Chương 105:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Lý ma ma mấy ngày nay ở trong sân thực sự rất xấu hổ. Loại thám tử nằm vùng này, từ xưa đến nay không có mấy người có kết cục tốt. Lý ma ma bà có thể ra được phòng khách vào được phòng bếp, chính là ma ma nhất đẳng của vương phủ, thể diện cỡ nào!
Kết quả nhận một chuyến công việc này của chủ tử, không giữ được lễ tiết, uổng công làm kẻ lừa đảo lừa gạt khuê nữ. Cho nên cũng không trách được Miên Đường lạnh mặt với nàng. Chỉ là thời gian bà cùng Miên Đường ở chung thật sự cũng không tính là ngắn, biết rõ nàng xuất thân không tốt, nhưng làm sao bây giờ, Miên Đường tiểu nương tử lại khiến người ta vô cùng yêu thích.
Không biết vì sao đột nhiên lại cùng Liễu nương tử cãi nhau quyết liệt, lão ma ma đến tột cùng nhân tình lõi đời ý chí sắt đá cũng không dễ chịu chút nào. Không nghĩ tới chính là, Miên Đường lại đột nhiên thành tâm nói xin lỗi với mình, cái này thật đúng là dọa chết bà rồi! Lập tức vội vàng nói không chịu nổi những lời này của phu nhân.
Miên Đường cười cười: "Đừng gọi ta là phu nhân, ta cũng không thành thân với hắn, chỉ gọi ta là Liễu cô nương thôi."
Đạo lý là đạo lý này, nhưng Lý ma ma lại cảm thấy khó chịu thở dài, cũng không lên tiếng nữa, chỉ giúp Liễu Miên Đường rửa rau, thái thịt. Bởi vì có người vào giúp đỡ nên Miên Đường làm cũng nhanh hơn, sau khi cho vào nồi xào gia vị, liền bày ra đĩa. Mà Lý ma ma còn làm thêm những món ăn phụ khác bưng lên bàn trước. Cho nên chờ Miên Đường bưng mâm vào trong phòng, Thôi Hành Chu đã cùng đại cữu cữu của nàng ngồi xếp bằng ở trên kháng bàn bắt đầu uống rượu.
Bất quá Lục Tiễn bởi vì trên người có thương tích nên không thể uống rượu, bắt buộc phải nước nóng thay thế.
Lúc đầu, hắn thật không ngờ Thôi Hành Chu sẽ chủ động ăn cơm cùng mình, không khỏi hoài nghi hắn lại tới nói mấy lời khách sáo. Miên Đường lúc trước ở trên núi Ngưỡng mang danh "Lục Văn" làm những chuyện kia, ngoại trừ Lục Tiện và đệ đệ hắn, Lục Mộ ra, ai cũng không biết, ngay cả cha trong nhà cũng bị lừa gạt một cách dễ dàng. Cho nên Lục Tiễn cũng không sợ đám tiêu sư dưới tay mình bị thủ hạ của Thôi quân gia thẩm vấn, sẽ nói lỡ miệng. Nhưng nếu Thôi quân gia luôn nói bóng nói gió, bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra, như vậy sẽ làm cho con người ta có chút không có cách nào đối phó, chỉ có con đường bất lực chịu trận.
Nhưng đợi đến khi hẳn lên xong kế hoạch, Thôi Hành Chu cũng không dẫn người lên núi, chỉ hỏi Lục tiên sinh một chút về phong thổ nhân tình Tây Bắc, mấy chuyện thú vị về ăn uống, rồi sinh hoạt ở đây, ngoài ra không còn gì khác.
Lục Tiện ở Tây Bắc đã lâu, đối với những thứ này tự nhiên rất quen thuộc. Vì thế hai người một hỏi một đáp, nói chuyện dần dần nhiều hơn.
Sức lực nhàn nhã như vậy, không khác gì tán gẫu việc nhà cả. Thấy hắn không đề cập tới chuyện núi Ngưỡng phản loạn, Lục Tiễn cũng dần dần yên lòng, chẳng qua lúc đầu rất khó tự tại như Thôi Hành Chu. Thế nhưng lúc Hoài Dương Vương muốn hạ sĩ chiêu hiền đãi sĩ, giọng điệu thân thiện, khiến người quen biết hắn đều không dám nhận.
Hơn nữa cách ăn nói của hắn vốn đã thể hiện hắn là người rất có kiến thức, nói chuyện phiếm với người này thì tuyệt đối sẽ không cảm thấy nhàm chán. Lục Tiện thân là người trong giang hồ, nguyên bản cũng là người thích nói chuyện kết giao, tình nghĩa giữa nam nhân đôi khi chỉ cần dăm ba câu liền sẽ nóng nảy tăng lên. Đợi đến khi một bàn đồ ăn thấy đáy, Lục Tiện đã cảm thấy nếu như vị Thôi Cửu này cùng ngoại sanh nữ lúc trước cưới hỏi đảng hoàng, thì sẽ là một đôi phu thê nhỏ xứng đôi cỡ nào! Trong lúc Miên Đường bưng đồ ăn, thấy Thôi Cửu gia và Đại cữu cữu của mình đang đánh nhau kịch liệt, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Thôi quân gia ở phố Bắc Linh Tuyền lâu như vậy, cũng chưa từng thấy nói chuyện với hàng xóm nào quá ba câu. Sao hôm nay lại nhiệt tình ân cần với một tiêu sư vận chuyển khoáng sản tư nhân như vậy?
Miên Đường đưa đồ ăn xong, liền muốn đi ra ngoài. Nhưng Thôi Hành Chu lại chủ động nhích người vào trong giường nói: "Đại cữu cữu cũng không phải người ngoài, ngươi cũng lên bàn ăn đi, mấy món ăn này để nha hoàn bưng là được."
Trước kia khi Triệu Tuyền đến nhà ăn cơm, Miên Đường đều phải tránh hiềm nghi trốn vào trong sương phòng ăn, cho nên lần này Thôi Hành Chu chủ động mở miệng, để Miên Đường ở lại cùng ăn.
Miên Đường đứng suy nghĩ một chút rồi nói: "Không được, ta sang phòng bên cạnh ăn cũng được mà ..."
Đại cữu cữu đương nhiên không phải người ngoài, nhưng Thôi quân gia nếu không phải phu quân của nàng, lại ngồi cùng bàn ăn cơm, cũng có chút hiềm nghi muốn dựa vào người khác.
Liễu Miên Đường cảm thấy mình mặc dù không cần phải đối xử lạnh lùng với Thôi Cửu, nhưng cũng phải phân rõ trong ngoài, tránh hiềm nghi thì tốt hơn. Nhưng Thôi Hành Chu lại không muốn để nàng tiếp tục không được tự nhiên với mình, chỉ đưa tay kéo nàng lên giường, sau đó phân phó nha hoàn lấy đĩa bát đũa sạch sẽ đặt ở trước mặt nàng, lại gắp cho nàng món tôm hầm dấm đường nàng thích ăn nhất.
Vùng đất hoang dã Kim Giáp Quan Tây Bắc vốn là không có tôm. Đây là do mấy ngày trước Thôi Hành Chu phân phó người đi thôn trấn cách đó khá xa mua với giá cao mang về. Lúc ấy làm như vậy, chẳng qua là muốn cho Miên Đường ăn vui vẻ một chút, nhưng ai ngờ đợi đến khi tôm tới nơi thì phu thê hai người giả ân ái lần này cũng là lần cuối cùng. Miên Đường nhìn con tôm ánh vàng rực rỡ, tự nhiên biết đây là Thôi Cửu phân phó người cố ý mua tới cho mình.
Mặc dù hắn thật sự đúng là đã lợi dụng mình, động cơ cũng không được thuần khiết, nhưng ngày thường đối với nàng thật sự cũng là dùng tâm tư của người tốt mà mà đối đãi......
Mẫu thân của Miên Đường qua đời từ rất sớm. Phụ thân và huynh trưởng của nàng cũng bày biện bình thường, cho tới bây giờ chưa từng quan tâm tới Miền Đường. Điều này cũng làm cho Miên Đường trở thành một thiếu nữ mà khi được người khác đối tốt, sẽ không phòng bị mà đối tốt lại, nguy hiểm mà lại nghĩ là an toàn. Thôi Cửu đối xử với nàng rất tốt, từng chút từng chút một, trong một năm đầu tuy rằng chưa từng có cái gì.
Nhưng sau khi chuyển đến Linh Tuyền trấn, những chuyện đã qua, thật sự là cả đời đều khó quên. .
Cho nên hắn gắp thức ăn đến, Miên Đường cũng yên lặng ăn. Trong lúc nhất thời, Lục Tiễn nhìn đôi nam nữ như đôi vợ chồng nhỏ trước mắt, thấy thế nào cũng rất xứng đôi. Ngoại sanh nữ tuy rằng đã nghĩ thông suốt, chỉ muốn bỏ đi, nhưng người làm cữu cữu như hắn sao có thể làm việc hồ đồ như vậy?
Phải biết rằng, trước khi hắn bị vạch trần âm mưu, ngoại sanh nữ cùng phu quân nàng vốn luôn thân mật như vậy, không một động tác dư thừa, hắn cũng không để cho người khác nói xấu nàng bao giờ, cũng không để nàng chịu khổ.
Hai người như vợ chồng son, đang yên đang lành lại chia ly như vậy, hắn nhìn thế nào cũng thấy thật đáng tiếc! Cho nên đợi đến khi bàn tiệc hòa hợp, Lục Tiễn liền chủ động hỏi ý tứ của Thôi Cửu.
"Miên Đường lúc trước gặp nạn, được quân gia ra tay, có thể bảo tồn tánh mạng, ân cứu mạng này, trên dưới Lục gia chúng ta suốt đời khó quên. Tại hạ lấy nước thay rượu kính quân gia một chén."
Một phần tình cảm này, Thôi Hành Chu đương nhiên sẽ nâng chén đáp lễ, cùng Lục Tiễn uống một chén. Lục Tiễn vừa đặt chén rượu xuống, lại mở miệng nói: "Nhưng mà Miên Đường và quân gia người ở chung một năm rồi, không có mối để làm mối, thật sự là không thể qua miệng người đời....... Không biết quân gia có tính toán gì không?"
Điểm này, Thôi Hành Chu cũng đã nghĩ kỹ, khó có được cơ hội nói chuyện với vị đại cữu cữu này, hắn lại là người hiểu chuyện hiểu lễ nghĩa, so với Miên Đường không hiểu chuyện, tính tình đùa giỡn thì dễ nói chuyện hơn một chút.
Nếu người nọ đã đề cập đến, Thôi Hành Chu cũng không ngại, hắn liền thuận nước đẩy thuyền nói: "Cái này đương nhiên là phải bổ sung, chỉ là trước mắt Tây Bắc đang chiến loạn, ta không tiện, với lại trước khi ra trận không nên cưới hỏi, đành ủy khuất nàng vậy. Hơn nữa, Miên Đường mất cha mất mẹ, phụ tộc bên kia cũng không có người nào ra hồn cả, toàn lũ người lòng lang dạ sói, ăn cháo đá bát nên ta cũng không yên tâm. Nhưng ngươi cứ yên tâm, riêng phần sính lễ, ta sẽ cho người tận tâm lo liệu mọi thứ, sẽ không để Miên Đường mất mặt ..
་་
Lục Tiện vừa mới hỏi xong đã nín thở ngưng thần chờ Thôi Cửu trả lời. Chờ người đối diện nói xong những lời này, hơn nữa còn mang thái độ thành khẩn, không một chút khinh bỉ, Lục Tiện mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Lúc hai người bọn họ cùng nhau uống rượu nói chuyện, còn Miên Đường thủy chung vẫn cúi đầu, hiển nhiên cũng nghe lọt tai lời nói của hai người.
Lục Tiễn thấy Thôi Cửu có ý cưới Miên Đường, liền yên tâm hỏi tiếp: "Không biết phía trên ngươi có cao đường không?"
Thôi Hành Chu gật đầu nói: "Phụ thân ta mất sớm, nhưng mẫu thân vẫn còn sống, thân thể cũng coi như khỏe mạnh."
Lục Tiễn nghe xong chuyện này, lo lắng hỏi lại: "Chuyện hôn nhân chính là đại sự, không phải nói làm là làm, ngươi có thể đứng ra một mình làm chủ hết tất cả sao? Hay là cứ thông báo cho mẫu thân ngươi một tiếng đi?"
Thôi Hành Chu không thèm để ý đến việc này, nói: "Việc này, ta đương nhiên có thể một mình làm chủ."
"Tương lai Miên Đường sẽ có nhiều sính lễ, có thư mời qua cửa, chính là quý thiếp, nàng được trời ưu ái tài năng, được tiên nhân ban cho sắc đẹp, lại được nhiều người yêu quý, ta nghĩ thế nào thì mẫu thân ta cũng sẽ thích nàng thôi."
Nhìn Thôi Hành Chu nói chắc chắn như vậy, Lục Tiện một lần nữa có chút yên tâm. Bất quá còn có một việc, nếu không rõ ràng rành mạch thì sau này nó vẫn là một vấn đề không nhỏ.
"Nếu quân gia đã có lòng cưới ngoại sanh nữ này của ta. Không biết có thể cho ta biết tên quân gia không?"
Thôi Hành Chu biết, hiện giờ thân phận của mình cũng không giấu được, dứt khoát nói ra một lần.
"Tại hạ tên Hành Chu, tự Tiềm."
Lục Tiễn nghe xong vẫn gật đầu, chỉ cảm thấy cái tên "Thôi Hành Chu" này thật là lịch sự tao nhã. Nhưng Liễu Miên Đường vẫn luôn ngồi bên cạnh cúi đầu lắng nghe hai người họ, khi hắn nhắc đến tên mình, nàng ngay lập tức ngẩng đầu lên, có chút không dám tin nhìn hắn, lên tiếng hỏi: "Ngươi...... Là, là cái người đứng đầu của cả một thành Tịch Châu... Hoài Dương vương Thôi Hành Chu?"
Kết quả nhận một chuyến công việc này của chủ tử, không giữ được lễ tiết, uổng công làm kẻ lừa đảo lừa gạt khuê nữ. Cho nên cũng không trách được Miên Đường lạnh mặt với nàng. Chỉ là thời gian bà cùng Miên Đường ở chung thật sự cũng không tính là ngắn, biết rõ nàng xuất thân không tốt, nhưng làm sao bây giờ, Miên Đường tiểu nương tử lại khiến người ta vô cùng yêu thích.
Không biết vì sao đột nhiên lại cùng Liễu nương tử cãi nhau quyết liệt, lão ma ma đến tột cùng nhân tình lõi đời ý chí sắt đá cũng không dễ chịu chút nào. Không nghĩ tới chính là, Miên Đường lại đột nhiên thành tâm nói xin lỗi với mình, cái này thật đúng là dọa chết bà rồi! Lập tức vội vàng nói không chịu nổi những lời này của phu nhân.
Miên Đường cười cười: "Đừng gọi ta là phu nhân, ta cũng không thành thân với hắn, chỉ gọi ta là Liễu cô nương thôi."
Đạo lý là đạo lý này, nhưng Lý ma ma lại cảm thấy khó chịu thở dài, cũng không lên tiếng nữa, chỉ giúp Liễu Miên Đường rửa rau, thái thịt. Bởi vì có người vào giúp đỡ nên Miên Đường làm cũng nhanh hơn, sau khi cho vào nồi xào gia vị, liền bày ra đĩa. Mà Lý ma ma còn làm thêm những món ăn phụ khác bưng lên bàn trước. Cho nên chờ Miên Đường bưng mâm vào trong phòng, Thôi Hành Chu đã cùng đại cữu cữu của nàng ngồi xếp bằng ở trên kháng bàn bắt đầu uống rượu.
Bất quá Lục Tiễn bởi vì trên người có thương tích nên không thể uống rượu, bắt buộc phải nước nóng thay thế.
Lúc đầu, hắn thật không ngờ Thôi Hành Chu sẽ chủ động ăn cơm cùng mình, không khỏi hoài nghi hắn lại tới nói mấy lời khách sáo. Miên Đường lúc trước ở trên núi Ngưỡng mang danh "Lục Văn" làm những chuyện kia, ngoại trừ Lục Tiện và đệ đệ hắn, Lục Mộ ra, ai cũng không biết, ngay cả cha trong nhà cũng bị lừa gạt một cách dễ dàng. Cho nên Lục Tiễn cũng không sợ đám tiêu sư dưới tay mình bị thủ hạ của Thôi quân gia thẩm vấn, sẽ nói lỡ miệng. Nhưng nếu Thôi quân gia luôn nói bóng nói gió, bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra, như vậy sẽ làm cho con người ta có chút không có cách nào đối phó, chỉ có con đường bất lực chịu trận.
Nhưng đợi đến khi hẳn lên xong kế hoạch, Thôi Hành Chu cũng không dẫn người lên núi, chỉ hỏi Lục tiên sinh một chút về phong thổ nhân tình Tây Bắc, mấy chuyện thú vị về ăn uống, rồi sinh hoạt ở đây, ngoài ra không còn gì khác.
Lục Tiện ở Tây Bắc đã lâu, đối với những thứ này tự nhiên rất quen thuộc. Vì thế hai người một hỏi một đáp, nói chuyện dần dần nhiều hơn.
Sức lực nhàn nhã như vậy, không khác gì tán gẫu việc nhà cả. Thấy hắn không đề cập tới chuyện núi Ngưỡng phản loạn, Lục Tiễn cũng dần dần yên lòng, chẳng qua lúc đầu rất khó tự tại như Thôi Hành Chu. Thế nhưng lúc Hoài Dương Vương muốn hạ sĩ chiêu hiền đãi sĩ, giọng điệu thân thiện, khiến người quen biết hắn đều không dám nhận.
Hơn nữa cách ăn nói của hắn vốn đã thể hiện hắn là người rất có kiến thức, nói chuyện phiếm với người này thì tuyệt đối sẽ không cảm thấy nhàm chán. Lục Tiện thân là người trong giang hồ, nguyên bản cũng là người thích nói chuyện kết giao, tình nghĩa giữa nam nhân đôi khi chỉ cần dăm ba câu liền sẽ nóng nảy tăng lên. Đợi đến khi một bàn đồ ăn thấy đáy, Lục Tiện đã cảm thấy nếu như vị Thôi Cửu này cùng ngoại sanh nữ lúc trước cưới hỏi đảng hoàng, thì sẽ là một đôi phu thê nhỏ xứng đôi cỡ nào! Trong lúc Miên Đường bưng đồ ăn, thấy Thôi Cửu gia và Đại cữu cữu của mình đang đánh nhau kịch liệt, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Thôi quân gia ở phố Bắc Linh Tuyền lâu như vậy, cũng chưa từng thấy nói chuyện với hàng xóm nào quá ba câu. Sao hôm nay lại nhiệt tình ân cần với một tiêu sư vận chuyển khoáng sản tư nhân như vậy?
Miên Đường đưa đồ ăn xong, liền muốn đi ra ngoài. Nhưng Thôi Hành Chu lại chủ động nhích người vào trong giường nói: "Đại cữu cữu cũng không phải người ngoài, ngươi cũng lên bàn ăn đi, mấy món ăn này để nha hoàn bưng là được."
Trước kia khi Triệu Tuyền đến nhà ăn cơm, Miên Đường đều phải tránh hiềm nghi trốn vào trong sương phòng ăn, cho nên lần này Thôi Hành Chu chủ động mở miệng, để Miên Đường ở lại cùng ăn.
Miên Đường đứng suy nghĩ một chút rồi nói: "Không được, ta sang phòng bên cạnh ăn cũng được mà ..."
Đại cữu cữu đương nhiên không phải người ngoài, nhưng Thôi quân gia nếu không phải phu quân của nàng, lại ngồi cùng bàn ăn cơm, cũng có chút hiềm nghi muốn dựa vào người khác.
Liễu Miên Đường cảm thấy mình mặc dù không cần phải đối xử lạnh lùng với Thôi Cửu, nhưng cũng phải phân rõ trong ngoài, tránh hiềm nghi thì tốt hơn. Nhưng Thôi Hành Chu lại không muốn để nàng tiếp tục không được tự nhiên với mình, chỉ đưa tay kéo nàng lên giường, sau đó phân phó nha hoàn lấy đĩa bát đũa sạch sẽ đặt ở trước mặt nàng, lại gắp cho nàng món tôm hầm dấm đường nàng thích ăn nhất.
Vùng đất hoang dã Kim Giáp Quan Tây Bắc vốn là không có tôm. Đây là do mấy ngày trước Thôi Hành Chu phân phó người đi thôn trấn cách đó khá xa mua với giá cao mang về. Lúc ấy làm như vậy, chẳng qua là muốn cho Miên Đường ăn vui vẻ một chút, nhưng ai ngờ đợi đến khi tôm tới nơi thì phu thê hai người giả ân ái lần này cũng là lần cuối cùng. Miên Đường nhìn con tôm ánh vàng rực rỡ, tự nhiên biết đây là Thôi Cửu phân phó người cố ý mua tới cho mình.
Mặc dù hắn thật sự đúng là đã lợi dụng mình, động cơ cũng không được thuần khiết, nhưng ngày thường đối với nàng thật sự cũng là dùng tâm tư của người tốt mà mà đối đãi......
Mẫu thân của Miên Đường qua đời từ rất sớm. Phụ thân và huynh trưởng của nàng cũng bày biện bình thường, cho tới bây giờ chưa từng quan tâm tới Miền Đường. Điều này cũng làm cho Miên Đường trở thành một thiếu nữ mà khi được người khác đối tốt, sẽ không phòng bị mà đối tốt lại, nguy hiểm mà lại nghĩ là an toàn. Thôi Cửu đối xử với nàng rất tốt, từng chút từng chút một, trong một năm đầu tuy rằng chưa từng có cái gì.
Nhưng sau khi chuyển đến Linh Tuyền trấn, những chuyện đã qua, thật sự là cả đời đều khó quên. .
Cho nên hắn gắp thức ăn đến, Miên Đường cũng yên lặng ăn. Trong lúc nhất thời, Lục Tiễn nhìn đôi nam nữ như đôi vợ chồng nhỏ trước mắt, thấy thế nào cũng rất xứng đôi. Ngoại sanh nữ tuy rằng đã nghĩ thông suốt, chỉ muốn bỏ đi, nhưng người làm cữu cữu như hắn sao có thể làm việc hồ đồ như vậy?
Phải biết rằng, trước khi hắn bị vạch trần âm mưu, ngoại sanh nữ cùng phu quân nàng vốn luôn thân mật như vậy, không một động tác dư thừa, hắn cũng không để cho người khác nói xấu nàng bao giờ, cũng không để nàng chịu khổ.
Hai người như vợ chồng son, đang yên đang lành lại chia ly như vậy, hắn nhìn thế nào cũng thấy thật đáng tiếc! Cho nên đợi đến khi bàn tiệc hòa hợp, Lục Tiễn liền chủ động hỏi ý tứ của Thôi Cửu.
"Miên Đường lúc trước gặp nạn, được quân gia ra tay, có thể bảo tồn tánh mạng, ân cứu mạng này, trên dưới Lục gia chúng ta suốt đời khó quên. Tại hạ lấy nước thay rượu kính quân gia một chén."
Một phần tình cảm này, Thôi Hành Chu đương nhiên sẽ nâng chén đáp lễ, cùng Lục Tiễn uống một chén. Lục Tiễn vừa đặt chén rượu xuống, lại mở miệng nói: "Nhưng mà Miên Đường và quân gia người ở chung một năm rồi, không có mối để làm mối, thật sự là không thể qua miệng người đời....... Không biết quân gia có tính toán gì không?"
Điểm này, Thôi Hành Chu cũng đã nghĩ kỹ, khó có được cơ hội nói chuyện với vị đại cữu cữu này, hắn lại là người hiểu chuyện hiểu lễ nghĩa, so với Miên Đường không hiểu chuyện, tính tình đùa giỡn thì dễ nói chuyện hơn một chút.
Nếu người nọ đã đề cập đến, Thôi Hành Chu cũng không ngại, hắn liền thuận nước đẩy thuyền nói: "Cái này đương nhiên là phải bổ sung, chỉ là trước mắt Tây Bắc đang chiến loạn, ta không tiện, với lại trước khi ra trận không nên cưới hỏi, đành ủy khuất nàng vậy. Hơn nữa, Miên Đường mất cha mất mẹ, phụ tộc bên kia cũng không có người nào ra hồn cả, toàn lũ người lòng lang dạ sói, ăn cháo đá bát nên ta cũng không yên tâm. Nhưng ngươi cứ yên tâm, riêng phần sính lễ, ta sẽ cho người tận tâm lo liệu mọi thứ, sẽ không để Miên Đường mất mặt ..
་་
Lục Tiện vừa mới hỏi xong đã nín thở ngưng thần chờ Thôi Cửu trả lời. Chờ người đối diện nói xong những lời này, hơn nữa còn mang thái độ thành khẩn, không một chút khinh bỉ, Lục Tiện mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Lúc hai người bọn họ cùng nhau uống rượu nói chuyện, còn Miên Đường thủy chung vẫn cúi đầu, hiển nhiên cũng nghe lọt tai lời nói của hai người.
Lục Tiễn thấy Thôi Cửu có ý cưới Miên Đường, liền yên tâm hỏi tiếp: "Không biết phía trên ngươi có cao đường không?"
Thôi Hành Chu gật đầu nói: "Phụ thân ta mất sớm, nhưng mẫu thân vẫn còn sống, thân thể cũng coi như khỏe mạnh."
Lục Tiễn nghe xong chuyện này, lo lắng hỏi lại: "Chuyện hôn nhân chính là đại sự, không phải nói làm là làm, ngươi có thể đứng ra một mình làm chủ hết tất cả sao? Hay là cứ thông báo cho mẫu thân ngươi một tiếng đi?"
Thôi Hành Chu không thèm để ý đến việc này, nói: "Việc này, ta đương nhiên có thể một mình làm chủ."
"Tương lai Miên Đường sẽ có nhiều sính lễ, có thư mời qua cửa, chính là quý thiếp, nàng được trời ưu ái tài năng, được tiên nhân ban cho sắc đẹp, lại được nhiều người yêu quý, ta nghĩ thế nào thì mẫu thân ta cũng sẽ thích nàng thôi."
Nhìn Thôi Hành Chu nói chắc chắn như vậy, Lục Tiện một lần nữa có chút yên tâm. Bất quá còn có một việc, nếu không rõ ràng rành mạch thì sau này nó vẫn là một vấn đề không nhỏ.
"Nếu quân gia đã có lòng cưới ngoại sanh nữ này của ta. Không biết có thể cho ta biết tên quân gia không?"
Thôi Hành Chu biết, hiện giờ thân phận của mình cũng không giấu được, dứt khoát nói ra một lần.
"Tại hạ tên Hành Chu, tự Tiềm."
Lục Tiễn nghe xong vẫn gật đầu, chỉ cảm thấy cái tên "Thôi Hành Chu" này thật là lịch sự tao nhã. Nhưng Liễu Miên Đường vẫn luôn ngồi bên cạnh cúi đầu lắng nghe hai người họ, khi hắn nhắc đến tên mình, nàng ngay lập tức ngẩng đầu lên, có chút không dám tin nhìn hắn, lên tiếng hỏi: "Ngươi...... Là, là cái người đứng đầu của cả một thành Tịch Châu... Hoài Dương vương Thôi Hành Chu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.