi phàm như vậy.
Hình thái giám nhỏ giọng khen.
Lục Thất cười:
- Ta cứu ngươi có được tự do, một là không muốn chuyện của Tô Châu bị lộ ra, hai là ta và ngươi quả thực có ân nghĩa. Bất kể thế nào, ngươi cũng đã làm Nguyệt lão cho ta ôm mỹ nhân về.
- Thuộc hạ mệnh ti tiện, nếu đông chủ không cứu thì đến già cũng phải khổ dịch mà chết già.
Hình thái giám nhỏ nhẹ nói.
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi. Cứ làm việc cho ta đi, ta biết ngươi rất có tài, ta cũng cần ngươi làm phụ tá.
Lục Thất trấn an hứa hẹn.
- Thuộc hạ tạ ơn đông chủ, nguyện ra sức vì đông chủ.
Hình thái giảm cung kính nói.
- Ta đã từng đồng ý với nữ nhân của ngươi, sau này, ngươi thấy nàng, hỏi nàng muốn gì, ta có thể thỏa mãn được sẽ không thoái thác.
Lục Thất ôn hòa nói.
- Vâng. Tạ ân điển của đông chủ.
Hình thái giám khá kích động đáp lại.
Lục Thất gật đầu, bước thêm vài chục bước lại hỏi:
- Hiện giờ Quận công Thanh hà thế nào?
- Không được ổn. Đến Đại Chu này bị nhốt trong phủ, cả ngày vui giận thất thường, nhưng thuộc hạ biết, ông ta vô cùng sợ hãi, chỉ sợ Hoàng đế Đại Chu sẽ giết mình.
Hình thái giám nhỏ giọng trả lời.
Lục Thất gật đầu:
- Ông ta là người yêu văn nhã, nếu có trở thành kẻ tù tội thì cũng có thời gian để thưởng văn kia mà, nên có cái nhìn thông suốt một chút.
- Từ khi ông ta đến Đại Chu cũng đã viết một vài bài văn từ, tuy đều là văn từ thê lương không cam lòng, nhưng thuộc hạ cảm thấy nếu triều đình Đại Chu nhìn thấy những bài văn này chỉ sợ sẽ thực sự nảy tâm sát khí.
Hình thái giám khẽ than thở.
Lục Thất im lặng, bước thêm vài chục bước mới nói:
- Những gì ông ta gặp hôm nay đều là do chính bản thân ông ta chuốc lấy.
- Với tính tình và năng lực của ông ta vốn cũng không thích hợp làm Hoàng đế, dù sao ông ta cũng không đủ tự tin khống chế võ thần cho nên mới luôn áp chế và giết các võ thần thiện chiến. Thuộc hạ cho rằng, mặc dù ông ta rất ngu muội, nhưng trong mười mấy năm tại vị, không có võ tướng nào phát triển được đến mức trở thành tai họa ngầm có thể soán vị.
Hình thái giám giải thích thay Lý quốc chủ.
Lục Thất gật đầu:
- Thủ đoạn thống trị của Đường quốc và Chu quốc đều có thiếu sót. Đường quốc có cái hoạn thế gia, sùng văn ức võ. Chu quốc coi trọng quân công, cũng đã thành cái họa công thần.
- Nếu Chu quốc không coi trọng quân công thì biên giới đã sớm bị xâm phạm đến mức diệt quốc.
Hình thái giám đáp lại.
Lục Thất gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Trước kia Hình lão huynh thuộc Giang Âm quân, hẳn là am hiểu hải chiến.
- Đông chủ, không phải thuộc hạ khoe khoang, thuộc hạ không chỉ am hiểu hải chiến, còn am hiểu chế tạo thuyền. Thực ra thuộc hạ vốn là đốc quan quản việc chế tạo tàu thuyền, chỉ là sau khi bị một vết thương trí mạng mới theo tiểu thư tới Giang Ninh.
Hình thái giám hồi đáp.
Lục Thất cười nói:
- Nếu ngươi đã biết đóng thuyền và quen với hải chiến, thì chờ thêm vài năm nữa ta sẽ tìm cách đưa ngươi tới Tô Châu, cho ngươi làm chủ soái năm ngàn thủy quân, chuyên lo việc buôn bán trên biển.
- Đông chủ nói thật chứ?
Hình thái giám không thể tin.
- Lục Thiên Phong ta đã hứa chưa bao giờ thất tín. Nếu ngươi đã am hiểu hải chiến và biết buôn bán với hải ngoại, đương nhiên ta sẽ muốn dùng ngươi.
Lục Thất bình thản nói.
- Thuộc hạ nguyện ra sức vì đông chủ.
Hình thái giám cung kính đáp lại.
Lục Thất cười nói:
- Nếu bây giờ ngươi muốn về thì cũng có thể đi.
Hình thái giám lắc đầu:
- Nếu bây giờ thuộc hạ rời đi sẽ bất lợi với đông chủ. Nếu thuộc hạ đoán không lầm, triều đình Chu quốc sẽ nghi ngờ hành vi của đông chủ, sẽ có bất lợi với nghiệp lớn của Đông chủ?
Lục Thất ngẩn ra, lập tức mỉm cười gật đầu. Hình thái giám cũng chủ động hỏi thăm chuyện của Hà Tây. Hai người vừa đi vừa nói đã tới Thanh Phong Cư, lại tiếp tục vừa uống rượu vừa trò chuyện, Lục Thất nhận ra Hình thái giám quả là nhân tài khó gặp, lại thông hiểu buôn bán.
Ngày đó Lục Thất đưa Hình thái giám tới sông Biện, để cho lão làm tổng quản nhiều cửa hàng bên sông, trừ Tây Phong Lầu. Chưởng quầy hiện tại của Tây Phong Lầu là do Dương Hồng tiến cử. Lục Thất không thể không nể mặt Dương Hồng.
Cho nên khi tin từ chối của Kỷ Vương về đến tay Lục Thấy, hắn rất bất ngờ. Lý do là Chu Hoàng đế không đồng ý, hắn rất khó hiểu. Nếu Chu Hoàng đế đã gióng trống khua chiêng làm hòa với hắn thì tại sao lại không đồng ý với một thỉnh cầu be bé của hắn?
Hắn không hiểu, nên suy nghĩ rất lâu, như bình thường, hắn tiến cử là có ý tôn trọng triều đình Chu quốc, cũng ngầm có ý muốn đáp trả ý tốt muốn cầu hòa, thực tế là thể hiện thái độ hữu hảo với Chu Hoàng đế. Nhưng Chu hoàng đế lại từ chối.
Nghĩ một hồi, hắn cảm thấy có lẽ Chu Hoàng đế vẫn cảnh giác với mình, không nên làm quá phận ở Khai Phong phủ, còn việc thu xếp cho Ôn Vũ cũng không khó, trước tiên có thể để cho y đến một cửa hàng nào đó làm quản sự kiêm hộ vệ. Ôn Vũ không mang thực chức nên làm công kiếm tiền cũng không vi phạm quy tắc.
Trong thư của Kỷ Vương cũng có nói sẽ đồng ý chuyện đưa Hình thái giám ra ngoài. Vì sao Lục Thất lại muốn đưa Hình thái giám ra? Chủ yếu là hắn lo Hình thái giám sẽ mật báo. Hình thái giám biết hắn lợi dụng Giang Âm quân tập kích bất ngờ chiếm lấy Tô Châu, nếu để cho Chu quốc biết bí mật đó, có lẽ sẽ tạo thành nguy cơ không lường trước được. Thực ra hắn không hề biết, vì đủ loại tin tức phiến diện dồn lại khiến cho Chu Hoàng đế phỏng chừng hắn đang giấu diếm thế lực ở Thường Châu.
Nhận được tin của Kỷ Vương, Lục Thất tới gần cửa Đông Hoa của Hoàng cung chờ. Trong thư Kỷ Vương có nói, Chu Hoàng đế sẽ cắt bớt đi nhân số hoạn quan trong phủ Quận công Thanh Hà, chỉ cho phép phủ Quận công Thanh Hà có mười hoạn quan, hoạn quan dư thừa sẽ vào Hoàng cung Đại Chu làm việc, còn Hình thái giám kia sẽ được phóng ra khỏi Hoàng cung Đại Chu, giao cho Lục Thất.
Hắn kiên nhẫn chờ bên cạnh Hoàng cung. Hắn đã nhờ tay kẻ khác để có được Hình thái giám, ít nhiều vẫn có phiêu lưu, nhưng hắn cũng tin chắc Hình thái giám sẽ không dễ dàng để lộ ra bí mật của mình. Hình thái giám là thái giám, có mật cáo cũng chẳng được đối xử tử tế, nhưng lâu ngày, nếu biết Lục Thất phát triển nhanh chóng như gió nổi nước lên ở Chu quốc, có lẽ sẽ oán hận mà hãm hại mình.
Ngoài cửa Đông Hoa là chợ rất sầm uất kéo dài đến tận phố Mã Hành, cũng có thể nói, khu chợ ở cổng Đông Hoa là một phần của phố buôn bán Mã Hành, kinh doanh chủ yếu là các loại rau quả thịt tươi. Nguyên liệu nấu ăn của Thanh Phong Cư của Lục Thất đến hơn nửa là mua ở chợ cổng Đông Hoa.
Đợi một lát thì Hình thái giám bị mười mấy cấm quân vây quanh đưa đến. Dẫn đầu đoàn người cũng là một hoạn quan, tuổi chừng hơn ba mươi, mày rậm mắt to, dáng người cao lớn cường tráng, tuy mặc trang phục hoạn quan nhưng cũng rất có anh khí.
Lục Thất vừa thấy liền chủ động bước lại thi lễ cười chào:
- Chào Vương Đô tri.
- Không dám, Phò mã gia xem trọng nô tài rồi.
Gã hoạn quan cung kính khom người đáp lễ.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, quay đầu nhìn sang Hình thái giám. Hình thái giám cũng đã thấy hắn, vừa thấy hắn nhìn sang vội bước lên cung kính chào:
- Nô tài bái kiến Phò mã gia.
- Hình đại nhân không nên như vậy, ta và ngươi không có quan hệ chủ nô.
Hắn ôn hòa sửa lời.
- Hiện giờ nô tài là nô tài trong Hoàng cung Đại Chu, ngài là Phò mã Đại Chu, đương nhiên là chủ thượng của nô tài.
Hình thái giám cung kính đáp lại.
Lục Thất lắc đầu:
- Hình đại nhân đã giúp ta, nên ta mới cố gắng báo đáp một chút, ta không cần Hình đại nhân làm nô bộc.
Hình thái giám ngẩng đầu cười khổ:
- Nếu Phò mã gia không cần nô tài, nô tài còn có thể sống ở đâu đây?
- Để sống thì không khó. Ta cũng có một vài cửa hàng ở Khai Phong phủ, Hình đại nhân có thể làm chưởng quầy ở đó, ta có thể làm đông chủ của Hình đại nhân.
Lục Thất mỉm cười nói.
- Vâng, tiểu nhân bái kiến đông chủ.
Hình thái giám biết điều sửa lại xưng hô.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, đưa tay hoàn lễ một chút, nói:
- Các vị huynh đệ vất vả rồi.
Các cấm quân đều chào lại theo nghi thức quân đội. Quan chức của Lục Thất là Đại Tướng quân, lại có hư quan là Đô Chỉ Huy Sứ, đối với cấm quân thông thường thì tuyệt đối là nhân vật quyền uy cao cao tại thượng.
- Tạ Vương Đô tri.
Lục Thất quay sang cảm ơn hoạn quan đi cùng.
Viên hoạn quan này thực ra không hề đơn giản, là một trong những nhân vật thuộc tầng cao nhất của các hoạn quan trong Hoàng cung Chu quốc. Khi Lục Thất làm trực ban thì đã được đầu lĩnh dặn, tuy Chu Hoàng đế không cho thái giám cầm quyền, nhưng trong Hoàng cung, một vài đầu lĩnh thái giám vì là cận thần của Thiên gia, tương đương với chức tổng quản của gia đình giàu có, nên rất có quyền thế của cáo mượn oai hùm
Vương Đô tri nghe vậy vội cung kính đáp:
- Không dám, nô tài quay về.
Vương Đô tri và cấm quân đi rồi, Lục Thất quay đầu sang cười nói:
- Hình chưởng quầy, chúng ta đi thôi.
Hình thái giám gật đầu, theo Lục Thất đi về hướng đông, trên đường đi, Lục Thất bình thản nói:
- Không ngờ được gặp lại Hình lão huynh ở Khai Phong phủ.
- Thuộc hạ cũng thật không ngờ, đông chủ đến Chu quốc này lại có được thành tựu hào hùng phi phàm như vậy.
Hình thái giám nhỏ giọng khen.
Lục Thất cười:
- Ta cứu ngươi có được tự do, một là không muốn chuyện của Tô Châu bị lộ ra, hai là ta và ngươi quả thực có ân nghĩa. Bất kể thế nào, ngươi cũng đã làm Nguyệt lão cho ta ôm mỹ nhân về.
- Thuộc hạ mệnh ti tiện, nếu đông chủ không cứu thì đến già cũng phải khổ dịch mà chết già.
Hình thái giám nhỏ nhẹ nói.
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi. Cứ làm việc cho ta đi, ta biết ngươi rất có tài, ta cũng cần ngươi làm phụ tá.
Lục Thất trấn an hứa hẹn.
- Thuộc hạ tạ ơn đông chủ, nguyện ra sức vì đông chủ.
Hình thái giảm cung kính nói.
- Ta đã từng đồng ý với nữ nhân của ngươi, sau này, ngươi thấy nàng, hỏi nàng muốn gì, ta có thể thỏa mãn được sẽ không thoái thác.
Lục Thất ôn hòa nói.
- Vâng. Tạ ân điển của đông chủ.
Hình thái giám khá kích động đáp lại.
Lục Thất gật đầu, bước thêm vài chục bước lại hỏi:
- Hiện giờ Quận công Thanh hà thế nào?
- Không được ổn. Đến Đại Chu này bị nhốt trong phủ, cả ngày vui giận thất thường, nhưng thuộc hạ biết, ông ta vô cùng sợ hãi, chỉ sợ Hoàng đế Đại Chu sẽ giết mình.
Hình thái giám nhỏ giọng trả lời.
Lục Thất gật đầu:
- Ông ta là người yêu văn nhã, nếu có trở thành kẻ tù tội thì cũng có thời gian để thưởng văn kia mà, nên có cái nhìn thông suốt một chút.
- Từ khi ông ta đến Đại Chu cũng đã viết một vài bài văn từ, tuy đều là văn từ thê lương không cam lòng, nhưng thuộc hạ cảm thấy nếu triều đình Đại Chu nhìn thấy những bài văn này chỉ sợ sẽ thực sự nảy tâm sát khí.
Hình thái giám khẽ than thở.
Lục Thất im lặng, bước thêm vài chục bước mới nói:
- Những gì ông ta gặp hôm nay đều là do chính bản thân ông ta chuốc lấy.
- Với tính tình và năng lực của ông ta vốn cũng không thích hợp làm Hoàng đế, dù sao ông ta cũng không đủ tự tin khống chế võ thần cho nên mới luôn áp chế và giết các võ thần thiện chiến. Thuộc hạ cho rằng, mặc dù ông ta rất ngu muội, nhưng trong mười mấy năm tại vị, không có võ tướng nào phát triển được đến mức trở thành tai họa ngầm có thể soán vị.
Hình thái giám giải thích thay Lý quốc chủ.
Lục Thất gật đầu:
- Thủ đoạn thống trị của Đường quốc và Chu quốc đều có thiếu sót. Đường quốc có cái hoạn thế gia, sùng văn ức võ. Chu quốc coi trọng quân công, cũng đã thành cái họa công thần.
- Nếu Chu quốc không coi trọng quân công thì biên giới đã sớm bị xâm phạm đến mức diệt quốc.
Hình thái giám đáp lại.
Lục Thất gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Trước kia Hình lão huynh thuộc Giang Âm quân, hẳn là am hiểu hải chiến.
- Đông chủ, không phải thuộc hạ khoe khoang, thuộc hạ không chỉ am hiểu hải chiến, còn am hiểu chế tạo thuyền. Thực ra thuộc hạ vốn là đốc quan quản việc chế tạo tàu thuyền, chỉ là sau khi bị một vết thương trí mạng mới theo tiểu thư tới Giang Ninh.
Hình thái giám hồi đáp.
Lục Thất cười nói:
- Nếu ngươi đã biết đóng thuyền và quen với hải chiến, thì chờ thêm vài năm nữa ta sẽ tìm cách đưa ngươi tới Tô Châu, cho ngươi làm chủ soái năm ngàn thủy quân, chuyên lo việc buôn bán trên biển.
- Đông chủ nói thật chứ?
Hình thái giám không thể tin.
- Lục Thiên Phong ta đã hứa chưa bao giờ thất tín. Nếu ngươi đã am hiểu hải chiến và biết buôn bán với hải ngoại, đương nhiên ta sẽ muốn dùng ngươi.
Lục Thất bình thản nói.
- Thuộc hạ nguyện ra sức vì đông chủ.
Hình thái giám cung kính đáp lại.
Lục Thất cười nói:
- Nếu bây giờ ngươi muốn về thì cũng có thể đi.
Hình thái giám lắc đầu:
- Nếu bây giờ thuộc hạ rời đi sẽ bất lợi với đông chủ. Nếu thuộc hạ đoán không lầm, triều đình Chu quốc sẽ nghi ngờ hành vi của đông chủ, sẽ có bất lợi với nghiệp lớn của Đông chủ?
Lục Thất ngẩn ra, lập tức mỉm cười gật đầu. Hình thái giám cũng chủ động hỏi thăm chuyện của Hà Tây. Hai người vừa đi vừa nói đã tới Thanh Phong Cư, lại tiếp tục vừa uống rượu vừa trò chuyện, Lục Thất nhận ra Hình thái giám quả là nhân tài khó gặp, lại thông hiểu buôn bán.
Ngày đó Lục Thất đưa Hình thái giám tới sông Biện, để cho lão làm tổng quản nhiều cửa hàng bên sông, trừ Tây Phong Lầu. Chưởng quầy hiện tại của Tây Phong Lầu là do Dương Hồng tiến cử. Lục Thất không thể không nể mặt Dương Hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.