Quyển 2 - Chương 44: Hoàng đế Đường quốc
Hải Phong Nhi
01/07/2015
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thất tinh thần sảng khoái, được ba thiếp thất hầu hạ rửa mặt mặc quần áo, hắn hôm nay đi chùa tìm gặp Lâm Tiểu Điệp, Ngọc Trúc cũng đi theo để khấu kiến đại phu nhân, chủ động đi gặp tất nhiên là để lấy lòng.
Vừa chỉnh lý xong, đang định đi ra sân ăn điểm tâm, bỗng nhiên A Hồng vội vã chạy tới, nói với Lục Thất lại có người đến thăm, là nam trung niên áo xanh lần trước tới, Lục Thất nghe xong kinh ngạc, vội đi đến đại sảnh.
Tới nhà trước vừa nhìn quả nhiên là một người áo xanh khuôn mặt trắng nõn, hắn bước lên trước thi lễ hỏi:
- Xin hỏi, Ôn đại nhân muốn gặp ta sao?
Người áo xanh thản nhiên lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Lục đại nhân không cần hỏi nhiều, cứ đi theo ta.
Lục Thất nghe xong nghi hoặc, suy nghĩ một chút, lại ôn tồn nói:
- Xin đợi một chút, hạ quan đi dặn dò vài chuyện.
Người áo xanh thản nhiên gật đầu, Lục Thất thi lễ sau đó xoay người đi về phía hậu trạch, vội vàng lấy ra ám nhận Lưu gia trên người, lại lấy ngân phiếu năm trăm lượng từ chỗ Tiểu Mai, nói với mọi người hắn đi gặp quan trên, sau khi quay lại cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa ngân phiếu năm mươi lượng.
- Hạ quan mới làm quan, năng lực bình thường, chút tiền trà nước này mong đại nhân nhận cho.
Lục Thất rất thẳng thắn lấy bạc ra đưa qua.
Người áo xanh ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại hiện lên nét mặt tươi cười, rất tự nhiên cầm lấy ngân phiếu, đem ngân phiếu cho vào tay áo, nhỏ giọng nói:
- Lục đại nhân, đi thôi.
Rời khỏi Tú trang, đi trên đường phố, Lục Thất đi chậm lại nửa bước, thấp giọng hỏi:
- Đại nhân, vị quan trên muốn truyền hạ quan đến sao.
- Không cần gọi ta là đại nhân, ta là nô tài hầu hạ chủ tử, người ngươi sắp gặp cũng không phải quan lại mà là hoàng đế bệ hạ.
Người áo xanh mắt nhìn phía trước nhỏ giọng trả lời.
Lục Thất kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng là Hình đại nhân của Đại Lý Tự truyền kiến, hắn giật mình thấp giọng nói:
- Hoàng đế bệ hạ?
- Rất kinh ngạc đúng không.
Người áo xanh nhỏ giọng nói.
- Đúng là rất kinh ngạc, sao hoàng đế bệ hạ lại muốn gặp hạ quan?
Lục Thất nghi ngờ thấp giọng hỏi, cho dù hắn là người mà bình tĩnh hơn người nhưng cũng vẫn có chút hoang mang sợ hãi.
- Hoàng đế bệ hạ muốn bí mật gặp ngươi, có thể là muốn hỏi một vài chuyện, chỉ cần ngươi bẩm báo chi tiết thì được rồi.
Người áo xanh nhỏ giọng nói.
- Xin hỏi hoàng đế bệ hạ muốn hỏi chuyện gì vây?
Lục Thất ngạc nhiên nghi ngờ hỏi.
- Không biết, không nên tiếp tục nói nữa.
Người áo xanh nhỏ giọng đáp lại.
Lục Thất im lặng, trong tâm cẩn thận suy xét, hoàng đế muốn gặp hắn để hỏi vài chuyện, vậy muốn hỏi chuyện gì? Hắn chẳng qua chỉ là một võ quan nho nhỏ không có thực quyền, trong vô số quan lại ở Đường quốc, loại quan lại nhỏ bé không đáng kể như hắn, hoàng đế bệ hạ sao có thể biết đến được, vậy chắc chắn là chuyện hắn mua cháu gái của phạm quan rồi, chẳng lẽ giống như lần trước Ôn đại nhân hỏi, lần này hoàng đế bệ hạ còn muốn tự mình hỏi một chút?
Rất có khả năng, nhưng hoàng đế dù sao cũng là hân tôn, sao có thể vì một đứa cháu gái của phạm quan mà tự mình tra hỏi hắn.
Bình thường, Hoàng đế quan tâm nhất là quyền lực và quốc sự, chẳng nhẽ việc hắn đảm nhận chức lữ soái Ung Vương Phủ dẫn đến Hoàng đến bệ hạ ngờ vực hay sao, mà cho dù có ngờ vực việc Ung Vương phủ tăng cường quân bị, vậy cũng không nên đến hỏi hắn chứ?
Chẳng nhẽ muốn hỏi chuyện trong quân? Trong lòng Lục Thất sợ hãi, trong đầu mờ hồ có cảm giác không ổn, nếu Hoàng đế bệ hạ hỏi chuyện trong Hưng Hóa quân vậy hắn nên trả lời thế nào?
Chuyện xấu trong Hưng Hóa Quân nhiều lắm, cái kia chỉ sợ chỉ là một phần, quan quân trên dưới của Hưng Hóa Quân nếu như vấn tội điều tra, vậy tương lai của hắn chắc chắn sẽ chịu họa nạn lớn, tuyệt đối không được nói thật.
Cùng người áo xanh lên một chiếc xe có rèm che, đường đi vẫn luôn trầm mặc, sau khi xuống xe, Lục Thất vừa nhìn ngơ ngác một chút, cảnh vật chiếu vào trong mắt chính là một cái cửa vào một tòa miếu, trên sơn môn có một cái bảng, trên bảng đề, Năng Nhân tự.
- Lục đại nhân, đi thôi.
Người áo xanh nhỏ giọng nói, nói xong cất bước đi vào, Lục Thất ở phía sau vội đuổi theo.
Vừa vào sơn môn, Lục Thất thấy dưới đất rải đá, bốn phía quanh tự còn có một ít cây cối, ngay đối diện là Đại Hùng bảo điện. Đại Hùng bảo điện có phong cách cổ xưa trang nghiêm, mái hiên cao kiều, hành lang gấp khúc, trong tự truyền ra những tiếng đọc kinh gõ mõ, còn có rất nhiều nam nữ đi vào điện, miếu ở chỗ này so với miếu ở huyện Thạch Đại có sinh khí hơn nhiều.
- Lục đại nhân đợi ở đây ta đi bẩm báo, không được rời khỏi.
Người áo xanh đưa Lục Thất đến bên ngoài Đại Hùng bảo điện, dặn dò vài câu, sau đó đi mất, mắt nhìn theo người đó đi hết hành lang lại đi đến hậu viện.
Lục Thất bất đắc dĩ chỉ có thể đứng đợi, nhoáng cái đã nửa giờ, ánh mắt nhìn nam nữ đi vào đi ra khỏi miếu, trong tai truyền đến nhiều tiếng niệm kinh, nhưng lòng của hắn lại không thể bình tĩnh được, không biết người áo xanh quay lại lúc nào.
Một lúc sau, Lục Thất tâm vừa động, chợt nảy ra một ý nghĩ cổ quái, hắn quay đầu nhìn thoáng qua cửa Đại Hùng bảo điện, liếc mắt nhìn sau đó cất bước đi lên bậc, đi vào trong Đại Hùng bảo điện.
Trong điện có một bức tượng Thích Ca Mâu Ni cao lớn bằng vàng, thần thái của tượng phật uy nghiêm an tường, một đôi mắt phật nhìn xuống chúng sinh, trong điện rất rộng rãi, ở giữa có rất nhiều trai gái đang cúng bái, hai bên có hơn mười hòa thượng niệm kinh, trong điện khói hương lượn lờ.
Lục Thất đi lên trước, nhìn lên tượng phật tổ bằng vàng, sau khi cúi đầu, chắp tay trước ngực giống như thành kính, một lát sau mới ngẩng đầu khoanh tay, rất tự nhiên lấy ra một tấm ngân phiếu một trăm lượng từ trong ngực ra, tiến lên phía trước, hai tay dâng lên.
- Đại sư, tôi dâng chút hương.
Lục Thất ôn tồn nói.
Tri Sự tăng cười nhạt lấy hương đốt sau đó đưa cho Lục Thất, Lục Thất dùng hai tay nhận lấy, xoay người quay qua trước mặt phật tổ, chắp hương lạy ba cái, sau đó kính cẩn cắm xuống, lui ra phía sau thi lễ với Tri Sự tăng.
- Thí chủ công đức nhiều, mời ghi danh lên sách.
Tri Sự tăng ôn tồn nói.
Lục Thất lắc đầu, ôn tồn nói:
- Ta thay mặt gia mẫu kính phật, không nên ghi lại, cáo từ.
Lục Thất nói xong xoay người đi, ra khỏi điện đứng tại chỗ lúc nãy, đợi khoảng hai canh giờ nữa, nhìn thấy đã sắp trưa, người áo xanh mới trở về, thấy Lục Thất, nhỏ giọng nói:
- Lục đại nhân, đi thôi.
Lục Thất vội nhún lễ, im lặng đi theo, một trước một sau đi về phía sau Đại Hùng bảo điện, tòa Năng Nhân tự này thật sự rất lớn, đằng sau còn có một tòa phật tháp bảy tầng, hiên điện xây dựng bằng ngói nhấp nhô.
Lục Thất được dẫn tới một tòa các, ngoài cửa có chín nam tử áo gấm đứng hầu, mỗi người ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chăm chú, Lục Thất là một người đã từng trải qua chém giết đẫm máu, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị này, nhưng lúc này không thể đùa nghịch nên vội thấp đầu thể hiện sự khiếp sợ.
Một nam tử áo gấm đi tới, bắt đầu soát người, Lục Thất thuận theo, còn chủ động cởi giày, nam tử áo gấm kia chỉ nhìn qua, liền xua tay để Lục Thất mặc vào. Lục Thất âm thầm cảm thấy may mắn vì hắn để binh khí ở nhà, nếu như bị lục soát ra thì sẽ để lại ấn tượng xấu cho người khác, nhưng Lục Thất đánh giá thị vệ áo gầm bình thường nhưng lại vì ngại bẩn mà soát người qua loa.
Lục soát xong, có một nam tử áo gấm quay vào trong các cung kính nói, sau đó xoay người giơ tay, Lục Thất bước lên phía trước, thấy cửa các mở, hắn thấy một người áo nhanh, người áo xanh đứng tránh sang nhường lối, Lục Thất cất bước đi vào các, các phân thành gian trong ngoài và giữa, gian ngoài có ba người mặc áo xanh và sáu cô gái xinh đẹp.
Một mỹ nữ tay ngọc chắp lại, sau đó xoay người đi vào phía gian giữa, Lục Thất vội vàng bước theo, vừa vào gian trong, Lục Thất liếc mắt một cái nhìn thấy một cái giường gấm. Trên giường có một nam trung niên mặc áo bào trắng đang nằm, nam trung niên kia mặt như quan ngọc, đôi mắt đẹp, khí độ ung dung, chỉ có điều hơi son khí.
Bên phải của người trung niên có một giường, có một người trung niên mập trắng đứng hầu, mà bên trái của người trung niên, cách đó hai mét, có hai người trung niên mặc áo đen đứng hầu.
Lục Thất không kịp nhìn gì nhiều, tiến lên hai bước quỳ xuống, cung kí hành lễ:
- Tiểu nhân Lục Thiên Phong khấu kiến Ngô hoàng, Hoàng thượng vạn tuế.
- Bình thân, ban ghế ngồi.
Người trung niên mặc áo bào trắng ôn hòa nói.
- Tiểu nhân tạ ơn bệ hạ.
Lục Thất cung kính nói tiếng cảm ơn, lúc đứng dậy, có một người trung niên áo đen đem đến một chiếc ghế thêu, hắn kính cẩn ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi một nửa ghế.
- Khanh là quan thất phẩm Trí Quả giáo úy, cũng không coi là quan nhỏ, hơn nữa trong triều đình đối với trẫm mà nói đều là đại thần.
Hoàng đế ôn hòa nói.
- Là thần ngu dốt.
Lục Thất cung kính đáp lại.
- Trẫm tĩnh tâm lễ phật, để khanh đợi lâu rồi.
Đường Hoàng ôn hòa xin lỗi.
- Không, không lâu đâu ạ, lúc thần còn ở trong quân, thường phải đứng cả một ngày.
Lục Thất vội vàng giải thích, biểu hiện có chút vừa mừng vừa lo.
- Công văn của khanh ở Binh bộ, trẫm đã thấy rồi, khanh là chủ động từ quan hồi hương, khanh có công lao trong quân sao không ở lại thống lĩnh quân đội?
Đường Hoàng ôn hòa hỏi.
Vừa chỉnh lý xong, đang định đi ra sân ăn điểm tâm, bỗng nhiên A Hồng vội vã chạy tới, nói với Lục Thất lại có người đến thăm, là nam trung niên áo xanh lần trước tới, Lục Thất nghe xong kinh ngạc, vội đi đến đại sảnh.
Tới nhà trước vừa nhìn quả nhiên là một người áo xanh khuôn mặt trắng nõn, hắn bước lên trước thi lễ hỏi:
- Xin hỏi, Ôn đại nhân muốn gặp ta sao?
Người áo xanh thản nhiên lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Lục đại nhân không cần hỏi nhiều, cứ đi theo ta.
Lục Thất nghe xong nghi hoặc, suy nghĩ một chút, lại ôn tồn nói:
- Xin đợi một chút, hạ quan đi dặn dò vài chuyện.
Người áo xanh thản nhiên gật đầu, Lục Thất thi lễ sau đó xoay người đi về phía hậu trạch, vội vàng lấy ra ám nhận Lưu gia trên người, lại lấy ngân phiếu năm trăm lượng từ chỗ Tiểu Mai, nói với mọi người hắn đi gặp quan trên, sau khi quay lại cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa ngân phiếu năm mươi lượng.
- Hạ quan mới làm quan, năng lực bình thường, chút tiền trà nước này mong đại nhân nhận cho.
Lục Thất rất thẳng thắn lấy bạc ra đưa qua.
Người áo xanh ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại hiện lên nét mặt tươi cười, rất tự nhiên cầm lấy ngân phiếu, đem ngân phiếu cho vào tay áo, nhỏ giọng nói:
- Lục đại nhân, đi thôi.
Rời khỏi Tú trang, đi trên đường phố, Lục Thất đi chậm lại nửa bước, thấp giọng hỏi:
- Đại nhân, vị quan trên muốn truyền hạ quan đến sao.
- Không cần gọi ta là đại nhân, ta là nô tài hầu hạ chủ tử, người ngươi sắp gặp cũng không phải quan lại mà là hoàng đế bệ hạ.
Người áo xanh mắt nhìn phía trước nhỏ giọng trả lời.
Lục Thất kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng là Hình đại nhân của Đại Lý Tự truyền kiến, hắn giật mình thấp giọng nói:
- Hoàng đế bệ hạ?
- Rất kinh ngạc đúng không.
Người áo xanh nhỏ giọng nói.
- Đúng là rất kinh ngạc, sao hoàng đế bệ hạ lại muốn gặp hạ quan?
Lục Thất nghi ngờ thấp giọng hỏi, cho dù hắn là người mà bình tĩnh hơn người nhưng cũng vẫn có chút hoang mang sợ hãi.
- Hoàng đế bệ hạ muốn bí mật gặp ngươi, có thể là muốn hỏi một vài chuyện, chỉ cần ngươi bẩm báo chi tiết thì được rồi.
Người áo xanh nhỏ giọng nói.
- Xin hỏi hoàng đế bệ hạ muốn hỏi chuyện gì vây?
Lục Thất ngạc nhiên nghi ngờ hỏi.
- Không biết, không nên tiếp tục nói nữa.
Người áo xanh nhỏ giọng đáp lại.
Lục Thất im lặng, trong tâm cẩn thận suy xét, hoàng đế muốn gặp hắn để hỏi vài chuyện, vậy muốn hỏi chuyện gì? Hắn chẳng qua chỉ là một võ quan nho nhỏ không có thực quyền, trong vô số quan lại ở Đường quốc, loại quan lại nhỏ bé không đáng kể như hắn, hoàng đế bệ hạ sao có thể biết đến được, vậy chắc chắn là chuyện hắn mua cháu gái của phạm quan rồi, chẳng lẽ giống như lần trước Ôn đại nhân hỏi, lần này hoàng đế bệ hạ còn muốn tự mình hỏi một chút?
Rất có khả năng, nhưng hoàng đế dù sao cũng là hân tôn, sao có thể vì một đứa cháu gái của phạm quan mà tự mình tra hỏi hắn.
Bình thường, Hoàng đế quan tâm nhất là quyền lực và quốc sự, chẳng nhẽ việc hắn đảm nhận chức lữ soái Ung Vương Phủ dẫn đến Hoàng đến bệ hạ ngờ vực hay sao, mà cho dù có ngờ vực việc Ung Vương phủ tăng cường quân bị, vậy cũng không nên đến hỏi hắn chứ?
Chẳng nhẽ muốn hỏi chuyện trong quân? Trong lòng Lục Thất sợ hãi, trong đầu mờ hồ có cảm giác không ổn, nếu Hoàng đế bệ hạ hỏi chuyện trong Hưng Hóa quân vậy hắn nên trả lời thế nào?
Chuyện xấu trong Hưng Hóa Quân nhiều lắm, cái kia chỉ sợ chỉ là một phần, quan quân trên dưới của Hưng Hóa Quân nếu như vấn tội điều tra, vậy tương lai của hắn chắc chắn sẽ chịu họa nạn lớn, tuyệt đối không được nói thật.
Cùng người áo xanh lên một chiếc xe có rèm che, đường đi vẫn luôn trầm mặc, sau khi xuống xe, Lục Thất vừa nhìn ngơ ngác một chút, cảnh vật chiếu vào trong mắt chính là một cái cửa vào một tòa miếu, trên sơn môn có một cái bảng, trên bảng đề, Năng Nhân tự.
- Lục đại nhân, đi thôi.
Người áo xanh nhỏ giọng nói, nói xong cất bước đi vào, Lục Thất ở phía sau vội đuổi theo.
Vừa vào sơn môn, Lục Thất thấy dưới đất rải đá, bốn phía quanh tự còn có một ít cây cối, ngay đối diện là Đại Hùng bảo điện. Đại Hùng bảo điện có phong cách cổ xưa trang nghiêm, mái hiên cao kiều, hành lang gấp khúc, trong tự truyền ra những tiếng đọc kinh gõ mõ, còn có rất nhiều nam nữ đi vào điện, miếu ở chỗ này so với miếu ở huyện Thạch Đại có sinh khí hơn nhiều.
- Lục đại nhân đợi ở đây ta đi bẩm báo, không được rời khỏi.
Người áo xanh đưa Lục Thất đến bên ngoài Đại Hùng bảo điện, dặn dò vài câu, sau đó đi mất, mắt nhìn theo người đó đi hết hành lang lại đi đến hậu viện.
Lục Thất bất đắc dĩ chỉ có thể đứng đợi, nhoáng cái đã nửa giờ, ánh mắt nhìn nam nữ đi vào đi ra khỏi miếu, trong tai truyền đến nhiều tiếng niệm kinh, nhưng lòng của hắn lại không thể bình tĩnh được, không biết người áo xanh quay lại lúc nào.
Một lúc sau, Lục Thất tâm vừa động, chợt nảy ra một ý nghĩ cổ quái, hắn quay đầu nhìn thoáng qua cửa Đại Hùng bảo điện, liếc mắt nhìn sau đó cất bước đi lên bậc, đi vào trong Đại Hùng bảo điện.
Trong điện có một bức tượng Thích Ca Mâu Ni cao lớn bằng vàng, thần thái của tượng phật uy nghiêm an tường, một đôi mắt phật nhìn xuống chúng sinh, trong điện rất rộng rãi, ở giữa có rất nhiều trai gái đang cúng bái, hai bên có hơn mười hòa thượng niệm kinh, trong điện khói hương lượn lờ.
Lục Thất đi lên trước, nhìn lên tượng phật tổ bằng vàng, sau khi cúi đầu, chắp tay trước ngực giống như thành kính, một lát sau mới ngẩng đầu khoanh tay, rất tự nhiên lấy ra một tấm ngân phiếu một trăm lượng từ trong ngực ra, tiến lên phía trước, hai tay dâng lên.
- Đại sư, tôi dâng chút hương.
Lục Thất ôn tồn nói.
Tri Sự tăng cười nhạt lấy hương đốt sau đó đưa cho Lục Thất, Lục Thất dùng hai tay nhận lấy, xoay người quay qua trước mặt phật tổ, chắp hương lạy ba cái, sau đó kính cẩn cắm xuống, lui ra phía sau thi lễ với Tri Sự tăng.
- Thí chủ công đức nhiều, mời ghi danh lên sách.
Tri Sự tăng ôn tồn nói.
Lục Thất lắc đầu, ôn tồn nói:
- Ta thay mặt gia mẫu kính phật, không nên ghi lại, cáo từ.
Lục Thất nói xong xoay người đi, ra khỏi điện đứng tại chỗ lúc nãy, đợi khoảng hai canh giờ nữa, nhìn thấy đã sắp trưa, người áo xanh mới trở về, thấy Lục Thất, nhỏ giọng nói:
- Lục đại nhân, đi thôi.
Lục Thất vội nhún lễ, im lặng đi theo, một trước một sau đi về phía sau Đại Hùng bảo điện, tòa Năng Nhân tự này thật sự rất lớn, đằng sau còn có một tòa phật tháp bảy tầng, hiên điện xây dựng bằng ngói nhấp nhô.
Lục Thất được dẫn tới một tòa các, ngoài cửa có chín nam tử áo gấm đứng hầu, mỗi người ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chăm chú, Lục Thất là một người đã từng trải qua chém giết đẫm máu, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị này, nhưng lúc này không thể đùa nghịch nên vội thấp đầu thể hiện sự khiếp sợ.
Một nam tử áo gấm đi tới, bắt đầu soát người, Lục Thất thuận theo, còn chủ động cởi giày, nam tử áo gấm kia chỉ nhìn qua, liền xua tay để Lục Thất mặc vào. Lục Thất âm thầm cảm thấy may mắn vì hắn để binh khí ở nhà, nếu như bị lục soát ra thì sẽ để lại ấn tượng xấu cho người khác, nhưng Lục Thất đánh giá thị vệ áo gầm bình thường nhưng lại vì ngại bẩn mà soát người qua loa.
Lục soát xong, có một nam tử áo gấm quay vào trong các cung kính nói, sau đó xoay người giơ tay, Lục Thất bước lên phía trước, thấy cửa các mở, hắn thấy một người áo nhanh, người áo xanh đứng tránh sang nhường lối, Lục Thất cất bước đi vào các, các phân thành gian trong ngoài và giữa, gian ngoài có ba người mặc áo xanh và sáu cô gái xinh đẹp.
Một mỹ nữ tay ngọc chắp lại, sau đó xoay người đi vào phía gian giữa, Lục Thất vội vàng bước theo, vừa vào gian trong, Lục Thất liếc mắt một cái nhìn thấy một cái giường gấm. Trên giường có một nam trung niên mặc áo bào trắng đang nằm, nam trung niên kia mặt như quan ngọc, đôi mắt đẹp, khí độ ung dung, chỉ có điều hơi son khí.
Bên phải của người trung niên có một giường, có một người trung niên mập trắng đứng hầu, mà bên trái của người trung niên, cách đó hai mét, có hai người trung niên mặc áo đen đứng hầu.
Lục Thất không kịp nhìn gì nhiều, tiến lên hai bước quỳ xuống, cung kí hành lễ:
- Tiểu nhân Lục Thiên Phong khấu kiến Ngô hoàng, Hoàng thượng vạn tuế.
- Bình thân, ban ghế ngồi.
Người trung niên mặc áo bào trắng ôn hòa nói.
- Tiểu nhân tạ ơn bệ hạ.
Lục Thất cung kính nói tiếng cảm ơn, lúc đứng dậy, có một người trung niên áo đen đem đến một chiếc ghế thêu, hắn kính cẩn ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi một nửa ghế.
- Khanh là quan thất phẩm Trí Quả giáo úy, cũng không coi là quan nhỏ, hơn nữa trong triều đình đối với trẫm mà nói đều là đại thần.
Hoàng đế ôn hòa nói.
- Là thần ngu dốt.
Lục Thất cung kính đáp lại.
- Trẫm tĩnh tâm lễ phật, để khanh đợi lâu rồi.
Đường Hoàng ôn hòa xin lỗi.
- Không, không lâu đâu ạ, lúc thần còn ở trong quân, thường phải đứng cả một ngày.
Lục Thất vội vàng giải thích, biểu hiện có chút vừa mừng vừa lo.
- Công văn của khanh ở Binh bộ, trẫm đã thấy rồi, khanh là chủ động từ quan hồi hương, khanh có công lao trong quân sao không ở lại thống lĩnh quân đội?
Đường Hoàng ôn hòa hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.