Quyển 5 - Chương 81: Eo sông Cổ Lãng
Hải Phong Nhi
31/01/2017
Tên lính quân Hạ đó dẫn mười người trong nhóm Lục Thất, đang đi thì nhỏ giọng nói:
- Đại nhân, thực ra chỉ cần đối phó với thống lĩnh là có thể bức hàng được đội tuần tra ở đây, tốt nhất chỉ cần năm vị đi.
Lục Thất gật đầu, xua tay dặn dò năm thuộc hạ, theo tên lính kia đi đối phó với thống lĩnh quân Hạ, hắn dừng bước quay đầu nhìn quân bảo cách đó không xa, bờ đông Hoàng Hà của Ô Lan Độ cũng có một tòa quân bảo.
Một lát sau, thuộc hạ dẫn một tù binh trở về, là một quan quân Đảng Hạng râu rậm, quan quân đó thành thật bảo từng quân Hạ trong hố đất bỏ binh khí xuống đầu hàng.
Giải quyết xong trạm gác của địch ở bờ Hoàng Hà, Lục Thất cho thuyền đò trở về, hạ lệnh kỵ quân qua sông, một ngàn kỵ binh qua sông xong, dưới sự phối hợp của quân tốt đầu hàng kia, quả nhiên dễ dàng mở cửa quân bảo, một ngàn quân tiến vào quân bảo, bắt hơn hai trăm quân Hạ đang chìm trong giấc ngủ làm tù binh.
Sáng sớm, một ngàn kỵ binh xuất phát từ quân bảo, tù binh ở quân bảo đã được chuyển tới bờ đông Hoàng Hà, một ngàn kỵ binh đều mặc trang phục của quân Hạ, hơn nữa quá nửa mang đặc trưng đầu trọc, Lục Thất đương nhiên không thể cạo trọc đầu, hắn đội mũ giáp, lẩn giữa đám kỵ quân.
Cùng cưỡi ngựa với Lục Thất có một nhân vật quý tộc, đó là một đại hán khôi ngô, áo giáp sáng loáng, vai khoác áo mỏng, mắt sáng ngời, tràn đầy dã tính nhanh nhẹn dũng mãnh, râu dưới cằm như sừng rồng cuộn lại, trên hai tai đeo một chiếc khuyên lớn vàng lấp lánh, trông vô cùng uy phong.
Nhân vật này chính là Phiên soái mà Lục Thất lựa chọn, mạo danh là Thác Bạt Hồng, quả thực có người tên là Thác Bạt Hồng, là cháu họ của vua Hạ quốc, tuy nhiên cháu họ của vua Hạ quốc có rất nhiều, Thác Bạt Hồng là một thống lĩnh của ngự tiền vệ.
- Có phải hơi căng thẳng không?
Lục Thất cười hỏi trên ngựa.
- Vâng, thuộc hạ không quen lắm.
“Phiên soái” cung kính trả lời.
- Sau này sẽ quen, nếu có thể tiến chiếm được vùng Hà Tây, ngươi sẽ trở thành tướng soái thật sự.
Lục Thất mỉm cười hứa hẹn.
- Thuộc hạ đa tạ Đại tướng quân.
“Phiên soái” vừa mừng vừa lo cung kính nói.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, có câu dưới sự trọng thưởng tất có kẻ dũng mãnh, “phiên soái” này vốn chỉ là tốt hàng, trong lòng rất hèn mọn, y được bồi đắp thêm lòng can đảm, khiến y có khí độ của tướng soái.
Một ngàn kỵ binh thuận lợi tới được eo sông Cổ Lãng, có hai người đưa tin đi trước tới thông báo cho Thành Hòa Nhung, cùng Thành Hòa Nhung xây dựng cửa sông phía tây của eo sông Cổ Lãng, thực ra chính là một quân thành quan ải giống như Thanh Lưu Quan.
Lục Thất cơ bản rất hiểu bố cục của quân Hạ ở eo sông Cổ Lãng, quân Hạ trấn thủ eo sông Cổ Lãng có năm ngàn, nhưng quân lực trú đóng ở Thành Hòa Nhung cũng chỉ có một ngàn, ngoài ra bốn ngàn quân phân tán phòng thủ một số vùng hiểm yếu, đặc biệt là vách núi non hai bên eo sông Cổ Lãng sẽ có rất nhiều quân bắn cung tiễn nấp ở trên cao nhìn xuống, cho nên bước vào eo sông Cổ Lãng chẳng khác nào là tiến vào “đường đến suối vàng”.
Mà qua eo sông Cổ Lãng là tới được huyện Xương Tùng, huyện Xương Tùng phía nam dựa núi Kỳ Liên, bắc kề sa mạc Đằng Cách Lý, chỉ cần chiếm được eo sông Cổ Lãng là ngăn cản được sự tấn công của quân Hạ ở Lan Châu và Hà Hoàng, eo sông Cổ Lãng chính là một cánh cửa hiểm yếu giữa Lan Châu và Lương Châu.
Bước vào eo sông Cổ Lãng quanh co khúc khuỷu, giống như đi vào tuyệt địa hoang vu không người ở, Lục Thất bình tĩnh quan sát vách núi, hắn đã nhìn thấy không dưới hơn mười quân cung tiễn nấp quanh đó, quân Hạ vẫn thật sự coi trọng phòng ngự ở eo sông Cổ Lãng.
Thuận lợi đi qua quá nửa eo sông Cổ Lãng, hai người đưa tin đi đầu đã quay về, mang theo tin tức có thể tiến lên trước, nhưng khi sắp đến gần cửa sông, phía đối diện bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều quân Hạ, lao tới mãnh liệt như thủy triều.
Một ngàn kỵ binh lập tức hoảng sợ, rất nhiều tướng sĩ tay nắm chặt cán đao, Lục Thất cũng kinh ngạc, nhưng đã đến chỗ trong cùng của eo sông Cổ Lãng, lúc này nếu rối loạn tất sẽ khó rút lui hoàn hảo, hắn vội dặn dò “phiên soái” một lát.
- Tránh ra.
“Phiên soái” hô to một tiếng, vang vọng trong khe sâu, tiếp đó “phiên soái” phóng ngựa lên trước, đám kỵ binh phối hợp lần lượt nhường đường, để “phiên soái” đi lên trước nhất.
- Đám các ngươi chạy cái gì?
“Phiên soái” ngồi trên ngựa hiên ngang, uy nghiêm quát hỏi bằng tiếng Đảng Hạng.
Quân Hạ vọt tới lập tức từ chạy chuyển sang đi, đi đầu là một quan tướng cưỡi ngựa, từ xa đã thi lễ với “phiên soái”, lớn tiếng nói:
- Ti hạ phụng mệnh đi Lan Châu gấp, đã quấy nhiễu Đô thống quân đại nhân, xin thứ tội.
- Đi.
“Phiên soái” cầm roi vung ra, nghênh ngang nói, quan tướng Hạ quốc đó vội đánh ngựa đi, phía sau rất nhiều bộ quân đi theo, tuy nhiên đều thận trọng chạy chậm, đội ngũ cũng chỉ chiếm một nửa khe sâu.
Lục Thất thầm thở phào, tên “phiên soái” đó dứt khoát ở phía trước, phóng ngựa ngang nhiên dẫn đầu đi trước, Lục Thất nhìn thế thầm gật đầu, chính thái độ nghênh ngang không sợ này mới là cái ngụy trang tốt nhất, người này đúng là hắn không chọn sai.
Một ngàn kỵ binh dưới sự chỉ huy của “phiên soái” đi ngược hướng với bộ quân từ tây sang đông, Lục Thất nhìn bộ binh đan xen đi qua, trông kỷ luật và võ bị hành quân, hắn có thể nhìn ra hẳn là quân lực chủ yếu là dân du mục.
Lý do “phiên soái” mạo danh lần này là phụng mệnh lệnh của vua Hạ quốc, đi Sa Châu và Qua Châu đốc thúc mộ lĩnh quân, Lục thất không biết có hợp lý không, nhưng hắn cho rằng, lấy cờ hiệu Hạ quốc là phù hợp nhất.
Khoảng nửa giờ sau, Lục Thất thấy phía trước xuất hiện một quan thành, tường thành bằng đá nối ngang qua hai vách tường của khe sâu, rộng hơn một dặm, quan thành có hai động cửa thành, trong đó một động cửa thành có quân hạ đang xếp hành hướng ra ngoài, trên quan thành là mấy trăm tướng sĩ quân Hạ.
Một ngàn kỵ binh tới dưới quan thành, trước cửa thành không ai ra vào là hơn hai mươi tướng sĩ quân Hạ đang đứng đó, vừa thấy “phiên soái” tới, quân Hạ trước cửa thành vội vã cung kính, tay phải chạm vào ngực cúi người thi lễ.
“Phiên soái” gật đầu hỏi:
- Đô thống quân Trương đại nhân của các ngươi có ở đây không?
- Đô thống quân đại nhân đang ở quân phủ trong thành.
Thống lĩnh cửa thành cung kính trả lời.
- Tốt, bản quân muốn gặp Trương đại nhân, ngươi thay ta thông báo một tiếng đi.
“Phiên soái” nói.
- Vâng, đại nhân mời vào trong.
Thống lĩnh cửa thành hoàn toàn không nghi ngờ, cung kính nói.
“Phiên soái” gật đầu xuống ngựa, buông lỏng dây cương sải bước về phía cửa thành, kỵ binh phía sau lần lượt xuống ngựa, có người đi lên dắt ngựa của “phiên soái”, đi theo sau thống lĩnh cửa thành đó, bước vào trong quan ải cao tới mười mấy mét.
Lục Thất bước vào quan thành, tự nhiên rút đoản mâu trong tay, kế hoạch là sau khi vào thành, tìm cơ hội giết thống soái trấn thủ thành Hòa Nhung trước.
Trong thành Hòa Nhung chia làm ba phần, trái phải là khu xây dựng, ở giữa là đường phố, đây là một quân thành qua đường giống với thị trấn, hai bên đường đều là cửa hàng, tuy nhiên kến trúc thành Hòa Nhung rất lộn xộn, không có cảm giác chỉnh tề như thành trấn, giống như một khu dân nghèo.
Thành Hòa Nhung đại thể là một phương thành lớn một dặm, một ngàn kỵ binh sau khi tiến vào, đúng lúc bộ quân đi lại trong thành cũng không có, bộ quân đi lại trong thành Hòa Nhung có năm ngàn quân lực.
Tên thống lĩnh cửa thành đó mời “phiên soái” chờ một chút trên đường, sau đó vội bước nhanh vào khu kiến trúc bên phải báo cáo.
Thông thường, thống soái trấn thủ thành Hòa Nhung sẽ không chủ động gặp quân soái qua đường, trừ khi là thân cận, hoặc là quan chức cao hơn mới ra gặp, nếu ai đến cũng gặp chính là điều kiêng kỵ trong kết giao quân thần.
Một lát sau, một người mặc quan bào Đảng Hạng được chín tướng sĩ hộ tống đi ra khỏi khu vực bên phải để ra đường, Lục Thất nhìn từ xa, người này ở tuổi trung niên có khuôn mặt nho nhã, rõ ràng là người Hán, mà Lục Thất biết rằng, thống soái quân Hạ trấn thủ thành Hòa Nhung chính là một người Hán tên là Trương Tuyền.
- Trương Đô thống quân sao?
Phiên soái đợi người trung niên đến gần, lập tức sững sờ, ngẩn người hỏi.
- Đúng, ngươi là Ngự tiền thống lĩnh, Thác Bạt Hồng đại nhân.
Trương Tuyền mỉm cười đáp lại, gã đến gặp vì cho rằng vua Hạ quốc phái người chuyển lời, nếu không gã đã từ chối gặp.
- Ừ.
“Phiên soái” gật đầu, không nghĩ đã gật đầu, chỉ thấy một vật lướt qua người, y kinh sợ nghiêng người dời bước, còn Trương Tuyền đứng đối diện hét thảm một tiếng, bị vật đó đâm thủng ngực, cả người đều ngã sấp ra sau.
- Giết!
Lục Thất oai phong hạ lệnh, đám kỵ binh ai nấy đều rút đao ra, căng chân lao về chính tướng sĩ quân Hạ, một trong số đó là thống lĩnh cửa thành.
Ánh đao lạnh người, kim thiết đập vào nhau, kế đó là tiếng kêu thảm thiết, chín tên lính quân Hạ rất nhanh đã biến thành ma quỷ dưới lưỡi đao, sau đó một ngàn tướng sĩ đánh úp quan ải cửa thành, Lỗ Hải và Lý Bảo trong đó càng chạy lên trước nhất, giết chọc tàn khốc bằng rìu lớn và chùy, tuy nhiên một lát đã men theo con đường tấn công tường thành, quá nửa quân Hạ trên tường thành không biết làm sao, sao lại nội chiến?
Lục Thất đi tới cạnh “Phiên soái”, giơ tay vỗ vỗ vai y, mỉm cười nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, lần này chiếm được thành Hòa Nhung, ta ghi công đầu cho ngươi.
- Thuộc hạ tạ ơn đại nhân.
“Phiên soái” từ kinh hồn chuyển sang vui sướng, cung kính cảm tạ.
- Được, đợi lát đi chiếm thành Võ Uy, ngươi lại giả mạo tiếp.
Lục Thất mỉm cười nói, “phiên soái” sợ hãi ngẩng đầu, kế đó cung kính giơ tay chào kiểu quân đội.
- Thuộc hạ nguyện cống hiến hết mình.
“Phiên soái” rất có dũng khí bày tỏ thái độ.
- Đại nhân, thực ra chỉ cần đối phó với thống lĩnh là có thể bức hàng được đội tuần tra ở đây, tốt nhất chỉ cần năm vị đi.
Lục Thất gật đầu, xua tay dặn dò năm thuộc hạ, theo tên lính kia đi đối phó với thống lĩnh quân Hạ, hắn dừng bước quay đầu nhìn quân bảo cách đó không xa, bờ đông Hoàng Hà của Ô Lan Độ cũng có một tòa quân bảo.
Một lát sau, thuộc hạ dẫn một tù binh trở về, là một quan quân Đảng Hạng râu rậm, quan quân đó thành thật bảo từng quân Hạ trong hố đất bỏ binh khí xuống đầu hàng.
Giải quyết xong trạm gác của địch ở bờ Hoàng Hà, Lục Thất cho thuyền đò trở về, hạ lệnh kỵ quân qua sông, một ngàn kỵ binh qua sông xong, dưới sự phối hợp của quân tốt đầu hàng kia, quả nhiên dễ dàng mở cửa quân bảo, một ngàn quân tiến vào quân bảo, bắt hơn hai trăm quân Hạ đang chìm trong giấc ngủ làm tù binh.
Sáng sớm, một ngàn kỵ binh xuất phát từ quân bảo, tù binh ở quân bảo đã được chuyển tới bờ đông Hoàng Hà, một ngàn kỵ binh đều mặc trang phục của quân Hạ, hơn nữa quá nửa mang đặc trưng đầu trọc, Lục Thất đương nhiên không thể cạo trọc đầu, hắn đội mũ giáp, lẩn giữa đám kỵ quân.
Cùng cưỡi ngựa với Lục Thất có một nhân vật quý tộc, đó là một đại hán khôi ngô, áo giáp sáng loáng, vai khoác áo mỏng, mắt sáng ngời, tràn đầy dã tính nhanh nhẹn dũng mãnh, râu dưới cằm như sừng rồng cuộn lại, trên hai tai đeo một chiếc khuyên lớn vàng lấp lánh, trông vô cùng uy phong.
Nhân vật này chính là Phiên soái mà Lục Thất lựa chọn, mạo danh là Thác Bạt Hồng, quả thực có người tên là Thác Bạt Hồng, là cháu họ của vua Hạ quốc, tuy nhiên cháu họ của vua Hạ quốc có rất nhiều, Thác Bạt Hồng là một thống lĩnh của ngự tiền vệ.
- Có phải hơi căng thẳng không?
Lục Thất cười hỏi trên ngựa.
- Vâng, thuộc hạ không quen lắm.
“Phiên soái” cung kính trả lời.
- Sau này sẽ quen, nếu có thể tiến chiếm được vùng Hà Tây, ngươi sẽ trở thành tướng soái thật sự.
Lục Thất mỉm cười hứa hẹn.
- Thuộc hạ đa tạ Đại tướng quân.
“Phiên soái” vừa mừng vừa lo cung kính nói.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, có câu dưới sự trọng thưởng tất có kẻ dũng mãnh, “phiên soái” này vốn chỉ là tốt hàng, trong lòng rất hèn mọn, y được bồi đắp thêm lòng can đảm, khiến y có khí độ của tướng soái.
Một ngàn kỵ binh thuận lợi tới được eo sông Cổ Lãng, có hai người đưa tin đi trước tới thông báo cho Thành Hòa Nhung, cùng Thành Hòa Nhung xây dựng cửa sông phía tây của eo sông Cổ Lãng, thực ra chính là một quân thành quan ải giống như Thanh Lưu Quan.
Lục Thất cơ bản rất hiểu bố cục của quân Hạ ở eo sông Cổ Lãng, quân Hạ trấn thủ eo sông Cổ Lãng có năm ngàn, nhưng quân lực trú đóng ở Thành Hòa Nhung cũng chỉ có một ngàn, ngoài ra bốn ngàn quân phân tán phòng thủ một số vùng hiểm yếu, đặc biệt là vách núi non hai bên eo sông Cổ Lãng sẽ có rất nhiều quân bắn cung tiễn nấp ở trên cao nhìn xuống, cho nên bước vào eo sông Cổ Lãng chẳng khác nào là tiến vào “đường đến suối vàng”.
Mà qua eo sông Cổ Lãng là tới được huyện Xương Tùng, huyện Xương Tùng phía nam dựa núi Kỳ Liên, bắc kề sa mạc Đằng Cách Lý, chỉ cần chiếm được eo sông Cổ Lãng là ngăn cản được sự tấn công của quân Hạ ở Lan Châu và Hà Hoàng, eo sông Cổ Lãng chính là một cánh cửa hiểm yếu giữa Lan Châu và Lương Châu.
Bước vào eo sông Cổ Lãng quanh co khúc khuỷu, giống như đi vào tuyệt địa hoang vu không người ở, Lục Thất bình tĩnh quan sát vách núi, hắn đã nhìn thấy không dưới hơn mười quân cung tiễn nấp quanh đó, quân Hạ vẫn thật sự coi trọng phòng ngự ở eo sông Cổ Lãng.
Thuận lợi đi qua quá nửa eo sông Cổ Lãng, hai người đưa tin đi đầu đã quay về, mang theo tin tức có thể tiến lên trước, nhưng khi sắp đến gần cửa sông, phía đối diện bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều quân Hạ, lao tới mãnh liệt như thủy triều.
Một ngàn kỵ binh lập tức hoảng sợ, rất nhiều tướng sĩ tay nắm chặt cán đao, Lục Thất cũng kinh ngạc, nhưng đã đến chỗ trong cùng của eo sông Cổ Lãng, lúc này nếu rối loạn tất sẽ khó rút lui hoàn hảo, hắn vội dặn dò “phiên soái” một lát.
- Tránh ra.
“Phiên soái” hô to một tiếng, vang vọng trong khe sâu, tiếp đó “phiên soái” phóng ngựa lên trước, đám kỵ binh phối hợp lần lượt nhường đường, để “phiên soái” đi lên trước nhất.
- Đám các ngươi chạy cái gì?
“Phiên soái” ngồi trên ngựa hiên ngang, uy nghiêm quát hỏi bằng tiếng Đảng Hạng.
Quân Hạ vọt tới lập tức từ chạy chuyển sang đi, đi đầu là một quan tướng cưỡi ngựa, từ xa đã thi lễ với “phiên soái”, lớn tiếng nói:
- Ti hạ phụng mệnh đi Lan Châu gấp, đã quấy nhiễu Đô thống quân đại nhân, xin thứ tội.
- Đi.
“Phiên soái” cầm roi vung ra, nghênh ngang nói, quan tướng Hạ quốc đó vội đánh ngựa đi, phía sau rất nhiều bộ quân đi theo, tuy nhiên đều thận trọng chạy chậm, đội ngũ cũng chỉ chiếm một nửa khe sâu.
Lục Thất thầm thở phào, tên “phiên soái” đó dứt khoát ở phía trước, phóng ngựa ngang nhiên dẫn đầu đi trước, Lục Thất nhìn thế thầm gật đầu, chính thái độ nghênh ngang không sợ này mới là cái ngụy trang tốt nhất, người này đúng là hắn không chọn sai.
Một ngàn kỵ binh dưới sự chỉ huy của “phiên soái” đi ngược hướng với bộ quân từ tây sang đông, Lục Thất nhìn bộ binh đan xen đi qua, trông kỷ luật và võ bị hành quân, hắn có thể nhìn ra hẳn là quân lực chủ yếu là dân du mục.
Lý do “phiên soái” mạo danh lần này là phụng mệnh lệnh của vua Hạ quốc, đi Sa Châu và Qua Châu đốc thúc mộ lĩnh quân, Lục thất không biết có hợp lý không, nhưng hắn cho rằng, lấy cờ hiệu Hạ quốc là phù hợp nhất.
Khoảng nửa giờ sau, Lục Thất thấy phía trước xuất hiện một quan thành, tường thành bằng đá nối ngang qua hai vách tường của khe sâu, rộng hơn một dặm, quan thành có hai động cửa thành, trong đó một động cửa thành có quân hạ đang xếp hành hướng ra ngoài, trên quan thành là mấy trăm tướng sĩ quân Hạ.
Một ngàn kỵ binh tới dưới quan thành, trước cửa thành không ai ra vào là hơn hai mươi tướng sĩ quân Hạ đang đứng đó, vừa thấy “phiên soái” tới, quân Hạ trước cửa thành vội vã cung kính, tay phải chạm vào ngực cúi người thi lễ.
“Phiên soái” gật đầu hỏi:
- Đô thống quân Trương đại nhân của các ngươi có ở đây không?
- Đô thống quân đại nhân đang ở quân phủ trong thành.
Thống lĩnh cửa thành cung kính trả lời.
- Tốt, bản quân muốn gặp Trương đại nhân, ngươi thay ta thông báo một tiếng đi.
“Phiên soái” nói.
- Vâng, đại nhân mời vào trong.
Thống lĩnh cửa thành hoàn toàn không nghi ngờ, cung kính nói.
“Phiên soái” gật đầu xuống ngựa, buông lỏng dây cương sải bước về phía cửa thành, kỵ binh phía sau lần lượt xuống ngựa, có người đi lên dắt ngựa của “phiên soái”, đi theo sau thống lĩnh cửa thành đó, bước vào trong quan ải cao tới mười mấy mét.
Lục Thất bước vào quan thành, tự nhiên rút đoản mâu trong tay, kế hoạch là sau khi vào thành, tìm cơ hội giết thống soái trấn thủ thành Hòa Nhung trước.
Trong thành Hòa Nhung chia làm ba phần, trái phải là khu xây dựng, ở giữa là đường phố, đây là một quân thành qua đường giống với thị trấn, hai bên đường đều là cửa hàng, tuy nhiên kến trúc thành Hòa Nhung rất lộn xộn, không có cảm giác chỉnh tề như thành trấn, giống như một khu dân nghèo.
Thành Hòa Nhung đại thể là một phương thành lớn một dặm, một ngàn kỵ binh sau khi tiến vào, đúng lúc bộ quân đi lại trong thành cũng không có, bộ quân đi lại trong thành Hòa Nhung có năm ngàn quân lực.
Tên thống lĩnh cửa thành đó mời “phiên soái” chờ một chút trên đường, sau đó vội bước nhanh vào khu kiến trúc bên phải báo cáo.
Thông thường, thống soái trấn thủ thành Hòa Nhung sẽ không chủ động gặp quân soái qua đường, trừ khi là thân cận, hoặc là quan chức cao hơn mới ra gặp, nếu ai đến cũng gặp chính là điều kiêng kỵ trong kết giao quân thần.
Một lát sau, một người mặc quan bào Đảng Hạng được chín tướng sĩ hộ tống đi ra khỏi khu vực bên phải để ra đường, Lục Thất nhìn từ xa, người này ở tuổi trung niên có khuôn mặt nho nhã, rõ ràng là người Hán, mà Lục Thất biết rằng, thống soái quân Hạ trấn thủ thành Hòa Nhung chính là một người Hán tên là Trương Tuyền.
- Trương Đô thống quân sao?
Phiên soái đợi người trung niên đến gần, lập tức sững sờ, ngẩn người hỏi.
- Đúng, ngươi là Ngự tiền thống lĩnh, Thác Bạt Hồng đại nhân.
Trương Tuyền mỉm cười đáp lại, gã đến gặp vì cho rằng vua Hạ quốc phái người chuyển lời, nếu không gã đã từ chối gặp.
- Ừ.
“Phiên soái” gật đầu, không nghĩ đã gật đầu, chỉ thấy một vật lướt qua người, y kinh sợ nghiêng người dời bước, còn Trương Tuyền đứng đối diện hét thảm một tiếng, bị vật đó đâm thủng ngực, cả người đều ngã sấp ra sau.
- Giết!
Lục Thất oai phong hạ lệnh, đám kỵ binh ai nấy đều rút đao ra, căng chân lao về chính tướng sĩ quân Hạ, một trong số đó là thống lĩnh cửa thành.
Ánh đao lạnh người, kim thiết đập vào nhau, kế đó là tiếng kêu thảm thiết, chín tên lính quân Hạ rất nhanh đã biến thành ma quỷ dưới lưỡi đao, sau đó một ngàn tướng sĩ đánh úp quan ải cửa thành, Lỗ Hải và Lý Bảo trong đó càng chạy lên trước nhất, giết chọc tàn khốc bằng rìu lớn và chùy, tuy nhiên một lát đã men theo con đường tấn công tường thành, quá nửa quân Hạ trên tường thành không biết làm sao, sao lại nội chiến?
Lục Thất đi tới cạnh “Phiên soái”, giơ tay vỗ vỗ vai y, mỉm cười nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, lần này chiếm được thành Hòa Nhung, ta ghi công đầu cho ngươi.
- Thuộc hạ tạ ơn đại nhân.
“Phiên soái” từ kinh hồn chuyển sang vui sướng, cung kính cảm tạ.
- Được, đợi lát đi chiếm thành Võ Uy, ngươi lại giả mạo tiếp.
Lục Thất mỉm cười nói, “phiên soái” sợ hãi ngẩng đầu, kế đó cung kính giơ tay chào kiểu quân đội.
- Thuộc hạ nguyện cống hiến hết mình.
“Phiên soái” rất có dũng khí bày tỏ thái độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.