Quyển 2 - Chương 20: Tâm sự
Hải Phong Nhi
01/07/2015
Lục Thất nghe xong liền lắc đầu phản đối:
- Sư tỷ, bây giờ đang là thời loạn, cuộc đời của mỗi người luôn là tai họa nhiều hơn phúc quý. Nếu như đệ may mắn tìm được vị hôn thê này, đệ sẽ không bao giờ vì chuyện nàng ấy từng là kỹ nữ hay là quả phụ mà ghét bỏ, chỉ cần nàng ấy tính tình hiền lành, lương thiện thì đệ sẽ đường hoàng cưới nàng ấy làm chính thất.
- Con người ngươi cũng thật là lạ, đến người con gái từng làm kỹ nữ mà ngươi cũng không ghét bỏ, ngược lại ngươi chỉ quan tâm người đó có hiền lành hay không, lẽ nào người con gái này không hiền lành thì ngươi sẽ không cưới nàng ta hay sao?
Lục Thất lại sửng sốt bởi những câu hỏi của Cô gái che mặt, bất chợt hắn cảm thấy hình như bản thân đã nói quá nhiều chuyện riêng tư với “ sư tỷ” rồi, nhưng hôm nay hắn đang phải cầu cạnh “sư tỷ”, “sư tỷ” là phụ nữ, mà phụ nữ lại rất thích nghe những chuyện như thế này, nên hắn đành phải kể thêm một chút nữa.
Hắn chần chờ một chút, rồi mới lên tiếng:
- Sư tỷ, gia đình êm ấm, vạn sự thuận lợi, con người đệ quả là rất háo sắc nhưng sẽ không bao giờ vì nữ sắc mà cưới vợ nạp thiếp, những người vợ hiện tại của đệ đều là những người vợ hiền dâu thảo, đều là những người đệ cưới vì yêu thương, vì tình cảm. Nếu như vị hôn thê này của đệ không phải là một người hiền lành, mà là một người phụ nữ chanh chua, nhưng chỉ cần nàng ấy đồng ý gả cho đệ, thì đệ sẽ cưới nàng ấy, thực hiện di nguyện của cha, chỉ có điều là đệ sẽ không để nàng ấy sống chung với những người vợ còn lại.
- Những người đàn ông có tấm lòng bao dung như ngươi quả là không nhiều.
Lục Thất bỗng thốt lên một câu rất nhạy cảm:
- Sư tỷ hình như rất có hứng thú với chuyện nhà của đệ.
- Ta là một người rất thích nghe những câu chuyện về cuộc đời của một ai đó, từ câu chuyện của ngươi, ta có thể nhìn thấy nhân phẩm và đạo đức của ngươi. Nhân phẩm của ngươi cũng không tồi, cho nên ta quyết định sẽ dạy ngươi một ít võ công để bổ sung vào những chỗ yếu kém của ngươi.
Lục Thất nghe xong mững rỡ, vội cúi mình hành lễ:
- Đa tạ sư tỷ!
- Nhưng trước khi ta truyền thụ võ công cho ngươi, ta vẫn muốn cùng ngươi tâm sự một lúc nữa, ngươi có sẵn lòng không? Rất lâu rồi, không có ai cùng ta tâm sự như thế này nên ta hi vọng, ngươi có thể cùng ta nói chuyện thêm một lúc nữa.
Lúc này, Lục Thất không thể từ chối, hắn chỉ có thể giả vờ vui vẻ đồng ý:
- Cùng sư tỷ nói chuyện, đệ cảm thấy rất thoải mái, sư tỷ muốn nói chuyện gì nào?
Cô gái che mặt suy nghĩ một lúc rồi dịu dàng trả lời:
- Nếu như ngươi đã nhất quyết muốn đi tìm vị hôn thê bị thất lạc kia, vậy thì ta cũng muốn giúp ngươi một tay, vị hôn thê của ngươi tên là gì?
Câu hỏi của người con gái này thực sự lại khiến Lục Thất sửng sốt, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời:
- Sư tỷ, tỷ đừng nghĩ rằng đệ không thành tâm thành ý đi tìm vị hôn thê của mình. Nói thật , chính đệ cũng không biết tên của nàng ấy là gì, bởi đệ không dám hỏi mẫu thân. Trong số những người vợ hiện giờ của đệ, có một người tên là Ninh Nhi, trước kia nàng ấy chính là Lý Di Nương của đệ, và cũng chính nàng ấy đã nói cho đệ biết, từ nhỏ đệ đã được định hôn. Nhưng Ninh Nhi lại không biết họ tên của vị hôn thê kia, cũng có thể là Ninh Nhi biết nhưng lại không dám nói cho đệ. Chính vì tính cách của Ninh Nhi có phần hơi nhu nhược và yếu đuối nên sau khi tiết lộ cho đệ chuyện này, Ninh Nhi đã cầu xin đệ đừng đi hỏi mẫu thân, và đệ cũng đã hứa, đệ nói với Ninh Nhi rằng sau này nếu như đệ tìm thấy vị hôn thê kia đệ sẽ giải thích với mẫu thân, nói rằng chính người bạn cũ của phụ thân đã nói cho nói cho đệ hay. Đệ cũng tin rằng, chính mẫu thân là người đã cấm Ninh Nhi không được tiết lộ chuyện này cho đệ, đệ đã hứa với nàng thì nhất định sẽ không để nàng phải chịu ấm ức. Tuy rằng đệ không biết tên vị hôn thê của mình là gì nhưng đệ biết phụ thân của nàng là cấp trên của phụ thân đệ, năm đó, phụ thân của nàng đã mắc một tội lớn trong một trận chiến ở Thọ Châu. Qua mấy ngày nữa thì đệ được nghỉ phép, đệ sẽ nhân cơ hội này, bỏ ra một ít ngân lượng sai người đi dò la tôn tính đại danh của phụ thân nàng, tiện thể xác định luôn xem vị quan đó có người con gái câm nào không. Dựa vào điểm này, đệ tin rằng đệ sẽ sớm tìm được nàng.
Cô gái che mặt gật đầu tán thành:
- Ý tưởng này của ngươi cũng không tồi, có tính khả thi đó.
- Nếu như đến cách này mà cũng không tìm được nàng ấy thì đệ sẽ quay về nhà, trực tiếp hỏi mẫu thân. Nếu mẫu thân người có nghi ngờ thì đệ đành phải nói rằng chuyện này là do một người bạn cũ của phụ thân kể cho đệ nghe, như vậy Ninh Nhi cũng sẽ không bị liên lụy.
- Nghe ngươi nói, có vẻ như ngươi rất yêu thương vị ái thiếp Ninh Nhi kia.
Lục Thất khẽ giật mình, gật đầu và nói:
- Đương nhiên là đệ rất yêu thương Ninh Nhi. Trong gia đình của đệ, có hai người phụ nữ mà đệ vô cùng yêu thương, và họ cũng vô cùng quan trọng với đệ, một người là mẫu thân, một người là Ninh Nhi. Mẫu thân vì trông ngóng đệ trở về mà bạc cả mái đầu, có lẽ cả đời này, đệ cũng không trả hết được ân nghĩa cho người. Đối với đệ mà nói thì Ninh Nhi còn thân thiết hơn cả tỷ tỷ rột của mình, cũng chính nàng ấy là người đã chăm sóc đệ tới khi đệ trưởng thành. Chính vì vậy mà trong trái tim của đệ, Ninh Nhi là người con gái hiền dịu và chu đáo nhất. Khi đệ trở về quê, mẫu thân đã dùng những hủ tục ép Ninh Nhi trở thành tỳ thiếp của đệ, chứ đệ hoàn toàn không muốn để Ninh Nhi phải chịu tủi nhục như vậy, phải gần ba tháng sau đệ mới có thể cho Ninh Nhi một danh phận khác –thiếp thất. Tận mắt chứng kiến cảnh Ninh Nhi chịu ấm ức và tủi nhục, nhất là khi trước mặt những người thê thiếp khác, đệ thực sự không nỡ, nếu không tại những hủ tục đáng ghét kia, thì đệ tuyệt đối sẽ không để Ninh Nhi phải làm phận vợ bé.
- Ngươi là một người con có hiếu, nhưng mẹ ngươi lại phản đối chuyện ngươi đi tìm vị hôn thê kia, ngươi có từng nghĩ rằng, nếu mẹ ngươi biết chuyện, bà ấy sẽ vô cùng tức giận.
- Sông có khúc người có lúc mà, đúng là lúc đầu mẹ đệ có ý định hủy hôn, nhưng cũng không thể trách người được, suy cho cùng thì cũng là do mẹ đệ nghĩ cho Lục gia, lo cho tương lai của con trai mình mà thôi. Năm đó, vị tướng quân kia phạm phải trọng tội còn cha đệ vì thân mang bệnh nặng mà thoát được, rồi cả gia đình chuyển đến Giang Nam sinh sống. Cuộc sống ở Giang Nam cũng chẳng dễ dàng gì, nếu không muốn nói là khó khăn trùng trùng, vì lý do này mà gia đình đệ không thể cứu được vị tướng quân kia, còn mẹ đệ thì càng ngày càng lo sợ, bà sợ một ngày nào đó, trọng tội kia sẽ giáng xuống gia đình nhà đệ. Mặt khác, với tư cách là một người mẹ, bà không muốn con trai mình lấy phải một người vợ câm. Sư tỷ, tỷ cũng là phụ nữ nên có lẽ tỷ cũng hiểu được nỗi khổ của mẹ đệ, cũng có đồng cảm với sự ích kỷ này của bà. Nhưng cha đệ lại không nghĩ như vậy, ông cho rằng đã là một người đàn ông thì phải trọng tình trọng nghĩa, ông coi đó mới chính là lý tưởng sống của đời mình, cũng chính vì chuyện này mà ông luôn canh cánh trong lòng, đến lúc chết cũng vẫn cảm thấy áy náy, hối hận. Là một người đàn ông, đệ hoàn toàn có thể thông cảm với cha đệ, hiểu được nỗi khổ khó nói của ông. Mặt khác, với tư cách là một người con, đệ có nghĩa vụ phải hoàn thành di nguyện của cha mình,. Ngày nay đã khác với ngày xưa nhiều rồi, tội trạng của vị tướng quân kia cũng đã đi vào dĩ vãng, đệ thì đã trưởng thành, đang là chủ nhân của Lục gia, mẹ đệ thì không thể nào tiếp tục ngăn cản đệ nữa, bà nên ủng hộ đệ mói đúng. Vì tương lai của Lục Gia, vì hạnh phúc của đệ, đệ phải tìm bằng được người con gái này, bảo vệ hậu thế của vị tướng quân kia.
- Gia đình ngươi trước kia rất nghèo à?
- Rất nghèo! Gia tộc của đệ sau khi chuyển tới Giang Nam sinh sống thì liên tục xảy ra mâu thuẫn dẫn đến cảnh gia dình phải phân tán. Tuy là phụ thân trước đó cũng dành dụm được ít của cải nhưng mà miệng ăn núi lở, thêm vào đó, việc kinh doanh của gia đình cũng ngày một tệ, sau khi cha đệ qua đời thì gia cảnh lại càng thêm khó. Năm 17 tuổi, đệ buộc phải xa nhà đi tòng quân, biệt tăm biệt tích suốt 5 năm trời, đến khi đệ sống sót trở về nhà thì lại phải đối mặt với những khoản nợ khổng lồ, phải chứng kiến cảnh Trình di nương và muội muội phải bán mình ở đợ. Lúc đó, đệ chỉ biết dựa vào 50 lượng hoàng kim – tiền thưởng do lập được công trong quân đội để chấn hưng gia đình, đồng thời dựa vào chút võ công ít ỏi của mình để đảm nhiệm chức vụ Hộ Quân Huyện Úy, sau vài tháng thì Lục gia cũng thoát khỏi cảnh nợ nần chồng chất, gia cảnh cũng thuộc loại khá giả.
- 50 lượng vàng thì cũng không thể coi là nhiều được, chỉ trong vòng mấy tháng mà ngươi có thể chấn hưng được gia đình, nhưng mà cái khá giả mà ngươi nói, xem ra cũng không có nhiều của cải đâu nhỉ?
Lục Thất cười khổ đáp lại:
- Sư tỷ, thị trấn thì không thể nào so sánh được với kinh thành. Nói thật, chuyện chi tiêu ở kinh thành cũng đã khiến đệ phải kinh ngạc, ở huyện Thạch Đại, với 300-400 lạng bạc thì có thể nạp được một người thiếp, hoặc là mua được một mỹ nô, nhưng ở kinh thành thì hoàn toàn khác, chỉ tính riêng chuyện chuộc thân cho Lục Châu đệ đã phải bỏ ra hơn một vạn lạng bạc.
- Chỉ có chuyện này mà ngươi đã kinh ngạc rồi, vậy nếu như ngươi chuộc thân khi mà ba người Lý Tuyết Tâm, Tư Trúc và Tư Ngọc đã bị bán vào thanh lâu thì chắc là ngươi sẽ chết ngất đó! Ví dụ như Lý Tuyết Tâm đi, thì dù ngươi có bỏ ra mười vạn bạc trắng thì cũng chưa chắc đã mua được, còn với hai chị em sinh đôi kia, ta tin rằng cái giá đó cũng không thấp hơn 5 vạn lạng bạc trắng.
Lục Thất nghe xong liền giật nẩy mình, hoài nghi hỏi lại:
- Không phải chứ?
- Sao lại không, Lý Tuyết Tâm nổi tiếng là một mỹ nhân khuynh thành chốn Giang Ninh, hơn thế nàng ta còn là người con gái từng khiến đương kim Hoàng thượng ngày nhớ đêm mong.
Lục Thất nghe xong lại càng sa sẩm mặt mày, giọng hắn không giấu nổi sự hoài nghi:
- Giá của mấy nàng ấy cao như vậy, thì đệ làm sao có thể mua được?
- Nếu như Lý Tuyết Tâm rơi vào trong thanh lâu đã từng tiếp khách thì tự nhiên cái giá đó sẽ không phải là 10 vạn lượng, nhưng Lý Tuyết Tâm lại là một người con gái có tính cách quật cường, hơn nữa nàng ta lại là người tình thương nhớ của đương kim Hoàng thượng. Còn mấy tú bà thanh lâu tuy là cũng muốn mua nhưng lại e sợ cái tính cách quật cường đó sẽ ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của kỹ viện, mặt khác nếu như mà Lý Tuyết Tâm lỡ có chết ở một kỹ viện nào đó, thì kỹ viện đó chắc chắn sẽ bị đám văn nhân thương hoa tiếc ngọc kia tẩy chay, phỉ nhổ, thậm chí là phải đóng cửa, cho nên đến thanh lâu còn không dám trả giá thì đám người quyền quý kia lại càng không dám đụng vào, ai mà dám tranh dành nữ nhân của đương kim Hoàng thượng thì người đó nhất định sẽ có kết cục cực kỳ thảm hại. Vì những lý do trên mà Lý Tuyết Tâm rất khó được bán đi, đối với Hình Bộ mà nói, vấn đề của Tuyết Tâm là một vấn đề rất lớn, bán đi không được, ngộ nhỡ nàng ta chết trong lao ngục, chẳng phải sẽ khiến đương kim Hoàng thượng không hài lòng hay sao, nhưng bây giờ ngươi lại cả gan mua nàng ta, thì đám quan viên Hình Bộ coi như đã được giải thoát.
Lục Thất nghe xong thì càng sửng sốt, hắn không giấu được nỗi hoài nghi đang ngày một lớn của mình:
- Sư tỷ, những lời tỷ nói đều là thật?
- Đương nhiên là sự thật rồi, làm sao để có thể bán được Lý Tuyết Tâm, vấn đề này đã khiến không ít quan viên của Hình Bộ phải đau đầu khổ não. Nhưng có một người đã ngầm hiến kế cho họ, chỉ cần bán Lý Tuyết Tâm cho một quan viên nào đó thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhưng phải đảm bảo rằng, danh phận của nàng ta là phận thê thiếp chứ không phải là phận gia kỹ hoặc là nô tỳ. Lúc này ngươi đi mua lại quá đúng lúc, vô tình lại hợp tình hợp lý nữa.
Nghe xong lời giải thích này, Lục Thất dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn cô gái che mặt, nhưng trái lại, người con gái này lại đáp lại bằng một ánh mắt trong veo, thanh tịnh. Nàng bình tĩnh trả lời:
- Ngươi không cần phải nghi ngờ những lời ta vừa nói, người quân sư bí mật kia, rất có khả năng chính là đương kim Đường Hoàng. Gia đình Lý Gia Lý thị lang gặp họa, một phần chính là vì Lý Tuyết Tâm, mặt khác, Lý thị lang sùng Đạo ghét Phật và Lý gia là người gốc phương bắc cũng hai nguyên nhân quan trong khiến ông ta gặp họa sát thân. Bởi đương kim Hoàng thượng lại sùng Phật ghét Đạo, Người lại luôn hoài nghi lòng trung thành của người phương bắc cho nên đã cho bãi miễn, giết hại không ít đại thần người phương bắc. còn Lý thị lang, tội của ông ta lại càng nặng bởi không những tín ngưỡng của ông ta khác với Hoàng thượng mà ông ta còn phản đối chuyện đưa Lý Tuyết Tâm nhập cung, kết quả là ông ta đắc tội với cả Hoàng thượng và phe phái của Hoàng hậu.
Lần này thì hắn ta không chỉ hoài nghi nữa mà mắt chữ A mồm chữ O luôn, mãi mới nói nên lời:
- Phe phái của Hoàng hậu? Nói như vậy có nghĩa là Hoàng Hậu cũng muốn hại Lý Tuyết Tâm?
- Sư tỷ, bây giờ đang là thời loạn, cuộc đời của mỗi người luôn là tai họa nhiều hơn phúc quý. Nếu như đệ may mắn tìm được vị hôn thê này, đệ sẽ không bao giờ vì chuyện nàng ấy từng là kỹ nữ hay là quả phụ mà ghét bỏ, chỉ cần nàng ấy tính tình hiền lành, lương thiện thì đệ sẽ đường hoàng cưới nàng ấy làm chính thất.
- Con người ngươi cũng thật là lạ, đến người con gái từng làm kỹ nữ mà ngươi cũng không ghét bỏ, ngược lại ngươi chỉ quan tâm người đó có hiền lành hay không, lẽ nào người con gái này không hiền lành thì ngươi sẽ không cưới nàng ta hay sao?
Lục Thất lại sửng sốt bởi những câu hỏi của Cô gái che mặt, bất chợt hắn cảm thấy hình như bản thân đã nói quá nhiều chuyện riêng tư với “ sư tỷ” rồi, nhưng hôm nay hắn đang phải cầu cạnh “sư tỷ”, “sư tỷ” là phụ nữ, mà phụ nữ lại rất thích nghe những chuyện như thế này, nên hắn đành phải kể thêm một chút nữa.
Hắn chần chờ một chút, rồi mới lên tiếng:
- Sư tỷ, gia đình êm ấm, vạn sự thuận lợi, con người đệ quả là rất háo sắc nhưng sẽ không bao giờ vì nữ sắc mà cưới vợ nạp thiếp, những người vợ hiện tại của đệ đều là những người vợ hiền dâu thảo, đều là những người đệ cưới vì yêu thương, vì tình cảm. Nếu như vị hôn thê này của đệ không phải là một người hiền lành, mà là một người phụ nữ chanh chua, nhưng chỉ cần nàng ấy đồng ý gả cho đệ, thì đệ sẽ cưới nàng ấy, thực hiện di nguyện của cha, chỉ có điều là đệ sẽ không để nàng ấy sống chung với những người vợ còn lại.
- Những người đàn ông có tấm lòng bao dung như ngươi quả là không nhiều.
Lục Thất bỗng thốt lên một câu rất nhạy cảm:
- Sư tỷ hình như rất có hứng thú với chuyện nhà của đệ.
- Ta là một người rất thích nghe những câu chuyện về cuộc đời của một ai đó, từ câu chuyện của ngươi, ta có thể nhìn thấy nhân phẩm và đạo đức của ngươi. Nhân phẩm của ngươi cũng không tồi, cho nên ta quyết định sẽ dạy ngươi một ít võ công để bổ sung vào những chỗ yếu kém của ngươi.
Lục Thất nghe xong mững rỡ, vội cúi mình hành lễ:
- Đa tạ sư tỷ!
- Nhưng trước khi ta truyền thụ võ công cho ngươi, ta vẫn muốn cùng ngươi tâm sự một lúc nữa, ngươi có sẵn lòng không? Rất lâu rồi, không có ai cùng ta tâm sự như thế này nên ta hi vọng, ngươi có thể cùng ta nói chuyện thêm một lúc nữa.
Lúc này, Lục Thất không thể từ chối, hắn chỉ có thể giả vờ vui vẻ đồng ý:
- Cùng sư tỷ nói chuyện, đệ cảm thấy rất thoải mái, sư tỷ muốn nói chuyện gì nào?
Cô gái che mặt suy nghĩ một lúc rồi dịu dàng trả lời:
- Nếu như ngươi đã nhất quyết muốn đi tìm vị hôn thê bị thất lạc kia, vậy thì ta cũng muốn giúp ngươi một tay, vị hôn thê của ngươi tên là gì?
Câu hỏi của người con gái này thực sự lại khiến Lục Thất sửng sốt, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời:
- Sư tỷ, tỷ đừng nghĩ rằng đệ không thành tâm thành ý đi tìm vị hôn thê của mình. Nói thật , chính đệ cũng không biết tên của nàng ấy là gì, bởi đệ không dám hỏi mẫu thân. Trong số những người vợ hiện giờ của đệ, có một người tên là Ninh Nhi, trước kia nàng ấy chính là Lý Di Nương của đệ, và cũng chính nàng ấy đã nói cho đệ biết, từ nhỏ đệ đã được định hôn. Nhưng Ninh Nhi lại không biết họ tên của vị hôn thê kia, cũng có thể là Ninh Nhi biết nhưng lại không dám nói cho đệ. Chính vì tính cách của Ninh Nhi có phần hơi nhu nhược và yếu đuối nên sau khi tiết lộ cho đệ chuyện này, Ninh Nhi đã cầu xin đệ đừng đi hỏi mẫu thân, và đệ cũng đã hứa, đệ nói với Ninh Nhi rằng sau này nếu như đệ tìm thấy vị hôn thê kia đệ sẽ giải thích với mẫu thân, nói rằng chính người bạn cũ của phụ thân đã nói cho nói cho đệ hay. Đệ cũng tin rằng, chính mẫu thân là người đã cấm Ninh Nhi không được tiết lộ chuyện này cho đệ, đệ đã hứa với nàng thì nhất định sẽ không để nàng phải chịu ấm ức. Tuy rằng đệ không biết tên vị hôn thê của mình là gì nhưng đệ biết phụ thân của nàng là cấp trên của phụ thân đệ, năm đó, phụ thân của nàng đã mắc một tội lớn trong một trận chiến ở Thọ Châu. Qua mấy ngày nữa thì đệ được nghỉ phép, đệ sẽ nhân cơ hội này, bỏ ra một ít ngân lượng sai người đi dò la tôn tính đại danh của phụ thân nàng, tiện thể xác định luôn xem vị quan đó có người con gái câm nào không. Dựa vào điểm này, đệ tin rằng đệ sẽ sớm tìm được nàng.
Cô gái che mặt gật đầu tán thành:
- Ý tưởng này của ngươi cũng không tồi, có tính khả thi đó.
- Nếu như đến cách này mà cũng không tìm được nàng ấy thì đệ sẽ quay về nhà, trực tiếp hỏi mẫu thân. Nếu mẫu thân người có nghi ngờ thì đệ đành phải nói rằng chuyện này là do một người bạn cũ của phụ thân kể cho đệ nghe, như vậy Ninh Nhi cũng sẽ không bị liên lụy.
- Nghe ngươi nói, có vẻ như ngươi rất yêu thương vị ái thiếp Ninh Nhi kia.
Lục Thất khẽ giật mình, gật đầu và nói:
- Đương nhiên là đệ rất yêu thương Ninh Nhi. Trong gia đình của đệ, có hai người phụ nữ mà đệ vô cùng yêu thương, và họ cũng vô cùng quan trọng với đệ, một người là mẫu thân, một người là Ninh Nhi. Mẫu thân vì trông ngóng đệ trở về mà bạc cả mái đầu, có lẽ cả đời này, đệ cũng không trả hết được ân nghĩa cho người. Đối với đệ mà nói thì Ninh Nhi còn thân thiết hơn cả tỷ tỷ rột của mình, cũng chính nàng ấy là người đã chăm sóc đệ tới khi đệ trưởng thành. Chính vì vậy mà trong trái tim của đệ, Ninh Nhi là người con gái hiền dịu và chu đáo nhất. Khi đệ trở về quê, mẫu thân đã dùng những hủ tục ép Ninh Nhi trở thành tỳ thiếp của đệ, chứ đệ hoàn toàn không muốn để Ninh Nhi phải chịu tủi nhục như vậy, phải gần ba tháng sau đệ mới có thể cho Ninh Nhi một danh phận khác –thiếp thất. Tận mắt chứng kiến cảnh Ninh Nhi chịu ấm ức và tủi nhục, nhất là khi trước mặt những người thê thiếp khác, đệ thực sự không nỡ, nếu không tại những hủ tục đáng ghét kia, thì đệ tuyệt đối sẽ không để Ninh Nhi phải làm phận vợ bé.
- Ngươi là một người con có hiếu, nhưng mẹ ngươi lại phản đối chuyện ngươi đi tìm vị hôn thê kia, ngươi có từng nghĩ rằng, nếu mẹ ngươi biết chuyện, bà ấy sẽ vô cùng tức giận.
- Sông có khúc người có lúc mà, đúng là lúc đầu mẹ đệ có ý định hủy hôn, nhưng cũng không thể trách người được, suy cho cùng thì cũng là do mẹ đệ nghĩ cho Lục gia, lo cho tương lai của con trai mình mà thôi. Năm đó, vị tướng quân kia phạm phải trọng tội còn cha đệ vì thân mang bệnh nặng mà thoát được, rồi cả gia đình chuyển đến Giang Nam sinh sống. Cuộc sống ở Giang Nam cũng chẳng dễ dàng gì, nếu không muốn nói là khó khăn trùng trùng, vì lý do này mà gia đình đệ không thể cứu được vị tướng quân kia, còn mẹ đệ thì càng ngày càng lo sợ, bà sợ một ngày nào đó, trọng tội kia sẽ giáng xuống gia đình nhà đệ. Mặt khác, với tư cách là một người mẹ, bà không muốn con trai mình lấy phải một người vợ câm. Sư tỷ, tỷ cũng là phụ nữ nên có lẽ tỷ cũng hiểu được nỗi khổ của mẹ đệ, cũng có đồng cảm với sự ích kỷ này của bà. Nhưng cha đệ lại không nghĩ như vậy, ông cho rằng đã là một người đàn ông thì phải trọng tình trọng nghĩa, ông coi đó mới chính là lý tưởng sống của đời mình, cũng chính vì chuyện này mà ông luôn canh cánh trong lòng, đến lúc chết cũng vẫn cảm thấy áy náy, hối hận. Là một người đàn ông, đệ hoàn toàn có thể thông cảm với cha đệ, hiểu được nỗi khổ khó nói của ông. Mặt khác, với tư cách là một người con, đệ có nghĩa vụ phải hoàn thành di nguyện của cha mình,. Ngày nay đã khác với ngày xưa nhiều rồi, tội trạng của vị tướng quân kia cũng đã đi vào dĩ vãng, đệ thì đã trưởng thành, đang là chủ nhân của Lục gia, mẹ đệ thì không thể nào tiếp tục ngăn cản đệ nữa, bà nên ủng hộ đệ mói đúng. Vì tương lai của Lục Gia, vì hạnh phúc của đệ, đệ phải tìm bằng được người con gái này, bảo vệ hậu thế của vị tướng quân kia.
- Gia đình ngươi trước kia rất nghèo à?
- Rất nghèo! Gia tộc của đệ sau khi chuyển tới Giang Nam sinh sống thì liên tục xảy ra mâu thuẫn dẫn đến cảnh gia dình phải phân tán. Tuy là phụ thân trước đó cũng dành dụm được ít của cải nhưng mà miệng ăn núi lở, thêm vào đó, việc kinh doanh của gia đình cũng ngày một tệ, sau khi cha đệ qua đời thì gia cảnh lại càng thêm khó. Năm 17 tuổi, đệ buộc phải xa nhà đi tòng quân, biệt tăm biệt tích suốt 5 năm trời, đến khi đệ sống sót trở về nhà thì lại phải đối mặt với những khoản nợ khổng lồ, phải chứng kiến cảnh Trình di nương và muội muội phải bán mình ở đợ. Lúc đó, đệ chỉ biết dựa vào 50 lượng hoàng kim – tiền thưởng do lập được công trong quân đội để chấn hưng gia đình, đồng thời dựa vào chút võ công ít ỏi của mình để đảm nhiệm chức vụ Hộ Quân Huyện Úy, sau vài tháng thì Lục gia cũng thoát khỏi cảnh nợ nần chồng chất, gia cảnh cũng thuộc loại khá giả.
- 50 lượng vàng thì cũng không thể coi là nhiều được, chỉ trong vòng mấy tháng mà ngươi có thể chấn hưng được gia đình, nhưng mà cái khá giả mà ngươi nói, xem ra cũng không có nhiều của cải đâu nhỉ?
Lục Thất cười khổ đáp lại:
- Sư tỷ, thị trấn thì không thể nào so sánh được với kinh thành. Nói thật, chuyện chi tiêu ở kinh thành cũng đã khiến đệ phải kinh ngạc, ở huyện Thạch Đại, với 300-400 lạng bạc thì có thể nạp được một người thiếp, hoặc là mua được một mỹ nô, nhưng ở kinh thành thì hoàn toàn khác, chỉ tính riêng chuyện chuộc thân cho Lục Châu đệ đã phải bỏ ra hơn một vạn lạng bạc.
- Chỉ có chuyện này mà ngươi đã kinh ngạc rồi, vậy nếu như ngươi chuộc thân khi mà ba người Lý Tuyết Tâm, Tư Trúc và Tư Ngọc đã bị bán vào thanh lâu thì chắc là ngươi sẽ chết ngất đó! Ví dụ như Lý Tuyết Tâm đi, thì dù ngươi có bỏ ra mười vạn bạc trắng thì cũng chưa chắc đã mua được, còn với hai chị em sinh đôi kia, ta tin rằng cái giá đó cũng không thấp hơn 5 vạn lạng bạc trắng.
Lục Thất nghe xong liền giật nẩy mình, hoài nghi hỏi lại:
- Không phải chứ?
- Sao lại không, Lý Tuyết Tâm nổi tiếng là một mỹ nhân khuynh thành chốn Giang Ninh, hơn thế nàng ta còn là người con gái từng khiến đương kim Hoàng thượng ngày nhớ đêm mong.
Lục Thất nghe xong lại càng sa sẩm mặt mày, giọng hắn không giấu nổi sự hoài nghi:
- Giá của mấy nàng ấy cao như vậy, thì đệ làm sao có thể mua được?
- Nếu như Lý Tuyết Tâm rơi vào trong thanh lâu đã từng tiếp khách thì tự nhiên cái giá đó sẽ không phải là 10 vạn lượng, nhưng Lý Tuyết Tâm lại là một người con gái có tính cách quật cường, hơn nữa nàng ta lại là người tình thương nhớ của đương kim Hoàng thượng. Còn mấy tú bà thanh lâu tuy là cũng muốn mua nhưng lại e sợ cái tính cách quật cường đó sẽ ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của kỹ viện, mặt khác nếu như mà Lý Tuyết Tâm lỡ có chết ở một kỹ viện nào đó, thì kỹ viện đó chắc chắn sẽ bị đám văn nhân thương hoa tiếc ngọc kia tẩy chay, phỉ nhổ, thậm chí là phải đóng cửa, cho nên đến thanh lâu còn không dám trả giá thì đám người quyền quý kia lại càng không dám đụng vào, ai mà dám tranh dành nữ nhân của đương kim Hoàng thượng thì người đó nhất định sẽ có kết cục cực kỳ thảm hại. Vì những lý do trên mà Lý Tuyết Tâm rất khó được bán đi, đối với Hình Bộ mà nói, vấn đề của Tuyết Tâm là một vấn đề rất lớn, bán đi không được, ngộ nhỡ nàng ta chết trong lao ngục, chẳng phải sẽ khiến đương kim Hoàng thượng không hài lòng hay sao, nhưng bây giờ ngươi lại cả gan mua nàng ta, thì đám quan viên Hình Bộ coi như đã được giải thoát.
Lục Thất nghe xong thì càng sửng sốt, hắn không giấu được nỗi hoài nghi đang ngày một lớn của mình:
- Sư tỷ, những lời tỷ nói đều là thật?
- Đương nhiên là sự thật rồi, làm sao để có thể bán được Lý Tuyết Tâm, vấn đề này đã khiến không ít quan viên của Hình Bộ phải đau đầu khổ não. Nhưng có một người đã ngầm hiến kế cho họ, chỉ cần bán Lý Tuyết Tâm cho một quan viên nào đó thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhưng phải đảm bảo rằng, danh phận của nàng ta là phận thê thiếp chứ không phải là phận gia kỹ hoặc là nô tỳ. Lúc này ngươi đi mua lại quá đúng lúc, vô tình lại hợp tình hợp lý nữa.
Nghe xong lời giải thích này, Lục Thất dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn cô gái che mặt, nhưng trái lại, người con gái này lại đáp lại bằng một ánh mắt trong veo, thanh tịnh. Nàng bình tĩnh trả lời:
- Ngươi không cần phải nghi ngờ những lời ta vừa nói, người quân sư bí mật kia, rất có khả năng chính là đương kim Đường Hoàng. Gia đình Lý Gia Lý thị lang gặp họa, một phần chính là vì Lý Tuyết Tâm, mặt khác, Lý thị lang sùng Đạo ghét Phật và Lý gia là người gốc phương bắc cũng hai nguyên nhân quan trong khiến ông ta gặp họa sát thân. Bởi đương kim Hoàng thượng lại sùng Phật ghét Đạo, Người lại luôn hoài nghi lòng trung thành của người phương bắc cho nên đã cho bãi miễn, giết hại không ít đại thần người phương bắc. còn Lý thị lang, tội của ông ta lại càng nặng bởi không những tín ngưỡng của ông ta khác với Hoàng thượng mà ông ta còn phản đối chuyện đưa Lý Tuyết Tâm nhập cung, kết quả là ông ta đắc tội với cả Hoàng thượng và phe phái của Hoàng hậu.
Lần này thì hắn ta không chỉ hoài nghi nữa mà mắt chữ A mồm chữ O luôn, mãi mới nói nên lời:
- Phe phái của Hoàng hậu? Nói như vậy có nghĩa là Hoàng Hậu cũng muốn hại Lý Tuyết Tâm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.