Kiều Tàng

Chương 115:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Nhưng Miên Đường lại nói: "Chúng ta vội vàng mang nhiều cừu như vậy, thật sự quá chói mắt. Chỉ sợ hôm nay quan binh sẽ tới tìm. Nếu là không ngụy trang, chúng ta chẳng phải là gặp phiền toái sao?”

Hôm qua khi nàng trò chuyện với những người bán cừu, nàng biết rằng có rất nhiều kẻ buôn lậu ở đây.

Trong mắt quan binh, những kẻ buôn lậu này lại khiến người ta thích như cừu non mập mạp.

Từ khi Ngô thái hậu buông rèm nhiếp chính đến nay, thiết lập danh mục thu thuế mới. Nhất là ở vùng Tây Bắc, buôn lậu thịnh hành, người làm ăn chân chính căn bản không kiếm được tiền.

Những người buôn bán cừu đều là người địa phương, lúc nào cũng biếu một phần quà cáp cho quan binh, bình thường lúc bọn họ mua bán đều không có người đến quấy rầy.

Bất quá đợi đến khi kiếm được ngân lượng, thương nhân ở nơi khác nói không ngoa đều là bị mất tiền. Nào là tiền phạt và tiền thuế nộp bổ sung, cộng thêm đe dọa không nộp sẽ có khả năng phải vào lao ngục, đồng nghĩa với đi một chuyến vô ích.

Miên Đường cũng không muốn thay người khác làm lợi, cho nên vội vàng trời chưa sáng đã xuất phát, hơn nữa phải thay đổi trang phục mới tốt.

Giữa bạc và râu, dường như trở nên dễ dàng lựa chọn hơn nhiều.

Lưu Côn cùng hai tiêu sự không hề do dự, mỗi người đều cạo sạch râu, trong lúc nhất thời mặt nhẵn nhụi, nhìn nhau, cảm thấy có cha mẹ mình ở đây cũng không thể nhận ra chỉ bằng cái liếc mắt.

Miên Đường cười hì hì nói: "Cứ như vậy, liền vô sự tìm đến.”

Quả nhiên đợi trời sáng, đã có quan binh ở trên đường thiết lập trạm kiểm tra thương nhân, cách thật xa liền nhìn thấy, mấy vị ngăn cản người kia, đều đã gặp qua ở trong chợ súc vật ven sông, chẳng qua khi đó bọn họ mặc thường phục, bên cạnh đám buôn bán cừu, đem bạc trao đổi đều nhìn kỹ.

Hiện tại lại là thay quan phục ở đây bắt người, đây là con đường nhập quan phải đi, quả nhiên mười phần nắm chắc.

Đợi đến khi nhìn thấy Miên Đường chải tóc dài, mặc váy bông ngồi trên xe ngựa do một con lừa nhỏ kéo, các quan binh ngăn lại hỏi thăm.



Nghe nói đại cô nương chuẩn bị nhập quan nương tựa nhà chồng, mấy tên sai dịch kia đều cẩn thận đánh giá Miên Đường.

Bọn họ cũng không có nhận ra Miên Đường chính là tiểu tử hôm qua rao bán súc vật. Dù sao đại cô nương xinh đẹp như vậy, cùng tên buôn bán mặc đồ da dê đen nhẻm kia cách nhau quá xa đi!

Mẹ nó, tiểu tử kia cũng đủ mau lẹ, bởi vì đã gặp qua tiểu tử kia, tốc độ buôn bán chậm chạp, bọn họ đợi phát chán liền kéo nhau đi uống rượu. Vốn định uống rượu xong, ngủ một giấc, lại đi bắt bọn họ.

Nhưng đến nửa đêm bọn họ đã đi đột kích, lục soát tiệm xe ngựa, tiểu tử kia cư nhiên lặng lẽ rời đi. Nếu là bắt được tiểu tử kia cùng mấy tên râu ria, còn không kiếm chát được một mớ cho nên bọn họ một đường giục ngựa chạy tới nơi này, một lòng một dạ tìm kiếm tiểu tử mặt bân!

Nơi này là con đường nhập quan tất phải đi, lại là mặt trời mọc ba giờ mới thông chốt, không sợ bọn họ sớm chạy trốn.

Miên Đường tuy rằng có khăn quàng cổ dài che miệng mũi, nhưng nhìn mắt mày vẫn lộ ra, có thể đoán ra mỹ nhân này là tuyệt sắc.

Sở thích nhàm chán bình thường của các quan binh, chính là lục soát trước các cô nương nương tử, cẩn thận kiểm tra trên người có từng mang theo thứ gì đó không thích hợp.

Hiện giờ vừa nhìn thấy đại cô nương xinh đẹp mỹ miều ngồi ở trong xe, đám binh tốt để tiện liền có chút rục rịch, trừng mắt kêu Miên Đường xuống lục soát thân thể.

Miên Đường khẽ nhíu mày, đang muốn vụng trộm đâm vào con lừa một chút, làm phát ra mùi tanh xông người, ai ngờ phía sau đoàn xe chờ kiểm tra đột nhiên nổi lên bạo loạn, nghe nói là có người động thủ đánh người còn cướp đồ.

Trong lúc nhất thời các quan binh nhao nhao chạy về phía sau, cũng không bất chấp kiểm tra Miên Đường, chỉ phất phất tay, để cho nàng đi trước.

Lại nói mấy người đánh nhau phía sau đoàn xe kia, thấy quan binh xông tới, gã mặt đen bị quyền ngã xuống, mắt nhìn xe ngựa kia đi xa, mới lấy ra lệnh bài nói: "Quân Tây Bắc đặc biệt phá án, ai dám đến ngăn cản?”

Lệnh bài này hù dọa đám sai dịch, luôn miệng điệu thấp nói, đúng, không dám ngăn cản bọn họ nữa.

Phạm Hổ thu hồi lệnh bài, nhìn phía sau một đám thủ hạ trên mặt lộ ra vẻ ủ rũ, cái gì cũng không nói.

Liễu cô nương quá giày vỏ người, nếu không phải hắn lấy hết mười hai phần tinh thần, một đường này sẽ mất dấu nàng. Chỉ cầu ông trời nhìn tình cảnh đáng thương mẫu thân tám mươi tuổi của hắn, phù hộ hắn bình an xong việc này, từ nay về sau liền buôn bỏ việc quân, về quê trồng rau...



Cứ như vậy, đoàn người Miên Đường rốt cục hung hiểm nhập quan, chạy thêm một đoạn thời gian nữa, rốt cục cũng đến địa giới Tây Châu.

Kết quả còn chưa kịp quay về Lục gia, Lưu Côn đã nhìn thấy người trong tiêu cục từng người cưỡi ngựa chạy như điên trên đường lớn, một người trong đó, là Nhị gia Lục Mộ.

Lưu Côn vội vàng lên tiếng gọi Nhị gia.

Nhị gia lúc đầu không nhận ra Lưu Côn, đợi đến khi nghe thấy thanh âm quen quen, hồ nghi siết chặt dây ngựa, quay đầu nhìn. Bất quá hắn cũng nhìn nửa ngày, mới phát hiện vẻ mặt giống như trứng gà này... Lại là Lưu Côn!

Lập tức Nhị gia tức giận chửi ầm lên: "Lưu Côn ngươi điên rồi sao! Đưa Liễu nha đầu đi đâu? Đại ca ta phát hiện nàng không thấy đâu, gấp đến độ sắp dập đầu chết trước mặt cha ta rồi đấy!”

Lục Mộ không giống đại gia ngay thẳng, làm người quỷ kế rất nhiều, miệng thất thời phun lời không hay, cũng không phải là do hiện giờ tức giận cực kì nên mắng Lưu Côn phun trào máu họng sao.

Liễu Miên Đường từ trong xe ngựa vươn đầu hô: "Nhị cữu cữu, hôm nay gió lớn, người nói thêm vài câu nữa, sẽ khiến miệng đầy cát đấy!”

Lục Mộ quay đầu nhìn, lúc nhìn thấy Miên Đường cười hì hì, quả thực thở dài một hơi, phi thân xuống ngựa chạy đến trước xe ngựa, một phen kéo Miên Đường xuống, từ trên xuống dưới trịnh trọng nhìn một lần, xác định là cháu gái của hắn không có gì đáng ngại, lúc này mới mang theo nức nở nói: "Nha đầu ngươi, quả nhiên là *lang tâm cẩu phế, sao thời gian dài như vậy không gửi tin về cho mọi người? ”

*Lang tâm cẩu phế: Lòng lang dạ sói.

Miên Đường nhìn nhị cữu cữu luôn thân cận với nàng, trong ánh mắt cũng chứa đầy nước mắt, lại chỉ nói: "Chuyện kể ra thì dài lắm, đợi con về nhà, lại cẩn thận nói với mọi người.”

Vì thế nhân mã hai bên hội tụ, liền hướng Tây Châu tiến vào, đi như thế một ngày, rốt cục đi tới cửa thành Tây Châu, trong lòng Miên Đường cũng chậm rãi thở dài một hơi.

Lục Tiễn bởi vì bị thương, đoàn xe một đường đi không nhanh. Hắn cũng là sắp đến Tây Châu địa giới, mới phát hiện vẫn trốn ở trong xe ngựa thì ra không phải Miên Đường.

Điều này làm cho đại cữu cữu gấp đến mức không biết phải làm gì. Nhưng nếu đã đến cửa nhà, dù sao cũng phải báo tin. Vì vậy, ông chỉ có thể đi gặp cha mình đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook