Chương 92: Đi Tìm Dự Vương
Hắc Tử Triết
16/11/2023
Lương Y Đồng tức giận đến mức buổi tối không ngủ được, tưởng tượng đến cảnh hắn không màng an nguy chạy đi đánh giặc, lại có người dám bôi nhọ hắn như thế, nàng buồn bực vô cùng.
Nàng khoác áo đi xuống giường, nhịn không được mà cầm bút bắt đầu viết. Dự Vương năm mười bảy tuổi đã ra chiến trường, hiện giờ hắn hai mươi bảy tuổi, thời gian ở biên cương đã gần tám năm. Tám năm này hắn bảo vệ quốc gia, chinh chiến mấy lần, không chỉ đoạt lại được nhiều thành trì, còn khiến cho mấy tiểu quốc thần phục Đại Hạ triều, mở rộng ranh giới Đại Hạ.
Nàng viết toàn bộ chiến tích anh hùng của Dự Vương ra giấy, cuối cùng đổi chủ đề, nói hắn ở bên ngoài chiến đấu hết mình, bây giờ mới chỉ có một tin tức bại trận đã có người mưu toan hắt nước bẩn lên người hắn, rõ ràng là đang nhìn trúng binh quyền của hắn. Hiện giờ Dự Vương sống chết không rõ, chẳng lẽ thật sự cứ để người khác nói xấu hắn như vậy sao? Từ xưa đến nay, rất nhiều võ tướng vì quốc thái dân an mà không màng an nguy của bản thân, sau khi anh dũng giết dịch, may mắn thì mới giữ lại cho mình một cái mạng, nhưng cuối cùng lại chết dưới miệng lưỡi người đời. Thật sự là đáng buồn đáng giận, nếu trong triều còn có những kẻ đáng chết như vậy, về sau còn có võ tướng nào dám chủ động xin ra trận, dám xả thân quên mình, chạy đến chiến trường chém chém giết giết nữa?
Lương Y Đồng viết kín một tờ giấy, bi phẫn trong lòng mới miễn cưỡng giảm đi. Ngày hôm sau nàng đến tiệm sách, dùng một số tiền lớn để chưởng quầy làm thêm mấy chục bản, trực tiếp chia cho các bá tánh đi qua đi lại. Bá tánh không giống với những đại thần trong triều, vì quyền lực mà hại người khác, bọn họ chỉ để ý an nguy của bản thân cùng người nhà. Trong số đó còn không ít nhà có hài tử đi lính, khi thấy tướng lĩnh xả thân đánh giặc ở trên chiến trường mà vẫn có kẻ muốn nói xấu họ, trong lòng bá tánh tất nhiên là vô cùng khó chịu, cả đám đều kêu oan cho Dự Vương và các binh sĩ.
Dự Vương vì quyền cao chức trọng, thanh danh ở trong triều vẫn luôn không được tốt lắm, không ít lão thần cảm thấy hắn là một mối đe dọa, nếu có tâm tư mưu phản thì thiên hạ sẽ đại loạn, do đó vẫn luôn có ý đồ chia rẽ quan hệ thượng và Dự Vương, muốn Hoàng thượng diệt trừ hắn.
Nếu không phải Dự Vương có ân cứu mạng Hoàng thượng, mà Hoàng thượng lại là người biết báo đáp, thì chỉ sợ đã sớm kiêng kỵ hắn, nói không chừng cũng sẽ noi theo tổ tiên, lấy oán báo ân.
Thanh danh của Dự Vương ở dân gian thì lại không tồi, dù sao thì mấy năm nay biên cương vẫn luôn không được yên ổn, thường xuyên có kẻ xâm phạm Đại Hạ triều, nếu không nhờ Dự Vương thì mọi người căn bản không có cuộc sống yên ổn.
Không chỉ có Dự Vương, mà mấy vị Tướng quân chiến công hiển hách cũng luôn được khen ngợi, lúc này thấy có người chửi bới Dự Vương thì các bá tánh tất nhiên là rất khó chịu.
Tiên sinh kể chuyện thậm chí còn nói về việc này trong quán trà, mỗi lần kể đến đoạn xuất sắc của Dự Vương thì bá tánh đều tán thưởng, mà mấy lão thần ở trong triều ép Hoàng thượng trừng phạt Dự Vương lại càng bị mắng chửi thậm tệ, trên đường bọn họ hạ triều trở về còn có mấy người trẻ tuổi cùng các đại nương trọng tình trọng nghĩa, ném lá cải cùng trứng thối vào người bọn hắn, chỉ có vài ngày, cả đám bọn hắn thật sự giống như mấy con chuột, người gặp người đánh, cuối cùng còn không dám ra khỏi cửa.
Hoàng thượng tất nhiên cũng đã nghe nói tới việc này, hắn cảm thấy hơi buồn cười, sau khi biết mấy tờ giấy kia là do Lương Y Đồng viết, tiên sinh kể chuyện cũng là nàng cố ý thuê, ấn tượng của Hoàng thượng về nàng lập tức từ một bông hoa sơn chi mềm mại biến thành hoa tường vi có gai.
Cứ như vậy vài ngày, cho đến hai mươi tám tháng chạp, trừ bỏ một lão thần còn cố chấp thì trong triều không có người nào dám nói xấu Dự Vương nữa. Vị lão thần này lấy chuyện đang lưu truyền trong kinh thành ra làm cớ, nói là rõ ràng có người đang thu mua nhân tâm giúp Dự Vương, chỉ sợ ý không ở trong lời, mong Thánh thượng cảnh giác.
Hoàng thượng tất nhiên là hiểu phải có người bôi nhọ Dự Vương trước thì Lương Y Đồng mới hành động. Kỳ thật nếu Lương Y Đồng không hành động thì Hoàng thượng cũng sẽ làm gì đó, dù sao thì trong lòng hắn, Dự Vương không chỉ là đệ đệ, mà còn là một Tướng quân ưu tú có thể làm trụ cột quốc gia. Hắn quyết chí làm một minh quân, ngay cả người nhà cũng không bảo vệ được, ngay cả trung thần cũng không giữ lại được, vậy ngôi vị Hoàng đế này còn có ý nghĩa gì nữa?
Vì chuyện Dung thành và Diệp thành thất thủ, khi năm mới đến, mọi người đều không được vui vẻ. Vào đêm ba mươi, Hoàng thượng thậm chí còn hủy bỏ cung yến, thay vào đó là cử hành một buổi cầu phúc, cầu nguyện với ông trời phù hộ cho Dự Vương, phù hộ cho mỗi một binh lính, hy vọng chiến tranh có thể sớm ngày kết thúc, mọi người được trở về nhà.
Lương Y Đồng cũng đã chép vài bản kinh thư cầu phúc. Chỉ mười mấy ngày ngắn ngủi, nàng đã gầy đi mấy cân. Hôm nay dù sao cũng là đêm ba mươi, phải ăn một bữa cơm đoàn viên, sợ nàng một mình ở Dự Vương phủ chỉ biết nghĩ đông nghĩ tây, lão phu nhân đã cho người mời nàng tới Võ Hưng Hầu phủ, để nàng ăn bữa cơm đoàn viên ở đây.
Nghĩ đến Dụ Vương vẫn mất tích không rõ, bữa cơm này Lương Y Đồng nuốt không trôi, cho dù đám người lão phu nhân đã khuyên nàng vô số lần rằng Dự Vương sẽ không có việc gì, nàng vẫn không thể yên tâm.
Trước đó, nàng chưa bao giờ dự đoán được, nàng sẽ để ý một người đến mức độ này, nghĩ đến việc nếu Dự Vương không còn nữa thì nàng cũng không còn động lực mà sống tiếp.
Lương Y Đồng thật sự rất nhớ hắn, nàng phải vô cùng khắc chế mới không rơi nước mắt. Ăn bữa cơm xong, lão phu nhân còn muốn nàng ở lại Võ Hưng Hầu phủ hai ngày, nhưng nàng lại từ chối.
Khi Lương Y Đồng rời đi, Lục Cẩm tiễn nàng ra cửa. Thấy biểu muội lo lắng thành như vậy, Lục Cẩm cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào, chỉ nắm thật chặt tay nàng, thấp giọng nói: "Nếu quá nhớ hắn thì viết nỗi nhớ ra đi, có thể viết nhiều thư một chút, cho người gửi cho hắn, nói không chừng hắn sẽ trả lời đó."
Kỳ thật gần đây Lương Y Đồng không gửi thư cho hắn, không phải là không muốn gửi, mà là sợ nhỡ đâu làm ảnh hưởng đến hắn. Thấy trên mặt biểu tỷ tràn ngập lo lắng, Lương Y Đồng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nàng thấp giọng nói: " Ta không có việc gì, biểu tỷ không cần lo lắng."
Lương Y Đồng không để biểu tỷ tiễn quá xa, vừa ra khỏi Võ Hưng Hầu phủ đã kêu Lục Cẩm trở về.
Sau khi trở lại Dự Vương phủ, nàng tới thẳng chỗ ở của hắn, mười mấy ngày gần đây, nàng vẫn luôn ngủ ở chỗ này, tựa hồ là nếu ở đây, nàng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Đêm nay, nàng lại lần nữa mất ngủ, ôm chăn của hắn, căn bản không thể chợp mắt.
Hắn đã mất tích suốt tám ngày, biên cương vẫn không truyền tới về tin tức gì, Lương Y Đồng thật sự cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi nữa. Đêm nay, nàng không nhịn được nữa, ôm chăn của hắn mà khóc, lo lắng cùng nhớ nhung sắp tra tấn nàng đến điên rồi.
Nàng rốt cuộc cũng có quyết định, mặc y phục xong thì xuống giường, bắt đầu thu thập đồ dùng. Tiêu Linh cùng Lục Tú ở ngay bên ngoài, tất nhiên là đã nghe thấy động tĩnh của nàng, hai người tiến vào nhìn thử thì mới phát hiện nàng vậy mà lại đang thu thập đồ đạc.
Lục Tú nhịn không được mà hỏi nàng, "Vương phi đang làm gì vậy?"
Lương Y Đồng nói: "Ta muốn tới Hoa thành, ta không muốn chờ đợi nữa, nói không chừng hắn đang bị thương, cần có người trợ giúp. Ngày mai ta muốn rời kinh, nếu các ngươi muốn thì đi cùng, còn không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng."
Lục Tú đã sớm muốn đi, nghe Lương Y Đồng nói vậy thì ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Nô tỳ đi với người, bây giờ nô tỳ sẽ thu thập đồ đạc!"
Tiêu Linh lại lý trí hơn nhiều, nói ngay: "Không được, thân thể của Vương phi quý trọng, đường dài bôn ba, nhỡ đâu không tìm được Vương gia mà gặp phải nguy hiểm thì làm như thế nào? Nô tỳ phụng mệnh Vương gia, đã thề dù ra sao cũng bảo hộ cho Vương phi chu toàn, quyết không để Vương phi lâm vào hiểm cảnh"
Thấy nàng quả thực ngăn cản, Lương Y Đồng cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, thấp giọng nói: "Tâm ý ta đã quyết, ngươi không ngăn được. Tiêu Linh, ngươi cũng biết Vương gia để lại cho ta bao nhiêu hộ vệ đúng không?
Tiêu Linh tất nhiên là biết. Hộ vệ ở trong phủ có chừng một trăm người, đều là do Dự Vương đích thân chọn lựa, mỗi người đều vô cùng lợi hại, nói có thể lấy một chọi mười cũng không hề quá mức. Nếu không phải như thế, Dự Vương cũng sẽ không lệnh cho bọn họ ở lại bên cạnh bảo vệ Lương Y Đồng.
Lương Y Đồng nói: "Những người này đi theo ta, ít nhiều gì cũng có chút lãng phí, nếu có thể ra chiến trường giết địch thì nhất định sẽ giúp được Vương gia bớt đi nhiều phiền toái. Nhỡ mà Vương gia đang cần thêm nhân thủ thì sao? Không phải ta không màng an nguy của chính mình, muốn một mình chạy tới đó, ta là thật lòng muốn vì hắn làm chút gì đó, nếu ta kiên trì muốn đi, các ngươi theo ta xuất phát, còn mấy hộ vệ kia thì chia nhỏ ra đi theo sau, dưới tình huống giấu giếm thân phận, tỷ lệ gặp nguy hiểm có lớn không?"
Nếu có thể thành công giấu giếm thân phận, tất nhiên sẽ không có quá nhiều nguy hiểm, Tiêu Linh lại sợ thân thể nàng không chịu nổi.
Lương Y Đồng nói: "Ta không sao, ta cũng không phải được nuông chiều mà lớn lên, có rất nhiều lúc phải ăn cơm thừa, có khi ngay cả cơm thừa còn không có. Ta không giống những người khác, ta không sợ chịu khổ."
Tiêu Linh cũng lo lắng cho Dự Vương, cuối cùng tất nhiên là bị nàng thuyết phục.
Lương Y Đồng trực tiếp gọi đám hộ vệ tới Trúc Du đường, những người này trung thành và tận tâm với Dự Vương, đã sớm lo lắng đến hỏng rồi, thấy Dự Vương phi chuẩn bị dẫn bọn họ đi tìm Dự Vương thì vô cùng kích động. Vẫn có một vài người đủ lý trí, nhịn không được mà khuyên nhủ Lương Y Đồng một hồi, nhưng tất nhiên là vô dụng.
Tâm ý của Lương Y Đồng đã quyết, sự tình cứ như vậy mà được quyết định. Nàng để các hộ vệ chia ra nhiều nhóm rời khỏi kinh thành, mỗi người đều che giấu thân phận của mình, hẹn gặp mặt ở mười dặm ngoài thành. Bọn họ hoàn toàn có thể giả làm tiêu cục, nàng để Tiêu Lĩnh đi tìm y phục của tiêu cục suốt đêm.
Sau đó, nàng lại dặn dò Trần quản gia một hồi, cần phải giấu chuyện nàng rời kinh. Mười mấy ngày này, Lương Y Đồng cơ hồ là không ra khỏi phủ, mọi người đều biết là tâm tình của nàng không tốt nên không hề mời nàng ra ngoài. Nếu nhận được lời mời thì có thể trực tiếp cáo bệnh cự tuyệt là được, cũng không cần lo lắng.
Nàng để Tiêu Linh cải trang cho Ngọc Mai thành bộ dáng của nàng, ở yên trong nhà không cần đi ra ngoài.
Chờ đến khi mọi thứ đều phân phó xong, trời đã tờ mờ sáng.
Đám người Tiêu Lĩnh vẫn luôn nghe nàng phân phó, thấy nàng an bài chu toàn như vậy thì tất cả đều hiểu rõ, nàng căn bản không phải đột nhiên muốn rời kinh, muốn đi liền đi, mà là đã dụng tâm tính toán hết thảy.
Tiêu Lĩnh cũng không ngăn cản nữa, nói: "Nếu Vương phi phải rời đi thì thuộc hạ phải đi theo, chuyện trong phủ cứ giao cho Trần quản gia đi."
Lương Y Đồng vốn muốn hắn ở lại trong phủ để xử lý mấy tình huống đột nhiên phát sinh, thấy hắn cũng muốn đi thì nói: "Thôi, vậy thì đi cùng đi, ta gọi biểu tỷ tới, nhờ tỷ ấy giúp đỡ một đoạn thời gian là được."
Hôn sự của Lục Cẩm được định vào tháng hai, chỉ còn có hai tháng, nàng cũng không có việc gì để làm.
Buổi sáng Lương Y Đồng đã cho người mời Lục Cẩm tới, muốn biểu tỷ ở lại trong Dự Vương phủ canh chừng.
Lục Cẩm kinh ngạc đến mức tròng mắt cũng sắp rớt xuống. "Cái gì? Muội muốn tới Hoa thành? Muội không phải nhớ Dự Vương đến phát điên rồi đấy chứ?"
Nhưng mà đôi mắt của Lương Y Đồng lại rất nghiêm túc, nàng thấp giọng nói: "Biểu tỷ, ta chưa bao giờ cầu xin tỷ chuyện gì, lần này tỷ giúp ta đi."
Giọng nói của nàng mềm mại lại kiên định, trong mắt tràn ngập khẩn cầu, Lục Cẩm nhìn đến mức mềm lòng. Nàng có chút dao động, những nghĩ chuyện này không phải nhỏ, thật sự không dám đồng ý, "Không được, chuyện lớn như vậy, ta nào có thể giấu được?"
Lương Y Đồng cầu xin: "Biểu tỷ có thể! Chỉ cần tỷ nguyện ý giúp ta, sẽ không có vấn đề gì đâu, bên ta đã an bài thỏa đáng rồi, cầu xin tỷ, tỷ giúp ta lần này đi!"
Lương Y Đồng không dám quang minh chính đại rời đi, tất nhiên là sợ có người gây bất lợi cho nàng, tin tức nàng rời kinh mà bị truyền ra ngoài thì không chừng trên đường sẽ gặp tập kích, nhỡ mà có người bắt nàng về uy hiếp Dự Vương thì chắc chắn sẽ gây thêm phiền phức cho hắn.
Lục Cẩm thực sự không chịu nổi, muốn dùng sức lắc nàng cho tỉnh ra, "Muội không sợ gặp phải nguy hiểm sao?" Tất nhiên là Lương Y Đồng không sợ, cái nàng sợ là khi Dự Vương cần có sự trợ giúp mà nàng lại không thể làm gì, Lương Y Đồng thật sự không muốn đau khổ chờ đợi nữa.
Lục Cẩm cuối cùng vẫn thỏa hiệp. "Ta chỉ có thể tận lực, nhưng nhỡ không giấu được thì phải làm sao?"
"Mặc kệ là ai muốn gặp ta, tỷ cứ nói là ta không được khỏe, không tiện gặp khách, cự tuyệt là được. Nếu đối phương thân phận cao quý, tỷ không đắc tội được thì cứ nói rằng nhiều ngày nay ta lo lắng cho Dự Vương nên đã lâm vào hôn mê, không thể gặp ai, chờ ta tỉnh lại sẽ đích thân tới cửa tạ tội."
Lương Y Đồng hiện giờ là Dự Vương phi, có thể khiến nàng tạ tội, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ không có mấy người.
Lục Cẩm nghiêm túc ghi nhớ.
Lương Y Đồng cải trang một chút thì lập tức rời khỏi kinh thành, vào khoảnh khắc bước chân ra khỏi cổng thành, ánh mắt của nàng càng thêm kiên định, nàng nhất định sẽ tìm được hắn!
Nàng khoác áo đi xuống giường, nhịn không được mà cầm bút bắt đầu viết. Dự Vương năm mười bảy tuổi đã ra chiến trường, hiện giờ hắn hai mươi bảy tuổi, thời gian ở biên cương đã gần tám năm. Tám năm này hắn bảo vệ quốc gia, chinh chiến mấy lần, không chỉ đoạt lại được nhiều thành trì, còn khiến cho mấy tiểu quốc thần phục Đại Hạ triều, mở rộng ranh giới Đại Hạ.
Nàng viết toàn bộ chiến tích anh hùng của Dự Vương ra giấy, cuối cùng đổi chủ đề, nói hắn ở bên ngoài chiến đấu hết mình, bây giờ mới chỉ có một tin tức bại trận đã có người mưu toan hắt nước bẩn lên người hắn, rõ ràng là đang nhìn trúng binh quyền của hắn. Hiện giờ Dự Vương sống chết không rõ, chẳng lẽ thật sự cứ để người khác nói xấu hắn như vậy sao? Từ xưa đến nay, rất nhiều võ tướng vì quốc thái dân an mà không màng an nguy của bản thân, sau khi anh dũng giết dịch, may mắn thì mới giữ lại cho mình một cái mạng, nhưng cuối cùng lại chết dưới miệng lưỡi người đời. Thật sự là đáng buồn đáng giận, nếu trong triều còn có những kẻ đáng chết như vậy, về sau còn có võ tướng nào dám chủ động xin ra trận, dám xả thân quên mình, chạy đến chiến trường chém chém giết giết nữa?
Lương Y Đồng viết kín một tờ giấy, bi phẫn trong lòng mới miễn cưỡng giảm đi. Ngày hôm sau nàng đến tiệm sách, dùng một số tiền lớn để chưởng quầy làm thêm mấy chục bản, trực tiếp chia cho các bá tánh đi qua đi lại. Bá tánh không giống với những đại thần trong triều, vì quyền lực mà hại người khác, bọn họ chỉ để ý an nguy của bản thân cùng người nhà. Trong số đó còn không ít nhà có hài tử đi lính, khi thấy tướng lĩnh xả thân đánh giặc ở trên chiến trường mà vẫn có kẻ muốn nói xấu họ, trong lòng bá tánh tất nhiên là vô cùng khó chịu, cả đám đều kêu oan cho Dự Vương và các binh sĩ.
Dự Vương vì quyền cao chức trọng, thanh danh ở trong triều vẫn luôn không được tốt lắm, không ít lão thần cảm thấy hắn là một mối đe dọa, nếu có tâm tư mưu phản thì thiên hạ sẽ đại loạn, do đó vẫn luôn có ý đồ chia rẽ quan hệ thượng và Dự Vương, muốn Hoàng thượng diệt trừ hắn.
Nếu không phải Dự Vương có ân cứu mạng Hoàng thượng, mà Hoàng thượng lại là người biết báo đáp, thì chỉ sợ đã sớm kiêng kỵ hắn, nói không chừng cũng sẽ noi theo tổ tiên, lấy oán báo ân.
Thanh danh của Dự Vương ở dân gian thì lại không tồi, dù sao thì mấy năm nay biên cương vẫn luôn không được yên ổn, thường xuyên có kẻ xâm phạm Đại Hạ triều, nếu không nhờ Dự Vương thì mọi người căn bản không có cuộc sống yên ổn.
Không chỉ có Dự Vương, mà mấy vị Tướng quân chiến công hiển hách cũng luôn được khen ngợi, lúc này thấy có người chửi bới Dự Vương thì các bá tánh tất nhiên là rất khó chịu.
Tiên sinh kể chuyện thậm chí còn nói về việc này trong quán trà, mỗi lần kể đến đoạn xuất sắc của Dự Vương thì bá tánh đều tán thưởng, mà mấy lão thần ở trong triều ép Hoàng thượng trừng phạt Dự Vương lại càng bị mắng chửi thậm tệ, trên đường bọn họ hạ triều trở về còn có mấy người trẻ tuổi cùng các đại nương trọng tình trọng nghĩa, ném lá cải cùng trứng thối vào người bọn hắn, chỉ có vài ngày, cả đám bọn hắn thật sự giống như mấy con chuột, người gặp người đánh, cuối cùng còn không dám ra khỏi cửa.
Hoàng thượng tất nhiên cũng đã nghe nói tới việc này, hắn cảm thấy hơi buồn cười, sau khi biết mấy tờ giấy kia là do Lương Y Đồng viết, tiên sinh kể chuyện cũng là nàng cố ý thuê, ấn tượng của Hoàng thượng về nàng lập tức từ một bông hoa sơn chi mềm mại biến thành hoa tường vi có gai.
Cứ như vậy vài ngày, cho đến hai mươi tám tháng chạp, trừ bỏ một lão thần còn cố chấp thì trong triều không có người nào dám nói xấu Dự Vương nữa. Vị lão thần này lấy chuyện đang lưu truyền trong kinh thành ra làm cớ, nói là rõ ràng có người đang thu mua nhân tâm giúp Dự Vương, chỉ sợ ý không ở trong lời, mong Thánh thượng cảnh giác.
Hoàng thượng tất nhiên là hiểu phải có người bôi nhọ Dự Vương trước thì Lương Y Đồng mới hành động. Kỳ thật nếu Lương Y Đồng không hành động thì Hoàng thượng cũng sẽ làm gì đó, dù sao thì trong lòng hắn, Dự Vương không chỉ là đệ đệ, mà còn là một Tướng quân ưu tú có thể làm trụ cột quốc gia. Hắn quyết chí làm một minh quân, ngay cả người nhà cũng không bảo vệ được, ngay cả trung thần cũng không giữ lại được, vậy ngôi vị Hoàng đế này còn có ý nghĩa gì nữa?
Vì chuyện Dung thành và Diệp thành thất thủ, khi năm mới đến, mọi người đều không được vui vẻ. Vào đêm ba mươi, Hoàng thượng thậm chí còn hủy bỏ cung yến, thay vào đó là cử hành một buổi cầu phúc, cầu nguyện với ông trời phù hộ cho Dự Vương, phù hộ cho mỗi một binh lính, hy vọng chiến tranh có thể sớm ngày kết thúc, mọi người được trở về nhà.
Lương Y Đồng cũng đã chép vài bản kinh thư cầu phúc. Chỉ mười mấy ngày ngắn ngủi, nàng đã gầy đi mấy cân. Hôm nay dù sao cũng là đêm ba mươi, phải ăn một bữa cơm đoàn viên, sợ nàng một mình ở Dự Vương phủ chỉ biết nghĩ đông nghĩ tây, lão phu nhân đã cho người mời nàng tới Võ Hưng Hầu phủ, để nàng ăn bữa cơm đoàn viên ở đây.
Nghĩ đến Dụ Vương vẫn mất tích không rõ, bữa cơm này Lương Y Đồng nuốt không trôi, cho dù đám người lão phu nhân đã khuyên nàng vô số lần rằng Dự Vương sẽ không có việc gì, nàng vẫn không thể yên tâm.
Trước đó, nàng chưa bao giờ dự đoán được, nàng sẽ để ý một người đến mức độ này, nghĩ đến việc nếu Dự Vương không còn nữa thì nàng cũng không còn động lực mà sống tiếp.
Lương Y Đồng thật sự rất nhớ hắn, nàng phải vô cùng khắc chế mới không rơi nước mắt. Ăn bữa cơm xong, lão phu nhân còn muốn nàng ở lại Võ Hưng Hầu phủ hai ngày, nhưng nàng lại từ chối.
Khi Lương Y Đồng rời đi, Lục Cẩm tiễn nàng ra cửa. Thấy biểu muội lo lắng thành như vậy, Lục Cẩm cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào, chỉ nắm thật chặt tay nàng, thấp giọng nói: "Nếu quá nhớ hắn thì viết nỗi nhớ ra đi, có thể viết nhiều thư một chút, cho người gửi cho hắn, nói không chừng hắn sẽ trả lời đó."
Kỳ thật gần đây Lương Y Đồng không gửi thư cho hắn, không phải là không muốn gửi, mà là sợ nhỡ đâu làm ảnh hưởng đến hắn. Thấy trên mặt biểu tỷ tràn ngập lo lắng, Lương Y Đồng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nàng thấp giọng nói: " Ta không có việc gì, biểu tỷ không cần lo lắng."
Lương Y Đồng không để biểu tỷ tiễn quá xa, vừa ra khỏi Võ Hưng Hầu phủ đã kêu Lục Cẩm trở về.
Sau khi trở lại Dự Vương phủ, nàng tới thẳng chỗ ở của hắn, mười mấy ngày gần đây, nàng vẫn luôn ngủ ở chỗ này, tựa hồ là nếu ở đây, nàng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Đêm nay, nàng lại lần nữa mất ngủ, ôm chăn của hắn, căn bản không thể chợp mắt.
Hắn đã mất tích suốt tám ngày, biên cương vẫn không truyền tới về tin tức gì, Lương Y Đồng thật sự cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi nữa. Đêm nay, nàng không nhịn được nữa, ôm chăn của hắn mà khóc, lo lắng cùng nhớ nhung sắp tra tấn nàng đến điên rồi.
Nàng rốt cuộc cũng có quyết định, mặc y phục xong thì xuống giường, bắt đầu thu thập đồ dùng. Tiêu Linh cùng Lục Tú ở ngay bên ngoài, tất nhiên là đã nghe thấy động tĩnh của nàng, hai người tiến vào nhìn thử thì mới phát hiện nàng vậy mà lại đang thu thập đồ đạc.
Lục Tú nhịn không được mà hỏi nàng, "Vương phi đang làm gì vậy?"
Lương Y Đồng nói: "Ta muốn tới Hoa thành, ta không muốn chờ đợi nữa, nói không chừng hắn đang bị thương, cần có người trợ giúp. Ngày mai ta muốn rời kinh, nếu các ngươi muốn thì đi cùng, còn không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng."
Lục Tú đã sớm muốn đi, nghe Lương Y Đồng nói vậy thì ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Nô tỳ đi với người, bây giờ nô tỳ sẽ thu thập đồ đạc!"
Tiêu Linh lại lý trí hơn nhiều, nói ngay: "Không được, thân thể của Vương phi quý trọng, đường dài bôn ba, nhỡ đâu không tìm được Vương gia mà gặp phải nguy hiểm thì làm như thế nào? Nô tỳ phụng mệnh Vương gia, đã thề dù ra sao cũng bảo hộ cho Vương phi chu toàn, quyết không để Vương phi lâm vào hiểm cảnh"
Thấy nàng quả thực ngăn cản, Lương Y Đồng cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, thấp giọng nói: "Tâm ý ta đã quyết, ngươi không ngăn được. Tiêu Linh, ngươi cũng biết Vương gia để lại cho ta bao nhiêu hộ vệ đúng không?
Tiêu Linh tất nhiên là biết. Hộ vệ ở trong phủ có chừng một trăm người, đều là do Dự Vương đích thân chọn lựa, mỗi người đều vô cùng lợi hại, nói có thể lấy một chọi mười cũng không hề quá mức. Nếu không phải như thế, Dự Vương cũng sẽ không lệnh cho bọn họ ở lại bên cạnh bảo vệ Lương Y Đồng.
Lương Y Đồng nói: "Những người này đi theo ta, ít nhiều gì cũng có chút lãng phí, nếu có thể ra chiến trường giết địch thì nhất định sẽ giúp được Vương gia bớt đi nhiều phiền toái. Nhỡ mà Vương gia đang cần thêm nhân thủ thì sao? Không phải ta không màng an nguy của chính mình, muốn một mình chạy tới đó, ta là thật lòng muốn vì hắn làm chút gì đó, nếu ta kiên trì muốn đi, các ngươi theo ta xuất phát, còn mấy hộ vệ kia thì chia nhỏ ra đi theo sau, dưới tình huống giấu giếm thân phận, tỷ lệ gặp nguy hiểm có lớn không?"
Nếu có thể thành công giấu giếm thân phận, tất nhiên sẽ không có quá nhiều nguy hiểm, Tiêu Linh lại sợ thân thể nàng không chịu nổi.
Lương Y Đồng nói: "Ta không sao, ta cũng không phải được nuông chiều mà lớn lên, có rất nhiều lúc phải ăn cơm thừa, có khi ngay cả cơm thừa còn không có. Ta không giống những người khác, ta không sợ chịu khổ."
Tiêu Linh cũng lo lắng cho Dự Vương, cuối cùng tất nhiên là bị nàng thuyết phục.
Lương Y Đồng trực tiếp gọi đám hộ vệ tới Trúc Du đường, những người này trung thành và tận tâm với Dự Vương, đã sớm lo lắng đến hỏng rồi, thấy Dự Vương phi chuẩn bị dẫn bọn họ đi tìm Dự Vương thì vô cùng kích động. Vẫn có một vài người đủ lý trí, nhịn không được mà khuyên nhủ Lương Y Đồng một hồi, nhưng tất nhiên là vô dụng.
Tâm ý của Lương Y Đồng đã quyết, sự tình cứ như vậy mà được quyết định. Nàng để các hộ vệ chia ra nhiều nhóm rời khỏi kinh thành, mỗi người đều che giấu thân phận của mình, hẹn gặp mặt ở mười dặm ngoài thành. Bọn họ hoàn toàn có thể giả làm tiêu cục, nàng để Tiêu Lĩnh đi tìm y phục của tiêu cục suốt đêm.
Sau đó, nàng lại dặn dò Trần quản gia một hồi, cần phải giấu chuyện nàng rời kinh. Mười mấy ngày này, Lương Y Đồng cơ hồ là không ra khỏi phủ, mọi người đều biết là tâm tình của nàng không tốt nên không hề mời nàng ra ngoài. Nếu nhận được lời mời thì có thể trực tiếp cáo bệnh cự tuyệt là được, cũng không cần lo lắng.
Nàng để Tiêu Linh cải trang cho Ngọc Mai thành bộ dáng của nàng, ở yên trong nhà không cần đi ra ngoài.
Chờ đến khi mọi thứ đều phân phó xong, trời đã tờ mờ sáng.
Đám người Tiêu Lĩnh vẫn luôn nghe nàng phân phó, thấy nàng an bài chu toàn như vậy thì tất cả đều hiểu rõ, nàng căn bản không phải đột nhiên muốn rời kinh, muốn đi liền đi, mà là đã dụng tâm tính toán hết thảy.
Tiêu Lĩnh cũng không ngăn cản nữa, nói: "Nếu Vương phi phải rời đi thì thuộc hạ phải đi theo, chuyện trong phủ cứ giao cho Trần quản gia đi."
Lương Y Đồng vốn muốn hắn ở lại trong phủ để xử lý mấy tình huống đột nhiên phát sinh, thấy hắn cũng muốn đi thì nói: "Thôi, vậy thì đi cùng đi, ta gọi biểu tỷ tới, nhờ tỷ ấy giúp đỡ một đoạn thời gian là được."
Hôn sự của Lục Cẩm được định vào tháng hai, chỉ còn có hai tháng, nàng cũng không có việc gì để làm.
Buổi sáng Lương Y Đồng đã cho người mời Lục Cẩm tới, muốn biểu tỷ ở lại trong Dự Vương phủ canh chừng.
Lục Cẩm kinh ngạc đến mức tròng mắt cũng sắp rớt xuống. "Cái gì? Muội muốn tới Hoa thành? Muội không phải nhớ Dự Vương đến phát điên rồi đấy chứ?"
Nhưng mà đôi mắt của Lương Y Đồng lại rất nghiêm túc, nàng thấp giọng nói: "Biểu tỷ, ta chưa bao giờ cầu xin tỷ chuyện gì, lần này tỷ giúp ta đi."
Giọng nói của nàng mềm mại lại kiên định, trong mắt tràn ngập khẩn cầu, Lục Cẩm nhìn đến mức mềm lòng. Nàng có chút dao động, những nghĩ chuyện này không phải nhỏ, thật sự không dám đồng ý, "Không được, chuyện lớn như vậy, ta nào có thể giấu được?"
Lương Y Đồng cầu xin: "Biểu tỷ có thể! Chỉ cần tỷ nguyện ý giúp ta, sẽ không có vấn đề gì đâu, bên ta đã an bài thỏa đáng rồi, cầu xin tỷ, tỷ giúp ta lần này đi!"
Lương Y Đồng không dám quang minh chính đại rời đi, tất nhiên là sợ có người gây bất lợi cho nàng, tin tức nàng rời kinh mà bị truyền ra ngoài thì không chừng trên đường sẽ gặp tập kích, nhỡ mà có người bắt nàng về uy hiếp Dự Vương thì chắc chắn sẽ gây thêm phiền phức cho hắn.
Lục Cẩm thực sự không chịu nổi, muốn dùng sức lắc nàng cho tỉnh ra, "Muội không sợ gặp phải nguy hiểm sao?" Tất nhiên là Lương Y Đồng không sợ, cái nàng sợ là khi Dự Vương cần có sự trợ giúp mà nàng lại không thể làm gì, Lương Y Đồng thật sự không muốn đau khổ chờ đợi nữa.
Lục Cẩm cuối cùng vẫn thỏa hiệp. "Ta chỉ có thể tận lực, nhưng nhỡ không giấu được thì phải làm sao?"
"Mặc kệ là ai muốn gặp ta, tỷ cứ nói là ta không được khỏe, không tiện gặp khách, cự tuyệt là được. Nếu đối phương thân phận cao quý, tỷ không đắc tội được thì cứ nói rằng nhiều ngày nay ta lo lắng cho Dự Vương nên đã lâm vào hôn mê, không thể gặp ai, chờ ta tỉnh lại sẽ đích thân tới cửa tạ tội."
Lương Y Đồng hiện giờ là Dự Vương phi, có thể khiến nàng tạ tội, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ không có mấy người.
Lục Cẩm nghiêm túc ghi nhớ.
Lương Y Đồng cải trang một chút thì lập tức rời khỏi kinh thành, vào khoảnh khắc bước chân ra khỏi cổng thành, ánh mắt của nàng càng thêm kiên định, nàng nhất định sẽ tìm được hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.