Quyển 1 - Chương 73: Quan trên
Hải Phong Nhi
30/06/2015
Lúc này Lục Thất đang đứng sau cửa phòng, hắn là người luyện võ nên tai thính mắt tinh, hai nàng tranh luận hắn đều nghe thấy rõ, Tân Vận Nhi tôn sùng và thật tâm với mình khiến hắn rất vui sướng, đồng thời cũng thể hiện bản tính lương thiện của Tân Vận Nhi.
Hắn chậm rãi đi đến ngồi xuống chiếc giường nằm ở hướng bắc, ánh mắt tùy ý quét qua căn phòng, đây là phòng ngủ của Tân Vận Nhi, phòng cũng coi như rộng rãi, bố trí có chút đơn giản, một cái bàn trúc, bốn cái ghế trúc, trên bàn có gương đồng và hộp trang điểm, phía tây của nhà có rương quần áo cũ.
Phía đông nhà có cửa sổ, phía trước cửa sổ bày một cái đàn cầm và một cái đàn cổ, trong phòng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trên giường chăn được gấp chỉnh tề, có một loại thản nhiên ẩn chứa sự phóng khoáng, trong đơn giản lọ ra sự vui vẻ thanh nhã, Lục Thất nội tâm thoải mái, có loại cảm giác an bình giống như về nhà.
Trong lúc đang an tĩnh yên bình, Đông Thanh hai tay nâng bàn trúc nhẹ đi vào nhà, thấy Lục Thất ngồi bên giường, nàng dừng lại đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Công tử, nô tỳ nấu một bát mì và hai món ăn nhẹ, mời công tử dùng.
Nói xong xoay người đi về phía bàn trúc đặt chiếc bàn trúc trên tay xuống.
Nhìn Đông Thanh, lòng Lục Thất có chút khác thường, hắn không hề cự tuyệt hẳn yêu cầu của Tân Vận Nhi, cũng không phải không yêu quý Đông Thanh và Tiểu Vân mà là xuất phát từ sự thân cận và đồng cảm. Hắn biết rõ những thị nữ như Đông Thanh và Tiểu Vân, hi vọng lớn nhất chính là được về làm thiếp cho một nhà phú quí nào đó, điều những cô gái nghèo quan tâm nhất chính là có thể không phải lo việc cơm áo gạo tiền, mà những thiên kim nhà phú quí coi trọng chính là dòng dõi tài hoa.
Ở Đường quốc tiêu chuẩn thể hiện thành tựu của một nam nhân chính là quan vị, của cải và số lượng thê thiếp, ba tiêu chuẩn này đều có qui định hết , dựa theo luật của đất nước thường dân không được nạp thiếp vô cớ, bởi vậy nhà giàu một chút thường mua nô tỳ làm thiếp, nô tỳ sinh con trai mới có thể dựa vào truyền tông để lên thành thiếp thất.
Nam nhân có công danh hoặc chức quan có thể cưới bình thê và nạp thiếp, thiếp thất chỉ giới hạn ba người, quan thất phẩm trở xuống có thể cưới bốn thiếp, quan thất phẩm trở lên có thể cưới bảy người thiếp, tục xưng ba vợ bốn nàng hầu. Thực tế danh phận của ba vợ đều do quốc pháp lệnh phong, tiểu quan cũng không dám làm trái cưới nhiều hơn.
Thiếp thất lại không tuân theo quan chức, tiểu quan cưới mười mấy tiểu thiếp, đại quan cưới hơn mười người thiếp chỗ nào cũng có, số lượng thiếp có liên quan đến địa vị của nam nhân. Quan có địa vị thấp tuyệt đối không dám cưới mấy chục tiểu thiếp, phú hào cũng chỉ có thể dưới hình thức nuôi dưỡng để có được mấy chục nữ nhân.
Lục Thất xuất thân trong gia đình quan lại, lại trải qua rất nhiều lần sinh tử trong quân, lý tưởng bây giờ của hắn chính là có được phú quí. Thân chỉ là một nhân vật nhỏ bé, mỗi lần tìm đường sống đều mong có được của cải địa vị cùng nữ nhân cùng nhau đi hưởng lạc, muốn trở thành người có thể bố trí việc thoát khỏi nguy hiểm, hắn khát vọng có được phú quí , chính là trào lưu hiện giờ của Đương quốc.
Lục Thất quả thực đói bụng, lúc Đông Thanh nhỏ giọng mời, hắn đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn trúc, vừa nhìn thấy trên bàn trúc có một bát mì lớn, mùi hương bay vào mũi hắn khiến hắn cảm thấy rất thèm ăn. Hắn bưng bát lên bắt đầu ăn, mì vừa vào miệng cảm thấy nóng lạnh vừa phải, sợi mì ở trong miệng tan ra, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này ăn bát mì ngon như vậy.
- Đông Thanh, đây là mì em làm?
Lục Thất vừa ăn vừa quái lạ hỏi.
- Đúng là do nô tỳ làm, công tử ăn có hợp khẩu vị không?
Đông Thanh thấp thỏm không yên e sợ hỏi.
Lục Thất quay đầu nhìn về phía Đông Thanh, cười nói:
- Mì em làm ăn rất ngon, đây là lần đầu tiên ta ăn mì ngon như vậy, mì này tên là gì vậy?
Nghe Lục Thất khen Đông Thanh mắt sáng ngời, xấu hổ vui sướng nói:
- Công tử đây là mì Bát Bảo Dương Xuân.
Lục Thất vừa nghe tên đã biết làm tô mì này rất phức tạp, mỉm cười nói:
- Mì Bát Bảo Dương Xuân, Đông Thanh, không thể ngờ được em lại làm được mì ăn ngon như vậy.
Đông Thanh nghe xong chần chờ một chút nhỏ giọng nói:
- Công tử, nô tỳ không dám giấu diếm, mì này thật ra nô tỳ học được từ một người đầu bếp, là do chủ mẫu mất một trăm lượng bạc mời một vị đầu bếp ở trong cung đến dạy, hơn nữa vị đầu bếp kia chỉ dạy năm món, cũng không cho phép nô tỳ trong hai mươi năm truyền cho bất cứ người nào.
Lục Thất ngẩn ra, nhìn thoáng qua bát mì, cách làm một tô mì này không ngờ phải dùng hai mươi lượng bạc để đổi lấy, vừa nghe thì thấy bị thiệt, nhưng Lục Thất lại nghĩ đến giá trị lâu dài thì đây là tiền vốn vô giá.
- Đông Thanh, Vận Nhi sao lại phí một số tiền lớn như vậy để cho em học nghề?
Lục Thất ôn tồn hỏi.
- Công tử, chủ mẫu nói sau này nô tì sẽ là chủ quản nhà bếp, nhất định phải học lễ tiết, còn phải tinh thông nghề, cho nên chủ mẫu dùng tiền riêng của mình đào tạo nô tỳ, chủ mẫu không dùng đến một xu của tiệm thuốc bắc.
Đông Thanh khẩn trương giải thích.
Lục Thất gật gật đầu, trong lòng biết Tân Vận Nhi đào tạo Đông Thanh làmuốn cố gắng để kiên cường, hắn dịu dàng nói:
- Đông Thanh, em có nguyện ý học không?
Đông Thanh vội vàng gật đầu nói:
- Nô tỳ nguyện ý, nô tỳ tuy rằng tập viết có chậm một chút nhưng việc học làm bếp nô tỳ có lòng tin vào bản thân.
Lục Thất gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Đông Thanh, em nhất định phải nhớ kĩ, một người phải thực sự trải qua khổ luyện mới có thể đứng trên người khác. Sau này em đừng khiến cho Vận Nhi thất vọng, cũng phải nhớ về sau có cuộc sống giàu sang cũng là do Tân Vận Nhi ban cho em.
Đông Thanh sửng sốt, gật đầu nói:
- Nô tỳ đã hiểu, nô tỳ sẽ mãi ghi nhớ đại ân đại đức của chủ mẫu.
Lục Thất gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Đông Thanh, trong nhà em có ai bị bệnh à?
Đông Thanh thần sắc có chút chán nản nói:
- Đúng là phụ thân của nô tỳ bị nhiễm phong hàn, nghe mẹ nô tỳ nói thì vô cùng nghiêm trọng.
Lục Thất trầm mặc, nhanh chóng ăn hết mì Dương Xuân, buông bát lau miệng cười nói:
- Xem ra sau này ta có lộc ăn rồi.
Đông Thanh vui mừng nói:
- Nếu công tử thích ăn về sau nô tỳ sẽ thường làm cho công tử ăn.
Lục Thất nhìn nụ cười trên mặt Đông Thanh, Đông Thanh bị Lục Thất nhìn thẳng xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau có chút bất an.
- Đông Thanh, em thật sự nguyện ý làm thị thiếp của ta?
Lục Thất nhìn thẳng Đông Thanh giọng điệu ôn hòa hỏi.
Đông Thanh thân mình run lên, chần chờ một chút gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Công tử, Đông Thanh và tỷ tỷ nguyện ý hầu hạ ngài và Tân chủ mẫu cả đời, chỉ có điều Đông Thanh và tỷ tỷ tự biết mình không xứng với công tử.
Lục Thất dịu dàng nói:
- Nếu em và Tiểu Vân nguyện ý, kiếp này chúng ta chính là có duyên, để ta bảo Vận Nhi đưa cho cha mẹ em một trăm lượng, sau này em và Tiểu Vân an tâm phục vụ Vận Nhi, qua ít ngày nữa ta cho kiệu đến rước các em đến Lục gia khấu kiến mẹ ta, sau đó các em trở về hầu hạ Vận Nhi.
Đông Thanh nghe xong thân mình rung động, lập tức quì xuống ngạc nhiên vui mừng nói:
- Tạ ơn công tử không chê nô tỳ, nô tỳ sẽ dùng hết sức để hầu hạ công tử, hầu hạ chủ mẫu.
Trong lòng Lục Thất cũng ưa thích những cô gái chất phác như vậy, giơ tay đỡ Đông Thanh đững dậy. Bản thân hắn không phải là người thích cứu khổ cứu nạn, làm việc có khuynh hướng không chịu thua thiệt, hắn thông cảm việc Đông Thanh có gia cảnh nghèo khó, cũng không nguyện ý dùng cách bố thí để giúp Đông Thanh.
Thực tế hắn đồng ý bỏ ra một trăm lượng làm sính lễ là một thua thiệt lớn, Đông Thanh và Tiểu Vân vốn là nô tỳ do Lục gia mua, Lục Thất có thể cho hai tỷ muội danh phận là thiếp thất đã là ân trạch rất lớn, bây giờ còn dùng kiệu đón vào cửa bái kiến Lục mẫu, đây là sự tiếp đãi vô cùng long trọng với Đông Thanh và Tiểu Vân.
Nhìn khuôn mặt hoảng sợ xen lẫn vui mừng của Đông Thanh, trong tâm Lục Thất cảm thấy rất sung sướng, về nhà mới có một thời gian, hắn liền từ một tiểu binh từng bị quát tới quát lui nhảy lên trở thành bề trên, loại cảm giác cao cao tại thượng này quả thực rất thích, bất kể thời đại này, hai chữ quyền quí vĩnh viễn hấp dẫn con người.
Dưới sự chỉ bảo ôn tồn của Lục Thất, Đông Thanh ngượng ngùng vui mừng thu dọn bát đĩa đi xuống, Lục Thất đứng dậy duỗi gân cốt chuẩn bị trở về nới luyện quân. Bây giờ hắn là người có thực quyền trong giới quan lại ở huyện Thạch Đại, việc cần làm bây giờ là củng cố địa vị, muốn củng cố được địa vị thì phải nắm chắc thực lực của thủ hạ của chính mình, hai là không thể để xuất hiện thổ phỉ ở trong khu vực mình quản lý, hai điều này hợp lại thì phải tăng mạnh huấn luyện binh sĩ, nghiêm khắc thực hiện việc tuần tra.
Ra nhà thấy hai nàng vẫn đang nói chuyện, Lục Thất vừa đi ra Thương Nhi lập tức quay đầu lại nhìn, mặt trái xoan có lúm đồng tiền xinh đẹp bình thản, nhưng Lục Thất lại hai mắt sáng ngời, trong lòng tự nhiên tán thưởng một câu, Thương Nhi này so với Tân Vận Nhi còn có khí chất dung mạo hơn.
- Thất lang, đây là bằng hữu của thiếp, Thương Nhi.
Tân Vận Nhi tao nhã giới thiệu.
Lục Thất gật đầu khách khí nói:
- Chào Thương Nhi cô nương.
Thương Nhi đứng dậy dịu dàng đáp lễ nói:
- Thương Nhi chào Lục công tử.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Thương Nhi cô nương là bằng hữu của Vận Nhi, hy vọng về sau có thể thường xuyên tới chơi.
Thương Nhi cười nhu hòa nói:
- Thương Nhi quả thật muốn đến gặp Vận Nhi thường xuyên, chỉ có điều Vận Nhi hứa thân cho Lục công tử chỉ sợ về sau có lòng mà gặp được.
Lục Thất sửng sốt mỉm cười nói:
- Mỗi người đều có duyên phận của chính mình, chia tay là điều khó tránh khỏi, Thương Nhi cô nương ít bạn hữu, vậy trong vòng trăm ngày này thì đến thăm Vận Nhi nhiều một chút.
Hắn chậm rãi đi đến ngồi xuống chiếc giường nằm ở hướng bắc, ánh mắt tùy ý quét qua căn phòng, đây là phòng ngủ của Tân Vận Nhi, phòng cũng coi như rộng rãi, bố trí có chút đơn giản, một cái bàn trúc, bốn cái ghế trúc, trên bàn có gương đồng và hộp trang điểm, phía tây của nhà có rương quần áo cũ.
Phía đông nhà có cửa sổ, phía trước cửa sổ bày một cái đàn cầm và một cái đàn cổ, trong phòng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trên giường chăn được gấp chỉnh tề, có một loại thản nhiên ẩn chứa sự phóng khoáng, trong đơn giản lọ ra sự vui vẻ thanh nhã, Lục Thất nội tâm thoải mái, có loại cảm giác an bình giống như về nhà.
Trong lúc đang an tĩnh yên bình, Đông Thanh hai tay nâng bàn trúc nhẹ đi vào nhà, thấy Lục Thất ngồi bên giường, nàng dừng lại đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Công tử, nô tỳ nấu một bát mì và hai món ăn nhẹ, mời công tử dùng.
Nói xong xoay người đi về phía bàn trúc đặt chiếc bàn trúc trên tay xuống.
Nhìn Đông Thanh, lòng Lục Thất có chút khác thường, hắn không hề cự tuyệt hẳn yêu cầu của Tân Vận Nhi, cũng không phải không yêu quý Đông Thanh và Tiểu Vân mà là xuất phát từ sự thân cận và đồng cảm. Hắn biết rõ những thị nữ như Đông Thanh và Tiểu Vân, hi vọng lớn nhất chính là được về làm thiếp cho một nhà phú quí nào đó, điều những cô gái nghèo quan tâm nhất chính là có thể không phải lo việc cơm áo gạo tiền, mà những thiên kim nhà phú quí coi trọng chính là dòng dõi tài hoa.
Ở Đường quốc tiêu chuẩn thể hiện thành tựu của một nam nhân chính là quan vị, của cải và số lượng thê thiếp, ba tiêu chuẩn này đều có qui định hết , dựa theo luật của đất nước thường dân không được nạp thiếp vô cớ, bởi vậy nhà giàu một chút thường mua nô tỳ làm thiếp, nô tỳ sinh con trai mới có thể dựa vào truyền tông để lên thành thiếp thất.
Nam nhân có công danh hoặc chức quan có thể cưới bình thê và nạp thiếp, thiếp thất chỉ giới hạn ba người, quan thất phẩm trở xuống có thể cưới bốn thiếp, quan thất phẩm trở lên có thể cưới bảy người thiếp, tục xưng ba vợ bốn nàng hầu. Thực tế danh phận của ba vợ đều do quốc pháp lệnh phong, tiểu quan cũng không dám làm trái cưới nhiều hơn.
Thiếp thất lại không tuân theo quan chức, tiểu quan cưới mười mấy tiểu thiếp, đại quan cưới hơn mười người thiếp chỗ nào cũng có, số lượng thiếp có liên quan đến địa vị của nam nhân. Quan có địa vị thấp tuyệt đối không dám cưới mấy chục tiểu thiếp, phú hào cũng chỉ có thể dưới hình thức nuôi dưỡng để có được mấy chục nữ nhân.
Lục Thất xuất thân trong gia đình quan lại, lại trải qua rất nhiều lần sinh tử trong quân, lý tưởng bây giờ của hắn chính là có được phú quí. Thân chỉ là một nhân vật nhỏ bé, mỗi lần tìm đường sống đều mong có được của cải địa vị cùng nữ nhân cùng nhau đi hưởng lạc, muốn trở thành người có thể bố trí việc thoát khỏi nguy hiểm, hắn khát vọng có được phú quí , chính là trào lưu hiện giờ của Đương quốc.
Lục Thất quả thực đói bụng, lúc Đông Thanh nhỏ giọng mời, hắn đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn trúc, vừa nhìn thấy trên bàn trúc có một bát mì lớn, mùi hương bay vào mũi hắn khiến hắn cảm thấy rất thèm ăn. Hắn bưng bát lên bắt đầu ăn, mì vừa vào miệng cảm thấy nóng lạnh vừa phải, sợi mì ở trong miệng tan ra, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này ăn bát mì ngon như vậy.
- Đông Thanh, đây là mì em làm?
Lục Thất vừa ăn vừa quái lạ hỏi.
- Đúng là do nô tỳ làm, công tử ăn có hợp khẩu vị không?
Đông Thanh thấp thỏm không yên e sợ hỏi.
Lục Thất quay đầu nhìn về phía Đông Thanh, cười nói:
- Mì em làm ăn rất ngon, đây là lần đầu tiên ta ăn mì ngon như vậy, mì này tên là gì vậy?
Nghe Lục Thất khen Đông Thanh mắt sáng ngời, xấu hổ vui sướng nói:
- Công tử đây là mì Bát Bảo Dương Xuân.
Lục Thất vừa nghe tên đã biết làm tô mì này rất phức tạp, mỉm cười nói:
- Mì Bát Bảo Dương Xuân, Đông Thanh, không thể ngờ được em lại làm được mì ăn ngon như vậy.
Đông Thanh nghe xong chần chờ một chút nhỏ giọng nói:
- Công tử, nô tỳ không dám giấu diếm, mì này thật ra nô tỳ học được từ một người đầu bếp, là do chủ mẫu mất một trăm lượng bạc mời một vị đầu bếp ở trong cung đến dạy, hơn nữa vị đầu bếp kia chỉ dạy năm món, cũng không cho phép nô tỳ trong hai mươi năm truyền cho bất cứ người nào.
Lục Thất ngẩn ra, nhìn thoáng qua bát mì, cách làm một tô mì này không ngờ phải dùng hai mươi lượng bạc để đổi lấy, vừa nghe thì thấy bị thiệt, nhưng Lục Thất lại nghĩ đến giá trị lâu dài thì đây là tiền vốn vô giá.
- Đông Thanh, Vận Nhi sao lại phí một số tiền lớn như vậy để cho em học nghề?
Lục Thất ôn tồn hỏi.
- Công tử, chủ mẫu nói sau này nô tì sẽ là chủ quản nhà bếp, nhất định phải học lễ tiết, còn phải tinh thông nghề, cho nên chủ mẫu dùng tiền riêng của mình đào tạo nô tỳ, chủ mẫu không dùng đến một xu của tiệm thuốc bắc.
Đông Thanh khẩn trương giải thích.
Lục Thất gật gật đầu, trong lòng biết Tân Vận Nhi đào tạo Đông Thanh làmuốn cố gắng để kiên cường, hắn dịu dàng nói:
- Đông Thanh, em có nguyện ý học không?
Đông Thanh vội vàng gật đầu nói:
- Nô tỳ nguyện ý, nô tỳ tuy rằng tập viết có chậm một chút nhưng việc học làm bếp nô tỳ có lòng tin vào bản thân.
Lục Thất gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Đông Thanh, em nhất định phải nhớ kĩ, một người phải thực sự trải qua khổ luyện mới có thể đứng trên người khác. Sau này em đừng khiến cho Vận Nhi thất vọng, cũng phải nhớ về sau có cuộc sống giàu sang cũng là do Tân Vận Nhi ban cho em.
Đông Thanh sửng sốt, gật đầu nói:
- Nô tỳ đã hiểu, nô tỳ sẽ mãi ghi nhớ đại ân đại đức của chủ mẫu.
Lục Thất gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Đông Thanh, trong nhà em có ai bị bệnh à?
Đông Thanh thần sắc có chút chán nản nói:
- Đúng là phụ thân của nô tỳ bị nhiễm phong hàn, nghe mẹ nô tỳ nói thì vô cùng nghiêm trọng.
Lục Thất trầm mặc, nhanh chóng ăn hết mì Dương Xuân, buông bát lau miệng cười nói:
- Xem ra sau này ta có lộc ăn rồi.
Đông Thanh vui mừng nói:
- Nếu công tử thích ăn về sau nô tỳ sẽ thường làm cho công tử ăn.
Lục Thất nhìn nụ cười trên mặt Đông Thanh, Đông Thanh bị Lục Thất nhìn thẳng xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau có chút bất an.
- Đông Thanh, em thật sự nguyện ý làm thị thiếp của ta?
Lục Thất nhìn thẳng Đông Thanh giọng điệu ôn hòa hỏi.
Đông Thanh thân mình run lên, chần chờ một chút gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Công tử, Đông Thanh và tỷ tỷ nguyện ý hầu hạ ngài và Tân chủ mẫu cả đời, chỉ có điều Đông Thanh và tỷ tỷ tự biết mình không xứng với công tử.
Lục Thất dịu dàng nói:
- Nếu em và Tiểu Vân nguyện ý, kiếp này chúng ta chính là có duyên, để ta bảo Vận Nhi đưa cho cha mẹ em một trăm lượng, sau này em và Tiểu Vân an tâm phục vụ Vận Nhi, qua ít ngày nữa ta cho kiệu đến rước các em đến Lục gia khấu kiến mẹ ta, sau đó các em trở về hầu hạ Vận Nhi.
Đông Thanh nghe xong thân mình rung động, lập tức quì xuống ngạc nhiên vui mừng nói:
- Tạ ơn công tử không chê nô tỳ, nô tỳ sẽ dùng hết sức để hầu hạ công tử, hầu hạ chủ mẫu.
Trong lòng Lục Thất cũng ưa thích những cô gái chất phác như vậy, giơ tay đỡ Đông Thanh đững dậy. Bản thân hắn không phải là người thích cứu khổ cứu nạn, làm việc có khuynh hướng không chịu thua thiệt, hắn thông cảm việc Đông Thanh có gia cảnh nghèo khó, cũng không nguyện ý dùng cách bố thí để giúp Đông Thanh.
Thực tế hắn đồng ý bỏ ra một trăm lượng làm sính lễ là một thua thiệt lớn, Đông Thanh và Tiểu Vân vốn là nô tỳ do Lục gia mua, Lục Thất có thể cho hai tỷ muội danh phận là thiếp thất đã là ân trạch rất lớn, bây giờ còn dùng kiệu đón vào cửa bái kiến Lục mẫu, đây là sự tiếp đãi vô cùng long trọng với Đông Thanh và Tiểu Vân.
Nhìn khuôn mặt hoảng sợ xen lẫn vui mừng của Đông Thanh, trong tâm Lục Thất cảm thấy rất sung sướng, về nhà mới có một thời gian, hắn liền từ một tiểu binh từng bị quát tới quát lui nhảy lên trở thành bề trên, loại cảm giác cao cao tại thượng này quả thực rất thích, bất kể thời đại này, hai chữ quyền quí vĩnh viễn hấp dẫn con người.
Dưới sự chỉ bảo ôn tồn của Lục Thất, Đông Thanh ngượng ngùng vui mừng thu dọn bát đĩa đi xuống, Lục Thất đứng dậy duỗi gân cốt chuẩn bị trở về nới luyện quân. Bây giờ hắn là người có thực quyền trong giới quan lại ở huyện Thạch Đại, việc cần làm bây giờ là củng cố địa vị, muốn củng cố được địa vị thì phải nắm chắc thực lực của thủ hạ của chính mình, hai là không thể để xuất hiện thổ phỉ ở trong khu vực mình quản lý, hai điều này hợp lại thì phải tăng mạnh huấn luyện binh sĩ, nghiêm khắc thực hiện việc tuần tra.
Ra nhà thấy hai nàng vẫn đang nói chuyện, Lục Thất vừa đi ra Thương Nhi lập tức quay đầu lại nhìn, mặt trái xoan có lúm đồng tiền xinh đẹp bình thản, nhưng Lục Thất lại hai mắt sáng ngời, trong lòng tự nhiên tán thưởng một câu, Thương Nhi này so với Tân Vận Nhi còn có khí chất dung mạo hơn.
- Thất lang, đây là bằng hữu của thiếp, Thương Nhi.
Tân Vận Nhi tao nhã giới thiệu.
Lục Thất gật đầu khách khí nói:
- Chào Thương Nhi cô nương.
Thương Nhi đứng dậy dịu dàng đáp lễ nói:
- Thương Nhi chào Lục công tử.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Thương Nhi cô nương là bằng hữu của Vận Nhi, hy vọng về sau có thể thường xuyên tới chơi.
Thương Nhi cười nhu hòa nói:
- Thương Nhi quả thật muốn đến gặp Vận Nhi thường xuyên, chỉ có điều Vận Nhi hứa thân cho Lục công tử chỉ sợ về sau có lòng mà gặp được.
Lục Thất sửng sốt mỉm cười nói:
- Mỗi người đều có duyên phận của chính mình, chia tay là điều khó tránh khỏi, Thương Nhi cô nương ít bạn hữu, vậy trong vòng trăm ngày này thì đến thăm Vận Nhi nhiều một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.