Quyển 3 - Chương 66: Thưởng công hóa khế
Hải Phong Nhi
02/07/2015
Vương Cầm Nhi lắc đầu, nói:
- Nếu các ngươi không hiểu, vậy bổn sứ sẽ nói thực, tiền thưởng bây giờ đưa cho các ngươi, phủ Công chúa hoàn toàn có thể làm được, nhưng chiến công lần này là không thể báo lên quan, các ngươi cầm tiền đi dùng, tất nhiên sẽ khiến cho người khác biết, những Dực vệ khác biết, có thể sẽ khiến trong lòng khó chịu. Cho nên, các ngươi có công nên được thưởng, nhưng vì sự an nguy của phủ Công chúa, tiền thưởng của các ngươi chỉ có thể biến thành thương khế. Hơn nữa, một năm sau mới có thể lấy tiền lãi trả cho các ngươi. Sau này tiền thưởng của phủ Công chúa cũng sẽ toàn là thương khế. Thương khế của mỗi người trị giá bao nhiêu bạc, là bí mật của mỗi người các ngươi. Bất luận nhiều ít, sau này phủ Công chúa sẽ thừa nhận. Bạc trị giá thương khế là các ngươi đầu tư vào kinh doanh mà có được.
Vương Cầm Nhi giải thích như vậy, phần lớn kỵ quân đều gật đầu tỏ ý đã hiểu, Phạm Hổ nói:
- Ý của đại nhân chính là bạc thưởng lần này vốn là tiền đen, nhưng để không bị người khác nghi ngờ truy cứu tội mà biến thành bạc kinh doanh có được.
Vương Cầm Nhi gật đầu, nói:
- Là ý đó, sau này giá trị thương khế của các ngươi chính là bạc trắng của các loại thưởng chuyển thành. Phủ Công chúa sẽ làm sổ sách hợp lý. Đương nhiên, nếu trong nhà các ngươi có việc gấp dùng bạc, vẫn có thể xin dự chi từ phủ Công chúa. Dự chi sẽ đề tên là mượn bạc. Nhưng không muốn các ngươi dự chi trong thời gian gần, điều kiện dự chi cũng phải là nhà có việc gấp dùng mới được.
Các kỵ quân lần lượt gật đầu, mọi người cũng đã có chút vui vẻ trở lại, thuyết pháp tiền đen biến thành bạc trắng thì họ lại rất hiểu. Trong quân cũng thường có chuyện này, giết người cướp được của cải, đương nhiên là phải có một quá trình hợp pháp rồi, không ai muốn tiêu tiền đen để rước họa vào thân.
Vương Cầm Nhi lên xe, các kỵ quân tiếp tục hộ tống xe đi, dường như không có chiến sự gì xảy ra. Vương Cầm Nhi trong xe khẽ lắc đầu, thương khế mà nàng nói chủ yếu dùng để mua chuộc lòng quân. Phủ Công chúa dùng bạc để mua chuộc lòng quân, cũng giống như 10 người đầu tư tiền vào một cửa hàng, người bỏ tiền đầu tư không ai muốn cửa hàng bồi thường. Vì lợi ích thiết thực của bản thân, chỉ có thể hy vọng phát triển.
Thưởng công dùng phương pháp thương khế, Dực vệ là nhóm thực hành đầu tiên. Sau này ngoại quân của phủ Công chúa cũng sẽ được thẩm thấu, hơn nữa sẽ dùng lợi nhuận để thu hút, khiến cho các tướng sỹ động lòng đầu tư vào phủ Công chúa, khiến cho phủ Công chúa trở thành nòng cốt tài chính của các tướng sỹ.
Đề nghị này của Vương Cầm Nhi đã được Công chúa tán thành. Nhưng, Công chúa không muốn Vương Cầm Nhi tiến hành gấp quá, phải từ từ, tránh có người phá nghĩa mà buộc tội. Cho nên, cách thức thương khế trước tiên chỉ dùng cho thưởng công. Lý do chính mà phủ Công chúa phải dùng phương pháp thương khế là để giải quyết tài lực không đủ cho bạc thưởng và trợ cấp.
**********
Buổi hoàng hôn, Lục Thất đã ở huyện Kim Đàn, đại quân đóng trại ở hồ Trường Đãng. Các binh sỹ vừa tới ven bờ Trường Đãng liền xin đi tìm món ăn thôn quê và hàng nhập lậu, Lục Thất đã phê chuẩn. Hắn cũng tham gia hành động tìm kiếm thức ăn, lại tìm được rất nhiều cua và ốc. Các binh sỹ ở trong hồ không sâu, rất vui vẻ trêu đùa, dần dần đã nảy sinh tình quân hữu nghị.
Ăn xong đặc sản phong phú trong hồ, Lục Thất và Quý Ngũ Thúc đã đi dạo bên hồ, thấy cỏ lau quanh hồ và làn khói chiều buông xuống mặt hồ khiến lòng người tĩnh lặng, cảm giác thư thái trong lòng.
- Ngũ Thúc, ngươi có thích sống lâu dài ở đây không?
Lục Thất bình thản hỏi.
- Không thích, thuộc hạ thích vùng núi, không quen sống ở trong nước.
Quý Ngũ Thúc đáp.
Lục Thất cười, nói:
- Ta hỏi chỗ ở của Ngũ Thúc, Ngũ Thúc lại không quên gốc gác.
Quý Ngũ Thúc cũng cười, nói:
- Rất khó quên đi cội nguồn, nhưng thuộc hạ quả thực không thích sống ở vùng nước non, thuộc hạ là người rất thực tế, không thể thoát khỏi trần thế đa sầu thiện cảm gì được, chỉ thích cuộc sống thực tại.
Lục Thất gật đầu, hạ giọng nói:
- Hy vọng cả đời này luôn ở cùng với Ngũ Quý.
Quý Ngũ Thúc sững người, đáp:
- Sau này trừ phi là đi không đặng, thuộc hạ mãi mãi đi theo công tử.
Lục Thất cảm động gật đầu, nhìn xa xăm về phía hồ, hắn mới khẽ nói:
- Ngũ Thúc, ngươi thấy ta có thể trở thành Hoàng đế không?
- Cái gì?
Quý Ngũ Thúc kinh ngạc thất thanh, nhìn Lục Thất. Lục Thất nhìn ra xa, không nói thêm gì nữa.
Quý Ngũ Thúc quay đầu cũng nhìn về phía hồ xa, lát sau mới đáp:
- Công tử, chuyện đó quá khó.
- Rất khó, nhưng có người muốn ta làm Hoàng đế.
Lục Thất hạ giọng đáp.
- Là ai?
Quý Ngũ Thúc chần chừ hỏi.
- Tống Lão Thanh.
- Lúc gặp mặt bí mật, Tống Lão Thanh nói y muốn có một cuộc đời phấn đấu. Y nói nếu ta muốn làm Hoàng đế, y nguyện phò tá cho ta thành sự, cùng nỗ lực trong âm thầm. Nếu ta không muốn làm Hoàng đế, y hy vọng có thể rời khỏi Hưng Hóa quân, trở thành hộ vệ của ta, sống yên ổn cùng ta tới già. Cuối cùng ta đã nói muốn làm Hoàng đế.
Lục Thất nhìn ra phía hồ xa, hạ giọng tự thuật.
Quý Ngũ Thúc ồ lên một tiếng, nói:
- Tống Lão Thanh hiện là Hữu doanh đô úy trong quân Chu Chính Phong. Sau này cũng sẽ trở thành Nha quân đô úy của Hưng Hóa quân, quả thực rất có thể sẽ đạt được thế lực quân quyền hùng mạnh.
- Ngũ Thúc, nếu bây giờ ta buông tất cả, đi làm một phú ông, sau này sẽ thế nào?
Lục Thất hỏi.
Quý Ngũ Thúc im lặng, lát sau trả lời:
- Thuộc hạ cho rằng hiện trạng của công tử cũng giống như đang giao phong với kẻ địch, lui sẽ bị truy sát, đầu hàng cũng có thể sẽ bị bêu đầu, chỉ có thể đánh bại kẻ địch mới có thể làm chủ được sinh tử của mình.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Ngũ Thúc nói đúng, ta không còn đường lui nữa rồi. Nghe nói Công chúa Phủ quân đã là ba ngàn đại quân, cuộc chiến diệt phỉ huyện Cú Dung không nói sách lược là ta bày ra, chính là biểu hiện mạnh mẽ của mấy chục Dực vệ cũng đủ khiến cho Đường Hoàng kinh ngạc. Ta cứ xem như chủ động sống yên ổn rảnh rỗi, sau này cũng không thoát khỏi liên lụy. Ta chính là nhân cách của Chu Vũ và Vương Bình, có một ngày Đường Hoàng muốn đối phó với họ cũng là đường chết của ta rồi.
Quý Ngũ Thúc sững người, nói:
- Đường Hoàng đối phó với họ?
- Trước mắt thì không, nhưng thời gian trôi đi, nhưng uy lực trong quân của Chu Vũ và Vương Bình ngày càng cao, bởi vì đây là loạn thế, xâm phạm biên giới có thể khiến cho tướng tài thực sự vùng lên mạnh mẽ, danh khí tướng quân chiến thắng xuất hiện, Đường Hoàng sẽ không thể ngồi yên được, sẽ sinh lòng nghi kỵ cho rằng ta liệu có tạo phản hay không?
Lục Thất giải thích.
Quý Ngũ Thúc gật đầu hiểu, bối cảnh của Lục Thất rất dễ khiến cho Hoàng đế nghi kỵ. Cứ xem như không có bất kỳ qua lại gì với Ung Vương, nhưng sự thực thân phận con rể Ung Vương sẽ khiến cho Đường Hoàng sau này bất an, ảo tưởng khả năng ủng vương soán vị. Mặt khác Lục Thất vẫn còn là thế lực của Thái tử, như vậy có thể có khả năng tạo phản.
- Kỳ thực, điều ta lo lắng nhất là Trương Thị sẽ tạo phản.
Lục Thất lại hạ giọng nói.
- Trương Thị sẽ tạo phản?
Quý Ngũ Thúc kinh ngạc nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Nếu ta là Trương Thị, có lẽ trước tiên sẽ hành động kiềm chế đối phương. Trong trường hợp Ngô Thành quân vẫn chưa ổn định, sẽ ngang nhiên phản kích.
- Phản kích?
Quý Ngũ Thúc ngạc nhiên, y không biết chuyện kiêu kỵ vệ cướp giết Trương Hồng Ba.
Lục Thất nói một lát, Quý Ngũ Thúc nghe, nói:
- Theo thuộc hạ thấy, cứ xem như Đường Hoàng cướp giết Trương Hồng Ba, Trương Thị cũng không dám tạo phản.
- Nếu không tạo phản, vậy thì chỉ có ba nguyên nhân. Một là Giang Âm Hầu ngu xuẩn. Hai là nội bộ Trương Thị bất hòa. Ba là điều kiện nhận đầu hàng của Việt Quốc quá hà khắc.
Lục Thất thản nhiên đáp.
Quý Ngũ Thúc kinh ngạc đáp, nói:
- Trương Thị sẽ phản bội Việt Quốc.
- Ta đã nói rồi, nếu là ta, sẽ ngang nhiên phản kích. Nếu Đường Hoàng điều Ngô Thành quân tới Thường Châu, vậy thì đối với Trương Thị mà nói đã là họa ngay trước mắt rồi, chờ Ngô Thành quân đứng vững ở Thường Châu, Đường Hoàng sẽ một lần nữa tăng cường quân tới Thường Châu. Cánh Anh Vương phủ quân và Ninh Quốc đoàn quân mở rộng, Khang Hóa đoàn quân sẽ liên tiếp đi tới Thường Châu, khi đó Trương Thị muốn tạo phản cũng muộn rồi.
Lục Thất nói.
Quý Ngũ Thúc suy nghĩ một lát, nói:
- Trương Thị bây giờ tạo phản, chỉ e cũng là phần thẳng không được nhiều lắm.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ngũ Thúc, quân tiên phong một là chữ bén, Ngô Thành quân hiện tại là một tổ hợp nội bộ vô cùng bất ổn. Vạn Bân thống lĩnh quân là một chủ soái không có kinh nghiệm. Hắn ta và Chu Vũ chỉ có thể ngấm ngầm bất hòa. Quân doanh của Chu Vũ có thể ảnh hưởng trực tiếp, chỉ có một, mà quan tướng của quân doanh khác dường như toàn là không có nhân vật có kinh nghiệm quân chiến. Còn các binh sỹ cũng phần lớn là có lai lịch không ổn định, cho nên Ngô Thành quân chính là một đội quân ô hợp.
- Nếu các ngươi không hiểu, vậy bổn sứ sẽ nói thực, tiền thưởng bây giờ đưa cho các ngươi, phủ Công chúa hoàn toàn có thể làm được, nhưng chiến công lần này là không thể báo lên quan, các ngươi cầm tiền đi dùng, tất nhiên sẽ khiến cho người khác biết, những Dực vệ khác biết, có thể sẽ khiến trong lòng khó chịu. Cho nên, các ngươi có công nên được thưởng, nhưng vì sự an nguy của phủ Công chúa, tiền thưởng của các ngươi chỉ có thể biến thành thương khế. Hơn nữa, một năm sau mới có thể lấy tiền lãi trả cho các ngươi. Sau này tiền thưởng của phủ Công chúa cũng sẽ toàn là thương khế. Thương khế của mỗi người trị giá bao nhiêu bạc, là bí mật của mỗi người các ngươi. Bất luận nhiều ít, sau này phủ Công chúa sẽ thừa nhận. Bạc trị giá thương khế là các ngươi đầu tư vào kinh doanh mà có được.
Vương Cầm Nhi giải thích như vậy, phần lớn kỵ quân đều gật đầu tỏ ý đã hiểu, Phạm Hổ nói:
- Ý của đại nhân chính là bạc thưởng lần này vốn là tiền đen, nhưng để không bị người khác nghi ngờ truy cứu tội mà biến thành bạc kinh doanh có được.
Vương Cầm Nhi gật đầu, nói:
- Là ý đó, sau này giá trị thương khế của các ngươi chính là bạc trắng của các loại thưởng chuyển thành. Phủ Công chúa sẽ làm sổ sách hợp lý. Đương nhiên, nếu trong nhà các ngươi có việc gấp dùng bạc, vẫn có thể xin dự chi từ phủ Công chúa. Dự chi sẽ đề tên là mượn bạc. Nhưng không muốn các ngươi dự chi trong thời gian gần, điều kiện dự chi cũng phải là nhà có việc gấp dùng mới được.
Các kỵ quân lần lượt gật đầu, mọi người cũng đã có chút vui vẻ trở lại, thuyết pháp tiền đen biến thành bạc trắng thì họ lại rất hiểu. Trong quân cũng thường có chuyện này, giết người cướp được của cải, đương nhiên là phải có một quá trình hợp pháp rồi, không ai muốn tiêu tiền đen để rước họa vào thân.
Vương Cầm Nhi lên xe, các kỵ quân tiếp tục hộ tống xe đi, dường như không có chiến sự gì xảy ra. Vương Cầm Nhi trong xe khẽ lắc đầu, thương khế mà nàng nói chủ yếu dùng để mua chuộc lòng quân. Phủ Công chúa dùng bạc để mua chuộc lòng quân, cũng giống như 10 người đầu tư tiền vào một cửa hàng, người bỏ tiền đầu tư không ai muốn cửa hàng bồi thường. Vì lợi ích thiết thực của bản thân, chỉ có thể hy vọng phát triển.
Thưởng công dùng phương pháp thương khế, Dực vệ là nhóm thực hành đầu tiên. Sau này ngoại quân của phủ Công chúa cũng sẽ được thẩm thấu, hơn nữa sẽ dùng lợi nhuận để thu hút, khiến cho các tướng sỹ động lòng đầu tư vào phủ Công chúa, khiến cho phủ Công chúa trở thành nòng cốt tài chính của các tướng sỹ.
Đề nghị này của Vương Cầm Nhi đã được Công chúa tán thành. Nhưng, Công chúa không muốn Vương Cầm Nhi tiến hành gấp quá, phải từ từ, tránh có người phá nghĩa mà buộc tội. Cho nên, cách thức thương khế trước tiên chỉ dùng cho thưởng công. Lý do chính mà phủ Công chúa phải dùng phương pháp thương khế là để giải quyết tài lực không đủ cho bạc thưởng và trợ cấp.
**********
Buổi hoàng hôn, Lục Thất đã ở huyện Kim Đàn, đại quân đóng trại ở hồ Trường Đãng. Các binh sỹ vừa tới ven bờ Trường Đãng liền xin đi tìm món ăn thôn quê và hàng nhập lậu, Lục Thất đã phê chuẩn. Hắn cũng tham gia hành động tìm kiếm thức ăn, lại tìm được rất nhiều cua và ốc. Các binh sỹ ở trong hồ không sâu, rất vui vẻ trêu đùa, dần dần đã nảy sinh tình quân hữu nghị.
Ăn xong đặc sản phong phú trong hồ, Lục Thất và Quý Ngũ Thúc đã đi dạo bên hồ, thấy cỏ lau quanh hồ và làn khói chiều buông xuống mặt hồ khiến lòng người tĩnh lặng, cảm giác thư thái trong lòng.
- Ngũ Thúc, ngươi có thích sống lâu dài ở đây không?
Lục Thất bình thản hỏi.
- Không thích, thuộc hạ thích vùng núi, không quen sống ở trong nước.
Quý Ngũ Thúc đáp.
Lục Thất cười, nói:
- Ta hỏi chỗ ở của Ngũ Thúc, Ngũ Thúc lại không quên gốc gác.
Quý Ngũ Thúc cũng cười, nói:
- Rất khó quên đi cội nguồn, nhưng thuộc hạ quả thực không thích sống ở vùng nước non, thuộc hạ là người rất thực tế, không thể thoát khỏi trần thế đa sầu thiện cảm gì được, chỉ thích cuộc sống thực tại.
Lục Thất gật đầu, hạ giọng nói:
- Hy vọng cả đời này luôn ở cùng với Ngũ Quý.
Quý Ngũ Thúc sững người, đáp:
- Sau này trừ phi là đi không đặng, thuộc hạ mãi mãi đi theo công tử.
Lục Thất cảm động gật đầu, nhìn xa xăm về phía hồ, hắn mới khẽ nói:
- Ngũ Thúc, ngươi thấy ta có thể trở thành Hoàng đế không?
- Cái gì?
Quý Ngũ Thúc kinh ngạc thất thanh, nhìn Lục Thất. Lục Thất nhìn ra xa, không nói thêm gì nữa.
Quý Ngũ Thúc quay đầu cũng nhìn về phía hồ xa, lát sau mới đáp:
- Công tử, chuyện đó quá khó.
- Rất khó, nhưng có người muốn ta làm Hoàng đế.
Lục Thất hạ giọng đáp.
- Là ai?
Quý Ngũ Thúc chần chừ hỏi.
- Tống Lão Thanh.
- Lúc gặp mặt bí mật, Tống Lão Thanh nói y muốn có một cuộc đời phấn đấu. Y nói nếu ta muốn làm Hoàng đế, y nguyện phò tá cho ta thành sự, cùng nỗ lực trong âm thầm. Nếu ta không muốn làm Hoàng đế, y hy vọng có thể rời khỏi Hưng Hóa quân, trở thành hộ vệ của ta, sống yên ổn cùng ta tới già. Cuối cùng ta đã nói muốn làm Hoàng đế.
Lục Thất nhìn ra phía hồ xa, hạ giọng tự thuật.
Quý Ngũ Thúc ồ lên một tiếng, nói:
- Tống Lão Thanh hiện là Hữu doanh đô úy trong quân Chu Chính Phong. Sau này cũng sẽ trở thành Nha quân đô úy của Hưng Hóa quân, quả thực rất có thể sẽ đạt được thế lực quân quyền hùng mạnh.
- Ngũ Thúc, nếu bây giờ ta buông tất cả, đi làm một phú ông, sau này sẽ thế nào?
Lục Thất hỏi.
Quý Ngũ Thúc im lặng, lát sau trả lời:
- Thuộc hạ cho rằng hiện trạng của công tử cũng giống như đang giao phong với kẻ địch, lui sẽ bị truy sát, đầu hàng cũng có thể sẽ bị bêu đầu, chỉ có thể đánh bại kẻ địch mới có thể làm chủ được sinh tử của mình.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Ngũ Thúc nói đúng, ta không còn đường lui nữa rồi. Nghe nói Công chúa Phủ quân đã là ba ngàn đại quân, cuộc chiến diệt phỉ huyện Cú Dung không nói sách lược là ta bày ra, chính là biểu hiện mạnh mẽ của mấy chục Dực vệ cũng đủ khiến cho Đường Hoàng kinh ngạc. Ta cứ xem như chủ động sống yên ổn rảnh rỗi, sau này cũng không thoát khỏi liên lụy. Ta chính là nhân cách của Chu Vũ và Vương Bình, có một ngày Đường Hoàng muốn đối phó với họ cũng là đường chết của ta rồi.
Quý Ngũ Thúc sững người, nói:
- Đường Hoàng đối phó với họ?
- Trước mắt thì không, nhưng thời gian trôi đi, nhưng uy lực trong quân của Chu Vũ và Vương Bình ngày càng cao, bởi vì đây là loạn thế, xâm phạm biên giới có thể khiến cho tướng tài thực sự vùng lên mạnh mẽ, danh khí tướng quân chiến thắng xuất hiện, Đường Hoàng sẽ không thể ngồi yên được, sẽ sinh lòng nghi kỵ cho rằng ta liệu có tạo phản hay không?
Lục Thất giải thích.
Quý Ngũ Thúc gật đầu hiểu, bối cảnh của Lục Thất rất dễ khiến cho Hoàng đế nghi kỵ. Cứ xem như không có bất kỳ qua lại gì với Ung Vương, nhưng sự thực thân phận con rể Ung Vương sẽ khiến cho Đường Hoàng sau này bất an, ảo tưởng khả năng ủng vương soán vị. Mặt khác Lục Thất vẫn còn là thế lực của Thái tử, như vậy có thể có khả năng tạo phản.
- Kỳ thực, điều ta lo lắng nhất là Trương Thị sẽ tạo phản.
Lục Thất lại hạ giọng nói.
- Trương Thị sẽ tạo phản?
Quý Ngũ Thúc kinh ngạc nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Nếu ta là Trương Thị, có lẽ trước tiên sẽ hành động kiềm chế đối phương. Trong trường hợp Ngô Thành quân vẫn chưa ổn định, sẽ ngang nhiên phản kích.
- Phản kích?
Quý Ngũ Thúc ngạc nhiên, y không biết chuyện kiêu kỵ vệ cướp giết Trương Hồng Ba.
Lục Thất nói một lát, Quý Ngũ Thúc nghe, nói:
- Theo thuộc hạ thấy, cứ xem như Đường Hoàng cướp giết Trương Hồng Ba, Trương Thị cũng không dám tạo phản.
- Nếu không tạo phản, vậy thì chỉ có ba nguyên nhân. Một là Giang Âm Hầu ngu xuẩn. Hai là nội bộ Trương Thị bất hòa. Ba là điều kiện nhận đầu hàng của Việt Quốc quá hà khắc.
Lục Thất thản nhiên đáp.
Quý Ngũ Thúc kinh ngạc đáp, nói:
- Trương Thị sẽ phản bội Việt Quốc.
- Ta đã nói rồi, nếu là ta, sẽ ngang nhiên phản kích. Nếu Đường Hoàng điều Ngô Thành quân tới Thường Châu, vậy thì đối với Trương Thị mà nói đã là họa ngay trước mắt rồi, chờ Ngô Thành quân đứng vững ở Thường Châu, Đường Hoàng sẽ một lần nữa tăng cường quân tới Thường Châu. Cánh Anh Vương phủ quân và Ninh Quốc đoàn quân mở rộng, Khang Hóa đoàn quân sẽ liên tiếp đi tới Thường Châu, khi đó Trương Thị muốn tạo phản cũng muộn rồi.
Lục Thất nói.
Quý Ngũ Thúc suy nghĩ một lát, nói:
- Trương Thị bây giờ tạo phản, chỉ e cũng là phần thẳng không được nhiều lắm.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ngũ Thúc, quân tiên phong một là chữ bén, Ngô Thành quân hiện tại là một tổ hợp nội bộ vô cùng bất ổn. Vạn Bân thống lĩnh quân là một chủ soái không có kinh nghiệm. Hắn ta và Chu Vũ chỉ có thể ngấm ngầm bất hòa. Quân doanh của Chu Vũ có thể ảnh hưởng trực tiếp, chỉ có một, mà quan tướng của quân doanh khác dường như toàn là không có nhân vật có kinh nghiệm quân chiến. Còn các binh sỹ cũng phần lớn là có lai lịch không ổn định, cho nên Ngô Thành quân chính là một đội quân ô hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.