Quyển 2 - Chương 106: Trí giả
Hải Phong Nhi
01/07/2015
Lục Thất thụ giáo gật đầu, trên thực tế hắn đã tuân theo như thế mà hành sự, Vương chủ bộ lại nghiêm mặt nói:
- La trưởng sử kia ngươi phải đề phòng một chút, ta nói thật cho ngươi biết, ta có thể được điều nhiệm, đều là nhờ Trưởng sử Trì Châu xuất lực, còn vị La trưởng sử kia của ngươi, hoàn toàn không hề ra tay giúp ta.
Lục Thất ngẩn ra, nhìn Vương chủ bộ, Vương chủ bộ lạnh nhạt nói:
- Trên thực tế, công văn Lại bộ hạ xuống là bãi chức quan của ta giáng làm dân thường, nhưng tới Châu nha thì bị Trưởng sử Trì Châu tạm giữ chưa tuyên. Sau đó xin Thứ sử Trì Châu dâng thư bác bỏ, dâng thư nêu lên công trạng và thành tích của ta, kiến nghị thăng nhiệm, cho nên Lại bộ mới nể mặt mũi Thứ sử Trì Châu, một lần nữa hạ xuống công văn điều nhiệm ta làm Huyện thừa huyện Vạn Niên.
Vẻ mặt Lục Thất trầm trọng, Vương chủ bộ lại nói:
- Ta hiếu kính Trưởng sử Trì Châu đã tám năm rồi, cuối cùng y vẫn chịu giúp ta, mà ta hiếu kính Lễ bộ Thượng thư gia tám năm, đến một lần trợ giúp cũng chưa từng. Kỳ thực ta có thể ở tại huyện Thạch Đại cầm quyền, đều là dựa vào Trưởng sử Trì Châu, Triệu huyện thừa và Trần phủ.
Lục Thất gật gật đầu, Vương chủ bộ lại nói:
- Mấy ngày nay điều ta lo lắng nhất chính là không biết ngươi có xảy ra biến cố gì không, nhận được thư của ngươi, kết quả lại khiến ta lâm vào thế bị động. Thiên Phong, ta không dối gạt ngươi, thư của ngươi thiếu chút nữa đã hại ta, nếu như không có thư của ngươi, ta đã sớm đi Trì Châu an bài rồi. Cũng may Trưởng sử Trì Châu giữ lại công văn, để cho ta có thời gian sắp xếp nhiều chuyện ở huyện Thạch Đại, tỷ như việc ta nuốt riêng rất nhiều gia tài của Triệu huyện thừa, giá trị có năm vạn bạc đấy.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Là Thiên Phong làm việc khờ dại, quá mức tin tưởng hứa hẹn của La trưởng sử.
Vương chủ bộ gật đầu, nói:
- Sáng mai ngươi lập tức đi Trì Châu, việc đầu tiên phải làm đó là một mình đi gặp Tạ trưởng sử. Ta sẽ đưa cho ngươi châu báu giá trị một vạn bạc, cùng với một phong thư, ngươi nói là thay ta đến tạ ơn. Nội dung bức thư là muốn nữ nhi của ta quay về, ngươi giao thư của ta là được, không cần phải đề cập thêm về chuyện của nữ nhi ta.
Lục Thất ngẩn ra, nhìn Vương chủ bộ, Vương chủ bộ cười khổ nói:
- Ta là nhân đảng của Tạ trưởng sử, ta muốn đưa nữ nhi về, sau này tới huyện Vạn Niên rồi, sẽ tìm một mối hôn nhân khác gả nữ nhi làm vợ người, ta sẽ không khiến cho nữ nhi chịu khổ nữa, tìm cho nàng một phú hộ làm nữ chủ.
Lục Thất đồng cảm gật đầu, nảy sinh nhiều hảo cảm hơn với Vương chủ bộ, cũng lo lắng nói:
- Trọng thúc, nếu ta đi, Tạ trưởng sử chưa chắc sẽ thả người.
- Ngươi đi thì mới có khả năng y chịu thả nữ nhi của ta đấy. Y chỉ là Trưởng sử, trên tâm lý, xa không bằng Thứ sử Trì Châu một thân tôn quý kiêu ngạo. Y gặp ngươi, suy tính trước tiên nhất định là không được đắc tội với ngươi, huống chi vì một nữ nhi mà đánh mất lợi ích, y sẽ cảm thấy không đáng giá.
Vương chủ bộ thản nhiên đáp lại.
Lục Thất gật gật đầu, lại hỏi:
- Trọng thúc, cấp cho Đông Quang, cũng là châu báu sao?
- Cấp cho Đông Quang chỉ có thể là vàng thôi, châu báu là của nuốt riêng, cấp Tạ trưởng sử một phần, đối với ta mà nói, là việc cùng có lợi. Ta sợ Ngưu huyện úy không cam lòng mà sinh sự thôi, dù sao ta đã không còn là quan nắm quyền ở huyện Thạch Đại rồi.
Vương chủ bộ đáp.
Lục Thất gật đầu, thầm khen Vương chủ bộ trí giả, lại nghe Vương chủ bộ nói:
- Thiên Phong, sau khi Đông Quang tặng vàng rồi, trở thành Doanh tướng là việc chắc chắn đấy. Tác dụng của lễ vật chỉ chiếm một nửa, một nửa khác là do bản thân của Thứ sử Trì Châu cũng không nguyện để cho Ngưu huyện úy một tay che trời ở huyện Thạch Đại.
- Hữu Huyện úy kế nhiệm không phải là người của Thứ sử sao?
Lục Thất nghe xong kinh ngạc nói.
- Họ La kia không phải đến từ Trì Châu, mà là từ Giang Châu, có khả năng có bối cảnh Văn thị.
Vương chủ bộ trả lời.
Lục Thất nghe tâm liền cả kinh, không ngờ lại nghe thấy Vũ Văn thị, hắn suy nghĩ một chút, hỏi:
- Trọng thúc, ở huyện Vạn Niên, đoạt thế có dễ dàng không?
- Đoạt thế? Tại sao phải đoạt thế, Nhiêu Châu là phạm vi thế lực của Vũ Văn thị, ta đi đoạt thế, đó là tự tìm đường chết. Ta sẽ không đoạt thế, mà là dưỡng thế và dung thế, bất kể là đi nơi nào, đều phải yên ổn chậm rãi dung nhập, chỉ cần có được địa vị bề ngoài là được. Chỉ cần ta không chạm tới lợi ích chủ yếu của huyện Vạn Niên, người nơi đó tự nhiên sẽ không xa lánh ta, ngược lại sẽ ăn chia cho ta chút ít ích lợi, ta cũng sẽ không quy thuận thế lực của Vũ Văn thị, an tĩnh làm một vị quan hồ đồ là được.
Vương chủ bộ mỉm cười trả lời.
Lục Thất nghe xong gật đầu, hỏi:
- Trọng thúc, thế lực của Vũ Văn thị, có phải thật sự có khả năng đối kháng triều đình không?
- Không thể nói vậy, dù sao triều đình cũng là chính thống, nếu Vũ Văn thị tạo phản sẽ không được lòng người ủng hộ. Mà nếu Vũ Văn thị tạo phản, lo ngại lớn nhất đó là bị ngoại quốc dòm ngó, cho nên Vũ Văn thị chỉ có thể âm thầm từng bước xâm chiếm thế lực Tây bộ của Đường quốc.
Vương chủ bộ đáp lại.
Lục Thất gật gật đầu, Vương chủ bộ lại nói:
- Hiện giờ Đường quốc gặp nguy cơ, trên thực tế chính là do sự bất lực của Đường Hoàng tạo thành. Khi Tiên Đế còn tại vị, đã định ra dời đi Tây đô, kinh thành thì ở tại Hồng Châu, khi đó Vũ Văn thị sẽ rất khó có thể hình thành thế lực như hiện nay. Đáng tiếc Đường Hoàng không muốn rời khỏi ổ yên vui của mình, còn một lòng muốn dùng phương thức giáo hóa để giữ thái bình thế đạo, nhưng ngươi thử nhìn xem thủ đoạn Phật hóa của y, cũng chỉ có Trì Châu ở Đông bộ mới có tác dụng thôi. Mà tại Tây bộ, tín đồ Phật giáo chẳng hề chiếm chủ đạo, chiếm chủ đạo, ngược lại chính là những tín ngưỡng quỷ thần trong dân gian.
Lục Thất gật gật đầu, hắn chinh chiến ở Tín Châu cũng thấy được, dân chúng chủ yếu là tin quỷ thần yêu tiên, hơn nữa phần tử sùng tín xà tiên là nhiều nhất. Kỳ thực ở ngay tại Trì Châu, dân chúng thờ quỷ thần vẫn chiếm đa số, tỷ như mẫu thân của hắn, quả là vô cùng mê tín quỷ thần. Phụng thờ quỷ thần thật ra là một loại đạo giáo bàng môn, nhưng chính đạo sĩ của loại bàng môn này lại rất được dân chúng tôn sùng, lời nói ra tựa như pháp chỉ.
Lại nghe Vương chủ bộ nói:
- Một sự vô năng khác của Đường Hoàng chính là nghi kỵ võ tướng, sự không tín nhiệm của y khiến cho võ tướng hết sức bất an. Võ tướng bất an thì sao có thể đủ trung tâm với y, võ tướng bị bức bách đến nước không thể không tìm sự che chở của thế gia.
Lục Thất đồng cảm gật đầu, Vương chủ bộ mở miệng thở dài, lại nói:
- Thiên Phong, chờ đến Trần phủ rồi, ta chỉ giới thiệu ngươi là Thiên Ngưu Vệ quan, ngoài ra còn phải ủy khuất ngươi, quỳ một gối hành lễ bái kiến cữu phụ của ta.
Lục Thất gật đầu, đáp lại nói:
- Trần kỳ lão là bề trên, ta quỳ ra mắt cũng là nên làm.
Vương chủ bộ vui mừng mỉm cười, đột nhiên hỏi:
- Thiên Phong, Lục Nga là ngươi mang đi phải không?
Lục Thất nghe liền cả kinh, nhìn Vương chủ bộ mấy giây, mới đáp lại nói:
- Trọng thúc, xin thứ lỗi, là Lục Nga khổ sở cầu xin ta.
Vương chủ bộ mỉm cười, thân thiện nói:
- Ngươi mang đi là chuyện tốt, ngươi không mang đi cũng chỉ để tặng không cho người. Kỳ thực nguyên nhân ta phải đem Lục Nga đưa ra ngoài, chính là vì Lục Nga là một mối họa lớn đối với ta. Năm đó Triệu huyện thừa giết Huyện lệnh tiền nhiệm, cũng liên đới dính líu tới ta, từ lâu ta đã muốn cho Lục Nga rời khỏi, có điều kiêng dè Triệu huyện thừa không vui, phải lần lữa mãi đến sau này. Hiện giờ, xem như ta đã đưa cho ngươi rồi.
Lục Thất im lặng gật đầu, trong lòng ngầm sợ hãi Vương chủ bộ lợi hại, hắn đáp lại nói:
- Thiên Phong tạ ơn Trọng thúc không trách.
- Ta sẽ không trách ngươi, tuy nhiên ngươi phải đáp ứng ta, sau này chỉ được cho Lục Nga danh phận thị thiếp, không thể cho nàng cơ hội tự lập làm chủ.
Vương chủ bộ bình thản nói.
- Trọng thúc yên tâm, ta biết rồi.
Lục Thất đáp ứng, hắn biết Vương chủ bộ lo sợ Lục Nga ngày sau sẽ trả thù.
Vương chủ bộ
mỉm cười, giơ tay vuốt râu, mỉm cười nói:
- Thiên Phong, mười hai gia kỹ của Triệu huyện thừa đều bị ta mang đi khỏi huyện Thạch Đại giấu kín rồi, sau này ta sẽ cho ngươi đi hưởng thụ.
Lục Thất ngẩn ra, vội vàng lắc đầu nói:
- Không không, Thiên Phong không nghĩ đi.
- Thiên Phong, việc này ngươi không thể cự tuyệt, ngươi cự tuyệt chính là trong lòng có khúc mắc với Trọng thúc. Nam nhân uống rượu hoa là kết giao bình thường, chẳng qua gia kỹ của ta sẽ không cho ngươi thêm người nào nữa.
Vương chủ bộ mỉm cười nói.
Lục Thất chần chừ một chút không nói gì, nếu đã cùng Vương chủ bộ tiến thêm một bước trên con đường hợp tác, chút chuyện tầm thường kia cũng không cần phải so đo quá. Vương chủ bộ có thể là có ý tứ thân cận lấy lòng, còn chuyện sau này làm sao ứng đối là sự tình về sau.
- Thiên Phong, giờ đây Ngưu huyện úy hận ta tới thấu xương, hơn phân nửa chính là vì nữ nhân. Lúc ta nhận được tin tức xấu, lập tức lệnh người đưa gia kỹ đến Triệu phủ, lại bức bách thê tử Triệu huyện thừa thả ra đám thị thiếp, trả mấy chục thị thiếp về nhà mẹ đẻ lấy chồng khác. Ta chính là muốn khiến cho Ngưu huyện úy, mỹ nhân gì cũng đừng nằm mơ đoạt được.
Vương chủ bộ oán hận nói.
Lục Thất nghe xong ngạc nhiên, hắn nghe ra khoái ý trong lời nói của Vương chủ bộ, lại nghe Vương chủ bộ vui mừng nói:
- Thiên Phong, ngươi có thể vinh quang trở lại, cho nên ta không sợ gì nữa. Chờ ngươi đi Trần phủ rồi, thì tự mình chạy về Vọng Giang Bảo, nhóm thuộc hạ của ngươi cứ để lại Trần phủ đi, để giảm bớt trở ngại cho ngươi.
Lục Thất vừa nghe, vui mừng gật đầu, hắn quay về việc muốn làm nhất đúng là đi gặp thân nhân. Lúc này xe đã tiến nhập Đông Lưu Bảo, đi thêm một hồi thì dừng, Lục Thất xuống xe, lại đưa tay giúp đỡ Vương chủ bộ xuống xe. Hai người cùng nhau nhìn đại môn Trần phủ, không ngờ trên mặt đồng thời hiện ra vẻ cảm thán.
- La trưởng sử kia ngươi phải đề phòng một chút, ta nói thật cho ngươi biết, ta có thể được điều nhiệm, đều là nhờ Trưởng sử Trì Châu xuất lực, còn vị La trưởng sử kia của ngươi, hoàn toàn không hề ra tay giúp ta.
Lục Thất ngẩn ra, nhìn Vương chủ bộ, Vương chủ bộ lạnh nhạt nói:
- Trên thực tế, công văn Lại bộ hạ xuống là bãi chức quan của ta giáng làm dân thường, nhưng tới Châu nha thì bị Trưởng sử Trì Châu tạm giữ chưa tuyên. Sau đó xin Thứ sử Trì Châu dâng thư bác bỏ, dâng thư nêu lên công trạng và thành tích của ta, kiến nghị thăng nhiệm, cho nên Lại bộ mới nể mặt mũi Thứ sử Trì Châu, một lần nữa hạ xuống công văn điều nhiệm ta làm Huyện thừa huyện Vạn Niên.
Vẻ mặt Lục Thất trầm trọng, Vương chủ bộ lại nói:
- Ta hiếu kính Trưởng sử Trì Châu đã tám năm rồi, cuối cùng y vẫn chịu giúp ta, mà ta hiếu kính Lễ bộ Thượng thư gia tám năm, đến một lần trợ giúp cũng chưa từng. Kỳ thực ta có thể ở tại huyện Thạch Đại cầm quyền, đều là dựa vào Trưởng sử Trì Châu, Triệu huyện thừa và Trần phủ.
Lục Thất gật gật đầu, Vương chủ bộ lại nói:
- Mấy ngày nay điều ta lo lắng nhất chính là không biết ngươi có xảy ra biến cố gì không, nhận được thư của ngươi, kết quả lại khiến ta lâm vào thế bị động. Thiên Phong, ta không dối gạt ngươi, thư của ngươi thiếu chút nữa đã hại ta, nếu như không có thư của ngươi, ta đã sớm đi Trì Châu an bài rồi. Cũng may Trưởng sử Trì Châu giữ lại công văn, để cho ta có thời gian sắp xếp nhiều chuyện ở huyện Thạch Đại, tỷ như việc ta nuốt riêng rất nhiều gia tài của Triệu huyện thừa, giá trị có năm vạn bạc đấy.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Là Thiên Phong làm việc khờ dại, quá mức tin tưởng hứa hẹn của La trưởng sử.
Vương chủ bộ gật đầu, nói:
- Sáng mai ngươi lập tức đi Trì Châu, việc đầu tiên phải làm đó là một mình đi gặp Tạ trưởng sử. Ta sẽ đưa cho ngươi châu báu giá trị một vạn bạc, cùng với một phong thư, ngươi nói là thay ta đến tạ ơn. Nội dung bức thư là muốn nữ nhi của ta quay về, ngươi giao thư của ta là được, không cần phải đề cập thêm về chuyện của nữ nhi ta.
Lục Thất ngẩn ra, nhìn Vương chủ bộ, Vương chủ bộ cười khổ nói:
- Ta là nhân đảng của Tạ trưởng sử, ta muốn đưa nữ nhi về, sau này tới huyện Vạn Niên rồi, sẽ tìm một mối hôn nhân khác gả nữ nhi làm vợ người, ta sẽ không khiến cho nữ nhi chịu khổ nữa, tìm cho nàng một phú hộ làm nữ chủ.
Lục Thất đồng cảm gật đầu, nảy sinh nhiều hảo cảm hơn với Vương chủ bộ, cũng lo lắng nói:
- Trọng thúc, nếu ta đi, Tạ trưởng sử chưa chắc sẽ thả người.
- Ngươi đi thì mới có khả năng y chịu thả nữ nhi của ta đấy. Y chỉ là Trưởng sử, trên tâm lý, xa không bằng Thứ sử Trì Châu một thân tôn quý kiêu ngạo. Y gặp ngươi, suy tính trước tiên nhất định là không được đắc tội với ngươi, huống chi vì một nữ nhi mà đánh mất lợi ích, y sẽ cảm thấy không đáng giá.
Vương chủ bộ thản nhiên đáp lại.
Lục Thất gật gật đầu, lại hỏi:
- Trọng thúc, cấp cho Đông Quang, cũng là châu báu sao?
- Cấp cho Đông Quang chỉ có thể là vàng thôi, châu báu là của nuốt riêng, cấp Tạ trưởng sử một phần, đối với ta mà nói, là việc cùng có lợi. Ta sợ Ngưu huyện úy không cam lòng mà sinh sự thôi, dù sao ta đã không còn là quan nắm quyền ở huyện Thạch Đại rồi.
Vương chủ bộ đáp.
Lục Thất gật đầu, thầm khen Vương chủ bộ trí giả, lại nghe Vương chủ bộ nói:
- Thiên Phong, sau khi Đông Quang tặng vàng rồi, trở thành Doanh tướng là việc chắc chắn đấy. Tác dụng của lễ vật chỉ chiếm một nửa, một nửa khác là do bản thân của Thứ sử Trì Châu cũng không nguyện để cho Ngưu huyện úy một tay che trời ở huyện Thạch Đại.
- Hữu Huyện úy kế nhiệm không phải là người của Thứ sử sao?
Lục Thất nghe xong kinh ngạc nói.
- Họ La kia không phải đến từ Trì Châu, mà là từ Giang Châu, có khả năng có bối cảnh Văn thị.
Vương chủ bộ trả lời.
Lục Thất nghe tâm liền cả kinh, không ngờ lại nghe thấy Vũ Văn thị, hắn suy nghĩ một chút, hỏi:
- Trọng thúc, ở huyện Vạn Niên, đoạt thế có dễ dàng không?
- Đoạt thế? Tại sao phải đoạt thế, Nhiêu Châu là phạm vi thế lực của Vũ Văn thị, ta đi đoạt thế, đó là tự tìm đường chết. Ta sẽ không đoạt thế, mà là dưỡng thế và dung thế, bất kể là đi nơi nào, đều phải yên ổn chậm rãi dung nhập, chỉ cần có được địa vị bề ngoài là được. Chỉ cần ta không chạm tới lợi ích chủ yếu của huyện Vạn Niên, người nơi đó tự nhiên sẽ không xa lánh ta, ngược lại sẽ ăn chia cho ta chút ít ích lợi, ta cũng sẽ không quy thuận thế lực của Vũ Văn thị, an tĩnh làm một vị quan hồ đồ là được.
Vương chủ bộ mỉm cười trả lời.
Lục Thất nghe xong gật đầu, hỏi:
- Trọng thúc, thế lực của Vũ Văn thị, có phải thật sự có khả năng đối kháng triều đình không?
- Không thể nói vậy, dù sao triều đình cũng là chính thống, nếu Vũ Văn thị tạo phản sẽ không được lòng người ủng hộ. Mà nếu Vũ Văn thị tạo phản, lo ngại lớn nhất đó là bị ngoại quốc dòm ngó, cho nên Vũ Văn thị chỉ có thể âm thầm từng bước xâm chiếm thế lực Tây bộ của Đường quốc.
Vương chủ bộ đáp lại.
Lục Thất gật gật đầu, Vương chủ bộ lại nói:
- Hiện giờ Đường quốc gặp nguy cơ, trên thực tế chính là do sự bất lực của Đường Hoàng tạo thành. Khi Tiên Đế còn tại vị, đã định ra dời đi Tây đô, kinh thành thì ở tại Hồng Châu, khi đó Vũ Văn thị sẽ rất khó có thể hình thành thế lực như hiện nay. Đáng tiếc Đường Hoàng không muốn rời khỏi ổ yên vui của mình, còn một lòng muốn dùng phương thức giáo hóa để giữ thái bình thế đạo, nhưng ngươi thử nhìn xem thủ đoạn Phật hóa của y, cũng chỉ có Trì Châu ở Đông bộ mới có tác dụng thôi. Mà tại Tây bộ, tín đồ Phật giáo chẳng hề chiếm chủ đạo, chiếm chủ đạo, ngược lại chính là những tín ngưỡng quỷ thần trong dân gian.
Lục Thất gật gật đầu, hắn chinh chiến ở Tín Châu cũng thấy được, dân chúng chủ yếu là tin quỷ thần yêu tiên, hơn nữa phần tử sùng tín xà tiên là nhiều nhất. Kỳ thực ở ngay tại Trì Châu, dân chúng thờ quỷ thần vẫn chiếm đa số, tỷ như mẫu thân của hắn, quả là vô cùng mê tín quỷ thần. Phụng thờ quỷ thần thật ra là một loại đạo giáo bàng môn, nhưng chính đạo sĩ của loại bàng môn này lại rất được dân chúng tôn sùng, lời nói ra tựa như pháp chỉ.
Lại nghe Vương chủ bộ nói:
- Một sự vô năng khác của Đường Hoàng chính là nghi kỵ võ tướng, sự không tín nhiệm của y khiến cho võ tướng hết sức bất an. Võ tướng bất an thì sao có thể đủ trung tâm với y, võ tướng bị bức bách đến nước không thể không tìm sự che chở của thế gia.
Lục Thất đồng cảm gật đầu, Vương chủ bộ mở miệng thở dài, lại nói:
- Thiên Phong, chờ đến Trần phủ rồi, ta chỉ giới thiệu ngươi là Thiên Ngưu Vệ quan, ngoài ra còn phải ủy khuất ngươi, quỳ một gối hành lễ bái kiến cữu phụ của ta.
Lục Thất gật đầu, đáp lại nói:
- Trần kỳ lão là bề trên, ta quỳ ra mắt cũng là nên làm.
Vương chủ bộ vui mừng mỉm cười, đột nhiên hỏi:
- Thiên Phong, Lục Nga là ngươi mang đi phải không?
Lục Thất nghe liền cả kinh, nhìn Vương chủ bộ mấy giây, mới đáp lại nói:
- Trọng thúc, xin thứ lỗi, là Lục Nga khổ sở cầu xin ta.
Vương chủ bộ mỉm cười, thân thiện nói:
- Ngươi mang đi là chuyện tốt, ngươi không mang đi cũng chỉ để tặng không cho người. Kỳ thực nguyên nhân ta phải đem Lục Nga đưa ra ngoài, chính là vì Lục Nga là một mối họa lớn đối với ta. Năm đó Triệu huyện thừa giết Huyện lệnh tiền nhiệm, cũng liên đới dính líu tới ta, từ lâu ta đã muốn cho Lục Nga rời khỏi, có điều kiêng dè Triệu huyện thừa không vui, phải lần lữa mãi đến sau này. Hiện giờ, xem như ta đã đưa cho ngươi rồi.
Lục Thất im lặng gật đầu, trong lòng ngầm sợ hãi Vương chủ bộ lợi hại, hắn đáp lại nói:
- Thiên Phong tạ ơn Trọng thúc không trách.
- Ta sẽ không trách ngươi, tuy nhiên ngươi phải đáp ứng ta, sau này chỉ được cho Lục Nga danh phận thị thiếp, không thể cho nàng cơ hội tự lập làm chủ.
Vương chủ bộ bình thản nói.
- Trọng thúc yên tâm, ta biết rồi.
Lục Thất đáp ứng, hắn biết Vương chủ bộ lo sợ Lục Nga ngày sau sẽ trả thù.
Vương chủ bộ
mỉm cười, giơ tay vuốt râu, mỉm cười nói:
- Thiên Phong, mười hai gia kỹ của Triệu huyện thừa đều bị ta mang đi khỏi huyện Thạch Đại giấu kín rồi, sau này ta sẽ cho ngươi đi hưởng thụ.
Lục Thất ngẩn ra, vội vàng lắc đầu nói:
- Không không, Thiên Phong không nghĩ đi.
- Thiên Phong, việc này ngươi không thể cự tuyệt, ngươi cự tuyệt chính là trong lòng có khúc mắc với Trọng thúc. Nam nhân uống rượu hoa là kết giao bình thường, chẳng qua gia kỹ của ta sẽ không cho ngươi thêm người nào nữa.
Vương chủ bộ mỉm cười nói.
Lục Thất chần chừ một chút không nói gì, nếu đã cùng Vương chủ bộ tiến thêm một bước trên con đường hợp tác, chút chuyện tầm thường kia cũng không cần phải so đo quá. Vương chủ bộ có thể là có ý tứ thân cận lấy lòng, còn chuyện sau này làm sao ứng đối là sự tình về sau.
- Thiên Phong, giờ đây Ngưu huyện úy hận ta tới thấu xương, hơn phân nửa chính là vì nữ nhân. Lúc ta nhận được tin tức xấu, lập tức lệnh người đưa gia kỹ đến Triệu phủ, lại bức bách thê tử Triệu huyện thừa thả ra đám thị thiếp, trả mấy chục thị thiếp về nhà mẹ đẻ lấy chồng khác. Ta chính là muốn khiến cho Ngưu huyện úy, mỹ nhân gì cũng đừng nằm mơ đoạt được.
Vương chủ bộ oán hận nói.
Lục Thất nghe xong ngạc nhiên, hắn nghe ra khoái ý trong lời nói của Vương chủ bộ, lại nghe Vương chủ bộ vui mừng nói:
- Thiên Phong, ngươi có thể vinh quang trở lại, cho nên ta không sợ gì nữa. Chờ ngươi đi Trần phủ rồi, thì tự mình chạy về Vọng Giang Bảo, nhóm thuộc hạ của ngươi cứ để lại Trần phủ đi, để giảm bớt trở ngại cho ngươi.
Lục Thất vừa nghe, vui mừng gật đầu, hắn quay về việc muốn làm nhất đúng là đi gặp thân nhân. Lúc này xe đã tiến nhập Đông Lưu Bảo, đi thêm một hồi thì dừng, Lục Thất xuống xe, lại đưa tay giúp đỡ Vương chủ bộ xuống xe. Hai người cùng nhau nhìn đại môn Trần phủ, không ngờ trên mặt đồng thời hiện ra vẻ cảm thán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.