Chương 2: Phúc họa
Quả Mộc Tử
17/02/2017
Từ hướng tây cửa Tuyên Dương đi về phía
nam, qua tây cầu Cầu Vồng, chợ Tây, tiếp lại rời khỏi cầu nổi mới có thể đến nhà Phó Tế ở ngõ nhỏ.
Đến nhà, vừa vào hậu viện thì đã nhìn thấy hai người tuyết ngây ngô, Phó Tế đi qua vỗ vỗ chúng, đúng lúc dâu trưởng Đường thị và bà tử đi ra đổi chậu than, thấy ông thì đều lập tức cười vui vẻ, nói vào nhà: "Phụ thân (lão gia) đã về ."
Phó Tế “Ừ” một tiếng, phủi tuyết đi vào nhà.
Bên trong chính phòng vừa mới thắp đèn, Phó phu nhân ngồi trên trường tháp cạnh một cái bàn thấp, mặt chữ điền, mắt to, da không trắng lắm, nhìn là biết không phải xuất thân an nhàn sung sướng. Thấy ông vào nhà, bà liền cười hỏi: "Lão gia về rồi, đã uống bao nhiêu rượu? Canh nóng đã chuẩn bị, có cần uống một chén trước không?"
Thứ tử Trường Khải và tiểu nữ Diên Mi ở bên cạnh cũng đứng dậy hành lễ.
Phó Tế khoát khoát tay, gặp ánh mắt nữ nhi đang nhìn thẳng về phía giày của mình, thấy ông đã đổi lại giày, mới ngẩng đầu lên, ánh sáng chiếu đến cái trán trắng nõn của nàng, lông măng trên trán như nhũn ra, mềm mại cong lên, như dát một lớp vàng, bên dưới là đôi mắt trắng đen rõ ràng, sạch sẽ, có chút vô tội.
Phó gia có hai con trai mộtcon gái, trưởng tử Phó Trường Phong, năm nay hai mươi hai, trước khi vào kinh đã lấy vợ sinh con, lúc trẻ đi theo Phó Tế nuôi bò thuần ngựa, thuật cưỡi ngựa được luyện rất tốt, hiện nay đang nhậm chức ở Ngự Mã Ti; thứ tử Phó Trường Khải, chưa tới hai mươi, không giống phụ thân và ca ca, hắn từ nhỏ đã ăn nói khéo léo, thông thi thư cũng thông nhân tình, hiểu nhiều loại ngôn ngữ của dân tộc Hồ, sau vài năm có thể buôn bán mấy món đồ mới mẻ, cũng có chút tiền thu.
"Trường Phong còn chưa trở về?"
"Vâng, chắc sắp về rồi". Đường thị đáp lời, đi bưng chén canh giải rượu còn bốc hơi nóng đến. Trên bàn thấp, tiểu tôn tử Nguyên nhi ba tuổi đang nằm sấp, đứng dậy bước tới muốn làm nũng: "Ông nội ôm."
Đường thị ngăn thằng bé: "Đừng quấn lấy ông nội con, hôm nay ông nội mệt rồi."
Nguyên nhi mím miệng ngăn nước mắt sắp chảy xuống, xoay người bổ nhào vào lòng Phó Trường Khải, "Nhị thúc...".Nó vừa kêu to, vừa chuyển con mắt nhìn sang đối diện.
Diên Mi cầm cái xe gỗ nhỏ bị nó làm hư trong tay, không nhanh không chậm lấy ra một dây sắt nhỏ, lay hoay hai ba cái, rồi đặt lại trên bàn.
"Viên mướp đắng." Phó mẫu duỗi tay nhéo mặt cháu trai nhỏ, Nguyên nhi trong ngực Trường Khải ló ra, nhìn trộm tiểu cô, nhanh tay lẹ mắt cầm lấy xe gỗ chạy đến một bên đùa giỡn .
Phó Tế uống xong canh giải rượu, tinh thần hơi tỉnh táo, nhớ tới lời Tư Mã đại nhân vừa nói, trong lòng không yên ổn, phất tay cho hai nha đầu đi ra ngoài trước, nghĩ ngợi rồi hỏi thê tử: "Ta có việc muốn hỏi, nàng ngẫm lại mùa xuân tháng ba năm nay, chính là lần trong cung có quý nhân đi du xuân, nàng mang Mi Mi đi dính phúc khí, là chỉ ở bên ngoài hành lễ, hay bị triệu đến gần? Liệu có cái gì không ổn làm quý nhân trách móc không?"
Phó phu nhân không ngờ ông đột nhiên hỏi chuyện này, sững sờ một chút mới nói: "Không có, chúng ta ở bên ngoài, nghe bên trong uống rượu nói chuyện kia mà. Sao giờ lại nhắc tới việc này?"
Phó Tế khoát khoát tay, chỉ nói: "Nàng nhớ lại cho kĩ."
Phó phu nhân bị làm cho không hiểu, tập trung suy nghĩ nhớ lại một lúc, khóe miệng bỗng nhiên căng thẳng, bà hướng về phía tiểu nữ nhi vẫy vẫy tay, ôn nhu nói: "A Mi, con còn nhớ hồi mùa xuân ở trong kia, chúng ta đi ra cửa, xa xa thấy nương nương trong cung..."
Diên Mi chớp chớp đôi mắt sáng, gật đầu một cái.
"Hôm đó, lúc nương không ở đó, con có làm chuyện gì hay không?"
Diên Mi nhẹ nhàng nghiêng đầu, không lên tiếng.
Phó phu nhân nhìn về phía trượng phu, vẻ mặt "Ngài xem, ta đã nói là không có chuyện gì."
Phó Tế thở dài, trong lòng mọc lan tràn một cỗ chua xót, đang muốn đứng dậy, Diên Mi lại đột nhiên mở miệng.
"Làm thơ, rất nhiều người". Lời của nàng rất ngắn gọn, thanh âm trong trẻo, nhưng mấy người Phó gia nghe đều hiểu .
Phó phu nhân kinh ngạc, trợn to hai mắt, đồng thời dâng lên một chút bất an vô cớ, trong đầu Phó Tế chuyển động vài lần, vỗ đầu gối một cái, ông hiểu rồi!
Hôm đó du xuân, trong và ngoài cung có rất nhiều nữ quyến, trừ ngắm hoa thưởng cỏ, ngâm thơ ắt không thể thiếu, đặc biệt là thiếu nữ chưa xuất giá, rất dễ bị người ta đặt ở một chỗ so sánh, Phó gia mặc dù không phải tầng lớp thượng lưu, nhưng ngày đó nhiều người, khó tránh khỏi bị người khác bắt làm nền. Phó Tế không lo lắng nữ nhi bị xấu mặt lắm, dù sao khi còn bé, nàng và Trường Khải đều đã bái tiên sinh , mặc dù đối với thơ phú không yêu thích nhiều, nhưng bảo nàng làm hai bài bình thường thì vẫn được, huống chi chữnghĩa cũng khá tốt.
Chẳng qua hôm đó làm thơ, có nương nương bên trong cung ở đây, tất nhiên đa số nữ tử trên mặt ca ngợi cảnh, thực tế lại ca tụng người, mà cái người trong nhà mình này, hơn phân nửa là tả cảnh so với người đẹp.
Chuyện này không có cách nào nói rõ, cũng không coi là sai lầm, nhưng trong lòng quý nhân nhất định không thoải mái, tám phần là từ đấy ghi nhớ .
- - Phó Tế cảm thấy mình đã tìm được nguyên nhân.
Ông không khỏi oán giận Phó phu nhân, "Khi đó nàng đi nơi nào, sao không đem Mi Mi theo?"
Phó phu nhân buông mắt, hàm hàm hồ hồ nói: "Thiếp, thiếp đi nhà xí, một chút thời gian như thế, trở về cũng không nghe nói có chuyện gì."
- - Bà hôm đó bị một việc lớn làm phân tâm, không yên lòng, chắc sau đó nha đầu Diên Mi bên cạnh nói với bà, nhưng bà đã quên.
"Khi đó không tốt sao, hiện làm sao vậy?"
Trường Khải đã nhìn ra phụ thân không đúng, suy nghĩ một chút: "Cha, cung yến xảy ra chuyện gì?"
Phó Tế "Ai" một tiếng, chính lúc này, Phó Trường Phong mang một thân khí lạnh vào phòng, hắn có vóc dáng khá cao, mày rậm mắt to, da trên người ướt bọt nước, lúc cười lộ ra một hàm răng trắng, làm người ta cảm thấy thân thiết đáng tin cậy.
Diên Mi vốn đang đứng lẳng lặng, hiếm thấy mà lấy ra một chiếc khăn được gấp làm bốn, tiến lên đưa cho Phó Trường Phong.
Phó Trường Phong nhìn nàng cười một tiếng, cầm lấy: "Đa tạ tiểu muội."
Diên Mi không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm đại ca trong chốc lát, sau đó lại về chỗ đứng.
Nếu là trước kia, Phó Trường Khải sẽ trêu chọcvài câu, nói nàng thiên vị đại ca, mà không đối tốt với mình, hôm nay lại không nói gì.
Phó Trường Phong thấy bầu không khí trong nhà không đúng lắm, hỏi Đường thị, Đường thị hoàn toàn không hiểu.
Phó Tế đứng lên nói: "Dùng cơm trước đã."
Cả nhà không giải thích được, bị ông làm cho có chút thấp thỏm, Phó phu nhân dắt tay tiểu nữ nhi, "Người đều ở đây, có chuyện gì ngài nói đi, úp mở làm cái gì."
Phó Tế đi trước, hướng gian giữa đi tới.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, ở trong kinh, qua mùa đông giống như lễ mừng năm mới, bữa tiệc tối nay cực kỳ phong phú .
Đường thị mang theo hai nha đầu bưng thức ăn, Diên Mi xếp bát đũa, - - nàng làm cực kỳ cẩn thận, khoảng cách chén với chén không lệch một chút, đũa đặt trên giá, dài ngắn lại càng giống nhau.
Nàng bày xong rồi, liền đoan đoan chính chính ngồi chỗ của mình, nghiêm túc nhìn Phó Tế, chờ phụ thân nói một tiếng "Động đũa đi" .
Trên bàn nóng hổi, hèm rượu gà, vịt chưng, rồi cá đậu phụ, ấu tươi ninh, canh khoai sọ, còn có món cả nhà thích nhất: thịt phù dung... Phó Tế lên tiếng, mọi người mới bắt đầu động đũa.
Phó gia cũng có quy củ khi ăn không thể nói chuyện, mấy năm trước, bọn nhỏ đều còn bé, ngồi cùng một chỗ ăn cơm thì náo nhiệt mới là cảnh thường thấy, về sau Phó Tế ở trong nha môn không được thuận lợi, mấy hài tử cũng lớn lên, dần dần trong nhà liền thành quy củ, có chuyện tạm gác lại sau khi ăn xong rồi nói.
Thế nhưng bữa cơm hôm nay, dễ nhận thấy yên tĩnh khác hẳn với trước kia, thời gian cũng ngắn hơn chút.
Lúc Diên Mi để đũa xuống, thấy chỉ có Đường thị còn đang cho Nguyên nhi ăn mấy ngụm cơm cuối cùng, nàng nháy mắt mấy cái, cảm thấy thức ăn hôm nay hơi nhiều, bụng cực kỳ no.
Phó phu nhân gọi người dọn bàn, thức ăn dư không ít, hôm nay liền cho bọn hạ nhân nhiều đồ ănhơn chút, sai bà tử bên cạnh mang mấy người đến tiền viện cùng nhau ăn, không cần vội vàng trở về hầu hạ.
"Giờ mau nói, ở bên trong cung xảy ra chuyện gì?" Bà thúc giục Phó Tế: "Khiến người ta sống không yên ổn."
Phó Tế điều chỉnh sắc mặt, rồi mới nói đơn giản chuyện hôm nay, có hai tổng kết: Thứ nhất nữ nhi được ban hôn; thứ hai ông thăng quan. Đoán là thê nữ sẽ sợ hãi, ông liền nói ngắn gọn không dài dòng.
Nói xong, người một phòng toàn bộ choáng váng.
Ánh mắt Phó phu nhân từ trên mặt trượng phu chuyển qua mặt con gái, trong nội tâm, phản ứng đầu tiên chính là "Xong rồi xong rồi", Trường Phong cùng Trường Khải cũng nhíu mày.
Giữa không khí im lặng, vẫn là Đường thị mở miệng trước, nàng trong hưng phấn mang theo chút khó hiểu, nhỏ giọng nói: "Cha, đây, đây không phải là đại hỉ sao?"
Phó Trường Phong xoay người lườm nàng một cái, "Nàng thì biết cái gì, đừng thêm phiền!"
Mặt Đường thị đỏ lên, bĩu môi không nói lời nào, Trường Khải thong thả mở miệng nói: "Hai tháng trước Dĩnh Âm huyện hầu mới thụ phong, tẩu tẩu hơn phân nửa còn không rõ hắn là người phương nào."
Đường thị vội vàng gật đầu, trong lòng tự nhủ ta vốn không biết, mọi người mau nói nha.
Trường Khải nói tiếp: "Vị Dĩnh Âm huyện hầu này tên là Tiêu Lan, Tiêu là quốc họ, phụ thân hắn chính là đệ đệ khác mẹ với Hoàng thượng, nguyên là Đoan Vương. Về sau... Đoan vương muốn giết huynh tạo phản, Đoan Vương Phủ bảy mươi sáu miệng đều bị giết, cuối cùng vẫn là Hoàng hậu nương nương cầu tình, Hoàng thượngcũng nhớ tới một ít tình huynh đệ sót lại, lưu lại nguyên Đoan vương phi cùng ấu tử Tiêu Lan một mạng.
Sau, Đoan vương phi đi Tê Hà Tự, Tiêu Lan ở bên trong Đạo Tràng Tự ngây người năm năm. Năm trước triều đình muốn điều người đi sứ Ô Tôn cùng Vu Điền, đến Vu Điền phải qua Tinh Tuyệt, châu Tinh Tuyệt cực kỳ không bình thường, nghe nói có quỷ hồn tinh linh ăn thịt người, vài người có gan đi mấy thương đội, tất cả đều một đi không trở lại. Không có hoàng tử nào nguyện ý đi, đẩy tới đẩy lui, sau lại có người nói Vu Điền thờPhật, mà Tiêu Lan đúng lúc ở Đạo Tràng Tự nhận vài năm hun đúc, có thể sẽ được bảo hộ, vì vậy cuối cùng việc này liền rơi ở trên đầu của hắn. Vừa đi liền hai năm, cuối thu năm nay, thật sự còn nguyên vẹn trở về,hơn nữa mang về không ít bảo ngọc, lập được công này, mới được phong làm huyện hầu."
"A?!" Đường thị lập tức bị câu chuyện hoàng gia hấp dẫn, hai con mắt trừng sắp tròn, nói: "Chính là hắn nha! Nhiều năm trước ta cũng đã nghe người ta nói qua ! Ai cũng nói cuối cùng tám phần cũng sẽ gì kia...", nàng làm động tác cắt cổ, "Vậy mà lại còn sống thật! Quả nhiên vẫn là Hoàng thượng phúc hậu, không đành lòng Đoan vương nhất mạch từ đấy chấm hết."
Nhớ lại, khi đó nàng còn chưa lập gia đình, ngày nào đó nghe người trong thôn thần thần bí bí nói trong kinh có đại sự, trước tiên nói hoàng đế suýt chết, sau lại sống, dù sao cũng làm chết rất nhiều người. Thực tế nàng cũng không hiểu đến cùng xảy ra chuyện gì, chỉ nghe người ta nói "Tạo phản" gì đó, chuyện này ở trong thôn lật tới lật lui truyền đúng lâu, bản gốc cũng có mấy cái, cuối cùng chỉ nhớ rõ có lão nhân cảm khái một câu như vậy: "Hoàng đế phúc hậu, không đành lòng để huynh đệ tuyệt tự" .
Phó Trường Phong cất giọng khàn khàn: "Nàng yên lặng ngồi ngốc một lát."
Đường thị hiểu ý, một trận cao hứng nhất thời đều biến mất, bước hai bước bắt lấy tay Diên Mi: "Tam muội mệnh khổ! Làm sao lại dính cái này lên mình! Nếu một ngày nào đó trong lòng Hoàng thượng không thoải mái, nghĩ tới chuyện năm đó thì..."
Phó Tế “khụ” một tiếng, dừng lại lời con dâu: "Thánh thượng năm đó đã đặc xá hắn, chắc hẳn sẽ không lôi chuyện cũ."
Lúc ông nói lời này, sức lực không đủ, kết quả Đường thị há miệng, hoảng sợ nói: "Lời kia có thể không chính xác, lúc trước hắn ngây ngốc trong chùa, người khác không nhớ kỹ, giờ lại nhìn chằm chằm, không cam đoan a! Huống chi mọi người nói trải qua chyện lớn thế này, ai mà không biết? Còn nữa nha, vạn nhất hắn cũng giống Đoan vương có luẩn quẩn trong lòng, làm ra chuyện gì, thì chúng ta..."
Mấy người Phó gia: "..." Ngươi nói cái gì mà đáng sợ quá vậy!
Phó mẫu bên kia mặt đã đổi sắc, bà cầm lấy tay áo Phó Tế: "Chuyện này có thể thay đổi được không? Ta không kết quan hệ thông gia quyền quý, nhà ta là tiểu hộ bần hàn, thỉnh cầu một cuộc sống yên ổn bình an cũng không được?"
Vẻ mặt Phó Tế đau khổ, Đường thị sờ sờ cái cổ, cảm thấy lạnh lẽo.
Một phòng ngưng trọng, tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Diên Mi, chỉ thấy một đôi mắt đen nhánh, sáng long lanh đang nhìn chằm chằm chuông hương, - - nàng đã hơi nghe thấy tiếng nhạc bên ngoài, mỗi ngày vào giờ này, nàng đã dạo được vài vòng quanh cây đào trong viện của mình rồi nha.
Phó phu nhân nhịn không được, nghiêng đầu lau khóe mắt, giống như đang chứng kiến cảnh nữ nhi bước một chân vào hố lửa.
Đến nhà, vừa vào hậu viện thì đã nhìn thấy hai người tuyết ngây ngô, Phó Tế đi qua vỗ vỗ chúng, đúng lúc dâu trưởng Đường thị và bà tử đi ra đổi chậu than, thấy ông thì đều lập tức cười vui vẻ, nói vào nhà: "Phụ thân (lão gia) đã về ."
Phó Tế “Ừ” một tiếng, phủi tuyết đi vào nhà.
Bên trong chính phòng vừa mới thắp đèn, Phó phu nhân ngồi trên trường tháp cạnh một cái bàn thấp, mặt chữ điền, mắt to, da không trắng lắm, nhìn là biết không phải xuất thân an nhàn sung sướng. Thấy ông vào nhà, bà liền cười hỏi: "Lão gia về rồi, đã uống bao nhiêu rượu? Canh nóng đã chuẩn bị, có cần uống một chén trước không?"
Thứ tử Trường Khải và tiểu nữ Diên Mi ở bên cạnh cũng đứng dậy hành lễ.
Phó Tế khoát khoát tay, gặp ánh mắt nữ nhi đang nhìn thẳng về phía giày của mình, thấy ông đã đổi lại giày, mới ngẩng đầu lên, ánh sáng chiếu đến cái trán trắng nõn của nàng, lông măng trên trán như nhũn ra, mềm mại cong lên, như dát một lớp vàng, bên dưới là đôi mắt trắng đen rõ ràng, sạch sẽ, có chút vô tội.
Phó gia có hai con trai mộtcon gái, trưởng tử Phó Trường Phong, năm nay hai mươi hai, trước khi vào kinh đã lấy vợ sinh con, lúc trẻ đi theo Phó Tế nuôi bò thuần ngựa, thuật cưỡi ngựa được luyện rất tốt, hiện nay đang nhậm chức ở Ngự Mã Ti; thứ tử Phó Trường Khải, chưa tới hai mươi, không giống phụ thân và ca ca, hắn từ nhỏ đã ăn nói khéo léo, thông thi thư cũng thông nhân tình, hiểu nhiều loại ngôn ngữ của dân tộc Hồ, sau vài năm có thể buôn bán mấy món đồ mới mẻ, cũng có chút tiền thu.
"Trường Phong còn chưa trở về?"
"Vâng, chắc sắp về rồi". Đường thị đáp lời, đi bưng chén canh giải rượu còn bốc hơi nóng đến. Trên bàn thấp, tiểu tôn tử Nguyên nhi ba tuổi đang nằm sấp, đứng dậy bước tới muốn làm nũng: "Ông nội ôm."
Đường thị ngăn thằng bé: "Đừng quấn lấy ông nội con, hôm nay ông nội mệt rồi."
Nguyên nhi mím miệng ngăn nước mắt sắp chảy xuống, xoay người bổ nhào vào lòng Phó Trường Khải, "Nhị thúc...".Nó vừa kêu to, vừa chuyển con mắt nhìn sang đối diện.
Diên Mi cầm cái xe gỗ nhỏ bị nó làm hư trong tay, không nhanh không chậm lấy ra một dây sắt nhỏ, lay hoay hai ba cái, rồi đặt lại trên bàn.
"Viên mướp đắng." Phó mẫu duỗi tay nhéo mặt cháu trai nhỏ, Nguyên nhi trong ngực Trường Khải ló ra, nhìn trộm tiểu cô, nhanh tay lẹ mắt cầm lấy xe gỗ chạy đến một bên đùa giỡn .
Phó Tế uống xong canh giải rượu, tinh thần hơi tỉnh táo, nhớ tới lời Tư Mã đại nhân vừa nói, trong lòng không yên ổn, phất tay cho hai nha đầu đi ra ngoài trước, nghĩ ngợi rồi hỏi thê tử: "Ta có việc muốn hỏi, nàng ngẫm lại mùa xuân tháng ba năm nay, chính là lần trong cung có quý nhân đi du xuân, nàng mang Mi Mi đi dính phúc khí, là chỉ ở bên ngoài hành lễ, hay bị triệu đến gần? Liệu có cái gì không ổn làm quý nhân trách móc không?"
Phó phu nhân không ngờ ông đột nhiên hỏi chuyện này, sững sờ một chút mới nói: "Không có, chúng ta ở bên ngoài, nghe bên trong uống rượu nói chuyện kia mà. Sao giờ lại nhắc tới việc này?"
Phó Tế khoát khoát tay, chỉ nói: "Nàng nhớ lại cho kĩ."
Phó phu nhân bị làm cho không hiểu, tập trung suy nghĩ nhớ lại một lúc, khóe miệng bỗng nhiên căng thẳng, bà hướng về phía tiểu nữ nhi vẫy vẫy tay, ôn nhu nói: "A Mi, con còn nhớ hồi mùa xuân ở trong kia, chúng ta đi ra cửa, xa xa thấy nương nương trong cung..."
Diên Mi chớp chớp đôi mắt sáng, gật đầu một cái.
"Hôm đó, lúc nương không ở đó, con có làm chuyện gì hay không?"
Diên Mi nhẹ nhàng nghiêng đầu, không lên tiếng.
Phó phu nhân nhìn về phía trượng phu, vẻ mặt "Ngài xem, ta đã nói là không có chuyện gì."
Phó Tế thở dài, trong lòng mọc lan tràn một cỗ chua xót, đang muốn đứng dậy, Diên Mi lại đột nhiên mở miệng.
"Làm thơ, rất nhiều người". Lời của nàng rất ngắn gọn, thanh âm trong trẻo, nhưng mấy người Phó gia nghe đều hiểu .
Phó phu nhân kinh ngạc, trợn to hai mắt, đồng thời dâng lên một chút bất an vô cớ, trong đầu Phó Tế chuyển động vài lần, vỗ đầu gối một cái, ông hiểu rồi!
Hôm đó du xuân, trong và ngoài cung có rất nhiều nữ quyến, trừ ngắm hoa thưởng cỏ, ngâm thơ ắt không thể thiếu, đặc biệt là thiếu nữ chưa xuất giá, rất dễ bị người ta đặt ở một chỗ so sánh, Phó gia mặc dù không phải tầng lớp thượng lưu, nhưng ngày đó nhiều người, khó tránh khỏi bị người khác bắt làm nền. Phó Tế không lo lắng nữ nhi bị xấu mặt lắm, dù sao khi còn bé, nàng và Trường Khải đều đã bái tiên sinh , mặc dù đối với thơ phú không yêu thích nhiều, nhưng bảo nàng làm hai bài bình thường thì vẫn được, huống chi chữnghĩa cũng khá tốt.
Chẳng qua hôm đó làm thơ, có nương nương bên trong cung ở đây, tất nhiên đa số nữ tử trên mặt ca ngợi cảnh, thực tế lại ca tụng người, mà cái người trong nhà mình này, hơn phân nửa là tả cảnh so với người đẹp.
Chuyện này không có cách nào nói rõ, cũng không coi là sai lầm, nhưng trong lòng quý nhân nhất định không thoải mái, tám phần là từ đấy ghi nhớ .
- - Phó Tế cảm thấy mình đã tìm được nguyên nhân.
Ông không khỏi oán giận Phó phu nhân, "Khi đó nàng đi nơi nào, sao không đem Mi Mi theo?"
Phó phu nhân buông mắt, hàm hàm hồ hồ nói: "Thiếp, thiếp đi nhà xí, một chút thời gian như thế, trở về cũng không nghe nói có chuyện gì."
- - Bà hôm đó bị một việc lớn làm phân tâm, không yên lòng, chắc sau đó nha đầu Diên Mi bên cạnh nói với bà, nhưng bà đã quên.
"Khi đó không tốt sao, hiện làm sao vậy?"
Trường Khải đã nhìn ra phụ thân không đúng, suy nghĩ một chút: "Cha, cung yến xảy ra chuyện gì?"
Phó Tế "Ai" một tiếng, chính lúc này, Phó Trường Phong mang một thân khí lạnh vào phòng, hắn có vóc dáng khá cao, mày rậm mắt to, da trên người ướt bọt nước, lúc cười lộ ra một hàm răng trắng, làm người ta cảm thấy thân thiết đáng tin cậy.
Diên Mi vốn đang đứng lẳng lặng, hiếm thấy mà lấy ra một chiếc khăn được gấp làm bốn, tiến lên đưa cho Phó Trường Phong.
Phó Trường Phong nhìn nàng cười một tiếng, cầm lấy: "Đa tạ tiểu muội."
Diên Mi không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm đại ca trong chốc lát, sau đó lại về chỗ đứng.
Nếu là trước kia, Phó Trường Khải sẽ trêu chọcvài câu, nói nàng thiên vị đại ca, mà không đối tốt với mình, hôm nay lại không nói gì.
Phó Trường Phong thấy bầu không khí trong nhà không đúng lắm, hỏi Đường thị, Đường thị hoàn toàn không hiểu.
Phó Tế đứng lên nói: "Dùng cơm trước đã."
Cả nhà không giải thích được, bị ông làm cho có chút thấp thỏm, Phó phu nhân dắt tay tiểu nữ nhi, "Người đều ở đây, có chuyện gì ngài nói đi, úp mở làm cái gì."
Phó Tế đi trước, hướng gian giữa đi tới.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, ở trong kinh, qua mùa đông giống như lễ mừng năm mới, bữa tiệc tối nay cực kỳ phong phú .
Đường thị mang theo hai nha đầu bưng thức ăn, Diên Mi xếp bát đũa, - - nàng làm cực kỳ cẩn thận, khoảng cách chén với chén không lệch một chút, đũa đặt trên giá, dài ngắn lại càng giống nhau.
Nàng bày xong rồi, liền đoan đoan chính chính ngồi chỗ của mình, nghiêm túc nhìn Phó Tế, chờ phụ thân nói một tiếng "Động đũa đi" .
Trên bàn nóng hổi, hèm rượu gà, vịt chưng, rồi cá đậu phụ, ấu tươi ninh, canh khoai sọ, còn có món cả nhà thích nhất: thịt phù dung... Phó Tế lên tiếng, mọi người mới bắt đầu động đũa.
Phó gia cũng có quy củ khi ăn không thể nói chuyện, mấy năm trước, bọn nhỏ đều còn bé, ngồi cùng một chỗ ăn cơm thì náo nhiệt mới là cảnh thường thấy, về sau Phó Tế ở trong nha môn không được thuận lợi, mấy hài tử cũng lớn lên, dần dần trong nhà liền thành quy củ, có chuyện tạm gác lại sau khi ăn xong rồi nói.
Thế nhưng bữa cơm hôm nay, dễ nhận thấy yên tĩnh khác hẳn với trước kia, thời gian cũng ngắn hơn chút.
Lúc Diên Mi để đũa xuống, thấy chỉ có Đường thị còn đang cho Nguyên nhi ăn mấy ngụm cơm cuối cùng, nàng nháy mắt mấy cái, cảm thấy thức ăn hôm nay hơi nhiều, bụng cực kỳ no.
Phó phu nhân gọi người dọn bàn, thức ăn dư không ít, hôm nay liền cho bọn hạ nhân nhiều đồ ănhơn chút, sai bà tử bên cạnh mang mấy người đến tiền viện cùng nhau ăn, không cần vội vàng trở về hầu hạ.
"Giờ mau nói, ở bên trong cung xảy ra chuyện gì?" Bà thúc giục Phó Tế: "Khiến người ta sống không yên ổn."
Phó Tế điều chỉnh sắc mặt, rồi mới nói đơn giản chuyện hôm nay, có hai tổng kết: Thứ nhất nữ nhi được ban hôn; thứ hai ông thăng quan. Đoán là thê nữ sẽ sợ hãi, ông liền nói ngắn gọn không dài dòng.
Nói xong, người một phòng toàn bộ choáng váng.
Ánh mắt Phó phu nhân từ trên mặt trượng phu chuyển qua mặt con gái, trong nội tâm, phản ứng đầu tiên chính là "Xong rồi xong rồi", Trường Phong cùng Trường Khải cũng nhíu mày.
Giữa không khí im lặng, vẫn là Đường thị mở miệng trước, nàng trong hưng phấn mang theo chút khó hiểu, nhỏ giọng nói: "Cha, đây, đây không phải là đại hỉ sao?"
Phó Trường Phong xoay người lườm nàng một cái, "Nàng thì biết cái gì, đừng thêm phiền!"
Mặt Đường thị đỏ lên, bĩu môi không nói lời nào, Trường Khải thong thả mở miệng nói: "Hai tháng trước Dĩnh Âm huyện hầu mới thụ phong, tẩu tẩu hơn phân nửa còn không rõ hắn là người phương nào."
Đường thị vội vàng gật đầu, trong lòng tự nhủ ta vốn không biết, mọi người mau nói nha.
Trường Khải nói tiếp: "Vị Dĩnh Âm huyện hầu này tên là Tiêu Lan, Tiêu là quốc họ, phụ thân hắn chính là đệ đệ khác mẹ với Hoàng thượng, nguyên là Đoan Vương. Về sau... Đoan vương muốn giết huynh tạo phản, Đoan Vương Phủ bảy mươi sáu miệng đều bị giết, cuối cùng vẫn là Hoàng hậu nương nương cầu tình, Hoàng thượngcũng nhớ tới một ít tình huynh đệ sót lại, lưu lại nguyên Đoan vương phi cùng ấu tử Tiêu Lan một mạng.
Sau, Đoan vương phi đi Tê Hà Tự, Tiêu Lan ở bên trong Đạo Tràng Tự ngây người năm năm. Năm trước triều đình muốn điều người đi sứ Ô Tôn cùng Vu Điền, đến Vu Điền phải qua Tinh Tuyệt, châu Tinh Tuyệt cực kỳ không bình thường, nghe nói có quỷ hồn tinh linh ăn thịt người, vài người có gan đi mấy thương đội, tất cả đều một đi không trở lại. Không có hoàng tử nào nguyện ý đi, đẩy tới đẩy lui, sau lại có người nói Vu Điền thờPhật, mà Tiêu Lan đúng lúc ở Đạo Tràng Tự nhận vài năm hun đúc, có thể sẽ được bảo hộ, vì vậy cuối cùng việc này liền rơi ở trên đầu của hắn. Vừa đi liền hai năm, cuối thu năm nay, thật sự còn nguyên vẹn trở về,hơn nữa mang về không ít bảo ngọc, lập được công này, mới được phong làm huyện hầu."
"A?!" Đường thị lập tức bị câu chuyện hoàng gia hấp dẫn, hai con mắt trừng sắp tròn, nói: "Chính là hắn nha! Nhiều năm trước ta cũng đã nghe người ta nói qua ! Ai cũng nói cuối cùng tám phần cũng sẽ gì kia...", nàng làm động tác cắt cổ, "Vậy mà lại còn sống thật! Quả nhiên vẫn là Hoàng thượng phúc hậu, không đành lòng Đoan vương nhất mạch từ đấy chấm hết."
Nhớ lại, khi đó nàng còn chưa lập gia đình, ngày nào đó nghe người trong thôn thần thần bí bí nói trong kinh có đại sự, trước tiên nói hoàng đế suýt chết, sau lại sống, dù sao cũng làm chết rất nhiều người. Thực tế nàng cũng không hiểu đến cùng xảy ra chuyện gì, chỉ nghe người ta nói "Tạo phản" gì đó, chuyện này ở trong thôn lật tới lật lui truyền đúng lâu, bản gốc cũng có mấy cái, cuối cùng chỉ nhớ rõ có lão nhân cảm khái một câu như vậy: "Hoàng đế phúc hậu, không đành lòng để huynh đệ tuyệt tự" .
Phó Trường Phong cất giọng khàn khàn: "Nàng yên lặng ngồi ngốc một lát."
Đường thị hiểu ý, một trận cao hứng nhất thời đều biến mất, bước hai bước bắt lấy tay Diên Mi: "Tam muội mệnh khổ! Làm sao lại dính cái này lên mình! Nếu một ngày nào đó trong lòng Hoàng thượng không thoải mái, nghĩ tới chuyện năm đó thì..."
Phó Tế “khụ” một tiếng, dừng lại lời con dâu: "Thánh thượng năm đó đã đặc xá hắn, chắc hẳn sẽ không lôi chuyện cũ."
Lúc ông nói lời này, sức lực không đủ, kết quả Đường thị há miệng, hoảng sợ nói: "Lời kia có thể không chính xác, lúc trước hắn ngây ngốc trong chùa, người khác không nhớ kỹ, giờ lại nhìn chằm chằm, không cam đoan a! Huống chi mọi người nói trải qua chyện lớn thế này, ai mà không biết? Còn nữa nha, vạn nhất hắn cũng giống Đoan vương có luẩn quẩn trong lòng, làm ra chuyện gì, thì chúng ta..."
Mấy người Phó gia: "..." Ngươi nói cái gì mà đáng sợ quá vậy!
Phó mẫu bên kia mặt đã đổi sắc, bà cầm lấy tay áo Phó Tế: "Chuyện này có thể thay đổi được không? Ta không kết quan hệ thông gia quyền quý, nhà ta là tiểu hộ bần hàn, thỉnh cầu một cuộc sống yên ổn bình an cũng không được?"
Vẻ mặt Phó Tế đau khổ, Đường thị sờ sờ cái cổ, cảm thấy lạnh lẽo.
Một phòng ngưng trọng, tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Diên Mi, chỉ thấy một đôi mắt đen nhánh, sáng long lanh đang nhìn chằm chằm chuông hương, - - nàng đã hơi nghe thấy tiếng nhạc bên ngoài, mỗi ngày vào giờ này, nàng đã dạo được vài vòng quanh cây đào trong viện của mình rồi nha.
Phó phu nhân nhịn không được, nghiêng đầu lau khóe mắt, giống như đang chứng kiến cảnh nữ nhi bước một chân vào hố lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.