Kiều Sủng Vi Thượng

Chương 25: Uy hiếp

Diệp Kiến Tinh

30/07/2022

Thẩm Xu đã không nhớ rõ đêm qua nàng ngủ như thế nào, chỉ cảm thấy cái hôn kia của Bùi Vân Khiêm khiến trời đất quay cuồng, trong đầu mơ mơ màng màng không biết nên bày ra biểu tình gì, cả người giống như đang trong một giấc mơ.

Sau đó bằng cách nào mà lên được giường, rồi ngủ thế nào nàng cũng không nhớ nữa. Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, tỉnh giấc thấy mình ngủ trên tay Bùi Vân Khiêm, nàng mới biết được chuyện xảy ra đêm qua không phải là mơ, nếu không phải thấy mình áo váy chỉnh tề, Thẩm Xu đã cho rằng…

Nghĩ vậy, khuôn mặt Thẩm Xu đỏ bừng.

Bùi Vân Khiêm thấy Thẩm Xu tỉnh lại vẫn luôn thất thần, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng không biết đang nghĩ cái gì.

Trầm mặc một lúc, hắn nhìn Thẩm Xu, khoé miệng như cười như không, không mặn không nhạt nói, “Chiếm tiện nghi của bổn tướng quân xong nên vui vẻ như vậy?”

“?” Thẩm Xu sửng sốt.

Nàng chiếm tiện nghi của hắn?

Nghĩ vậy, Thẩm Xu giương mắt nhìn qua, nhịn nửa ngày trời mới kiềm chế được xúc động muốn mắng người.

Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới biến câu nói đã lên đến miệng ‘Có phải tướng quân có bệnh gì không’ điểm tô cho đẹp thành, “Tướng quân hiểu lầm rồi.”

Bùi Vân Khiêm mím môi cười khẽ, nhướn mày nhìn nàng, cười hút hồn, “Công chúa nói xem, bổn tướng quân hiểu lầm cái gì?”

Nghe vậy, chân mày Thẩm Xu nhíu lại, không trả lời.

Sau khi tỉnh táo lại, nàng mới nhận ra, đêm qua đúng là nàng đã bị Bùi Vân Khiêm dắt mũi. Người này đúng thật là xấu, bất tri bất giác đã đào hố cho nàng, rồi từng bước hướng dẫn để nàng nhảy vào rong đó.

Nghĩ đến nụ hôn đêm qua, lông mi Thẩm Xu run run, bây giờ ban ngày cũng không thể bị hắn hấp dẫn được.

Thẩm Xu quay mặt đi, mất tự nhiên xê dịch thân mình cúi đầu nói, “Tránh ra, thời gian không còn sớm nữa, bổn cung phải đứng dậy.”

Bùi Vân Khiêm không muốn tham lam, hắn hiểu rõ chuyện gì cũng cần phải kiên nhẫn làm theo trình tự, việc đêm qua đã ngoài dự đoán, bây giờ nếu như làm thêm gì nữa lại giống như được một tấc lại muốn tiến một thước.

Hắn cười khẽ, nhích người ra một khoảng đủ để Thẩm Xu xuống giường, nhìn Thẩm Xu cẩn thận di chuyển.

Thân hình Thẩm Xu gầy yếu, từ góc độ của Bùi Vân Khiêm chỉ có thể nhìn thấy eo lưng mỏng manh, bộ đồ trong màu trắng bó sát phác hoạ ra đường cong mềm mại, da thịt như ẩn như hiện.

Một lúc lâu sau, Thẩm Xu quay đầu lại khẽ nói, “Tướng quân có thể lui ra một chút nữa không, ta không ra được.”

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm khôi phục lại tinh thần, vô số ý nghĩ đen tối thô bạo trong đầu trong khoảnh khắc nghe được giọng nói của Thẩm Xu đều thu lại toàn bộ, theo bản năng giật giật người, để cho nàng thêm chỗ để xuống.

Thấy Bùi Vân Khiêm thả mình đi, Thẩm Xu nhanh chân xuống giường thay đồ. Bởi vì Bùi Vân Khiêm không cho ai tiến vào phòng ngủ của mình, vậy nên từ sau khi gả tới phủ tướng quân tới nay, mỗi ngày nàng đều phải tự chuẩn bị cho bản thân mình, bây giờ cũng coi như ngựa quen đường cũ, sau khi nàng đi qua phía bên kia bình phong, rất nhanh đã thay đồ xong xuôi.

Vốn dĩ nàng nghĩ mình dậy rồi Bùi Vân Khiêm cũng sẽ tự mình đứng dậy, dù sao cũng đã qua giờ Thìn, từ trước tới nay chưa tới giờ Thìn hắn cũng đã dậy.

Nhưng nàng không nghĩ tới, vừa bước ra khỏi bình phong, Bùi Vân Khiêm vẫn duy trì tư thế như khi nàng xuống giường, nửa phần cũng không động.

Bây giờ, hắn rất có hứng thú mà nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Thẩm Xu có chút ngứa ngáy.

Một lúc lâu sau, Thẩm Xu mới nhẹ nhàng mở miệng nói, “Thời gian không còn sớm, tướng quân cũng nên dậy thôi, bổn cung đi ra ngoài trước.”

Nói xong, nàng xoay người muốn đi về phía cửa.

Không chờ nàng ra khỏi cửa, phía sau đã truyền tới giọng nói lạnh lùng, “Đứng lại.”

Bước chân Thẩm Xu dừng lại, xoay đầu mờ mịt nhìn hắn.

Một lát, Bùi Vân Khiêm trở tay chống lên giường ngồi dậy, giọng nói lạnh nhạt, “Giúp bổn tướng quân thay đồ.”

Nghe vậy, Thẩm Xu sửng sốt, “Thay đồ?”

Bùi Vân Khiêm nhướn mày, “Đúng vậy, thay đồ.”

Thẩm Xu nhíu mày, trong phủ nhiều hạ nhân như vậy, Bùi Vân Khiêm muốn nàng giúp hắn thay đồ?

Có thể nhìn ra sự nghi hoặc trên mặt Thẩm Xu, một lát sau, Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt nói, “Đêm qua cởi quần áo cho bổn tướng quân sảng khoái như vậy, sao hôm nay nhờ công chúa giúp bổn tướng quân thay quần áo lại do dự rồi?”

Nói rồi, một tay hắn chống đầu, nằm nghiêng trên giường, đuôi mắt quyến rũ nhìn Thẩm Xu, không mặn không nhạt nói, “Hay là công chúa chỉ thích cởi đồ của bổn tướng quân.”

Nghe vậy, hai mắt Thẩm Xu trừng lớn, nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống xúc động muốn đánh người.

Đêm qua lúc nàng quay về phòng ngủ rõ ràng Bùi Vân Khiêm đã thay đồ xong, sao hôm nay lại biến thành nàng cởi đồ của hắn? Quần áo của hắn rõ ràng đều đã mặc ở trên người rồi cơ mà.

Đường đường là Trấn Quốc đại tướng quân, không ngờ lại vô lại như thế!

Bùi Vân Khiêm giống như đọc được suy nghĩ của Thẩm Xu, không cho là đúng ‘ồ’ một tiếng, nhìn Thẩm Xu nghiêm túc nói, “Đêm qua công chúa nhiệt tình không thể chối từ, bổn tướng quân vất vả lắm mới mặc lại được quần áo.”

Thẩm Xu thở dốc trừng mắt nhìn Bùi Vân Khiêm một cái, nghiến răng nghiến lợi nói, “Không phải chỉ là thay đồ thôi sao! Bổn cung giúp tướng quân là được!”

Nghe vậy, hai mắt Bùi Vân Khiêm hơi loé lên mang theo ý cười vì thực hiện được trò xấu, ngồi thẳng thân mình rồi xốc chăn trên người, khoé miệng cong cong vỗ nhẹ lên vị trí bên cạnh, “Lại đây.”

Thẩm Xu cắn chặt răng đi tới, rõ ràng đêm qua không xảy ra chuyện gì, nhưng dáng vẻ của Bùi Vân Khiêm giống như đã bị nàng làm cái gì vậy.

Đúng là không biết xấu hổ!

Thẩm Xu thuận tay lấy quấn áo của Bùi Vân Khiêm trên giá treo bên cạnh, từng bước từng bước tới trước mặt hắn.

Nàng mím môi không dám nhìn, “Tướng quân, thay quần áo thôi.”

Thấy thế, Bùi Vân Khiêm híp mắt, đưa tay lên nắm cằm Thẩm Xu để nàng đối diện với mình, “Thế nào? Không vui?”

Thẩm Xu nhìn hắn một cái, không nói gì.

Bùi Vân Khiêm khẽ cười một tiếng, trong mắt tràn đầy sự sủng ái, “Đồ không có lương tâm.”

Nói rồi, hai tay Bùi Vân Khiêm mở ra, đứng dậy hất cằm lên với Thẩm Xu.

Thẩm Xu không muốn cãi nhau với Bùi Vân Khiêm, cuối cùng không phải tự mình hại mình sao. Nàng lui về phía sau một bước, mặc từng món đồ giúp Bùi Vân Khiêm.

Mặc xong xuôi, Thẩm Xu lập tức nhìn thấy một cái hà bao quen thuộc từ ống tay áo Bùi Vân Khiêm rơi xuống bên chân mình.

Thẩm Xu sửng sốt, đây không phải thứ hôm qua nàng ném ở hành lang dài bên kia sao? Tại sao lại ở trên người Bùi Vân Khiêm được chứ?

Còn đang suy nghĩ, Bùi Vân Khiêm không thấy được biểu tình của Thẩm Xu, cúi đầu khom lưng nhặt hà bao trên mặt đất lên, treo ở bên hông mình. Động tác lưu loát tự nhiên.

Thẩm Xu nhìn hành động này của hắn có hơi sững sờ.

Không chờ nàng khôi phục tinh thần lại, bên tai đã vang lên giọng nói nhàn nhạt của Bùi Vân Khiêm, “Còn thất thần cái gì? Không mặc tiếp sao!”

Lúc này nàng mới tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm, đôi mắt mơ màng, khẽ mấp môi, mở miệng nói, “Tướng quân sao lại…”

Không chờ Thẩm Xu nói xong, Bùi Vân Khiêm đã xoay người nhướn mày nói, “Sao nào? Không phải cho bổn tướng quân sao?”

Thẩm Xu nhất thời nghẹn họng, không biết nên giải thích nguyên nhân ném bùa hộ mệnh đi kiểu gì, chỉ sợ đột nhiên Bùi Vân Khiêm sẽ hỏi chuyện này.

Nhưng dường như hắn đã nhìn thấy tâm tư Thẩm Xu, ngay sau đó chỉ cười một tiếng, không nhìn nàng nữa, xoay người sang chỗ khác mở rộng hai tay chờ Thẩm Xu tiếp tục giúp hắn thay đồ.

Thấy Bùi Vân Khiêm không hỏi, trong lòng Thẩm Xu cũng vui vẻ, nhanh chóng mặc nốt áo ngoài cho Bùi Vân Khiêm.

Vừa mới mặc xong quần áo, không chờ Thẩm Xu nói chuyện đã nghe thấy tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền vào, “Tướng quân, phu nhân.”

Bùi Vân Khiêm giương mắt, “Chuyện gì?”

“Vừa rồi trong cung truyền đến tin tức, nói Duệ Vương điện hạ rơi xuống nước, nhất thời sinh tử không rõ, mời phu nhân hồi cung.”

Nghe vậy, ngón tay Thẩm Xu đang giúp Bùi Vân Khiêm sửa sang lại quần áo dừng lại, xoay người mở cửa, sắc mặt nghiêm trọng, “Tại sao lại như vậy?”

Thấy sắc mặt Thẩm Xu, Tần Tuần sửng sốt, ngay sau đó khom người, “Bẩm phu nhân, điều này thuộc hạ không rõ, trong cung vừa mới phái người tới phủ đưa tin, nói Duệ Vương điện hạ ngoài ý muốn rơi xuống nước, bây giờ sống chết không rõ, vẫn chưa tra ra nguyên nhân, chỉ mời phu nhân nhanh chóng tiến cung.”

Nghe vậy, trong mắt Thẩm Xu hiện lên sự khác thường, ngón tay dưới ống tay áo chậm rãi nắm chặt, để lại dấu vết trăng non thật sâu trong lòng bàn tay.

Khoé miệng nàng hiện lên một nụ cười lạnh, mẫu phi của nàng là người Giang Nam, từ bé nàng và đệ đệ đều đã biết bơi, Thẩm Việt bơi rất giỏi, cho dù bị Thái Hậu hạ độc, trí lực bây giờ như một đứa trẻ thì tự bảo vệ mình dưới nước cũng không là vấn đề gì.

Nhưng nàng hiểu đệ đệ của mình, tuy rằng Thẩm Việt bơi rất giỏi nhưng lại không thích bơi lội, cũng sẽ không chơi ở nơi có nước, đâu ra chuyện ngoài ý muốn rơi xuống nước sống chết không rõ?

Từ lần trước khi nàng vì cứu Bùi Vân Khiêm mà xông vào Phượng Loan cung uy hiếp Phùng Thái hậu, nàng đã biết sẽ có ngày bà ta trả thù, nhưng không ngờ tới ngày này lại đến nhanh như vậy, hơn nữa vừa ra tay đã vô cùng tàn nhẫn, bà ta đang cảnh cáo nàng.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay nàng, tiếp theo, bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc, “Đừng sợ, ta tiến cung cùng người.”

Nghe thế, Thẩm Xu mím môi, ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm, trong mắt mang theo sự cảm kích.

Bùi Vân Khiêm nắm chặt tay Thẩm Xu, quay đầu nói với Tần Tuần, “Đi chuẩn bị xe ngựa, bây giờ lập tức tiến cung.”

Tần Tuần khom người cung kính lên tiếng, “Thuộc hạ đi chuẩn bị ngay lập tức.”

Nói xong, Tần Tuần xoay người, từng bước từng bước biến mất trong sân.

Tay chân Tần Tuần rất nhanh nhẹn, không quá lâu đã quay về trước cửa phòng ngủ, “Tướng quân, phu nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong, tuỳ lúc đều có thể xuất phát, thuộc hạ cũng đã chuẩn bị chút điểm tâm trên xe.

Bùi Vân Khiêm gật đầu ‘ừm’ một tiếng, lập tức kéo tay Thẩm Xu đi ra khỏi phủ.



Trên xe ngựa, ánh mắt Thẩm Xu loé lên, trước sau không nói một lời, đôi mắt nôn nóng, hai tay nắm chặt lấy nhau như đang cố gắng nhẫn nại hay cân nhắc điều gì.

Thấy thế, Bùi Vân Khiêm khẽ nhíu mày, hắn không biết Thẩm Xu vì cứu hắn mà không tiếc uy hiếp Phùng Thái hậu, nhưng hôm nay Thẩm Việt rơi xuống nước, người khởi xướng sau lưng là ai hắn cũng có thể đoán ra được bảy tám phần.

Hắn chỉ không hiểu một chuyện, Thẩm Việt đang sống rất tốt trong cung tại sao đột nhiên lại rơi xuống nước?

Ánh mắt Bùi Vân Khiêm loé lên, trong lòng tồn đọng nghi ngờ.

Một lát sau, hắn giật giật thân mình, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay Thẩm Xu.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên tay, Thẩm Xu quay đầu ngước mắt nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, đôi mắt mang theo sương mù mờ mịt.

Thấy biểu tình của Thẩm Xu, trong lòng Bùi Vân Khiêm căng thẳng, muốn nói gì đó với nàng, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt xuống. Cuối cùng, Bùi Vân Khiêm chỉ có thể xoa mồ hôi mỏng trong tay Thẩm Xu, dịu dàng an ủi, “Có ta ở đây, Duệ Vương điện hạ sẽ không có việc gì đâu, ta đã phân phó Tần Tuần mời Diệp Minh Tu tiến cung. Chỉ cần Duệ Vương điện hạ còn có một hơi thở, Diệp Minh Tu nhất định có thể cứu về.”

Nghe vậy, lông mi Thẩm Xu giật giật, ánh mắt cuối cùng cũng có chút gợn sóng.

Thật ra, bây giờ nàng lo lắng cũng không chỉ có tính mạng của Thẩm Xu, bằng hiểu biết cả hai đời của nàng với Phùng Thái hậu, bà ta hẳn là sẽ không lấy mạng Thẩm Việt sớm như thế, dù sao bây giờ Thẩm Việt cũng chính là con át chủ bài duy nhất có thể khống chế nàng, thế lực của Bùi Vân Khiêm hiện nay trong triều vẫn to lớn như cũ, Phùng Thái hậu sao có thể vứt bỏ quân cờ tốt như nàng được chứ.

Mà mục đích của Phùng Thái hậu từ đời tới cuối chỉ có một, đó chính là uy hiếp và cảnh cáo nàng.

Gả vào phủ tướng quân cho tới nay đã được nửa tháng, không phải nàng chưa từng tiếp xúc với mật thám mà Phùng Thái hậu sắp xếp, mỗi lần người nọ tìm nàng đều truyền lời của bà ta, nàng không tránh nổi.

Nhất định là mật thám trong phủ đã báo cáo nhất cử nhất động của nàng với Phùng Thái hậu, nếu không mấy ngày trước bà ta cũng đã không phái người ám sát Bùi Vân Khiêm ở nơi phố xá sầm uất. Vốn dĩ Phùng Thái hậu đã phê bình kín đáo với nàng, ngày ấy vì cứu Bùi Vân Khiêm, dưới tình thế cấp bách lại còn đe doạ bà ta, bây giờ Phùng thị chịu một kích trí mạng, lần này nếu không có chút thành ý thì hẳn là rất khó lừa gạt cho qua chuyện.

Tuy rằng Phùng Thái hậu không trực tiếp lấy đi tính mạng của Thẩm Việt, nhưng Thẩm Việt rơi xuống nước là sự thật, với thủ đoạn dơ bẩn trong cung, nếu như đệ ấy còn ở trong cung thì sẽ có ngày bị người ta ức hiếp nhiều hơn, ném vào trong nước cũng chỉ là một trong số ít.

Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Xu lại bắt đầu tự trách.

Nửa canh giờ sau, xe ngựa chậm rãi dừng ở cửa cung.

Tần Tuần đứng ở cửa xe ngựa, “Tướng quân, phu nhân, đã đến cửa cung, xe ngựa không được vào.”

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm lên tiếng, trước tiên đỡ Thẩm Xu xuống xe.

Người Phùng Thái hậu phái tới đón đã đợi Thẩm Xu ở cửa, thấy hai người vừa xuống xe ngựa đã lập tức tới nghênh đón, hành lễ với Bùi Vân Khiêm và Thẩm Xu, không nhìn ra được một phần sai lầm nào.

“Bái kiến Linh An công chúa, Bùi đại tướng quân.”

Người tới chính là thân tín của Phùng Thái hậu, chưởng sự cô cô của Phượng Loan cung, Tạ Yến Thanh.

Thẩm Xu rũ mắt nhàn nhạt lên tiếng, “Yến Thanh cô cô miễn lễ.”

“Đa tạ công chúa.” Nói rồi, Tạ Yến Thanh chậm rãi đứng thẳng, hơi hơi cúi đầu, “Thái hậu nương nương đang đợi công chúa ở Phượng Loan cung, mời công chúa theo nô tỳ.”

Nghe vậy, Thẩm Xu quay đầu nhìn Bùi Vân Khiêm một cái.

Bùi Vân Khiêm lập tức hiểu ý, chậm rãi mở miệng nói, “Công chúa đi đi, thần ở cửa cung chờ Diệp Minh Tu, đến lúc đó lập tức tới chỗ Duệ Vương điện hạ trị liệu.”

Thẩm Xu khẽ gật đầu, xoay người đi theo Tạ Yến Thanh tới Phượng Loan cung.

Bùi Vân Khiêm đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Thẩm Xu, cảm xúc trong mắt không rõ.

Một lúc lâu sau, hắn mới xoay người nhìn về phía Tần Tuần, “Đi tra xem hôm nay Duệ Vương rơi xuống nước lúc nào.”

Tần Tuần nghe lệnh gật đầu rồi xoay người đi vào trong cung.

Phượng Loan cung.

Trên mặt Thẩm Xu không có biểu tình gì, đôi tay đan nhau đặt ở trước bụng, đi theo Tạ Yến Thanh chậm rãi bước vào đại điện.

Ghế chủ vị, Phùng Thái hậu đang nhắm mắt dưỡng thần, thấy Thẩm Xu tới cũng không nhúc nhích.

Thẩm Xu chậm rãi tiến lên phía trước, đôi tay đưa qua đỉnh đầu, cúi người quỳ xuống hành lễ, “Thẩm Xu bái kiến Thái hậu nương nương, Thái Hậu nương nương vạn phúc kim an.”

Nghe vậy, Phùng Thái hậu mới giật mí mắt, có chút phản ứng nhưng lại không mở mắt, cũng không mở miệng bảo Thẩm Xu bình thân.

Thẩm Xu biết bà ta đang muốn ra oai phủ đầu với nàng, muốn sau này nàng nghe lời, để cho bà ta lợi dụng. Phùng Thái hậu không nói chuyện, Thẩm Xu cũng không nhúc nhích tiếp tục quỳ, nàng biết chỉ có thể để cho bà ta tiêu bớt sự tức giận, nàng mới có thể bàn đến điều kiện với bà ta.

Hai bên giằng co gần nửa canh giờ, Phùng Thái hậu mới mở mắt nhìn qua, thấy Thẩm Xu hôm nay coi như thông minh, bà ta dựa vào lưng ghế, “Xu Nhi tới rồi sao, bình thân đi.”

Nghe vậy, Thẩm Xu thở khẽ một hơi, chậm rãi đứng dậy cười nhạt, “Đa tạ Thái hậu nương nương.”

Phùng thị khẽ hừ một tiếng, nhìn Thẩm Xu với ánh mắt đắc ý, biết rõ còn hỏi, “Sao hôm nay Xu Nhi lại có thời gian rảnh tới thăm ai gia vậy?”

Lông mi Thẩm Xu run run, tuy rằng biết Phùng Thái hậu cố ý, nhưng nàng cũng không thể để bà ta nhìn ra một chút nào không vui. Trên mặt mang theo ý cười nhạt, ngước mắt nhìn, dịu dàng nói, “Thái Hậu nương nương nói đùa, không phải Thái Hậu nương nương phái người triệu nhi thần tiến cung sao?”

Nghe vậy, Phùng Thái hậu làm ra vẻ đột nhiên nhớ ra, gật đầu ‘ồ’ một tiếng, không mặn không nhạt nói, “Xem ra là ai gia lớn tuổi, gần đây có chuyện lúc nhớ lúc quên.”

Nói rồi, khoé miệng bà ta mang theo ý cười sâu xa, ngẩng đầu nhìn Thẩm Xu, “Ai gia không nhớ hôm nay kêu ngươi tới làm gì, ngươi cứ về trước đi, chờ ai gia nghĩ xong sẽ triệu ngươi tiến cung.”

Nghe vậy, trên mặt Thẩm Xu vẫn duy trì biểu tình như vừa rồi, mày khẽ nhíu lại khó phát hiện, nàng rũ mắt cúi người quỳ xuống, “Nhi thần biết sai, Thái Hậu nương nương bớt giận.”

Vừa dứt lời, bên tai lập tức truyền tới tiếng cười sắc bén của Phùng thị, một lúc lâu sau, bà ta hơi hơi nghiêng người, đứng dậy chậm rãi đi xuống.

Bà ta đứng trước mặt Thẩm Xu, giống như ban ân khom lưng xuống, nâng cằm Thẩm Xu lên, “Ngày ấy lúc uy hiếp ai gia, ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay không?”

Lông mi Thẩm Xu run run, thấp giọng mềm mại, “Nhi thần biết sai rồi, là nhi thần không biết tự lượng sức mình, vọng tưởng châu chấu đá xe.”

Nghe vậy, ý cười trên mặt Phùng Thái hậu càng sâu, buông Thẩm Xu ra lạnh lùng nói, “Biết thì tốt, lần này chỉ là cảnh cáo nho nhỏ, nếu còn có lần sau, thứ ngươi mất đi không chỉ có tính mạng Thẩm Việt đâu, rõ chưa?”

Thẩm Xu khẽ gật đầu, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vành mắt hơi đỏ lên, làm ra vẻ quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, dáng vẻ chịu nhục, dịu dàng nói, “Nhi thần đã biết.”

Phùng Thái hậu nhìn Thẩm Xu hừ lạnh một tiếng, tức giận trong lòng nháy mắt cũng tiêu tan không ít, tiểu nha đầu này còn vọng tưởng muốn ngồi lên đầu bà ta, đúng là không biết tự lượng sức mình, nếu như không cho một lời cảnh cáo thì đúng là đã xem bà ta là giấy rồi.

Trầm mặc một lúc, Phùng Thái hậu nhớ tới lời Thẩm Xu nói ngày ấy, chuyện kia đã bị Thẩm Xu biết được cũng là một tai hoạ ngầm, nếu không phải giữ lại Thẩm Xu còn có tác dụng, bà ta có một vạn biện pháp khiến Thẩm Xu vĩnh viễn phải câm miệng.

Phùng Thái hậu cân nhắc trong lòng một lúc lâu rồi mới mở miệng lần nữa, “Xu Nhi còn nhỏ, lần này ai gia không so đo với Xu Nhi, chỉ cần về sau Xu Nhi ngoan ngoãn nghe lời, ai gia đảm bảo Duệ Vương sẽ không xảy ra những chuyện như ngày hôm nay nữa, từ trước đến nay ai gia là người giữ lời, thế nào?”

Thẩm Xu hơi híp mắt che đi vẻ lạnh lẽo trong mắt, cúi thấp đầu khẽ nói, “Đều nghe Thái Hậu nương nương làm chủ.”

Nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng Phùng Thái hậu cũng chậm rãi rơi xuống, mặc dù đã khá hơn một chút, nhưng dù sao quan hệ giữa bà ta với Thẩm Xu cũng là khắc chế lẫn nhau, là bà ta đã xem thường tiểu tiện nhân Thẩm Xu này rồi!

Chỉ là bà ta có chút khó hiểu, tại sao ngày đó Thẩm Xu liếc mắt một cái là nhận ra thứ trong hộp kia chính là nhục thung dung, lại còn biết được công hiểu của nó? Thứ kia bình thường rất hiếm có ở Trung Nguyên, chỉ có ở Mạc Bắc mới có thể nhìn thấy.

Nhưng bây giờ, bà ta lười so đo với Thẩm Xu, dù sao hôm nay cũng còn một chuyện quan trọng hơn muốn Thẩm Xu đi làm.

Nghĩ vậy, Phùng Thái hậu nâng mí mắt, dư quang liếc Thẩm Xu một cái, nhàn nhạt nói, “Đứng lên đi, đừng quỳ nữa.”

Nói rồi, Phùng Thái hậu phất tay với Tạ Yến Thanh, “Tới đây, ban toạ cho Linh An công chúa.”

Nói xong, Phùng Thái hậu chậm rãi xoay người trở về ghế chủ toạ phía trên.

Thẩm Xu lên tiếng rồi chậm rãi đứng dậy, quy củ ngồi xuống.

Trên chủ vị, Phùng Thái hậu khẽ đỡ ống tay áo, ngước mắt nhìn Thẩm Xu mở miệng nói, “Hôm nay ai gia tìm ngươi tới là có một chuyện khác muốn ngươi làm, hi vọng lần này ngươi đừng để ai gia thất vọng.”

Nghe vậy, trái tim Thẩm Xu đột nhiên trùng xuống, lần trước bà ta dùng ngữ khí thế này để nói chuyện với nàng là hôm đại hôn, ngày ấy, bà ta muốn nàng làm tai mắt truyền tin tức, tuỳ thời giết chết Bùi Vân Khiêm.

Bây giờ, sợ là có liên quan tới Bùi Vân Khiêm.

Lông mi Thẩm Xu run run, thở nhẹ một hơi, chậm rãi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Phùng Thái hậu, mở miệng nói, “Thái Hậu nương nương cứ nói đi đừng ngại, lần này Xu Nhi sẽ không để Thái Hậu nương nương thất vọng, dù sao thì tính mạng của Xu Nhi và đệ đệ cũng đang nằm trong tay Thái Hậu nương nương, người chỉ cần làm một động tác nhỏ thôi cũng lấy được mạng của tỷ đệ nhi thần, trước đây là Xu Nhi hồ đồ.”

Nghe vậy, khoé miệng Phùng Thái hậu cong cong, ý cười càng sâu, từ trước đến này dã tâm bà ta bừng bừng, mưu toan muốn nắm giữ triều chính, nếu không phải có sát thần Bùi Vân Khiêm kia trong triều, Sở kinh thành sớm đã thay đổi thời tiết, thiên hạ Bắc Lâm này của họ Thẩm hay họ Phùng cũng không biết được.

Mà hiện giờ, cuộc nói chuyện với Thẩm Xu không thể nghi ngờ đã thổi phồng Phùng Thái hậu lên tận trời, trong lòng bà ta vui mừng nhưng sát tâm với Bùi Vân Khiêm lại lớn hơn vài phần. Nếu không phải trong triều có chướng ngại vật là Bùi Vân Khiêm này, Bắc Lâm đã sớm thay tên đổi họ, bà ta cũng không bị quản chế bởi một thần tử!

Nghĩ vậy, trong mắt bà ta hiện lên sát khí không thể che giấu, nhìn Thẩm Xu gằn từng chữ một, “Sổ sách này là chứng cứ mấy năm nay Bùi Vân Khiêm nắm giữ triều chính, ai gia muốn ngươi lặng lẽ bỏ nó vào trong thư phòng của Bùi Vân Khiêm, trợ giúp ai gia diệt trừ hắn!”

Nói rồi, Phùng Thái hậu lấy một cuốn sách bên cạnh đưa tới tay Tạ Yến Thanh. Tạ Yến Thanh hiểu ý nhận lấy rồi đi xuống, khom người đưa tới trước mặt Thẩm Xu.

Đôi mắt Thẩm Xu trầm xuống, bất động thanh sắc che giấu cảm xúc, sợ rằng lộ ra giấu vết bị Phùng Thái hậu phát hiện, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Thẩm Xu gật đầu, cười nhạt nhận lấy quyển sổ trên tay Tạ Yến Thanh, tiếp theo ngẩng đầu nhìn về phía Phùng thị, đôi mắt mờ mịt, “Đây là?”

Phùng Thái hậu không nói gì, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm rồi mới nhìn về phía Thẩm Xu giương cằm, ý bảo nàng tự xem.

Thấy sắc mặt bà ta, trái tim Thẩm Xu đập mạnh, trực giác nói cho nàng biết đồ trên tay không phải là sổ sách bình thường.

Trong lòng nàng nổi lên dự cảm xấu, chậm rãi cúi đầu, nhíu mày một lúc rồi mới mở sách ra.

Thẩm Xu nhíu mày, cẩn thận đọc nội dung trong quyển sách, càng về sau, lông mày nàng càng nhíu chặt, trong lòng cũng càng cảm thấy nghiêm trọng, giờ phút này thậm chí nàng có thể nghe được tiếng tim mình đập thật mạnh.

Lật được một nửa, ngón tay của Thẩm Xu đã phát run, từng chữ trong quyển sách này đều là ‘bằng chứng’ những năm nay Bùi Vân Khiêm mua bán quan tước, tự mình cắt xén quân lương, tàn hại đồng bào, thông đồng với địch phản quốc.

Thẩm Xu cố gắng điều chỉnh hô hấp, một lúc sau mới tìm được lại giọng nói của mình, chậm rãi nhìn về phía Phùng Thái hậu phía trên đang nhàn nhã thưởng trà quan sát biểu tình của nàng, có chút không thể tin được mà nói, “Đây… đều là Thái Hậu nương nương an bài? Cái gọi là chứng cứ?”

Phùng Thái hậu nhàn nhạt liếc Thẩm Xu một cái, “Ngươi chỉ cần làm theo ai gia nói, tìm cơ hội đặt thứ trên tay vào thư phòng Bùi Vân Khiêm, ai gia sớm đã sắp xếp người truyền tin tức, chuyện khác không cần ngươi nhọc lòng.”



Nghe vậy, Thẩm Xu cười lạnh trong lòng, từng lời trong cuốn sổ này đều khiến người ta phạm tội chém đầu tru di cửu tộc, toàn bộ tội danh kết hợp với nhau cũng đủ để khiến toàn bộ Bùi phủ bị giam vào ngục.

Đến lúc đó đừng nói là Bùi Vân Khiêm, thậm chí là toàn bộ Bùi phủ từ trên xuống dưới hơn trăm người, ngay cả Thẩm Xu nàng sợ rằng cũng không thể may mắn thoát khỏi. Oán hận của nàng với Phùng Thái hậu chất chứa rất sâu, cái gì mà giết Bùi Vân Khiêm sẽ để nàng mang theo Thẩm Việt tới đất phòng, dùng chuyện ma quỷ này tới lừa gạt nàng, thật sự coi nàng là đứa trẻ ba tuổi rưỡi không hiểu chuyện sao?

Nếu như Bùi Vân Khiêm thật sự vì quyển sổ này mà bị giam vào ngục, người chết đầu tiên sợ rằng sẽ là Thẩm Xu nàng!

Đến lúc đó, không phải chết dưới kiếm của Bùi Vân Khiêm thì cũng là chết vì ly rượu độc của Phùng Thái hậu.

Bà ta coi nàng là đồ ngốc, dễ dàng bị lừa đến thế sao?

Trầm mặc một lúc, Thẩm Xu rũ mắt giấu đi sự lạnh lẽo, sau đó mới lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Thái hậu, nhàn nhạt nói, “Cho ta gặp đệ đệ, ta muốn chắc chắn Thẩm Việt an toàn.”

Nghe vậy, Phùng Thái hậu nghiêng người dựa vào trên bàn, một tay chống đầu chậm rãi mở miệng, “Tạm thời thì không được, nhưng ai gia cam đoan với ngươi, Thẩm Việt bây giờ vẫn sống tốt, ngươi yên tâm đi, ai gia đã mời thái y từ sớm, lúc này có lẽ Thẩm Việt đã tung tăng nhảy nhót ăn kẹo ở phía sau điện.”

Đôi mắt Thẩm Xu xẹt qua một tia khác thường, con ngươi tinh xảo sắc bén nhìn Phùng Thái hậu một lúc cũng không mở miệng nói chuyện nữa.

Thấy thế, bà ta cười nhạt, “Bây giờ ngươi chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ai gia, không phải sao?”

Không chờ Thẩm Xu nói chuyện, Phùng Thái hậu đã mở miệng nói tiếp, “Nếu như còn có lần tiếp theo, ai gia không thể đảm bảo lần sau đứng trước mặt người chính là Thẩm Việt tung tăng nhảy nhót hay là một khối thi thể đã lạnh đâu.”

Phùng Thái hậu lạnh lùng liếc qua, ngữ khí uy hiếp không hề che giấu.

Một lúc lâu sau, Thẩm Xu cười khẽ lên tiếng đáp ứng.

Thấy Thẩm Xu đã đồng ý, khoé miệng Phùng Thái hậu xẹt qua ý cười, nâng tay khẽ xoa ấn đường*, mở miệng nói, “Được rồi, hôm nay ai gia cũng mệt mỏi, ngươi trở về đi.”

(*khoảng cách giữa hai lông mày)

Nói rồi, Phùng Thái hậu chậm rãi được Tạ Yến Thanh đỡ dậy, đi vào tẩm cung.

Thẩm Xu cúi đầu hành lễ, “Cung tiễn Thái Hậu nương nương.”

Dịu dàng trước sau như một nhưng hai mắt lại lộ ra sự lạnh lẽo.

Một lúc lâu sau, Thẩm Xu khẽ thở phào nhẹ nhõm, cất cuốn sách trên tay, xoay người ra khỏi Phượng Loan cung.

Ngoài cửa Phượng Loan cung, Tần Tuần sớm đã chờ ở cửa, thấy Thẩm Xu ra lập tức khom người, “Phu nhân, tướng quân bảo thuộc hạ chờ phu nhân ở đây.”

Thẩm Xu nắm chặt cuốn sách ở ống tay áo, giương mắt nhìn qua, “Tướng quân đâu rồi?”

“Tướng quân có việc cần xử lý, bảo thuộc hạ đi đón phu nhân trước.”

Thẩm Xu không nghĩ nhiều, tuỳ ý gật đầu rồi đi theo Tần Tuần.

Đi được một nửa, Thẩm Xu mới phát hiện, Tần Tuần không đưa nàng ra khỏi cung mà là đi về hướng Ngự Hoa Viên.

Thẩm Xu dừng bước, “Tần Tuần, chúng ta đi đâu đây?”

Tần Tuần cung kính nói, “Phu nhân đừng nóng vội, là tướng quân phân phó đưa người tới Ngự Hoa Viên chờ.”

Đang nói, Tần Tuần đưa Thẩm Xu tới nơi rồi tiếp tục, “Thuộc hạ vẫn còn có việc phải làm, phu nhân đợi một lát là có thể gặp được tướng quân.”

Nói xong, không chờ Thẩm Xu đáp lại đã vội vã rời đi.

Thẩm Xu nhíu mày, nhưng vẫn theo lời Tần Tuần nói đứng tại chỗ chờ Bùi Vân Khiêm.

Nhưng qua nửa canh giờ cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, nếu không phải là Tần Tuần đưa nàng tới đây, nàng sợ rằng đã bị ai lừa rồi.

Vốn dĩ Thẩm Xu đã bị lời nói của Phùng Thái hậu làm cho tinh thần và thể xác mệt mỏi, hiện tại lại bị Bùi Vân Khiêm bắt ở đây chờ cả nửa ngày, trên người còn mang theo một quyển sách ‘cấm’, bây giờ nàng không có kiên nhẫn chờ đợi, xoay người muốn đi vào sâu trong Ngự Hoa Viên tìm người.

Chưa đi được bao lâu, bên tai đã truyền tới tiếng cười khẽ, bước chân Thẩm Xu ngừng lại, giương mắt đã trông thấy ở núi giả cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc, trước mặt còn có một vóc dáng thấp hơn Bùi Vân Khiêm khá nhiều, chỉ là hơn nửa thân mình của người nọ đều ẩn sau núi giả, Thẩm Xu nhìn không rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhất thời lại không nghĩ ra ai.

Thẩm Xu ghé sát lại một chút, không nghe rõ hai người bọn họ đang nói cái gì, chỉ mơ hồ cảm nhận được sắc mặt Bùi Vân Khiêm không tốt lắm, khuôn mặt lạnh lùng nhíu chặt lông mày, môi mỏng không ngừng khép mở không biết đang nói chuyện gì.

Thấy thế, Thẩm Xu lại tiến thêm vài bước, không cẩn thận làm rớt đá trên núi giả xuống đất, phát ra tiếng vang không nhỏ, nàng nhanh chóng trốn phía sau núi giả.

Bùi Vân Khiêm nghe thấy âm thanh này lập tức lạnh lùng đưa mắt nhìn qua, vừa hay thấy được một màn Thẩm Xu hoảng loạn trốn tránh.

Mà người trước mặt Bùi Vân Khiêm sau khi nhìn thấy Thẩm Xu lại theo bản năng lui về phía sau núi giả, che giấu toàn bộ thân mình. Rồi sau đó lại thấp giọng nói thêm vài câu với Bùi Vân Khiêm mới nhanh chóng biến mất ở phía cuối Ngự Hoa Viên.

Người nọ đi rồi, Bùi Vân Khiêm đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới nhấc chân bước đi.

Hắn đứng phía sau núi giả mà Thẩm Xu đang trốn, một lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng, “Tới cũng tới rồi, trốn làm gì?”

Nghe vậy, trái tim Thẩm Xu đột nhiên trầm xuống, nàng chậm rãi dịch bước đi ra khỏi núi giả, thấp giọng gọi một tiếng, “Tướng quân.”

Bùi Vân Khiêm cúi đầu nhìn nàng, khẽ ‘ừm’ một tiếng.

“Tướng quân, Diệp thần y có nói đệ đệ của ta sao không?”

“Duệ Vương điện hạ không sao hết, chỉ bị nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ khoẻ.”

Nghe Bùi Vân Khiêm nói vậy, Thẩm Xu mới yên lòng, không biết vì sao chỉ cần là những điều Bùi Vân Khiêm đều khiến nàng tin tưởng vô điều kiện.

Hôm nay tiến cung, người nên gặp hay không nên gặp Bùi Vân Khiêm đều đã gặp cả, thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của Thẩm Xu, một lúc lâu cũng không nói gì, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay Thẩm Xu, dịu dàng mở miệng, “Sắc trời không còn sớm nữa, nên hồi phủ rồi.”

Nghe vậy, cuối cùng Thẩm Xu cũng khôi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Khiêm, khoé miệng cười nhạt một cái, nhẹ nhàng gật đầu.

Chiều hôm buông xuống, xe ngựa chậm rãi dừng ở phủ tướng quân.

Thẩm Xu được Bùi Vân Khiêm đỡ xuống xe ngựa, nhưng nàng đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn xuống.

Nàng xoay người lại, ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt lộ ra nghi hoặc, “Tướng quân không xuống sao?”

Nghe vậy, lông mi Bùi Vân Khiêm run run, rũ mắt nhàn nhạt nói, “Bổn tướng quân đột nhiên nhớ ra còn có việc cần xử lý, người vào trong trước đi, muộn một chút thần sẽ trở về.”

Thẩm Xu ‘ồ’ một tiếng, thu hồi ánh mắt khẽ gật đầu, được Lâm Lãng sớm đã đợi ở cửa đỡ về phòng.

Ngoài xe ngựa, Tần Tuần nghe thấy Bùi Vân Khiêm nói còn có việc cần xử lý thì có chút sững sờ, một lúc sau mới khôi phục tinh thần xoay người nhìn hắn, “Tướng quân còn có việc gì cần xử lý?”

Thẩm Xu đi rồi, sắc mặt Bùi Vân Khiêm trầm xuống trong nháy mắt, đưa tay kéo màn xe ngựa, lạnh giọng nói hai chữ, “Tiến cung.”

Sáng sớm Lâm Lãng đã biết Thẩm Xu và Bùi Vân Khiêm cùng vào cung, đã chuẩn bị sẵn bữa tối trước khi hai người trở về.

Nhưng hôm nay Thẩm Xu nhìn một bàn mỹ vị cũng không nhấc tay nổi, quyển sách dưới ống tay áo như một quả bom nổ chậm, cuộc sống thoải mái mà nàng đã dần thay đổi.

Từ khi nàng trở về, Lâm Lãng phát hiện ra Thẩm Xu vẫn luôn tâm sự nặng nề, bữa tối nàng ấy chuẩn bị cũng đều là món Thẩm Xu thích ăn, nhưng hôm nay Thẩm Xu chưa ăn được mấy miếng đã buông đũa, ngồi ngây người trong phòng mấy canh giờ liền.

Lâm Lãng cho rằng Thẩm Xu lo lắng cho Thẩm Việt nên cũng không nói nhiều, thu dọn đồ ăn trên bàn rồi tới phòng bếp làm điểm tâm ngày thường Thẩm Xu thích ăn, miễn cho ban đêm Thẩm Xu đói bụng.

Nhưng tâm trí Thẩm Xu bây giờ hoàn toàn đặt ở ‘chứng cứ’ trên tay, mỹ vị điểm tâm trong mắt nàng cũng rất vô vị.

Thẩm Xu ngồi ở trên giường, trong đầu không ngừng nghĩ tới lời nói của Phùng Thái hậu ngày hôm nay, nàng cảm giác như đã quên mất thông tin nào đó, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.

Phùng Thái hậu không thể nào chỉ có đúng một cái ‘chứng cứ’ này, bây giờ nàng và bà ta khắc chế lẫn nhau, nhưng tất nhiên rằng bà ta không hề tin tưởng nàng, vậy nên nếu nàng đoán không sai, ‘chứng cứ’ trên tay nàng sớm đã có người nhân lúc bọn họ tiến cung mà đặt trong thư phòng Bùi Vân Khiêm, mà Phùng Thái hậu hôm nay nói ra điều này chỉ là để thử nàng mà thôi.

Nghĩ vậy, cuối cùng Thẩm Xu cũng biết mình quên mất cái gì, không dám trì hoãn, nhân lúc Bùi Vân Khiêm còn chưa trở về chạy tới thư phòng của hắn.

Nhưng nàng không biết, chân trước vừa tránh người vào trong thư phòng, sau lưng đã có người không chờ được mà tố giác nàng với Bùi Vân Khiêm.

Một bên khác, sau khi Bùi Vân Khiêm xuống xe ngựa đã vội vàng đi tới thư phòng, nghĩ đến những gì tra được trong cung, hắn híp mắt.

Không ngờ Phùng Thái hậu lại dám động tay động chân trong phủ của hắn, xem ra gần đây nhân lúc hắn bận rộn mà đã trà trộn, dạo này hắn chỉ lo cho Thẩm Xu mà không để ý đến việc trong triều, nhiều người đã quên mất hắn là ai!

Bây giờ cần cho ai đó nhớ lại rồi.

Đang suy nghĩ, Bùi Vân Khiêm từ xa đã thấy Thẩm Xu rón rén vào trong thư phòng của hắn.

Bùi Vân Khiêm híp mắt, trong lòng đột nhiên trùng xuống, giống như có một cục đá lớn đánh thẳng vào lòng, bàn tay dưới ống tay áo không tự giác siết chặt, gân xanh nổi lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn bóng dáng Thẩm Xu.

Thẩm Xu, nàng đừng khiến ta thất vọng. Trên đời này ai cũng có thể phản bội ta, chỉ có nàng là không thể.

Tần Tuần vẫn luôn theo sát bên cạnh Thẩm Xu, tất nhiên cũng thấy Thẩm Xu cố ý tránh người lặng lẽ vào trong thư phòng.

Hắn cân nhắc một lúc rồi mới mở miệng, “Tướng quân… phu nhân…”

Trên mặt Bùi Vân Khiêm không có biểu tình gì, nhàn nhạt nói, “Qua đó xem xem.”

Dưới ánh trăng, Bùi Vân Khiêm và Tần Tuần đứng ngoài cửa sổ, lạnh lùng nhìn Thẩm Xu đang tìm kiếm lung tung trong thư phòng.

Một lúc lâu sau, khi hắn thấy rõ Thẩm Xu đang làm gì, khoé miệng Bùi Vân Khiêm chậm rãi cong lên, bàn tay nắm chặt dưới ống tay áo cũng dần thả lỏng.

“Đi thôi.”

Nghe vậy, Tần Tuần sửng sốt, “Tướng quân sợ rút dây động rừng?”

Trong mắt Bùi Vân Khiêm chan chứa thâm tình, khoé miệng cong cong.

“Không phải, ta sợ doạ đến nàng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Sủng Vi Thượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook