Chương 18: Trong mộng
Khai Hoa Bất Kết Quả
28/10/2018
Edit: Chuối
Beta: Quanh
Buổi chiều ngày hôm sau, Chử Thanh Huy sửa soạn xong, mang theo mấy cung nhân đem theo hộp đồ ăn chuẩn bị đi tới Hàm Chương điện.
Vừa bước ra khỏi cửa lớn của Vĩnh Nhạc cung, nhìn con đường dài trước mắt nàng liền dừng lại, đứng tại chỗ bồi hồi không bước tiếp.
Nàng không đi, người ở phía sau cũng không dám thúc dục, chỉ cúi đầu chờ mệnh lệnh. Một nhóm người đứng ở cửa cung, thỉnh thoảng có mấy nội thị tò mò tới xem, nhìn thấy công chúa ở nơi đó vội cúi đầu hành lễ thỉnh an.
Người qua hành lễ một đợt rồi lại một đợt, áo choàng tùy ý phất lên, lo lắng công chúa bị cảm lạnh, cuối cùng Tía Tô tiến lên xin chỉ thỉ: "Công chúa?"
Lúc này Chử Thanh Huy mới phục hồi lại tinh thần, nhìn về hướng Hàm Chương điện, nhấc chân bước hai bước, lại giống như tự mình cân nhắc một lúc, bỗng nhiên tức giận dậm chân một cái, ngạo nghễ nhăn mũi lại, phồng miệng lên nói: "Ta không muốn đi, Tô Tô, ngươi đưa qua đó đi."
Tía Tô nghi hoặc trong lòng, hôm qua khi từ ngoài cung trở về, công chúa liền vẫn luôn có chút khác thường, khi lại nhíu mày, khi lại thở dài, trong chốc lát lại không màng lễ nghi, ở trên giường nệm lăn qua lăn lại. Lại nói về chuyện đưa hộp đồ ăn, bình thường nếu nói đi Hàm Chương điện, công chúa đều rất tích cực chủ động, một ngày cũng không bỏ. Nhưng bây giờ, hôm qua không đi, nói là mệt nhọc, hôm nay đã ra cửa xuất phát, lại không biết vì sao tự nhiên thay đổi chủ ý, giống như trong Hàm Chương điện có dã thú hung mãnh, nàng muốn đi nhìn một cái lại sợ bị cắn một ngụm.
Tía Tô mang theo hai cung nữ, Chử Thanh Huy nhìn thấy các nàng đã đi xa mới quay người trở lại Vĩnh Nhạc cung, cho cung nhân lui ra, một mình tiến vào nội điện, nhào vào giường nệm êm, vùi vào tấm chăn thật dày.
Nàng ôm chăn, từ bên này lăn sang bên kia, lại đá một cước lên tường, rồi từ bên kia lăn trở về bên này, cho đến khi trang dung chỉnh tề trở thành búi tóc rối tung, châu trâm vòng rơi.
Chờ đến khi không còn khí lực, cả người và tấm chăn đã xoắn xuýt lại một chỗ, nàng ở trong đó giống như sâu róm cuộn nửa ngày vẫn chưa chui ra được, đành phải nhụt chí từ bỏ, dùng chút sức lực cuối cùng xoay người nằm ngửa ở trên giường, cả người chỉ lộ ra cái đầu, bộ ngực phập phồng, tóc đen rối tung, so với ngày thường hồn nhiên, khuôn mặt ửng đỏ, lại nhiều hơn vài tia phong tình, nhưng không ai nhìn thấy.
Nàng ngơ ngác nhìn nóc nhà, sau một lúc lâu buồn rầu mà thở dài, không biết nhớ tới cái gì mà hai má càng thêm đỏ, bực đến nỗi nàng chu miệng cắn một cái vào chăn nhung, môi đỏ, răng trắng, chăn cũng trắng càng làm đôi môi trở nên căng mọng.
"Hừ... Đều là tiên sinh không tốt, không mặc quần áo thì thôi đi, còn chạy đến trong mộng của người khác, không biết xấu hổ..." Tức giận buồn bực rầm rì, người không biết còn tưởng nàng đang nói chuyện với ai.
Hôm qua vô tình thấy cảnh tượng Diêm Mặc tắm sau khi luyện võ, thực sự khiến nàng tâm hoảng ý loạn một hồi, thật vất vả mới có thể bình ổn lại, đêm qua trong mộng lại mơ thấy, mà so với ban ngày nàng gặp còn gần hơn, rõ hơn.
Nàng như phảng phất thấy thân hình màu đồng, cơ bắp rắn chắc như điêu khắc, bọt nước nhỏ tựa hạt châu lăn xuống, từng cái nhấc tay đều tỏa ra hơi thở nam nhân xa lạ, ập vào trước mặt, cùng ngày trước lạnh lùng khép kín hoàn toàn khác biệt, trực tiếp khiến tâm trạng nàng luống cuống, suy nghĩ rối loạn. Một đêm lăn qua lăn lại không ngủ được, sau khi tỉnh lại đành phải tự trấn định, đem toàn bộ sai lầm đều trút lên đầu người không hay biết kia, nhưng lại sợ đến nỗi không dám đi gặp mặt hắn, dường như sợ bị ăn thịt.
------
Chạng vạng tối, Chử Thanh Huy đi Tê Phượng cung, hôm nay Chử Tuân tan học sớm, vừa thấy nàng liền nhào lên, mặt đầy lo lắng: "A tỷ có phải bị bệnh hay không?"
Chử Thanh Huy xoa đầu nhóc, ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu: "Không có, sao lại hỏi như vậy?"
"Nếu A tỷ không sinh bệnh, vì sao hôm qua Tô Tô đưa hộp đồ ăn, hôm nay cũng là nàng ta đưa hộp đồ ăn?"
"À... Tỷ chỉ là có chút mệt mỏi."
Chử Tuân mở to đôi mắt đen láy: "Vậy ngày mai A tỷ có mệt hay không?"
Chử Thanh Huy nhìn thằng bé nước mắt tha thiết, khó khăn nuốt cự tuyệt vào trong bụng: "... Không mệt."
"Quá tốt rồi! Ngày mai A tỷ đi xem đệ luyện võ đi, sư phó dạy đệ một bộ binh pháp, đệ muốn cho a tỷ xem!"
Chử Thanh Huy đành phải gật đầu.
Hoàng hậu mỉm cười ngồi ở một bên, nhìn ra được nữ nhi đang giấu giếm, bỗng nhiên trêu đùa: "Noãn Noãn không đi Hàm Chương điện là vì lảng tránh người nào sao?"
Chử Thanh Huy trong lòng giật mình, vội nói: "Không có, không có." Khuôn mặt lại bất giác nóng lên, ánh mắt dao động.
Hoàng hậu ban đầu chỉ định thuận miệng hỏi một câu, bởi vì đội thị vệ đi tuần tra ở xung quang Hàm Chương không ít lần, nữ nhi hẳn là đã gặp qua, không biết nàng có để ý ai hay không, bởi vậy mới nói đùa một câu, không nghĩ vô tâm hỏi mà bà lại nhìn ra được manh mối.
Biểu hiện của nữ nhi bây giờ, cùng với lúc trước khi nhắc đến Cố Hành Vân thong dong lạnh nhạt có thể nói như hai người khác nhau, trước đây không lâu nàng còn lo lắng nữ nhi đầu óc chậm chạp, mà bộ dáng này, rõ ràng là tiểu nữ nhi tương tư mà không biết!
Trong lúc nhất thời, Hoàng hậu vừa vui mừng vừa chua xót, mọi tư vị dâng lên trong lòng, trong chốc lát ngơ ngẩn xuất thần.
Chử Thanh Huy đứng ngồi không yên, len lén nhìn mẫu hậu, thấy bà đang nhìn mình, lại vội dời tầm mắt, không biết vì sao có chút chột dạ, trên mặt càng hồng.
Hoàng hậu định thần lại, nhìn nữ nhi xinh đẹp xấu hổ, như nụ hoa mang theo giọt sương sớm, mắt thấy đã sắp đến thời kì nở hoa, lại khe khẽ thở dài, không biết người ngắm hoa kia có đáng phó thác hay không. Lần này không khiến Noãn Noãn của nàng thất vọng thì tốt.
------
Hôm sau đi đưa đồ ăn, nàng nhìn thấy một hàng dài ngự tiền thị vệ ở trước mặt, Chử Thanh Huy nhớ tới lời Lâm Chỉ Lan nói, định bụng ở trong cung tìm xem Trương gia nhị công tử là ai, liền liếc mắt nhìn kĩ một chút, không ngờ sau khi nhìn qua những gương mặt dưới mũ sắt, tất cả đều là thiếu niên tư thế hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, quả thực làm cho nàng hoa mắt, vội nhẹ giọng hỏi Tía Tô: "Trong cung đổi một đội thị vệ rộ à? Sao đều trẻ tuổi như vậy?"
Một đội thiếu niên tuổi trẻ như vậy, sớm đã tạo nên một cơn lốc nhỏ với toàn bộ cung nữ trong cung, dù sao một đám diện mạo anh tuấn, tuổi trẻ tài cao, tuy không dám hi vọng xa vời, nhưng mắt lại âm thầm nhìn nhiều thêm một chút, đều là cảnh đẹp ý vui, chỉ có Chử Thanh Huy đến hôm nay mới phát hiện.
Tía Tô bất đắc dĩ nói: "Chỉ một đội này thay đổi, đã hơn nửa tháng rồi".
Chử Thanh Huy nhẹ gật đầu, thị vệ trong cung mỗi người đều võ trang đầy đủ, đầu đội mũ sắt, cao thấp gầy béo đều không chênh lệch nhiều, đột nhiên nhìn lại cảm thấy giống như từ một khuôn mẫu đúc ra, nàng bình thường chưa từng lưu ý, nếu không phải nhất thời hứng khởi muốn nhìn biểu muội phu tương lai thì có khi nàng còn không phát hiện ra.
Nàng nhìn thoáng qua, nghi hoặc nói: "Tại sao lại chỉ có bọn họ tập hợp lại một chỗ?"
Người trong cung ngay từ đầu cũng không biết, sau lại có mấy người nhanh trí, thấy những thị vệ đó chỉ tuần tra ở những nơi công chúa xuất hiện mới đoán được ít nhiều dụng ý của bệ hạ cùng nương nương, nhưng hai vị đều không có nói rõ với công chúa, những người khác cũng không có nhiều can đảm khua môi múa mép, Tía Tô chỉ lắc đầu: "Nô tỳ không biết."
Chử Thanh Huy cảm thấy có chút kì quái, chỉ là nghĩ đến hành động của phụ hoàng nhất định có thâm ý khác, cũng không hỏi nữa, mắt thấy thời điểm không còn sớm nàng vội bước nhanh hơn.
Đến bên ngoài võ đường, bước chân nàng bất tri bất giác chậm lại, lề mề nửa ngày vẫn không có ý định đi vào, đành phải nấp ở sau tường, trước nhìn lén một chút.
Không nghĩ nàng mới ngoi đầu lên thì Diêm Mặc đã nhìn qua, chờ nàng lộ ra hai mắt, vừa lúc cùng người nọ đối diện, mắt to trừng mắt nhỏ. Chử Thanh Huy không chút phòng vệ, một hơi sặc ở cổ họng, ho đến khi mặt đỏ bừng.
Tía Tô vội vàng đập lưng cho nàng thông khí, trong lúc vô tình ngẳng đầu lên nhìn thấy người đang đi tới, cả kinh nói lắp bắp: "Công, công chúa, hắn tới......"
Chử Thanh Huy thật vất vả mới ngừng lại, hít hít cái mũi, trong mắt hàm chứa hơi nước: "Ai?"
Tía Tô đã cùng cung nữ nhún người hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an tướng quân."
Chử Thanh Huy đột nhiên ngẩng đầu, người trước mắt chỉ cách nàng có ba bước, thân hình cao lớn phảng phất cùng bóng người trong mộng trùng hợp, khiến cho nàng lại lui về phía sau một bước, theo bản năng quay đầu tìm đường lui, lại bị cung nhân đứng sau vô tình chắn lối, căn bản không lui được, tâm hoảng ý loạn quay đầu, tội nghiệp mà nhìn hắn.
Gương mặt nàng nhỏ cỡ bàn tay, da thịt trắng mềm, mũi ửng đỏ, hai mắt rưng rưng.
Diêm Mặc cả người đình trệ.
Beta: Quanh
Buổi chiều ngày hôm sau, Chử Thanh Huy sửa soạn xong, mang theo mấy cung nhân đem theo hộp đồ ăn chuẩn bị đi tới Hàm Chương điện.
Vừa bước ra khỏi cửa lớn của Vĩnh Nhạc cung, nhìn con đường dài trước mắt nàng liền dừng lại, đứng tại chỗ bồi hồi không bước tiếp.
Nàng không đi, người ở phía sau cũng không dám thúc dục, chỉ cúi đầu chờ mệnh lệnh. Một nhóm người đứng ở cửa cung, thỉnh thoảng có mấy nội thị tò mò tới xem, nhìn thấy công chúa ở nơi đó vội cúi đầu hành lễ thỉnh an.
Người qua hành lễ một đợt rồi lại một đợt, áo choàng tùy ý phất lên, lo lắng công chúa bị cảm lạnh, cuối cùng Tía Tô tiến lên xin chỉ thỉ: "Công chúa?"
Lúc này Chử Thanh Huy mới phục hồi lại tinh thần, nhìn về hướng Hàm Chương điện, nhấc chân bước hai bước, lại giống như tự mình cân nhắc một lúc, bỗng nhiên tức giận dậm chân một cái, ngạo nghễ nhăn mũi lại, phồng miệng lên nói: "Ta không muốn đi, Tô Tô, ngươi đưa qua đó đi."
Tía Tô nghi hoặc trong lòng, hôm qua khi từ ngoài cung trở về, công chúa liền vẫn luôn có chút khác thường, khi lại nhíu mày, khi lại thở dài, trong chốc lát lại không màng lễ nghi, ở trên giường nệm lăn qua lăn lại. Lại nói về chuyện đưa hộp đồ ăn, bình thường nếu nói đi Hàm Chương điện, công chúa đều rất tích cực chủ động, một ngày cũng không bỏ. Nhưng bây giờ, hôm qua không đi, nói là mệt nhọc, hôm nay đã ra cửa xuất phát, lại không biết vì sao tự nhiên thay đổi chủ ý, giống như trong Hàm Chương điện có dã thú hung mãnh, nàng muốn đi nhìn một cái lại sợ bị cắn một ngụm.
Tía Tô mang theo hai cung nữ, Chử Thanh Huy nhìn thấy các nàng đã đi xa mới quay người trở lại Vĩnh Nhạc cung, cho cung nhân lui ra, một mình tiến vào nội điện, nhào vào giường nệm êm, vùi vào tấm chăn thật dày.
Nàng ôm chăn, từ bên này lăn sang bên kia, lại đá một cước lên tường, rồi từ bên kia lăn trở về bên này, cho đến khi trang dung chỉnh tề trở thành búi tóc rối tung, châu trâm vòng rơi.
Chờ đến khi không còn khí lực, cả người và tấm chăn đã xoắn xuýt lại một chỗ, nàng ở trong đó giống như sâu róm cuộn nửa ngày vẫn chưa chui ra được, đành phải nhụt chí từ bỏ, dùng chút sức lực cuối cùng xoay người nằm ngửa ở trên giường, cả người chỉ lộ ra cái đầu, bộ ngực phập phồng, tóc đen rối tung, so với ngày thường hồn nhiên, khuôn mặt ửng đỏ, lại nhiều hơn vài tia phong tình, nhưng không ai nhìn thấy.
Nàng ngơ ngác nhìn nóc nhà, sau một lúc lâu buồn rầu mà thở dài, không biết nhớ tới cái gì mà hai má càng thêm đỏ, bực đến nỗi nàng chu miệng cắn một cái vào chăn nhung, môi đỏ, răng trắng, chăn cũng trắng càng làm đôi môi trở nên căng mọng.
"Hừ... Đều là tiên sinh không tốt, không mặc quần áo thì thôi đi, còn chạy đến trong mộng của người khác, không biết xấu hổ..." Tức giận buồn bực rầm rì, người không biết còn tưởng nàng đang nói chuyện với ai.
Hôm qua vô tình thấy cảnh tượng Diêm Mặc tắm sau khi luyện võ, thực sự khiến nàng tâm hoảng ý loạn một hồi, thật vất vả mới có thể bình ổn lại, đêm qua trong mộng lại mơ thấy, mà so với ban ngày nàng gặp còn gần hơn, rõ hơn.
Nàng như phảng phất thấy thân hình màu đồng, cơ bắp rắn chắc như điêu khắc, bọt nước nhỏ tựa hạt châu lăn xuống, từng cái nhấc tay đều tỏa ra hơi thở nam nhân xa lạ, ập vào trước mặt, cùng ngày trước lạnh lùng khép kín hoàn toàn khác biệt, trực tiếp khiến tâm trạng nàng luống cuống, suy nghĩ rối loạn. Một đêm lăn qua lăn lại không ngủ được, sau khi tỉnh lại đành phải tự trấn định, đem toàn bộ sai lầm đều trút lên đầu người không hay biết kia, nhưng lại sợ đến nỗi không dám đi gặp mặt hắn, dường như sợ bị ăn thịt.
------
Chạng vạng tối, Chử Thanh Huy đi Tê Phượng cung, hôm nay Chử Tuân tan học sớm, vừa thấy nàng liền nhào lên, mặt đầy lo lắng: "A tỷ có phải bị bệnh hay không?"
Chử Thanh Huy xoa đầu nhóc, ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu: "Không có, sao lại hỏi như vậy?"
"Nếu A tỷ không sinh bệnh, vì sao hôm qua Tô Tô đưa hộp đồ ăn, hôm nay cũng là nàng ta đưa hộp đồ ăn?"
"À... Tỷ chỉ là có chút mệt mỏi."
Chử Tuân mở to đôi mắt đen láy: "Vậy ngày mai A tỷ có mệt hay không?"
Chử Thanh Huy nhìn thằng bé nước mắt tha thiết, khó khăn nuốt cự tuyệt vào trong bụng: "... Không mệt."
"Quá tốt rồi! Ngày mai A tỷ đi xem đệ luyện võ đi, sư phó dạy đệ một bộ binh pháp, đệ muốn cho a tỷ xem!"
Chử Thanh Huy đành phải gật đầu.
Hoàng hậu mỉm cười ngồi ở một bên, nhìn ra được nữ nhi đang giấu giếm, bỗng nhiên trêu đùa: "Noãn Noãn không đi Hàm Chương điện là vì lảng tránh người nào sao?"
Chử Thanh Huy trong lòng giật mình, vội nói: "Không có, không có." Khuôn mặt lại bất giác nóng lên, ánh mắt dao động.
Hoàng hậu ban đầu chỉ định thuận miệng hỏi một câu, bởi vì đội thị vệ đi tuần tra ở xung quang Hàm Chương không ít lần, nữ nhi hẳn là đã gặp qua, không biết nàng có để ý ai hay không, bởi vậy mới nói đùa một câu, không nghĩ vô tâm hỏi mà bà lại nhìn ra được manh mối.
Biểu hiện của nữ nhi bây giờ, cùng với lúc trước khi nhắc đến Cố Hành Vân thong dong lạnh nhạt có thể nói như hai người khác nhau, trước đây không lâu nàng còn lo lắng nữ nhi đầu óc chậm chạp, mà bộ dáng này, rõ ràng là tiểu nữ nhi tương tư mà không biết!
Trong lúc nhất thời, Hoàng hậu vừa vui mừng vừa chua xót, mọi tư vị dâng lên trong lòng, trong chốc lát ngơ ngẩn xuất thần.
Chử Thanh Huy đứng ngồi không yên, len lén nhìn mẫu hậu, thấy bà đang nhìn mình, lại vội dời tầm mắt, không biết vì sao có chút chột dạ, trên mặt càng hồng.
Hoàng hậu định thần lại, nhìn nữ nhi xinh đẹp xấu hổ, như nụ hoa mang theo giọt sương sớm, mắt thấy đã sắp đến thời kì nở hoa, lại khe khẽ thở dài, không biết người ngắm hoa kia có đáng phó thác hay không. Lần này không khiến Noãn Noãn của nàng thất vọng thì tốt.
------
Hôm sau đi đưa đồ ăn, nàng nhìn thấy một hàng dài ngự tiền thị vệ ở trước mặt, Chử Thanh Huy nhớ tới lời Lâm Chỉ Lan nói, định bụng ở trong cung tìm xem Trương gia nhị công tử là ai, liền liếc mắt nhìn kĩ một chút, không ngờ sau khi nhìn qua những gương mặt dưới mũ sắt, tất cả đều là thiếu niên tư thế hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, quả thực làm cho nàng hoa mắt, vội nhẹ giọng hỏi Tía Tô: "Trong cung đổi một đội thị vệ rộ à? Sao đều trẻ tuổi như vậy?"
Một đội thiếu niên tuổi trẻ như vậy, sớm đã tạo nên một cơn lốc nhỏ với toàn bộ cung nữ trong cung, dù sao một đám diện mạo anh tuấn, tuổi trẻ tài cao, tuy không dám hi vọng xa vời, nhưng mắt lại âm thầm nhìn nhiều thêm một chút, đều là cảnh đẹp ý vui, chỉ có Chử Thanh Huy đến hôm nay mới phát hiện.
Tía Tô bất đắc dĩ nói: "Chỉ một đội này thay đổi, đã hơn nửa tháng rồi".
Chử Thanh Huy nhẹ gật đầu, thị vệ trong cung mỗi người đều võ trang đầy đủ, đầu đội mũ sắt, cao thấp gầy béo đều không chênh lệch nhiều, đột nhiên nhìn lại cảm thấy giống như từ một khuôn mẫu đúc ra, nàng bình thường chưa từng lưu ý, nếu không phải nhất thời hứng khởi muốn nhìn biểu muội phu tương lai thì có khi nàng còn không phát hiện ra.
Nàng nhìn thoáng qua, nghi hoặc nói: "Tại sao lại chỉ có bọn họ tập hợp lại một chỗ?"
Người trong cung ngay từ đầu cũng không biết, sau lại có mấy người nhanh trí, thấy những thị vệ đó chỉ tuần tra ở những nơi công chúa xuất hiện mới đoán được ít nhiều dụng ý của bệ hạ cùng nương nương, nhưng hai vị đều không có nói rõ với công chúa, những người khác cũng không có nhiều can đảm khua môi múa mép, Tía Tô chỉ lắc đầu: "Nô tỳ không biết."
Chử Thanh Huy cảm thấy có chút kì quái, chỉ là nghĩ đến hành động của phụ hoàng nhất định có thâm ý khác, cũng không hỏi nữa, mắt thấy thời điểm không còn sớm nàng vội bước nhanh hơn.
Đến bên ngoài võ đường, bước chân nàng bất tri bất giác chậm lại, lề mề nửa ngày vẫn không có ý định đi vào, đành phải nấp ở sau tường, trước nhìn lén một chút.
Không nghĩ nàng mới ngoi đầu lên thì Diêm Mặc đã nhìn qua, chờ nàng lộ ra hai mắt, vừa lúc cùng người nọ đối diện, mắt to trừng mắt nhỏ. Chử Thanh Huy không chút phòng vệ, một hơi sặc ở cổ họng, ho đến khi mặt đỏ bừng.
Tía Tô vội vàng đập lưng cho nàng thông khí, trong lúc vô tình ngẳng đầu lên nhìn thấy người đang đi tới, cả kinh nói lắp bắp: "Công, công chúa, hắn tới......"
Chử Thanh Huy thật vất vả mới ngừng lại, hít hít cái mũi, trong mắt hàm chứa hơi nước: "Ai?"
Tía Tô đã cùng cung nữ nhún người hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an tướng quân."
Chử Thanh Huy đột nhiên ngẩng đầu, người trước mắt chỉ cách nàng có ba bước, thân hình cao lớn phảng phất cùng bóng người trong mộng trùng hợp, khiến cho nàng lại lui về phía sau một bước, theo bản năng quay đầu tìm đường lui, lại bị cung nhân đứng sau vô tình chắn lối, căn bản không lui được, tâm hoảng ý loạn quay đầu, tội nghiệp mà nhìn hắn.
Gương mặt nàng nhỏ cỡ bàn tay, da thịt trắng mềm, mũi ửng đỏ, hai mắt rưng rưng.
Diêm Mặc cả người đình trệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.