Chương 245:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Trong lúc nhất thời, Liễu Miên Đường càng thêm tò mò mình lúc trước chọn Thôi Hành Chu để gả như thế nào.
Mà Triệu Tuyền sau khi xem mạch mới phát hiện, Miên Đường huyết mạch so với lúc trước ngược lại nhìn rõ hơn một chút, có chút ứ đọng trì trệ, nhất định là máu tụ dịch chuyển vị trí, đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến Miên Đường quên đi thời gian ba năm ở chung với Thôi Hành Chu.
Liễu Miên Đường mất trí nhớ, cũng không phải một ngày hai ngày. Trước kia Triệu Tuyền cũng đề xuất kê một ít thuốc tiêu trừ máu tụ hoạt não để điều trị chứng mất trí nhớ của Miện Đường.
Nhưng lúc ban đầu, Thôi Hành Chu căn bản không để cô nương lạc đường này vào mắt, lười vì nàng tốn nhiều công sức.
Mà về sau, Hoài Dương Vương lại bởi vì ghen tị, sợ nàng luyến tiếc nam nhân lúc trước, càng không muốn nàng nhớ lại.
Nhưng hiện tại, Liễu Miên Đường thế nhưng đem Hoài Dương vương hắn quên sạch sẽ không còn một mảnh, thật sự là khiến Thôi Hành Chu đau đến như ngàn mũi kim chọc vào, một khắc cũng không thể nhịn được.
Vì thế Triệu thần y dương dương tiêu sái kê ba phương thuốc, lại châm cứu, sắp xếp ban ngày chườm nóng, xem ba cách đồng loạt thực hiện có thể đạt hiệu quả tốt hơn một chút hay không.
Nhưng từ phía Miên Đường xem ra, đây quả thực chính là cực hình gấp bội. Nàng có thể ăn có thể ngủ, lại không cảm thấy thiếu hụt cái gì, dựa vào cái gì phải uống thuốc đắng, bị
châm cứu?
Có lẽ là nguyên nhân lúc trước tay chân bị thương, uống quá nhiều thuốc sắc. Miên Đường vừa ngửi mùi thuốc liền không kiên nhẫn, căn bản nửa giọt cũng uống không vào.
Lý ma ma dẫn đầu mềm giọng khuyên nhủ, nhưng chính là Miên Đường đâu có dễ thành thật gật đầu uống thuốc.
Nói thật, vương phi lần này trở về, nhìn người ta luôn lộ ra hung quang, hơn nữa cực kỳ không nghe người khuyên, thật sự là Lý ma ma dùng đủ trăm phương nghìn kế cũng không có cách nào.
Chết người nhất chính là, Vương gia là người duy nhất có thể trấn áp được Vương phi, gần đây cũng không thường xuyên hồi phủ.
Bởi vì Tạ Đại Tượng thiếu chút nữa bị người Oa giết chết, hơn nữa sau khi bị Thôi Hành Chu đao kề lên cổ đe dọa một phen, người trở nên thành thật hơn, tốc độ đóng tàu cũng tăng nhanh.
Mà hải vực bên khấu đảo cũng tăng mật độ tuần tra. Hoài Dương Vương lập ý muốn đánh cho đám người Oa phải tháo chạy về Đông Doanh, trước khi mùa bão đến, phải cùng Ưng Tư Tự đấu một trận chiến sinh tử.
Ưng Tư Tự không chỉ bắt đi Liễu Miên Đường, hắn còn để cho Liễu Miên Đường hoàn toàn quên mất quá khứ với Hoài Dương Vương. Loại thống khổ này tựa như thiên đạo lăng trì, không ngừng tra tấn Thôi Hành Chu, cũng làm cho trong lòng hắn dâng lên sát ý nồng đượm.
Bất quá hắn không hồi phủ, cũng không phải chỉ bởi vì công vụ bận rộn. Hiện tại mỗi lần bắt gặp Liễu Miên Đường nhìn hắn với ánh mắt xa lạ, còn có động tác cố ý né tránh, Thôi Hành Chu trong lòng đều lợi hại bị thắt lại, ngoài công vụ cũng nguyện ý ở trong quân doanh tìm tới mấy tiểu binh đánh đám huấn luyện tiêu hao năng lượng.
Dù sao cho dù trở về, Liễu Miên Đường cũng không cho phép hắn cùng nàng nằm chung một giường, thay vì chạnh lòng, không bằng tránh không gặp.
Bất quá Triệu Tuyền vốn nên châm cứu cho Liễu Miên Đường cư nhiên cũng thường xuyên đến quân doanh làm ổ, lần này còn cầm theo bầu rượu, mang theo hộp thức ăn, muốn cùng Thôi Hành Chu và Lý Quang Tài ba người uống rượu.
Hoài Dương Vương hôm nay chính là thấy Triệu Tuyển quá mức nhàn rỗi, liền nheo mắt lại nói: "Trấn Nam Hầu, huynh có phải có chút lười biếng hay không? Bệnh của Vương phi có tốt hơn chưa?”
Trấn Nam Hầu rót cho bản thân một chén rượu, không cần cụng đã liền uống cạn một chén.
Mấy ngày nay, hắn có chút không thể rời khỏi chén này. Rượu vào gan cũng lớn hơn hẳn, đúng là câu lưu truyền từ thượng cổ, danh ngôn chí phải.
Một chén rượu xuống bụng, Triệu Tuyển nghẹn ngào hỏi Thôi Hành Chu: "Hành Chu, dù sao huynh đệ chúng ta cũng quen biết nhiều năm, huynh có thể nhẫn tâm mặc kệ ta, chỉ nhìn ta chết sao? Mỗi lần đến ngày châm cứu cho ái phi của huynh, ta... Ta nửa ngày khóc ròng trước khi đi ra ngoài. Bên này ta cầm kim, bên kia nàng cằm chủy thủ nhăm nhe. Có một lần, ta bất quá chỉ là hơi dùng sức ở huyệt vị, nàng liền đem chủy thủ kia đâm vào trong khe tay ta, thiếu chút nữa, đầu ngón tay ta liền gãy... Ta nhớ mẫu thân ta, ta muốn về nhà lấy thê tử, muốn sinh hài tử, ô ô..."
Lời này còn chưa nói hết, Triệu Tuyền đã nghẹn ngào đến gào khóc.
Lý Quang Tài không nghĩ tới Trấn Nam Hầu chỉ một chén rượu xuống bụng, liền thất thố như vậy, vội vàng một bên khuyên giải Hầu gia không nên uống rượu hại thân, một bên để tiểu binh nấu canh giải rượu.
Thôi Hành Chu cũng không để ý tới bằng hữu khóc thảm thiết, chỉ một tay xách chén rượu lên, cũng ngửa cổ, ừng ực uống vào.
Nhìn khắp một vòng, mặc dù phiền não trong lòng đôi huynh đệ này nhìn thì khác nhau nhưng thực ra đều giống nhau, một mảnh gió thu tiêu điều đầy sát khí a!
Chỉ chốc lát sau tiểu binh bưng tới canh giải rượu, Trấn Nam Hầu kia nức nở nhận lấy, chỉ nhấp một ngụm liền phun ra, giận dữ trừng mắt nhìn tiểu binh nói: "Đây là đem nước rửa nồi dưới bếp các người bưng tới sao? Sao lại bốc mùi hôi thối như vậy!”
Vẻ mặt tiểu binh kia cũng bất đắc dĩ: "Hầu gia, thật sự là đã cố ý dặn dò nấu canh giải rượu cho ngài. Chỉ là trước kia, đồ ăn thức uống trong soái trướng, đều là Vương phi cách năm ba hôm sai người đưa đến, chúng ta chỉ cần hâm nóng là được. Còn đầu bếp trong binh doanh ngoại trừ nấu ăn loại nồi cơm lớn ra, những thứ khác thật sự là không rành lắm, ngài uống đỡ đi ạ!”
Từ sau khi Miên Đường mất trí nhớ, vị Vương phi hiền lành săn sóc kia cũng không còn
nữa.
Triệu Tuyền nghe xong, không tự chủ được ngừng bị ai, cảm thấy thiên ngoại hữu thiên, bên này mọi người còn thảm hơn.
Nếu là tinh tế ngẫm lại, tình cảnh của Triệu Tuyền hắn lúc này cũng không tính là cái gì, dù sao sớm muộn gì hắn cũng có thể trở về gặp từ mẫu thê nhi chỉ trong vài ngày.
Nhưng bây giờ nhìn lão bà của Thôi Hành Chu, so với thê cũ hắn trầm mê Phật đường còn quá phận hơn, căn bản mặc kệ Hoài Dương vương cô quạnh.
Chuyện này, cưới thê tử về mà ngủ không được, sờ không được, vậy cưới về, đâu phải là lão bà a?
Lý Quang Tài hiện giờ đang là tân hôn, so sánh hai bên, cũng cảm thấy Vương gia có chút thê thảm nhất, chuyện chủ yếu nhất, nam nhân mà, thân ở tiền tuyến vốn là trôi theo năm tháng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi vô cùng.
Bình thường không thấy có nhiều tướng quân khải hoàn trở về, đều sẽ mang về một hai phu nhân, thị thiếp tri kỷ sao? Đại khái đều là bởi vì năm tháng gian khổ dài đằng đẵng như thế phải được người chiếu cố, nâng khăn sửa túi.
Nhưng Vương phi hiện tại bởi vì mất trí nhớ, hoàn toàn quên mất trách nhiệm của thê tử. Bắc Hải mặc dù là vùng đất hoang dã, nhưng cũng không thiếu mỹ nhân linh tủ.
Chỉ sợ Vương phi lạnh nhạt Vương gia như vậy, chờ một ngày nào đó nàng nhớ lại, bên cạnh Vương gia đã có nữ nhân khác chiếu cố mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lý Quang Tài cảm thấy tốt nhất nên nói chuyện với Liễu Miên Đường một chút, cho dù nàng không thể giống như trước kia đối đãi với phu quân nhu tình như nước, cũng không thể cự tuyệt Vương gia cách xa ngàn dặm như vậy a!
Chỉ là những lời khuyên như vậy, một đại nam nhân như hắn không tiện mở miệng, chỉ có thể cùng Thôi Phù thương lượng một phen, để cô tỷ như nàng nói ra thì phù hợp hơn.
Lại nói Thôi Phù, lúc trước còn không tin Miên Đường mất trí nhớ. Nhưng sau khi thấy nàng trở về, cũng không chào hỏi mình, cảng đừng nói đến cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Chết người nhất chính là, nàng cư nhiên không mặc váy, cả ngày một bộ trang phục săn bắn, phảng phất như tiểu tử giả, biến thành người khác vậy.
Nhìn Thôi Hành Chu cả ngày không trở về, Thôi Phù cũng cảm thấy chuyện không thể cứ thể kéo dài được.
Vì thế hôm nay cố ý mang bánh khoai lang tím mình làm cho Miện Đường ăn.
Miên Đường đang ở trong viện dẫn dắt Tiểu Mộc Kiếm cùng nhau kéo gân hoạt động thân thể. Mấy ngày nay Tiểu Oa Nhi, luôn thấy mẫu thân luyện kiếm, thế nhưng cũng học được chút da lông thô thiển, cái miệng nhỏ nhắn bắt chước theo hộ hô ha ha.
Thấy Thôi Phù đến đưa đồ ăn, Miên Đường liền ôm quyền tạ ơn, cầm lấy muốn ăn. Phương Hưu ở một bên nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đưa khăn tay cho Vương phi trước, để nàng lau tay rồi mới ăn.
Mấy ngày nay Miên Đường trải qua tay các nha hoàn, coi như là lĩnh giáo ba năm qua mình trải qua những ngày tháng thối nát mềm mại như thế nào.
Lúc ấy khi mở rương quần áo của mình ra, nàng đều có chút trợn tròn mắt, nhiều váy đẹp như vậy, dĩ nhiên tất cả đều là của nàng. Các loại váy còn phân ra mấy loại, nào là váy trong nhà, váy mang ra ngoài, váy dự yến tiệc.
Khi nàng trốn trong phòng, nàng đã thử một vài món đồ, vận y phục xinh đẹp. Nhưng lúc ra khỏi sân, nàng vẫn là mang quần gọn gàng.
Trong nhận thức hiện tại của Miên Đường, nàng chỉ cảm thấy mình vừa mới từ Ngưỡng núi xuống, đã sớm quen với trang phục nam nhân. Bất thình lình bảo nàng khôi phục thân phận nữ nhi, bôi son phấn, đều có chút không thích ứng.
Hơn nữa... Cái gọi là phu quân của nàng mỗi lần thấy nàng đều thối lui, gần đây thậm chí cũng không trở về. Nàng ấy ăn mặc đẹp như vậy để làm gì? Không ai nhìn a!
Cho nên, Liễu Miên Đường vẫn là dựa theo thói quen trước kia của mình mặc, tóc cũng đơn giản buộc gọn.
Thôi Phù hắng giọng, cười nói với Miên Đường: "Mấy ngày nay cảm thấy thoải mái không, thân thể không có chỗ nào khó chịu chứ?”
Miên Đường cầm lên một miếng bánh, nói: "Cám ơn Thôi phu nhân quan tâm, ta hôm nay rất tốt, ngươi... Có thể đi nói với Hoài Dương Vương một tiếng, không cần kê đơn thuốc cho ta nữa. Vị Triệu Hầu gia kia ngược lại không tệ, nhưng mỗi lần nhìn thấy ta đều run chân run tay, làm cho người ta nghi ngờ hắn là tới hạ độc, luôn luôn không được tự nhiên..."
Thôi Phù nghe xong lời này, không vui: "Đừng gọi tỷ là phu nhân, tỷ là cô tỷ của muội đó! Còn hạ độc? Hành Chu hận không thể ăn mỗi thứ muội ăn vào miệng, tự mình thử độc, Muội là người hắn nâng niu trong tay, ai dám hạ độc muội?”
Miên Đường đã lâu không nghe được lời có người coi trọng nàng ở trong lòng, nghe xong tâm tình không khỏi hơi gợn sóng. Tuy rằng hẳn không về phủ ngủ, nhưng mỗi ngày đều sai người trở về đưa cho nàng chút đồ ăn vặt, cá tôm, đều là món nàng thích ăn.
Thôi Phù nhìn nàng mặt không chút thay đổi, còn tưởng rằng nữ phi đầu dầu muối không vào, vì thế thở dài lại nói: "Muội cũng đừng tưởng rằng nữ tử địa phương Bắc Hải đều là vừa đen vừa gầy, xinh đẹp phong vận cũng có rất nhiều người ở đây! Phong tục dân gian địa phương rất cởi mở, ngay gần bờ suối của quân doanh, gần đây luôn có nữ tử đến giặt quần áo tắm rửa. Nghe nói đều là cố ý đi, chính là câu tình lang. Khi tỷ đến đưa thức ăn cho nam nhân nhà tỷ, thình lình tận mắt nhìn thấy, những nữ nhân mặc yếm xuống nước! Còn vừa tắm rửa vừa hát. Những lời ca đó là gì mà... Lang a, a muội a, không có tình lang không ngủ được... Than ôi, tóm lại là rất phóng đãng! Muội bây giờ mất trí nhớ, không nhớ được, liền lạnh nhạt phu quân như vậy, thời gian dài, là muốn cho những nữ tử ngoại bang kia chui vào chỗ trống hay sao?”
Ánh mắt Miên Đường chuyển lạnh. Tất nhiên nàng ấy biết rằng một số nữ nhân rất đỗi phong tình. Lúc trước tỷ muội tốt Tôn Vân Nương của nàng không phải là chui vào thư phòng của Tử Du sao?
Có thể thấy được tìm phu quân, ngàn vạn lần chớ chọn nam tử nhan sắc quá xuất sắc, bằng không ong bướm vây quanh, khiến bản thân suốt ngày tâm phiền ý loạn. Lúc trước nàng chính là bởi vì mất trí nhớ mới có thể đồng ý gả cho Thôi Hành Chu chứ gì?
Nếu nàng nhớ rõ chuyện trước kia, mới sẽ không chọn một nam tử có bộ dáng xinh đẹp hại người như vậy... Nhìn được mà ăn không được!
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, bất quá Miên Đường ngoài miệng ngược lại thản nhiên nói: "Dựa theo phu nhân ngài xem, ta nên làm như thế nào?”
Thôi Phù cho rằng nàng thông suốt, liền nói: "Đương nhiên là cần phải săn sóc phu quân như trước kia, nấu cho hắn chút đồ ăn. Muội đẹp như vậy, đi phụ cận quân doanh một chút, phải làm cho những thôn phụ kia hiểu được cái gì gọi là tự ti về bản thân, thu liễm chút phóng đãng kia đi.”
Mà Triệu Tuyền sau khi xem mạch mới phát hiện, Miên Đường huyết mạch so với lúc trước ngược lại nhìn rõ hơn một chút, có chút ứ đọng trì trệ, nhất định là máu tụ dịch chuyển vị trí, đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến Miên Đường quên đi thời gian ba năm ở chung với Thôi Hành Chu.
Liễu Miên Đường mất trí nhớ, cũng không phải một ngày hai ngày. Trước kia Triệu Tuyền cũng đề xuất kê một ít thuốc tiêu trừ máu tụ hoạt não để điều trị chứng mất trí nhớ của Miện Đường.
Nhưng lúc ban đầu, Thôi Hành Chu căn bản không để cô nương lạc đường này vào mắt, lười vì nàng tốn nhiều công sức.
Mà về sau, Hoài Dương Vương lại bởi vì ghen tị, sợ nàng luyến tiếc nam nhân lúc trước, càng không muốn nàng nhớ lại.
Nhưng hiện tại, Liễu Miên Đường thế nhưng đem Hoài Dương vương hắn quên sạch sẽ không còn một mảnh, thật sự là khiến Thôi Hành Chu đau đến như ngàn mũi kim chọc vào, một khắc cũng không thể nhịn được.
Vì thế Triệu thần y dương dương tiêu sái kê ba phương thuốc, lại châm cứu, sắp xếp ban ngày chườm nóng, xem ba cách đồng loạt thực hiện có thể đạt hiệu quả tốt hơn một chút hay không.
Nhưng từ phía Miên Đường xem ra, đây quả thực chính là cực hình gấp bội. Nàng có thể ăn có thể ngủ, lại không cảm thấy thiếu hụt cái gì, dựa vào cái gì phải uống thuốc đắng, bị
châm cứu?
Có lẽ là nguyên nhân lúc trước tay chân bị thương, uống quá nhiều thuốc sắc. Miên Đường vừa ngửi mùi thuốc liền không kiên nhẫn, căn bản nửa giọt cũng uống không vào.
Lý ma ma dẫn đầu mềm giọng khuyên nhủ, nhưng chính là Miên Đường đâu có dễ thành thật gật đầu uống thuốc.
Nói thật, vương phi lần này trở về, nhìn người ta luôn lộ ra hung quang, hơn nữa cực kỳ không nghe người khuyên, thật sự là Lý ma ma dùng đủ trăm phương nghìn kế cũng không có cách nào.
Chết người nhất chính là, Vương gia là người duy nhất có thể trấn áp được Vương phi, gần đây cũng không thường xuyên hồi phủ.
Bởi vì Tạ Đại Tượng thiếu chút nữa bị người Oa giết chết, hơn nữa sau khi bị Thôi Hành Chu đao kề lên cổ đe dọa một phen, người trở nên thành thật hơn, tốc độ đóng tàu cũng tăng nhanh.
Mà hải vực bên khấu đảo cũng tăng mật độ tuần tra. Hoài Dương Vương lập ý muốn đánh cho đám người Oa phải tháo chạy về Đông Doanh, trước khi mùa bão đến, phải cùng Ưng Tư Tự đấu một trận chiến sinh tử.
Ưng Tư Tự không chỉ bắt đi Liễu Miên Đường, hắn còn để cho Liễu Miên Đường hoàn toàn quên mất quá khứ với Hoài Dương Vương. Loại thống khổ này tựa như thiên đạo lăng trì, không ngừng tra tấn Thôi Hành Chu, cũng làm cho trong lòng hắn dâng lên sát ý nồng đượm.
Bất quá hắn không hồi phủ, cũng không phải chỉ bởi vì công vụ bận rộn. Hiện tại mỗi lần bắt gặp Liễu Miên Đường nhìn hắn với ánh mắt xa lạ, còn có động tác cố ý né tránh, Thôi Hành Chu trong lòng đều lợi hại bị thắt lại, ngoài công vụ cũng nguyện ý ở trong quân doanh tìm tới mấy tiểu binh đánh đám huấn luyện tiêu hao năng lượng.
Dù sao cho dù trở về, Liễu Miên Đường cũng không cho phép hắn cùng nàng nằm chung một giường, thay vì chạnh lòng, không bằng tránh không gặp.
Bất quá Triệu Tuyền vốn nên châm cứu cho Liễu Miên Đường cư nhiên cũng thường xuyên đến quân doanh làm ổ, lần này còn cầm theo bầu rượu, mang theo hộp thức ăn, muốn cùng Thôi Hành Chu và Lý Quang Tài ba người uống rượu.
Hoài Dương Vương hôm nay chính là thấy Triệu Tuyển quá mức nhàn rỗi, liền nheo mắt lại nói: "Trấn Nam Hầu, huynh có phải có chút lười biếng hay không? Bệnh của Vương phi có tốt hơn chưa?”
Trấn Nam Hầu rót cho bản thân một chén rượu, không cần cụng đã liền uống cạn một chén.
Mấy ngày nay, hắn có chút không thể rời khỏi chén này. Rượu vào gan cũng lớn hơn hẳn, đúng là câu lưu truyền từ thượng cổ, danh ngôn chí phải.
Một chén rượu xuống bụng, Triệu Tuyển nghẹn ngào hỏi Thôi Hành Chu: "Hành Chu, dù sao huynh đệ chúng ta cũng quen biết nhiều năm, huynh có thể nhẫn tâm mặc kệ ta, chỉ nhìn ta chết sao? Mỗi lần đến ngày châm cứu cho ái phi của huynh, ta... Ta nửa ngày khóc ròng trước khi đi ra ngoài. Bên này ta cầm kim, bên kia nàng cằm chủy thủ nhăm nhe. Có một lần, ta bất quá chỉ là hơi dùng sức ở huyệt vị, nàng liền đem chủy thủ kia đâm vào trong khe tay ta, thiếu chút nữa, đầu ngón tay ta liền gãy... Ta nhớ mẫu thân ta, ta muốn về nhà lấy thê tử, muốn sinh hài tử, ô ô..."
Lời này còn chưa nói hết, Triệu Tuyền đã nghẹn ngào đến gào khóc.
Lý Quang Tài không nghĩ tới Trấn Nam Hầu chỉ một chén rượu xuống bụng, liền thất thố như vậy, vội vàng một bên khuyên giải Hầu gia không nên uống rượu hại thân, một bên để tiểu binh nấu canh giải rượu.
Thôi Hành Chu cũng không để ý tới bằng hữu khóc thảm thiết, chỉ một tay xách chén rượu lên, cũng ngửa cổ, ừng ực uống vào.
Nhìn khắp một vòng, mặc dù phiền não trong lòng đôi huynh đệ này nhìn thì khác nhau nhưng thực ra đều giống nhau, một mảnh gió thu tiêu điều đầy sát khí a!
Chỉ chốc lát sau tiểu binh bưng tới canh giải rượu, Trấn Nam Hầu kia nức nở nhận lấy, chỉ nhấp một ngụm liền phun ra, giận dữ trừng mắt nhìn tiểu binh nói: "Đây là đem nước rửa nồi dưới bếp các người bưng tới sao? Sao lại bốc mùi hôi thối như vậy!”
Vẻ mặt tiểu binh kia cũng bất đắc dĩ: "Hầu gia, thật sự là đã cố ý dặn dò nấu canh giải rượu cho ngài. Chỉ là trước kia, đồ ăn thức uống trong soái trướng, đều là Vương phi cách năm ba hôm sai người đưa đến, chúng ta chỉ cần hâm nóng là được. Còn đầu bếp trong binh doanh ngoại trừ nấu ăn loại nồi cơm lớn ra, những thứ khác thật sự là không rành lắm, ngài uống đỡ đi ạ!”
Từ sau khi Miên Đường mất trí nhớ, vị Vương phi hiền lành săn sóc kia cũng không còn
nữa.
Triệu Tuyền nghe xong, không tự chủ được ngừng bị ai, cảm thấy thiên ngoại hữu thiên, bên này mọi người còn thảm hơn.
Nếu là tinh tế ngẫm lại, tình cảnh của Triệu Tuyền hắn lúc này cũng không tính là cái gì, dù sao sớm muộn gì hắn cũng có thể trở về gặp từ mẫu thê nhi chỉ trong vài ngày.
Nhưng bây giờ nhìn lão bà của Thôi Hành Chu, so với thê cũ hắn trầm mê Phật đường còn quá phận hơn, căn bản mặc kệ Hoài Dương vương cô quạnh.
Chuyện này, cưới thê tử về mà ngủ không được, sờ không được, vậy cưới về, đâu phải là lão bà a?
Lý Quang Tài hiện giờ đang là tân hôn, so sánh hai bên, cũng cảm thấy Vương gia có chút thê thảm nhất, chuyện chủ yếu nhất, nam nhân mà, thân ở tiền tuyến vốn là trôi theo năm tháng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi vô cùng.
Bình thường không thấy có nhiều tướng quân khải hoàn trở về, đều sẽ mang về một hai phu nhân, thị thiếp tri kỷ sao? Đại khái đều là bởi vì năm tháng gian khổ dài đằng đẵng như thế phải được người chiếu cố, nâng khăn sửa túi.
Nhưng Vương phi hiện tại bởi vì mất trí nhớ, hoàn toàn quên mất trách nhiệm của thê tử. Bắc Hải mặc dù là vùng đất hoang dã, nhưng cũng không thiếu mỹ nhân linh tủ.
Chỉ sợ Vương phi lạnh nhạt Vương gia như vậy, chờ một ngày nào đó nàng nhớ lại, bên cạnh Vương gia đã có nữ nhân khác chiếu cố mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lý Quang Tài cảm thấy tốt nhất nên nói chuyện với Liễu Miên Đường một chút, cho dù nàng không thể giống như trước kia đối đãi với phu quân nhu tình như nước, cũng không thể cự tuyệt Vương gia cách xa ngàn dặm như vậy a!
Chỉ là những lời khuyên như vậy, một đại nam nhân như hắn không tiện mở miệng, chỉ có thể cùng Thôi Phù thương lượng một phen, để cô tỷ như nàng nói ra thì phù hợp hơn.
Lại nói Thôi Phù, lúc trước còn không tin Miên Đường mất trí nhớ. Nhưng sau khi thấy nàng trở về, cũng không chào hỏi mình, cảng đừng nói đến cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Chết người nhất chính là, nàng cư nhiên không mặc váy, cả ngày một bộ trang phục săn bắn, phảng phất như tiểu tử giả, biến thành người khác vậy.
Nhìn Thôi Hành Chu cả ngày không trở về, Thôi Phù cũng cảm thấy chuyện không thể cứ thể kéo dài được.
Vì thế hôm nay cố ý mang bánh khoai lang tím mình làm cho Miện Đường ăn.
Miên Đường đang ở trong viện dẫn dắt Tiểu Mộc Kiếm cùng nhau kéo gân hoạt động thân thể. Mấy ngày nay Tiểu Oa Nhi, luôn thấy mẫu thân luyện kiếm, thế nhưng cũng học được chút da lông thô thiển, cái miệng nhỏ nhắn bắt chước theo hộ hô ha ha.
Thấy Thôi Phù đến đưa đồ ăn, Miên Đường liền ôm quyền tạ ơn, cầm lấy muốn ăn. Phương Hưu ở một bên nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đưa khăn tay cho Vương phi trước, để nàng lau tay rồi mới ăn.
Mấy ngày nay Miên Đường trải qua tay các nha hoàn, coi như là lĩnh giáo ba năm qua mình trải qua những ngày tháng thối nát mềm mại như thế nào.
Lúc ấy khi mở rương quần áo của mình ra, nàng đều có chút trợn tròn mắt, nhiều váy đẹp như vậy, dĩ nhiên tất cả đều là của nàng. Các loại váy còn phân ra mấy loại, nào là váy trong nhà, váy mang ra ngoài, váy dự yến tiệc.
Khi nàng trốn trong phòng, nàng đã thử một vài món đồ, vận y phục xinh đẹp. Nhưng lúc ra khỏi sân, nàng vẫn là mang quần gọn gàng.
Trong nhận thức hiện tại của Miên Đường, nàng chỉ cảm thấy mình vừa mới từ Ngưỡng núi xuống, đã sớm quen với trang phục nam nhân. Bất thình lình bảo nàng khôi phục thân phận nữ nhi, bôi son phấn, đều có chút không thích ứng.
Hơn nữa... Cái gọi là phu quân của nàng mỗi lần thấy nàng đều thối lui, gần đây thậm chí cũng không trở về. Nàng ấy ăn mặc đẹp như vậy để làm gì? Không ai nhìn a!
Cho nên, Liễu Miên Đường vẫn là dựa theo thói quen trước kia của mình mặc, tóc cũng đơn giản buộc gọn.
Thôi Phù hắng giọng, cười nói với Miên Đường: "Mấy ngày nay cảm thấy thoải mái không, thân thể không có chỗ nào khó chịu chứ?”
Miên Đường cầm lên một miếng bánh, nói: "Cám ơn Thôi phu nhân quan tâm, ta hôm nay rất tốt, ngươi... Có thể đi nói với Hoài Dương Vương một tiếng, không cần kê đơn thuốc cho ta nữa. Vị Triệu Hầu gia kia ngược lại không tệ, nhưng mỗi lần nhìn thấy ta đều run chân run tay, làm cho người ta nghi ngờ hắn là tới hạ độc, luôn luôn không được tự nhiên..."
Thôi Phù nghe xong lời này, không vui: "Đừng gọi tỷ là phu nhân, tỷ là cô tỷ của muội đó! Còn hạ độc? Hành Chu hận không thể ăn mỗi thứ muội ăn vào miệng, tự mình thử độc, Muội là người hắn nâng niu trong tay, ai dám hạ độc muội?”
Miên Đường đã lâu không nghe được lời có người coi trọng nàng ở trong lòng, nghe xong tâm tình không khỏi hơi gợn sóng. Tuy rằng hẳn không về phủ ngủ, nhưng mỗi ngày đều sai người trở về đưa cho nàng chút đồ ăn vặt, cá tôm, đều là món nàng thích ăn.
Thôi Phù nhìn nàng mặt không chút thay đổi, còn tưởng rằng nữ phi đầu dầu muối không vào, vì thế thở dài lại nói: "Muội cũng đừng tưởng rằng nữ tử địa phương Bắc Hải đều là vừa đen vừa gầy, xinh đẹp phong vận cũng có rất nhiều người ở đây! Phong tục dân gian địa phương rất cởi mở, ngay gần bờ suối của quân doanh, gần đây luôn có nữ tử đến giặt quần áo tắm rửa. Nghe nói đều là cố ý đi, chính là câu tình lang. Khi tỷ đến đưa thức ăn cho nam nhân nhà tỷ, thình lình tận mắt nhìn thấy, những nữ nhân mặc yếm xuống nước! Còn vừa tắm rửa vừa hát. Những lời ca đó là gì mà... Lang a, a muội a, không có tình lang không ngủ được... Than ôi, tóm lại là rất phóng đãng! Muội bây giờ mất trí nhớ, không nhớ được, liền lạnh nhạt phu quân như vậy, thời gian dài, là muốn cho những nữ tử ngoại bang kia chui vào chỗ trống hay sao?”
Ánh mắt Miên Đường chuyển lạnh. Tất nhiên nàng ấy biết rằng một số nữ nhân rất đỗi phong tình. Lúc trước tỷ muội tốt Tôn Vân Nương của nàng không phải là chui vào thư phòng của Tử Du sao?
Có thể thấy được tìm phu quân, ngàn vạn lần chớ chọn nam tử nhan sắc quá xuất sắc, bằng không ong bướm vây quanh, khiến bản thân suốt ngày tâm phiền ý loạn. Lúc trước nàng chính là bởi vì mất trí nhớ mới có thể đồng ý gả cho Thôi Hành Chu chứ gì?
Nếu nàng nhớ rõ chuyện trước kia, mới sẽ không chọn một nam tử có bộ dáng xinh đẹp hại người như vậy... Nhìn được mà ăn không được!
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, bất quá Miên Đường ngoài miệng ngược lại thản nhiên nói: "Dựa theo phu nhân ngài xem, ta nên làm như thế nào?”
Thôi Phù cho rằng nàng thông suốt, liền nói: "Đương nhiên là cần phải săn sóc phu quân như trước kia, nấu cho hắn chút đồ ăn. Muội đẹp như vậy, đi phụ cận quân doanh một chút, phải làm cho những thôn phụ kia hiểu được cái gì gọi là tự ti về bản thân, thu liễm chút phóng đãng kia đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.