Chương 40
Tả Mộc Trà Trà Quân
11/09/2020
Triệu Văn cũng chỉ tùy tiện nghe, nhưng không ngờ qua nửa tháng, tân chủ nhân của nhà đối diện đến chào hỏi, Triệu Văn mới cười ra tiếng.
“Phu quân ta nói chủ nhà mới đến họ Chu, ta còn không coi đó là chuyện to tát, không ngờ là huynh.”
Chu Tĩnh Nhã sắc mặt hờ hững nhìn lướt qua Triệu Văn sắc mặt hồng hào: “Huynh sống rất tốt.”
Triệu Văn cười hì hì, thuận theo ánh mắt của Chu Tĩnh Nhã sờ sờ mặt của mình, “Trước đây không lâu bệnh nhẹ mấy ngày, phu quân ta căng thẳng, khiến cho ta hiện tại cũng còn phải ăn mấy thứ dược thiện bổ thân.”
Ân ái này vừa điệu thấp lại rõ ràng.
Cố tình ngồi đối diện chính là Chu Tĩnh Nhã, hắn không thiên vị nhìn Triệu Văn nửa ngày, đột nhiên nói: “Là bổ thân hay là bổ thận?”
Triệu Văn: “Khụ khụ, chúng ta đã lâu không gặp, tại sao huynh lại tới nơi này ở?”
Chu Tĩnh Nhã cũng không thèm để ý bản lĩnh đổi chủ đề thối nát của Triệu Văn, hắn nhấp một ngụm trà, “Ta hòa ly.”
Phụt!
Triệu Văn vừa hớp một ngụm trà lập tức phun ra ngoài!
“Hòa ly?!”
“Ừm.”
Dáng vẻ hờ hũng của Chu Tĩnh Nhã như là người khác hòa ly.
Triệu Văn lau miệng, “Ta nhớ người kia họ Bách Lý?”
Chu Tĩnh Nhã nghe đến hai chữ Bách LÝ, trong mắt rốt cục nhiều thêm mấy phần cảm xúc không rõ, “Đúng vậy.”
Triệu Văn nghĩ đến chuyện mà Hùng Bá nói với hắn trước đây không lâu, hắn cũng không nhắc đến Bách Lý, mà là cười nói: “Huynh cố ý đến làm hàng xóm với ta à?”
Chu Tĩnh Nhã hơi nhếch môi, khiến cho khuôn mặt không phải rất thanh tú có chút □□ khó giải thích được, “Ai bảo ta chỉ có một người bạn là huynh, làm sao, không hoan nghênh phải không?”
“Làm sao lại không hoan nghênh, ” Triệu Văn cười khẽ, “Buổi tối ở lại nhà ta ăn cơm, cũng gặp hán tử nhà ta một chút.”
Chu Tĩnh Nhã bất ngờ nhìn Triệu Văn: “Xem ra huynh thật sự yêu thích người này.”
Triệu Văn trừng mắt nhìn, “Này cũng vì hắn thật sự yêu thích ta, mới đáng cho ta đi yêu thích hắn.”
Chu Tĩnh Nhã sững sờ, lập tức rũ mắt xuống, sau đó hắn liền nâng mắt lên nói với Triệu Văn: “Ta có hài tử.”
Triệu Văn:!!!
Nhìn đối phương bởi vì kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt, ý cười ở khóe miệng Chu Tĩnh Nhã càng sâu hơn, “Ta hòa ly ngày thứ hai thì biết, huynh nói xem có phải là đứa bé này tới quá đúng lúc rồi không.”
Triệu Văn hơi mở miệng, “Huynh dự định không thành thân?”
“Biết rõ còn hỏi.”
Triệu Văn nhìn lướt qua gương mặt gầy hơn hồi xưa của Chu Tĩnh Nhã, “Nói trước nhé, ta phải làm cha nuôi của hài tử.”
“Tất nhiên.”
Buổi tối khi Hùng Bá trở về, ba người cùng ăn cơm ở nhà, bởi vì mấy ngày trước Hùng Bá mời một a sao trung niên đến quản lý việc vặt cùng làm cơm, cho nên bữa cơm này ba người đều ăn tương đối hài lòng.
Khoảng thời gian này Chu Tĩnh Nhã cũng dễ dàng mệt rã rời, cho nên ăn xong cơm tối không bao lâu liền trở về nhà.
“Một mình huynh ấy ở, ta có chút không yên lòng.”
Triệu Văn chờ Chu Tĩnh Nhã đi rồi nói.
Hùng Bá lại không lo lắng một chút nào, “Đệ cho rằng Bách Lý Phủ Nguyên sẽ tùy ý để phu lang cùng hài tử của mình chạy khắp nơi?”
“Huynh nói là Bách Lý Phủ Nguyên cho người đi theo Tĩnh Nhã?”
Hùng Bá nghe vậy hừ hừ, “Đâu chỉ vậy, không chừng hắn còn vượt tường nửa đêm đó.”
Triệu Văn trừng Hùng Bá một cái, trong lòng lại an tâm.
Nửa đêm.
Hùng Bá đang ôm lấy Triệu Văn ngủ say đột nhiên mở mắt ra, hắn mang theo chút tức giận quét ngoài cửa một cái, lập tức cẩn thận từng li từng tí một buông Triệu Văn ra, sau đó rón rén ra ngoài phòng, đi vào trong sân.
“Có việc?”
Hùng Bá dữ dằn thấp giọng nói.
Đây chính là địa bàn của hắn, đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt đối với người mạo muội chạy vào cửa nhà mình.
Thân ảnh thon dài đứng dưới tường viện đi ra, mặt không hề cảm xúc nhìn Hùng Bá, “Phu lang của ta làm phiền phu lang của ngươi.”
Hùng Bá:….. Xin đừng nên dùng ngữ khí giết người nói loại thỉnh cầu này!
“Lời này không cần ngươi nói.”
Bách Lý Phủ Nguyên khẽ gật đầu một cái, sau đó từ trên đầu tường nhảy xuống một người áo đen, cầm hộp trong tay giao cho Hùng Bá.
Hùng Bá nghi hoặc mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có mấy chục tờ ngân phiếu một ngàn lượng.
“Tạ lễ, cáo từ.”
Hùng Bá ngẩng đầu lên nhìn một chút, không có một bóng người sân, lại cúi đầu khẩy khẩy chồng ngân phiếu dày, trong mắt không hề gợn sóng.
Mãi đến tận lúc hắn cầm hộp trở lại trong phòng đối diện với ánh mắt sáng ngời của Triệu Văn, Hùng Bá lập tức kinh sợ hề hề đi đến bên giường: “Đánh thức đệ à?”
Triệu Văn lắc đầu, “Chỉ là không có huynh nên có chút lạnh, tự tỉnh lại.”
Thân thể Hùng Bá giống như là cái lò sưởi lớn, Triệu Văn sợ lạnh thích dán vào Hùng Bá nhất.
“Ha, Bách Lý Phủ Nguyên đưa một hộp ngân phiếu lại đây, nói là nhờ chúng ta chăm sóc Chu ca nhi một chút.”
Hùng Bá vừa chui vào chăn ôm Triệu Văn, vừa giải thích.
Triệu Văn dụi mắt, “Ngày mai đưa cho Tĩnh Nhã.”
“Được được được, ngủ đi.”
Hùng Bá ôm chặt Triệu Văn, dụ dỗ nói.
“Đừng coi ta là hài tử.”
“Ừ, ừ, ừ.”
Ngày hôm sau.
Triệu Văn vốn còn lo lắng cho sinh hoạt của Chu Tĩnh Nhã, muốn mời đối phương sau này cứ ăn cơm ở nhà bọn họ, kết quả vồ hụt người, đợi ước chừng một khắc, thấy Chu Tĩnh Nhã dẫn theo một a sao trung niên trở về.
“Trời lạnh như thế đứng ở chỗ này chờ làm gì.”
Chu Tĩnh Nhã trừng Triệu Văn ăn mặc nhiều hơn so với người bình thường.
“Không có chuyện gì, ăn mặc dày.”
Triệu Văn vốn sợ lạnh, cho nên mặc quần áo cũng dày hơn mấy phần so với người khác.
Chờ vào phòng rồi, Triệu Văn thình lình phát hiện trang trí trong phòng này hoàn toàn khác so với trước, mấy thứ bày biện trong phòng chỉ cần có mắt là có thể nhìn ra.
Chu Tĩnh Nhã nhìn đồ vật xuất hiện thêm trong một đêm, hận không thể ném tất cả ra ngoài.
“Đây chính là đồ sứ huynh thích nhất.”
Trước khi Chu Tĩnh Nhã mở miệng,Triệu Văn liền cướp lời cười nói.
Cảm xúc xuất hiện trong lòng Chu Tĩnh Nhã cũng bị câu nói này của Triệu Văn làm cho tức cười, “Chỉ biết trêu chọc ta.”
Triệu Văn hé miệng nở nụ cười, không tiếp tục đề tài này nữa.
Hắn nhìn ra được Chu Tĩnh Nhã cũng không phải là không có tình đối với Bách Lý Phủ Nguyên.
“Ta nghĩ ở trên trấn mở một trà lâu.”
Chu Tĩnh Nhã đem quyết định của mình nói cho Triệu Văn.
Triệu Văn ngẫm nghĩ một phen về trà lâu trên trấn, “Nếu huynh ra tay, hai trà lâu trên trấn kia không đáng sợ.”
Phải biết rằng trong thị trấn, trà lâu Chu gia có thể nói chính là do một mình Chu Tĩnh Nhã cứu sống.
“Ta chỉ là tham gia chút náo nhiệt, ” Chu Tĩnh Nhã xoa xoa mi tâm, “Hai nhà trà lâu kia phần nhiều là hát hí khúc, xiếc ảo thuật, ta muốn mở một trà lâu dành cho văn nhân.”
Triệu Văn nghe được ánh mắt sáng lên, “Tìm tiên sinh kể chuyện.”
Chu Tĩnh Nhã giương khóe miệng lên: “Không biết huynh có hứng thú cùng làm hay không?”
Triệu Văn nhìn lướt qua phần cổ hơi lộ ra của Chu Tĩnh Nhã, vì chủ nhân ngẩng đầu mà hiện ra vết tích nhàn nhạt, “Đương nhiên là có, năm mươi: năm mươi?”
“Thành giao.”
Bách Lý Phủ Nguyên không cho hắn mở cửa hàng một mình, vậy hắn liền cùng người khác kết phường mở!
Tất nhiên là Triệu Văn hiểu rõ hành động lần này Chu Tĩnh Nhã là vì cái gì, hắn cũng không nói ra, trực tiếp đem hộp gỗ mang tới giao cho Chu Tĩnh Nhã.
Chu Tĩnh Nhã không rõ nhìn Triệu Văn, “Đây là cái gì?”
Triệu Văn sờ sờ mũi, “Phu quân ta nói có người giao cho huynh ấy, nói là cho huynh.”
Tim Chu Tĩnh Nhã giật thót một cái, nhìn cái hộp kia nửa ngày không lên tiếng, nhưng tốt xấu gì thì cuối cùng cũng nhận, Triệu Văn thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì là mùa đông, ngoại trừ ngoài cửa hàng thịt nướng, một cửa hàng khác không có sinh ý gì, vì vậy Triệu Văn liền tập trung bảy phần mười tinh lực vào trong trà lâu.
Mặc dù Chu Tĩnh Nhã có mang thai, nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, tự tay vẽ bố cục tu sửa trà lâu.
Hùng Bá cùng Triệu Văn thương lượng xong, liền để một nhóm trong tiệm vải Triệu gia đến cửa hàng Hùng Văn, tuy rằng sinh ý con mồi mùa đông không phải rất tốt, nhưng sinh ý về vải cũng có thể kéo được khách nhân trong mùa đông, để cho bọn họ mãi cho đến đầu xuân đều sẽ biết đến cửa hàng Hùng Văn vào mùa đông có bán vải vóc tiện nghi, ba quý còn lại có con mồi có thể mua có thể thu.
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống vào mùa đông, Đàm gia truyền đến lời nhắn, Triệu Hồng sinh một tiểu hán tử, nặng tới sáu cân sáu lạng (aka 3kg3), theo lời của Triệu Trù Đoạn thì chính là một tiểu hán tử có phúc khí.
Tiệc đầy tháng của Đàm gia không vì rơi tuyết lớn mà làm nhỏ, trong nhà làm không tiện, vậy thì bao tửu lâu làm!
“Phán Phán lớn lên thật tốt.”
Triệu Văn ôm tiểu anh hài như nắm bột nhỏ cười nói.
“Đương nhiên, cũng không nhìn xem là do ai nuôi.”
Ra tháng, mặt Triệu Hồng hồng hào, thân thể cũng đẫy đà mấy phần, nàng vốn có chút yêu mị, hiện nay chỉ một cái nhíu mày, một nụ cười cực kỳ mê người, Đàm Lâm không muốn rời khỏi nàng một bước.
Hùng Bá trừng một đôi hổ nhãn nhìn chằm chằm Phán Phán đang ngủ say trong lòng Triệu Văn, trong lòng hiện lên mấy phần cảm giác kỳ diệu.
Triệu Văn hơi nghiêng đầu thu sạch biểu tình trên mặt Hùng Bá vào trong mắt, “Phu quân, huynh cũng tới ôm một cái đi.”
Hùng Bá theo trực giác lắc đầu, hai tay đều giấu ở phía sau lưng, “Tay chân ta vụng về.”
“Nói gì vậy, ” Triệu Hồng cười trừng Hùng Bá có mấy phần luống cuống một cái, “Ngày sau đệ cũng phải làm cha, hiện tại có cơ hội tất nhiên phải học thêm.”
Hùng Bá vừa nghe thấy lời ấy nhất thời trong đầu liền xuất hiện một tiểu anh hài béo trắng, khà khà, hài tử của hắn và phu lang.
“Ta ôm một cái!”
Lời nói tuy lớn tiếng, nhưng khi Triệu Văn cẩn thận đem hài tử đặt ở trong tay Hùng Bá, Hùng Bá mới biết có bao nhiêu khó.
“Ha ha ha, con nhá! Con nhá!”
Triệu Trù Đoạn vừa vặn sang đây, thấy Hùng Bá tứ chi cứng ngắc, động cũng không dám động ôm hài tử, lớn tiếng cười nói.
“Nhạc phụ, cầu người nhỏ giọng dùm một chút.”
Chỉ lo hài tử khóc thành tiếng, Hùng Bá căng thẳng tay cũng có chút phát run.
Đàm Lâm tràn đầy vẻ đồng cảm, hiện tại hắn ôm hài tử không khác gì Hùng Bá, chỉ lo làm bị thương tới hài tử.
“Để ta đến cho.”
Dứt lời, Triệu Trù Đoạn liền duỗi hai tay ra nhanh nhẹn lại nhu thuận ôm Phán Phán vào trong lòng, một bên hừ nhẹ điệu hát dân gian không biết tên, một bên nói: “Nhanh đi chào hỏi khách khứa.”
Hùng Bá nhìn động tác quen thuộc của Triệu Trù Đoạn, ghé sát vào Triệu Văn nói: “Không ngờ nhạc phụ còn rất thành thạo.”
Triệu Văn cong cong mặt mày, “Sau khi a phụ mất, chúng ta đều do cha nuôi lớn.”
Hùng Bá bội phục nhìn về phía bóng lưng của Triệu Trù Đoạn, trong chốc lát liếc nhìn thân ảnh của Triệu Võ, hắn nói: “Ngày kết hôn của đại ca định ra rồi sao?”
“Phu quân ta nói chủ nhà mới đến họ Chu, ta còn không coi đó là chuyện to tát, không ngờ là huynh.”
Chu Tĩnh Nhã sắc mặt hờ hững nhìn lướt qua Triệu Văn sắc mặt hồng hào: “Huynh sống rất tốt.”
Triệu Văn cười hì hì, thuận theo ánh mắt của Chu Tĩnh Nhã sờ sờ mặt của mình, “Trước đây không lâu bệnh nhẹ mấy ngày, phu quân ta căng thẳng, khiến cho ta hiện tại cũng còn phải ăn mấy thứ dược thiện bổ thân.”
Ân ái này vừa điệu thấp lại rõ ràng.
Cố tình ngồi đối diện chính là Chu Tĩnh Nhã, hắn không thiên vị nhìn Triệu Văn nửa ngày, đột nhiên nói: “Là bổ thân hay là bổ thận?”
Triệu Văn: “Khụ khụ, chúng ta đã lâu không gặp, tại sao huynh lại tới nơi này ở?”
Chu Tĩnh Nhã cũng không thèm để ý bản lĩnh đổi chủ đề thối nát của Triệu Văn, hắn nhấp một ngụm trà, “Ta hòa ly.”
Phụt!
Triệu Văn vừa hớp một ngụm trà lập tức phun ra ngoài!
“Hòa ly?!”
“Ừm.”
Dáng vẻ hờ hũng của Chu Tĩnh Nhã như là người khác hòa ly.
Triệu Văn lau miệng, “Ta nhớ người kia họ Bách Lý?”
Chu Tĩnh Nhã nghe đến hai chữ Bách LÝ, trong mắt rốt cục nhiều thêm mấy phần cảm xúc không rõ, “Đúng vậy.”
Triệu Văn nghĩ đến chuyện mà Hùng Bá nói với hắn trước đây không lâu, hắn cũng không nhắc đến Bách Lý, mà là cười nói: “Huynh cố ý đến làm hàng xóm với ta à?”
Chu Tĩnh Nhã hơi nhếch môi, khiến cho khuôn mặt không phải rất thanh tú có chút □□ khó giải thích được, “Ai bảo ta chỉ có một người bạn là huynh, làm sao, không hoan nghênh phải không?”
“Làm sao lại không hoan nghênh, ” Triệu Văn cười khẽ, “Buổi tối ở lại nhà ta ăn cơm, cũng gặp hán tử nhà ta một chút.”
Chu Tĩnh Nhã bất ngờ nhìn Triệu Văn: “Xem ra huynh thật sự yêu thích người này.”
Triệu Văn trừng mắt nhìn, “Này cũng vì hắn thật sự yêu thích ta, mới đáng cho ta đi yêu thích hắn.”
Chu Tĩnh Nhã sững sờ, lập tức rũ mắt xuống, sau đó hắn liền nâng mắt lên nói với Triệu Văn: “Ta có hài tử.”
Triệu Văn:!!!
Nhìn đối phương bởi vì kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt, ý cười ở khóe miệng Chu Tĩnh Nhã càng sâu hơn, “Ta hòa ly ngày thứ hai thì biết, huynh nói xem có phải là đứa bé này tới quá đúng lúc rồi không.”
Triệu Văn hơi mở miệng, “Huynh dự định không thành thân?”
“Biết rõ còn hỏi.”
Triệu Văn nhìn lướt qua gương mặt gầy hơn hồi xưa của Chu Tĩnh Nhã, “Nói trước nhé, ta phải làm cha nuôi của hài tử.”
“Tất nhiên.”
Buổi tối khi Hùng Bá trở về, ba người cùng ăn cơm ở nhà, bởi vì mấy ngày trước Hùng Bá mời một a sao trung niên đến quản lý việc vặt cùng làm cơm, cho nên bữa cơm này ba người đều ăn tương đối hài lòng.
Khoảng thời gian này Chu Tĩnh Nhã cũng dễ dàng mệt rã rời, cho nên ăn xong cơm tối không bao lâu liền trở về nhà.
“Một mình huynh ấy ở, ta có chút không yên lòng.”
Triệu Văn chờ Chu Tĩnh Nhã đi rồi nói.
Hùng Bá lại không lo lắng một chút nào, “Đệ cho rằng Bách Lý Phủ Nguyên sẽ tùy ý để phu lang cùng hài tử của mình chạy khắp nơi?”
“Huynh nói là Bách Lý Phủ Nguyên cho người đi theo Tĩnh Nhã?”
Hùng Bá nghe vậy hừ hừ, “Đâu chỉ vậy, không chừng hắn còn vượt tường nửa đêm đó.”
Triệu Văn trừng Hùng Bá một cái, trong lòng lại an tâm.
Nửa đêm.
Hùng Bá đang ôm lấy Triệu Văn ngủ say đột nhiên mở mắt ra, hắn mang theo chút tức giận quét ngoài cửa một cái, lập tức cẩn thận từng li từng tí một buông Triệu Văn ra, sau đó rón rén ra ngoài phòng, đi vào trong sân.
“Có việc?”
Hùng Bá dữ dằn thấp giọng nói.
Đây chính là địa bàn của hắn, đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt đối với người mạo muội chạy vào cửa nhà mình.
Thân ảnh thon dài đứng dưới tường viện đi ra, mặt không hề cảm xúc nhìn Hùng Bá, “Phu lang của ta làm phiền phu lang của ngươi.”
Hùng Bá:….. Xin đừng nên dùng ngữ khí giết người nói loại thỉnh cầu này!
“Lời này không cần ngươi nói.”
Bách Lý Phủ Nguyên khẽ gật đầu một cái, sau đó từ trên đầu tường nhảy xuống một người áo đen, cầm hộp trong tay giao cho Hùng Bá.
Hùng Bá nghi hoặc mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có mấy chục tờ ngân phiếu một ngàn lượng.
“Tạ lễ, cáo từ.”
Hùng Bá ngẩng đầu lên nhìn một chút, không có một bóng người sân, lại cúi đầu khẩy khẩy chồng ngân phiếu dày, trong mắt không hề gợn sóng.
Mãi đến tận lúc hắn cầm hộp trở lại trong phòng đối diện với ánh mắt sáng ngời của Triệu Văn, Hùng Bá lập tức kinh sợ hề hề đi đến bên giường: “Đánh thức đệ à?”
Triệu Văn lắc đầu, “Chỉ là không có huynh nên có chút lạnh, tự tỉnh lại.”
Thân thể Hùng Bá giống như là cái lò sưởi lớn, Triệu Văn sợ lạnh thích dán vào Hùng Bá nhất.
“Ha, Bách Lý Phủ Nguyên đưa một hộp ngân phiếu lại đây, nói là nhờ chúng ta chăm sóc Chu ca nhi một chút.”
Hùng Bá vừa chui vào chăn ôm Triệu Văn, vừa giải thích.
Triệu Văn dụi mắt, “Ngày mai đưa cho Tĩnh Nhã.”
“Được được được, ngủ đi.”
Hùng Bá ôm chặt Triệu Văn, dụ dỗ nói.
“Đừng coi ta là hài tử.”
“Ừ, ừ, ừ.”
Ngày hôm sau.
Triệu Văn vốn còn lo lắng cho sinh hoạt của Chu Tĩnh Nhã, muốn mời đối phương sau này cứ ăn cơm ở nhà bọn họ, kết quả vồ hụt người, đợi ước chừng một khắc, thấy Chu Tĩnh Nhã dẫn theo một a sao trung niên trở về.
“Trời lạnh như thế đứng ở chỗ này chờ làm gì.”
Chu Tĩnh Nhã trừng Triệu Văn ăn mặc nhiều hơn so với người bình thường.
“Không có chuyện gì, ăn mặc dày.”
Triệu Văn vốn sợ lạnh, cho nên mặc quần áo cũng dày hơn mấy phần so với người khác.
Chờ vào phòng rồi, Triệu Văn thình lình phát hiện trang trí trong phòng này hoàn toàn khác so với trước, mấy thứ bày biện trong phòng chỉ cần có mắt là có thể nhìn ra.
Chu Tĩnh Nhã nhìn đồ vật xuất hiện thêm trong một đêm, hận không thể ném tất cả ra ngoài.
“Đây chính là đồ sứ huynh thích nhất.”
Trước khi Chu Tĩnh Nhã mở miệng,Triệu Văn liền cướp lời cười nói.
Cảm xúc xuất hiện trong lòng Chu Tĩnh Nhã cũng bị câu nói này của Triệu Văn làm cho tức cười, “Chỉ biết trêu chọc ta.”
Triệu Văn hé miệng nở nụ cười, không tiếp tục đề tài này nữa.
Hắn nhìn ra được Chu Tĩnh Nhã cũng không phải là không có tình đối với Bách Lý Phủ Nguyên.
“Ta nghĩ ở trên trấn mở một trà lâu.”
Chu Tĩnh Nhã đem quyết định của mình nói cho Triệu Văn.
Triệu Văn ngẫm nghĩ một phen về trà lâu trên trấn, “Nếu huynh ra tay, hai trà lâu trên trấn kia không đáng sợ.”
Phải biết rằng trong thị trấn, trà lâu Chu gia có thể nói chính là do một mình Chu Tĩnh Nhã cứu sống.
“Ta chỉ là tham gia chút náo nhiệt, ” Chu Tĩnh Nhã xoa xoa mi tâm, “Hai nhà trà lâu kia phần nhiều là hát hí khúc, xiếc ảo thuật, ta muốn mở một trà lâu dành cho văn nhân.”
Triệu Văn nghe được ánh mắt sáng lên, “Tìm tiên sinh kể chuyện.”
Chu Tĩnh Nhã giương khóe miệng lên: “Không biết huynh có hứng thú cùng làm hay không?”
Triệu Văn nhìn lướt qua phần cổ hơi lộ ra của Chu Tĩnh Nhã, vì chủ nhân ngẩng đầu mà hiện ra vết tích nhàn nhạt, “Đương nhiên là có, năm mươi: năm mươi?”
“Thành giao.”
Bách Lý Phủ Nguyên không cho hắn mở cửa hàng một mình, vậy hắn liền cùng người khác kết phường mở!
Tất nhiên là Triệu Văn hiểu rõ hành động lần này Chu Tĩnh Nhã là vì cái gì, hắn cũng không nói ra, trực tiếp đem hộp gỗ mang tới giao cho Chu Tĩnh Nhã.
Chu Tĩnh Nhã không rõ nhìn Triệu Văn, “Đây là cái gì?”
Triệu Văn sờ sờ mũi, “Phu quân ta nói có người giao cho huynh ấy, nói là cho huynh.”
Tim Chu Tĩnh Nhã giật thót một cái, nhìn cái hộp kia nửa ngày không lên tiếng, nhưng tốt xấu gì thì cuối cùng cũng nhận, Triệu Văn thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì là mùa đông, ngoại trừ ngoài cửa hàng thịt nướng, một cửa hàng khác không có sinh ý gì, vì vậy Triệu Văn liền tập trung bảy phần mười tinh lực vào trong trà lâu.
Mặc dù Chu Tĩnh Nhã có mang thai, nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, tự tay vẽ bố cục tu sửa trà lâu.
Hùng Bá cùng Triệu Văn thương lượng xong, liền để một nhóm trong tiệm vải Triệu gia đến cửa hàng Hùng Văn, tuy rằng sinh ý con mồi mùa đông không phải rất tốt, nhưng sinh ý về vải cũng có thể kéo được khách nhân trong mùa đông, để cho bọn họ mãi cho đến đầu xuân đều sẽ biết đến cửa hàng Hùng Văn vào mùa đông có bán vải vóc tiện nghi, ba quý còn lại có con mồi có thể mua có thể thu.
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống vào mùa đông, Đàm gia truyền đến lời nhắn, Triệu Hồng sinh một tiểu hán tử, nặng tới sáu cân sáu lạng (aka 3kg3), theo lời của Triệu Trù Đoạn thì chính là một tiểu hán tử có phúc khí.
Tiệc đầy tháng của Đàm gia không vì rơi tuyết lớn mà làm nhỏ, trong nhà làm không tiện, vậy thì bao tửu lâu làm!
“Phán Phán lớn lên thật tốt.”
Triệu Văn ôm tiểu anh hài như nắm bột nhỏ cười nói.
“Đương nhiên, cũng không nhìn xem là do ai nuôi.”
Ra tháng, mặt Triệu Hồng hồng hào, thân thể cũng đẫy đà mấy phần, nàng vốn có chút yêu mị, hiện nay chỉ một cái nhíu mày, một nụ cười cực kỳ mê người, Đàm Lâm không muốn rời khỏi nàng một bước.
Hùng Bá trừng một đôi hổ nhãn nhìn chằm chằm Phán Phán đang ngủ say trong lòng Triệu Văn, trong lòng hiện lên mấy phần cảm giác kỳ diệu.
Triệu Văn hơi nghiêng đầu thu sạch biểu tình trên mặt Hùng Bá vào trong mắt, “Phu quân, huynh cũng tới ôm một cái đi.”
Hùng Bá theo trực giác lắc đầu, hai tay đều giấu ở phía sau lưng, “Tay chân ta vụng về.”
“Nói gì vậy, ” Triệu Hồng cười trừng Hùng Bá có mấy phần luống cuống một cái, “Ngày sau đệ cũng phải làm cha, hiện tại có cơ hội tất nhiên phải học thêm.”
Hùng Bá vừa nghe thấy lời ấy nhất thời trong đầu liền xuất hiện một tiểu anh hài béo trắng, khà khà, hài tử của hắn và phu lang.
“Ta ôm một cái!”
Lời nói tuy lớn tiếng, nhưng khi Triệu Văn cẩn thận đem hài tử đặt ở trong tay Hùng Bá, Hùng Bá mới biết có bao nhiêu khó.
“Ha ha ha, con nhá! Con nhá!”
Triệu Trù Đoạn vừa vặn sang đây, thấy Hùng Bá tứ chi cứng ngắc, động cũng không dám động ôm hài tử, lớn tiếng cười nói.
“Nhạc phụ, cầu người nhỏ giọng dùm một chút.”
Chỉ lo hài tử khóc thành tiếng, Hùng Bá căng thẳng tay cũng có chút phát run.
Đàm Lâm tràn đầy vẻ đồng cảm, hiện tại hắn ôm hài tử không khác gì Hùng Bá, chỉ lo làm bị thương tới hài tử.
“Để ta đến cho.”
Dứt lời, Triệu Trù Đoạn liền duỗi hai tay ra nhanh nhẹn lại nhu thuận ôm Phán Phán vào trong lòng, một bên hừ nhẹ điệu hát dân gian không biết tên, một bên nói: “Nhanh đi chào hỏi khách khứa.”
Hùng Bá nhìn động tác quen thuộc của Triệu Trù Đoạn, ghé sát vào Triệu Văn nói: “Không ngờ nhạc phụ còn rất thành thạo.”
Triệu Văn cong cong mặt mày, “Sau khi a phụ mất, chúng ta đều do cha nuôi lớn.”
Hùng Bá bội phục nhìn về phía bóng lưng của Triệu Trù Đoạn, trong chốc lát liếc nhìn thân ảnh của Triệu Võ, hắn nói: “Ngày kết hôn của đại ca định ra rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.