Quyển 5 - Chương 137: Ôn chuyện
Hải Phong Nhi
31/01/2017
Lục Thất bái kiến quận công Lũng Tây xong, sau đó đi ngược đến Thanh Phong
cư ở phố Mã Hành và gặp Dương Hồng ở đó. Họ cùng nhau nói chuyện nhưng
lại nhận được tin, Thạch Trung Phi có khả năng sẽ thành thân với Thập Tứ tiểu thư trong thời gian tới.
Tin Thạch Trung Phi thành thân với Thập Tứ tiểu thư nằm trong dự liệu của Lục Thất. Qua Tết Thạch Trung Phi sẽ phải trở về Bắc Đình, vừa đi chắc chắn không dễ dàng quay về Khai Phong phủ được. Nếu như thành thân với Thập Tứ tiểu thư sẽ có thể đưa nàng ta đến Bắc Đình, an cư ở đó, sinh con đẻ cái, trên thực tế, Thạch Trung Phi cũng được coi như người đàn ông kết hôn muộn.
Lúc Lục Thất muốn rời khỏi Thanh Phong cư thì thật không ngờ đã gặp được một người quen ở cửa lầu. Người đó có gương mặt chữ điền, mắt tam giác, trên má trái có một vết đao, mặc áo bào vải, thật không ngờ đó chính là Ôn Vũ mà Lục Thất quen ở huyện Thạch Đại, y từng làm phủ vệ Đại Lý Tự, tả Đô úy Nhiêu Châu của Đường quốc.
Hai người vừa gặp mặt, đều ngẩn ra, Lục Thất lập tức mỉm cười, thân thiết nói:
- Ôn đại ca!
Ôn Vũ vội thi lễ nói:
- Lục đại nhân! Hạ quan bái kiến Lục đại nhân!
- Được rồi! Huynh khách khí với đệ rồi!
Lục Thất thân thiện nói, duỗi tay ôm lấy vai trái của Ôn Vũ.
Ôn Vũ câu nệ nhìn Lục Thất. Lục Thất giơ tay kéo Ôn Vũ, cười nói:
- Ôn đại ca! Chúng ta đi uống rượu ôn chuyện cũ thôi!
Vào lầu thứ hai tao nhã, tiểu nhị không cần dặn dò, theo sau dâng rượu thịt và đồ ăn lên. Lục Thất và Ôn Vũ ngồi đối diện, hắn lấy bình rượu rót cho Ôn Vũ, Ôn Vũ vội thấp người lấy hai tay nhận lấy chén rượu, sau đó Lục Thất tự rót, cười nâng rượu lên đọ, cùng cạn với Ôn Vũ.
Buông chén rượu xuống, Ôn Vũ vội đứng dậy rót rượu, Lục Thất hỏi:
- Ôn đại ca sao lại đến Đại Chu thế này?
- Hạ quan đến cùng Vi Hạo đại nhân!
Ôn Vũ cung kính trả lời.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ôn đại ca, chúng ta là bạn cũ, ở đây, không cần xa lạ vậy đâu.
Ôn Vũ chần chừ một chút, nói:
- Hiện giờ đại nhân đã là Lễ Bộ Thượng thư, Đại tướng quân của Hoài Hóa, hạ quan không dám thất lễ.
Lục Thất cúi đầu xuống, lại ngẩng đầu cười nói:
- Áo quan này của đệ cao hơn nhiều so với Ôn đại ca sao?
Ôn Vũ chần chừ một chút, tiện đà gật đầu, nói:
- Nếu như Lục huynh đệ không chê thì ta sẽ thất lễ một chút vậy!
Lục Thất mỉm cười, nâng chén cùng uống với Ôn Vũ. Đặt chén xuống, hai người lấy đũa ăn thịt, sau đó Lục Thất nói:
- Chuyện của Vi Hạo, ta đã từng nghe có người nói ở lầu Tây Phong rồi. Nghe nói là vinh quy nhưng lại khiến ta rất ngạc nhiên.
- Ta cũng rất ngạc nhân! Sau khi Quốc Chủ đầu hàng, Vi Hạo đại nhân nói với ta căn nguyên của sự việc, hỏi ta có muốn quy thuận không. Ta vì sự bình an của người thân mà bằng lòng quy thuận, cũng đi cùng Vi Hạo đại nhân đến Đại Chu. Nếu như không phải quy thuận Vi Hạo đại nhân thì ta đã là hàng thần rồi.
Ôn Vũ giải thích.
Lục Thất hiểu gật đầu, hỏi:
- Nếu đã là quy thuận thì Ôn đại ca phải được trọng dụng mới đúng.
Ôn Vũ lắc đầu, nói:
- Ta không được trọng dụng, chỉ là được giữ lại ở Khai Phong phủ thôi. Hiện giờ ta là Chỉ huy sứ lệ thuộc Bộ quân ti, nhưng chỉ là chức quan nhàn rỗi. Đến cả Vi Hạo đại nhân cũng không được trọng dụng, là chức quan Đại Lý Ti Trực, chủ yếu là không được công huân gì.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ôn đại ca có ý đến gặp đệ?
Ôn Vũ gật đầu, nói:
- Ta muốn hỏi có thể trở thành thuộc hạ của đệ được không, làm việc hết mình cho đệ, đệ có chức quan Đô Chỉ Huy Sứ của Bộ quân ti mà.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Chức quan Đô Chỉ Huy Sứ của đệ chỉ là hư danh, không có quyền can thiệp vào Bộ quân ti.
Ôn Vũ bình tĩnh gật đầu, nói:
- Ta cũng biết vậy, vì vậy không ôm hy vọng gì lớn lắm.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Huynh từng thỉnh cầu với Vi Hạo chưa?
Ôn Vũ cười khổ, nói:
- Không giấu gì đại nhân! Vi Hạo đại nhân cũng không dễ sống, đại nhân không có chỗ dựa ở Đại Chu, không nhận được sự tiến cử của Triệu Khuông Dẫn, hiện giờ cũng chỉ là chức quan hư danh ở Đại Lý Tự thôi.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Mặc dù đệ là Đại tướng quân, nhưng nếu là thượng tấu điều huynh về dưới quyền mình thì tám phần sẽ bị bác bỏ. Hơn nữa Tây Bộ là vùng đất khô cằn, huynh đi cũng chưa chắc quen được cuộc sống ở đó.
- Lục huynh đệ! Ta là người luyện võ, chịu khổ cũng không sợ. Ta ở đây, cả ngày giống như con chuột, tháo chạy thì sợ liên lụy đến người thân, ở lại thì giống như ngồi trong nhà lao, thật khó sống.
Ôn Vũ khổ sở nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Nếu như đại ca đã đến cầu xin đệ thì đệ sẽ nghĩ cách giúp đại ca.
- Người huynh đệ! Ta xin đa tạ trước!
Ôn Vũ thi lễ nghiêm nét mặt nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Có phải là đại ca oán trách Vi Hạo? Hiện giờ những võ tướng hàng thần đến Đại Chu cơ bản là đều ra ngoài làm Huyện Úy.
Ôn Vũ nghe xong lắc đầu, nói:
- Ta không oán trách gì Vi Hạo đại nhân! Quy thuộc là lựa chọn của riêng ta, hơn nữa ta đến Khai Phong, phủ cũng được chức quan Chỉ huy sứ, luận về chức vị chắc chắn sẽ cao hơn Huyện Úy. Hơn nữa nhận bừa chức Huyện Úy, cơ bản không có nơi nào tốt, không phải là vùng biên cương phía bắc thì cũng là biên cương phía Tây Bộ.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Đại ca muốn được làm gì?
Ôn Vũ cười khổ nói:
- Ta muốn về Giang Nam nhưng chắc chắn là không được, còn ở Khai Phong phủ thì ta không sống được. Nếu như huynh đệ có khả năng thì đưa ta đến Tây Bộ cũng được, ta là Chỉ huy sứ, có thể nhận được một doanh.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Đệ đã nói rồi, đệ không có quyền điều huynh đi!
Ôn Vũ bị kìm hãm, tiện đà nói:
- Người huynh đệ hãy giúp ta đi, chỉ cần không “nhàn rỗi” là được! Ta từ Giang Nam đến, không mang theo nhiều bạc, hiện giờ ở Khai Phong phủ muốn uống rượu cũng khó, ta không được lĩnh lương bổng thực.
Lục Thất mỉm cười gật đầu. Chức quan của Chu quốc chia làm tán quan, chức quan, huân quan và hư quan, hơn nữa chỉ có chức quan mới nhận được lương bổng thực, còn ba quan vị còn lại lương bổng thấp hơn nhiều. Chức Lễ Bộ Thượng thư, Đô Chỉ Huy Sứ của Lục Thất đều là hư quan, không được lĩnh lương bổng, chức Đại tướng quân Hoài Hóa là tán quan được lĩnh một nửa lương bổng, còn Tây Tấn quận công là huân phong, Lục Thất có thể lĩnh toàn bộ huân bổng. Trên thực tế, Lục Thất đã không còn bổng lộc của chức quan, hắn đã để Dương Côn làm Đô hộ Hà Tây, Tuyên Phủ Sứ của hắn không phải là chức quan, vì vậy cũng không có bổng lộc.
Còn chức Chỉ huy sứ của Ôn Vũ thuộc hư quan, không có bổng lộc thực, bổng lộc được lĩnh chỉ có thể là bổng lộc của tán quan. Nhưng bổng lộc của tán quan Chu quốc rất thấp, hơn nữa nếu như không phải là từ quan thì chỉ có thể nhận một nửa bổng lộc tán quan. Có thể thấy, kế sinh nhai của Ôn Vũ ở Khai Phong phủ chắc chắn rất khốn cùng, đúng là uống rượu cũng khó.
Lục Thất nâng chén uống rượu với Ôn Vũ. Đặt chén xuống, nói:
- Ôn đại ca! Đệ sẽ đưa huynh một thư tiến cử, huynh đến cầu kiến Kỷ Vương điện hạ để điện hạ tìm cho huynh một thực chức.
Ôn Vũ mắt sáng lên, vội vàng gật đầu nói:
- Được được, cảm ơn người huynh đệ!
Lục Thất cười, nói:
- Đệ với Ôn đại ca là chỗ thân tình, hơn nữa đệ vẫn nhớ, khi còn ở Giang Ninh, Ôn đại ca đã từng giúp đệ.
- Người huynh đệ à! Đó chỉ là chuyện nhỏ, ta cũng chỉ là giải thích giúp huynh đệ trước mặt Hình đại nhân thôi!
Ôn Vũ cười nói.
Lục Thất ngẩn ra, hỏi:
- Chẳng lẽ lần đó nói chuyện với đại ca, Hình đại nhân ở bên cạnh nghe?
Ôn Vũ gật đầu, nói:
- Hình đại nhân ở vách bên.
Lục Thất nghe xong như thoáng chút suy nghĩ, một lát sau, mới hỏi:
- Hình đại nhân còn ở Giang Nam chứ?
- Không! Hình đại nhân cũng đến Đại Chu cùng với vị quận công kia rồi, hiện giờ ở phủ quận công!
Ôn Vũ e dè hồi đáp.
Lục Thất hơi giật mình, nói:
- Hạ đại nhân đâu?
- Cũng đến Đại Chu rồi, các hoạn quan trong cung Giang Ninh, cũng đến Đại Chu rồi, được có mấy chục người.
Ôn Vũ trả lời.
Lục Thất gật đầu, nâng chén uống rượu cùng Ôn Vũ. Đặt chén xuống, tiểu nhị lại bưng món ăn nóng lên. Lục Thất mỉm cười nói:
- Ôn đại ca! Huynh hãy buông lỏng người, thưởng thức mấy món ngon này trước đã!
Ôn Vũ gật đầu, bắt đầu ăn uống, Lục Thất cũng ăn cùng. Trong khi ăn uống, Lục Thất tiếp tục tìm hiểu nhiều thông tin hơn. Nửa canh giờ sau, Ôn Vũ đã ăn uống no nê.
Lục Thất gọi mang đến văn phòng tứ bảo, viết một lá thư, sau đó đưa cho Ôn Vũ xem. Ôn Vũ nhận lấy thư và xem, thấy nội dung là: “Thần Lục Thiên Phong xin tiến cử với Kỷ Vương điện hạ, Ôn Vũ ở huyện Thạch Đại có mối thân tình với thần, thần mong điện hạ giúp huynh ấy tìm một chức quan thông thường. Ngoài ra phủ quận công Thanh Hà có một hoạn quan họ Hình, từng có ân với thần, nếu như điện hạ có khả năng giúp thần thì cho ông ấy ra khỏi phủ quận công Thanh Hà.
Ôn Vũ nhìn vội tạ ơn, Lục Thất ôn hòa nói:
- Đại ca gặp Kỷ Vương điện hạ, không được nói ở Giang Ninh đã giúp đệ. Cứ nói là quen biết và làm việc cùng đệ ở huyện Thạch Đại nhưng không được nói là quan do thám tiêu diệt Chu quốc.
- Người huynh đệ yên tâm, ta sẽ chú ý!
Ôn Vũ đáp lại.
Lục Thất gật đầu, lại giải thích:
- Đệ cầu xin Kỷ Vương điện hạ bố trí chức quan cho huynh với thái độ tránh bị hiềm nghi. Nếu như đại ca không hài lòng thì đệ sẽ cố gắng thêm.
Ôn Vũ gật đầu, cảm kích nói:
- Người huynh đệ có thể nhớ ân tình xưa mà giúp ta, ta phải biết đủ chứ, ta sẽ nhớ ân sâu này.
Lục Thất cười, nói:
- Đại ca không được nói có thân tình với đệ, nếu không thì sự tiến cử của đệ sẽ phản tác dụng.
Ôn Vũ ngẩn ra, lập tức nghiêm nét mặt nói:
- Ta hiểu rồi!
Lục Thất mỉm cười đứng dậy, tiễn Ôn Vũ rời đi, sau đó cũng quay về phủ của mình.
Tin Thạch Trung Phi thành thân với Thập Tứ tiểu thư nằm trong dự liệu của Lục Thất. Qua Tết Thạch Trung Phi sẽ phải trở về Bắc Đình, vừa đi chắc chắn không dễ dàng quay về Khai Phong phủ được. Nếu như thành thân với Thập Tứ tiểu thư sẽ có thể đưa nàng ta đến Bắc Đình, an cư ở đó, sinh con đẻ cái, trên thực tế, Thạch Trung Phi cũng được coi như người đàn ông kết hôn muộn.
Lúc Lục Thất muốn rời khỏi Thanh Phong cư thì thật không ngờ đã gặp được một người quen ở cửa lầu. Người đó có gương mặt chữ điền, mắt tam giác, trên má trái có một vết đao, mặc áo bào vải, thật không ngờ đó chính là Ôn Vũ mà Lục Thất quen ở huyện Thạch Đại, y từng làm phủ vệ Đại Lý Tự, tả Đô úy Nhiêu Châu của Đường quốc.
Hai người vừa gặp mặt, đều ngẩn ra, Lục Thất lập tức mỉm cười, thân thiết nói:
- Ôn đại ca!
Ôn Vũ vội thi lễ nói:
- Lục đại nhân! Hạ quan bái kiến Lục đại nhân!
- Được rồi! Huynh khách khí với đệ rồi!
Lục Thất thân thiện nói, duỗi tay ôm lấy vai trái của Ôn Vũ.
Ôn Vũ câu nệ nhìn Lục Thất. Lục Thất giơ tay kéo Ôn Vũ, cười nói:
- Ôn đại ca! Chúng ta đi uống rượu ôn chuyện cũ thôi!
Vào lầu thứ hai tao nhã, tiểu nhị không cần dặn dò, theo sau dâng rượu thịt và đồ ăn lên. Lục Thất và Ôn Vũ ngồi đối diện, hắn lấy bình rượu rót cho Ôn Vũ, Ôn Vũ vội thấp người lấy hai tay nhận lấy chén rượu, sau đó Lục Thất tự rót, cười nâng rượu lên đọ, cùng cạn với Ôn Vũ.
Buông chén rượu xuống, Ôn Vũ vội đứng dậy rót rượu, Lục Thất hỏi:
- Ôn đại ca sao lại đến Đại Chu thế này?
- Hạ quan đến cùng Vi Hạo đại nhân!
Ôn Vũ cung kính trả lời.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ôn đại ca, chúng ta là bạn cũ, ở đây, không cần xa lạ vậy đâu.
Ôn Vũ chần chừ một chút, nói:
- Hiện giờ đại nhân đã là Lễ Bộ Thượng thư, Đại tướng quân của Hoài Hóa, hạ quan không dám thất lễ.
Lục Thất cúi đầu xuống, lại ngẩng đầu cười nói:
- Áo quan này của đệ cao hơn nhiều so với Ôn đại ca sao?
Ôn Vũ chần chừ một chút, tiện đà gật đầu, nói:
- Nếu như Lục huynh đệ không chê thì ta sẽ thất lễ một chút vậy!
Lục Thất mỉm cười, nâng chén cùng uống với Ôn Vũ. Đặt chén xuống, hai người lấy đũa ăn thịt, sau đó Lục Thất nói:
- Chuyện của Vi Hạo, ta đã từng nghe có người nói ở lầu Tây Phong rồi. Nghe nói là vinh quy nhưng lại khiến ta rất ngạc nhiên.
- Ta cũng rất ngạc nhân! Sau khi Quốc Chủ đầu hàng, Vi Hạo đại nhân nói với ta căn nguyên của sự việc, hỏi ta có muốn quy thuận không. Ta vì sự bình an của người thân mà bằng lòng quy thuận, cũng đi cùng Vi Hạo đại nhân đến Đại Chu. Nếu như không phải quy thuận Vi Hạo đại nhân thì ta đã là hàng thần rồi.
Ôn Vũ giải thích.
Lục Thất hiểu gật đầu, hỏi:
- Nếu đã là quy thuận thì Ôn đại ca phải được trọng dụng mới đúng.
Ôn Vũ lắc đầu, nói:
- Ta không được trọng dụng, chỉ là được giữ lại ở Khai Phong phủ thôi. Hiện giờ ta là Chỉ huy sứ lệ thuộc Bộ quân ti, nhưng chỉ là chức quan nhàn rỗi. Đến cả Vi Hạo đại nhân cũng không được trọng dụng, là chức quan Đại Lý Ti Trực, chủ yếu là không được công huân gì.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ôn đại ca có ý đến gặp đệ?
Ôn Vũ gật đầu, nói:
- Ta muốn hỏi có thể trở thành thuộc hạ của đệ được không, làm việc hết mình cho đệ, đệ có chức quan Đô Chỉ Huy Sứ của Bộ quân ti mà.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Chức quan Đô Chỉ Huy Sứ của đệ chỉ là hư danh, không có quyền can thiệp vào Bộ quân ti.
Ôn Vũ bình tĩnh gật đầu, nói:
- Ta cũng biết vậy, vì vậy không ôm hy vọng gì lớn lắm.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Huynh từng thỉnh cầu với Vi Hạo chưa?
Ôn Vũ cười khổ, nói:
- Không giấu gì đại nhân! Vi Hạo đại nhân cũng không dễ sống, đại nhân không có chỗ dựa ở Đại Chu, không nhận được sự tiến cử của Triệu Khuông Dẫn, hiện giờ cũng chỉ là chức quan hư danh ở Đại Lý Tự thôi.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Mặc dù đệ là Đại tướng quân, nhưng nếu là thượng tấu điều huynh về dưới quyền mình thì tám phần sẽ bị bác bỏ. Hơn nữa Tây Bộ là vùng đất khô cằn, huynh đi cũng chưa chắc quen được cuộc sống ở đó.
- Lục huynh đệ! Ta là người luyện võ, chịu khổ cũng không sợ. Ta ở đây, cả ngày giống như con chuột, tháo chạy thì sợ liên lụy đến người thân, ở lại thì giống như ngồi trong nhà lao, thật khó sống.
Ôn Vũ khổ sở nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Nếu như đại ca đã đến cầu xin đệ thì đệ sẽ nghĩ cách giúp đại ca.
- Người huynh đệ! Ta xin đa tạ trước!
Ôn Vũ thi lễ nghiêm nét mặt nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Có phải là đại ca oán trách Vi Hạo? Hiện giờ những võ tướng hàng thần đến Đại Chu cơ bản là đều ra ngoài làm Huyện Úy.
Ôn Vũ nghe xong lắc đầu, nói:
- Ta không oán trách gì Vi Hạo đại nhân! Quy thuộc là lựa chọn của riêng ta, hơn nữa ta đến Khai Phong, phủ cũng được chức quan Chỉ huy sứ, luận về chức vị chắc chắn sẽ cao hơn Huyện Úy. Hơn nữa nhận bừa chức Huyện Úy, cơ bản không có nơi nào tốt, không phải là vùng biên cương phía bắc thì cũng là biên cương phía Tây Bộ.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Đại ca muốn được làm gì?
Ôn Vũ cười khổ nói:
- Ta muốn về Giang Nam nhưng chắc chắn là không được, còn ở Khai Phong phủ thì ta không sống được. Nếu như huynh đệ có khả năng thì đưa ta đến Tây Bộ cũng được, ta là Chỉ huy sứ, có thể nhận được một doanh.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Đệ đã nói rồi, đệ không có quyền điều huynh đi!
Ôn Vũ bị kìm hãm, tiện đà nói:
- Người huynh đệ hãy giúp ta đi, chỉ cần không “nhàn rỗi” là được! Ta từ Giang Nam đến, không mang theo nhiều bạc, hiện giờ ở Khai Phong phủ muốn uống rượu cũng khó, ta không được lĩnh lương bổng thực.
Lục Thất mỉm cười gật đầu. Chức quan của Chu quốc chia làm tán quan, chức quan, huân quan và hư quan, hơn nữa chỉ có chức quan mới nhận được lương bổng thực, còn ba quan vị còn lại lương bổng thấp hơn nhiều. Chức Lễ Bộ Thượng thư, Đô Chỉ Huy Sứ của Lục Thất đều là hư quan, không được lĩnh lương bổng, chức Đại tướng quân Hoài Hóa là tán quan được lĩnh một nửa lương bổng, còn Tây Tấn quận công là huân phong, Lục Thất có thể lĩnh toàn bộ huân bổng. Trên thực tế, Lục Thất đã không còn bổng lộc của chức quan, hắn đã để Dương Côn làm Đô hộ Hà Tây, Tuyên Phủ Sứ của hắn không phải là chức quan, vì vậy cũng không có bổng lộc.
Còn chức Chỉ huy sứ của Ôn Vũ thuộc hư quan, không có bổng lộc thực, bổng lộc được lĩnh chỉ có thể là bổng lộc của tán quan. Nhưng bổng lộc của tán quan Chu quốc rất thấp, hơn nữa nếu như không phải là từ quan thì chỉ có thể nhận một nửa bổng lộc tán quan. Có thể thấy, kế sinh nhai của Ôn Vũ ở Khai Phong phủ chắc chắn rất khốn cùng, đúng là uống rượu cũng khó.
Lục Thất nâng chén uống rượu với Ôn Vũ. Đặt chén xuống, nói:
- Ôn đại ca! Đệ sẽ đưa huynh một thư tiến cử, huynh đến cầu kiến Kỷ Vương điện hạ để điện hạ tìm cho huynh một thực chức.
Ôn Vũ mắt sáng lên, vội vàng gật đầu nói:
- Được được, cảm ơn người huynh đệ!
Lục Thất cười, nói:
- Đệ với Ôn đại ca là chỗ thân tình, hơn nữa đệ vẫn nhớ, khi còn ở Giang Ninh, Ôn đại ca đã từng giúp đệ.
- Người huynh đệ à! Đó chỉ là chuyện nhỏ, ta cũng chỉ là giải thích giúp huynh đệ trước mặt Hình đại nhân thôi!
Ôn Vũ cười nói.
Lục Thất ngẩn ra, hỏi:
- Chẳng lẽ lần đó nói chuyện với đại ca, Hình đại nhân ở bên cạnh nghe?
Ôn Vũ gật đầu, nói:
- Hình đại nhân ở vách bên.
Lục Thất nghe xong như thoáng chút suy nghĩ, một lát sau, mới hỏi:
- Hình đại nhân còn ở Giang Nam chứ?
- Không! Hình đại nhân cũng đến Đại Chu cùng với vị quận công kia rồi, hiện giờ ở phủ quận công!
Ôn Vũ e dè hồi đáp.
Lục Thất hơi giật mình, nói:
- Hạ đại nhân đâu?
- Cũng đến Đại Chu rồi, các hoạn quan trong cung Giang Ninh, cũng đến Đại Chu rồi, được có mấy chục người.
Ôn Vũ trả lời.
Lục Thất gật đầu, nâng chén uống rượu cùng Ôn Vũ. Đặt chén xuống, tiểu nhị lại bưng món ăn nóng lên. Lục Thất mỉm cười nói:
- Ôn đại ca! Huynh hãy buông lỏng người, thưởng thức mấy món ngon này trước đã!
Ôn Vũ gật đầu, bắt đầu ăn uống, Lục Thất cũng ăn cùng. Trong khi ăn uống, Lục Thất tiếp tục tìm hiểu nhiều thông tin hơn. Nửa canh giờ sau, Ôn Vũ đã ăn uống no nê.
Lục Thất gọi mang đến văn phòng tứ bảo, viết một lá thư, sau đó đưa cho Ôn Vũ xem. Ôn Vũ nhận lấy thư và xem, thấy nội dung là: “Thần Lục Thiên Phong xin tiến cử với Kỷ Vương điện hạ, Ôn Vũ ở huyện Thạch Đại có mối thân tình với thần, thần mong điện hạ giúp huynh ấy tìm một chức quan thông thường. Ngoài ra phủ quận công Thanh Hà có một hoạn quan họ Hình, từng có ân với thần, nếu như điện hạ có khả năng giúp thần thì cho ông ấy ra khỏi phủ quận công Thanh Hà.
Ôn Vũ nhìn vội tạ ơn, Lục Thất ôn hòa nói:
- Đại ca gặp Kỷ Vương điện hạ, không được nói ở Giang Ninh đã giúp đệ. Cứ nói là quen biết và làm việc cùng đệ ở huyện Thạch Đại nhưng không được nói là quan do thám tiêu diệt Chu quốc.
- Người huynh đệ yên tâm, ta sẽ chú ý!
Ôn Vũ đáp lại.
Lục Thất gật đầu, lại giải thích:
- Đệ cầu xin Kỷ Vương điện hạ bố trí chức quan cho huynh với thái độ tránh bị hiềm nghi. Nếu như đại ca không hài lòng thì đệ sẽ cố gắng thêm.
Ôn Vũ gật đầu, cảm kích nói:
- Người huynh đệ có thể nhớ ân tình xưa mà giúp ta, ta phải biết đủ chứ, ta sẽ nhớ ân sâu này.
Lục Thất cười, nói:
- Đại ca không được nói có thân tình với đệ, nếu không thì sự tiến cử của đệ sẽ phản tác dụng.
Ôn Vũ ngẩn ra, lập tức nghiêm nét mặt nói:
- Ta hiểu rồi!
Lục Thất mỉm cười đứng dậy, tiễn Ôn Vũ rời đi, sau đó cũng quay về phủ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.