Chương 120:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Ngay hôm qua, hắn giặt y phục cho Vương gia, không cẩn thận, đem một kiện đồ lót bên người giặt đến nát. Kỳ thật cái này cũng không thể hoàn toàn trách hắn nặng tay, thật sự là người khâu quần áo này, tay chân quá vụng về, kim châm thô to, hạt gạo còn có thể lọt qua, vừa nhìn liền biết là từ tay Liễu nương tử kia làm ra.
Mạc Như lỡ tay làm rách bộ y phục, nhưng cảm thấy sẽ không sao cả, dù sao lúc trước khi hẳn xuất phát, hành lý mang cho Vương gia không ít nội y.
Nhưng đợi đến ngày hôm sau, Vương gia thay quần áo, thấy hẳn lấy y phục mới, liền hỏi đồ cũ đâu rồi. Đợi đến khi nghe hắn nói đã vứt đi, thế nhưng liền giận tím mặt, chỉ thiếu chút nữa đạp hắn vào rừng rậm hoang dã làm mồi cho sói.
Mạc Như khóc lóc đi đến bên dòng suối tìm quần áo lúc trước bị hắn vứt đi, sau đó trình cho Vương gia.
Nào biết tính tình Vương gia đến nhanh, đi cũng nhanh. Chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cái đồ lót rách nát kia, thật lâu mới thốt một câu: "Nếu đã nát, liền bỏ đi, nhặt nó trở về làm gì? ”
Chủ tử là trời, lôi đình vũ lộ đều là ân đức của quân. Mạc Như tự nhiên không dám nhiều lời. Bất quá hắn cảm thấy, Vương gia như oán phụ hỉ nộ vô thường này, hẳn là sắp qua khỏi.
Mà hôm nay tại tiệc rượu, ngài cư nhiên khâm điểm một vị nữ tử xinh đẹp. Mạc Như chợt cảm thấy vui mừng, chỉ cảm thấy như vậy hoa nhường nguyệt thẹn một hồi, Vương gia ở nơi khác tìm kiếm nhuyễn ngọc kiều hương để an ủi, hết thảy những gì liên quan đến Liễu nương tử, liền có thể như nước chảy mây trôi đi?
Cho nên Vương gia sủng ái nữ tử khác, Mạc Như thế nhưng lại giống như mình sắp vào động phòng, chờ mong đến mức khẩn trương.
Ánh nến trong trướng dập dìu đung đưa, thế nhưng một đêm cũng không tắt đèn.
Mạc Như khâm phục thể lực vương gia giống như cơn sóng hoàng hà kéo dài không dứt, khiến nữ nhân chịu không nổi.
Đợi đến ngày hôm sau, Mạc Như cố ý dậy sớm nấu nước, chuẩn bị khăn tay chờ Vương gia gọi người.
Ai ngờ, cô nương kia lại khóc sưng lên một đôi mắt, хоа cô tay, khuôn mặt tiêu tụy từ trong doanh trướng đi ra.
Mạc Như có chút khó hiểu nhìn chằm chằm nàng, từ trên xuống dưới đánh giá, nhất thời không biết hôm qua dục vọng của Vương gia như thế nào.
Cô nương thảo nguyên đều có chút bưu hãn không dịu dàng, nữ tử kia ở trước mặt Thôi Hành Chu thở cũng không dám thở mạnh, nhưng cùng gã sai vặt như Mạc Như liền không chút khách khí, chỉ bưng cổ tay nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng lẽ ngươi cũng phải dạy ta viết chữ một đêm? Người Hán các ngươi... Thật sự... Bệnh hoạn!
Mạc Như bị mắng đến đầu óc khó hiểu, chờ bưng chậu nước vào lều trại nhìn xem, trước bàn đầy giấy viết bị nhàu nát. Mà Vương gia thì mặc y phục nằm ngửa trên giường, ánh mắt nhìn thẳng trên trần lều trại.
Lần này, Mạc Như có thể lý giải một chút ý tử vừa rồi của nữ nhân Man tộc kia.
Bởi vì là Man tộc, tiếng Hán nói có mượt đến đâu cũng không biết viết. Nhưng nhìn tờ giấy trên mặt đất, Vương gia dạy thật dụng tâm, nét nào ra nét đó, ngang dọc cẩn thận.
Nhưng bị buộc phải viết một đêm... Cũng quá thảm... Khó trách vừa rồi vị cô nương kia khóc sưng mắt...
Mạc Như đột nhiên hiểu được, Vương gia vì sao lại chọn cô nương kia. Chỉ vì vóc người và cái mũi của vị cô nương này, ngược lại rất giống vị Liễu nương tử kia. Chỉ là trước kia lúc Vương gia dạy Liễu nương tử viết chữ, đó là tình chàng ý thiếp, ngọt ngào nồng nàn. Cũng không phải là do Vương gia bức bách người khác viết đến sưng cổ tay!
Nhưng vậy là Vương gia cũng không phải tốt lên như hắn nghĩ, mà là "bệnh" càng nghiêm trọng.
Nhưng một hạ nhân như hắn cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể sốt ruột.
Lúc này Phạm Hổ một đường hộ tống Miên Đường quay về Tây Châu trở lại, nói Miên Đường đã trở về quê hương Tây Châu, hắn liền quay về vị trí trong quân.
Vương gia gọi Phạm Hổ vào trong soái trướng, nghe Phạm Hổ kể lại những hành vi tùy ý làm bậy, không thể tưởng tượng nổi của Miên Đương sau khi Phạm Hổ rời đi.
Nghe một lúc, nhất là khi nghe được Miên Đường dùng người trà trộn vào đám cừu, lấy ít địch nhiều tiêu diệt đạo phi, vương gia mặt tuấn dật ngưng trọng hồi lâu, chậm rãi hiện ra nụ cười mỉm hấp dẫn.
Ban đầu là nụ cười cực nhẹ nhàng, sau đó lại không thể tự kiềm chế, đột nhiên cười ha ha.
Mấy ngày nay đây là lần đầu tiên Vương gia lộ ra nụ cười, hơn nữa còn cười vui vẻ sảng khoái như vậy. Nhìn thấy Vương gia không kiêng kỵ lễ nghi cười to, làm cho Mạc Như cùng Phạm Hổ trong lòng không khỏi hồ nghi, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Vương gia tự mình cười một hồi, tiếng cười dần dần ngừng lại, ánh mắt lại trở nên bình tĩnh thâm trầm, nói với Phạm Hổ: "Hôm nay liền nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai ngươi liền chạy về Tây Chu, tiếp tục theo dõi Liễu Miên Đường.”
Phạm Hổ vốn tưởng rằng trở về quân ngũ, rốt cục có thể dỡ bỏ gánh nặng, buông lỏng thần kinh căng thẳng rất nhiều, nhưng không nghĩ tới thở cũng chưa kịp thở một ngụm, đã phải tiếp tục công việc khó nhằn này.
Phạm Hổ nếu ở một mình, kỳ thật là muốn hung hăng khóc lớn một hồi, chỉ tiếc bị Vương gia mắt lệ nhìn chằm chằm, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Chỉ là đáy lòng hắn có chút khó hiểu, trước kia nhìn chằm chằm Liễu Miên Đường là vì thuận thế dò la, tìm cơ hội bắt được phản tặc, hiện giờ lại là tại sao? Vì thế hắn thật cẩn thận hỏi Vương gia lần này quay trở về, trọng điểm theo dõi là cái gì.
Vương gia tựa hồ cũng không nghĩ kỹ, chỉ trầm mặc nhìn đường vân trên thảm soái trướng.
Xem Miên Đường cái gì? Sau khi nàng rời khỏi mình, cơm ăn không ít, ngủ cũng không ít, lại càng không ít lần kiếm bạc phát tài.
Hiện giờ, nàng quay về Tây Châu, có người nhà che chở, lại càng sẽ không thiếu cơm áo gạo tiền.
Nghĩ đến Liễu Miên Đường vô tâm vô tình, không thèm nhớ đến hắn.
Ngược lại, còn hẳn thì sao? Lúc đầu tách ra khỏi nàng còn đỡ một chút, chẳng qua vừa đến đêm, liền nhớ tới mùi hương thơm ngát cùng ôn nhu của nàng, làm sao ngủ được.
Nghĩ đến thời gian trôi qua lâu dần, hắn tự nhiên sẽ tốt thôi.
Nhưng đã lâu, ban đêm lại không nhớ nhung nữa, ngược lại trong đầu giống như diễn trò viết tấu chương, luôn hồi tưởng lại từng chút tình cảnh ở cùng với Liễu Miên Đường.
Nhưng mỗi lần suy nghĩ xong từng chút từng chút một với Liễu nương tử, lại muốn bản thân hẳn mạnh mẽ ý thức được rằng Hắn cùng nàng đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, từ nay về sau không liên quan gì nhau. Một đoạn ôn nhu kia, tựa như bộ y phục bị giặt nát kia, có khâu lại cũng chẳng còn lành lặn như xưa...
Hôm qua, hắn gọi nữ tử kia vào doanh trướng, thực sự là muốn dùng sức phát tiết một phen, nữ nhân mà, ngoại trừ ngũ quan hơi có chút khác biệt ra, cái nào không phải giống nhau?
Hắn luôn nghĩ đến Liễu Miên Đường, ít nhiều hẳn là do sắc đẹp. Nhưng đợi nữ tử kia lộ vẻ mị tiếu, đem thân thể kề sát tới, Thôi Hành Chu lập tức cảm thấy không đúng.
Hương vị của son phấn kia quá nồng đậm, không đủ ngọt lịm, ý cười trên mặt quá nịnh nọt, không đủ thành kính nhiệt liệt, thanh âm gọi người cũng quá thô, không giống loại âm điệu kiều mị mà hơi khàn khàn...
Tóm lại hết thảy đều không hợp khẩu vị của Thôi Hành Châu, thế là làm cho hắn không nổi lên chút hứng thú nào, may mà nữ nhân kia còn có cái mũi có thể miễn cưỡng lọt vào mắt.
Vì thế Thôi Hành Chu bảo nàng ta ngồi xuống bên cạnh bàn, liếc nhìn sườn mặt nàng, bảo nàng cầm bút viết chữ ở bên cạnh bàn...
Mạc Như lỡ tay làm rách bộ y phục, nhưng cảm thấy sẽ không sao cả, dù sao lúc trước khi hẳn xuất phát, hành lý mang cho Vương gia không ít nội y.
Nhưng đợi đến ngày hôm sau, Vương gia thay quần áo, thấy hẳn lấy y phục mới, liền hỏi đồ cũ đâu rồi. Đợi đến khi nghe hắn nói đã vứt đi, thế nhưng liền giận tím mặt, chỉ thiếu chút nữa đạp hắn vào rừng rậm hoang dã làm mồi cho sói.
Mạc Như khóc lóc đi đến bên dòng suối tìm quần áo lúc trước bị hắn vứt đi, sau đó trình cho Vương gia.
Nào biết tính tình Vương gia đến nhanh, đi cũng nhanh. Chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cái đồ lót rách nát kia, thật lâu mới thốt một câu: "Nếu đã nát, liền bỏ đi, nhặt nó trở về làm gì? ”
Chủ tử là trời, lôi đình vũ lộ đều là ân đức của quân. Mạc Như tự nhiên không dám nhiều lời. Bất quá hắn cảm thấy, Vương gia như oán phụ hỉ nộ vô thường này, hẳn là sắp qua khỏi.
Mà hôm nay tại tiệc rượu, ngài cư nhiên khâm điểm một vị nữ tử xinh đẹp. Mạc Như chợt cảm thấy vui mừng, chỉ cảm thấy như vậy hoa nhường nguyệt thẹn một hồi, Vương gia ở nơi khác tìm kiếm nhuyễn ngọc kiều hương để an ủi, hết thảy những gì liên quan đến Liễu nương tử, liền có thể như nước chảy mây trôi đi?
Cho nên Vương gia sủng ái nữ tử khác, Mạc Như thế nhưng lại giống như mình sắp vào động phòng, chờ mong đến mức khẩn trương.
Ánh nến trong trướng dập dìu đung đưa, thế nhưng một đêm cũng không tắt đèn.
Mạc Như khâm phục thể lực vương gia giống như cơn sóng hoàng hà kéo dài không dứt, khiến nữ nhân chịu không nổi.
Đợi đến ngày hôm sau, Mạc Như cố ý dậy sớm nấu nước, chuẩn bị khăn tay chờ Vương gia gọi người.
Ai ngờ, cô nương kia lại khóc sưng lên một đôi mắt, хоа cô tay, khuôn mặt tiêu tụy từ trong doanh trướng đi ra.
Mạc Như có chút khó hiểu nhìn chằm chằm nàng, từ trên xuống dưới đánh giá, nhất thời không biết hôm qua dục vọng của Vương gia như thế nào.
Cô nương thảo nguyên đều có chút bưu hãn không dịu dàng, nữ tử kia ở trước mặt Thôi Hành Chu thở cũng không dám thở mạnh, nhưng cùng gã sai vặt như Mạc Như liền không chút khách khí, chỉ bưng cổ tay nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng lẽ ngươi cũng phải dạy ta viết chữ một đêm? Người Hán các ngươi... Thật sự... Bệnh hoạn!
Mạc Như bị mắng đến đầu óc khó hiểu, chờ bưng chậu nước vào lều trại nhìn xem, trước bàn đầy giấy viết bị nhàu nát. Mà Vương gia thì mặc y phục nằm ngửa trên giường, ánh mắt nhìn thẳng trên trần lều trại.
Lần này, Mạc Như có thể lý giải một chút ý tử vừa rồi của nữ nhân Man tộc kia.
Bởi vì là Man tộc, tiếng Hán nói có mượt đến đâu cũng không biết viết. Nhưng nhìn tờ giấy trên mặt đất, Vương gia dạy thật dụng tâm, nét nào ra nét đó, ngang dọc cẩn thận.
Nhưng bị buộc phải viết một đêm... Cũng quá thảm... Khó trách vừa rồi vị cô nương kia khóc sưng mắt...
Mạc Như đột nhiên hiểu được, Vương gia vì sao lại chọn cô nương kia. Chỉ vì vóc người và cái mũi của vị cô nương này, ngược lại rất giống vị Liễu nương tử kia. Chỉ là trước kia lúc Vương gia dạy Liễu nương tử viết chữ, đó là tình chàng ý thiếp, ngọt ngào nồng nàn. Cũng không phải là do Vương gia bức bách người khác viết đến sưng cổ tay!
Nhưng vậy là Vương gia cũng không phải tốt lên như hắn nghĩ, mà là "bệnh" càng nghiêm trọng.
Nhưng một hạ nhân như hắn cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể sốt ruột.
Lúc này Phạm Hổ một đường hộ tống Miên Đường quay về Tây Châu trở lại, nói Miên Đường đã trở về quê hương Tây Châu, hắn liền quay về vị trí trong quân.
Vương gia gọi Phạm Hổ vào trong soái trướng, nghe Phạm Hổ kể lại những hành vi tùy ý làm bậy, không thể tưởng tượng nổi của Miên Đương sau khi Phạm Hổ rời đi.
Nghe một lúc, nhất là khi nghe được Miên Đường dùng người trà trộn vào đám cừu, lấy ít địch nhiều tiêu diệt đạo phi, vương gia mặt tuấn dật ngưng trọng hồi lâu, chậm rãi hiện ra nụ cười mỉm hấp dẫn.
Ban đầu là nụ cười cực nhẹ nhàng, sau đó lại không thể tự kiềm chế, đột nhiên cười ha ha.
Mấy ngày nay đây là lần đầu tiên Vương gia lộ ra nụ cười, hơn nữa còn cười vui vẻ sảng khoái như vậy. Nhìn thấy Vương gia không kiêng kỵ lễ nghi cười to, làm cho Mạc Như cùng Phạm Hổ trong lòng không khỏi hồ nghi, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Vương gia tự mình cười một hồi, tiếng cười dần dần ngừng lại, ánh mắt lại trở nên bình tĩnh thâm trầm, nói với Phạm Hổ: "Hôm nay liền nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai ngươi liền chạy về Tây Chu, tiếp tục theo dõi Liễu Miên Đường.”
Phạm Hổ vốn tưởng rằng trở về quân ngũ, rốt cục có thể dỡ bỏ gánh nặng, buông lỏng thần kinh căng thẳng rất nhiều, nhưng không nghĩ tới thở cũng chưa kịp thở một ngụm, đã phải tiếp tục công việc khó nhằn này.
Phạm Hổ nếu ở một mình, kỳ thật là muốn hung hăng khóc lớn một hồi, chỉ tiếc bị Vương gia mắt lệ nhìn chằm chằm, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Chỉ là đáy lòng hắn có chút khó hiểu, trước kia nhìn chằm chằm Liễu Miên Đường là vì thuận thế dò la, tìm cơ hội bắt được phản tặc, hiện giờ lại là tại sao? Vì thế hắn thật cẩn thận hỏi Vương gia lần này quay trở về, trọng điểm theo dõi là cái gì.
Vương gia tựa hồ cũng không nghĩ kỹ, chỉ trầm mặc nhìn đường vân trên thảm soái trướng.
Xem Miên Đường cái gì? Sau khi nàng rời khỏi mình, cơm ăn không ít, ngủ cũng không ít, lại càng không ít lần kiếm bạc phát tài.
Hiện giờ, nàng quay về Tây Châu, có người nhà che chở, lại càng sẽ không thiếu cơm áo gạo tiền.
Nghĩ đến Liễu Miên Đường vô tâm vô tình, không thèm nhớ đến hắn.
Ngược lại, còn hẳn thì sao? Lúc đầu tách ra khỏi nàng còn đỡ một chút, chẳng qua vừa đến đêm, liền nhớ tới mùi hương thơm ngát cùng ôn nhu của nàng, làm sao ngủ được.
Nghĩ đến thời gian trôi qua lâu dần, hắn tự nhiên sẽ tốt thôi.
Nhưng đã lâu, ban đêm lại không nhớ nhung nữa, ngược lại trong đầu giống như diễn trò viết tấu chương, luôn hồi tưởng lại từng chút tình cảnh ở cùng với Liễu Miên Đường.
Nhưng mỗi lần suy nghĩ xong từng chút từng chút một với Liễu nương tử, lại muốn bản thân hẳn mạnh mẽ ý thức được rằng Hắn cùng nàng đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, từ nay về sau không liên quan gì nhau. Một đoạn ôn nhu kia, tựa như bộ y phục bị giặt nát kia, có khâu lại cũng chẳng còn lành lặn như xưa...
Hôm qua, hắn gọi nữ tử kia vào doanh trướng, thực sự là muốn dùng sức phát tiết một phen, nữ nhân mà, ngoại trừ ngũ quan hơi có chút khác biệt ra, cái nào không phải giống nhau?
Hắn luôn nghĩ đến Liễu Miên Đường, ít nhiều hẳn là do sắc đẹp. Nhưng đợi nữ tử kia lộ vẻ mị tiếu, đem thân thể kề sát tới, Thôi Hành Chu lập tức cảm thấy không đúng.
Hương vị của son phấn kia quá nồng đậm, không đủ ngọt lịm, ý cười trên mặt quá nịnh nọt, không đủ thành kính nhiệt liệt, thanh âm gọi người cũng quá thô, không giống loại âm điệu kiều mị mà hơi khàn khàn...
Tóm lại hết thảy đều không hợp khẩu vị của Thôi Hành Châu, thế là làm cho hắn không nổi lên chút hứng thú nào, may mà nữ nhân kia còn có cái mũi có thể miễn cưỡng lọt vào mắt.
Vì thế Thôi Hành Chu bảo nàng ta ngồi xuống bên cạnh bàn, liếc nhìn sườn mặt nàng, bảo nàng cầm bút viết chữ ở bên cạnh bàn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.