Chương 11: Tiểu môn tiểu hộ
Cuồng Thượng Gia Cuồng
29/05/2021
Edit: Rebecca Sugar (@QinhLing wattpad)
Liễu Miên Đường thân là hiền thê, há lại để cho quan nhân thối hoắc mà ngủ?
Cho nên dù thấy Thôi Cửu không vui, nàng cũng chỉ như dỗ dành hài đồng hồ nháo: "Phu quân cứ nằm đi, ta đến giúp chàng. Trong nhà mới đổi chăn, thay giặt xong còn chưa phơi khô, nếu bị hun thối liền không thể thay."
Thôi Hành Chu từ nhỏ đến lớn, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói thẳng hắn uống rượu đến mức bốc mùi thối, trong lúc nhất thời không khỏi có chút hé mắt ra, trừng mắt về phía Liễu Miên Đường, lời ít mà ý nhiều: "Ra ngoài!"
Nếu là thị nữ Vương phủ bị quát lớn như thế, nhất định mặt mũi xám xịt lui ra.
Thế nhưng Liễu Miên Đường chỉ coi tướng công đang say rượu. Nam nhân mà! Uống say chắc chắn sẽ bị thất thố, ngay cả phu quân luôn lễ độ của nàng cũng không ngoại lệ.
Nàng ngược lại là tha thứ chỉ coi không nghe thấy quan nhân thất thố, trên tay lại không khách khí chút nào đem khăn nóng dán trên mặt Thôi Hành Chu.
Kỳ thật phu quân vì sao thái độ không tốt, nàng cũng có thể đoán được một hai.
Dù sao lưu lạc đến Linh Tuyền trấn, đối với quan nhân mà nói chính là đả kích lớn. Gia nghiệp của mình bị bại hết, đặt ở trên thân nam nhân nào cũng đều là sự tình khó thể bỏ qua.
Bất quá mượn rượu đùa nghịch cũng không phải chuyện gì tốt, nàng muốn an ủi quan nhân, miễn cho hắn luôn luôn đem sầu khổ tích trữ dưới đáy lòng, chỉ có thể mượn rượu phát tiết.
"Cũng không biết rượu bên ngoài pha chế cái gì, uống nhiều sẽ thương thân. Lần sau phu quân muốn uống rượu, ta bảo Lý mụ mụ mua rượu khoai ngoài tửu phường, hâm nóng cho chàng uống. Uống rượu nóng ấm bụng, chàng có giường chiếu để ngủ, dù sao cũng tốt hơn dạo đêm trên đường, rót một bụng toàn khí lạnh."
Thanh âm Miên Đường tựa như dung mạo của nàng, khiến người tâm duyệt, nhưng không phải kiểu tận lực ôn nhu, mà mang theo chút trầm thấp, linh động có khả năng trấn an lòng người.
Thôi Hành Chu thấy đuổi nàng không đi, cũng liền nhắm mắt không nói, kệ cho nàng lau. Bây giờ hắn còn muốn dùng nàng, không nên chọc cho nàng nổi lên nghi ngờ.
Liễu Miên Đường thấy quan nhân bất động, nghĩ là hắn đã đem lời nàng nói đặt trong lòng.
Thế là nàng nhỏ giọng nói tiếp:
"Về phần công việc vặt khác, tướng công cũng không cần bận tâm quá. Ai không có thời điểm ngựa cao yên đạp ngắn[1]?"
[1] tương tự câu "lên voi xuống chó".
"Liền xem như ngay cả hoàng đế, cũng chưa chắc cả một đời xuôi dòng. Tuy nhà chúng ta không thể so với lúc còn ở kinh thành, nhưng bây giờ cũng là ăn mặc không lo, nếu phu quân kinh doanh sinh ý mệt mỏi, thì đem cửa hàng cho thuê, sống bằng tiền cho thuê phòng, thuê đất cũng tốt."
"Ta tính qua, coi như không có mở cửa, chỉ dựa tiền cho thuê đất, tiết kiệm chút cũng đủ sử dụng... Ta lại học thêm từ nhóm nữ nhân trong ngõ, làm chút công việc kim khâu may vá, coi như không có nhiều, thường thường mua chút thịt cũng là có."
"Đến lúc đó ăn mặc không lo, tướng công chàng liền có thể yên tâm đi ra ngoài đánh cờ thăm bạn."
Lời nói này nghe giống như là Cửu Thiên tiên nữ hạ phàm đến giúp đỡ tiểu tử chăn trâu nghèo khổ.
Hết thảy sầu khổ đều như trong thần thoại bình thường, giải quyết thật dễ dàng.
Nghe nàng nói đến hăng say, Thôi Cửu chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm Miên Đường đang đấm bóp bắp chân cho hắn.
Miên Đường bị hắn nhìn đến ngại ngùng, chỉ tò mò sờ mặt nói: "Phu quân, chàng đang nhìn cái gì?"
Lúc này Thôi Hành Chu mặc dù chếnh choáng thoáng rút đi, thế nhưng thân thể y nguyên bại hoại, nghe Miên Đường hỏi, liền nói ra:
"Cho tới bây giờ không ai nói qua ta có thể nghỉ ngơi, nhất thời hơi xúc động... Tiểu môn tiểu hộ[2], cũng tự có chỗ tốt của nó..."
[2] ý chỉ gia đình bình dân.
Lời nói ra nửa thật nửa giả, nhưng trong lòng cảm xúc lại là thật. Mẫu thân yếu đuối, hắn từ nhỏ đã cùng nương tranh đoạt với các ca ca thứ xuất và các di nương.
Đợi đến khi kế tục vương vị phụ thân, hắn lại phải chống lại triều thần muốn tước vương đoạt địa.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với hắn "nghỉ một chút, đi chơi đi", ngược lại luôn có người nhắc nhở hắn rằng, nếu ngã xuống, liền tan đàn xẻ nghé, cả bàn cờ thua, đừng hòng nghĩ đến Đông Sơn tái khởi...
Cứ như vậy một chốc, Thôi Hành Chu đột nhiên có chút hâm mộ Thôi Cửu —— tuy là là một thương nhân nghèo túng, lại cưới một nữ nhân thất tiết. Thế nhưng điều mà Liễu nương tử này nói đến, hết thảy cũng không hoàn toàn chính xác nhưng cũng không phải sai lầm, thậm chí còn thoải mái nhàn nhã hơn, thắng làm vua thua hầu nhà.
Lúc này giương mắt nữ tử bên giường, bím tóc dài vắt bên tai, lộ ra nụ cười hết sức linh động, ôn nhuận, đôi mắt tươi đẹp tựa như ngưng tụ cả chân trời đầy sao...
Nàng mất trí nhớ cũng tốt, sẽ không còn nhớ việc tao ngộ bẩn thỉu tại ổ trộm cướp, đợi xong chuyện, hắn liền thưởng nàng chút bạc, nàng muốn tái giá hay vào miếu am, tùy theo nàng thôi...
Nghĩ đến đây, chếnh choáng lần nữa vọt tới. Thôi Hành Chu khép kín con mắt, vậy mà ngủ liền một mạch.
Hắn không lo lắng nữ tử này hành thích, nếu nàng muốn, lúc trước đã có vô số cơ hội, hoặc tựa như Triệu Tuyền nói, một nữ lưu từ bên trong ổ trộm cướp trốn ra, cảm kích hắn còn không kịp, tội gì trợ Trụ vi ngược[3], muốn thay tặc tử làm chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa?
[3] nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Đến ngày thứ hai, nắng sớm vừa lên, Thôi Hành Chu mở mắt ra, nhìn Miên Đường nằm trong ngực mình ngủ say, trong nội tâm càng thêm chắc chắn nàng ôn lương[4].
[4] ôn nhi + lương thiện.
Nhưng nếu không phải say rượu, hắn thật đúng là sẽ không cùng nữ tử này ngủ cạnh một đêm.
Tuy danh tiết của nàng đã bị hao tổn, nhưng về sau cũng còn muốn tìm người để phó thác cả đời, nếu sự tình trong ốc trạch lan truyền ra ngoài, con đường tái giá của nàng nhất định thêm gian khổ.
Bất quá nếu lấy chồng ở xa, đi đến nơi khác, chắc là không ngại...
Thôi Hành Chu từ trước đến nay là người biết kiềm chế, chuyện giống như đêm qua thừa hứng đi ra ngoài, ít càng thêm ít.
Mỗi sáng, hắn luôn luôn đánh một bộ quyền cước thư giải gân cốt, nhiều năm qua, trừ phi bận chuyện, cực ít khi cắt đứt.
Hôm nay dậy sớm, hắn tự nhiên muốn đánh một bộ trong sân.
Bởi vì không phải ở bãi luyện võ, Thôi Hành Chu chỉ chọn một bộ đoản quyền diễn luyện một phen, vóc dáng cao ngất, bất phàm khí vũ, từng quyền sinh phong uy mãnh, rất đáng xem.
Đợi Miên Đường tỉnh lại, không thấy quan nhân nằm bên gối, liền xuống đất đi dép hướng song cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cách cửa sổ, nàng trông thấy Thôi Cửu đánh quyền thu thế, thân mặc áo mỏng, bộ dáng mồ hôi đầm đìa.
Áo mỏng ướt đẫm, đó có thể thấy được quan nhân mặc dù rất gầy, nhưng có cơ bắp, dáng người cũng không phải giống như thư sinh một bộ dạng gà luộc!
Nàng từ trước đến nay chả biết cái gì yêu võ cái gì yêu văn. Nguyên bản chính mình rất thích luyện tập quyền cước, thế nhưng vì bây giờ tay chân thụ thương mà không có khí lực nên sớm đã bỏ đi tưởng niệm.
Không nghĩ đến phu quân vậy mà cũng yêu thích quyền cước, đánh ra cũng không tệ lắm, thật sự là khiến Liễu Miên Đường nhìn mà lòng ngứa ngáy.
Phu quân ra một thân mồ hôi nóng, thùng tắm vừa mua rốt cục cũng có thể phát huy được tác dụng.
Lý mụ mụ hiểu thói quen chủ tử, không cần Miên Đường phân phó, đã sớm chuẩn bị nước nóng, điều hòa nhiệt độ nước trong thùng tắm, còn không biết từ đâu lấy tới hương lộ.
Thôi Hành Chu bên này luyện xong quyền cước, liền thong dong tiến vào phòng.
Miên Đường rửa mặt xong, đem bím tóc dài cởi ra, vắt lên vai bên cạnh chậm rãi chải chuốt.
Ngủ một đêm, nguyên bản tóc đen dài như thác nước bởi vì tết bím tóc mà trở nên gợn sóng mê ly, mang theo vẻ phong tình của vũ nương Tây Vực, cánh tay ngọc ngà chải đầu càng thêm duyên dáng, eo nhỏ dưới tóc dài như ẩn như hiện, mang theo chút ý vị chọc người.
Thôi Hành Chu một bên lau mồ hôi vừa lúc đi vào, chẳng biết vô tình hay cố ý nhìn mấy lần Liễu nương tử đang chải tóc mây.
Liễu Miên Đường cảm thấy mình tay chân quá đần, không có Lý mụ mụ hỗ trợ, tóc đều chải không xong. Nàng ngoẹo đầu, hướng về phía quan nhân không hảo ý cười cười. Bờ môi đỏ thẫm không điểm mà đỏ, nổi bật lên hàm răng trắng như trân châu...
Bốn mắt vừa chạm, Thôi Hành Chu quay đầu không nhìn nữa, sau đó đi vào gian nhỏ ở phòng trong, để Lý mụ mụ phục thị tắm rửa.
Liễu Miên Đường thấy hắn tiến vào, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Thật sợ phu quân gọi nàng đi vào phục thị, lúc nhìn hắn đánh quyền, nàng đã mặt đỏ tim run kịch liệt, nếu phải thân cận phục thị tắm rửa...
Ngẫm lại cũng cảm thấy mặt nóng đến có thể rán trứng!
Thừa dịp chủ tử ngâm mình, Lý mụ mụ tay chân lanh lẹ mà chuẩn bị tốt cơm canh.
Điểm tâm chú trọng ít nhưng tinh xảo, Lý mụ mụ chuẩn bị mấy đĩa thức ăn bày bàn tinh mỹ.
Ngoại trừ một chén nhỏ trứng mặn thịt nướng bên ngoài, còn có thịt khô xào đậu cô-ve, canh tôm bùn chưng trứng, càng không thiếu phố bắc Thôi gia trấn trạch chí bảo —— củ cải, phối hợp cháo, cũng có thể tạm nuốt xuống.
Đợi đến khi hai người ngồi đối diện, cùng nhau dùng ăn điểm tâm, Liễu Miên Đường mới nhấc lên chuyện khai trương cửa hàng trong nhà, Thôi Hành Chu một bên uống cháo một bên hững hờ mà nói:
"Loại chuyện này, nàng làm chủ là được, ta gần đây muốn cùng sư phụ mới bái nghiên cứu kỳ đạo, chỉ sợ khó mà chiếu cố những thứ này."
Kiểu vì đánh cờ mà thoái thác không chăm lo sinh ý gia đình, phàm là từ mồm người bên ngoài nói ra, đều là kẻ không để ý chính nghiệp, là hoàn khố đệ tử, không bị lão bà mắng đến máu chó phun đầy đầu mới là lạ!
Thế nhưng lúc này ngồi trước mặt Miên Đường là nam nhân ôn nhã, anh tuấn bức người, nhìn đôi mắt ôn lương, thâm thúy, không để ý tới nhân gian tục vật mà nói lập tức trở nên hợp tình hợp lý.
Miên Đường cũng cảm thấy để phu quân làm người thanh cao đi chải vuốt tiền tài, có chút quá làm khó hắn.
Huống chi hắn ở trong kinh thành có nhiều cửa hàng như vậy mà cũng hỏng hết, đủ thấy là hắn không có thiên phú kinh doanh.
Đã như vậy, cần gì phải khó xử phu quân?
Dù sao nàng cũng rảnh rỗi, đem những chuyện vụn vặt này giải quyết, đợi đến khi chải vuốt rõ ràng, lại giao cho phu quân kinh doanh là ổn.
Vợ chồng vốn là một thể đồng tâm, làm sao có thể chia rõ ngươi rõ ta? Nghĩ đến phu quân trước kia như thế nào trông nom mình bệnh nặng, loại chân tình sống chết không rời không bỏ, đủ để cho Miên Đường cảm niệm.
Cho nên nghe Thôi Cửu nói kiểu này, Miên Đường lập tức đáp ứng: "Đã như vậy, khai trương công việc cứ giao cho ta là được. Không biết phu quân ở chỗ này có thân hữu gì không, đến lúc đó mời bọn họ tới cổ động cũng tốt."
Thôi Hành Chu cũng không đem lời Miên Đường nói để ở trong lòng. Hắn đi một đêm, hoang đường một đêm, cũng nên chạy về cho kịp thỉnh an mẫu thân.
Đêm qua cả đêm biểu diễn tại nhà, mẫu thân thích nghe hí nhất định đã thức khuya, đại khái là sẽ dậy muộn, hắn ăn xong điểm tâm trở về hẳn là vừa vặn.
Cho nên hắn mấy ngụm ăn cơm xong, vừa uống trà súc miệng vừa nói: "Cũng không có thân hữu gì, nàng cũng bớt phải dông dài, chuẩn bị mấy xâu pháo trúc, chọn ngày tốt khai trương là được."
Về sau Liễu Miên Đường muốn chấp chưởng sinh ý, tiếp xúc đến càng nhiều người. Phản tặc kia nếu có tâm đón phu nhân của mình về, nhất định sẽ đến tiếp lấy cơ hội này.
Cho nên đối với chuyện Liễu Miên Đường muốn quản lí cửa hàng, Thôi Hành Chu rất vui vẻ.
Miên Đường lại rất coi trọng việc này, suy nghĩ một chút nói: "Triệu thần y nhất định phải tới, không biết trong nhà hắn có người nào, nếu có hài tử, không thể thiếu được chuẩn bị chút trái cây."
Thôi Hành Chu đã đứng dậy lấy áo, nhìn cũng không nhìn nàng, nói: "Hắn gần đây bận chuyện, ước chừng là không tới được."
Liễu Miên Đường đi tới thay hắn chỉnh cổ áo, hơi có vẻ chần chờ nói:
"Thế nhưng thần y hôm qua sai gã sai vặt đến phủ tiện thể nhắn rằng đợi tiểu điếm khai trương phải nói hắn biết một tiếng, còn hỏi ta thời gian khai trương. Chỉ là ta cùng phu quân chưa định xong, nên mới không nói được..."
Thôi Hành Chu ánh mắt dừng lại, hắn không nghĩ tới Triệu Tuyền bị ma quỷ ám ảnh đến tình trạng như thế này, hôm qua vậy mà phái gã sai vặt tới làm cái này.
Liễu Miên Đường thân là hiền thê, há lại để cho quan nhân thối hoắc mà ngủ?
Cho nên dù thấy Thôi Cửu không vui, nàng cũng chỉ như dỗ dành hài đồng hồ nháo: "Phu quân cứ nằm đi, ta đến giúp chàng. Trong nhà mới đổi chăn, thay giặt xong còn chưa phơi khô, nếu bị hun thối liền không thể thay."
Thôi Hành Chu từ nhỏ đến lớn, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói thẳng hắn uống rượu đến mức bốc mùi thối, trong lúc nhất thời không khỏi có chút hé mắt ra, trừng mắt về phía Liễu Miên Đường, lời ít mà ý nhiều: "Ra ngoài!"
Nếu là thị nữ Vương phủ bị quát lớn như thế, nhất định mặt mũi xám xịt lui ra.
Thế nhưng Liễu Miên Đường chỉ coi tướng công đang say rượu. Nam nhân mà! Uống say chắc chắn sẽ bị thất thố, ngay cả phu quân luôn lễ độ của nàng cũng không ngoại lệ.
Nàng ngược lại là tha thứ chỉ coi không nghe thấy quan nhân thất thố, trên tay lại không khách khí chút nào đem khăn nóng dán trên mặt Thôi Hành Chu.
Kỳ thật phu quân vì sao thái độ không tốt, nàng cũng có thể đoán được một hai.
Dù sao lưu lạc đến Linh Tuyền trấn, đối với quan nhân mà nói chính là đả kích lớn. Gia nghiệp của mình bị bại hết, đặt ở trên thân nam nhân nào cũng đều là sự tình khó thể bỏ qua.
Bất quá mượn rượu đùa nghịch cũng không phải chuyện gì tốt, nàng muốn an ủi quan nhân, miễn cho hắn luôn luôn đem sầu khổ tích trữ dưới đáy lòng, chỉ có thể mượn rượu phát tiết.
"Cũng không biết rượu bên ngoài pha chế cái gì, uống nhiều sẽ thương thân. Lần sau phu quân muốn uống rượu, ta bảo Lý mụ mụ mua rượu khoai ngoài tửu phường, hâm nóng cho chàng uống. Uống rượu nóng ấm bụng, chàng có giường chiếu để ngủ, dù sao cũng tốt hơn dạo đêm trên đường, rót một bụng toàn khí lạnh."
Thanh âm Miên Đường tựa như dung mạo của nàng, khiến người tâm duyệt, nhưng không phải kiểu tận lực ôn nhu, mà mang theo chút trầm thấp, linh động có khả năng trấn an lòng người.
Thôi Hành Chu thấy đuổi nàng không đi, cũng liền nhắm mắt không nói, kệ cho nàng lau. Bây giờ hắn còn muốn dùng nàng, không nên chọc cho nàng nổi lên nghi ngờ.
Liễu Miên Đường thấy quan nhân bất động, nghĩ là hắn đã đem lời nàng nói đặt trong lòng.
Thế là nàng nhỏ giọng nói tiếp:
"Về phần công việc vặt khác, tướng công cũng không cần bận tâm quá. Ai không có thời điểm ngựa cao yên đạp ngắn[1]?"
[1] tương tự câu "lên voi xuống chó".
"Liền xem như ngay cả hoàng đế, cũng chưa chắc cả một đời xuôi dòng. Tuy nhà chúng ta không thể so với lúc còn ở kinh thành, nhưng bây giờ cũng là ăn mặc không lo, nếu phu quân kinh doanh sinh ý mệt mỏi, thì đem cửa hàng cho thuê, sống bằng tiền cho thuê phòng, thuê đất cũng tốt."
"Ta tính qua, coi như không có mở cửa, chỉ dựa tiền cho thuê đất, tiết kiệm chút cũng đủ sử dụng... Ta lại học thêm từ nhóm nữ nhân trong ngõ, làm chút công việc kim khâu may vá, coi như không có nhiều, thường thường mua chút thịt cũng là có."
"Đến lúc đó ăn mặc không lo, tướng công chàng liền có thể yên tâm đi ra ngoài đánh cờ thăm bạn."
Lời nói này nghe giống như là Cửu Thiên tiên nữ hạ phàm đến giúp đỡ tiểu tử chăn trâu nghèo khổ.
Hết thảy sầu khổ đều như trong thần thoại bình thường, giải quyết thật dễ dàng.
Nghe nàng nói đến hăng say, Thôi Cửu chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm Miên Đường đang đấm bóp bắp chân cho hắn.
Miên Đường bị hắn nhìn đến ngại ngùng, chỉ tò mò sờ mặt nói: "Phu quân, chàng đang nhìn cái gì?"
Lúc này Thôi Hành Chu mặc dù chếnh choáng thoáng rút đi, thế nhưng thân thể y nguyên bại hoại, nghe Miên Đường hỏi, liền nói ra:
"Cho tới bây giờ không ai nói qua ta có thể nghỉ ngơi, nhất thời hơi xúc động... Tiểu môn tiểu hộ[2], cũng tự có chỗ tốt của nó..."
[2] ý chỉ gia đình bình dân.
Lời nói ra nửa thật nửa giả, nhưng trong lòng cảm xúc lại là thật. Mẫu thân yếu đuối, hắn từ nhỏ đã cùng nương tranh đoạt với các ca ca thứ xuất và các di nương.
Đợi đến khi kế tục vương vị phụ thân, hắn lại phải chống lại triều thần muốn tước vương đoạt địa.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với hắn "nghỉ một chút, đi chơi đi", ngược lại luôn có người nhắc nhở hắn rằng, nếu ngã xuống, liền tan đàn xẻ nghé, cả bàn cờ thua, đừng hòng nghĩ đến Đông Sơn tái khởi...
Cứ như vậy một chốc, Thôi Hành Chu đột nhiên có chút hâm mộ Thôi Cửu —— tuy là là một thương nhân nghèo túng, lại cưới một nữ nhân thất tiết. Thế nhưng điều mà Liễu nương tử này nói đến, hết thảy cũng không hoàn toàn chính xác nhưng cũng không phải sai lầm, thậm chí còn thoải mái nhàn nhã hơn, thắng làm vua thua hầu nhà.
Lúc này giương mắt nữ tử bên giường, bím tóc dài vắt bên tai, lộ ra nụ cười hết sức linh động, ôn nhuận, đôi mắt tươi đẹp tựa như ngưng tụ cả chân trời đầy sao...
Nàng mất trí nhớ cũng tốt, sẽ không còn nhớ việc tao ngộ bẩn thỉu tại ổ trộm cướp, đợi xong chuyện, hắn liền thưởng nàng chút bạc, nàng muốn tái giá hay vào miếu am, tùy theo nàng thôi...
Nghĩ đến đây, chếnh choáng lần nữa vọt tới. Thôi Hành Chu khép kín con mắt, vậy mà ngủ liền một mạch.
Hắn không lo lắng nữ tử này hành thích, nếu nàng muốn, lúc trước đã có vô số cơ hội, hoặc tựa như Triệu Tuyền nói, một nữ lưu từ bên trong ổ trộm cướp trốn ra, cảm kích hắn còn không kịp, tội gì trợ Trụ vi ngược[3], muốn thay tặc tử làm chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa?
[3] nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Đến ngày thứ hai, nắng sớm vừa lên, Thôi Hành Chu mở mắt ra, nhìn Miên Đường nằm trong ngực mình ngủ say, trong nội tâm càng thêm chắc chắn nàng ôn lương[4].
[4] ôn nhi + lương thiện.
Nhưng nếu không phải say rượu, hắn thật đúng là sẽ không cùng nữ tử này ngủ cạnh một đêm.
Tuy danh tiết của nàng đã bị hao tổn, nhưng về sau cũng còn muốn tìm người để phó thác cả đời, nếu sự tình trong ốc trạch lan truyền ra ngoài, con đường tái giá của nàng nhất định thêm gian khổ.
Bất quá nếu lấy chồng ở xa, đi đến nơi khác, chắc là không ngại...
Thôi Hành Chu từ trước đến nay là người biết kiềm chế, chuyện giống như đêm qua thừa hứng đi ra ngoài, ít càng thêm ít.
Mỗi sáng, hắn luôn luôn đánh một bộ quyền cước thư giải gân cốt, nhiều năm qua, trừ phi bận chuyện, cực ít khi cắt đứt.
Hôm nay dậy sớm, hắn tự nhiên muốn đánh một bộ trong sân.
Bởi vì không phải ở bãi luyện võ, Thôi Hành Chu chỉ chọn một bộ đoản quyền diễn luyện một phen, vóc dáng cao ngất, bất phàm khí vũ, từng quyền sinh phong uy mãnh, rất đáng xem.
Đợi Miên Đường tỉnh lại, không thấy quan nhân nằm bên gối, liền xuống đất đi dép hướng song cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cách cửa sổ, nàng trông thấy Thôi Cửu đánh quyền thu thế, thân mặc áo mỏng, bộ dáng mồ hôi đầm đìa.
Áo mỏng ướt đẫm, đó có thể thấy được quan nhân mặc dù rất gầy, nhưng có cơ bắp, dáng người cũng không phải giống như thư sinh một bộ dạng gà luộc!
Nàng từ trước đến nay chả biết cái gì yêu võ cái gì yêu văn. Nguyên bản chính mình rất thích luyện tập quyền cước, thế nhưng vì bây giờ tay chân thụ thương mà không có khí lực nên sớm đã bỏ đi tưởng niệm.
Không nghĩ đến phu quân vậy mà cũng yêu thích quyền cước, đánh ra cũng không tệ lắm, thật sự là khiến Liễu Miên Đường nhìn mà lòng ngứa ngáy.
Phu quân ra một thân mồ hôi nóng, thùng tắm vừa mua rốt cục cũng có thể phát huy được tác dụng.
Lý mụ mụ hiểu thói quen chủ tử, không cần Miên Đường phân phó, đã sớm chuẩn bị nước nóng, điều hòa nhiệt độ nước trong thùng tắm, còn không biết từ đâu lấy tới hương lộ.
Thôi Hành Chu bên này luyện xong quyền cước, liền thong dong tiến vào phòng.
Miên Đường rửa mặt xong, đem bím tóc dài cởi ra, vắt lên vai bên cạnh chậm rãi chải chuốt.
Ngủ một đêm, nguyên bản tóc đen dài như thác nước bởi vì tết bím tóc mà trở nên gợn sóng mê ly, mang theo vẻ phong tình của vũ nương Tây Vực, cánh tay ngọc ngà chải đầu càng thêm duyên dáng, eo nhỏ dưới tóc dài như ẩn như hiện, mang theo chút ý vị chọc người.
Thôi Hành Chu một bên lau mồ hôi vừa lúc đi vào, chẳng biết vô tình hay cố ý nhìn mấy lần Liễu nương tử đang chải tóc mây.
Liễu Miên Đường cảm thấy mình tay chân quá đần, không có Lý mụ mụ hỗ trợ, tóc đều chải không xong. Nàng ngoẹo đầu, hướng về phía quan nhân không hảo ý cười cười. Bờ môi đỏ thẫm không điểm mà đỏ, nổi bật lên hàm răng trắng như trân châu...
Bốn mắt vừa chạm, Thôi Hành Chu quay đầu không nhìn nữa, sau đó đi vào gian nhỏ ở phòng trong, để Lý mụ mụ phục thị tắm rửa.
Liễu Miên Đường thấy hắn tiến vào, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Thật sợ phu quân gọi nàng đi vào phục thị, lúc nhìn hắn đánh quyền, nàng đã mặt đỏ tim run kịch liệt, nếu phải thân cận phục thị tắm rửa...
Ngẫm lại cũng cảm thấy mặt nóng đến có thể rán trứng!
Thừa dịp chủ tử ngâm mình, Lý mụ mụ tay chân lanh lẹ mà chuẩn bị tốt cơm canh.
Điểm tâm chú trọng ít nhưng tinh xảo, Lý mụ mụ chuẩn bị mấy đĩa thức ăn bày bàn tinh mỹ.
Ngoại trừ một chén nhỏ trứng mặn thịt nướng bên ngoài, còn có thịt khô xào đậu cô-ve, canh tôm bùn chưng trứng, càng không thiếu phố bắc Thôi gia trấn trạch chí bảo —— củ cải, phối hợp cháo, cũng có thể tạm nuốt xuống.
Đợi đến khi hai người ngồi đối diện, cùng nhau dùng ăn điểm tâm, Liễu Miên Đường mới nhấc lên chuyện khai trương cửa hàng trong nhà, Thôi Hành Chu một bên uống cháo một bên hững hờ mà nói:
"Loại chuyện này, nàng làm chủ là được, ta gần đây muốn cùng sư phụ mới bái nghiên cứu kỳ đạo, chỉ sợ khó mà chiếu cố những thứ này."
Kiểu vì đánh cờ mà thoái thác không chăm lo sinh ý gia đình, phàm là từ mồm người bên ngoài nói ra, đều là kẻ không để ý chính nghiệp, là hoàn khố đệ tử, không bị lão bà mắng đến máu chó phun đầy đầu mới là lạ!
Thế nhưng lúc này ngồi trước mặt Miên Đường là nam nhân ôn nhã, anh tuấn bức người, nhìn đôi mắt ôn lương, thâm thúy, không để ý tới nhân gian tục vật mà nói lập tức trở nên hợp tình hợp lý.
Miên Đường cũng cảm thấy để phu quân làm người thanh cao đi chải vuốt tiền tài, có chút quá làm khó hắn.
Huống chi hắn ở trong kinh thành có nhiều cửa hàng như vậy mà cũng hỏng hết, đủ thấy là hắn không có thiên phú kinh doanh.
Đã như vậy, cần gì phải khó xử phu quân?
Dù sao nàng cũng rảnh rỗi, đem những chuyện vụn vặt này giải quyết, đợi đến khi chải vuốt rõ ràng, lại giao cho phu quân kinh doanh là ổn.
Vợ chồng vốn là một thể đồng tâm, làm sao có thể chia rõ ngươi rõ ta? Nghĩ đến phu quân trước kia như thế nào trông nom mình bệnh nặng, loại chân tình sống chết không rời không bỏ, đủ để cho Miên Đường cảm niệm.
Cho nên nghe Thôi Cửu nói kiểu này, Miên Đường lập tức đáp ứng: "Đã như vậy, khai trương công việc cứ giao cho ta là được. Không biết phu quân ở chỗ này có thân hữu gì không, đến lúc đó mời bọn họ tới cổ động cũng tốt."
Thôi Hành Chu cũng không đem lời Miên Đường nói để ở trong lòng. Hắn đi một đêm, hoang đường một đêm, cũng nên chạy về cho kịp thỉnh an mẫu thân.
Đêm qua cả đêm biểu diễn tại nhà, mẫu thân thích nghe hí nhất định đã thức khuya, đại khái là sẽ dậy muộn, hắn ăn xong điểm tâm trở về hẳn là vừa vặn.
Cho nên hắn mấy ngụm ăn cơm xong, vừa uống trà súc miệng vừa nói: "Cũng không có thân hữu gì, nàng cũng bớt phải dông dài, chuẩn bị mấy xâu pháo trúc, chọn ngày tốt khai trương là được."
Về sau Liễu Miên Đường muốn chấp chưởng sinh ý, tiếp xúc đến càng nhiều người. Phản tặc kia nếu có tâm đón phu nhân của mình về, nhất định sẽ đến tiếp lấy cơ hội này.
Cho nên đối với chuyện Liễu Miên Đường muốn quản lí cửa hàng, Thôi Hành Chu rất vui vẻ.
Miên Đường lại rất coi trọng việc này, suy nghĩ một chút nói: "Triệu thần y nhất định phải tới, không biết trong nhà hắn có người nào, nếu có hài tử, không thể thiếu được chuẩn bị chút trái cây."
Thôi Hành Chu đã đứng dậy lấy áo, nhìn cũng không nhìn nàng, nói: "Hắn gần đây bận chuyện, ước chừng là không tới được."
Liễu Miên Đường đi tới thay hắn chỉnh cổ áo, hơi có vẻ chần chờ nói:
"Thế nhưng thần y hôm qua sai gã sai vặt đến phủ tiện thể nhắn rằng đợi tiểu điếm khai trương phải nói hắn biết một tiếng, còn hỏi ta thời gian khai trương. Chỉ là ta cùng phu quân chưa định xong, nên mới không nói được..."
Thôi Hành Chu ánh mắt dừng lại, hắn không nghĩ tới Triệu Tuyền bị ma quỷ ám ảnh đến tình trạng như thế này, hôm qua vậy mà phái gã sai vặt tới làm cái này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.