Quyển 5 - Chương 90: Gia chủ Vương thị
Hải Phong Nhi
31/01/2017
Lục Thất dời khỏi châu nha Đôn Hoàng, lại đi hỏi thăm nhà Vương thị, đối
với dòng tộc Vương thị làm địa đầu xà Đôn Hoàng này, Lục Thất
muốn gạt bỏ chỉ cần một mệnh lệnh, chẳng qua tình huống của Sa Châu
đặc thù, đối với loại hào tộc người Hán lẫn lộn huyết thống
này lại không thích hợp tịch biên.
Đến Vương trạch Lục Thất vừa nhìn đã bật cười, Vương trạch rất bình thường, là một tòa viện trạch bình thường rất lớn, hơn nữa có chút rách nát thiếu tu sửa. Nhưng các kiến trúc trong thành Đôn Hoàng đều rất rách nát, thể hiện khắp nơi ở Sa Châu đều rất nghèo khổ.
Vị gia chủ Vương thị kia vội vàng chào đón, cung kính mời Lục Thất đi vào. Sau khi nhập viện vào phòng, mời Lục Thất ngồi ghế trên, dâng trà, sau đó cung kính đứng.
- Ngươi cũng ngồi đi.
Lục Thất bình thản nói, gia chủ Vương thị sau khi cung kính hành lễ thì ngồi vào ghế khách vị.
- Ta đến là muốn cùng ngươi câu thông một chút.
Lục Thất bình thản nói.
- Vâng vâng, mời Đại tướng quân chỉ dạy.
Gia chủ Vương thị cung kính trả lời.
- Ngươi là Đại tộc Sa Châu, chắc là có lui tới với Hồi Hột ở Y Châu.
Lục Thất nói.
- Có qua lại, nhưng ở Y Châu rất loạn, cho nên qua lại rất ít. Đại tướng quân muốn tiến quân đến Y Châu sao?
Gia chủ Vương thị nói.
- Trước mắt còn chưa tiến quân Y Châu, ta không muốn kéo dài chiến tuyến.
Lục Thất trả lời.
Gia chủ Vương thị gật đầu nói:
- Y Châu cách chỗ này rất xa, từ đây đến biên giới eo sông Tinh Tinh của Y Châu cũng có năm trăm dặm, qua eo sông Tinh Tinh đến Y Ngô (Hami) cũng phải năm trăm dặm. Nếu Đại tướng quân muốn viễn chinh Y Châu, khó khăn nhất là tiếp viện quân lương. Phần lớn ở Y Châu là các bộ lạc Hồi Hột du mục. Đại quân vừa đi, bọn họ sẽ chạy mất, nông nghiệp Y Châu hiện giờ rất hoang vu.
Lục Thất gật đầu nói:
- Cho nên ta không định tiến quân Y Châu, mà là muốn gia tăng buôn bán.
- Thông thương cũng rất khó, đi mười chuyến thì bị cướp chín lần.
Gia chủ Vương thị cười khổ nói
Lục Thất mỉm cười nói:
- Nhất định phải qua eo sông Tinh Tinh mới có thể thông thương được sao?
Gia chủ Vương thị ngẩn người ra nói:
- Đại tướng quân muốn cho người Hồi Cốt của Y Châu đến Sa Châu buôn bán?
- Đúng thế, ta muốn bố trí Ngọc Môn quân, chuyên phụ trách buôn bán với Y Châu. Lá trà, đồ sứ, vải vóc, rất nhiều hàng hóa khác có thể đổi lấy bảo thạch ngọc liêu, dê cừu, các loại thương hàng khác.
Lục Thất nói.
Gia chủ Vương thị gật đầu nói:
- Nếu hàng lang Hà Tây có thể thông thương với Trường An, vậy con đường buôn bán của Y Châu có thể phát triển rồi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta rất ủng hộ buôn bán, có thể đảm bảo con đường thông thương và thuế má hợp lý của Hà Tây. Ngươi là vọng tộc Đôn Hoàng, ta hy vọng ngươi có thể cố gắng buôn bán mà không tranh ruộng đất với ta. Ta cũng cần ruộng đất để thưởng quân. Về phần ruộng đất của ngươi bị mất, ta sẽ ghi lại, coi như ta mua của ngươi.
- Vâng, tiểu dân đồng ý giao ruộng đất.
Gia chủ Vương thị tỏ thái độ hợp tác.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta biết ngươi muốn có được chức quan, sau này ta sẽ cho ngươi làm quan. Nhưng hiện tại, ngươi cần phải có biểu hiện lập công, liên hệ buôn bán với Y Châu chính là lập công.
- Vâng, tiểu dân sẽ cố gắng hết sức.
Gia chủ Vương thị cung kính trả lời.
- Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi.
Lục Thất lại nói.
Gia chủ Vương thị do dự một chút rồi nói:
- Tiểu dân trước kia đã nghe về Đại tướng quân lập nhiều chiến công vĩ đại, mà tiểu dân cũng biết vương triều Trung Nguyên xa xôi của hôm nay chính là đế quốc Đại Chu, nay Đại tướng quân đã lấy được Hà Tây, không biết sau này có đóng quân lâu dài ở Hà Tây hay không?
- Ngươi lo lắng, Chu quốc sẽ bổ nhiệm quan lại đến tiếp quản Hà Tây hay sao?
Lục Thất bình thản nói.
- Đúng vậy, Hà Tây từ trước đã chiến loạn không ngớt, tiểu dân sau khi nghe nói về sự thiện chiến và biện pháp trị chính của Đại tướng quân thì rất thật tâm hy vọng Đại tướng quân có thể kế tục đại soái Trương Nghị Triều làm hùng chủ của Hà Tây.
Gia chủ Vương thị thật thà trả lời.
- Trương Nghị Triều, ta đã từng nghe nói qua, một thời là nhất đại hùng chủ xưng bá Hà Tây và Tây Vực. Nhưng thời gian trôi đi, vạn vật thay đổi, thời đại của Trương Nghị Triều chính là lúc triều Đường lâm vào loạn lạc suy vong, triều đình Trung Nguyên chỉ có thể dùng cách lôi kéo Trương Nghị Triều quy thuận trên danh nghĩa. Chu quốc hiện giờ cũng rất mạnh mẽ cứng rắn, sẽ không chấp nhận ta noi theo Trương Nghị Triều.
Lục Thất bình thản trả lời.
- Đại tướng quân nói như vậy, tiểu dân lại không thể gật bừa được. Trong mắt vương triều Trung Nguyên Hà Tây vẫn là phiên địa. Thống trị Hà Tây qua nhiều thế hệ đa số là do người ngoại tộc tự trị. Mà vương triều Trung Nguyên chỉ bố trí lập phủ quân trấn thủ quản chế dân thành.
Gia chủ Vương thị nói.
- Ngươi nói là sự thực nhưng nếu ta giống Trương Nghị Triều, chỉ e triều đình Chu quốc sẽ trở mặt. Nếu ta và Chu quốc trở thành đối địch. Hà Tây sẽ lâm vào cảnh tứ phía là địch, Chu quốc ít nhất cũng sẽ trông chừng, mắt lạnh nhìn ta và Hạ quốc ác chiến.
Lục Thất nói đến khả năng hậu quả.
- Đại tướng quân lo lắng là có thực, nhưng tiểu dân cho rằng cho dù Đại tướng quân không theo Trương Nghị Triều thì triều đình Trung Nguyên vẫn mắt lạnh nhìn Đại tướng quân và Hạ quốc ác chiến.
Gia chủ Vương thị phản bác.
- Cho dù mắt lạnh, quân lực của Chu quốc tại Nguyên Châu và Duyên Châu cũng có thể uy hiếp Hạ quốc.
Lục Thất nói.
- Đại tướng quân, tiểu dân cũng cho rằng, cho dù Đại tướng quân và Chu quốc thù địch, quân lực của Nguyên Châu và Duyên Châu của Chu quốc vẫn sẽ có sức uy hiếp với Hạ quốc. Nếu Hạ quốc dốc sức tiến công Hà Tây, quân lực của Chu quốc chắc chắn sẽ thừa cơ đi cắn Linh Châu và Khánh Hưng phủ. Cho dù là không cắn thì lẽ nào Hạ quốc lại không cho rằng Chu quốc sẽ không thừa cơ đó mà đột kích Khánh Hưng phủ? Trừ khi là Hạ quốc ký kết đồng minh với Chu quốc, nhưng nếu Chu quốc và Hạ quốc ký kết đồng minh, chỉ e Chiết thị Phủ Châu ngược lại sẽ ruồng bỏ Chu quốc. Tiểu dân biết quan hệ của Đại tướng quân và Chiết thị rất thân thiết.
Gia chủ Vương thị bày tỏ kiến giải của mình.
Lục Thất nhìn gia chủ Vương thị với ánh mắt lạ lùng rồi mỉm cười:
- Ngươi cũng biết nhiều đấy.
- Là Đại tướng quân cố ý truyền đạt, tiểu dân mới biết được nhiều.
Gia chủ Vương thị nói.
Lục Thất gật đầu, gia chủ Vương thị nói:
- Đại tướng quân, trước kia tiểu dân đã có chút công lao, là tiểu dân khuyên bảo chủ soái Hạ quân ở Sa Châu đầu hàng Đại tướng quân đúng lúc.
Lục Thất nghe xong thấy bất ngờ, nhìn gia chủ Vương thị nói:
- Thống soái Phòng Đương thị là ngươi dụ hàng?
- Tiểu dân chỉ là thuận thế nói rõ lợi hại, khuyên hàng, nguyên nhân chính cũng là tiểu dân không muốn Sa Châu xảy ra loạn chiến.
Gia chủ Vương thị giải thích nói.
Lục Thất gật đầu nói:
- Khuyên hàng của ngươi đúng là công lao.
- Tiểu dân có thể khuyên hàng, một là chủ soái Hạ quân luôn ôn hòa, hai là chủ soái là Phòng Đương thị, thực ra bát thị Đảng Hạng vì nhiều năm lợi ích bất công đã có lòng oán trách. Nhất là Tế Phong thị và Phòng Đương thị vẫn luôn coi trọng thông thương, nhưng lợi ích thông thương có được hơn phân nửa đã bị Thác Bạt thị sưu thuế nặng cướp mất. Hơn nữa, Thác Bạt thị lại không ngừng rút tráng đinh trong gia tộc đi chiến tranh, khiến thực lực của Phòng Đương thị suy nhược không ngừng, oán hận trong tộc cũng càng ngày càng sâu sắc.
Gia chủ Vương thị nói.
Lục Thất gật đầu, gia chủ Vương thị lại nói:
- Đại tướng quân, Hạ quốc không ngừng phát động chiến tranh, lúc thắng lợi đương nhiên là Thác Bạt thị càng ngày càng lớn mạnh. Nhưng hôm nay, Hạ quốc đã bị Đại tướng quân đánh thương nặng, dưới sự thảm bại, mâu thuẫn của bát thị Đảng Hạng cũng càng kịch liệt. Đại tướng quân lấy được Hà Tây cũng được một thời gian, Hạ quốc vẫn chưa vồ đến, vậy chắc là trong bát thị Đảng Hạng có nội chiến, có thể là có Đảng Hạng thị nào từ chối xuất binh.
Lục Thất gật đầu hỏi:
- Nếu bát thị Đảng Hạng đồng lòng xuất binh, thì có được bao nhiêu quân lực?
- Nếu đồng lòng xuất binh, có thể có hơn mười vạn quân lực. Tiểu dân nói chính là thảo nguyên Bình Hạ ở phía bắc Hoành Sơn, là bản địa của bát thị Đảng Hạng. Mỗi một thị tộc có từ hai ba vạn tráng đinh trở lên có thể chiến, nếu thêm cả nữ nhân có thể cưỡi ngựa bắn cung, vậy thì càng nhiều rồi. Nhưng đó là vốn ban đầu của bát thị Đảng hạng, nếu không hợp lại, vậy thì diệt tộc rồi.
Gia chủ Vương thị trả lời.
Lục Thất gật đầu, bàn bạc với vị gia chủ Vương thị này cũng có được nhiều lợi ích.
Gia chủ Vương thị lại nói:
- Đề nghị của tiểu dân, mong Đại tướng quân có thể tiếp thu, tiểu dân cho rằng Đại tướng quân nên noi theo Trương Nghị Triều. Noi theo Trương Nghị Triều, thì lòng quân và lòng dân ở Hà Tây mới có thể chân chính nguyện trung thành với Đại tướng quân. Nếu không, trong lòng mỗi người sẽ không yên như cây cỏ trên tường thành. Hà Tây, cần một vị vua có tài trí, mưu lược kiệt xuất có thể mang đến ổn định và hòa bình lâu dài.
Lục Thất nghe xong sắc mặt biến đổi, lòng hắn đã ngộ ra.
Đến Vương trạch Lục Thất vừa nhìn đã bật cười, Vương trạch rất bình thường, là một tòa viện trạch bình thường rất lớn, hơn nữa có chút rách nát thiếu tu sửa. Nhưng các kiến trúc trong thành Đôn Hoàng đều rất rách nát, thể hiện khắp nơi ở Sa Châu đều rất nghèo khổ.
Vị gia chủ Vương thị kia vội vàng chào đón, cung kính mời Lục Thất đi vào. Sau khi nhập viện vào phòng, mời Lục Thất ngồi ghế trên, dâng trà, sau đó cung kính đứng.
- Ngươi cũng ngồi đi.
Lục Thất bình thản nói, gia chủ Vương thị sau khi cung kính hành lễ thì ngồi vào ghế khách vị.
- Ta đến là muốn cùng ngươi câu thông một chút.
Lục Thất bình thản nói.
- Vâng vâng, mời Đại tướng quân chỉ dạy.
Gia chủ Vương thị cung kính trả lời.
- Ngươi là Đại tộc Sa Châu, chắc là có lui tới với Hồi Hột ở Y Châu.
Lục Thất nói.
- Có qua lại, nhưng ở Y Châu rất loạn, cho nên qua lại rất ít. Đại tướng quân muốn tiến quân đến Y Châu sao?
Gia chủ Vương thị nói.
- Trước mắt còn chưa tiến quân Y Châu, ta không muốn kéo dài chiến tuyến.
Lục Thất trả lời.
Gia chủ Vương thị gật đầu nói:
- Y Châu cách chỗ này rất xa, từ đây đến biên giới eo sông Tinh Tinh của Y Châu cũng có năm trăm dặm, qua eo sông Tinh Tinh đến Y Ngô (Hami) cũng phải năm trăm dặm. Nếu Đại tướng quân muốn viễn chinh Y Châu, khó khăn nhất là tiếp viện quân lương. Phần lớn ở Y Châu là các bộ lạc Hồi Hột du mục. Đại quân vừa đi, bọn họ sẽ chạy mất, nông nghiệp Y Châu hiện giờ rất hoang vu.
Lục Thất gật đầu nói:
- Cho nên ta không định tiến quân Y Châu, mà là muốn gia tăng buôn bán.
- Thông thương cũng rất khó, đi mười chuyến thì bị cướp chín lần.
Gia chủ Vương thị cười khổ nói
Lục Thất mỉm cười nói:
- Nhất định phải qua eo sông Tinh Tinh mới có thể thông thương được sao?
Gia chủ Vương thị ngẩn người ra nói:
- Đại tướng quân muốn cho người Hồi Cốt của Y Châu đến Sa Châu buôn bán?
- Đúng thế, ta muốn bố trí Ngọc Môn quân, chuyên phụ trách buôn bán với Y Châu. Lá trà, đồ sứ, vải vóc, rất nhiều hàng hóa khác có thể đổi lấy bảo thạch ngọc liêu, dê cừu, các loại thương hàng khác.
Lục Thất nói.
Gia chủ Vương thị gật đầu nói:
- Nếu hàng lang Hà Tây có thể thông thương với Trường An, vậy con đường buôn bán của Y Châu có thể phát triển rồi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta rất ủng hộ buôn bán, có thể đảm bảo con đường thông thương và thuế má hợp lý của Hà Tây. Ngươi là vọng tộc Đôn Hoàng, ta hy vọng ngươi có thể cố gắng buôn bán mà không tranh ruộng đất với ta. Ta cũng cần ruộng đất để thưởng quân. Về phần ruộng đất của ngươi bị mất, ta sẽ ghi lại, coi như ta mua của ngươi.
- Vâng, tiểu dân đồng ý giao ruộng đất.
Gia chủ Vương thị tỏ thái độ hợp tác.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta biết ngươi muốn có được chức quan, sau này ta sẽ cho ngươi làm quan. Nhưng hiện tại, ngươi cần phải có biểu hiện lập công, liên hệ buôn bán với Y Châu chính là lập công.
- Vâng, tiểu dân sẽ cố gắng hết sức.
Gia chủ Vương thị cung kính trả lời.
- Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi.
Lục Thất lại nói.
Gia chủ Vương thị do dự một chút rồi nói:
- Tiểu dân trước kia đã nghe về Đại tướng quân lập nhiều chiến công vĩ đại, mà tiểu dân cũng biết vương triều Trung Nguyên xa xôi của hôm nay chính là đế quốc Đại Chu, nay Đại tướng quân đã lấy được Hà Tây, không biết sau này có đóng quân lâu dài ở Hà Tây hay không?
- Ngươi lo lắng, Chu quốc sẽ bổ nhiệm quan lại đến tiếp quản Hà Tây hay sao?
Lục Thất bình thản nói.
- Đúng vậy, Hà Tây từ trước đã chiến loạn không ngớt, tiểu dân sau khi nghe nói về sự thiện chiến và biện pháp trị chính của Đại tướng quân thì rất thật tâm hy vọng Đại tướng quân có thể kế tục đại soái Trương Nghị Triều làm hùng chủ của Hà Tây.
Gia chủ Vương thị thật thà trả lời.
- Trương Nghị Triều, ta đã từng nghe nói qua, một thời là nhất đại hùng chủ xưng bá Hà Tây và Tây Vực. Nhưng thời gian trôi đi, vạn vật thay đổi, thời đại của Trương Nghị Triều chính là lúc triều Đường lâm vào loạn lạc suy vong, triều đình Trung Nguyên chỉ có thể dùng cách lôi kéo Trương Nghị Triều quy thuận trên danh nghĩa. Chu quốc hiện giờ cũng rất mạnh mẽ cứng rắn, sẽ không chấp nhận ta noi theo Trương Nghị Triều.
Lục Thất bình thản trả lời.
- Đại tướng quân nói như vậy, tiểu dân lại không thể gật bừa được. Trong mắt vương triều Trung Nguyên Hà Tây vẫn là phiên địa. Thống trị Hà Tây qua nhiều thế hệ đa số là do người ngoại tộc tự trị. Mà vương triều Trung Nguyên chỉ bố trí lập phủ quân trấn thủ quản chế dân thành.
Gia chủ Vương thị nói.
- Ngươi nói là sự thực nhưng nếu ta giống Trương Nghị Triều, chỉ e triều đình Chu quốc sẽ trở mặt. Nếu ta và Chu quốc trở thành đối địch. Hà Tây sẽ lâm vào cảnh tứ phía là địch, Chu quốc ít nhất cũng sẽ trông chừng, mắt lạnh nhìn ta và Hạ quốc ác chiến.
Lục Thất nói đến khả năng hậu quả.
- Đại tướng quân lo lắng là có thực, nhưng tiểu dân cho rằng cho dù Đại tướng quân không theo Trương Nghị Triều thì triều đình Trung Nguyên vẫn mắt lạnh nhìn Đại tướng quân và Hạ quốc ác chiến.
Gia chủ Vương thị phản bác.
- Cho dù mắt lạnh, quân lực của Chu quốc tại Nguyên Châu và Duyên Châu cũng có thể uy hiếp Hạ quốc.
Lục Thất nói.
- Đại tướng quân, tiểu dân cũng cho rằng, cho dù Đại tướng quân và Chu quốc thù địch, quân lực của Nguyên Châu và Duyên Châu của Chu quốc vẫn sẽ có sức uy hiếp với Hạ quốc. Nếu Hạ quốc dốc sức tiến công Hà Tây, quân lực của Chu quốc chắc chắn sẽ thừa cơ đi cắn Linh Châu và Khánh Hưng phủ. Cho dù là không cắn thì lẽ nào Hạ quốc lại không cho rằng Chu quốc sẽ không thừa cơ đó mà đột kích Khánh Hưng phủ? Trừ khi là Hạ quốc ký kết đồng minh với Chu quốc, nhưng nếu Chu quốc và Hạ quốc ký kết đồng minh, chỉ e Chiết thị Phủ Châu ngược lại sẽ ruồng bỏ Chu quốc. Tiểu dân biết quan hệ của Đại tướng quân và Chiết thị rất thân thiết.
Gia chủ Vương thị bày tỏ kiến giải của mình.
Lục Thất nhìn gia chủ Vương thị với ánh mắt lạ lùng rồi mỉm cười:
- Ngươi cũng biết nhiều đấy.
- Là Đại tướng quân cố ý truyền đạt, tiểu dân mới biết được nhiều.
Gia chủ Vương thị nói.
Lục Thất gật đầu, gia chủ Vương thị nói:
- Đại tướng quân, trước kia tiểu dân đã có chút công lao, là tiểu dân khuyên bảo chủ soái Hạ quân ở Sa Châu đầu hàng Đại tướng quân đúng lúc.
Lục Thất nghe xong thấy bất ngờ, nhìn gia chủ Vương thị nói:
- Thống soái Phòng Đương thị là ngươi dụ hàng?
- Tiểu dân chỉ là thuận thế nói rõ lợi hại, khuyên hàng, nguyên nhân chính cũng là tiểu dân không muốn Sa Châu xảy ra loạn chiến.
Gia chủ Vương thị giải thích nói.
Lục Thất gật đầu nói:
- Khuyên hàng của ngươi đúng là công lao.
- Tiểu dân có thể khuyên hàng, một là chủ soái Hạ quân luôn ôn hòa, hai là chủ soái là Phòng Đương thị, thực ra bát thị Đảng Hạng vì nhiều năm lợi ích bất công đã có lòng oán trách. Nhất là Tế Phong thị và Phòng Đương thị vẫn luôn coi trọng thông thương, nhưng lợi ích thông thương có được hơn phân nửa đã bị Thác Bạt thị sưu thuế nặng cướp mất. Hơn nữa, Thác Bạt thị lại không ngừng rút tráng đinh trong gia tộc đi chiến tranh, khiến thực lực của Phòng Đương thị suy nhược không ngừng, oán hận trong tộc cũng càng ngày càng sâu sắc.
Gia chủ Vương thị nói.
Lục Thất gật đầu, gia chủ Vương thị lại nói:
- Đại tướng quân, Hạ quốc không ngừng phát động chiến tranh, lúc thắng lợi đương nhiên là Thác Bạt thị càng ngày càng lớn mạnh. Nhưng hôm nay, Hạ quốc đã bị Đại tướng quân đánh thương nặng, dưới sự thảm bại, mâu thuẫn của bát thị Đảng Hạng cũng càng kịch liệt. Đại tướng quân lấy được Hà Tây cũng được một thời gian, Hạ quốc vẫn chưa vồ đến, vậy chắc là trong bát thị Đảng Hạng có nội chiến, có thể là có Đảng Hạng thị nào từ chối xuất binh.
Lục Thất gật đầu hỏi:
- Nếu bát thị Đảng Hạng đồng lòng xuất binh, thì có được bao nhiêu quân lực?
- Nếu đồng lòng xuất binh, có thể có hơn mười vạn quân lực. Tiểu dân nói chính là thảo nguyên Bình Hạ ở phía bắc Hoành Sơn, là bản địa của bát thị Đảng Hạng. Mỗi một thị tộc có từ hai ba vạn tráng đinh trở lên có thể chiến, nếu thêm cả nữ nhân có thể cưỡi ngựa bắn cung, vậy thì càng nhiều rồi. Nhưng đó là vốn ban đầu của bát thị Đảng hạng, nếu không hợp lại, vậy thì diệt tộc rồi.
Gia chủ Vương thị trả lời.
Lục Thất gật đầu, bàn bạc với vị gia chủ Vương thị này cũng có được nhiều lợi ích.
Gia chủ Vương thị lại nói:
- Đề nghị của tiểu dân, mong Đại tướng quân có thể tiếp thu, tiểu dân cho rằng Đại tướng quân nên noi theo Trương Nghị Triều. Noi theo Trương Nghị Triều, thì lòng quân và lòng dân ở Hà Tây mới có thể chân chính nguyện trung thành với Đại tướng quân. Nếu không, trong lòng mỗi người sẽ không yên như cây cỏ trên tường thành. Hà Tây, cần một vị vua có tài trí, mưu lược kiệt xuất có thể mang đến ổn định và hòa bình lâu dài.
Lục Thất nghe xong sắc mặt biến đổi, lòng hắn đã ngộ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.