Chương 46
Hắc Tử Triết
15/11/2023
Lương Y Đồng để mặc hắn ôm ngủ trong chốc lát, trong đầu nàng cũng có chút ngốc, thậm chí còn cho rằng bản thân đang nằm mơ, bằng không đang yên ổn sao Dự Vương lại chạy tới giường của nàng.
Lương Y Đồng mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, cảm thấy khi mở mắt ra lần nữa thì Vương gia sẽ không còn ở đây nữa. Sau khi nhắm mắt lại, ý thức của nàng lại càng thêm thanh tỉnh. Cái này căn bản không giống như đang nằm mơ, mọi thứ đều quá chân thật.
Cảm giác tồn tại của hắn rất mạnh, hô hấp ấm áp còn phả trên cổ nàng. Lương Y Đồng chỉ cảm thấy tê dại, còn có cánh tay đang đặt ngang hông nàng của hắn, có cảm giác như đang đốt cháy vòng eo của nàng vậy.
Lương Y Đồng không dám cử động, nàng nhắm mắt, rồi lại nhịn không được mà mở mắt, trộm ngắm hắn một chút. Nàng được hắn ôm ở trong lòng, vì khoảng cách quá gần, nàng thậm chí còn không nhìn được mỹ quan tuấn tú của hắn, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm.
Trái tim Lương Y Đồng như một con thỏ con, nhảy lên nhảy xuống không ngừng, trong đầu cũng lung tung rối loạn, không biết nghĩ tới cái gì mà thậm chí còn cảm thấy có phải bản thân đuổi nha hoàn bỏ giường đi nên hắn mới lại đây hay không. Nhưng nàng lại cực kỳ tin tưởng nhân phẩm của hắn, lập tức bỏ qua cái khả năng đó.
Lương Y Đồng nằm thật sự không thoải mái, nhịn không được mà động đậy nhẹ, ai ngờ nàng vừa động, hắn liền cảm nhận được, trực tiếp ôm nàng chặt hơn một chút, cái cằm còn chống lên đầu nàng.
Trong lúc động đậy, nàng liền phát hiện có gì đó không đúng, trên gối có một mảng bị ướt. Nàng từng không ít lần bừng tỉnh từ trong giấc mộng, cũng nhiều lần phát hiện gối của mình ướt đẫm vì nước mắt. Nàng mơ hồ nhớ lại cảm giác gặp ác mộng, dường như lúc ấy cả người đều trong trạng thái tuyệt vọng, không tài nào tỉnh lại được, sau đó đột nhiên có một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ôn nhu mà vỗ lưng nàng.
Cho nên, Dự Vương phát hiện nàng gặp ác mộng nên mới tới?
Sau khi nghĩ thông suốt, trái tim đang đập loạn của nàng mới dần dần khôi phục lại bình thường, trong lòng tràn ngập cảm động. Nhớ lại vừa rồi khi tỉnh dậy, trong mắt hắn toàn là tơ máu, nàng liền không động nữa. Cái ôm của nam nhân thật sự rất có cảm giác an toàn, Lương Y Đồng cũng dần dần có cảm giác buồn ngủ, không biết từ khi nào đã thiếp đi trong lòng hắn. Giấc ngủ này cũng không quá sâu, khi nhận thấy Dự Vương đứng dậy, nàng cũng mở mắt.
"Vương gia?" Lương Y Đồng vội vàng ngồi dậy, sợi tóc của nàng theo động tác này cũng hơi lắc lư một chút, trong lúc lơ đãng còn hiện ra đường cong duyên dáng.
Dự Vương vốn định để nàng ngủ rồi đi ra ngoài thay y phục, thấy nàng cũng tỉnh rồi, hắn mới rũ mắt nhìn qua. Da thịt của thiếu nữ trắng sáng, ngũ quan xinh đẹp, đến động tác xoa mắt cũng lộ ra cảm giác kiều mị.
Đôi mắt của hắn hơi giật giật, "Ngủ ngon không?"
Lương Y Đồng gật đầu, lúc này mới nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt, thấy trong mắt hắn vẫn có tơ máu, biểu tình của nàng có chút hổ thẹn, "Có phải là ta gặp ác mộng, làm ổn đến Vương gia không?"
Dự Vương dù không ngủ ngon, nhưng giờ phút này tinh thần lại không tồi, nhìn thấy biểu tình tự trách của tiểu cô nương, thương tiếc trong lòng hắn lại dâng lên. Hắn duỗi tay vuốt mái tóc mềm mại của thiếu nữ, ngữ khí cũng nhu hòa đi vài phần, "Mơ thấy cái gì mà khóc thành như vậy? Dỗ cũng không được."
Chữ dỗ kia làm Lương Y Đồng có chút ngượng ngùng, đôi môi phấn nộn mềm mại của nàng hơi nhấp. Chuyện đời trước nàng tất nhiên không thể nói ra, chỉ nói: "Ta cũng không nhớ rõ, có lẽ là mơ thấy khi còn nhỏ. Lúc đó Lương Y Thiến rất thích khi dễ ta, ta sợ đau, còn hay khóc, để Vương gia chê cười rồi."
Dự Vương cảm thấy tiểu cô nương không nói ra sự thật, chỉ nghĩ là nàng mơ thấy chuyện không tốt nên không muốn nói, cũng không truy vấn đến cùng, chỉ hỏi: "Thường xuyên gặp ác mộng sao?"
Lương Y Đồng theo bản năng giấu diếm một chút, "Cũng không phải thường xuyên."
Nàng không biết rằng bộ dáng chột dạ đã trực tiếp bị Dự Vương nhìn thấu. Hai người rất gần nhau, gần đến mức hắn thậm chí có thể nhìn thấy số lần lông mi của nàng rung động. Thấy biểu tình của nàng có chút thấp thỏm, trong lòng Dự Vương mềm nhũn, hắn giơ tay xoa đầu tiểu cô nương, thấp giọng nói: "Về sau có ta ở đây rồi, không có gì phải sợ, hiểu không?"
Lương Y Đồng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đúng lúc rơi vào trong ánh mắt thâm thúy của nam nhân. Đôi mắt hắn đen láy trầm tĩnh, dường như ẩn chứa cảm giác khiến người đối diện an tâm. Rò ràng là hai người còn chưa mặc áo ngoài, cứ như vậy ngồi trên giường, không khí hẳn là phải rất xấu hổ mới đúng, trong lòng Lương Y Đồng lại không có chút bài xích nào.
Nàng còn nhớ lần đó bị Tam Hoàng tử ôm ngủ, chỉ cần nhìn thấy hắn ta, nàng liền sợ hãi. Nàng phản kháng rất lâu, không chỉ khiến hắn ta bị thương, mà bản thân cũng thiệt hại rất nhiều.
Rõ ràng là nàng rất kháng cự hơi thở của nam nhân, nhưng khi ở bên cạnh Dự Vương, nàng lại rất an tâm. Lương Y Đồng không khỏi nói: "Vương gia, cảm ơn người."
Nàng lại không biết, Dự Vương không thích nhất là nàng nói cảm ơn. Hắn thà rằng vừa mở mắt đã nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng không tự nhiên của nàng, cho dù bị nàng đâm một cây trâm cũng được, chứ không phải như bây giờ, nàng chỉ coi sự an ủi của hắn như một sự tốt bụng. Nếu không phải để ý nàng, hắn sao lại xen vào chuyện của người khác chứ?
Dự Vương nhíu mi, trực tiếp ngắt lời nàng, "Có gì mà phải cảm ơn? Lương Y Đồng, ngươi nhớ kỹ, về sau không cần nói cảm ơn ta."
Gần đây hẳn luôn gọi nàng là Đồng Đồng, đã lâu rồi không gọi nàng như vậy nữa, Lương Y Đồng nghe xong thì trong lòng có chút thấp thỏm, thậm chí nàng còn cảm nhận được hắn không vui. Nàng cẩn thận hỏi: "Vương gia, người giận sao? Ta không phải là khách khí với người, mà là... Ngoại trừ cảm ơn, ta cũng không có thể cho người cái gì."
Dự Vương lại cười nhạo một tiếng. "Ai nói là không có?"
Hai con mắt của thiếu nữ trong sáng tựa như nước suối, sạch sẽ đến mức hắn cũng không dám để lộ tâm tư đen tối của mình. Đôi mắt Dự Vương lóe lên một chút, lẳng lặng nuốt bốn chữ "lấy thân báo đáp" lại. Thấy tiểu cô nương mở to mắt, đầy mong chờ mà nhìn hắn, Dự Vương búng nhẹ trán nàng, nhàn nhạt nói: "Tạm thời cho ngươi nợ"
Thấy hắn biểu tình nhàn nhạt, Lương Y Đồng thật sự không đoán được nàng có thể làm cái gì, chỉ đành ngoan ngoãn đáp ứng. Nàng sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa, vốn là cực kỳ quyến rũ, ánh mắt lại trong sáng thuần khiết, dáng vẻ thật sự quá mức ngoan ngoãn, dường như hắn muốn làm gì nàng thì nàng cũng sẽ gật đầu vậy.
Trong lòng Dự Vương giật giật, trong khoảnh khắc đó, hắn thậm chí còn muốn lệnh cho nàng nằm mắt lại. Hai người ở gần nhau như vậy, gần đến mức hắn chỉ cúi xuống là có thể hôn lên môi nàng. Cuối cùng hắn chỉ dùng tay nhéo mặt nàng một chút, giọng nói khàn khàn: "Nếu gật đầu thì về sau cũng chỉ có thể nghe ta, hiểu không?
Lương Y Đồng vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm, lại lần nữa ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng cong cong môi, "Dù sao Vương gia cũng sẽ không kêu ta đi phóng hỏa giết người, ta có gì phải sợ gì chứ, cũng chỉ có cái mạng này thôi."
Dự Vương nghe được lời này thì nhíu mi, Lương Y Đồng liền vội vàng che miệng, "Ta không nói bậy nữa."
Thần sắc của Dự Vương lúc này mới tốt hơn một chút, hắn nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi, thời gian không còn sớm nữa."
Hắn nói xong liền đứng dậy, lúc này Lương Y Đồng Mới nhìn thấy vạt áo của hắn có chút ướt, đoán được hẳn là do nàng khóc ướt, gương mặt Lương Y Đồng có chút nóng lên, nhưng thần sắc của Dự Vương lại chẳng có gì khác biệt, cứ thế đi xuống giường.
Thấy hắn không để ý, Lương Y Đồng mới hơi tự tại một chút. Nàng nhanh chóng mặc áo ngoài rồi đi giày, lại chải lại tóc một chút, vội vàng ra gian ngoài, vốn định hầu hạ hắn thay y phục, ai ngờ hắn đã mặc xong rồi.
Cùng nhau dùng bữa sáng, Dự Vương mới nói với tiểu cô nương, "Buổi chiều quay về cũng không muộn, còn muốn đến chỗ khác đi dạo không?"
Lương Y Đồng nhìn lướt qua tơ máu trong mắt hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không đi, Vương gia nhất định là không được nghỉ ngơi tốt, trở về phòng nghỉ một lát đi."
Thấy trong mắt tiểu cô nương tràn đầy quan tâm, Dự Vương cười, "Cái này có là gì? Một đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng gì cả."
Lương Y Đồng chớp chớp mắt, "Vậy lúc sáng người còn chê ta ồn ào."
Đôi mắt Dự Vương có chút sâu thẳm, duỗi tay gõ trán nàng một cái, tựa như trêu chọc nói, "Về sau không chê nữa."
Lương Y Đồng mơ hồ cảm thấy lời này có chút không thích hợp, nhưng Dự Vương đã đổi chủ đề, "Hôm nay là sinh thần của ngươi, còn chưa chúc phúc cho ngươi đâu. Về sau phải luôn vui vẻ khỏe mạnh, hiểu không? Còn muốn cái gì khác không?"
Lương Y Đồng nghe vậy thì cười, "Vương gia có thể cùng ta ra ngoài một chuyến, ta đã rất vui vẻ rồi."
Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người chúc mừng sinh thần nàng như vậy. Lương Y Động thật sự vui vẻ, nàng thậm chí còn cảm thấy cho dù không báo thù được, nhưng gặp được hắn cũng coi như không uổng phí việc trọng sinh.
"Thật sự không có sao?"
Trong lòng Lương Y Đồng giật giật, thực ra là có một cái. Tuy là đã sớm coi hắn là ca ca, Lương Y Đồng lại chưa bao giờ gọi hắn là ca ca, nàng cũng không biết vì sao, nhưng trong lòng lại tràn ngập chờ mong. Nàng nhịn không được nhìn hắn một cái, vô cùng khẩn trương, "Có."
Lương Y Đồng ngập ngừng nói: "Ta, ta có thể gọi người một tiếng ca ca không?"
Mặt Dự Vương có chút đen, chẳng sợ đã sớm biết nàng coi hắn như huynh trưởng, nhưng vừa mới ngủ với nhau một đêm, sao nàng lại không hề có ý niệm nào khác chứ. Hắn ít nhiều gì cũng có chút đau lòng.
Nàng bây giờ còn muốn gọi hắn là ca ca. Dự Vương lại không muốn làm vị huynh trưởng này, hắn nào có thiếu muội muội?
Lương Y Đồng mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, cảm thấy khi mở mắt ra lần nữa thì Vương gia sẽ không còn ở đây nữa. Sau khi nhắm mắt lại, ý thức của nàng lại càng thêm thanh tỉnh. Cái này căn bản không giống như đang nằm mơ, mọi thứ đều quá chân thật.
Cảm giác tồn tại của hắn rất mạnh, hô hấp ấm áp còn phả trên cổ nàng. Lương Y Đồng chỉ cảm thấy tê dại, còn có cánh tay đang đặt ngang hông nàng của hắn, có cảm giác như đang đốt cháy vòng eo của nàng vậy.
Lương Y Đồng không dám cử động, nàng nhắm mắt, rồi lại nhịn không được mà mở mắt, trộm ngắm hắn một chút. Nàng được hắn ôm ở trong lòng, vì khoảng cách quá gần, nàng thậm chí còn không nhìn được mỹ quan tuấn tú của hắn, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm.
Trái tim Lương Y Đồng như một con thỏ con, nhảy lên nhảy xuống không ngừng, trong đầu cũng lung tung rối loạn, không biết nghĩ tới cái gì mà thậm chí còn cảm thấy có phải bản thân đuổi nha hoàn bỏ giường đi nên hắn mới lại đây hay không. Nhưng nàng lại cực kỳ tin tưởng nhân phẩm của hắn, lập tức bỏ qua cái khả năng đó.
Lương Y Đồng nằm thật sự không thoải mái, nhịn không được mà động đậy nhẹ, ai ngờ nàng vừa động, hắn liền cảm nhận được, trực tiếp ôm nàng chặt hơn một chút, cái cằm còn chống lên đầu nàng.
Trong lúc động đậy, nàng liền phát hiện có gì đó không đúng, trên gối có một mảng bị ướt. Nàng từng không ít lần bừng tỉnh từ trong giấc mộng, cũng nhiều lần phát hiện gối của mình ướt đẫm vì nước mắt. Nàng mơ hồ nhớ lại cảm giác gặp ác mộng, dường như lúc ấy cả người đều trong trạng thái tuyệt vọng, không tài nào tỉnh lại được, sau đó đột nhiên có một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ôn nhu mà vỗ lưng nàng.
Cho nên, Dự Vương phát hiện nàng gặp ác mộng nên mới tới?
Sau khi nghĩ thông suốt, trái tim đang đập loạn của nàng mới dần dần khôi phục lại bình thường, trong lòng tràn ngập cảm động. Nhớ lại vừa rồi khi tỉnh dậy, trong mắt hắn toàn là tơ máu, nàng liền không động nữa. Cái ôm của nam nhân thật sự rất có cảm giác an toàn, Lương Y Đồng cũng dần dần có cảm giác buồn ngủ, không biết từ khi nào đã thiếp đi trong lòng hắn. Giấc ngủ này cũng không quá sâu, khi nhận thấy Dự Vương đứng dậy, nàng cũng mở mắt.
"Vương gia?" Lương Y Đồng vội vàng ngồi dậy, sợi tóc của nàng theo động tác này cũng hơi lắc lư một chút, trong lúc lơ đãng còn hiện ra đường cong duyên dáng.
Dự Vương vốn định để nàng ngủ rồi đi ra ngoài thay y phục, thấy nàng cũng tỉnh rồi, hắn mới rũ mắt nhìn qua. Da thịt của thiếu nữ trắng sáng, ngũ quan xinh đẹp, đến động tác xoa mắt cũng lộ ra cảm giác kiều mị.
Đôi mắt của hắn hơi giật giật, "Ngủ ngon không?"
Lương Y Đồng gật đầu, lúc này mới nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt, thấy trong mắt hắn vẫn có tơ máu, biểu tình của nàng có chút hổ thẹn, "Có phải là ta gặp ác mộng, làm ổn đến Vương gia không?"
Dự Vương dù không ngủ ngon, nhưng giờ phút này tinh thần lại không tồi, nhìn thấy biểu tình tự trách của tiểu cô nương, thương tiếc trong lòng hắn lại dâng lên. Hắn duỗi tay vuốt mái tóc mềm mại của thiếu nữ, ngữ khí cũng nhu hòa đi vài phần, "Mơ thấy cái gì mà khóc thành như vậy? Dỗ cũng không được."
Chữ dỗ kia làm Lương Y Đồng có chút ngượng ngùng, đôi môi phấn nộn mềm mại của nàng hơi nhấp. Chuyện đời trước nàng tất nhiên không thể nói ra, chỉ nói: "Ta cũng không nhớ rõ, có lẽ là mơ thấy khi còn nhỏ. Lúc đó Lương Y Thiến rất thích khi dễ ta, ta sợ đau, còn hay khóc, để Vương gia chê cười rồi."
Dự Vương cảm thấy tiểu cô nương không nói ra sự thật, chỉ nghĩ là nàng mơ thấy chuyện không tốt nên không muốn nói, cũng không truy vấn đến cùng, chỉ hỏi: "Thường xuyên gặp ác mộng sao?"
Lương Y Đồng theo bản năng giấu diếm một chút, "Cũng không phải thường xuyên."
Nàng không biết rằng bộ dáng chột dạ đã trực tiếp bị Dự Vương nhìn thấu. Hai người rất gần nhau, gần đến mức hắn thậm chí có thể nhìn thấy số lần lông mi của nàng rung động. Thấy biểu tình của nàng có chút thấp thỏm, trong lòng Dự Vương mềm nhũn, hắn giơ tay xoa đầu tiểu cô nương, thấp giọng nói: "Về sau có ta ở đây rồi, không có gì phải sợ, hiểu không?"
Lương Y Đồng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đúng lúc rơi vào trong ánh mắt thâm thúy của nam nhân. Đôi mắt hắn đen láy trầm tĩnh, dường như ẩn chứa cảm giác khiến người đối diện an tâm. Rò ràng là hai người còn chưa mặc áo ngoài, cứ như vậy ngồi trên giường, không khí hẳn là phải rất xấu hổ mới đúng, trong lòng Lương Y Đồng lại không có chút bài xích nào.
Nàng còn nhớ lần đó bị Tam Hoàng tử ôm ngủ, chỉ cần nhìn thấy hắn ta, nàng liền sợ hãi. Nàng phản kháng rất lâu, không chỉ khiến hắn ta bị thương, mà bản thân cũng thiệt hại rất nhiều.
Rõ ràng là nàng rất kháng cự hơi thở của nam nhân, nhưng khi ở bên cạnh Dự Vương, nàng lại rất an tâm. Lương Y Đồng không khỏi nói: "Vương gia, cảm ơn người."
Nàng lại không biết, Dự Vương không thích nhất là nàng nói cảm ơn. Hắn thà rằng vừa mở mắt đã nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng không tự nhiên của nàng, cho dù bị nàng đâm một cây trâm cũng được, chứ không phải như bây giờ, nàng chỉ coi sự an ủi của hắn như một sự tốt bụng. Nếu không phải để ý nàng, hắn sao lại xen vào chuyện của người khác chứ?
Dự Vương nhíu mi, trực tiếp ngắt lời nàng, "Có gì mà phải cảm ơn? Lương Y Đồng, ngươi nhớ kỹ, về sau không cần nói cảm ơn ta."
Gần đây hẳn luôn gọi nàng là Đồng Đồng, đã lâu rồi không gọi nàng như vậy nữa, Lương Y Đồng nghe xong thì trong lòng có chút thấp thỏm, thậm chí nàng còn cảm nhận được hắn không vui. Nàng cẩn thận hỏi: "Vương gia, người giận sao? Ta không phải là khách khí với người, mà là... Ngoại trừ cảm ơn, ta cũng không có thể cho người cái gì."
Dự Vương lại cười nhạo một tiếng. "Ai nói là không có?"
Hai con mắt của thiếu nữ trong sáng tựa như nước suối, sạch sẽ đến mức hắn cũng không dám để lộ tâm tư đen tối của mình. Đôi mắt Dự Vương lóe lên một chút, lẳng lặng nuốt bốn chữ "lấy thân báo đáp" lại. Thấy tiểu cô nương mở to mắt, đầy mong chờ mà nhìn hắn, Dự Vương búng nhẹ trán nàng, nhàn nhạt nói: "Tạm thời cho ngươi nợ"
Thấy hắn biểu tình nhàn nhạt, Lương Y Đồng thật sự không đoán được nàng có thể làm cái gì, chỉ đành ngoan ngoãn đáp ứng. Nàng sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa, vốn là cực kỳ quyến rũ, ánh mắt lại trong sáng thuần khiết, dáng vẻ thật sự quá mức ngoan ngoãn, dường như hắn muốn làm gì nàng thì nàng cũng sẽ gật đầu vậy.
Trong lòng Dự Vương giật giật, trong khoảnh khắc đó, hắn thậm chí còn muốn lệnh cho nàng nằm mắt lại. Hai người ở gần nhau như vậy, gần đến mức hắn chỉ cúi xuống là có thể hôn lên môi nàng. Cuối cùng hắn chỉ dùng tay nhéo mặt nàng một chút, giọng nói khàn khàn: "Nếu gật đầu thì về sau cũng chỉ có thể nghe ta, hiểu không?
Lương Y Đồng vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm, lại lần nữa ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng cong cong môi, "Dù sao Vương gia cũng sẽ không kêu ta đi phóng hỏa giết người, ta có gì phải sợ gì chứ, cũng chỉ có cái mạng này thôi."
Dự Vương nghe được lời này thì nhíu mi, Lương Y Đồng liền vội vàng che miệng, "Ta không nói bậy nữa."
Thần sắc của Dự Vương lúc này mới tốt hơn một chút, hắn nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi, thời gian không còn sớm nữa."
Hắn nói xong liền đứng dậy, lúc này Lương Y Đồng Mới nhìn thấy vạt áo của hắn có chút ướt, đoán được hẳn là do nàng khóc ướt, gương mặt Lương Y Đồng có chút nóng lên, nhưng thần sắc của Dự Vương lại chẳng có gì khác biệt, cứ thế đi xuống giường.
Thấy hắn không để ý, Lương Y Đồng mới hơi tự tại một chút. Nàng nhanh chóng mặc áo ngoài rồi đi giày, lại chải lại tóc một chút, vội vàng ra gian ngoài, vốn định hầu hạ hắn thay y phục, ai ngờ hắn đã mặc xong rồi.
Cùng nhau dùng bữa sáng, Dự Vương mới nói với tiểu cô nương, "Buổi chiều quay về cũng không muộn, còn muốn đến chỗ khác đi dạo không?"
Lương Y Đồng nhìn lướt qua tơ máu trong mắt hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không đi, Vương gia nhất định là không được nghỉ ngơi tốt, trở về phòng nghỉ một lát đi."
Thấy trong mắt tiểu cô nương tràn đầy quan tâm, Dự Vương cười, "Cái này có là gì? Một đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng gì cả."
Lương Y Đồng chớp chớp mắt, "Vậy lúc sáng người còn chê ta ồn ào."
Đôi mắt Dự Vương có chút sâu thẳm, duỗi tay gõ trán nàng một cái, tựa như trêu chọc nói, "Về sau không chê nữa."
Lương Y Đồng mơ hồ cảm thấy lời này có chút không thích hợp, nhưng Dự Vương đã đổi chủ đề, "Hôm nay là sinh thần của ngươi, còn chưa chúc phúc cho ngươi đâu. Về sau phải luôn vui vẻ khỏe mạnh, hiểu không? Còn muốn cái gì khác không?"
Lương Y Đồng nghe vậy thì cười, "Vương gia có thể cùng ta ra ngoài một chuyến, ta đã rất vui vẻ rồi."
Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người chúc mừng sinh thần nàng như vậy. Lương Y Động thật sự vui vẻ, nàng thậm chí còn cảm thấy cho dù không báo thù được, nhưng gặp được hắn cũng coi như không uổng phí việc trọng sinh.
"Thật sự không có sao?"
Trong lòng Lương Y Đồng giật giật, thực ra là có một cái. Tuy là đã sớm coi hắn là ca ca, Lương Y Đồng lại chưa bao giờ gọi hắn là ca ca, nàng cũng không biết vì sao, nhưng trong lòng lại tràn ngập chờ mong. Nàng nhịn không được nhìn hắn một cái, vô cùng khẩn trương, "Có."
Lương Y Đồng ngập ngừng nói: "Ta, ta có thể gọi người một tiếng ca ca không?"
Mặt Dự Vương có chút đen, chẳng sợ đã sớm biết nàng coi hắn như huynh trưởng, nhưng vừa mới ngủ với nhau một đêm, sao nàng lại không hề có ý niệm nào khác chứ. Hắn ít nhiều gì cũng có chút đau lòng.
Nàng bây giờ còn muốn gọi hắn là ca ca. Dự Vương lại không muốn làm vị huynh trưởng này, hắn nào có thiếu muội muội?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.