Chương 47:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
18/11/2022
Một khắc kia, đầu óc của nàng tựa hồ là bị cái gì hung hăng bổ vào, đau đến không chịu nổi, chỉ theo quán tính xoay người, mềm nhũn ngã vào trong ngực Thôi Cửu.
Một màn này lọt vào trong mắt thiếu niên, là Miên Đường không muốn gặp hắn, ngược lại nép vào trong lòng tân hoan*, lại khơi dậy cảm giác đau đớn trong lồng ngực...
*Tân hoan: Niềm vui mới, hạnh phúc mới, người mới.
Hắn liều mạng ức chế cảm xúc của mình, thấp giọng nói với đồng tử đang đi tới tặng tiền thưởng: “Vị cô nương kia nhìn như rất muốn phần thưởng này, liền đưa cho nàng đi...”
Lời này vừa nói ra, khiến Thôi Hành Chu nâng con ngươi sắc bén chậm rãi nhìn về phía vị thiếu niên này, đồng thời ôn nhu nói: “Tiện nội* sao nhận nổi đại lễ này của công tử?”
*JIJ (Tiện nội): xưng hô người chồng gọi người vợ, đồng nghĩa với thê tử...
Thiếu niên kia vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn nói: “Nếu vị gia này đã không giải được
ván cờ, ta nhấc tay chi lao* thì có sao đâu?” *F25 (Nhấc tay chi lao): Tiện tay cứu giúp, tiện tay giúp đỡ...*
Thôi Hành Chu nghe xong lời này, chậm rãi mỉm cười. Đã lâu lắm rồi không ai dám khiêu khích Hoài Dương vương một cách trắng trợn như vậy.
Thôi Hành Chu dùng ánh mắt nhìn lướt qua vị thiếu niên này, không biết vì sao, luôn cảm thấy hắn tựa hồ có chút quen mắt, vì thế nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Miên Đường, ý bảo Lý ma ma đỡ lấy nàng, nói với thiếu niên: “Công tử vừa rồi phá giải ván cờ chỉ bằng một nước đi, quả là tuyệt diệu, không biết công tử xưng hô như thế nào? Có thể cùng tại hạ luận bàn một ván hay không?”
Công tử kia vừa nghe lời Thôi Cửu nói, thật ra lại gãi đúng chỗ ngứa, hắn lưu luyến lại nhìn Miên Đường một cái, hướng về phía Thôi Hành Chu thản nhiên nói: “Tại hạ tên Tử Du, không biết tôn hạ xưng hô như thế nào?”
Thôi Hành Chu nhìn thoáng qua mấy hộ vệ toát ra tinh quang phía sau Tử Du công tử, mỉm cười nói: “Tại hạ là Thôi Cửu.”
Bởi vì ván cờ bàn Ất đã bị phá, hai người liền dứt khoát ngồi xếp bằng tại bàn Ất, một lần nữa thu quân cờ về, mở một ván mới.
Thôi Hành Chu một thân trường bào trắng, ngọc quan đại gấm, mắt như ánh trăng sáng đầy sao. Mà công tử đối diện mặc y phục màu đen, tuy rằng gầy yếu nhưng một thân khí chất nho nhã, hai người ngồi đối diện rất đẹp mắt, nhất thời lại hấp dẫn vô số người vây xem.
Mà Miên Đường lúc này uống một ngụm nước Lý ma ma đưa tới, cũng bình tĩnh lại, thấy phu quân của mình cùng người khác đối chiến, tùy ý để Lý ma ma đỡ, tò mò đứng ở một bên theo dõi trận chiến.
Có lẽ do có giai nhân ở bên cạnh, khơi dậy lòng hiếu thắng của vị Tử Du công tử mặc y phục màu đen kia, mỗi lần hắn đặt xuống một quân cờ đều không chút do dự, tốc độ ra tay rất nhanh.
Mà Thôi Hành Chu lại dễ dàng đuổi kịp tốc độ của Tử Du công tử, cũng hạ cờ rất nhanh.
Điều này trong mắt người lành nghề, tên là “Khoái Kỳ”. Cái gọi là lạc tử vô hối**, nếu không phải kỳ nghệ cao siêu, tuyệt đối không dám chơi cờ như vậy. *l#*# (Khoái kỳ): cơ nhanh, cờ chớp.
**77 (Lạc tử vô hối): ở đây có thể hiểu là đã đi một bước thì không thể hối hận, đi sai một bước thì không thể cứu vãn.**
Mà khó có được chính là, hai vị công tử tựa hồ kỹ năng cũng không kém, trong lúc nhất thời bất phân thắng bại tài nghệ tương đương nhau, dần dần, hấp dẫn một vài đại nho trong thư viện tới, nhao nhao vây ở bên cạnh bàn cờ, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
Miên Đường đứng ở một bên lúc trước chỉ là muốn xem náo nhiệt. Cảm thấy phu quân Thôi Cửu xắn tay áo vươn tay dài hạ cờ, động tác vừa tiêu sái vừa thuần thục, quả thực cuốn hút mê người.
Dần dần, ánh mắt của nàng liền rơi vào trên bàn cờ, tuy rằng tốc độ đánh cờ của bọn họ rất nhanh, nhưng kỳ quái chính là, nàng phát hiện mình thế nhưng có thể đuổi kịp mahj tính toán nước đi của bọn họ, nhất là vị Tử Du công tử kia, nàng cơ hồ mỗi lần đều có thể vững vàng đoán được vị trí hắn sẽ hạ cờ, thật giống như... Giống như nàng cũng đã từng hạ như vậy.
Ngay khi trong lòng Miên Đường kinh ngạc nghi ngờ không ổn định, tốc độ đánh cờ của hai vị kia lại chậm rãi hạ xuống. Dù sao ván cờ đánh đến cuối cùng, càng thêm phức tạp, nếu không suy nghĩ nhiều hơn một lúc, đặt sai một quân cờ sẽ rơi vào thế thua.
Chỉ là vị công tử kia tâm trạng không ổn định, tựa hồ tâm tư cũng không hoàn toàn đặt trên ván cờ, dĩ nhiên là liên tiếp ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Miên Đường.
Nhìn thấy nhiều lần, trong lòng Miên Đường không khỏi có chút tức giận, dứt khoát lấy mũ chùm từ Chỗ Lý ma ma, trực tiếp đội lên, miễn cho lại rước lấy ánh mắt làm càn của Đăng Đồ Tử*.
* 3 (Đăng Đồ Tử): đây là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâm tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh.*
Tử Du công tử thấy rõ nàng trừng mắt nhìn mình đầy chán ghét, trong lòng lại mãnh liệt co rụt lại: Nàng... Thật sự không muốn nhìn hắn dù chỉ một cái sao? Ngay trong lúc trái tim tràn đầy đau xót, Thôi Cửu hạ xuống một quân cờ, thắng thua đã định.
Đó là một nước đi cực kỳ xảo quyệt, khiến người ta thua tâm phục khẩu phục.
Lần này Tử Du trịnh trọng ngẩng đầu, nhìn thật sâu Thôi Hành Chu đối diện.
Tin tức hôm qua hắn phái người đi tìm hiểu trở về rất sơ sài. Chỉ là đi theo đến khách Miên Đường tạm ở, hỏi thăm tiểu nhị, biết nhà chồng nàng họ Thôi, hình như là một thương nhân.
Nghe có vẻ như Miên Đường sau khi rời khỏi doanh trại Núi Ngưỡng, nản lòng thoái chí, tùy tiện tìm một người để gả.
Nam tử trên thế gian này có thể xứng với Miên Đường vốn không nhiều lắm, nàng dưới cơn tức giận có thể tìm được thứ gì tốt chứ!
Bất quá nàng có lòng chà đạp chính mình, hắn lại không thể để mặc. Chỉ có thể đợi đến khi Miên Đường bớt giận, sinh ra ý hối hận, lại vẽ cho nàng một đường lui. Cùng lắm thì, những hoang đường sau khi nàng xuống núi, tất cả chuyện cũ hắn sẽ bỏ qua hết.
Một màn này lọt vào trong mắt thiếu niên, là Miên Đường không muốn gặp hắn, ngược lại nép vào trong lòng tân hoan*, lại khơi dậy cảm giác đau đớn trong lồng ngực...
*Tân hoan: Niềm vui mới, hạnh phúc mới, người mới.
Hắn liều mạng ức chế cảm xúc của mình, thấp giọng nói với đồng tử đang đi tới tặng tiền thưởng: “Vị cô nương kia nhìn như rất muốn phần thưởng này, liền đưa cho nàng đi...”
Lời này vừa nói ra, khiến Thôi Hành Chu nâng con ngươi sắc bén chậm rãi nhìn về phía vị thiếu niên này, đồng thời ôn nhu nói: “Tiện nội* sao nhận nổi đại lễ này của công tử?”
*JIJ (Tiện nội): xưng hô người chồng gọi người vợ, đồng nghĩa với thê tử...
Thiếu niên kia vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn nói: “Nếu vị gia này đã không giải được
ván cờ, ta nhấc tay chi lao* thì có sao đâu?” *F25 (Nhấc tay chi lao): Tiện tay cứu giúp, tiện tay giúp đỡ...*
Thôi Hành Chu nghe xong lời này, chậm rãi mỉm cười. Đã lâu lắm rồi không ai dám khiêu khích Hoài Dương vương một cách trắng trợn như vậy.
Thôi Hành Chu dùng ánh mắt nhìn lướt qua vị thiếu niên này, không biết vì sao, luôn cảm thấy hắn tựa hồ có chút quen mắt, vì thế nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Miên Đường, ý bảo Lý ma ma đỡ lấy nàng, nói với thiếu niên: “Công tử vừa rồi phá giải ván cờ chỉ bằng một nước đi, quả là tuyệt diệu, không biết công tử xưng hô như thế nào? Có thể cùng tại hạ luận bàn một ván hay không?”
Công tử kia vừa nghe lời Thôi Cửu nói, thật ra lại gãi đúng chỗ ngứa, hắn lưu luyến lại nhìn Miên Đường một cái, hướng về phía Thôi Hành Chu thản nhiên nói: “Tại hạ tên Tử Du, không biết tôn hạ xưng hô như thế nào?”
Thôi Hành Chu nhìn thoáng qua mấy hộ vệ toát ra tinh quang phía sau Tử Du công tử, mỉm cười nói: “Tại hạ là Thôi Cửu.”
Bởi vì ván cờ bàn Ất đã bị phá, hai người liền dứt khoát ngồi xếp bằng tại bàn Ất, một lần nữa thu quân cờ về, mở một ván mới.
Thôi Hành Chu một thân trường bào trắng, ngọc quan đại gấm, mắt như ánh trăng sáng đầy sao. Mà công tử đối diện mặc y phục màu đen, tuy rằng gầy yếu nhưng một thân khí chất nho nhã, hai người ngồi đối diện rất đẹp mắt, nhất thời lại hấp dẫn vô số người vây xem.
Mà Miên Đường lúc này uống một ngụm nước Lý ma ma đưa tới, cũng bình tĩnh lại, thấy phu quân của mình cùng người khác đối chiến, tùy ý để Lý ma ma đỡ, tò mò đứng ở một bên theo dõi trận chiến.
Có lẽ do có giai nhân ở bên cạnh, khơi dậy lòng hiếu thắng của vị Tử Du công tử mặc y phục màu đen kia, mỗi lần hắn đặt xuống một quân cờ đều không chút do dự, tốc độ ra tay rất nhanh.
Mà Thôi Hành Chu lại dễ dàng đuổi kịp tốc độ của Tử Du công tử, cũng hạ cờ rất nhanh.
Điều này trong mắt người lành nghề, tên là “Khoái Kỳ”. Cái gọi là lạc tử vô hối**, nếu không phải kỳ nghệ cao siêu, tuyệt đối không dám chơi cờ như vậy. *l#*# (Khoái kỳ): cơ nhanh, cờ chớp.
**77 (Lạc tử vô hối): ở đây có thể hiểu là đã đi một bước thì không thể hối hận, đi sai một bước thì không thể cứu vãn.**
Mà khó có được chính là, hai vị công tử tựa hồ kỹ năng cũng không kém, trong lúc nhất thời bất phân thắng bại tài nghệ tương đương nhau, dần dần, hấp dẫn một vài đại nho trong thư viện tới, nhao nhao vây ở bên cạnh bàn cờ, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
Miên Đường đứng ở một bên lúc trước chỉ là muốn xem náo nhiệt. Cảm thấy phu quân Thôi Cửu xắn tay áo vươn tay dài hạ cờ, động tác vừa tiêu sái vừa thuần thục, quả thực cuốn hút mê người.
Dần dần, ánh mắt của nàng liền rơi vào trên bàn cờ, tuy rằng tốc độ đánh cờ của bọn họ rất nhanh, nhưng kỳ quái chính là, nàng phát hiện mình thế nhưng có thể đuổi kịp mahj tính toán nước đi của bọn họ, nhất là vị Tử Du công tử kia, nàng cơ hồ mỗi lần đều có thể vững vàng đoán được vị trí hắn sẽ hạ cờ, thật giống như... Giống như nàng cũng đã từng hạ như vậy.
Ngay khi trong lòng Miên Đường kinh ngạc nghi ngờ không ổn định, tốc độ đánh cờ của hai vị kia lại chậm rãi hạ xuống. Dù sao ván cờ đánh đến cuối cùng, càng thêm phức tạp, nếu không suy nghĩ nhiều hơn một lúc, đặt sai một quân cờ sẽ rơi vào thế thua.
Chỉ là vị công tử kia tâm trạng không ổn định, tựa hồ tâm tư cũng không hoàn toàn đặt trên ván cờ, dĩ nhiên là liên tiếp ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Miên Đường.
Nhìn thấy nhiều lần, trong lòng Miên Đường không khỏi có chút tức giận, dứt khoát lấy mũ chùm từ Chỗ Lý ma ma, trực tiếp đội lên, miễn cho lại rước lấy ánh mắt làm càn của Đăng Đồ Tử*.
* 3 (Đăng Đồ Tử): đây là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâm tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh.*
Tử Du công tử thấy rõ nàng trừng mắt nhìn mình đầy chán ghét, trong lòng lại mãnh liệt co rụt lại: Nàng... Thật sự không muốn nhìn hắn dù chỉ một cái sao? Ngay trong lúc trái tim tràn đầy đau xót, Thôi Cửu hạ xuống một quân cờ, thắng thua đã định.
Đó là một nước đi cực kỳ xảo quyệt, khiến người ta thua tâm phục khẩu phục.
Lần này Tử Du trịnh trọng ngẩng đầu, nhìn thật sâu Thôi Hành Chu đối diện.
Tin tức hôm qua hắn phái người đi tìm hiểu trở về rất sơ sài. Chỉ là đi theo đến khách Miên Đường tạm ở, hỏi thăm tiểu nhị, biết nhà chồng nàng họ Thôi, hình như là một thương nhân.
Nghe có vẻ như Miên Đường sau khi rời khỏi doanh trại Núi Ngưỡng, nản lòng thoái chí, tùy tiện tìm một người để gả.
Nam tử trên thế gian này có thể xứng với Miên Đường vốn không nhiều lắm, nàng dưới cơn tức giận có thể tìm được thứ gì tốt chứ!
Bất quá nàng có lòng chà đạp chính mình, hắn lại không thể để mặc. Chỉ có thể đợi đến khi Miên Đường bớt giận, sinh ra ý hối hận, lại vẽ cho nàng một đường lui. Cùng lắm thì, những hoang đường sau khi nàng xuống núi, tất cả chuyện cũ hắn sẽ bỏ qua hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.