Quyển 5 - Chương 3: Lời nói trên đường đi
Hải Phong Nhi
04/01/2016
Vừa nói chuyện, đoàn xe đã tiếp cận Thanh Lưu quan, lúc này đây có quan lại Trừ Châu đến đưa tiễn, tướng sĩ trấn thủ cũng không làm khó, trực tiếp
bỏ qua, Lục Thất nhìn tướng sĩ trấn thủ quan ải nhiều lắm năm trăm
người, cho thấy tác dụng của Thanh Lưu quan đã không còn trọng yếu như
trước.
E=Qua Thanh Lưu quan, Lục Thất hỏi:
- Bá phụ, năm đó Triệu Khuông Dẫn công phá Thanh Lưu quan năm nay thọ bao nhiêu tuổi?
- Hẳn là hơn bốn mươi tuổi, năm đó Triệu Khuông Dẫn lúc phá Thanh Lưu quan cũng mới ba mươi tuổi.
Lục Thất gật đầu, thực ra hắn sinh ra ở Thọ Châu, khoảng bốn năm tuổi thì quân Đường đại bại ở Thọ Châu, phụ thân của hắn trọng thương, cho nên lúc đại chiến ở Giang Hoài liền thối lui khỏi cuộc chiến, sau đó ba năm Đường quốc mới hoàng toàn mất đi Giang Hoài.
Mà lúc Đường quốc hoàn toàn mất đi Giang Bắc, phụ thân của Lục Thất bỗng nhiên nghiêm khắc với Lục Thất hơn nhiều, ép Lục Thất tám tuổi học cưỡi ngựa, cũng không phải là học cưỡi ngựa đi lại mà là tập luyện quân chiến mã thuật, kết quả có một lần Lục Thất ngã ngựa thiếu chút nữa không thể tỉnh lại.
- Hiền chất hình như rất hứng thú với Triệu Khuông Dẫn.
Lâm tổng tiêu đầu nói.
- Ồ, ta ở Giang Ninh nghe một vị quan tướng trong cung nói, tiền Hoàng hậu từng nói một câu, nói Triệu Khuông Dẫn Chu quốc sẽ soán vị thành lập nên Tống quốc.
Lục Thất đáp lại.
Lâm tổng tiêu đầu ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói:
- Đó là lời nói vô căn cứ, đại tướng Chu quốc có thể soán vị đâu chỉ có mình Triệu Khuông Dẫn, bị vu khống hãm hại nhiều nhất là đại soái Trương Vĩnh Đức và đại soái Lý Trọng Tiến, hơn nữa đại soái Trương Vĩnh Đức từng bị một câu châm ngôn “kiểm tra làm thiên tử” hại đánh mất chức quan.
Lục Thất ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, bây giờ hắn tin tiên đoán của tiền Hoàng hậu, nếu tiền Hoàng hậu đã nói Triệu Khuông Dẫn sẽ soán vị, nhưng lại không nói rõ, vậy tất nhiên sẽ có một cái nguyên nhân gì đó trọng đại xuất hiện mà khiến cho Triệu Khuông Dẫn mất đi soán vị cơ hội.
- Đương kim Hoàng đế Chu quốc bao nhiêu tuổi?
Lục Thất hỏi.
- Đương kim Hoàng thượng năm nay đã năm mươi tuổi rồi.
Lâm tổng tiêu đầu giọng điệu hơi mất hứng trả lời.
Lục Thất gật đầu, Lâm tổng tiêu đầu lại nói:
- Thái tử điện hạ Chu quốc bây giờ mới hơn hai mươi tuổi, so với Thái tử Đường quốc lớn hơn vài ba tuổi.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Tuổi của Thái tử cũng không lớn.
Lâm tổng tiêu đầu mỉm cười nói:
- Hiền chất tuổi cũng còn ít nhưng chiến tích cũng khá lớn.
Lục Thất cười hỏi:
- Triệu Khuông Dẫn bây giờ ở chỗ nào?
- Không biết, chuyện mấy năm gần đây của Chu quốc, ta không có cách nào biết được.
Lâm tổng tiêu đầu đáp lại.
Lục Thất gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Bá phụ từng nói Triệu Khuông Dẫn bắt giữ Hoàng Phủ Huy, vậy kết quả thế nào?
- Nghe nói Hoàng Phủ Huy thà chết cũng không đầu hàng cho nên bị Triệu Khuông Dẫn giết chết.
Lâm tổng tiêu đầu có chút lãnh đạm trả lời.
- Khó trách Lý Quốc Chủ lại trọng dụng Hoàng Phủ Kế Huân như vậy.
Lục Thất gật đầu nói.
- Hoàng Phủ Kế Huân là một người tài trí tầm thường, Lý Quốc Chủ lại cho thành trụ cột, thật ra Hoàng Phủ Huy cũng không khá hơn bao nhiêu, mấy vạn đại quân không ngờ đến Thanh Lưu quan cũng không thủ vững được.
Lâm tổng tiêu đầu khinh thường hạ thấp giọng nói.
Lục Thất im lặng, hắn thật sự không hề khinh thường Hoàng Phủ Huy, mấy vạn người không đánh thắng được mấy nghìn người, vậy không có nghĩa là thống soái không có tài cán gì, mấy nghìn người của Triệu Khuông Dẫn có thể bám núi trèo qua, vậy tất nhiên là tướng sĩ tinh nhuệ, mà trong ấn tượng của Lục Thất, trong quân của Đường quốc, quân lực thực sự dũng mãnh không có nhiều lắm.
- Hiền chất có phải cho rằng, chúng ta cũng nên giống như Hoàng Phủ Huy?
Lâm tổng tiêu đầu bình thản hỏi.
- Thiên Phong cũng không cho là như vậy, chiến bại mà hàng cũng là lựa chọn bình thường, Hoàng Phủ Huy không chịu đầu hàng chưa chắc đã là vì trung quân không thay đổi. Vướng bận của mỗi người chính là thân nhân, vì quốc gia cống hiến, chỉ có thể làm hết phận sự, cho dù là lấy tiền tài, làm người bảo tiêu, hay lên núi làm thổ phỉ chẳng lẽ vẫn còn cần vì chủ mà chiến đầu đến chết sao?
Lục Thất bình thản đáp.
Lâm tổng tiêu đầu ngẩn ra, sau đó cười khổ nói:
- So sánh của hiền chất cũng khiến bá phụ cảm thấy xấu hổ.
- Thiên Phong nói là sự thật, chiếm được chỗ tốt từ ông chủ đương nhiên cái giá phải trả cũng không nhỏ, tướng sĩ có thể vì nước phục vụ quên mình, nhưng muốn được sống là bản năng của con người, nếu đánh bại bị bắt, vậy cũng không cần phải xem nhẹ tính mạng của mình, trừ phi là vì thân nhân mới đáng giá đi chết.
Lục Thất bình thản nói.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu nói:
- Bá phụ thụ giáo.
- Bá phụ nói như vậy khiến Thiên Phong rất xấu hổ.
Lục Thất cười nói, Lâm tổng tiêu đầu nghe xong mỉm cười.
Lục Thất quay đầu nhìn thoáng qua những xe khác, Lâm tổng tiêu đầu nói:
- Thiên Phong, nghe Tiểu Điệp nói, hộ vệ theo tới sẽ tìm cơ hội giết ngươi.
- Hẳn là như thế, ta vì để tránh chuyện giết chóc, đã từng uy hiếp hai vị Thiên ngưu tướng quân, những tướng sĩ khác võ công bình thường, căn bản là như Thiên lôi sai đâu đánh đó của hai Thiên ngưu tướng quân.
Lục Thất đáp lại.
- Có chúng ta đi cùng, bọn họ sẽ không có cơ hội hạ thủ.
Lâm tổng tiêu đầu tự tin nói.
Lục Thất mỉm cười, khẽ nói:
- Bọn họ không đáng để suy nghĩ, đáng sợ chính là hai thái giám kia.
Lâm tổng tiêu đầu ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nói:
- Thái giám? Chẳng lẽ là Thiên Ảnh vệ?
Lục Thất gật đầu, khẽ nói:
- Đi lại nhẹ như mèo, cho dù không phải Thiên ảnh vệ cũng là hai thái giám võ công cao cường.
Lâm tổng tiêu đầu sắc mặt chợt âm trầm, quay đầu nhìn Tiểu Điệp, Tiểu Điệp lắc đầu nói:
- Con nhìn không nhận ra.
Lâm tổng tiêu đầu quay đầu nhìn một lát sau lại nói:
- Thiên Phong, ngươi nghĩ cách báo cáo Thái tử và Mạnh Thạch chúng ta xuống tay trước là thượng sách.
Lục Thất lắc đầu, hắn sở dĩ nhìn ra sự dị thường của hai thái giám chính là dùng dị năng nhìn trộm, từng quan sát những phòng xung quanh phòng Thái tử, kết quả phát hiện bước đi của hai thái giám rõ ràng khác trước, biến thành nhẹ nhàng hơn nhiều.
- Bá phụ, chúng ta không nên động thủ trước, có Tiểu Điệp ở bên cạnh ta, bọn họ sẽ không làm gì được.
Lục Thất phản đối.
- Không thể mạo hiểm được, thích khách am hiểu nhất là dùng độc khí, khó mà đề phòng được.
Lâm tổng tiêu đầu lo lắng phản bác.
Lục Thất đương nhiên không thể để lộ hắn bách độc bất xâm, bình thản nói:
- Bá phụ, ta rất khó có cơ hội và lý do khiến cho Thái tử rời khỏi hai thái giám kia, hai thái giám kia vẫn luôn như hình với bóng với Thái tử.
Lâm tổng tiêu đầu nhíu mày suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy ngươi phải hết sức cẩn thận, cố gắng đừng rời khỏi Tiểu Điệp.
- Thiên Phong sẽ cẩn thận.
Lục Thất đáp lại.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu nói:
- Không ngờ cho hai thái giám võ công cao cường đi theo, xem ra Lý Quốc Chủ thật sự rất muốn giết ngươi, tướng sĩ hộ vệ này hẳn chỉ dùng để đánh lạc hướng.
Lục Thất cười nhạt nói:
- Lý quốc chủ đối với ta hận thấu xương, đương nhiên sẽ dùng liên hoàn sát chiêu.
Gần hoàng hôn, sứ đoàn nghỉ chân ở trấn Diêu Lĩnh ở địa giới Hào Châu, ngồi xe một ngày rồi, ai ai cũng mệt mỏi không chịu nổi, ăn cơm xong liền về phòng nghỉ ngơi, Lục Thất và Tiểu Điệp vẫn như cũ ở nhà cách vách Thái tử.
Sau khi vào phòng đóng cửa xong, Tiểu Điệp hầu hạ Lục Thất cởi áo giáp, Lục Thất khẽ nói:
- Đêm nay có lẽ sẽ không được bình yên.
- Vậy sao chàng không mặc áo giáp?
Tiểu Điệp vừa cởi vỏ áo giáp, lại dừng tay khẽ hỏi.
- Cởi đi, áo giáp không có nhiều tác dụng lắm.
Lục Thất trả lời.
Cởi áo giáp, Lục Thất đi đến bên giường ngồi xuống, Tiểu Điệp giấu kĩ vũ khí rồi cũng tới ngồi trước giường, Lục Thất giơ tay cầm tay nàng rồi kéo nàng ngồi bên cạnh, ánh mắt ôn nhu nhìn Tiểu Điệp.
- Tiểu Điệp, đợi sau khi ta nhận tổ quy tông xong, chúng ta viên phòng được không?
Lục Thất khát vọng nói.
- Không được, thiếp muốn quay về Tấn quốc, sau khi thành thân với chàng, mới có thể.
Tiểu Điệp ngượng ngùng đáp lại.
- Quay về Tấn quốc, vậy là rất lâu đấy.
Lục Thất khổ sở nói.
- Không được là không được, thiếp là vị hôn thê của chàng, chàng hẳn nên tôn trọng thiếp.
Tiểu Điệp cố chấp cự tuyệt nói.
Lục Thất cười khổ, nhưng rất nhanh gật đầu nói:
- Tiểu Điệp, ta tôn trọng ý nguyện của nàng.
Tiểu Điệp ngượng ngùng gật đầu, chợt nghiêng người ngả về phía Lục Thất, cánh tay Lục Thất đỡ Tiểu Điệp, ở bên nhau hai bên đều cảm thụ được hơi thở của đối phương.
- Tiểu Điệp, ta cho nàng biết một bí mật.
Một lúc lâu sau, Lục Thất chợt khẽ nói.
- Ừ.
Tiểu Điệp chỉ lười nhác đáp nhẹ.
- Tiểu Điệp, ta từng tu luyện một loại dị công, có thể bách độc bất xâm, cho nên nếu gặp thích khách, nàng tuyệt đối không thể đứng trước ta đối địch, nàng có thể đứng ở phía sau ta, tùy cơ ứng biến.
Lục Thât khẽ nói.
- Tu luyện Tiên Thiên công có thể kháng độc, nhưng có độc mạnh, trúng rồi sẽ rất khó tiêu trừ.
Tiểu Điệp đáp lại.
- Tiểu Điệp, ta tu luyện Tiên Thiên công là thật sự có thể bách độc bất xâm, cho dù là thi độc cũng không thể làm tổn thương ta được.
Lục Thất nói.
- Thi độc cũng không tổn thương được? Chàng từng trúng thi độc?
Tiểu Điệp kinh ngạc nói.
Cộc Cộc! Vợ chồng đang nói chuyện chợt có người gõ cửa.
- Lục đại nhân, nô tài phụng mệnh điện hạ, đưa đến cho đại nhân một cái bánh hoa quế.
Ngoài cửa một giọng nói cung kính nói.
E=Qua Thanh Lưu quan, Lục Thất hỏi:
- Bá phụ, năm đó Triệu Khuông Dẫn công phá Thanh Lưu quan năm nay thọ bao nhiêu tuổi?
- Hẳn là hơn bốn mươi tuổi, năm đó Triệu Khuông Dẫn lúc phá Thanh Lưu quan cũng mới ba mươi tuổi.
Lục Thất gật đầu, thực ra hắn sinh ra ở Thọ Châu, khoảng bốn năm tuổi thì quân Đường đại bại ở Thọ Châu, phụ thân của hắn trọng thương, cho nên lúc đại chiến ở Giang Hoài liền thối lui khỏi cuộc chiến, sau đó ba năm Đường quốc mới hoàng toàn mất đi Giang Hoài.
Mà lúc Đường quốc hoàn toàn mất đi Giang Bắc, phụ thân của Lục Thất bỗng nhiên nghiêm khắc với Lục Thất hơn nhiều, ép Lục Thất tám tuổi học cưỡi ngựa, cũng không phải là học cưỡi ngựa đi lại mà là tập luyện quân chiến mã thuật, kết quả có một lần Lục Thất ngã ngựa thiếu chút nữa không thể tỉnh lại.
- Hiền chất hình như rất hứng thú với Triệu Khuông Dẫn.
Lâm tổng tiêu đầu nói.
- Ồ, ta ở Giang Ninh nghe một vị quan tướng trong cung nói, tiền Hoàng hậu từng nói một câu, nói Triệu Khuông Dẫn Chu quốc sẽ soán vị thành lập nên Tống quốc.
Lục Thất đáp lại.
Lâm tổng tiêu đầu ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói:
- Đó là lời nói vô căn cứ, đại tướng Chu quốc có thể soán vị đâu chỉ có mình Triệu Khuông Dẫn, bị vu khống hãm hại nhiều nhất là đại soái Trương Vĩnh Đức và đại soái Lý Trọng Tiến, hơn nữa đại soái Trương Vĩnh Đức từng bị một câu châm ngôn “kiểm tra làm thiên tử” hại đánh mất chức quan.
Lục Thất ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, bây giờ hắn tin tiên đoán của tiền Hoàng hậu, nếu tiền Hoàng hậu đã nói Triệu Khuông Dẫn sẽ soán vị, nhưng lại không nói rõ, vậy tất nhiên sẽ có một cái nguyên nhân gì đó trọng đại xuất hiện mà khiến cho Triệu Khuông Dẫn mất đi soán vị cơ hội.
- Đương kim Hoàng đế Chu quốc bao nhiêu tuổi?
Lục Thất hỏi.
- Đương kim Hoàng thượng năm nay đã năm mươi tuổi rồi.
Lâm tổng tiêu đầu giọng điệu hơi mất hứng trả lời.
Lục Thất gật đầu, Lâm tổng tiêu đầu lại nói:
- Thái tử điện hạ Chu quốc bây giờ mới hơn hai mươi tuổi, so với Thái tử Đường quốc lớn hơn vài ba tuổi.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Tuổi của Thái tử cũng không lớn.
Lâm tổng tiêu đầu mỉm cười nói:
- Hiền chất tuổi cũng còn ít nhưng chiến tích cũng khá lớn.
Lục Thất cười hỏi:
- Triệu Khuông Dẫn bây giờ ở chỗ nào?
- Không biết, chuyện mấy năm gần đây của Chu quốc, ta không có cách nào biết được.
Lâm tổng tiêu đầu đáp lại.
Lục Thất gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Bá phụ từng nói Triệu Khuông Dẫn bắt giữ Hoàng Phủ Huy, vậy kết quả thế nào?
- Nghe nói Hoàng Phủ Huy thà chết cũng không đầu hàng cho nên bị Triệu Khuông Dẫn giết chết.
Lâm tổng tiêu đầu có chút lãnh đạm trả lời.
- Khó trách Lý Quốc Chủ lại trọng dụng Hoàng Phủ Kế Huân như vậy.
Lục Thất gật đầu nói.
- Hoàng Phủ Kế Huân là một người tài trí tầm thường, Lý Quốc Chủ lại cho thành trụ cột, thật ra Hoàng Phủ Huy cũng không khá hơn bao nhiêu, mấy vạn đại quân không ngờ đến Thanh Lưu quan cũng không thủ vững được.
Lâm tổng tiêu đầu khinh thường hạ thấp giọng nói.
Lục Thất im lặng, hắn thật sự không hề khinh thường Hoàng Phủ Huy, mấy vạn người không đánh thắng được mấy nghìn người, vậy không có nghĩa là thống soái không có tài cán gì, mấy nghìn người của Triệu Khuông Dẫn có thể bám núi trèo qua, vậy tất nhiên là tướng sĩ tinh nhuệ, mà trong ấn tượng của Lục Thất, trong quân của Đường quốc, quân lực thực sự dũng mãnh không có nhiều lắm.
- Hiền chất có phải cho rằng, chúng ta cũng nên giống như Hoàng Phủ Huy?
Lâm tổng tiêu đầu bình thản hỏi.
- Thiên Phong cũng không cho là như vậy, chiến bại mà hàng cũng là lựa chọn bình thường, Hoàng Phủ Huy không chịu đầu hàng chưa chắc đã là vì trung quân không thay đổi. Vướng bận của mỗi người chính là thân nhân, vì quốc gia cống hiến, chỉ có thể làm hết phận sự, cho dù là lấy tiền tài, làm người bảo tiêu, hay lên núi làm thổ phỉ chẳng lẽ vẫn còn cần vì chủ mà chiến đầu đến chết sao?
Lục Thất bình thản đáp.
Lâm tổng tiêu đầu ngẩn ra, sau đó cười khổ nói:
- So sánh của hiền chất cũng khiến bá phụ cảm thấy xấu hổ.
- Thiên Phong nói là sự thật, chiếm được chỗ tốt từ ông chủ đương nhiên cái giá phải trả cũng không nhỏ, tướng sĩ có thể vì nước phục vụ quên mình, nhưng muốn được sống là bản năng của con người, nếu đánh bại bị bắt, vậy cũng không cần phải xem nhẹ tính mạng của mình, trừ phi là vì thân nhân mới đáng giá đi chết.
Lục Thất bình thản nói.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu nói:
- Bá phụ thụ giáo.
- Bá phụ nói như vậy khiến Thiên Phong rất xấu hổ.
Lục Thất cười nói, Lâm tổng tiêu đầu nghe xong mỉm cười.
Lục Thất quay đầu nhìn thoáng qua những xe khác, Lâm tổng tiêu đầu nói:
- Thiên Phong, nghe Tiểu Điệp nói, hộ vệ theo tới sẽ tìm cơ hội giết ngươi.
- Hẳn là như thế, ta vì để tránh chuyện giết chóc, đã từng uy hiếp hai vị Thiên ngưu tướng quân, những tướng sĩ khác võ công bình thường, căn bản là như Thiên lôi sai đâu đánh đó của hai Thiên ngưu tướng quân.
Lục Thất đáp lại.
- Có chúng ta đi cùng, bọn họ sẽ không có cơ hội hạ thủ.
Lâm tổng tiêu đầu tự tin nói.
Lục Thất mỉm cười, khẽ nói:
- Bọn họ không đáng để suy nghĩ, đáng sợ chính là hai thái giám kia.
Lâm tổng tiêu đầu ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nói:
- Thái giám? Chẳng lẽ là Thiên Ảnh vệ?
Lục Thất gật đầu, khẽ nói:
- Đi lại nhẹ như mèo, cho dù không phải Thiên ảnh vệ cũng là hai thái giám võ công cao cường.
Lâm tổng tiêu đầu sắc mặt chợt âm trầm, quay đầu nhìn Tiểu Điệp, Tiểu Điệp lắc đầu nói:
- Con nhìn không nhận ra.
Lâm tổng tiêu đầu quay đầu nhìn một lát sau lại nói:
- Thiên Phong, ngươi nghĩ cách báo cáo Thái tử và Mạnh Thạch chúng ta xuống tay trước là thượng sách.
Lục Thất lắc đầu, hắn sở dĩ nhìn ra sự dị thường của hai thái giám chính là dùng dị năng nhìn trộm, từng quan sát những phòng xung quanh phòng Thái tử, kết quả phát hiện bước đi của hai thái giám rõ ràng khác trước, biến thành nhẹ nhàng hơn nhiều.
- Bá phụ, chúng ta không nên động thủ trước, có Tiểu Điệp ở bên cạnh ta, bọn họ sẽ không làm gì được.
Lục Thất phản đối.
- Không thể mạo hiểm được, thích khách am hiểu nhất là dùng độc khí, khó mà đề phòng được.
Lâm tổng tiêu đầu lo lắng phản bác.
Lục Thất đương nhiên không thể để lộ hắn bách độc bất xâm, bình thản nói:
- Bá phụ, ta rất khó có cơ hội và lý do khiến cho Thái tử rời khỏi hai thái giám kia, hai thái giám kia vẫn luôn như hình với bóng với Thái tử.
Lâm tổng tiêu đầu nhíu mày suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy ngươi phải hết sức cẩn thận, cố gắng đừng rời khỏi Tiểu Điệp.
- Thiên Phong sẽ cẩn thận.
Lục Thất đáp lại.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu nói:
- Không ngờ cho hai thái giám võ công cao cường đi theo, xem ra Lý Quốc Chủ thật sự rất muốn giết ngươi, tướng sĩ hộ vệ này hẳn chỉ dùng để đánh lạc hướng.
Lục Thất cười nhạt nói:
- Lý quốc chủ đối với ta hận thấu xương, đương nhiên sẽ dùng liên hoàn sát chiêu.
Gần hoàng hôn, sứ đoàn nghỉ chân ở trấn Diêu Lĩnh ở địa giới Hào Châu, ngồi xe một ngày rồi, ai ai cũng mệt mỏi không chịu nổi, ăn cơm xong liền về phòng nghỉ ngơi, Lục Thất và Tiểu Điệp vẫn như cũ ở nhà cách vách Thái tử.
Sau khi vào phòng đóng cửa xong, Tiểu Điệp hầu hạ Lục Thất cởi áo giáp, Lục Thất khẽ nói:
- Đêm nay có lẽ sẽ không được bình yên.
- Vậy sao chàng không mặc áo giáp?
Tiểu Điệp vừa cởi vỏ áo giáp, lại dừng tay khẽ hỏi.
- Cởi đi, áo giáp không có nhiều tác dụng lắm.
Lục Thất trả lời.
Cởi áo giáp, Lục Thất đi đến bên giường ngồi xuống, Tiểu Điệp giấu kĩ vũ khí rồi cũng tới ngồi trước giường, Lục Thất giơ tay cầm tay nàng rồi kéo nàng ngồi bên cạnh, ánh mắt ôn nhu nhìn Tiểu Điệp.
- Tiểu Điệp, đợi sau khi ta nhận tổ quy tông xong, chúng ta viên phòng được không?
Lục Thất khát vọng nói.
- Không được, thiếp muốn quay về Tấn quốc, sau khi thành thân với chàng, mới có thể.
Tiểu Điệp ngượng ngùng đáp lại.
- Quay về Tấn quốc, vậy là rất lâu đấy.
Lục Thất khổ sở nói.
- Không được là không được, thiếp là vị hôn thê của chàng, chàng hẳn nên tôn trọng thiếp.
Tiểu Điệp cố chấp cự tuyệt nói.
Lục Thất cười khổ, nhưng rất nhanh gật đầu nói:
- Tiểu Điệp, ta tôn trọng ý nguyện của nàng.
Tiểu Điệp ngượng ngùng gật đầu, chợt nghiêng người ngả về phía Lục Thất, cánh tay Lục Thất đỡ Tiểu Điệp, ở bên nhau hai bên đều cảm thụ được hơi thở của đối phương.
- Tiểu Điệp, ta cho nàng biết một bí mật.
Một lúc lâu sau, Lục Thất chợt khẽ nói.
- Ừ.
Tiểu Điệp chỉ lười nhác đáp nhẹ.
- Tiểu Điệp, ta từng tu luyện một loại dị công, có thể bách độc bất xâm, cho nên nếu gặp thích khách, nàng tuyệt đối không thể đứng trước ta đối địch, nàng có thể đứng ở phía sau ta, tùy cơ ứng biến.
Lục Thât khẽ nói.
- Tu luyện Tiên Thiên công có thể kháng độc, nhưng có độc mạnh, trúng rồi sẽ rất khó tiêu trừ.
Tiểu Điệp đáp lại.
- Tiểu Điệp, ta tu luyện Tiên Thiên công là thật sự có thể bách độc bất xâm, cho dù là thi độc cũng không thể làm tổn thương ta được.
Lục Thất nói.
- Thi độc cũng không tổn thương được? Chàng từng trúng thi độc?
Tiểu Điệp kinh ngạc nói.
Cộc Cộc! Vợ chồng đang nói chuyện chợt có người gõ cửa.
- Lục đại nhân, nô tài phụng mệnh điện hạ, đưa đến cho đại nhân một cái bánh hoa quế.
Ngoài cửa một giọng nói cung kính nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.