Quyển 2 - Chương 65: Thanh phù
Hải Phong Nhi
01/07/2015
Lục Thất yên lặng gật đầu, lại nghe thấy Thanh Phù dịu dàng nói:
- Nô nguyện ý trở thành người của công tử, nhưng không muốn công tử tổn tài, nô đã không còn nguyên vẹn, thêm vài năm nữa mới đáng giá, lời nói ti tiện của nô, mong công tử sau này chớ sinh tâm lí phiền chán.
Lục Thất nhíu mày, Thanh Phù là một cô gái ăn ngay nói thật, hắn ôn nhu nhìn kĩ Thanh Phù, dịu dàng nói:
- Năng lực của ta cũng không giúp được nàng, chỉ mong có thể cùng nàng cùng nhau cố gắng.
Đôi mắt xinh đẹp của Thanh Phù nhìn kỹ Lục Thất, dần dần xuất hiện lệ quang, nàng chợt gật đầu, quay đầu nâng chén lên, rót cho chính mình một chén trà, sau đó bàn tay xinh đẹp giơ chén trà lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lục Thất.
- Công tử, hi vọng công tử có thể uống cùng nô chén này.
Thanh Phù dịu dàng nói.
Lục Thất gật đầu, cũng giơ chén trà lên, sau khi hai người nhìn nhau, cùng uống hết chén trà, Thanh Phù để nhẹ chén trà xuống bàn, lại đứng dậy, cầm bình lên nghiêng người rót cho Lục Thất một chén nữa.
Sau khi để bình trà xuống bàn, nàng bỗng nhiên tiến lên nửa bước, nghiêng người cúi xuống hôn lên trán Lục Thất, vừa hôn một chút đã lập tức rời khỏi, đứng thẳng ôn nhu nhìn một cái, xoay người ra khỏi phòng.
Lục Thất giật mình nhìn kĩ màn trúc, một lúc lâu sau mới cười khổ lắc đầu, hắn không biết hành động của Thanh Phù là thật tâm hay là giả dối nữa, hắn tự thấy chính mình không phải là tuyệt thế mỹ nam khiến cho nữ nhân vừa gặp đã yêu, hắn cũng có chút lay động, nhưng nếu dùng lí trí thì hành động vừa rồi của Thanh Phù là thật hay giả, đi hỏi Ngọc Trúc là biết, tâm lí của hắn cũng không bài xích việc mỹ nhân tới cửa xin làm thị thiếp.
Nửa thời sau, Kim Trúc đi vào trong phòng Lục Thất, vừa thấy Lục Thất ngồi một mình, khuôn mặt xinh đẹp của nàng có chút không hài lòng, khoan thai ngồi xuống bên cạnh Lục Thất, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lục Thất, dịu dàng xin lỗi:
- Có khách quí đến, không thể rời khỏi được, nô để Thanh Phù đến bầu bạn với công tử, cô ấy không đến sao?
Lục Thất cười, dịu dàng nói:
- Thanh Phù đã tới, hơn nữa vì khiến ta tin chuyện tỷ đang tiếp khách còn đưa ta đến xem.
Kim Trúc khuôn mặt khẽ thay đổi, ánh mắt có chút bất an, Lục Thất dịu dàng nói:
- Tỷ cũng không cần lo lắng, ta cũng không phải loại người lắm chuyện.
Kim Trúc gật đầu, lại thấy Lục Thất dịu dàng hỏi:
- Mỹ nhân xương cốt mềm mại kia là người lầu Khổng Tước sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Kim Trúc oán trách nhìn Lục Thất, chợt đứng dậy nghiêng người ngồi vào trong lòng Lục Thất, Lục Thất rất tự nhiên duỗi tay ôm lấy thân mình mềm mại trong ngực, nhìn thấy mỹ nhân vươn cổ ngọc, khuôn mặt ngẩng lên dán vào má trái của hắn, hôn một chút.
- Sắc quỷ, nữ nhân xương cốt mềm mại kia không phải là kĩ nữ, nàng là nô tỳ được tiêu cục Long Uy mua về ở Cát Châu, là thân mình trời sinh có xương cốt mềm dẻo. Lâm nhị tiểu thư của Long Uy tiêu cục muốn đưa nữ nhân kia vào trong cung dâng cho Tiêu phi nương nương, để cầu được nhận một phần áp tải quan ngân.
Kim Trúc áp tai nhỏ giọng nói.
Lục Thất gật gật đầu, lại nhỏ giọng hỏi:
- Vậy nữ nhân ngồi cùng Lâm nhị tiểu thư là ai?
- Chàng nha, đúng là sắc quỷ, đó là thiếu phu nhân của Tiêu thị, là nữ nhân tôn quí có thể vào hoàng cung, Tiêu thị ở Đường quốc có thế lực rất mạnh, nếu không thì nô đã sớm tới gặp công tử rồi.
Kim Trúc dịu dàng trả lời.
Sự thật lại được chứng mình một lần nữa, Lục Thất có chút thất vọng gật đầu, hắn biết quan hệ giữa Tiêu thị và phủ Ung Vương rất chặt chẽ, là một loại liên minh chính trị gắn chặt như keo sơn, hắn vô tình rơi vào bên trong, tương lai gặp họa hay phúc thật khó lường.
- Công tử rảnh rỗi tới gặp nô, có phải là vì chuyện khế ước cửa hàng hay không?
Kim Trúc ôn nhu hỏi.
Lục Thất gật đầu, dịu dàng nói:
- Sáng sớm ngày mai tỷ mang theo khế ước đến Túy Vân, sau đó cùng ta đi gặp người chủ bán cửa hàng, ta chỉ có thể sử dụng thủ đoạn đánh nhanh thắng nhanh thôi, làm xong chuyện này nhanh một chút.
Kim Trúc gật đầu, dịu dàng nói:
- Nô cũng hi vọng làm xong xuôi nhanh một chút.
Lục Thất cúi đầu thơm nàng một cái, ôn tồn nói:
- Kỳ thật, tỷ nên áp dụng phương pháp thế chấp khoản nợ để có thể lấy được quyền kinh doanh.
- Nô cũng muốn như vậy, chỉ có điều chủ cửa hàng không muốn.
Kim Trúc bất đắc dĩ dịu dàng trả lời.
Lục Thất ồ một tiếng, hai người chỉ nghỉ ngơi chốc lát, Kim Trúc thở dài:
- Kỳ thật, nô bị một quan viên lừa, chính là Ngô thần bộ trước kia chàng từng gặp qua, ông ta là khách quý của nô, đã dẫn đến không ít quan nhân cùng khách cho nô, đều là do ông ta tính kế khiến nô rơi vào bẫy, nô một năm sau mới hiểu được, chỉ có đã lấy theo họ Ngô, ông ta mới có thể xuất đầu đi tìm người mua.
Lục Thất bất ngờ ồ một tiếng, lại nghe thấy Kim Trúc dịu dàng nói:
- Công tử, tâm tư công tử rất tốt, cái người họ Ngô kia mặc dù chỉ là quan nha bát phẩm, nhưng ở kinh thành có rất nhiều mánh khóe, nếu công tử đắc tội, chỉ sợ sau này sẽ bị trả thù.
Lục Thất gật đầu thoáng suy nghĩ một chút, một lát sau chợt cười dịu dàng nói:
- Ta không sợ ông ta, chỉ có điều đắc tội tên họ Ngô ấy, sau này hai cửa hàng sợ khó có thể kinh doanh tốt được, thậm chí có thể từ thịnh vượng biến thành cửa hàng không có đến một khách, muốn bán cũng không ai dám mua.
Kim Trúc ngẩn ra, tiện đà ôn nhu nói:
- Nô biết lợi hại, nô cũng từng nghĩ, cho dù là mất đi cửa hàng, nô cũng sẽ không nhập vào nhà họ Ngô kia, hơn nữa nô tình nguyện mất một số tiền lớn cũng không nguyện để cho cái tên họ Ngô kia lấy được bạc xương máu của thiếp.
Lục Thất gật đầu, dịu dàng nói:
- Tỷ biết lợi hại là tốt.
Hai người im lặng một lúc, Kim Trúc chợt duỗi bàn tay xinh đẹp ra xoa má trái của Lục Thất, ngửa mặt dịu dàng nói:
- Công tử, sáng mai trước dẫn nô đi nhập vào hộ tịch.
Lục Thất ngẩn ra, cười yếu ớt nói:
- Cái gì? Tỷ đã nghĩ kỹ rồi.
- Nô đã nghĩ kĩ rồi, công tử đối với nữ nhân luôn dịu dàng, là phu quân thích hợp để nô nương nhờ, nô và Ngọc Trúc làm bạn hơn mười năm, tỷ muội hai người vẫn luôn ở cùng một chỗ.
Kim Trúc ôn nhu nói.
Lục Thất gật gật đầu, suy nghĩ một chút, dịu dàng nói:
- Chuyện tỷ tỷ nhập tịch đợi sau khi ta diệt xong thổ phỉ trở về hẵng đi.
Kim Trúc ngẩn ra, im lặng gật đầu, bỗng nghe Lục Thất dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ, ta cần gấp hai vạn lượng bạc, tỷ có bạc không cho ta mượn.
Kim Trúc cả kinh, ngửa mặt nhìn kĩ Lục Thất, Lục Thất bình tĩnh cúi đầu xuống nhìn nàng, Kim Trúc chần chừ một chút, dịu dàng nói:
- Công tử muốn mượn nhiều bạc như vậy để làm gì?
Lục Thất cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Ta phải lĩnh quân đi tiêu diệt thổ phỉ, lúc đầu cần dùng bạc để mua được lòng quân, toàn quân tâm phục tuân theo hiệu lệnh của ta, ta mới có thể không bị thất bại, võ quan mà thất bại cũng sẽ bị bãi quan truy cứu tội trạng đấy.
Kim Trúc ồ một tiếng gật đầu, cúi đầu trầm tư một chút, mới ngửa mặt dịu dàng nói:
- Hai vạn lượng bạc, thiếp có thể cho công tử mượn, nhưng thiếp cần công tử viết cho nô một tờ giấy nợ.
Lục Thất mỉm cười, gật đầu nói:
- Ta biết rồi, ta sẽ viết giấy nợ thế chấp hai cửa hàng cho tỷ, hơn nữa sẽ đưa lên quan chứng nhận.
Kim Trúc gật đầu, chợt cười dịu dàng nói:
- Nô còn tưởng rằng công tử mượn bạc là để chuộc thân cho Thanh Phù.
Lục Thất ngẩn ra, ôn tồn nói:
- Tỷ tỷ biết chuyện Thanh Phù muốn làm nữ nhân của ta rồi.
Kim Trúc lắc đầu, dịu dàng nói:
- Nô không biết, là nô đoán đấy, trước đây Thanh Phù từng hỏi nô chuyện về Ngọc Trúc, mà hiện tại nàng ấy lại khác thường làm trái với luật lệ, nô nghĩ Thanh Phù hẳn là có tâm tư muốn làm nữ nhân của công tử.
- Tỷ tỷ, Thanh Phù rời khỏi, sao có thể nhìn ra là muốn làm nữ nhân của ta?
Lục Thất khó hiểu hỏi.
- Công tử ngốc, thanh lâu có một quy định ngầm, nếu như cô nương nào vừa ý người nào đó, hơn nữa đã có ước định thì sẽ không tiếp tục bồi người kia, cho dù là bồi bạn hay bồi trên giường, cùng sẽ không cần bạc, thậm chí còn đưa bạc cho mang đi. Sau này nếu chàng đi gặp Thanh Phù, nàng sẽ coi chàng là vị hôn phu, hoặc là không muốn gặp chàng, hoặc là sau khi gặp chàng sẽ đưa cho chàng bạc mang đi.
Kim Trúc buồn cười giải thích.
Lục Thất giật mình, cũng nhớ lại kinh nghiệm lần đầu tiên đến thanh lâu gặp Ngọc Trúc, hắn cười yếu ớt lắc đầu, ôn tồn nói:
- Hóa ra có loại quy củ này, khó trách lúc trước ta gặp Ngọc Trúc tỷ tỷ, Ngọc Trúc tỷ tỷ cũng không lấy bạc của ta, sau đó bà bà dẫn đường nghe xong cũng nói là Ngọc Trúc tỷ tỷ đã nhìn trúng ta.
Kim Trúc ngẩn ra dịu dàng nói:
- Khi đó Ngọc Trúc chưa chắc nhìn trúng công tử, mà là muốn nương nhờ, là do nàng bị mê hoặc, vội vã muốn cứu thân nhân của Lý tội quan, cho nên mới không thể không nhờ công tử, Ngọc Trúc quá mức thiện lương.
Lục Thất nghe xong gật đầu, đó cũng là nguyên do chính hắn kính trọng Ngọc Trúc. Hai người lại trầm mặc, một lúc sau, Kim Trúc chợt cười dịu dàng nói:
- Có một bí mật công tử có muốn nghe không?
Lục Thất ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Muốn nghe.
Kim Trúc cười dịu dàng nói:
- Nàng mỹ tỳ mà công tử lần trước cầu hôn hôm nay đến trà các.
Lục Thất ngẩn ra cười nói:
- Ta đã biết.
- Nhưng công tử sẽ không biết, người kia chính là chị ruột của Thanh Phù.
Kim Trúc dịu dàng nói tiếp.
- Cái gì?
Lục Thất thất thanh nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Kim Trúc.
- Nô nguyện ý trở thành người của công tử, nhưng không muốn công tử tổn tài, nô đã không còn nguyên vẹn, thêm vài năm nữa mới đáng giá, lời nói ti tiện của nô, mong công tử sau này chớ sinh tâm lí phiền chán.
Lục Thất nhíu mày, Thanh Phù là một cô gái ăn ngay nói thật, hắn ôn nhu nhìn kĩ Thanh Phù, dịu dàng nói:
- Năng lực của ta cũng không giúp được nàng, chỉ mong có thể cùng nàng cùng nhau cố gắng.
Đôi mắt xinh đẹp của Thanh Phù nhìn kỹ Lục Thất, dần dần xuất hiện lệ quang, nàng chợt gật đầu, quay đầu nâng chén lên, rót cho chính mình một chén trà, sau đó bàn tay xinh đẹp giơ chén trà lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lục Thất.
- Công tử, hi vọng công tử có thể uống cùng nô chén này.
Thanh Phù dịu dàng nói.
Lục Thất gật đầu, cũng giơ chén trà lên, sau khi hai người nhìn nhau, cùng uống hết chén trà, Thanh Phù để nhẹ chén trà xuống bàn, lại đứng dậy, cầm bình lên nghiêng người rót cho Lục Thất một chén nữa.
Sau khi để bình trà xuống bàn, nàng bỗng nhiên tiến lên nửa bước, nghiêng người cúi xuống hôn lên trán Lục Thất, vừa hôn một chút đã lập tức rời khỏi, đứng thẳng ôn nhu nhìn một cái, xoay người ra khỏi phòng.
Lục Thất giật mình nhìn kĩ màn trúc, một lúc lâu sau mới cười khổ lắc đầu, hắn không biết hành động của Thanh Phù là thật tâm hay là giả dối nữa, hắn tự thấy chính mình không phải là tuyệt thế mỹ nam khiến cho nữ nhân vừa gặp đã yêu, hắn cũng có chút lay động, nhưng nếu dùng lí trí thì hành động vừa rồi của Thanh Phù là thật hay giả, đi hỏi Ngọc Trúc là biết, tâm lí của hắn cũng không bài xích việc mỹ nhân tới cửa xin làm thị thiếp.
Nửa thời sau, Kim Trúc đi vào trong phòng Lục Thất, vừa thấy Lục Thất ngồi một mình, khuôn mặt xinh đẹp của nàng có chút không hài lòng, khoan thai ngồi xuống bên cạnh Lục Thất, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lục Thất, dịu dàng xin lỗi:
- Có khách quí đến, không thể rời khỏi được, nô để Thanh Phù đến bầu bạn với công tử, cô ấy không đến sao?
Lục Thất cười, dịu dàng nói:
- Thanh Phù đã tới, hơn nữa vì khiến ta tin chuyện tỷ đang tiếp khách còn đưa ta đến xem.
Kim Trúc khuôn mặt khẽ thay đổi, ánh mắt có chút bất an, Lục Thất dịu dàng nói:
- Tỷ cũng không cần lo lắng, ta cũng không phải loại người lắm chuyện.
Kim Trúc gật đầu, lại thấy Lục Thất dịu dàng hỏi:
- Mỹ nhân xương cốt mềm mại kia là người lầu Khổng Tước sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Kim Trúc oán trách nhìn Lục Thất, chợt đứng dậy nghiêng người ngồi vào trong lòng Lục Thất, Lục Thất rất tự nhiên duỗi tay ôm lấy thân mình mềm mại trong ngực, nhìn thấy mỹ nhân vươn cổ ngọc, khuôn mặt ngẩng lên dán vào má trái của hắn, hôn một chút.
- Sắc quỷ, nữ nhân xương cốt mềm mại kia không phải là kĩ nữ, nàng là nô tỳ được tiêu cục Long Uy mua về ở Cát Châu, là thân mình trời sinh có xương cốt mềm dẻo. Lâm nhị tiểu thư của Long Uy tiêu cục muốn đưa nữ nhân kia vào trong cung dâng cho Tiêu phi nương nương, để cầu được nhận một phần áp tải quan ngân.
Kim Trúc áp tai nhỏ giọng nói.
Lục Thất gật gật đầu, lại nhỏ giọng hỏi:
- Vậy nữ nhân ngồi cùng Lâm nhị tiểu thư là ai?
- Chàng nha, đúng là sắc quỷ, đó là thiếu phu nhân của Tiêu thị, là nữ nhân tôn quí có thể vào hoàng cung, Tiêu thị ở Đường quốc có thế lực rất mạnh, nếu không thì nô đã sớm tới gặp công tử rồi.
Kim Trúc dịu dàng trả lời.
Sự thật lại được chứng mình một lần nữa, Lục Thất có chút thất vọng gật đầu, hắn biết quan hệ giữa Tiêu thị và phủ Ung Vương rất chặt chẽ, là một loại liên minh chính trị gắn chặt như keo sơn, hắn vô tình rơi vào bên trong, tương lai gặp họa hay phúc thật khó lường.
- Công tử rảnh rỗi tới gặp nô, có phải là vì chuyện khế ước cửa hàng hay không?
Kim Trúc ôn nhu hỏi.
Lục Thất gật đầu, dịu dàng nói:
- Sáng sớm ngày mai tỷ mang theo khế ước đến Túy Vân, sau đó cùng ta đi gặp người chủ bán cửa hàng, ta chỉ có thể sử dụng thủ đoạn đánh nhanh thắng nhanh thôi, làm xong chuyện này nhanh một chút.
Kim Trúc gật đầu, dịu dàng nói:
- Nô cũng hi vọng làm xong xuôi nhanh một chút.
Lục Thất cúi đầu thơm nàng một cái, ôn tồn nói:
- Kỳ thật, tỷ nên áp dụng phương pháp thế chấp khoản nợ để có thể lấy được quyền kinh doanh.
- Nô cũng muốn như vậy, chỉ có điều chủ cửa hàng không muốn.
Kim Trúc bất đắc dĩ dịu dàng trả lời.
Lục Thất ồ một tiếng, hai người chỉ nghỉ ngơi chốc lát, Kim Trúc thở dài:
- Kỳ thật, nô bị một quan viên lừa, chính là Ngô thần bộ trước kia chàng từng gặp qua, ông ta là khách quý của nô, đã dẫn đến không ít quan nhân cùng khách cho nô, đều là do ông ta tính kế khiến nô rơi vào bẫy, nô một năm sau mới hiểu được, chỉ có đã lấy theo họ Ngô, ông ta mới có thể xuất đầu đi tìm người mua.
Lục Thất bất ngờ ồ một tiếng, lại nghe thấy Kim Trúc dịu dàng nói:
- Công tử, tâm tư công tử rất tốt, cái người họ Ngô kia mặc dù chỉ là quan nha bát phẩm, nhưng ở kinh thành có rất nhiều mánh khóe, nếu công tử đắc tội, chỉ sợ sau này sẽ bị trả thù.
Lục Thất gật đầu thoáng suy nghĩ một chút, một lát sau chợt cười dịu dàng nói:
- Ta không sợ ông ta, chỉ có điều đắc tội tên họ Ngô ấy, sau này hai cửa hàng sợ khó có thể kinh doanh tốt được, thậm chí có thể từ thịnh vượng biến thành cửa hàng không có đến một khách, muốn bán cũng không ai dám mua.
Kim Trúc ngẩn ra, tiện đà ôn nhu nói:
- Nô biết lợi hại, nô cũng từng nghĩ, cho dù là mất đi cửa hàng, nô cũng sẽ không nhập vào nhà họ Ngô kia, hơn nữa nô tình nguyện mất một số tiền lớn cũng không nguyện để cho cái tên họ Ngô kia lấy được bạc xương máu của thiếp.
Lục Thất gật đầu, dịu dàng nói:
- Tỷ biết lợi hại là tốt.
Hai người im lặng một lúc, Kim Trúc chợt duỗi bàn tay xinh đẹp ra xoa má trái của Lục Thất, ngửa mặt dịu dàng nói:
- Công tử, sáng mai trước dẫn nô đi nhập vào hộ tịch.
Lục Thất ngẩn ra, cười yếu ớt nói:
- Cái gì? Tỷ đã nghĩ kỹ rồi.
- Nô đã nghĩ kĩ rồi, công tử đối với nữ nhân luôn dịu dàng, là phu quân thích hợp để nô nương nhờ, nô và Ngọc Trúc làm bạn hơn mười năm, tỷ muội hai người vẫn luôn ở cùng một chỗ.
Kim Trúc ôn nhu nói.
Lục Thất gật gật đầu, suy nghĩ một chút, dịu dàng nói:
- Chuyện tỷ tỷ nhập tịch đợi sau khi ta diệt xong thổ phỉ trở về hẵng đi.
Kim Trúc ngẩn ra, im lặng gật đầu, bỗng nghe Lục Thất dịu dàng nói:
- Tỷ tỷ, ta cần gấp hai vạn lượng bạc, tỷ có bạc không cho ta mượn.
Kim Trúc cả kinh, ngửa mặt nhìn kĩ Lục Thất, Lục Thất bình tĩnh cúi đầu xuống nhìn nàng, Kim Trúc chần chừ một chút, dịu dàng nói:
- Công tử muốn mượn nhiều bạc như vậy để làm gì?
Lục Thất cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Ta phải lĩnh quân đi tiêu diệt thổ phỉ, lúc đầu cần dùng bạc để mua được lòng quân, toàn quân tâm phục tuân theo hiệu lệnh của ta, ta mới có thể không bị thất bại, võ quan mà thất bại cũng sẽ bị bãi quan truy cứu tội trạng đấy.
Kim Trúc ồ một tiếng gật đầu, cúi đầu trầm tư một chút, mới ngửa mặt dịu dàng nói:
- Hai vạn lượng bạc, thiếp có thể cho công tử mượn, nhưng thiếp cần công tử viết cho nô một tờ giấy nợ.
Lục Thất mỉm cười, gật đầu nói:
- Ta biết rồi, ta sẽ viết giấy nợ thế chấp hai cửa hàng cho tỷ, hơn nữa sẽ đưa lên quan chứng nhận.
Kim Trúc gật đầu, chợt cười dịu dàng nói:
- Nô còn tưởng rằng công tử mượn bạc là để chuộc thân cho Thanh Phù.
Lục Thất ngẩn ra, ôn tồn nói:
- Tỷ tỷ biết chuyện Thanh Phù muốn làm nữ nhân của ta rồi.
Kim Trúc lắc đầu, dịu dàng nói:
- Nô không biết, là nô đoán đấy, trước đây Thanh Phù từng hỏi nô chuyện về Ngọc Trúc, mà hiện tại nàng ấy lại khác thường làm trái với luật lệ, nô nghĩ Thanh Phù hẳn là có tâm tư muốn làm nữ nhân của công tử.
- Tỷ tỷ, Thanh Phù rời khỏi, sao có thể nhìn ra là muốn làm nữ nhân của ta?
Lục Thất khó hiểu hỏi.
- Công tử ngốc, thanh lâu có một quy định ngầm, nếu như cô nương nào vừa ý người nào đó, hơn nữa đã có ước định thì sẽ không tiếp tục bồi người kia, cho dù là bồi bạn hay bồi trên giường, cùng sẽ không cần bạc, thậm chí còn đưa bạc cho mang đi. Sau này nếu chàng đi gặp Thanh Phù, nàng sẽ coi chàng là vị hôn phu, hoặc là không muốn gặp chàng, hoặc là sau khi gặp chàng sẽ đưa cho chàng bạc mang đi.
Kim Trúc buồn cười giải thích.
Lục Thất giật mình, cũng nhớ lại kinh nghiệm lần đầu tiên đến thanh lâu gặp Ngọc Trúc, hắn cười yếu ớt lắc đầu, ôn tồn nói:
- Hóa ra có loại quy củ này, khó trách lúc trước ta gặp Ngọc Trúc tỷ tỷ, Ngọc Trúc tỷ tỷ cũng không lấy bạc của ta, sau đó bà bà dẫn đường nghe xong cũng nói là Ngọc Trúc tỷ tỷ đã nhìn trúng ta.
Kim Trúc ngẩn ra dịu dàng nói:
- Khi đó Ngọc Trúc chưa chắc nhìn trúng công tử, mà là muốn nương nhờ, là do nàng bị mê hoặc, vội vã muốn cứu thân nhân của Lý tội quan, cho nên mới không thể không nhờ công tử, Ngọc Trúc quá mức thiện lương.
Lục Thất nghe xong gật đầu, đó cũng là nguyên do chính hắn kính trọng Ngọc Trúc. Hai người lại trầm mặc, một lúc sau, Kim Trúc chợt cười dịu dàng nói:
- Có một bí mật công tử có muốn nghe không?
Lục Thất ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Muốn nghe.
Kim Trúc cười dịu dàng nói:
- Nàng mỹ tỳ mà công tử lần trước cầu hôn hôm nay đến trà các.
Lục Thất ngẩn ra cười nói:
- Ta đã biết.
- Nhưng công tử sẽ không biết, người kia chính là chị ruột của Thanh Phù.
Kim Trúc dịu dàng nói tiếp.
- Cái gì?
Lục Thất thất thanh nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Kim Trúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.