Kiều Tàng

Chương 33:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

15/11/2022

Nhưng khi bị Miên Đường ôm như vậy, cảm giác tức giận hiếm khi mất kiểm soát của hắn lại ùa về, sau khi bình tĩnh được một chút, cuối cùng hắn cũng nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai nàng vỗ về: “Nàng đừng lo lắng về chuyện này nữa, ta sẽ đến quan phủ thu xếp......”

Nghe giọng hắn nói có chút trầm xuống, Miên Đường mới cảm thấy yên tâm hơn. Mặc dù tướng công rất nóng nảy trong những việc thường ngày, nhưng tính điềm tĩnh của hắn lại khác so với người thường, cho dù có kẻ trộm đột nhập vào nhà, còn nàng chính là người gây ra họa, thế mà tướng công lại chẳng hề nói nàng nặng một lời nào...... Hơn nữa, lồng ngực của hắn rắn chắc, nên cũng rất dễ ôm, khi cảm nhận được nhịp tim đập của hắn, nàng liền cảm thấy yên tâm hơn.

Sau cái ôm ấm áp này, thì đã đến lúc nàng muốn nghỉ ngơi.

Nghĩ đến cánh tay của phu quân bị thương, trong chốc lát, nàng cũng chẳng ngủ được, vì thế, nàng tâm sự đêm khuya cùng Thôi Cửu để phân tán lực chú ý của hắn.

Hầu hết những chuyện nàng nói toàn nói về chuyện kinh doanh của cửa tiệm vào mấy ngày nay của mình với những chuyện thú vị ở trên phố.

Mặc dù thủ hạ của vương gia cùng Lý ma ma cũng thỉnh thoảng bẩm báo động tĩnh trong tiểu viện phố Bắc, nhưng trọng điểm là kẻ nào khả nghi hay không. Nhưng từ trước tới giờ, họ chưa từng kể ra những chuyện ở cửa tiệm từng chút một như Miên Đường.

Từ trước đến giờ, chưa có ai đem những chuyện nhỏ nhặt như vậy đến làm phiền Hoài Dương vương. Thậm chí khi mẫu thân hắn ở trong vương phủ trải qua những chuyện không vừa ý, thì bà cũng phải cẩn trọng đoan trang mà nữ tử nhà thế gia vọng tộc nào cũng nên có, bà thà kể khổ cho các ma ma cùng nha hoàn tâm phúc chứ chưa bao giờ tâm sự với nhi tử về chuyện của mình.

Để sinh tồn, là một đấng nam nhi sao có thể nhu nhược được đây?

Nhưng nữ tử ngủ chung giường với hắn bây giờ lại chẳng kiêng kỵ gì mà tán gẫu mọi thứ với hắn.

“Dạo này, nương tử của nhà họ Trương ở đầu phố Bắc đang lập bàn thờ, nàng ta còn sắm đồ để thờ cúng chó thần nữa đấy!”

Nhân lúc nhàn rỗi, Thôi Hành Chu cũng nhàn nhã hỏi một câu: “Chó thần sao?”



Miên Đường vội vàng gật đầu rồi nói tiếp: “Chính là miếng da của một con chó già bị đạo sĩ cạo đi. Ta nghe nói rằng hồ ly sợ thứ này nhất. Nương tử của nhà họ Trương nói là quan nhân nhà nàng bị hồ yêu quấn lấy, nên cần phải tiêu tán tà khí. Lúc đầu, ta thực sự đã cho rằng mình đã gặp phải yêu quái. Nhưng sau này, ta mới biết được, thì ra quan nhân nhà nàng ta đã đón một vị cô nương từ trong kỹ viện ra, vì muốn nạp thêm thiếp, mà hắn đã làm ầm ĩ lên. Do đó, ta đã nói rồi, nếu con hồ ly đó là con người thì sao mà sắm đồ để cúng miếng da chó được? Nên cần phải có người đến trị hắn thôi.”

Còn Thôi Hành Chu lại cảm thấy nam nhân nhà họ Trương đó chẳng làm sai điều gì cả. Chẳng qua hắn ta chỉ muốn nạp thêm thiếp thất thôi, mà nạp thiếp thì cũng hắn cũng nên tìm một nữ tử có gia cảnh bần hàn, còn để kỹ nữ vào cửa, thì sẽ làm hỏng mất gia phong, điều này thật sự cũng khiến cho chính thất phải lo lắng một chút. Vì thế, hắn cũng chẳng quan tâm nhiều mà chỉ thuận miệng hỏi: “Làm sao mà trị được?”

Miên Đường ở bên cạnh hắn nói tiếp: “Nương tử của nhà họ Trương vốn xuất thân từ gia đình giàu có, bên phía nhà nương của nàng đã hỗ trợ các tiệm cơm ở trong nhà. Vì nàng quá yếu đuối nên phu quân của nàng đã nắm thóp được. Bên nhà nương đã cấp cho nàng một tiểu nha hoàn rất tháo vát, nhưng lại bị quan nhân của nàng khiển trách. Nếu nàng không nắm thể giữ được tướng công, thì nàng nên tìm nha hoàn đó về, nhưng nàng ta cũng không nên nghe những lời đường mật của hắn......”

Nghe vậy, Thôi Hành Chu đột nhiên cắt ngang lời của nàng: “Nàng đừng có gây rối chuyện trong nhà người khác đấy.”

Hắn an bài Liễu Miên Đường tại nơi này là để nhử tên phản tặc ra, nhưng hắn cũng không muốn nàng giải quyết những chuyện khó khăn của hàng xóm. Nếu liên lụy quá nhiều nhân sự, thì chẳng phải nàng đây là muốn ám vệ cùng Lý ma ma bị phân tâm, mà để vuột mất kẻ trộm thực sự sao?

Liễu Miên Đường biết mình đã nuốt lời, lại có chút hèn mọn, bèn vội vàng nói tiếp: “Phu quân nói đúng, cũng không phải chuyện phu quân nạp thiếp, ta thật sự không nên quan tâm chuyện nhà người khác......”

Lúc nói đến đây, Miên Đường bỗng nhiên ngừng lại. Vì từ sau khi nàng bị thương mất trí nhớ, mặc dù quan nhân có quan tâm đến nàng, nhưng cho tới bây giờ, họ cũng không thân thiết với nhau cho lắm.

Ban đầu, nàng cảm thấy phu quân thật xa lạ, nên lúc đó nàng trưởng rằng hắn rất tôn trọng mình. Thế nhưng bây giờ, nàng lại nhịn không được nữa, nàng nghĩ chẳng lẽ phu quân của mình cũng giống như quan nhân nhà họ Trương kia, đều đã có nữ nhân khác hầu hạ rồi sao?

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng nàng chợt buồn bã, nàng cũng chẳng muốn đoán, nên đột nhiên hỏi hắn: “Quan nhân, chàng có muốn nạp thiếp không?”

Thôi Hành Chu cảm thấy cuộc tán gẫu này có thể kết thúc tại đây, liền từ từ nhắm hai mắt nói: “Ta sẽ không nạp thiếp.... Thời gian không còn sớm, mau đi ngủ đi, sáng mai ta còn phải đến quan phủ làm rõ mọi chuyện nữa.”

Hắn không nói dối, mình thật sự sau này không có ý nghĩ nạp thiếp, chỉ là thê tử của hắn cũng không phải là nữ nhân bên gối này thôi.

Nghe Thôi Cửu nói thế, trong lòng Miên Đường nhất thời nhẹ nhàng. Phu quân là một người điềm đạm nhã nhặn chứ không giống mấy nam nhân nông cạn, bóng bẩy như quan nhân ở vựa gạo phố Bắc, nàng thật sự không nên đi suy nghĩ lung tung.



Lúc này trăng sáng treo trên cửa sổ, Miên Đường hài lòng nhắm mắt nằm sát bên cạnh tướng công.

Đợi hô hấp người bên cạnh bình ổn, Thôi Hành Chu chậm rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn nữ nhân đang ngủ say, khuôn mặt nàng phấn nộn tựa như nồi sữa đậu nành mới nấu xong…

Ngày hôm sau, Thôi Hành Chu dậy rất sớm, Lý ma ma cũng bắt đầu nấu ăn từ sớm.

Hoài Dương vương tới đây, tuy là để thừa dịp ổn định tình hình mất trí nhớ của nữ nhân, nhưng sau khi đi tới đi lui nhiều lần như vậy, ngược lại có cảm giác phố Bắc như hành quán* vậy.

*hành quán (行馆): tương tự như khách sạn, là nơi ở tạm thời của các quan chức cũ khi họ đi công tác.

Mặc dù không được danh giá như Vương phủ, nhưng so với quân doanh mà hắn quen ở thì thoải mái và dễ chịu hơn nhiều. Thêm nữa Lý ma ma là lão bộc hắn quen thuộc, lại còn làm thức ăn rất vừa miệng. Thôi Hành Chu vui mừng ăn xong bữa sáng ở đây rồi mới rời đi.

Bởi vì mấy ngày nay muốn nấu cơm cho Trần tiên sinh đó, hắn phải đi nhìn chằm chằm món thịt kho tàu do Lý ma ma làm, vì vậy nhà Bắc mới mua không ít thịt lợn. Hôm qua Lý ma ma đã tách mỡ ra rồi, được nguyên một miếng mỡ lợn, dứt khoát đem đi đun sôi, thế là một bình mỡ lợn thơm ngào ngạt mới ra lò, dầu giòn còn lại đem trộn với muối cũng để lên bàn ăn.

Loại đồ ăn này ở trong Vương phủ tuyệt đối không được để trên bàn ăn của chủ tử. Đây là lần đầu tiên Thôi Cửu ăn, cũng rất thích, vừa giòn vừa thơm, trong chốc lát đã ăn hết nửa bát.

Sau khi ăn xong, hắn nhìn thời gian, cũng không thể chậm trễ, liền nói với Miên Đường sẽ đến quan phủ điều tra, sau đó sẽ không tới mà trực tiếp lên núi tiếp tục trau dồi kỹ năng đánh cờ của mình cùng với lão sư.

Lúc ra khỏi cổng lớn, khi xe ngựa của hắn rẽ qua chỗ ngoặt, có ám vệ từ sân một hộ nhà vội vã chạy ra, đến bên xe ngựa thì thầm: “Khởi bẩm Vương gia, tên hái hoa tặc* đã được đưa đến trại hành quyết trong quân doanh rồi….. Ngài xem có muốn lại phái đưa ra tòa quan phủ không?”

*Trong các bộ phim lịch sử, mọi người thường thấy có nhân vật yêu râu xanh chuyên thâu hương trộm ngọc, hủy hoại danh tiết của những thiếu nữ thuần khiết. Nhân vật này thường được gọi là "hái hoa tặc".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook