Kiều Tàng

Chương 45:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

18/11/2022

Hội du viên” này kỳ thật cũng coi như là để hâm nóng cho hội thư họa.

*Hội du viên: một bữa tiệc trong vườn, ngắm hoa ngắm cảnh...

Dù sao cũng là hội trà thư họa đứng đắn, danh nhân nhã sĩ tề tụ, không liên quan nhiều lắm tới nhóm bình dân áo vải.

Để thể hiện sự gần gũi với dân chúng của mình, Thạch Tổng Binh liền tổ chức hội du viên này để đánh bóng tên tuổi, kiếm mấy con lạc đà sống ở sa mạc lớn, còn có vượn cáo tơ vàng ở phía nam, nhốt trong lồng sắt, lại thuê một ít người tung hứng bán nghệ khắp nơi bày ra bầu không khí nóng bỏng, thật ra cũng rất náo nhiệt.

Nghe nói lần này có mật sứ thiên tử cũng tới Thanh Châu thăm hỏi. Thạch Tổng Binh cũng vui vẻ bày ra bộ dáng phó Thanh Châu quốc thái dân an, thành tích làm quan sung mãn.

Chờ Thôi Hành Châu cất bước đi tới hội du viên, tiếng còi thầm chỉ dẫn hắn tìm được mấy người Miên Đường đang xem xiếc khỉ.

Bởi vì tốn năm đồng bạc, nên Miên Đường có được một cái ghế ngồi, có thể vừa ngồi bóc đậu phộng vừa xem xiếc khỉ. Chờ một hồi, còn có thể tự mình cho con khỉ mặc đồ hóa trang quăng một nắm đậu phộng tép riu.

Miên Đường lúc này nghiễm nhiên tản ra hơi thở hồn nhiên của thiếu nữ, mái tóc mềm mại như mây đen nhánh làm nổi bật đôi mắt to tròn trong suốt, eo mảnh khảnh đứng thẳng, đang chuyên chú xem xiếc khỉ.

Nhưng nàng trong lúc vô tình quay đầu lại, nhìn thấy tướng công Thôi Cửu đứng ở cách đó không xa, hai tay chắp phía sau, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng! Miền Đường lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ, phất phất tay với hắn.

Đợi Thôi Cửu xuyên qua đám người đi tới, nàng ân cần phủi sạch vỏ đậu phộng trên ghế, để tướng công ngồi bên cạnh nàng, sau đó một bên đưa đậu phộng cho hắn một bên nói: “Lý ma ma còn nói phu quân hai ngày nữa mới có thể đến mà? Sao hôm nay lại chạy đến đây?"



Thôi Cửu một đôi mắt tuấn mỹ không chứa thanh sắc quét qua bốn phía, trong miệng tùy ý qua loa: “Đến sớm một chút bồi nàng...”

Miên Đường không chút nghi ngờ, cơ mặt lập tức dãn ra mừng thầm, cầm lấy bàn cờ giống như bảo vật đã được gói cẩn thận từ Lý ma ma ở phía sau nói: “Phụ quân, chàng đoán xem ta mua gì cho chàng?"

Thôi Cửu vươn ngón tay dài gõ gõ, rũ mi mắt cong dài nói: “Bàn cờ...”

Má lúm đồng má của Miên Đường lún sâu xuống, vẻ mặt sùng bái nhìn phu quân nói. “Đoán rất chuẩn!"

Chỉ là lúc này mọi người xung quanh đều không có tâm trạng xem xiếc khỉ, nhao nhao ghé mắt nhìn một đôi bích nhân đang ngồi cùng một chỗ này.

Vị phụ nhân kia đã đủ đẹp rồi, không nghĩ tới tướng công của nàng cũng giống như trích tiên, không riêng gì vóc dáng cao lớn, lại còn mũi cao mày rậm, mỗi mỏng ngũ quan tuấn mỹ, trong lúc bước đi mang theo sự phong lưu của đấng nam nhi dũng mãnh. Khiến các cô nương trẻ tuổi vừa nhìn, liền cảm giác được hai má ửng đỏ, luyến tiếc không nỡ rời ánh mắt.

Miên Đường đường nhiên cũng nhìn thấy các cô nương khác nhìn chằm chằm tướng công của mình, vì thế dứt khoát cầm mũ của mình đặt ở một bên lên, muốn đội cho Thôi Cửu.

Thôi Cửu hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn nàng.

Miên Đường lại phồng mặt lên, trừng mắt nhìn hắn không nói lời nào. Tướng công nhà mình, ngày thường việc học nặng nề, thường xuyên không ở nhà, nàng là nương tử chính thức cũng chưa ngắm được mấy lần, dựa vào cái gì mà lại cho đám oanh oanh yến yến trên đường nhìn chứ? Cần biết xem xiếc khỉ cũng phải tốn mấy đồng tiền nữa đấy! Thôi Hành Chu không biết trong lòng nàng chín khúc quẹo mười tám khúc rẽ, nhưng nhìn Miên Đường khó có được bộ dáng không giả vờ là một thê tử hiền đức, giống như một đứa bé nổi giận, lại cảm thấy nàng vẻ kiều mị càng nồng đậm hơn trước kia... Không biết Lục Văn vì lợi lộc mà vứt bỏ một người tuyệt diệu bậc này, đi cưới nữ nhi mập mạp của Thạch Tổng Binh, có cảm thấy hối hận hay không?

Nhưng mà Liễu nương tử bảo hắn đội mũ trùm của nữ nhân, cũng có chút hoang đường.



Thanh Châu mấy ngày nay náo nhiệt như vậy, con rể tương lai của Thạch Tổng Bịnh tất nhiên cũng có mặt, hắn nếu đã cố ý muốn đội mũ xanh cho Lục Văn, ép hắn ta hiện thân, làm sao có thể đội mũ che khuất mặt mình được?

Trong lòng nghĩ như vậy, Thôi Hành Chu đưa tay nhận lấy cái mũ kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay nàng như trấn an, nói: “Nơi này nhiều người, quá ồn ào, ta dẫn nàng đi ăn cơm.”

Miên Đường cũng cảm thấy xiếc khỉ tuy rằng đẹp mắt, nhưng tuyệt đối không thích hợp với phu quân khí chất ôn nhuận như ngọc của mình. Vì thế nàng nhu thuận đứng dậy đi theo quan nhân* đi ra khỏi đám người.

*EA (Quan nhân): xưng hô người vợ gọi chồng của mình, thường được dùng trong Bạch thoại/ tiểu thuyết thời kỳ đầu thế kỷ 20)*

Thôi Hành Chu cũng không đói, nhưng Liễu Miên Đường nửa ngày nay chỉ lo đi dạo phố, không có ăn cơm.

Liễu Miên Đường hỏi rõ phu quân cũng không đói, liền lập tức đổi chủ ý. Quán rượu đứng đắn tùy tiện gọi mấy đĩa đồ ăn đều phải bỏ ra một số bạc lớn, còn không ngon bằng bằng đồ ăn nhẹ ven đường.

Vì thế nàng liền lôi kéo Thôi Hành Chu lưu luyến đến trước từng sạp đồ ăn. Cái gì mà khoai lang chiên, chân gà hấp với tỏi nghiền, còn có dê quệt nước sốt nướng, rất nhiều thứ, Thôi Hành Chu trước kia ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc qua một cái.

Thế nhưng hiện tại, Liễu Miên Đường mỗi khi mua một phần, trước tiên đều háo hức đưa đến bên miệng cho hắn nếm thử.

Bỏ qua một vài chi tiết râu ria không quan trọng, Thôi Hành Chu đều đi theo Liễu nương tử.

Cho nên một người liên tiếp đút ăn, một người liền há miệng ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook