Quyển 4 - Chương 108: Về nhà
Hải Phong Nhi
17/07/2015
Năm ngày sau, mười một vạn đại quân thuận lợi đến được Trì Châu, hơn nữa theo thám báo nói, sau khi Vũ văn thị tạo phản đã lập Nam Xương Phủ làm kinh thành, quốc hiệu Đại Ngụy. Gia chủ Vũ Văn thị là Vũ Văn Chiêu tự xưng là Hoàng đế Đại Ngụy, quân lực có trong tay nhanh chóng chiếm được tây bộ, không những chiếm được Hồng Châu, Cát Châu, Phủ Châu, Tín Châu, Nhiêu Châu, Viên Châu mà còn tiến chiếm Ngạc Châu và Nhạc Châu, binh lực có bốn mươi vạn quân.
Sau khi Đại Ngụy thành lập thì ngay lập tức đã đi sứ đến Tấn quốc, muốn cùng Tấn quốc đạt được cục diện hòa hảo, nguyện cùng phân chia Sở quốc. Ngoài việc chiếm được Nhạc Châu hiện giờ, Đại Ngụy quốc chỉ muốn một nửa của Đàm Châu nữa, chính là vùng Trường Sa Phủ quy thuộc Đại Ngụy, còn những vùng đất khác đều thuộc Tấn quốc, bao gồm Kinh Châu, nhưng Đại Ngụy chỉ hợp sức với Tấn quốc tấn công Trường Sa Phủ thôi, còn đất Kinh Châu, Tấn quốc phải tự mình đi lấy.
Lục Thất nhận được thư xin chỉ thị của Tân Cầm Nhi, hắn hồi âm là đồng ý với điều kiện của Đại Ngụy quốc. Hắn cũng hiểu kẻ thù lớn nhất hiện giờ của Đại Ngụy quốc vẫn là Đường quốc, vì vậy điều cấp bách lúc này là đạt được sự hòa hảo với Tấn quốc. Nhưng hiện giờ Lục Thất cần sự tồn tại của Đại Ngụy quốc, có sự ngăn cách của nước này thì Tấn quốc mới có thể hợp tình hợp lý, có thời gian ‘tiêu hóa’ đất chiếm được của Sở quốc.
Lục Thất đồng ý với điều kiện của Đại Ngụy quốc nhưng trong thư cũng dặn dò phải cẩn thận với gián kế của Ngụy quốc. Ngụy quốc rất có thể ngoài mặt thì kết làm đồng minh với Tấn quốc nhưng bên trong thì cấu kết với Sở quốc để hại Tấn quốc, ở phía Kiến Châu cũng đặc biệt phải canh phòng nghiêm ngặt.
Hai ngày trôi qua, đột nhiên có Trấn phủ sứ mới nhậm chức của triều đình Đường quốc đến Trì Châu, không ngờ lại mang theo thánh chỉ điều Lục Thất quay về Giang Ninh. Thánh chỉ lệnh cho Lục Thất giao quân lực cho Trấn phủ sứ mới nhậm chức, còn hắn quay về Giang Ninh nhận chức Trung Lang Tướng Kiêu Kỵ vệ.
Vì có sự nhắc nhở của Tiêu thị nên Lục Thất sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi tiếp nhận thánh chỉ thì hắn âm thầm lắc đầu. Thánh chỉ này đến muộn rồi, thiết nghĩ là Lý Quốc Chủ nghe lời trách tội của Hộ bộ Thị lang nên cuối cùng cũng muốn đoạt lấy quyền Thống soái hơn mười vạn đại quân của hắn. Hắn chỉ cảm thấy nực cười, Vũ Văn thị xuất thân là Binh bộ Thị lang đã tạo phản, vậy mà quân lực Lục Thất thống soái cũng chỉ có năm vạn.
Năm vạn quân lực hiện giờ của Lục Thất đều là các tướng sĩ trung thành với Tấn quốc, binh sĩ phần nhiều đều là quân lực Cán Châu. Nhưng dù là quân lực Cán Châu thì những người biết Lục Thất là Tấn vương cũng chỉ có chủ soái các quân, Đô úy và Tư mã Hành quân, các doanh tướng thông thường cũng không biết Lục Thất là Tấn vương. Nhưng các doanh tướng và đội trưởng cũng biết trước được, sứ mệnh của bọn họ là mạo danh tướng sĩ quân Đường.
Ban đầu khi Lục Thất dẫn theo năm vạn quân này, cũng chẳng qua là muốn đổi hàng binh Kinh Châu, cũng có ý định giao năm vạn quân này cho Lâm Nhân Triệu. Một là cần sự tồn tại của quân lực Kinh Châu dẫn theo, hai là muốn gieo cho Lâm Nhân Triệu một tai họa ngầm. Chỉ có điều những thay đổi sau đó đã khiến những kế hoạch của Lục Thất khó lòng thực hiện được.
Nhận lấy thánh chỉ, Lục Thất giao nộp quân lực cho vị Trấn phủ sứ mới nhận chức với tướng mạo lão thành tầm hơn bốn mươi tuổi kia. Hắn nói cho Trấn phủ sứ mới nhận chức rằng, năm vạn quân đều là hàng binh có được từ Sở quốc, ‘sức sống’ không ổn định lắm, cố gắng không được thiếu nhiều quân lương và không được để họ đói.
Trấn phủ sứ mới nhận chức nghe xong thì sắc mặt trở nên khó coi. Trước khi đến đây, ông ta nghĩ rằng mình sẽ tiếp quản hơn mười vạn đại quân, nhưng hôm nay lại để ông ta tiếp quản năm vạn hàng binh, còn phải phụ trách quân lương và lương thực, như này thì làm sao mà nhận được, hậu quả quá nghiêm trọng! Lúc này ông liền từ chối tiếp nhận năm vạn quân của Lục Thất, nói Vũ Văn thị tạo phản, việc tiếp quản ban đầu nên do triều đình.
Lục Thất cũng không ‘bỏ gánh’ như vậy nhưng hắn mời Trấn phủ sứ đó cùng trình thư lên triều đình, nói rõ ràng tình hình để hỏi triều đình nên giải quyết thế nào? Vị Trấn phủ sứ đó đồng ý, hiện giờ ông ta căn bản không dám nhận những việc khó giải quyết, ở cùng với đám binh hàng kia thì quả thật là lấy thân làm bạn với sói.
Sau khi trình thư lên, Lục Thất lấy danh dự trù lương thực để rời khỏi biên giới Trì Châu và Nhiêu Châu, thật ra chính là khu vực của huyện Thạch Đại. Giờ đây về đóng tại quê nhà, Lục Thất đã viết thư hỏi thăm người thân, Tân Vận Nhi cũng hồi âm, ngoài hỏi thăm quan tâm ra thì nàng cũng nói đến việc lòng người dân huyện Thạch Đại hoang mang nhường nào. Rất nhiều người đang chuẩn bị rời khỏi đây để đến hướng đông, các nhà giàu đều đến hỏi hướng đi của Tân Vận Nhi, rõ ràng là xem Lục gia như con ngựa đầu đàn rồi.
Lục Thất không muốn huyện Thạch Đại xuất hiện cảnh trốn chạy đó, hắn hồi thư bảo Tân Vận Nhi ổn định lòng người. Cứ nói là mặc dù Vũ Văn thị nổi loạn nhưng binh lực không đủ để tiến tới phía đông. Trì Châu có quân Khang Hóa, biên giới cũng có mười mấy vạn đại quân phòng ngự, Hấp Châu cũng có Ninh Quốc quân mà.
Tuy nhiên Lục Thất cũng bảo Tân Vận Nhi để lộ tin, mặc dù chạy trốn cũng không nên đến phía đông mà nên chạy đến huyện Hấp Châu, tìm Ninh Quốc quân che chở. Trên thực tế nếu như chạy đến Hấp Châu thì có thể vào Mục Châu hoặc Cù Châu, mà đi vào Mục Châu hoặc Cù Châu thì chính là quy thuộc Tấn quốc.
Lục Thất chỉ dẫn theo mười cận vệ, lặng lẽ quay về Vọng Giang Bảo. Hiện giờ Vọng Giang Bảo như đang đứng trước địch, đang tập kết binh lính xếp thành quân đội, tất nhiên là để bảo vệ quốc gia nhà cửa rồi. Nhưng lại là các bô lão lén tụ tập kết quân, không có mệnh lệnh của quan phủ thì Lục Thất cũng không làm gì được.
Lúc vào đến Vọng Giang Bảo, Lục Thất đeo mặt nạ, do cận vệ nắm lấy đại ấn công văn thông quan của Trấn phủ sứ. Hắn phải vào Vọng Giang Bảo đến gặp Lục phu nhân, binh lính gác cửa tất nhiên không dám ngăn lại nhưng cũng rất có trách nhiệm dẫn mấy chục người đến Lục gia, chính là hiệu thuốc Lục Thất đã mua trước đây. Hiện giờ Tân Vận Nhi vì tránh phiền phức và tiện cho việc liên hệ với Lục Thất nên đã chuyển nhà về Vọng Giang Bảo để ở.
Trong hiệu thuốc cũng có mười quan binh canh gác bên ngoài, tất nhiên là do Lãnh Nhung sắp xếp. Cận vệ của Lục Thất chủ động ở bên ngoài cửa, cùng nói chuyện với mười quan binh đó, biết điều không làm cái đuôi theo sau Lục Thất.
Lục Thất bước vào hiệu thuốc với tâm trạng có chút xúc động, vừa nhìn thấy người bán thuốc là người trung tuổi lạ mặt, còn có một mỹ nhân mặc váy xanh đứng bên trong hiệu thuốc. Mỹ nhân đó vừa nhìn thấy Lục Thất, gương mặt kiều diễm lập tức lộ ra vẻ giật mình khó tin.
- Ngọc Nhi! Ta về rồi!
Lục Thất nhìn mỹ nhân váy xanh đó, mỉm cười bước lại.
- Lão gia!
Mỹ nhân đó vui mừng gọi lớn, nàng ta chính là Tống Ngọc Nhi.
Người trung tuổi bán thuốc kia giật mình nhìn Lục Thất, nhìn Lục Thất bước lại, giơ tay ôm ‘bà chủ’ thì liền đi ra phía sau. Người bán thuốc đó sững sờ nhìn cửa sau một lát rồi mới lấy lại tinh thần muốn rời đi. Chỉ có điều vừa mới ra khỏi quầy lại quay người lại nhưng không dám đi truyền ra ngoài.
Lục Thất ôm Tống Ngọc Nhi đến nhà sau thì nàng ta mới có phản ứng, vội duyên dáng gọi lớn:
- Song Nhi! Lão gia quay về rồi!
Rất nhanh, ba cửa ở nhà sau có bảy cô gái đi ra, có một mỹ nhân váy trắng đi ra từ cửa giữa, khuôn mặt trái xoan trắng như ngọc, đó chính là Vi Song Nhi, còn những người khác là nô tì.
- Lão gia!
Một tiếng gọi vui mừng khó tả, Song Nhi bước nhanh lại phía Lục Thất.
Trong lòng Lục Thất cảm thấy ấm áp vô cùng, tay trái giơ ra ôm lấy Song Nhi, tay phải cũng ôm Tống Ngọc Nhi chặt một chút, ba người ôm nhau đứng ở trong sân mà không hề để ý có người đang nhìn.
Một lát sau, Song Nhi có phản ứng trước, dịu dàng nói:
- Lão gia! Chủ mẫu đi gặp Dương phu nhân rồi, nô tì sẽ đi thông báo!
Lục Thất cúi đầu mỉm cười lắc đầu, khẽ nói:
- Để kẻ dưới đi đi! Các nàng ở lại ‘hầu hạ’ ta!
- Vậy không được hay cho lắm! Để Ngọc Nhi tỷ hầu hạ lão gia đi ạ!
Song Nhi dịu dàng nói.
- Không không! Nô tì sẽ đi thông báo cho chủ mẫu biết!
Tống Ngọc Nhi vội nói.
Lục Thất cười, quay đầu nói:
- Đi thông báo cho phu nhân là trong nhà có khách đến, không được nói những chuyện khác!
Đám nô tì đứng nhìn đó vội vàng cung kính nghe theo, Lục Thất lại hai tay ôm hai mỹ thiếp của mình bước vào trong phòng. Vừa vào trong phòng, hai mỹ thiếp ngượng ngùng khẽ rời khỏi Lục Thất để hắn vào căn phòng bên phải.
Bước vào căn phòng đơn giản sạch sẽ, Lục Thất cảm thấy như say mê, hắn khẽ ngửi mùi hương phụ nữ trong đó. Đã lâu hắn không được gần nữ sắc rồi, trong chinh chiến luôn phải hạn chế không tìm hoan lạc. Ở trong huyện Vụ Nguyên hắn cũng không tìm đến phụ nữ nhưng không cấm các tướng sĩ luân phiên đến huyện thành hoặc ngoài huyện ‘hưởng lạc’.
Tay ngọc khẽ chạm lên áo giáp của hắn, tay Lục Thất nâng đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đó lên, ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt đẹp của Song Nhi. Hắn đột nhiên cười, tay hắn buông tay nàng ra rồi vòng lại tự cởi áo giáp ra. Song Nhi và Ngọc nhi cũng lặng lẽ hầu hạ hắn cởi áo giáp và áo bên trong ra.
- Sao lão gia không mặc áo bông?
Ngọc Nhi quan tâm dịu dàng hỏi.
- Ta không lạnh.
Lục Thất dịu dàng trả lời, tay phái ôm thân thể của Ngọc Nhi, ánh mắt nồng nhiệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngượng ngùng của nàng, nói:
- Các nàng hầu hạ ta nhé!
- Lão gia! Chúng nô tì không được hầu hạ Người trước chủ mẫu. Chủ mẫu rất nhanh sẽ về ạ!
Ngọc Nhi dịu dàng từ chối.
- Không được! Đã lâu ta không được chạm vào phụ nữ rồi!
Lục Thất không thuận theo mà phản bác, khó khăn lắm mới được về nhà, hắn vẫn luôn kìm nén khí thế bừng bừng về thể xác và tinh thần như thế.
- Lão gia!
Ngọc Nhi gọi lớn một tiếng nhưng Lục Thất đã giơ tay xé váy của nàng ra, nàng ta sợ đến mức vội giơ tay ra cởi.
- Song Nhi! Cùng hầu hạ ta!
Lục Thất quay đầu dịu dàng nói, Vi Song Nhi cười, khẽ cúi đầu, tay ngọc cũng cởi váy của mình ra.
Nửa canh giờ sau, Tân Vận Nhi cùng một thiếu phụ mặc váy xinh đẹp trở về, hai nàng vội vàng đến nhà sau hiệu thuốc. Vừa vào đến sân đã nghe thấy tiếng nói của phụ nữ, nàng ngẩn ra dừng bước, và tiếng nói của phụ nữ cũng đột nhiên dừng lại.
- Vận Nhi! Nàng và Thiều Hoa vào đây!
Giọng nói của Lục Thất xuyên ra bên ngoài.
Tân Vận Nhi cười, quay đầu dịu dàng nói:
- Thiều Hoa! Lão gia gọi cô vào kìa!
Thiếu phụ mặc váy đó ngượng ngùng cúi đầu. Nàng ta là con gái của Lý Xuyên, Tân Vận Nhi giơ tay dắt tay Thiều Hoa cùng đi vào trong phòng.
Sau khi Đại Ngụy thành lập thì ngay lập tức đã đi sứ đến Tấn quốc, muốn cùng Tấn quốc đạt được cục diện hòa hảo, nguyện cùng phân chia Sở quốc. Ngoài việc chiếm được Nhạc Châu hiện giờ, Đại Ngụy quốc chỉ muốn một nửa của Đàm Châu nữa, chính là vùng Trường Sa Phủ quy thuộc Đại Ngụy, còn những vùng đất khác đều thuộc Tấn quốc, bao gồm Kinh Châu, nhưng Đại Ngụy chỉ hợp sức với Tấn quốc tấn công Trường Sa Phủ thôi, còn đất Kinh Châu, Tấn quốc phải tự mình đi lấy.
Lục Thất nhận được thư xin chỉ thị của Tân Cầm Nhi, hắn hồi âm là đồng ý với điều kiện của Đại Ngụy quốc. Hắn cũng hiểu kẻ thù lớn nhất hiện giờ của Đại Ngụy quốc vẫn là Đường quốc, vì vậy điều cấp bách lúc này là đạt được sự hòa hảo với Tấn quốc. Nhưng hiện giờ Lục Thất cần sự tồn tại của Đại Ngụy quốc, có sự ngăn cách của nước này thì Tấn quốc mới có thể hợp tình hợp lý, có thời gian ‘tiêu hóa’ đất chiếm được của Sở quốc.
Lục Thất đồng ý với điều kiện của Đại Ngụy quốc nhưng trong thư cũng dặn dò phải cẩn thận với gián kế của Ngụy quốc. Ngụy quốc rất có thể ngoài mặt thì kết làm đồng minh với Tấn quốc nhưng bên trong thì cấu kết với Sở quốc để hại Tấn quốc, ở phía Kiến Châu cũng đặc biệt phải canh phòng nghiêm ngặt.
Hai ngày trôi qua, đột nhiên có Trấn phủ sứ mới nhậm chức của triều đình Đường quốc đến Trì Châu, không ngờ lại mang theo thánh chỉ điều Lục Thất quay về Giang Ninh. Thánh chỉ lệnh cho Lục Thất giao quân lực cho Trấn phủ sứ mới nhậm chức, còn hắn quay về Giang Ninh nhận chức Trung Lang Tướng Kiêu Kỵ vệ.
Vì có sự nhắc nhở của Tiêu thị nên Lục Thất sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi tiếp nhận thánh chỉ thì hắn âm thầm lắc đầu. Thánh chỉ này đến muộn rồi, thiết nghĩ là Lý Quốc Chủ nghe lời trách tội của Hộ bộ Thị lang nên cuối cùng cũng muốn đoạt lấy quyền Thống soái hơn mười vạn đại quân của hắn. Hắn chỉ cảm thấy nực cười, Vũ Văn thị xuất thân là Binh bộ Thị lang đã tạo phản, vậy mà quân lực Lục Thất thống soái cũng chỉ có năm vạn.
Năm vạn quân lực hiện giờ của Lục Thất đều là các tướng sĩ trung thành với Tấn quốc, binh sĩ phần nhiều đều là quân lực Cán Châu. Nhưng dù là quân lực Cán Châu thì những người biết Lục Thất là Tấn vương cũng chỉ có chủ soái các quân, Đô úy và Tư mã Hành quân, các doanh tướng thông thường cũng không biết Lục Thất là Tấn vương. Nhưng các doanh tướng và đội trưởng cũng biết trước được, sứ mệnh của bọn họ là mạo danh tướng sĩ quân Đường.
Ban đầu khi Lục Thất dẫn theo năm vạn quân này, cũng chẳng qua là muốn đổi hàng binh Kinh Châu, cũng có ý định giao năm vạn quân này cho Lâm Nhân Triệu. Một là cần sự tồn tại của quân lực Kinh Châu dẫn theo, hai là muốn gieo cho Lâm Nhân Triệu một tai họa ngầm. Chỉ có điều những thay đổi sau đó đã khiến những kế hoạch của Lục Thất khó lòng thực hiện được.
Nhận lấy thánh chỉ, Lục Thất giao nộp quân lực cho vị Trấn phủ sứ mới nhận chức với tướng mạo lão thành tầm hơn bốn mươi tuổi kia. Hắn nói cho Trấn phủ sứ mới nhận chức rằng, năm vạn quân đều là hàng binh có được từ Sở quốc, ‘sức sống’ không ổn định lắm, cố gắng không được thiếu nhiều quân lương và không được để họ đói.
Trấn phủ sứ mới nhận chức nghe xong thì sắc mặt trở nên khó coi. Trước khi đến đây, ông ta nghĩ rằng mình sẽ tiếp quản hơn mười vạn đại quân, nhưng hôm nay lại để ông ta tiếp quản năm vạn hàng binh, còn phải phụ trách quân lương và lương thực, như này thì làm sao mà nhận được, hậu quả quá nghiêm trọng! Lúc này ông liền từ chối tiếp nhận năm vạn quân của Lục Thất, nói Vũ Văn thị tạo phản, việc tiếp quản ban đầu nên do triều đình.
Lục Thất cũng không ‘bỏ gánh’ như vậy nhưng hắn mời Trấn phủ sứ đó cùng trình thư lên triều đình, nói rõ ràng tình hình để hỏi triều đình nên giải quyết thế nào? Vị Trấn phủ sứ đó đồng ý, hiện giờ ông ta căn bản không dám nhận những việc khó giải quyết, ở cùng với đám binh hàng kia thì quả thật là lấy thân làm bạn với sói.
Sau khi trình thư lên, Lục Thất lấy danh dự trù lương thực để rời khỏi biên giới Trì Châu và Nhiêu Châu, thật ra chính là khu vực của huyện Thạch Đại. Giờ đây về đóng tại quê nhà, Lục Thất đã viết thư hỏi thăm người thân, Tân Vận Nhi cũng hồi âm, ngoài hỏi thăm quan tâm ra thì nàng cũng nói đến việc lòng người dân huyện Thạch Đại hoang mang nhường nào. Rất nhiều người đang chuẩn bị rời khỏi đây để đến hướng đông, các nhà giàu đều đến hỏi hướng đi của Tân Vận Nhi, rõ ràng là xem Lục gia như con ngựa đầu đàn rồi.
Lục Thất không muốn huyện Thạch Đại xuất hiện cảnh trốn chạy đó, hắn hồi thư bảo Tân Vận Nhi ổn định lòng người. Cứ nói là mặc dù Vũ Văn thị nổi loạn nhưng binh lực không đủ để tiến tới phía đông. Trì Châu có quân Khang Hóa, biên giới cũng có mười mấy vạn đại quân phòng ngự, Hấp Châu cũng có Ninh Quốc quân mà.
Tuy nhiên Lục Thất cũng bảo Tân Vận Nhi để lộ tin, mặc dù chạy trốn cũng không nên đến phía đông mà nên chạy đến huyện Hấp Châu, tìm Ninh Quốc quân che chở. Trên thực tế nếu như chạy đến Hấp Châu thì có thể vào Mục Châu hoặc Cù Châu, mà đi vào Mục Châu hoặc Cù Châu thì chính là quy thuộc Tấn quốc.
Lục Thất chỉ dẫn theo mười cận vệ, lặng lẽ quay về Vọng Giang Bảo. Hiện giờ Vọng Giang Bảo như đang đứng trước địch, đang tập kết binh lính xếp thành quân đội, tất nhiên là để bảo vệ quốc gia nhà cửa rồi. Nhưng lại là các bô lão lén tụ tập kết quân, không có mệnh lệnh của quan phủ thì Lục Thất cũng không làm gì được.
Lúc vào đến Vọng Giang Bảo, Lục Thất đeo mặt nạ, do cận vệ nắm lấy đại ấn công văn thông quan của Trấn phủ sứ. Hắn phải vào Vọng Giang Bảo đến gặp Lục phu nhân, binh lính gác cửa tất nhiên không dám ngăn lại nhưng cũng rất có trách nhiệm dẫn mấy chục người đến Lục gia, chính là hiệu thuốc Lục Thất đã mua trước đây. Hiện giờ Tân Vận Nhi vì tránh phiền phức và tiện cho việc liên hệ với Lục Thất nên đã chuyển nhà về Vọng Giang Bảo để ở.
Trong hiệu thuốc cũng có mười quan binh canh gác bên ngoài, tất nhiên là do Lãnh Nhung sắp xếp. Cận vệ của Lục Thất chủ động ở bên ngoài cửa, cùng nói chuyện với mười quan binh đó, biết điều không làm cái đuôi theo sau Lục Thất.
Lục Thất bước vào hiệu thuốc với tâm trạng có chút xúc động, vừa nhìn thấy người bán thuốc là người trung tuổi lạ mặt, còn có một mỹ nhân mặc váy xanh đứng bên trong hiệu thuốc. Mỹ nhân đó vừa nhìn thấy Lục Thất, gương mặt kiều diễm lập tức lộ ra vẻ giật mình khó tin.
- Ngọc Nhi! Ta về rồi!
Lục Thất nhìn mỹ nhân váy xanh đó, mỉm cười bước lại.
- Lão gia!
Mỹ nhân đó vui mừng gọi lớn, nàng ta chính là Tống Ngọc Nhi.
Người trung tuổi bán thuốc kia giật mình nhìn Lục Thất, nhìn Lục Thất bước lại, giơ tay ôm ‘bà chủ’ thì liền đi ra phía sau. Người bán thuốc đó sững sờ nhìn cửa sau một lát rồi mới lấy lại tinh thần muốn rời đi. Chỉ có điều vừa mới ra khỏi quầy lại quay người lại nhưng không dám đi truyền ra ngoài.
Lục Thất ôm Tống Ngọc Nhi đến nhà sau thì nàng ta mới có phản ứng, vội duyên dáng gọi lớn:
- Song Nhi! Lão gia quay về rồi!
Rất nhanh, ba cửa ở nhà sau có bảy cô gái đi ra, có một mỹ nhân váy trắng đi ra từ cửa giữa, khuôn mặt trái xoan trắng như ngọc, đó chính là Vi Song Nhi, còn những người khác là nô tì.
- Lão gia!
Một tiếng gọi vui mừng khó tả, Song Nhi bước nhanh lại phía Lục Thất.
Trong lòng Lục Thất cảm thấy ấm áp vô cùng, tay trái giơ ra ôm lấy Song Nhi, tay phải cũng ôm Tống Ngọc Nhi chặt một chút, ba người ôm nhau đứng ở trong sân mà không hề để ý có người đang nhìn.
Một lát sau, Song Nhi có phản ứng trước, dịu dàng nói:
- Lão gia! Chủ mẫu đi gặp Dương phu nhân rồi, nô tì sẽ đi thông báo!
Lục Thất cúi đầu mỉm cười lắc đầu, khẽ nói:
- Để kẻ dưới đi đi! Các nàng ở lại ‘hầu hạ’ ta!
- Vậy không được hay cho lắm! Để Ngọc Nhi tỷ hầu hạ lão gia đi ạ!
Song Nhi dịu dàng nói.
- Không không! Nô tì sẽ đi thông báo cho chủ mẫu biết!
Tống Ngọc Nhi vội nói.
Lục Thất cười, quay đầu nói:
- Đi thông báo cho phu nhân là trong nhà có khách đến, không được nói những chuyện khác!
Đám nô tì đứng nhìn đó vội vàng cung kính nghe theo, Lục Thất lại hai tay ôm hai mỹ thiếp của mình bước vào trong phòng. Vừa vào trong phòng, hai mỹ thiếp ngượng ngùng khẽ rời khỏi Lục Thất để hắn vào căn phòng bên phải.
Bước vào căn phòng đơn giản sạch sẽ, Lục Thất cảm thấy như say mê, hắn khẽ ngửi mùi hương phụ nữ trong đó. Đã lâu hắn không được gần nữ sắc rồi, trong chinh chiến luôn phải hạn chế không tìm hoan lạc. Ở trong huyện Vụ Nguyên hắn cũng không tìm đến phụ nữ nhưng không cấm các tướng sĩ luân phiên đến huyện thành hoặc ngoài huyện ‘hưởng lạc’.
Tay ngọc khẽ chạm lên áo giáp của hắn, tay Lục Thất nâng đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đó lên, ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt đẹp của Song Nhi. Hắn đột nhiên cười, tay hắn buông tay nàng ra rồi vòng lại tự cởi áo giáp ra. Song Nhi và Ngọc nhi cũng lặng lẽ hầu hạ hắn cởi áo giáp và áo bên trong ra.
- Sao lão gia không mặc áo bông?
Ngọc Nhi quan tâm dịu dàng hỏi.
- Ta không lạnh.
Lục Thất dịu dàng trả lời, tay phái ôm thân thể của Ngọc Nhi, ánh mắt nồng nhiệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngượng ngùng của nàng, nói:
- Các nàng hầu hạ ta nhé!
- Lão gia! Chúng nô tì không được hầu hạ Người trước chủ mẫu. Chủ mẫu rất nhanh sẽ về ạ!
Ngọc Nhi dịu dàng từ chối.
- Không được! Đã lâu ta không được chạm vào phụ nữ rồi!
Lục Thất không thuận theo mà phản bác, khó khăn lắm mới được về nhà, hắn vẫn luôn kìm nén khí thế bừng bừng về thể xác và tinh thần như thế.
- Lão gia!
Ngọc Nhi gọi lớn một tiếng nhưng Lục Thất đã giơ tay xé váy của nàng ra, nàng ta sợ đến mức vội giơ tay ra cởi.
- Song Nhi! Cùng hầu hạ ta!
Lục Thất quay đầu dịu dàng nói, Vi Song Nhi cười, khẽ cúi đầu, tay ngọc cũng cởi váy của mình ra.
Nửa canh giờ sau, Tân Vận Nhi cùng một thiếu phụ mặc váy xinh đẹp trở về, hai nàng vội vàng đến nhà sau hiệu thuốc. Vừa vào đến sân đã nghe thấy tiếng nói của phụ nữ, nàng ngẩn ra dừng bước, và tiếng nói của phụ nữ cũng đột nhiên dừng lại.
- Vận Nhi! Nàng và Thiều Hoa vào đây!
Giọng nói của Lục Thất xuyên ra bên ngoài.
Tân Vận Nhi cười, quay đầu dịu dàng nói:
- Thiều Hoa! Lão gia gọi cô vào kìa!
Thiếu phụ mặc váy đó ngượng ngùng cúi đầu. Nàng ta là con gái của Lý Xuyên, Tân Vận Nhi giơ tay dắt tay Thiều Hoa cùng đi vào trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.