Kiêu Tế

Chương 93: Nhị ca

Quả Mộc Tử

08/03/2018

Phó Trường Phong đáp: "Lúc trước, khi Hung Nô xâm chiếm Hán Trung, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, còn có gia phụ đều thân ở hiểm cảnh, chỉ có thần và mẫu thân lưu ở kinh thành, bởi vìkhông biết tình hình cụ thể, ngày ngày lo lắng khôn nguôi, không thể nghỉ ngơi an giấc, mẫu thân liền đi đến phật tự ở thành đông dâng hương cầu an, trên đường về gặp phải mấy tên sơn phỉ, ngã xuống từtrên xe ngựa, bị thương. May mà thần có vị đồng liêu đi thuần mã từ thành đông trở về, ra tay cứu, tránh được một kiếp."

"Sơn phỉ?" Tiêu Chân chậc một tiếng, hỏi: "Chính là vùng dã sơn phụ cận phía đông?"

Phó Trường Phong gật gật đầu, "Đại khái là ở gần đó."

Tiêu Lan nhếch cằm với Tiêu Chân: "Ngươi biết?"

"Biết", Tiêu Chân nói: "Phía đông không phải là có hai ngọn núi hoang sao, lúc trước sơn tặc trên núi nháo loạn rất ầm ĩ, thường xuyên xuống thôn dưới núi gây hỏa hoạn để cướp bóc. Sau này báo với triều đình, Tiêu Cư muốn khoe khoang nên xin người đi diệt thổ phỉ. Đúng lúc là mùa đông, châm hai mồi lửa, núi kia cháy sạch, từ trong thành cũng có thể ngửi thấy mùi nhựa cây, núi bị thiêu trụi, nghe nói thổ phỉ cũng bị giết đến mảnh giáp cũng không còn. Về sau thật sự không nháo loạn nữa, gần đây lại xuất hiện thêm một đám nữa sao? Phải gọi người Giang Ninh phủ lên án đi dò tra."

Tiêu Lan "ừ" một tiếng, lại hỏi Phó Trường Phong: "Chuyện sau đó có báo quan không?"

"Báo", Phó Trường Phong đáp: "Hôm sau thần liền đi Giang Ninh phủ, chỉ là vẫn không có tin tức gì, mấy ngày trước đây phủ doãn đã đến gặp phụ thân một bận, nói là đang tăng cường điều tra."

Phó Trường Phong nói đơn giản, nhưng không cần nghĩ cũng hiểu được chuyện là sao.

- - Khi Phó phu nhân gặp chuyện không may, đúng lúc Thái Hòa đế bị bắt, triều đình cực kỳ hỗn loạn, khi đó Phó gia không có gốc rễ gì, Giang Ninh phủ nào có thời gian để ý đến ngươi? Phó Trường Phong có lẽ còn chưa vào được cả phủ doãn. Ai có thể nghĩ đến, bất quá chỉ hơn một tháng, triều đình rung chuyển long trời lở đất, đã đổi chủ mới, Phó Tế vinh dự trở thành quốc trượng, Phó gia lại là từ một kẻ bần hàn thoắt mình thành nhất đẳng quốc công phủ, chắc hẳn nay phủ doãn mới nhớ tới chuyện kia, Phó Trường Phong còn từng tới báo án.

Nhưng những này qua, đất trên đường cũng không biết đã đổi bao nhiêu lớp, tra thổ phỉ, đâu còn cái bóng nào? Cuối cùng thật sự làkhông có cách nào tra rõ, hơn phân nửa sẽ ở nơi khác bắt vài tên tội phạm. Trong đó có chút thủ đoạn bẻ cong, Tiêu Lan và Tiêu Chân đều rất rõ ràng.

Nhưng trúng thời gian rối ren này cũng thực đúng dịp quá đi.

Tiêu Chân khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy Phó gia thật xui xẻo - - nữ nhi mới vừa làm hoàng hậu, đúng là thời điểm có thể tận hưởng vinh hoa phú quý thì lại xảy ra chuyện như vậy.

Kỳ thật hắn vốn còn nghĩ tấu thỉnh Tiêu Lan đem Phó Trường Khải cũng an bài đến Lại bộ, lúc hắn cùng với Phó Trường Khải ở Ngụy Hưng đã giao tiếp mấy lần, người này mặc dù xuất thân bình thường, nhưng đi đây đi đó tương đối rộng, đối nhân xử thế làm việc đều có chừng mực, phân chỗ nào cũng được, đáng tiếc bởi vì mẫu thân bị bệnh, cần phải ở bên hầu hạ, còn chưa lĩnh chức quan.

Gian ngoài yên lặng một lát, nội thất truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ, Tiêu Lan đến cùng vẫn không yên tâm, đứng dậy vào nhà, thấy Phó Trường Khải đang vỗ lưng Diên Mi gọi nàng, "A Mi, thở ra!"

Sắc mặt Diên Mi xanh mét không nói gì, Tiêu Lan vội vàng bước tới, vừa duỗi tay vuốt ngực cho nàng, vừa cúi đầu gọi: "Mi Mi, Mi Mi."

Diên Mi ho khan kịch liệt, sau đó hít vào một hơi, tựa ở trên người Tiêu Lan thở gấp.

Đường thị cuống quít bưng nước, Diên Mi ho đến cổ họng đau rát, nuốt hai hớp, trên mặt mới từ từ khôi phục huyết sắc.

Tiêu Lan ôm lấy nàng, nhẹ giọng hỏi: "Như thế nào?"

Mắt Diên Mi mơ hồ tầng lệ, trừ lo lắng, phần lớn chính là phẫn nộ, khàn giọng nói: "A nương, bị thương nặng."

Tiêu Lan nhìn về phía Mẫn Hinh, Mẫn Hinh gật đầu nói: "Vừa rồi vi thần cùng nương nương kiểm tra thương thế lão phu nhân, thấy trênngực và bên hông đều có vết đao, phía trên ngực chỉ lệch vài tấc, chỗ gáy đã từng bị đụng, mặc dù chút ngoại thương này trước mắt cũngđã gần lành nhưng vẫn có thể tưởng tượng hung hiểm gặp khi đó."

Ngực Diên Mi nhấp nhô gấp gáp, thoáng đứng thẳng người, nhìn chằm chằm Phó Trường Khải hỏi: "Ai?"

- - Kẻ nào làm cho a nương của chúng ta bị thương!?

Phó Trường Khải nhất thời không thể trả lời nàng.

Diên Mi ngược lại nhìn về phía Tiêu Lan, Tiêu Lan đáp: "đang tra, Nhị ca cũng lo lắng giống nàng vậy."

Diên Mi yên lặng bắt lấy tay áo Phó Trường Khải, lay một cái, Phó Trường Khải ý bảo không có việc gì, Tiêu Lan hỏi Lưu Viện Chính: "Như thế nào?"

trên mặt Lưu Viện Chính do dự, đến đây rồi, không đem bệnh tình nóirõ ngược lại hại người, Tiêu Lan phân phó: "nói thật."

"Vâng", Lưu Viện Chính ngừng một chút nói: "Vừa rồi Mẫn thái y và vi thần đã cẩn thận khám bệnh qua, người lão phu thân tuy có bị thương da thịt, nhưng đại phu trước khai phương thuốc trị ngoại thương là đúng bệnh, vết thương được đổi thuốc chuyên cần, ngày thường hầu hạ cũng cẩn thận, cũng không phát sốt, không nhiễm trùng, thấy rõnguyên nhân bệnh không ở chỗ này, là ở chỗ đầu bị thương, ứ huyết. Thần nhìn phương thuốc, khi đó lão phu nhân mất máu nhiều, nhưng do hôn mê, đại phu dùng bột bạch cập, kích thích cho người tỉnh lại, cho nên sẽ không có tinh tế kiểm tra cái gáy đụng bị thương, chỉ lo chỗ trọng thương ở ngực. sau lão phu nhân cũng có chứng bệnh choáng váng đầu, chỉ cho là thân thể còn chưa khôi phục, thường xuyên trì hoãn, làm trễ nãi, này mới đưa đến hôn mê bất tỉnh như bây giờ."

"Có thể chữa trị không?"

"Thần... Khó mà nói trước được", Lưu Viện Chính đáp: "Chứng nàykhông có biện pháp nào, chỉ có thể châm cứu một chút tan máu ứ, nếu như máu bầm không nhiều, tan đi một chút thì phu nhân có thể tỉnh, nhưng muốn có thể động đậy, có thể nói chuyện, còn cần máu bầm tan hết mới được; nếu như chỗ máu bầm không thể thi châm..." Nửa câu sau Lưu Viện Chính nuốt xuống, khó mà nói ra.

Phó Tế: "Lưu thái y không cần cố kỵ, cứ nói thẳng, Phó mỗ chấp nhận được."

Tiêu Lan gật đầu, Lưu Viện Chính chỉ đành phải nói: "Nếu là chỗ máu bầm không tan, lão phu nhân cũng có thể liên tục hôn mê như vậy, hoặc là có thể tỉnh, nhưng không thể động đậy, cũng không cách nào mở miệng nói chuyện."



hắn nói xong, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.

Đường thị trước lau nước mắt một cái, Diên Mi không có phản ứng, chỉ là mím chặt miệng, vẫn là Mẫn Hinh lên tiếng trước nói: "Nương nương, đây chỉ là dự tính xấu nhất, lão phu nhân được ngài và Hoàng thượng bảo hộ, tự có phúc khí, sẽ tỉnh lại."

Diên Mi không lên tiếng.

Tiêu Lan: "Cần gì ngươi cứ lấy từ thái y viện, một lát dặn dò một tiếng, lần này ngươi tạm thời lưu tại trong quốc công phủ."

"Cũng không thiếu cái gì", Lưu Viện Chính nói: "Chỉ là cần có thêm mộtvị thái y khác áp châm cho vi thần."

Lúc này Diên Mi xoay người lại, nắm một tay Tiêu Lan lên, viết chữ vào lòng bàn tay hắn, nàng mới vừa viết ba nét Tiêu Lan liền biết ý nàng, khép bàn tay lại, dừng một chút hỏi: "Mẫn Hành được không?"

Lưu Viện Chính gật đầu - - Mẫn Hành hành châm hắn đã kiểm tra, so với mấy vị thái y lớn tuổi khác còn trầm ổn hơn.

Việc này không thể chậm trễ, Tiêu Lan sai người đưa Lưu Viện Chính về thái y viện trước để chuẩn bị những thứ cần thiết, tiện đường đưa Mẫn Hành đến luôn.

Diên Mi đứng ở bên giường, mắt không chớp nhìn Phó phu nhân, tựa hồ vẫn không tin tưởng chuyện Phó phu nhân vẫn cứ hôn mê như vậy.

Phó Tế thỉnh mấy người đi phòng khách, Mẫn Hinh trông thấy Phó Trường Khải, vốn là một bụng ủy khuất, nhưng thấy Phó phu nhân bệnh nặng thành như vậy thì tâm tư gì cũng không còn, cúi đầu khuyên nhủ: "Ông trời phù hộ, lão phu nhân sẽ không có chuyện gì, năm trước, ca ca ta đã từng khám bệnh cho một bệnh nhân đụng bị thương đầu, hiện nay đã khôi phục như thường, huynh, huynh đừng quá lo lắng."

Phó Trường Khải quay đầu liếc nhìn nàng một cái, dưới ánh sáng mặt trời, Mẫn Hinh hơi ngửa mặt, vẻ mặt tràn đầy lo lắng cùng căng thẳng,hắn gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đa tạ."

"không cần", Mẫn Hinh cắn cắn môi, nàng có một bụng lời muốn nói, nhưng hiện tại lại không đúng lúc, chỉ có thể đè xuống, đem toàn bộ mấy lời này nén lại vào trong ánh mắt. Phó Trường Khải bị nàng nhìn sững sờ, bước chân thả chậm một chút, Mẫn Hinh nhạy cảm phát giác được, không nói lời nào, cúi đầu điều chỉnh bước chân, cùng hắn điđồng đều.

Lỗ tai Tiêu Chân nghểnh lên, nửa câu đầu hắn còn nghe thấy, phía saukhông có động tĩnh, hắn không kìm được xoay người nhìn thoáng qua, chỉ thấy Mẫn Hinh đang cúi đầu đi đường, hắn chậc một tiếng, trong lòng tự nhủ không ngờ ngươi trước mặt người khác còn rất đoan trang ngoan ngoãn.

Mấy người ngồi xuống dùng trà bánh, Lưu Viện Chính đã trở lại, Mẫn Hành cũng đi theo đến.

Hai người thảo luận bệnh tình, lần đầu thi châm là để đả thông gân mạch, thời gian khá dài, mọi người ngồi chờ đều rất lo lắng hồi hộp, Tiêu Lan nhìn Diên Mi, ánh mắt Diên Mi lúc này lại đều đặt ở trênngười Mẫn Hành - - khách quan mà nói so với Lưu Viện Chính, nàng vẫn tin tưởng Mẫn Hành hơn.

Gần nửa canh giờ, phòng trong, phòng ngoài đều không có ai nóichuyện, cho đến khi thi hết châm, người ngồi chờ cũng ra một đầu mồ hôi.

Lần đầu còn nhìn không ra quá nhiều, nhưng Mẫn Hành rửa sạch tay xong, lúc tới đáp lời thấy loáng thoáng trong mắt Diên Mi tất cả đều là mong đợi, hắn cảm giác mình đã gật đầu một cái, trả lời: "Tình hình Lão phu nhân không tính là quá tệ, nếu có thể tỉnh, tức là sẽ khôi phục."

Mắt Diên Mi thoáng chốc sáng lên, nghiêng đầu nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan cuối cùng được nàng liếc mắt nhìn, nói: "Nếu cần dược liệu gì thìcứ lấy từ trong cung."

Phó gia đi theo tạ ơn, bọn họ lăn qua lăn lại cho tới trưa, ở ngoài cung dùng cơm trưa thì bất tiện, liền đứng dậy hồi cung.

Diên Mi thật vất vả hồi phủ một chuyến, Phó phu nhân lại có bộ dáng này, nàng cơ hồ cẩn thận mỗi bước đi, cực kỳ không nỡ, Tiêu Lan nói: "Nhị ca cũng theo tiến cung một chuyến."

Phó Trường Khải lĩnh chỉ, Mẫn Hinh vội nói: "Vi thần cũng theo nương nương hồi cung."

Tiêu Chân hừm, trừng mắt: "Bệnh của trắc phi trong phủ bản vương ngươi còn chưa có khám đâu!"

Tiêu Lan lo lắng Diên Mi lúc này quýnh lên bản thân cũng nháo ra bệnh, nên phải gọi Mẫn Hinh trở về bắt mạch cho nàng, trò chuyện giải buồn, liền liếc nhìn Tiêu Chân: "Nếu ngươi gấp gáp thì đi tìm đại phu khác, còn mà không vội thì chờ mấy ngày nữa đi."

Tiêu Chân chỉ có thể im lặng.

Mẫn Hinh nhanh nhẹn đỡ Diên Mi lên xe, nàng mới nãy là bị Tiêu Chân đưa tới đây, Lưu Viện Chính và Mẫn Hành đều tạm thời ở lại Phó gia, còn dư lại một người là nàng chỉ có thể tạm thời ngồi quỳ chân ở chỗ càng xe, Phó Trường Khải liền dắt con ngựa khác lại đây, đưa dây cương cho nàng hỏi: "Biết cưỡi ngựa không?"

Mẫn Hinh kỳ thật này mấy ngày đang theo học Mẫn Hành, từ nơi này đến trong cung đi ngự đạo, một đường chậm rãi, nàng có thể cưỡi mộtđoạn, nhưng lại lắc lắc đầu: "Ta không biết."

Phó Trường Khải nhìn nàng, Mẫn Hinh cũng không đỏ mặt, nàngkhông có rụt rè của nữ tử khuê các mà dứt khoát mặt dày mày dạnnói: "Phó Nhị ca có thể đưa ta một đoạn chứ?"

Phó Trường Khải bị xưng hô này làm cho khẽ giật mình, trợn mắt, cườinói: "Được."

Mẫn Hinh cũng không khách khí, nắm dây cương liền lập tức leo lên, Phó Trường Khải nhìn động tác này của nàng, nhướng mày, hướng bên trong xe báo một tiếng, chính mình cũng đạp lên ngựa. Mẫn Hinh mới nãy là sợ hắn không chịu dẫn theo mình, lúc này thì thật sự cùng cưỡimột ngựa, nàng cũng biết mặt đang đỏ, sít sao siết chặt dây cươngkhông dám nhúc nhích.

một tay Phó Trường Khải đưa lên từ phía sau, quơ quơ dây cương, nói: "Nếu như nàng cứ nắm dây cương như vậy thì ngựa không thể đi được đâu."

Mẫn Hinh cảm giác được giọng nói của hắn đang lượn lờ ở bên tai, hơi thở ấm nóng phủ đến trên má nửa bên mặt, nàng cuống quýt buông lỏng tay, lại bắt lấy bờm ngựa.

Phó Trường Khải tựa hồ là nhẹ nhàng thở dài một cái, dây cương cũng buông ra, tay kia vòng lại đây, cầm lấy cánh tay nàng đặt ở trên dây móc, Mẫn Hinh lắp bắp nói: "Ta ta ta..."



không đợi nàng nói xong, Phó Trường Khải đã thúc vào bụng ngựa, tung dây cương, con ngựa màu đỏ mận cao lớn lao đi, hắn không ngherõ lời Mẫn Hinh, liền hơi cúi đầu, hỏi: "Cái gì?"

Mẫn Hinh cảm giác cả người hắn nhích lại gần, tim đã nhảy vọt lên cổ họng, gật gật đầu lại lắc đầu, giống như muỗi kêu: "Ta ta, ta không,không nói gì hết."

Phó Trường Khải cười: "Lần trước thấy Ninh Vương mang theo nàng, còn tưởng rằng nàng biết cưỡi ngựa."

Mẫn Hinh lúc này có chút vội, dùng sức khoát tay, nói: "không phảikhông phải, lần trước, lần trước... Phó Nhị ca ngươi hiểu lầm."

Lòng nàng mong muốn được giải thích, nhưng cũng không biết nên giải thích thế nào, muốn đợi Phó Trường Khải hỏi một câu nàng sẽ đápmột câu, nhưng mà Phó Trường Khải tựa hồ cứ nói như vậy rồi khôngcó đoạn sau nữa, Mẫn Hinh hơn nửa đoạn lời nói bị chặn trong bụng, sao cũng không được, rất là giày vò, nghĩ thầm muốn quay đầu lại xem sắc Phó Trường Khải một chút nhưng lại ngượng ngùng, chỉ có thể ngồi mà cổ cứng ngắc.

một đường này mỗi người đều có tâm sự riêng, nhưng tâm ngứa ngáy nhất chỉ sợ chính là nàng.

Đến khi nhóm Tiêu Lan đi không còn thấy bóng dáng, mấy người Phó Tế mới cúi người hành lễ chuẩn bị trở về phủ, kết quả thấy Tiêu Chân cũng còn đứng ở trước cửa phủ, cho rằng hắn còn có việc, vội hỏi: "Vương gia?"

Vẻ mặt Tiêu Chân còn có chút kinh ngạc, lập tức lại chuyển thành gắt gỏng cùng âm trầm, hắn quay đầu thẳng tắp nhìn Phó Tế một cái, Phó Tế đang bị hắn nhìn không hiểu, lại thấy Tiêu Chân đã nhảy lên ngựa, ba một tiếng giơ roi đi.

......

Thánh giá tiến đoan môn, tất cả mọi người xuống ngựa, cùng ở phía sau, Mẫn Hinh một đường này trôi qua bay hồ hồ, lúc xuống ngựa điđường còn loạng choạng, Phó Trường Khải nhịn không được ho mộttiếng: "Là ta cưỡi ngựa không tốt, hù dọa Mẫn thái y."

Mẫn Hinh mặt đã hồng thành tôm chín, lời nào cũng không nói lên được.

Diên Mi một đường này đều không nói gì cả, Tiêu Lan đưa nàng về Xích Ô Điện, Mẫn Hinh bắt mạch qua, khai phương thuốc giảm mệt mỏi, nàng lưu lại bồi Diên Mi, Tiêu Lan mới đến đằng trước gặp Phó Trường Khải.

Trong phủ lời nên nói đều đã nói, Tiêu Lan liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Trước khi Mẫu thân đi phật tự còn đi tới chỗ nào nữa không?"

Phó Trường Khải suy nghĩ một chút, trả lời: "Cũng không có đi đâu khác, nghe đại ca nói, khi đó trong kinh lan truyền rất nhiều tin tức, mẫu thân gấp đến độ nóng giận, có mấy vị đồng liêu của phụ thân đến thăm hỏi, có lúc trước, có sau khi vào kinh. Mẫu thân muốn đi gặp mộtchút xem có thể hỏi thăm ra chút tin tức khác hay không."

Tiêu Lan: "Đại khái huynh có thể còn nhớ ai không? Viết xuống."

Phó Trường Khải gật gật đầu, đề bút viết vài người, Tiêu Lan quét mắtmột vòng, "Còn có người khác không?"

Phó Trường Khải hơi do dự, nói thật: "Hình như là còn đi một chuyến đến phủ đại tư mã."

- - Cũng không phải hắn cố ý che giấu không nói, trước mắt Thẩm Trạm cùng Tiêu Lan quả thực tế nhị, Phó gia tất nhiên là đứng ở phía Tiêu Lan, nhưng Thẩm Trạm trước cùng Phó Tế lại có tí xíu giao tìnhkhông tính là giao tình như vậy, đế quyền phía dưới, Phó Trường Khảinói chuyện cũng không dám tùy tiện.

Lông mày Tiêu Lan động động: "Trẫm biết phụ thân từng cùng Thẩm Trạm có một chút chi giao mỏng, ngươi nói thẳng là được. Mẫu thân ngày đó nhưng là muốn đi cầu Thẩm Trạm hỗ trợ?"

"Vâng", Phó Trường Khải thở phào nói: "Khi đó triều đình chậm chạpkhông phái binh, mẫu thân cũng là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, nghĩ đến tiểu muội lúc trước... lúc Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng thành hôn, phủ đại tư mã còn từng cho người đưa quà tặng, liền nghĩ mặt dày dựa vào một chút tình mọn này đi cầu mộtthỉnh cầu, nhưng nghe đại ca nói, mẫu thân trở về liền rơi lệ, hỏi như thế nào cũng không nói, tám phần là không được gặp."

"Vậy cũng chưa chắc", Tiêu Lan đứng dậy, ném cho hắn một túi tiền,nói: "Khả năng cũng là bởi vì thấy mới dẫn tới mầm tai vạ."

Trong túi tiền chỉ có vài thỏi bạc cùng mấy viên kim châu, Phó Trường Khải không hiểu, "Hoàng thượng là nói chuyện mẫu thân lần này có quan hệ với phủ đại tư mã? Nhưng Phó gia và phủ đại tư mã từ trước đến nay không ân không oán, nếu thật sự có, mấy năm trước đã sớm bị đuổi ra khỏi kinh rồi."

"nói thực với ngươi", Tiêu Lan bóp viên kim châu, “trên đường từ Hán Trung đến Bộc Dương, từng gặp qua thích khách, lúc trước cho là nhằm vào phía trẫm, về sau phát giác là nhằm vào hoàng hậu. Khi đó thích khách kia chạy thoát, sau đó không lâu lại lặn vào Bộc Dương hành thích trong Hầu phủ, vẫn là hoàng hậu thoát được, mấy thứ đồ này lục soát được trên người thích khách đó."

Lúc này Phó Trường Khải kinh ngạc, thốt lên: "Vậy A Mi..."

nói xong ý thức được là hỏi thừa, Diên Mi bây giờ rất tốt, hắn theo thói quen gọi khuê danh Diên Mi, vội nên không kìm được, vội vàng cáo lỗi, lại suy nghĩ một lát, nói: "Nhưng hoàng hậu từ nhỏ dưỡng ở trong nhà, cùng phủ đại tư mã trên cao kia không hề liên quan."

"Lúc trước Trẫm cũng cho là Thẩm gia", Tiêu Lan thảy hạt châu kia vào trong tay hắn, giọng nói thấp xuống một chút: "Nhưng sau khi phái người tra xét rất lâu thì phát hiện ra những vật này trừ Thẩm gia có thể có, còn có một nhà cũng có liên quan, là nhà cùng Thẩm thị kết thông gia - Ngu gia."

Phó Trường Khải quả thực mơ hồ, nếu bàn về các thế gia lớn, trước mắt Thẩm gia tựa hồ là đệ nhất thế gia, ai cũng biết, đó là bởi vì đại tư mã Thẩm Trạm, nếu không nói đến Thẩm Trạm, vài thập niên trước cho đến hiện nay, đệ nhất thế gia đều là Ngu gia không ai có thể hơn.

- - Mà ngay cả Thẩm Trạm năm đó cũng là sau khi làm rể hiền Ngu gia, mới ở triều đình phất lên không thể thu thập.

Nhưng chuyện này cùng Diên Mi lại... mặt Phó Trường Khải liền biến sắc, nghĩ đến một chuyện.

Tiêu Lan: "Nhị ca nghĩ đến cái gì?"

Phó Trường Khải lại mặt lộ vẻ khó xử, chính hắn cũng là vừa hiện linh quang, sự tình không nhỏ, Phó phu nhân lại hôn mê, không có cách nào biết rõ, hắn càng không thể tùy ý mở miệng, do dự một chút nói: "Hoàng thượng có thể cấp cho Trường Khải một ít nhân thủ haykhông, đồng ý cho ta rời kinh? Khi trở về, đại khái có thể giải thích nghi hoặc cho Hoàng thượng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiêu Tế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook