Quyển 3 - Chương 109: Hứa hẹn (tiếp)
Hải Phong Nhi
02/07/2015
- Sẽ không tạo phản, nhưng lại tương đương tạo phản, triều đình thất tín thu điền, sẽ làm Thường Châu hoàn toàn bị khống chế bởi thế lực của Lục Thiên Phong, khi đó, một trăm vạn đại quân trú đóng tại huyện Tấn Lăng, cam đoan hù dọa hoàng đế chịu thua, đương kim hoàng thượng lúc bấy giờ chỉ còn là một hôn quân vô lực.
Cố Tướng quân cười lạnh nói.
Vị quan tướng trung niên ngạc nhiên liếc nhìn phụ thân, ông ta lần đầu nghe thấy phụ thân nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, tâm phụ thân mình, thực sự đã hoàn toàn hướng về Lục Thiên Phong rồi.
- Vân Đào, nếu Lục Thiên Phong cho con làm Côn Sơn hầu, mà Đường Hoàng nói sẽ phong con làm quận Vương, con sẽ nhận cái nào.
Cố Tướng quân thản nhiên hỏi.
Vị tướng trung niên ngẩn ra, rồi gật đầu nói:
- Con đã hiểu, quận Vương, phải còn mạng đi làm mới được.
Cố Tướng quân gật đầu, nói:
- Đương kim hoàng thượng làm việc bội tín nhiều lắm, ông ta phòng bị võ tướng giống như phòng bị cướp, một lòng cầu an, không muốn phát triển, Đường quốc khó lâu bền.
Vị quan tướng trung niên gật đầu, nói:
- Tuy nhiên Lục Thiên Phong cũng không nên rời khỏi Tô Châu, rất có thể sẽ mất mạng.
- Việc gì làm đều có lợi có hại, Lục Thiên Phong nếu như ở lại Tô Châu, lời hắn nói ra sẽ không khác gì Lưu Bang, mà rời đi lại có thể bảo toàn được thanh danh trọng tín nghĩa, kỳ thật hắn rời đi là đúng, phía sau có hơn mười vạn đại quân uy hiếp, xem lấy bổn tính cầu an của đương kim hoàng thượng, căn bản không dám giết hắn, phải biết rằng Lục Thiên Phong cũng không phải thống soái, hắn mà chết, ngay lập tức Trung phủ sứ sẽ phù lập hậu đại của Lục Thiên Phong, tiện cớ ngang nhiên đuổi giết Giang Ninh.
Cố Tướng quân nhẹ giọng nói.
Vị quan tướng trung niên gật đầu, Cố Tướng quân lại nói:
- Coi như Lục Thiên Phong thực sự tạo phản, hắn cũng không thể chủ động dẫn quân ra Thường Châu, giết hoàng đế, ngược lại sẽ lâm vào thế bị động, tốt nhất chính là tùy cơ ứng biến, chờ đợi thời cơ chín muồi, như vậy sẽ không trở thành kẻ đầu tiên tạo phản, sử ký, liệu có mấy kẻ dẫn đầu tạo phản mà không trở thành cục đá kê chân.
Vị quan tướng trung niên gật đầu, chợt cười nói:
- Đáng tiếc phụ thân không thể đi dạy bảo Lục Thiên Phong.
- Ta già rồi, chỉ hy vọng có nơi chốn an hưởng, con cháu có phúc, chúng ta có thể không chủ động đắc tội Lục Thiên Phong, nhưng cũng sẽ không hoàn toàn quy phục, chính là nhìn xem, để tùy cơ mà ứng biến.
Cố Tướng quân lạnh nhạt nói, vị tướng trung niên gật đầu.
*****
Không suýt soát bao nhiêu thời gian so với cha con Côn Sơn hầu, Trương Hồng Ba cũng vừa xem xong công văn đưa tới từ phủ Công chúa, bên trong công văn cũng có bút tích của Lục Thiên Phong: ‘Hải đông Hồng Ba, vĩnh huynh đệ.’
Sau khi cẩn thận cất kỹ công văn, Trương Hồng Ba thản nhiên mỉm cười, bước ra soái trướng, ánh mắt lặng lẽ nhìn biển rộng, tiện đà nhìn tới phía bờ biển, biển người mênh mông, mấy vạn người phân bố rất rộng, âm thanh lao động liên tiếp, quang cảnh nhộn nhịp phi thường.
Kiến tạo bến tàu ở huyện Đông Hải, chẳng cần roi da khắp nơi quất giục người, các tướng sĩ đều chủ động ra bến tàu xây dựng, tiến độ làm rất nhanh, Trung phủ sứ đưa xuống tài vật, Tô Châu vận chuyển xuống nguyên liệu, lần lượt từng đợt đổ tới bờ biển.
Trương Hồng Ba hiểu được hàm ý bên trong bút tích của Lục Thất, sau này y chính là quận vương Hải Đông, rồi tiếp đến sẽ có Hải Đông phủ, có thể chính là toàn bộ địa phận của huyện Hải Đông, tuy địa vực không lớn, nhưng Trương Hồng Ba lại biết rõ được lợi ích của thông thương cảng biển, nơi này mai sau nhân khẩu đông đúc, phồn hoa không khác gì nơi đất đai màu mỡ.
*****
Lục Thất lúc này lại rất nhàn rỗi, Tô Châu quân chính đang ổn định, Côn Sơn chiến sự chưa khởi, Thường Châu thu lương thực thành công, Đường triều ứng phó trì độn, để hắn lo hai tháng, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cách Đường Hoàng truyền dụ để hắn trở lại phủ Công chúa ở kinh thành chỉ còn vài ngày rồi, hắn bởi vì lo lắng Tô Châu sinh biến mà không thể tiếp tục lưu lại chờ đợi, một khi nghe được tin tức xấu, hắn nhất định phải tới Tô Châu để ứng phó.
- Lục chân nhân tới.
Lục Thất vừa bước vào Càn Nguyên quán, Hoằng Vân đạo nhân đã vui vẻ ra nghênh tiếp.
- Ta tới chào từ biệt sư huynh.
Lục Thất mỉm cười đáp lại.
- Sư đệ duyên trần chưa dứt, nên rời đi.
Hoằng Vân mỉm cười đáp lại, lời nói ẩn chứa huyền cơ, Lục Thất chỉ có thể cười mà không nói, hắn đối với vị đại tiên này thực là đau đầu.
Hoằng Vân là truyền nhân của chính tông Mao Sơn Thượng Thanh Phái, tuổi bốn mươi lăm, từ khi Đường quốc tôn phật giáo làm chính đạo, lại có Mao Sơn phỉ, khiến cho Mao Sơn đạo giáo vốn cường thịnh bị suy vong, tuy Mao Sơn phỉ không hủy đạo cơ, nhưng tín đồ mới là cốt lõi để đạo giáo cường thịnh.
Từ khi Lục Thất trở thành Mao Sơn chân nhân, Mao Sơn đạo quán hương khói đột nhiên cường thịnh trở lại, dân chúng huyện Cú Dung và huyện Kim Đàn đều vào Mao Sơn bái Đạo Tổ, khiến Mao Sơn đạo giáo có dấu hiệu khởi sinh, mà Lục Thất cũng chủ động vào Càn Nguyên quán, trở thành tại Tịch Lục chân nhân.
Nhưng trên thực tế hắn đồng ý đầu nhập vào Mao Sơn đạo giáo tất cả là bởi vì Lý Tuyết Tâm, Lý Tuyết Tâm cứ một tháng lại tới Mao Sơn làm bạn, nói là muốn lên núi bái đạo, Lục Thất không để để mỹ nhân đi một mình, liền cùng Tiểu Thanh với Ngư Tú Hoa và Lý Tuyết Tâm vào núi bái Đạo tổ Lão tử, thần xưng Thái Thượng Lão Quân.
Ngư Tú Hoa chính là con gái Ngư Tướng quân, vừa tròn mười bảy, là một nữ nhân dịu dàng, trước khi tới Mao Sơn, Ngư Tú Hoa luôn một vẻ buồn bực trầm lặng, thấy Lục Thất đều cẩn thận cúi đầu như tỳ nữ, Lục Thất lại bởi vì sầu lo chuyện ở Tô Châu, không có tâm tư để quan tâm nàng, để cho Tiểu Thanh thân cận cùng Ngư Tú Hoa, dần dần hai nàng thân thiết, tự nhiên nàng cũng dễ dàng đối mặt với Lục Thất.
Trên thực tế, Ngư Tú Hoa là do thiếp của Ngư Hoa Hiên sinh ra, nếu bàn về địa vị xuất thân, thì không thể gả cưới cho Lục Thất, nhưng Ngư Tú Hoa lại là nhi nữ xinh đẹp nhất của Ngư Hoa Hiên, ông ta cũng rất yêu quý coi như hòn ngọc quý trên tay, bằng không cũng sẽ không bị tam công tử của Tín Vương nhìn trúng đem tới giam giữ.
Lần đầu tiên Lục Thất tới Càn Nguyên quán, đã bị Hoằng Vân đạo nhân giáo hóa, vì lỗ tai thanh tĩnh, hắn vào Càn Nguyên quán tịch, không ngờ tới lại bị ép nhập đạo, làm cái lợi sau này trên con đường đế vương, hắn được cho là một đạo phân thân chuyển sinh của Lục Áp đại thần, lấy được thiên mệnh thần dụ hào quang.
Cùng Lý Tuyết Tâm tiến vào thần điện lạy Đạo tổ Lão tử, Lục Thất nhập thân đạo sĩ, ứng đối vị khách hành hương nhận ra hắn, miệng cười nhạt, ngôn ngữ khiêm tốn, rất có phong độ của bậc tiên gia, khách hành hương lại không để ý đến Lục chân nhân vốn là một vị sát tướng lãnh huyết.
Tiểu Thanh cùng Ngư Tú Hoa và Lý Tuyết Tâm tín ngưỡng khác biệt, Ngư Tú Hoa là tín đồ phật đạo, nên chỉ lễ bái ở bên ngoài điện, Tiểu Thanh tuy không có kiêng kị gì nhưng nàng và Lý Tuyết Tâm lại không thân cận lắm, tự nhiên cũng ở bên ngoài cùng Ngư Tú Hoa.
Ứng đối xong chuyện ở Càn Nguyên quán, một hàng bốn người trở về nghỉ ngơi, hôm nay bọn họ còn phải trở về kinh thành, Lục Thất không muốn bị Đường Hoàng nghi kị, để Ngư Hoa Hiên thống lĩnh một ngàn Nam Ưng vệ tiếp tục lưu lại Mao Sơn, hắn chỉ dẫn theo sáu vị tham vệ trở về kinh thành.
Đến cửa nam kinh thành, đã qua giờ ngọ hai khắc, Lục Thất khiêm tốn xuống ngựa, để tham vệ dẫn xe tiến lên, tuy hắn đã rất khiêm tốn, nhưng tới cửa thành vẫn dẫn tới chú ý của quan binh.
Hiện giờ thanh danh Ngô Thành phủ Công chúa đang là tâm điểm chú ý lớn nhất ở kinh thành, nguyên nhân không phải do Ngô Thành phủ Công chúa có nhiều quyền thế, mà là công chúa vận chuyển rất nhiều gạo từ Thường Châu tới kinh thành buôn bán, lập tức khiến giá gạo kinh thành hạ xuống ba thành, quý tộc thương nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng phần đông người dân kinh thành lại vui mừng.
Hơn nữa sau đợt chuyển gạo lại tới đặc sản Tô Châu cua hồ Dương Trừng, cùng cá tươi, lập tức khiến Túy Vân lâu làm ăn phát đạt, ngày đó không ngờ thu vào được sáu ngàn lượng bạc, hao trừ tiền vốn, lợi tức tới bốn ngàn, kẻ có tiền ở kinh thành nhiều vô kể, phần đông đầu tư vào cua hồ Dương Trừng.
Lục Thất đương nhiên không thông thạo buôn bán, nhưng cho dù biết cũng không phải việc hay ho, bán gạo thì có thể nhưng bán cua lại dễ khiến người khác ganh ghét, lời lãi lớn, tất nhiên sẽ trở thành con dê béo trong mắt quan lại, nhất là Đường Hoàng, rất nhanh muốn thâu tóm Thường Châu công chúa phủ, hắn cảm thấy, cắm rễ ở Tô Châu còn cần thêm càng nhiều thời gian.
Lục Thất không nắm rõ tình hình Tô Châu hiện tại, Tân Cầm Nhi hiện giờ tiêu pha hoang phí, xây dựng bến tàu khổng lồ, tạo thâm hụt cực lớn, có điều việc xây dựng này lại giúp dễ dàng lung lạc lòng quân và dân tâm, sau này lại có thể phát triển buôn bán, gốm sứ Tô Châu, sản phẩm tơ lụa, cũng có thể thông thương hải cảng giao dịch để thu lợi lớn.
Cố Tướng quân cười lạnh nói.
Vị quan tướng trung niên ngạc nhiên liếc nhìn phụ thân, ông ta lần đầu nghe thấy phụ thân nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, tâm phụ thân mình, thực sự đã hoàn toàn hướng về Lục Thiên Phong rồi.
- Vân Đào, nếu Lục Thiên Phong cho con làm Côn Sơn hầu, mà Đường Hoàng nói sẽ phong con làm quận Vương, con sẽ nhận cái nào.
Cố Tướng quân thản nhiên hỏi.
Vị tướng trung niên ngẩn ra, rồi gật đầu nói:
- Con đã hiểu, quận Vương, phải còn mạng đi làm mới được.
Cố Tướng quân gật đầu, nói:
- Đương kim hoàng thượng làm việc bội tín nhiều lắm, ông ta phòng bị võ tướng giống như phòng bị cướp, một lòng cầu an, không muốn phát triển, Đường quốc khó lâu bền.
Vị quan tướng trung niên gật đầu, nói:
- Tuy nhiên Lục Thiên Phong cũng không nên rời khỏi Tô Châu, rất có thể sẽ mất mạng.
- Việc gì làm đều có lợi có hại, Lục Thiên Phong nếu như ở lại Tô Châu, lời hắn nói ra sẽ không khác gì Lưu Bang, mà rời đi lại có thể bảo toàn được thanh danh trọng tín nghĩa, kỳ thật hắn rời đi là đúng, phía sau có hơn mười vạn đại quân uy hiếp, xem lấy bổn tính cầu an của đương kim hoàng thượng, căn bản không dám giết hắn, phải biết rằng Lục Thiên Phong cũng không phải thống soái, hắn mà chết, ngay lập tức Trung phủ sứ sẽ phù lập hậu đại của Lục Thiên Phong, tiện cớ ngang nhiên đuổi giết Giang Ninh.
Cố Tướng quân nhẹ giọng nói.
Vị quan tướng trung niên gật đầu, Cố Tướng quân lại nói:
- Coi như Lục Thiên Phong thực sự tạo phản, hắn cũng không thể chủ động dẫn quân ra Thường Châu, giết hoàng đế, ngược lại sẽ lâm vào thế bị động, tốt nhất chính là tùy cơ ứng biến, chờ đợi thời cơ chín muồi, như vậy sẽ không trở thành kẻ đầu tiên tạo phản, sử ký, liệu có mấy kẻ dẫn đầu tạo phản mà không trở thành cục đá kê chân.
Vị quan tướng trung niên gật đầu, chợt cười nói:
- Đáng tiếc phụ thân không thể đi dạy bảo Lục Thiên Phong.
- Ta già rồi, chỉ hy vọng có nơi chốn an hưởng, con cháu có phúc, chúng ta có thể không chủ động đắc tội Lục Thiên Phong, nhưng cũng sẽ không hoàn toàn quy phục, chính là nhìn xem, để tùy cơ mà ứng biến.
Cố Tướng quân lạnh nhạt nói, vị tướng trung niên gật đầu.
*****
Không suýt soát bao nhiêu thời gian so với cha con Côn Sơn hầu, Trương Hồng Ba cũng vừa xem xong công văn đưa tới từ phủ Công chúa, bên trong công văn cũng có bút tích của Lục Thiên Phong: ‘Hải đông Hồng Ba, vĩnh huynh đệ.’
Sau khi cẩn thận cất kỹ công văn, Trương Hồng Ba thản nhiên mỉm cười, bước ra soái trướng, ánh mắt lặng lẽ nhìn biển rộng, tiện đà nhìn tới phía bờ biển, biển người mênh mông, mấy vạn người phân bố rất rộng, âm thanh lao động liên tiếp, quang cảnh nhộn nhịp phi thường.
Kiến tạo bến tàu ở huyện Đông Hải, chẳng cần roi da khắp nơi quất giục người, các tướng sĩ đều chủ động ra bến tàu xây dựng, tiến độ làm rất nhanh, Trung phủ sứ đưa xuống tài vật, Tô Châu vận chuyển xuống nguyên liệu, lần lượt từng đợt đổ tới bờ biển.
Trương Hồng Ba hiểu được hàm ý bên trong bút tích của Lục Thất, sau này y chính là quận vương Hải Đông, rồi tiếp đến sẽ có Hải Đông phủ, có thể chính là toàn bộ địa phận của huyện Hải Đông, tuy địa vực không lớn, nhưng Trương Hồng Ba lại biết rõ được lợi ích của thông thương cảng biển, nơi này mai sau nhân khẩu đông đúc, phồn hoa không khác gì nơi đất đai màu mỡ.
*****
Lục Thất lúc này lại rất nhàn rỗi, Tô Châu quân chính đang ổn định, Côn Sơn chiến sự chưa khởi, Thường Châu thu lương thực thành công, Đường triều ứng phó trì độn, để hắn lo hai tháng, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cách Đường Hoàng truyền dụ để hắn trở lại phủ Công chúa ở kinh thành chỉ còn vài ngày rồi, hắn bởi vì lo lắng Tô Châu sinh biến mà không thể tiếp tục lưu lại chờ đợi, một khi nghe được tin tức xấu, hắn nhất định phải tới Tô Châu để ứng phó.
- Lục chân nhân tới.
Lục Thất vừa bước vào Càn Nguyên quán, Hoằng Vân đạo nhân đã vui vẻ ra nghênh tiếp.
- Ta tới chào từ biệt sư huynh.
Lục Thất mỉm cười đáp lại.
- Sư đệ duyên trần chưa dứt, nên rời đi.
Hoằng Vân mỉm cười đáp lại, lời nói ẩn chứa huyền cơ, Lục Thất chỉ có thể cười mà không nói, hắn đối với vị đại tiên này thực là đau đầu.
Hoằng Vân là truyền nhân của chính tông Mao Sơn Thượng Thanh Phái, tuổi bốn mươi lăm, từ khi Đường quốc tôn phật giáo làm chính đạo, lại có Mao Sơn phỉ, khiến cho Mao Sơn đạo giáo vốn cường thịnh bị suy vong, tuy Mao Sơn phỉ không hủy đạo cơ, nhưng tín đồ mới là cốt lõi để đạo giáo cường thịnh.
Từ khi Lục Thất trở thành Mao Sơn chân nhân, Mao Sơn đạo quán hương khói đột nhiên cường thịnh trở lại, dân chúng huyện Cú Dung và huyện Kim Đàn đều vào Mao Sơn bái Đạo Tổ, khiến Mao Sơn đạo giáo có dấu hiệu khởi sinh, mà Lục Thất cũng chủ động vào Càn Nguyên quán, trở thành tại Tịch Lục chân nhân.
Nhưng trên thực tế hắn đồng ý đầu nhập vào Mao Sơn đạo giáo tất cả là bởi vì Lý Tuyết Tâm, Lý Tuyết Tâm cứ một tháng lại tới Mao Sơn làm bạn, nói là muốn lên núi bái đạo, Lục Thất không để để mỹ nhân đi một mình, liền cùng Tiểu Thanh với Ngư Tú Hoa và Lý Tuyết Tâm vào núi bái Đạo tổ Lão tử, thần xưng Thái Thượng Lão Quân.
Ngư Tú Hoa chính là con gái Ngư Tướng quân, vừa tròn mười bảy, là một nữ nhân dịu dàng, trước khi tới Mao Sơn, Ngư Tú Hoa luôn một vẻ buồn bực trầm lặng, thấy Lục Thất đều cẩn thận cúi đầu như tỳ nữ, Lục Thất lại bởi vì sầu lo chuyện ở Tô Châu, không có tâm tư để quan tâm nàng, để cho Tiểu Thanh thân cận cùng Ngư Tú Hoa, dần dần hai nàng thân thiết, tự nhiên nàng cũng dễ dàng đối mặt với Lục Thất.
Trên thực tế, Ngư Tú Hoa là do thiếp của Ngư Hoa Hiên sinh ra, nếu bàn về địa vị xuất thân, thì không thể gả cưới cho Lục Thất, nhưng Ngư Tú Hoa lại là nhi nữ xinh đẹp nhất của Ngư Hoa Hiên, ông ta cũng rất yêu quý coi như hòn ngọc quý trên tay, bằng không cũng sẽ không bị tam công tử của Tín Vương nhìn trúng đem tới giam giữ.
Lần đầu tiên Lục Thất tới Càn Nguyên quán, đã bị Hoằng Vân đạo nhân giáo hóa, vì lỗ tai thanh tĩnh, hắn vào Càn Nguyên quán tịch, không ngờ tới lại bị ép nhập đạo, làm cái lợi sau này trên con đường đế vương, hắn được cho là một đạo phân thân chuyển sinh của Lục Áp đại thần, lấy được thiên mệnh thần dụ hào quang.
Cùng Lý Tuyết Tâm tiến vào thần điện lạy Đạo tổ Lão tử, Lục Thất nhập thân đạo sĩ, ứng đối vị khách hành hương nhận ra hắn, miệng cười nhạt, ngôn ngữ khiêm tốn, rất có phong độ của bậc tiên gia, khách hành hương lại không để ý đến Lục chân nhân vốn là một vị sát tướng lãnh huyết.
Tiểu Thanh cùng Ngư Tú Hoa và Lý Tuyết Tâm tín ngưỡng khác biệt, Ngư Tú Hoa là tín đồ phật đạo, nên chỉ lễ bái ở bên ngoài điện, Tiểu Thanh tuy không có kiêng kị gì nhưng nàng và Lý Tuyết Tâm lại không thân cận lắm, tự nhiên cũng ở bên ngoài cùng Ngư Tú Hoa.
Ứng đối xong chuyện ở Càn Nguyên quán, một hàng bốn người trở về nghỉ ngơi, hôm nay bọn họ còn phải trở về kinh thành, Lục Thất không muốn bị Đường Hoàng nghi kị, để Ngư Hoa Hiên thống lĩnh một ngàn Nam Ưng vệ tiếp tục lưu lại Mao Sơn, hắn chỉ dẫn theo sáu vị tham vệ trở về kinh thành.
Đến cửa nam kinh thành, đã qua giờ ngọ hai khắc, Lục Thất khiêm tốn xuống ngựa, để tham vệ dẫn xe tiến lên, tuy hắn đã rất khiêm tốn, nhưng tới cửa thành vẫn dẫn tới chú ý của quan binh.
Hiện giờ thanh danh Ngô Thành phủ Công chúa đang là tâm điểm chú ý lớn nhất ở kinh thành, nguyên nhân không phải do Ngô Thành phủ Công chúa có nhiều quyền thế, mà là công chúa vận chuyển rất nhiều gạo từ Thường Châu tới kinh thành buôn bán, lập tức khiến giá gạo kinh thành hạ xuống ba thành, quý tộc thương nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng phần đông người dân kinh thành lại vui mừng.
Hơn nữa sau đợt chuyển gạo lại tới đặc sản Tô Châu cua hồ Dương Trừng, cùng cá tươi, lập tức khiến Túy Vân lâu làm ăn phát đạt, ngày đó không ngờ thu vào được sáu ngàn lượng bạc, hao trừ tiền vốn, lợi tức tới bốn ngàn, kẻ có tiền ở kinh thành nhiều vô kể, phần đông đầu tư vào cua hồ Dương Trừng.
Lục Thất đương nhiên không thông thạo buôn bán, nhưng cho dù biết cũng không phải việc hay ho, bán gạo thì có thể nhưng bán cua lại dễ khiến người khác ganh ghét, lời lãi lớn, tất nhiên sẽ trở thành con dê béo trong mắt quan lại, nhất là Đường Hoàng, rất nhanh muốn thâu tóm Thường Châu công chúa phủ, hắn cảm thấy, cắm rễ ở Tô Châu còn cần thêm càng nhiều thời gian.
Lục Thất không nắm rõ tình hình Tô Châu hiện tại, Tân Cầm Nhi hiện giờ tiêu pha hoang phí, xây dựng bến tàu khổng lồ, tạo thâm hụt cực lớn, có điều việc xây dựng này lại giúp dễ dàng lung lạc lòng quân và dân tâm, sau này lại có thể phát triển buôn bán, gốm sứ Tô Châu, sản phẩm tơ lụa, cũng có thể thông thương hải cảng giao dịch để thu lợi lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.