Chương 10:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Để minh chứng lời nói là thật, nàng lấy mấy quyển sách Triệu thần y đưa cho từ đầu giường ra cho phu quân xem. Vì suốt đường đi luôn phải xem, nàng còn bảo Lý ma ma giúp nàng lấy vải bao lại, rất là quý trọng nó.
Câu trả lời của nàng vượt xa dự liệu của Thôi Hành Chu, lúc hắn vạch quyển y thư ra, quả nhiên có lời nhắn của bằng hữu Triệu Tuyền, trong đó còn có mấy huyệt đạo lấy mạng ở cổ, còn được dùng chu sa đánh dấu.
Liễu Miên Đường cố ý kề sát quan nhân hơn, ngón tay mảnh khảnh chỉ lên dòng chữ nhỏ nói: “Đây đều là ta nhờ Triệu thần y đánh dấu giúp đó, ban đầu chỉ nghĩ để giết thời gian, không ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến, người xưa có câu mở cách là có lợi, quả nhiên có đạo lí!”
Nàng vừa súc miệng rửa mặt xong xuôi, mang đến một cỗ mùi xà phòng mát rượi, mùi hương nhàn nhạt lưu lại trên đầu mũi, nhưng lại dấy lên trong lòng Thôi Hành Chu một cỗ nộ khí không thể lí giải được.
Quyển này chổ nào giống y thư? Bị Triệu Quân đánh dấu tỉ mỉ như vậy, rõ ràng là sổ tay của sát thủ! Một nữ tử mềm yếu cũng có thể làm theo y chang, cầm trâm bạc giết người!
Dù biết cái tên Triệu Tuyền này vô tâm vô phế, nhưng vẫn bị kích động, muốn tống tên bằng hữu khốn nạn này vào đại lao, dùng hỏa kiềm chăm sóc tận tình một phen, xem xem có thể đả thông trí khiếu của hắn không.
Nghĩ đến đây hắn không khỏi lạnh lùng nhìn Liễu Miên Đường bên cạnh đang giúp hắn lật từng trang sách.
Lúc này ánh nến lấp lóa, trong ánh sáng mờ ảo, mái tóc đen dài của Miên Đường càng làm tôn lên gương mặt đang phát sáng đầy dụ hoặc, đôi mắt to lay láy nhìn hắn mỉm cười, nhìn thế nào, cũng đều cảm thấy đáng thương. Cũng khó trách Triệu Tuyền sắc lệnh trí hôn, mất hết lí trí.
Nhưng Liễu Miên Đường không biết Thôi Cửu đang nguyền rủa trong lòng, lại ân cần hỏi: “Phu quân đói không? Có cần gọi Lý ma ma nấu cho huynh bát mì ăn không?”
Thôi Cửu mặc dù đã uống rượu ở trên sơn đình, nhưng vẫn chưa ăn no bụng. Hắn một đường xuống núi, đến lúc này thật đúng là có chút đói.
Cho nên, hắn không đợi Liễu Miên Đường phân phó liền giương giọng gọi: “Lý ma ma bưng chút cơm canh đến.”
Đáng tiếc chủ tử đột nhiên quay lại, Lý ma ma cũng không có chuẩn bị, nhất thời sốt ruột, dưới bếp có nguyên liệu nấu ăn gì hay không, cũng chỉ có thể đem đồ ăn buổi tối nấu cho Liễu Miên Đường bưng lên.
Bữa tối hôm nay là ăn củ cải khô mua ở đầu đường, sau khi ngâm nước, rắc một nắm muối quấy, ngoài ra còn có một miếng đậu hũ thối đặc trưng của địa phương, đổ dầu nóng vào là có thể ăn được.
Thôi Hành Chu tuy rằng không quá chú trọng ăn uống, nhưng cũng không nghĩ tới Lý ma ma lại bưng lên bữa ăn qua loa không chịu nổi như này. Nếu không phải là một chén cơm trắng, quả nhiên là cơm tù cho tội nhân trong lao ngục.
Nhưng Liễu Miên Đường lại rất thản nhiên, theo nàng thấy quản gia sống qua ngày, tự nhiên là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Nhưng thấy Thôi Cửu hơi nhíu mày, liền một bên kêu Lý ma ma bưng dầu vừng tới, một bên khuyên giải an ủi quan nhân dịu dàng nói: “Phu quân tới một nơi mới, nâng nâng tay đều phải tiêu phí bạc, ngày thường không thể thiếu cần kiệm một chút, hôm nay quá muộn, ăn nhiều hại dạ dày, phu quân tạm chấp nhận trước, đậu hũ thối rưới dầu vừng đặc biệt ngon miệng. Nếu ăn không quen, ngày mai ta gọi Lý ma ma đến đầu phố mua gạo nếp cùng gà cho chàng ăn...”
Thôi Hành Chu sao lại không nghe ra giọng điệu của người phụ nữ đang dỗ dành đứa con tham ăn này? Trong lòng hắn cười lạnh, nhưng lại bưng bát lên, trầm mặc ăn một chén cơm đơn giản.
Liễu Miên Đường thì ân cần dùng dầu vừng trộn đậu hũ thối, còn rót cho Thôi Hành Chu chén trà nóng.
Đợi cơm nước xong xuôi, sắc trời đã tối, Thôi Hành Chu biết nếu như lúc này nói đi lên giường lập sổ sách, chỉ sợ người bị hỏng đầu óc cũng sẽ không tin.
Lần này hắn đến lại là lập ý muốn bắt nhược điểm của nàng, nếu muốn xem nàng có tâm ám sát hay không, chung quy phải cho nàng cơ hội mới được.
Cho nên khi cơm nước xong xuôi, bát đũa đều dọn đi, căn phòng lại khôi phục trầm mặc một hồi, Thôi Cửu gia chậm rãi mở miệng nói: “Hôm nay có chút mệt mỏi, vẫn là nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Liễu Miên Đường tuy rằng đã sớm đoán được hôm nay quan nhân sẽ nghỉ ở trong phòng của nàng, nhưng thật sự nghe được hắn nói như vậy, trong lòng vẫn là gõ trống, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
May mà trong một năm sau khi bệnh nặng, nàng đã sớm tiếp nhận sự thật mình là vợ Thôi Cửu, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng cũng không tiện đẩy quan nhân ra ngoài.
Nàng mấp máy miệng, nhanh chóng đi đến bên giường, sửa sang lại chăn đệm, sau đó quay đầu hỏi: “Phu quân có thói quen ngủ bên nào?”
Thôi Hành Chu một bên uống trà, một bên thản nhiên nói: “Ta ngủ ở bên ngoài là được...”
Bởi vì trong phòng không có quần áo của Thôi Hành Chu, hắn tự nhiên không thể thay quần áo mà ngủ như ngày thường, chỉ đơn giản rửa mặt, cởi áo khoác, chỉ mặc áo lót bên trong liền nằm lên giường.
Tuy rằng cách một cái chăn, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được thân thể nữ tử cả người thơm tho bên cạnh có chút hơi hơi cứng ngắc như cũ, cũng không biết là không quen, hay là muốn lúc nào đến đánh lén hắn......
Kỳ thật Liễu Miên Đường hiện tại trong đầu tràn đầy hối hận, mới vừa rồi vì sao phải mở miệng hỏi hắn? Trực tiếp để cho hắn ngủ ở bên trong là được rồi.
Câu trả lời của nàng vượt xa dự liệu của Thôi Hành Chu, lúc hắn vạch quyển y thư ra, quả nhiên có lời nhắn của bằng hữu Triệu Tuyền, trong đó còn có mấy huyệt đạo lấy mạng ở cổ, còn được dùng chu sa đánh dấu.
Liễu Miên Đường cố ý kề sát quan nhân hơn, ngón tay mảnh khảnh chỉ lên dòng chữ nhỏ nói: “Đây đều là ta nhờ Triệu thần y đánh dấu giúp đó, ban đầu chỉ nghĩ để giết thời gian, không ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến, người xưa có câu mở cách là có lợi, quả nhiên có đạo lí!”
Nàng vừa súc miệng rửa mặt xong xuôi, mang đến một cỗ mùi xà phòng mát rượi, mùi hương nhàn nhạt lưu lại trên đầu mũi, nhưng lại dấy lên trong lòng Thôi Hành Chu một cỗ nộ khí không thể lí giải được.
Quyển này chổ nào giống y thư? Bị Triệu Quân đánh dấu tỉ mỉ như vậy, rõ ràng là sổ tay của sát thủ! Một nữ tử mềm yếu cũng có thể làm theo y chang, cầm trâm bạc giết người!
Dù biết cái tên Triệu Tuyền này vô tâm vô phế, nhưng vẫn bị kích động, muốn tống tên bằng hữu khốn nạn này vào đại lao, dùng hỏa kiềm chăm sóc tận tình một phen, xem xem có thể đả thông trí khiếu của hắn không.
Nghĩ đến đây hắn không khỏi lạnh lùng nhìn Liễu Miên Đường bên cạnh đang giúp hắn lật từng trang sách.
Lúc này ánh nến lấp lóa, trong ánh sáng mờ ảo, mái tóc đen dài của Miên Đường càng làm tôn lên gương mặt đang phát sáng đầy dụ hoặc, đôi mắt to lay láy nhìn hắn mỉm cười, nhìn thế nào, cũng đều cảm thấy đáng thương. Cũng khó trách Triệu Tuyền sắc lệnh trí hôn, mất hết lí trí.
Nhưng Liễu Miên Đường không biết Thôi Cửu đang nguyền rủa trong lòng, lại ân cần hỏi: “Phu quân đói không? Có cần gọi Lý ma ma nấu cho huynh bát mì ăn không?”
Thôi Cửu mặc dù đã uống rượu ở trên sơn đình, nhưng vẫn chưa ăn no bụng. Hắn một đường xuống núi, đến lúc này thật đúng là có chút đói.
Cho nên, hắn không đợi Liễu Miên Đường phân phó liền giương giọng gọi: “Lý ma ma bưng chút cơm canh đến.”
Đáng tiếc chủ tử đột nhiên quay lại, Lý ma ma cũng không có chuẩn bị, nhất thời sốt ruột, dưới bếp có nguyên liệu nấu ăn gì hay không, cũng chỉ có thể đem đồ ăn buổi tối nấu cho Liễu Miên Đường bưng lên.
Bữa tối hôm nay là ăn củ cải khô mua ở đầu đường, sau khi ngâm nước, rắc một nắm muối quấy, ngoài ra còn có một miếng đậu hũ thối đặc trưng của địa phương, đổ dầu nóng vào là có thể ăn được.
Thôi Hành Chu tuy rằng không quá chú trọng ăn uống, nhưng cũng không nghĩ tới Lý ma ma lại bưng lên bữa ăn qua loa không chịu nổi như này. Nếu không phải là một chén cơm trắng, quả nhiên là cơm tù cho tội nhân trong lao ngục.
Nhưng Liễu Miên Đường lại rất thản nhiên, theo nàng thấy quản gia sống qua ngày, tự nhiên là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Nhưng thấy Thôi Cửu hơi nhíu mày, liền một bên kêu Lý ma ma bưng dầu vừng tới, một bên khuyên giải an ủi quan nhân dịu dàng nói: “Phu quân tới một nơi mới, nâng nâng tay đều phải tiêu phí bạc, ngày thường không thể thiếu cần kiệm một chút, hôm nay quá muộn, ăn nhiều hại dạ dày, phu quân tạm chấp nhận trước, đậu hũ thối rưới dầu vừng đặc biệt ngon miệng. Nếu ăn không quen, ngày mai ta gọi Lý ma ma đến đầu phố mua gạo nếp cùng gà cho chàng ăn...”
Thôi Hành Chu sao lại không nghe ra giọng điệu của người phụ nữ đang dỗ dành đứa con tham ăn này? Trong lòng hắn cười lạnh, nhưng lại bưng bát lên, trầm mặc ăn một chén cơm đơn giản.
Liễu Miên Đường thì ân cần dùng dầu vừng trộn đậu hũ thối, còn rót cho Thôi Hành Chu chén trà nóng.
Đợi cơm nước xong xuôi, sắc trời đã tối, Thôi Hành Chu biết nếu như lúc này nói đi lên giường lập sổ sách, chỉ sợ người bị hỏng đầu óc cũng sẽ không tin.
Lần này hắn đến lại là lập ý muốn bắt nhược điểm của nàng, nếu muốn xem nàng có tâm ám sát hay không, chung quy phải cho nàng cơ hội mới được.
Cho nên khi cơm nước xong xuôi, bát đũa đều dọn đi, căn phòng lại khôi phục trầm mặc một hồi, Thôi Cửu gia chậm rãi mở miệng nói: “Hôm nay có chút mệt mỏi, vẫn là nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Liễu Miên Đường tuy rằng đã sớm đoán được hôm nay quan nhân sẽ nghỉ ở trong phòng của nàng, nhưng thật sự nghe được hắn nói như vậy, trong lòng vẫn là gõ trống, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
May mà trong một năm sau khi bệnh nặng, nàng đã sớm tiếp nhận sự thật mình là vợ Thôi Cửu, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng cũng không tiện đẩy quan nhân ra ngoài.
Nàng mấp máy miệng, nhanh chóng đi đến bên giường, sửa sang lại chăn đệm, sau đó quay đầu hỏi: “Phu quân có thói quen ngủ bên nào?”
Thôi Hành Chu một bên uống trà, một bên thản nhiên nói: “Ta ngủ ở bên ngoài là được...”
Bởi vì trong phòng không có quần áo của Thôi Hành Chu, hắn tự nhiên không thể thay quần áo mà ngủ như ngày thường, chỉ đơn giản rửa mặt, cởi áo khoác, chỉ mặc áo lót bên trong liền nằm lên giường.
Tuy rằng cách một cái chăn, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được thân thể nữ tử cả người thơm tho bên cạnh có chút hơi hơi cứng ngắc như cũ, cũng không biết là không quen, hay là muốn lúc nào đến đánh lén hắn......
Kỳ thật Liễu Miên Đường hiện tại trong đầu tràn đầy hối hận, mới vừa rồi vì sao phải mở miệng hỏi hắn? Trực tiếp để cho hắn ngủ ở bên trong là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.