Chương 5
Lăng Trúc
29/01/2016
"Nàng nghỉ ngơi đi." Giúp nàng đổi hết thuốc, Kỳ Vân ôn hòa nói.
"Đa tạ.” Không biết từ nơi này đi Trường An như thế nào?
"Theo quan đạo, ở trạm dịch có thể ngồi xe thẳng đến Trường An."
"Đa tạ???? A! Không đúng, tại sao ta nghĩ cái gì hắn cũng có thể đoán biết trước?" Ánh mắt trong suốt sáng lấp lánh của Đường Tiêu Từ nhìn về phía hắn thấy hắn đang ung dung nhìn mọi nơi.
"Ta chỉ là một người tiên đoán mệnh bình thường." Hắn quay đầu ra bên ngoài.
"Ta cũng đã quên ngươi là bán tiên." Khó trách hắn có thể trên thông thiên văn dưới rành địa lý, đợi một chút, không đúng nha! Vậy tại sao trong lòng nàng nghĩ gì hắn cũng biết? Tròng mắt của Đường Tiêu Từ linh động chuyển động mới lạ cùng hưng phấn, "Kỳ đại ca, đoán mệnh giống như ngươi cũng được xem như một khả năng đặc biệt sao?”
"Căn bản ta chỉ là biết một chút về bói quẻ và xem thiên tượng mà thôi." Chẳng biết tại sao hắn lại không muốn nàng biết khả năng đặc biệt này của hắn mà đem hắn đối xử như loài yêu quái.
"Kỳ đại ca, ngươi thực khiêm tốn." Đường Tiêu Từ xoay người đi đến trước mặt hắn, "Vậy ngươi có thể giúp ta tính xem khi nào ta đến Trường An hay không?"
"Khoảng mười ngày." Đối tượng là nàng nên hắn thận trọng dự đoán. Tin là đi quan đạo lại ngồi xe của hắn hẳn là nàng không đến nỗi lạc đường. "Không quấy rầy." Chuyển động xe lăn, Kỳ Vân đẩy cửa ra ngoài, "Nguy hiểm!" Đường Tiêu Từ lập tức kéo xe lăn của hắn về, tránh được ám khí ngoài phòng bay vụt tới, một đám hắc y nhân đứng ngoài phòng tùy lúc có thể hành động.
"Xú nha đầu, đừng cản trở chuyện tốt của chúng ta." Cầm đầu hắc y nhân rút dao ra.
"Các ngươi nhiều người như vậy bao vây tấn công một người, không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Ít nói nhảm, mau giao người cho chúng ta, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng.
"Các ngươi là đang cầu xin được người khác giúp đỡ sao?”
"Nếu ngươi không đồng ý, đừng trách chúng ta không lưu tình. Các huynh đệ, tiến lên."
"Khoan đã, các ngươi đừng tới đây." Đường Tiêu Từ lặng lẽ kín đáo đưa cho Kỳ Vân một viên dược màu đen, đè thấp giọng nói, "Mau nuốt vào." Từ lúc sau sự kiện lần trước nàng liền đem từng vị thuốc sắp xếp lại, phòng khi cần đến, quả nhiên lần này phát huy tác dụng rồi, nàng rất vui vẻ có thể giúp được việc.
"Sợ rồi sao?Mau giao hắn ra đây??? Ngươi, ngươi làm cái gì? Thật là ngứa." Mấy chục hắc y nhân vặn vẹo thân thể, có một số ngứa nên ngã xuống đất lăn lộn, có một số bay vào ao nước.
"Đây là phấn ngứa đặc chế của Đường Môn, tự ta phát minh." Vì mối nguy đã được giải trừ mà Đường Tiêu Từ nhẹ thở một hơi.
"Ngươi là người của Đường Môn? Chết tiệt!"
"Ngâm nước lạnh sẽ càng ngứa hơn, trở về tắm nước nóng sẽ không sao. Đi thông thả, không tiễn." Đường Tiêu Từ vẫy vẫy tay với những hắc y nhân thảm hại đang chạy trối chết kia. Kỳ Vân vẫn bình thản như không có chuyện gì xoay người trừng mắt nhìn, phản phất mọi thứ vừa mới phát sinh cùng hắn không có liên can, “Phiền toái của ngươi thật không ít, luôn có người muốn bắt ngươi, ngươi so với Giang Nam Liễu Hồng Uyển đương hồng danh kỹ Liễm Diễm vẫn còn nhiều hơn.”
"Phần lớn là người giang hồ nghe sai đồn bậy." Đem hắn so sánh với kỹ nữ, vậy mà nàng cũng nghĩ ra.
"Công tử, thuộc hạ tới chậm." Thần Hỉ cấp tốc chạy tới, ngay cả áo bên trong cũng chưa có buộc xong, chỉ có khoác lên ngoại bào liền chạy tới.
"Đợi một chút, đừng qua đây." Căn bản Đường Tiêu Từ không kịp ngăn lại. "Ít nhất độc dược ở nơi này phải một lúc sau mới tiêu tan, ta cũng không có nhiều giải dược như vậy???"
"Thật là ngứa, đây là có chuyện gì xảy ra?"
Nàng thấy bọn họ gãi trên gãi dưới vô cùng thê thảm, tựa như tượng phật to con màu đen nhảy đông nhảy tây.
Nghĩ tới, Đường Tiêu Từ phì cười ra tiếng.
"Thật là giống." Nụ cười rất nhỏ của Kỳ Vân nhẹ nhàng làm động tới bắp thịt hai bên gò má.
Thần Hỉ nhìn thấy như vậy tròng mắt gần như lồi ra, mà dường như chủ tử không có phát giác.
Hắn ngây người như phỗng quên cả ngứa, công tử lại có thể nở nụ cười! Có phải mặt trời mọc từ hướng Tây hay không?
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Rắc két, sáng sớm nghe tiếng xe lăn chuyển động làm cho da đầu người ta cảm thấy vô cùng tê dại.
"Chào buổi sáng! Công tử, sao sớm như vậy người đã thức dậy?" Thiếu chút nữa Thần Hỉ ngã xuống giường, bởi vì cái chuyện tối ngày hôm qua, hắn không dám rời khỏi công tử nữa bước, ở ngoài phòng công tử mà ngủ một giấc, một đêm trằn trọc khó ngủ.
"Đường cô nương cũng sớm như ngươi." Hàm dưới của Kỳ Vân hướng ra cửa một chút.
"Làm sao ngươi biết là ta? Chào buổi sáng!" Nàng còn chưa có gõ cửa a, thủ vệ ngoài cửa đã thay nàng đẩy cửa ra. "Tối hôm qua mọi người ngủ có thoải mái không?" Vẻ mặt của nàng cười khanh khách thật sự làm cho không người nào có thể nổi giận được với nàng, cho dù đáy mắt nàng tràn đầy bỡn cợt cùng trêu tức.
Bắp thịt ở đôi gò má của Thần Hỉ co rút lại "Rất tốt! Đa tạ Đường cô nương quan tâm." Toàn thân ngứa đến đỏ lên, gãi đến đau nhức, ngâm nước đến sưng phù, bỏ đi một lớp da.
"Các ngươi cũng đừng khách khí." Đường Tiêu Từ nhớ tới tối hôm qua vẫn nhịn cười nói "Sau này các vị đại ca nếu có cần chổ của ta còn có những cái khác??????"
"Không cần, Đường cô nương cứ giữ lại tự mình hưởng thụ đi, thuộc hạ về phòng trước." Thần Hỉ hầu hạ công tử rửa mặt xong, liền chạy trối chết.
Rốt cuộc Đường Tiêu Từ nhịn không được cười to.
Những người khác ở ngoài cửa thấy thế, cũng vội vàng rời đi.
"Đùa giỡn với thuộc hạ của ngươi thật vui." Đường Tiêu Từ quay đầu trở lại, "Các ngươi dự định khi nào lên đường đi Hàng Châu?"
"Ta có thể đi cùng với các ngươi hay không." Nhìn khuôn mặt sáng sủa tỏa sáng của nàng nói "Đường cô nương một mình đi theo mấy người đại nam nhân chúng ta rất bất tiện."
"Đừng gọi ta cô nương, gọi ta Tiêu Từ." Hắn làm sao mà biết nàng tính đi theo đám bọn hắn? Đôi mắt đen của hắn bình tĩnh không có sóng nhìn không ra một tia cảm xúc nào "Ta có thể làm bảo tiêu của ngươi."
"Sư phụ huynh tỷ đồng môn của nàng đang tìm nàng." Mấy ngày nay tin tức truyền đến, thành Trường An sắp bị Độc Lang Quân hủy đi.
"Không sao, chỉ cần dùng bồ câu đưa tin nói cho bọn họ biết một tiếng là được rồi."
Lớn như vậy lần đầu tiên đi xa nhà, nàng không muốn nhanh như vậy trở về Đường Môn, nàng cũng không phải là con nít ba tuổi cần người nhìn chằm chằm, với lại thoạt nhìn bọn họ cũng không giống kẻ xấu, quan trọng hơn là có trời mới biết lúc nào thì lại có kẻ xấu đến bắt Kỳ Vân.
"Ta van ngươi đấy! Ta có thể đi theo các ngươi hay không, ta bảo đảm không sinh sự, không làm ầm ĩ không làm khó, không cho theo ta liền bỏ thuốc độc hại ngươi."
"Giang hồ không phải là đơn thuần như nàng nghĩ." Lòng người hiểm ác.
"Đương nhiên ta biết, các sư huynh sư tỷ của ta mỗi tháng đều sẽ đi ra ngoài tiếp xúc cảnh đời nung đúc rèn luyện, bà nội nói thân là người của Đường Môn cần phải tu hành, giống ta lúc sư tỷ mười ba tuổi đã được phái đi ra lang bạc giang hồ còn tự mình xông xáo xưng hào là Mĩ La Sát, chỉ có ta đã qua cập kê, vẫn bị nhốt ở trong Đường Môn không cho phép ta bước đi ra nửa bước.”
"Hiếm khi có được đại điển kế tục chưởng môn phái Thiếu Lâm, ta cầu xin bà nội cầu xin thật lâu, còn có đại sư huynh chịu trách nhiệm bảo vệ, ta mới có cơ hội rời khỏi Đường Môn." Không muốn nhanh như vậy liên lạc cùng các sư huynh sư tỷ, để tránh lập tức bị đuổi về Đường Môn, nàng sợ đến lúc đó ngộ nhỡ bị đưa trở về, sau này ngay cả đại môn của Đường gia cũng không có cách nào ra được.
"Nàng muốn đi." Nếu như hắn là Độc Lang Quân, hắn cũng sẽ tình nguyện đem nàng nhốt ở trong nhà để tránh cho nàng lạc đường.
"Kỳ đại ca, ta biết ngươi là người tốt nhất." Thình lình nàng đột nhiên nắm lên cánh tay của hắn.
Nếu như không phải là biết nàng đơn thuần giống như một tấm giấy trắng, cử chỉ mập mờ như vậy dáng vẻ lại không giống như tiểu thư khuê các, không làm cho người ta hiểu lầm mới là lạ.
"Kỳ đại ca, võ công của ta không tồi, còn là cao thủ dùng độc của Đường Môn, bên cạnh ngươi cần bảo tiêu giống như ta vậy, nếu như gặp phải người sử dụng độc, có ta ở đây, ta có thể chăm sóc ngươi."
Suýt chút nữa Kỳ Vân cười ra tiếng. Nàng thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng, một người độc dược giải dược cất ở đâu cũng không phân rõ, ngay cả hạ độc có chừng có mực cũng đắn đo suy nghĩ, còn ảnh hưởng đến người vô tội bên cạnh, như vậy mà xưng cao thủ?
Nàng lại thay bộ dáng điềm đạm đáng yêu, lôi kéo tay của hắn, "Có được hay không? Chờ lộ trình của các ngươi kết thúc ta sẽ ngoan ngoãn về nhà."
Trái tim hắn lại lần nữa bị chấn động, nhìn vào ánh mắt linh động dồn dập sóng nước nổi lên của nàng , hắn cảm thấy thanh âm cự tuyệt mắt kẹt ở cổ họng làm sao cũng không phát ra tiếng.
"Gật đầu một cái coi như ngươi đáp ứng rồi."
Kỳ Vân không tự chủ gật đầu một cái, mới ý thức tới tinh thần của hắn cùng lý trí lại không tự chủ được bị nàng dẫn dắt.
"Thật tốt quá!" Đường Tiêu Từ nhảy nhót khua tay múa chân, không kìm lòng được hôn xuống hai gò má của hắn, giật mình thấy hành động to gan đó, thoáng chốc vẻ mặt hiện lên từng rặng mây đỏ, "Ta??? Ta đi rửa mặt một chút." Nàng xấu hổ chạy đi khỏi phòng, để lại vẻ mặt kinh ngạc của Kỳ Vân.
Hắn bị hôn! Vuốt lên chỗ cánh môi mềm mại ấm áp còn lưu lại của nàng, lần đầu tiên hắn nghe được nhịp tim của mình đập.
Nhưng, hắn vẫn không thể mang nàng cùng đi, đây là vì tốt cho nàng, một ngày nào đó nàng sẽ biết, sau khi nghĩ như vậy, không hiểu sao tim của hắn giống như bị thủng một lỗ lớn.
Mấy ngày liên tiếp gấp rút lên đường, không lâu sau mặt trời chiều ngã về tây, một nhóm bọn họ đã đến được trấn trên, mà Đường Tiêu Từ đã ở trên xe ngựa mệt rã rời ngã xuống, "Công tử, tới khách điếm rồi."
Kỳ Vân gật đầu, nhìn châm chú vào bộ dạng ngủ say sưa của Đường Tiêu Từ.
Nàng vốn là trẻ mồ côi cùng Đường Môn không có một chút quan hệ huyết thống, là phu phụ Đường Thị bên người Đường Thái Quân do cứu bà nên chẳng may bỏ mạng, sắp chết giao cho Đường Thái Quân, Đường Thái Quân thấy tiểu nữ oa đáng yêu liền thu làm đệ tử nhập thất, nếu không y theo quy tắc của Đường Môn võ nghệ chỉ truyền lại huyết thống không truyền ra ngoài, nàng làm sao có tư cách vào Đường Môn.
"Hiện tại là giờ gì rồi?" Đường Tiêu Từ lật người, xoa xoa mắt lim dim buồn ngủ, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen, nàng đánh ngáp một cái lại nhắm mắt lại.
"Nàng tiếp tục ngủ đi, đến nơi thì ta sẽ gọi nàng." Dường như nàng không có một chút ý thức đến mối nguy hiểm vẫn vô tư tinh khiết giống như tờ giấy trắng, thảo nào Độc Lang Quân lại chung tình với nàng.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Đến lúc chia tay rồi, cách một ngày, không rõ ngày, Kỳ Vân im hơi lặng tiếng đi tới trước giường.
"Kỳ đại ca, là ngươi à!" Bị làm tỉnh giấc Đường Tiêu Từ nặng nề chống lên mí mắt, bộ dáng lại giống như là mèo nhỏ mới vừa tỉnh ngủ. " Vừa rồi ta nằm mộng, mơ thấy những kẻ xấu kia đuổi theo ngươi, muốn mạng của ngươi."
"Những người đó sẽ không xuất hiện nữa."
"Thật tốt quá, vậy nơi này là nơi nào? Tại sao ta ở đây?
"Phú Dương trấn."
Thần sắc của nàng hoảng hốt lẩm bẩm tự nói, "Phú?? Cái gì?" Nàng hoang mang ngồi bật dậy.
"Chúng ta chỉ có thể đưa nàng đến Phú Dương trấn thôi thành trấn cách Trường An gần nhất." Kỳ Vân quay xe lăn đi ra ngoài.
"Chờ một chút, ngươi đừng đi, không phải là ngươi đồng ý??" Hoảng hốt nhảy xuống giường, cảm giác choáng váng kéo tới, nàng ngồi xếp bằng ở trên giường.
Kỳ Vân hời hợt hữu lễ nói" Từ gian khách điếm nơi này quẹo trái ở tiệm thuốc thứ hai chính là phân đà của Đường Môn, ta đã mời người thông báo cho các sư huynh nàng đến đây, tin là rất nhanh nàng liền cùng bọn họ gặp lại."
"Đừng bỏ lại ta???" Ngay cả giày cũng không kịp mang vào, nàng mang theo giày lao ra cửa, chạy lung tung giống như con ruồi không có đầu, đi đến ngã tư đườngnhìn người đến người đi, nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, ngoài cửa đã không thấy bóng dáng của Kỳ Vân nữa, nàng bắt lấy người liền hỏi, nhưng không ai thấy Kỳ Vân ngồi xe lăn, sáng sớm chỉ có tiếng kêu của chim tước líu ríu ở ngọn cây.
Trong lòng nàng gió thổi hoang mang, thổi qua một tia buồn bã.
"Kỳ Vân!" Hắn lại bỏ lại nàng!
Chợt giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, Đường Tiêu Từ thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là nằm mộng.
Hắn đã đáp ứng nàng, nàng tin tưởng hắn. Ôm niềm tin này, Đường Tiêu Từ ôm cái gối lần nữa chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm, gà gáy sáng, mặt trời mới mọc ở phía đông.
Đường Tiêu Từ đẩy cửa phòng ra, duỗi lưng mệt mỏi một cái, bỗng nhiên nghĩ đến, không biết Kỳ đại ca ở gian phòng nào?
Vừa khéo, một tiểu nhị bưng nước trà đi qua trước mặt nàng, nàng lập tức kéo hắn lại hỏi thăm.
"Xin hỏi bọn người đi cùng ta tối hôm qua ở đâu? Bọn họ ở phòng nào?"
"Bọn họ à! Thì ở bên cạnh phòng cô nương." Tiểu nhị đưa nàng đi "Ở bên cạnh nàng sao nàng lại không biết?" Mắt kỳ lạ "Chỉ có điều, sáng sớm bọn họ đã đi rồi, cũng thay cô nương thanh toán xong tiền phòng."
"Đi rồi? Vậy ngươi có biết bọn họ đi thế nào hay không?" Chuyện tối ngày hôm qua không phải là mộng, nàng thật sự bị bỏ lại rồi.
"Điều này tiểu nhân không rõ lắm, cô nương có thể đi hỏi chưởng quầy một chút.”
"Oh!" Đường Tiêu Từ buông hắn ra, tính đi tìm chưởng quầy, chợt chân dừng lại, "Chờ một chút, chưởng quầy của ngươi ở đâu?"
"Tiền thính." Tiểu nhị có chút bực mình.
"Ta biết, chẳng qua là đi như thế nào?" Đường Tiêu Từ ngượng ngùng hỏi.
"Theo hành lang này thẳng đi liền đến tiền thính.”
"Được! Đa tạ."
Tiểu nhị dìm thấp giọng, "Quái nhân." Liền biến mất ở phía sau vườn hoa củng môn.
"Ngươi làm rất tốt." Thần Hỉ đem một thỏi bạc đặt ở trên tay tiểu nhị, Kì Vân ẩn thân ở một góc khuất quan sát nhất cử nhất động của nàng.
"Tạ ơn công tử." Tùy tiện nói láo còn kiếm được tiền, chuyện tốt này là lần đầu tiên hắn gặp phải.
"Ngươi có thể đi làm việc của ngươi rồi." Thần Hỉ bực mình vẩy tay ra hiệu cho tiểu nhị lui, quay lại nhìn mặt không lộ vui buồn của Kỳ Vân, "Công tử làm như vậy tốt không?"
"Đây là vì tốt cho nàng." Ánh mắt sâu thẳm của Kỳ Vân trở nên âm u nặng trĩu. Trên giang hồ người muốn giết hắn nhiều như cá diếc qua sông, không muốn liên lụy nàng không thể làm gì khác hơn là cùng nàng giữ khoảng cách.
Đường Tiêu Từ dựa theo chỉ thị của tiểu nhị đi.
Cái bụng của nàng đã bắt đầu ùng ục ùng ục kêu lên.
Mặt trời đã lên cao ba sào.
"Cô nương, sao nàng vẫn còn ở đây?" Tiểu nhị đang cầm bữa trưa đưa vào phòng trọ lần nữa đi qua hành lang, kinh ngạc nhìn thấy Đường Tiêu Từ quanh quẩn một chổ ở hành lang.
Nàng chỉ có thể cười gượng, "Ta??? Dường như ta lạc đường rồi."
Nghe vậy, thiếu chút nữa tiểu nhị ngất xỉu.
"Như vậy đi, đúng lúc ta muốn đi tiền thính, cô nương đi theo ta!"
"Trước tiên ngươi có thể dẫn ta đi nhà xí được không, ta không nhịn được nữa rồi." Đường Tiêu Từ lúng túng ngập ngừng.
Mắt của tiểu nhị khẽ đảo, tình nguyện ngất đi.
Rốt cuộc đợi đến khi Đường Tiêu Từ rời khỏi khách điếm thì trời đã quá trưa.
Nàng lại lần nữa lạc đường.
Người không có đồng nào Đường Tiêu Từ đi ở trên đường phố ồn ào náo nhiệt, lòng hiếu kỳ làm cho nàng quên mất bản thân lạc đường, chỉ lo trợn to mắt nhìn người làm xiếc cùng người bán hàng rong dọc theo đường đi.
"Công tử, ngươi xem, là Đường cô nương." Thần Hỉ từ lầu hai Nhã Các nhìn xuống.
Kỳ Vân cũng không ngẩng lên, nhay kĩ nuốt chậm.
"Công tử, không phải là nàng nên ở khách điếm chờ người của Đường môn tới đón nàng sao?"
Kỳ Vân tao nhã phẩm trà.
"Không phải là nàng lại lạc đường đó chứ?"
Kỳ Vân lấy ra khăn tay màu trắng lau nhẹ môi.
"Nàng ngồi xổm trước quán bánh bao, xem hình như là rất đói bụng." Còn chảy nước miếng.
Kỳ Vân bỏ khăn lụa xuống, tùy tùng lập tức dâng lên một cái khăn trắng mới.
"Công tử, có muốn đi giúp nàng một chút hay không?" Hai hàng lông mày của Thần Hỉ nẩy lên rồi khép lại.
"Nàng sẽ không có việc gì." Kỳ Vân như thế mở miệng, tiếp tục di chuyển nâng chiếc đũa, phản phất trời sập xuống đối với hắn cũng không có liên quan.
"Đúng thật, ông chủ quán bánh bao đưa cho nàng cái bánh bao , nàng đang ăn ngấu nghiến." Thần Hỉ khâm phục thần cơ diệu toán của chủ tử. "Nàng ăn xong rồi nhưng sắc mặt nàng trắng bệch, dường như bị nghẹn rồi.”
Chợt một đạo bạch quang thoáng qua, trong tay nàng xuất hiện bầu nước.
Mặc kệ nước này từ nơi nào bay tới, Đường Tiêu Từ lập tức uống, cũng không sợ trong nước có độc.
"Công tử, nước trên bàn của chúng ta không thấy nữa." Xem đi rõ ràng quan tâm lại cố tình làm ra vẻ như không có việc gì, tâm tư của công tử có lúc thật đúng là làm cho người ta khó mà lý giải.
"Gọi tiểu nhị trở lại."
"Công tử, nàng đã tới." Cách song cửa sổ khắc hoa chạm rồng, nàng ghé vào trên cửa sổ, bụng đói cồn cào, nhìn người trong khách điếm dùng cơm.
"Cô nương, đi một mình sao?" Mấy tên côn đồ vây quanh nàng, càn rỡ vô lễ quan sát ánh mắt của nàng.
"Công tử, nàng gặp nguy hiểm." Thần Hỉ dò xét nhìn trộm sắc mặt của Kỳ Vân.
Tay của Kỳ Vân chấn động xoay mình, nước trong ly trà tràn ra.
"Có cần chúng ta đi đến hỗ trợ không?"
"Chính nàng có thể ứng phó." Chết tiệt! Tại sao nàng dễ dàng tin người khác như vậy?
"Nàng đi cùng bọn họ rồi, công tử." Dường như hắn nghe được công tử khẽ nguyền rủa. "Bọn họ vào quán rượu đối diện."
Cái cốc trong tay Kỳ Vân bị bóp vỡ.
Ngươi, "Ách! Đến uống một chén nữa.”Đường Tiêu Từ say khướt cười hì hì, cố gắng tập trung lực chú ý, nhìn nam nhân trước mắt "Ngươi rất giống người trong lòng của ta???? Ách! Hu, ta thích hắn, thế nhưng hắn không thích ta." Nói xong, nước mắt của nàng giống như trân châu đứt dây rơi xuống, "Tại sao? Ta thừa nhận ta rất mơ hồ, chuyện gì cũng làm không tốt, chỉ biết mang đến phiền toái linh tinh cho người khác, thế nhưng ta thật sự thích hắn, cuộc đời của ta đây chưa từng thích một người như vậy, tại sao hắn lại bỏ rơi ta?"
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"Nàng ngủ đi." Kỳ Vân than thở, đỡ nàng nằm xuống thoải mái, nhìn những côn đồ kia có ý đồ bất chính chuốc say nàng thì tất cả lý trí tĩnh táo của hắn toàn bộ bay lên chín tầng mây, lần đầu tiên hắn có xúc động muốn giết người.
"Ngươi đừng đi, Kỳ đại ca, ta muốn đi gặp phụ mẫu ngươi cầu hôn, ta muốn lấy ngươi???" Lẩm bẩm nói mớ, men say cùng buồn ngủ làm cho nàng từ từ đóng lại mắt.
Nha đầu ngớ ngẩn này! Kỳ Vân không biết bây giờ nên làm sao mới tốt.
Thần Hỉ đẩy cửa vào, "Công tử, nàng ngủ? Những tên lưu manh háo sắc kia thuộc hạ đã giao cho quan phủ xử lí rồi."
Kỳ Vân gật đầu, "Thần Hỉ, ta hỏi ngươi, ta có nên buông tay hay không?" Di ngôn hôn ước của Huyền Cốc Lão Nhân giao phó vẫn tồn tại, nhưng tân nương đã yêu nam nhân khác, ta nên làm như thế nào?
"Công tử, theo như lời xác định của tiểu thư Linh Ngọc, ngươi là người, nên có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình."
"Có đúng không?" Nhưng, một người không có trái tim như hắn không biết nên yêu như thế nào.
"Thái sư phụ đã qua đời, cho dù người làm trái với cam kết cũng không còn quan trọng, dù sao hắn cũng sẽ không biết, hơn nữa chuyến đi này không phải là chúng ta muốn đi xác nhận tướng công của tiểu thư Linh Ngọc sao?” Thái sư phụ đã chết vẫn còn không quên hãm hại người, công tử người chính là quá nghiêm túc và trung thành.
"Cả đời này sư phụ là người duy nhất đối tốt với ta." Vì vậy hắn càng không thể vong ân phụ nghĩa.
"Thế nhưng khi còn sống người cũng không thể tùy ý tự mình tùy tiện sắp đặt hôn sự của người khác, huống chi…." Thần Hỉ tận tình khuyên bảo nói "Công tử, người thật sự nên bỏ xuống tất cả mọi thứ, vì nữa đời sau của mình mà suy nghĩ . Ngươi có thể dự đoán và thay đổi vận mệnh của người khác, tại sao không thể thử thay đổi tương lai của mình chứ? Huyền Cốc thiếu đi người cũng sẽ không sụp đổ, còn có Huyền gia, Huyền Nhật thiếu gia, Huyền Nguyệt thiếu gia, bằng không cũng có thể bảo tướng công của tiểu thư Linh Ngọc ở rể.”
"Đợi đến Hàng Châu rồi nói sau!" Hắn muốn dùng lục nhãn đi xác nhận tướng công kia của Linh Ngọc có đáng giá để nàng giao phó cả đời hay không? Lấy thân phận là huynh trưởng, cũng lấy thân phận là một vị hôn phu.
Đầu của nàng muốn nổ tung, Đường Tiêu Từ tỉnh ngủ vỗ trán thở dài, nhớ tới cái chuyện phát sinh tối hôm qua, dường như nàng nhìn thấy Kỳ Vân đến cứu nàng, là mơ sao?
"Nàng tỉnh?" Chợt vang lên giọng nói nhu hòa ấm áp làm nàng kinh hoảng.
"Không phải là mơ, là Kỳ đại ca!" Nàng nhảy nhót chạy xuống giường, kết quả chân mềm nhũn tự mình ngã về phía trước, nhưng nàng không để ý, vẫn cứ giương lên thủy mâu nhìn hắn, "Thật sự là ngươi đây không phải là mơ?"
"Uống thuốc này xong sẽ tỉnh rượu." Hắn vươn tay dắt nàng, nhìn bộ dạng vui mừng đáng yêu của nàng, lòng nguội lạnh của hắn chợt bị kích động.
"Được!" Dù cho nàng uống độc dược, nàng cũng bằng lòng.
"Đói bụng chưa?" Cố ý lảng tránh ánh mắt quý mến trắng trợn của nàng, Kỳ Vân quay xe lăn đi tới trước bàn.
"Ngươi cũng chưa có ăn cơm phải không?"
Kỳ Vân muốn mở miệng lại bị nàng ngắt lời.
"Chúng ta cùng nhau ăn." Đường Tiêu Từ nở nụ cười, sớm đã quên chuyện bị hắn bỏ lại, chỉ cần có thể nhìn đến hắn, nàng liền hài lòng, nàng không biết tại sao mình lại quan tâm đến một người nam nhân như vậy, chỉ cảm thấy trong đầu đều là hình ảnh của hắn.
Kỳ Vân không nói gì, chậm rãi nhai nuốt, khóe miệng chứa đựng nụ cười thản nhiên, mảy may không có phát giác trong ánh mắt của mình toát ra cưng chìu. Hắn cũng đã từng chiếu cố Linh Ngọc như vậy, mà ở trước khi sư đệ huyền xuất hiện, đó là trước đây bao lâu rồi, lâu đến nỗi hắn đã quên nên cùng người khác chung đụng như thế nào, cùng người nói gì, đã quên chính mình cũng là người???" Sao ngươi không ăn đồ ăn, thân thể ngươi không tốt phải ăn nhiều một chút. Mỗi ngày ta ở nhà ăn cơm đều có sư huynh nhìn chằm chằm, lúc có đại sư huynh còn thảm hơn, một mực bảo ta phải ăn nhiều một chút, thế nhưng bàn đầy thức ăn, lại toàn sơn hào hải vị chỉ nhìn liền ăn không vô, nhưng con người của ta lại không muốn lãng phí thức ăn. Đó là lí do mỗi ngày đều ăn giống như heo, cũng sớm bị nuôi thành heo mẹ rồi.
Khóe miệng Kỳ Vân hơi cong.
"Ngươi cười lên thật là đẹp mắt, ngươi nên thường cười, sẽ cảm thấy trẻ hơn." Đường Tiêu Từ nuốt ngấu nghiến, vừa ăn vừa gắp thức ăn cho hắn, "Ngươi có cảm thấy ta rất ồn ào hay không?"
Kỳ Vân che dấu biểu cảm trên mặt, lắc đầu một cái.
"Vậy là tốt rồi, ta đã nói với ngươi, ta ở Đường Môn có mười hai sư huynh sư tỷ, bọn họ đều thật là lợi hại, tất cả đều giỏi văn giỏi võ, chỉ có ta là đần nhất, cái gì cũng làm không được, vì vậy ta quyết định phải đi ra ngoài rèn luyện bản thân, không thể lệ thuộc vào người khác. Đáng tiếc bọn họ già dặn kinh nghiệm nên xem ta là đứa trẻ, một chút cũng không hiểu ta, chỉ có ngươi là tốt nhất, ta không cần phải giải thích nhiều liền biết trong lòng ta nghĩ gì."
"Bọn họ là quan tâm nàng." Ánh mắt nhu hòa của Kỳ vân nhìn nàng chăm chú.
"Dĩ nhiên ta biết, nhưng là ta muốn chứng minh năng lực của mình, bà nội cùng thúc thúc thẩm thẩm cũng sẽ không dong dài điều khiển ta thuận theo ở nhà muốn ta làm cái gì thì làm cái đó. Được rồi, nói cho ngươi nhiều như vậy, còn không biết người nhà của ngươi có những ai, bọn họ có quản ngươi nhiều như vậy không? Ta nghĩ, ngươi xuất sắc như vậy, lại tinh thông đoán mệnh, phụ mẫu của ngươi nhất định cũng cảm thấy vinh dự????"
"Ta không có người thân." Hắn nói xong vân đạm phong kinh, Đường Tiêu Từ nghe vào trong tai, ngực hơi bị xiết chặt.
"A, thật xin lỗi, ta không biết ngươi là cô nhi."
"Ta không phải là cô nhi, người thân của ta cũng còn sống trên thế giới này."
"Vậy sao ngươi nói ngươi không có người thân?" Hại nàng ngượng ngùng.
"Bởi vì ta đã là một người chết." Kỳ Vân hời hợt nói.
"Người chết? Ngươi rõ ràng đang sống tốt, A! Ta biết rồi, có phải là bọn họ không biết ngươi vẫn còn sống trên đời này? Ta chí ít còn có bà nội và thúc thúc thẩm thẩm cùng với các sư huynh tỷ yêu thương."
"Trên thực tế bọn họ cho là ta đã biến mất ở trên thế giới này."
"Tại sao?"
"Bọn họ là tự tay cầm dao găm cắm vào trái tim ta, lại đem ta đẩy xuống vực sâu." Hắn lạnh nhạt nói làm Đường Tiêu Từ hết sức kinh hãi, nàng mãnh liệt hít hơi.
"Bây giờ ngươi???" Trái tim nàng uốn éo xoắn thành một đoàn, ngực thật là đau, đau quá, hốc mắt ẩm ướt. Rốt cuộc hắn gặp chuyện gì?
"Ta còn sống sót."
Nhưng lòng của ngươi không phải là???
"Nếu như giống như nàng nghĩ, ta là yêu quái như vậy nàng còn muốn đi theo ta?" Kỳ Vân không lộ vẻ gì đưa mắt nhìn nàng, nhưng lại bất ngờ đã gặp nàng tràn đầy nước mắt, bộ ngực hắn cứng lại. "Tại sao? Tại sao nàng lại khóc? Ta cũng làm gì nàng mà." Hắn nhẹ nhàng giơ tay lên lướt nhẹ qua từng viên nước mắt nhỏ xuống ở khóe mắt của nàng.
"Ta không biết, ta chỉ cảm thấy thật là khó chịu, trái tim rất đau."
"Nàng?" Bốn mắt gặp gỡ, đôi mắt đen bị nước mắt rửa trôi qua óng ánh trong suốt giống như trân châu màu đen quý hiếm, đăt trên khuôn mặt trắng hồng mịn màng càng lộ vẻ óng ánh động lòng người, hé ra cái miệng nhỏ đỏ tươi đang dụ dỗ mê hoặc hắn, bàn tay không tự chủ từ từ dời xuống nâng lên cằm của nàng, hắn khó kìm lòng từ từ đến gần nàng, nhưng tiếng cọ sát của xe lăn cùng mặt đất kinh hãi làm cho ý thức của hắn quay trở về, hắn đang làm cái gì vậy?
"Nàng đừng khóc." Hắn buông nàng ra, đưa lên một cái khăn tay, quay xe lăn đi ra ngoài.
Bầu không khí lập tức rơi vào im lìm, Đường Tiêu Từ không biết nên nói cái gì, một khắc kia tim nàng đập bình bịch, suýt nữa cho là say chết ở trong ánh mắt ôn nhu của hắn, thậm chí cho rằng hắn sẽ hôn???? Mặt nóng lên, ai nha! Sao nàng có thể không biết xấu hổ như vậy.
"Ăn cơm đi, ăn xong cần phải lên đường." Quay xe lăn lại dặn dò khi hắn đã bình tĩnh.
"Đa tạ.” Không biết từ nơi này đi Trường An như thế nào?
"Theo quan đạo, ở trạm dịch có thể ngồi xe thẳng đến Trường An."
"Đa tạ???? A! Không đúng, tại sao ta nghĩ cái gì hắn cũng có thể đoán biết trước?" Ánh mắt trong suốt sáng lấp lánh của Đường Tiêu Từ nhìn về phía hắn thấy hắn đang ung dung nhìn mọi nơi.
"Ta chỉ là một người tiên đoán mệnh bình thường." Hắn quay đầu ra bên ngoài.
"Ta cũng đã quên ngươi là bán tiên." Khó trách hắn có thể trên thông thiên văn dưới rành địa lý, đợi một chút, không đúng nha! Vậy tại sao trong lòng nàng nghĩ gì hắn cũng biết? Tròng mắt của Đường Tiêu Từ linh động chuyển động mới lạ cùng hưng phấn, "Kỳ đại ca, đoán mệnh giống như ngươi cũng được xem như một khả năng đặc biệt sao?”
"Căn bản ta chỉ là biết một chút về bói quẻ và xem thiên tượng mà thôi." Chẳng biết tại sao hắn lại không muốn nàng biết khả năng đặc biệt này của hắn mà đem hắn đối xử như loài yêu quái.
"Kỳ đại ca, ngươi thực khiêm tốn." Đường Tiêu Từ xoay người đi đến trước mặt hắn, "Vậy ngươi có thể giúp ta tính xem khi nào ta đến Trường An hay không?"
"Khoảng mười ngày." Đối tượng là nàng nên hắn thận trọng dự đoán. Tin là đi quan đạo lại ngồi xe của hắn hẳn là nàng không đến nỗi lạc đường. "Không quấy rầy." Chuyển động xe lăn, Kỳ Vân đẩy cửa ra ngoài, "Nguy hiểm!" Đường Tiêu Từ lập tức kéo xe lăn của hắn về, tránh được ám khí ngoài phòng bay vụt tới, một đám hắc y nhân đứng ngoài phòng tùy lúc có thể hành động.
"Xú nha đầu, đừng cản trở chuyện tốt của chúng ta." Cầm đầu hắc y nhân rút dao ra.
"Các ngươi nhiều người như vậy bao vây tấn công một người, không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Ít nói nhảm, mau giao người cho chúng ta, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng.
"Các ngươi là đang cầu xin được người khác giúp đỡ sao?”
"Nếu ngươi không đồng ý, đừng trách chúng ta không lưu tình. Các huynh đệ, tiến lên."
"Khoan đã, các ngươi đừng tới đây." Đường Tiêu Từ lặng lẽ kín đáo đưa cho Kỳ Vân một viên dược màu đen, đè thấp giọng nói, "Mau nuốt vào." Từ lúc sau sự kiện lần trước nàng liền đem từng vị thuốc sắp xếp lại, phòng khi cần đến, quả nhiên lần này phát huy tác dụng rồi, nàng rất vui vẻ có thể giúp được việc.
"Sợ rồi sao?Mau giao hắn ra đây??? Ngươi, ngươi làm cái gì? Thật là ngứa." Mấy chục hắc y nhân vặn vẹo thân thể, có một số ngứa nên ngã xuống đất lăn lộn, có một số bay vào ao nước.
"Đây là phấn ngứa đặc chế của Đường Môn, tự ta phát minh." Vì mối nguy đã được giải trừ mà Đường Tiêu Từ nhẹ thở một hơi.
"Ngươi là người của Đường Môn? Chết tiệt!"
"Ngâm nước lạnh sẽ càng ngứa hơn, trở về tắm nước nóng sẽ không sao. Đi thông thả, không tiễn." Đường Tiêu Từ vẫy vẫy tay với những hắc y nhân thảm hại đang chạy trối chết kia. Kỳ Vân vẫn bình thản như không có chuyện gì xoay người trừng mắt nhìn, phản phất mọi thứ vừa mới phát sinh cùng hắn không có liên can, “Phiền toái của ngươi thật không ít, luôn có người muốn bắt ngươi, ngươi so với Giang Nam Liễu Hồng Uyển đương hồng danh kỹ Liễm Diễm vẫn còn nhiều hơn.”
"Phần lớn là người giang hồ nghe sai đồn bậy." Đem hắn so sánh với kỹ nữ, vậy mà nàng cũng nghĩ ra.
"Công tử, thuộc hạ tới chậm." Thần Hỉ cấp tốc chạy tới, ngay cả áo bên trong cũng chưa có buộc xong, chỉ có khoác lên ngoại bào liền chạy tới.
"Đợi một chút, đừng qua đây." Căn bản Đường Tiêu Từ không kịp ngăn lại. "Ít nhất độc dược ở nơi này phải một lúc sau mới tiêu tan, ta cũng không có nhiều giải dược như vậy???"
"Thật là ngứa, đây là có chuyện gì xảy ra?"
Nàng thấy bọn họ gãi trên gãi dưới vô cùng thê thảm, tựa như tượng phật to con màu đen nhảy đông nhảy tây.
Nghĩ tới, Đường Tiêu Từ phì cười ra tiếng.
"Thật là giống." Nụ cười rất nhỏ của Kỳ Vân nhẹ nhàng làm động tới bắp thịt hai bên gò má.
Thần Hỉ nhìn thấy như vậy tròng mắt gần như lồi ra, mà dường như chủ tử không có phát giác.
Hắn ngây người như phỗng quên cả ngứa, công tử lại có thể nở nụ cười! Có phải mặt trời mọc từ hướng Tây hay không?
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Rắc két, sáng sớm nghe tiếng xe lăn chuyển động làm cho da đầu người ta cảm thấy vô cùng tê dại.
"Chào buổi sáng! Công tử, sao sớm như vậy người đã thức dậy?" Thiếu chút nữa Thần Hỉ ngã xuống giường, bởi vì cái chuyện tối ngày hôm qua, hắn không dám rời khỏi công tử nữa bước, ở ngoài phòng công tử mà ngủ một giấc, một đêm trằn trọc khó ngủ.
"Đường cô nương cũng sớm như ngươi." Hàm dưới của Kỳ Vân hướng ra cửa một chút.
"Làm sao ngươi biết là ta? Chào buổi sáng!" Nàng còn chưa có gõ cửa a, thủ vệ ngoài cửa đã thay nàng đẩy cửa ra. "Tối hôm qua mọi người ngủ có thoải mái không?" Vẻ mặt của nàng cười khanh khách thật sự làm cho không người nào có thể nổi giận được với nàng, cho dù đáy mắt nàng tràn đầy bỡn cợt cùng trêu tức.
Bắp thịt ở đôi gò má của Thần Hỉ co rút lại "Rất tốt! Đa tạ Đường cô nương quan tâm." Toàn thân ngứa đến đỏ lên, gãi đến đau nhức, ngâm nước đến sưng phù, bỏ đi một lớp da.
"Các ngươi cũng đừng khách khí." Đường Tiêu Từ nhớ tới tối hôm qua vẫn nhịn cười nói "Sau này các vị đại ca nếu có cần chổ của ta còn có những cái khác??????"
"Không cần, Đường cô nương cứ giữ lại tự mình hưởng thụ đi, thuộc hạ về phòng trước." Thần Hỉ hầu hạ công tử rửa mặt xong, liền chạy trối chết.
Rốt cuộc Đường Tiêu Từ nhịn không được cười to.
Những người khác ở ngoài cửa thấy thế, cũng vội vàng rời đi.
"Đùa giỡn với thuộc hạ của ngươi thật vui." Đường Tiêu Từ quay đầu trở lại, "Các ngươi dự định khi nào lên đường đi Hàng Châu?"
"Ta có thể đi cùng với các ngươi hay không." Nhìn khuôn mặt sáng sủa tỏa sáng của nàng nói "Đường cô nương một mình đi theo mấy người đại nam nhân chúng ta rất bất tiện."
"Đừng gọi ta cô nương, gọi ta Tiêu Từ." Hắn làm sao mà biết nàng tính đi theo đám bọn hắn? Đôi mắt đen của hắn bình tĩnh không có sóng nhìn không ra một tia cảm xúc nào "Ta có thể làm bảo tiêu của ngươi."
"Sư phụ huynh tỷ đồng môn của nàng đang tìm nàng." Mấy ngày nay tin tức truyền đến, thành Trường An sắp bị Độc Lang Quân hủy đi.
"Không sao, chỉ cần dùng bồ câu đưa tin nói cho bọn họ biết một tiếng là được rồi."
Lớn như vậy lần đầu tiên đi xa nhà, nàng không muốn nhanh như vậy trở về Đường Môn, nàng cũng không phải là con nít ba tuổi cần người nhìn chằm chằm, với lại thoạt nhìn bọn họ cũng không giống kẻ xấu, quan trọng hơn là có trời mới biết lúc nào thì lại có kẻ xấu đến bắt Kỳ Vân.
"Ta van ngươi đấy! Ta có thể đi theo các ngươi hay không, ta bảo đảm không sinh sự, không làm ầm ĩ không làm khó, không cho theo ta liền bỏ thuốc độc hại ngươi."
"Giang hồ không phải là đơn thuần như nàng nghĩ." Lòng người hiểm ác.
"Đương nhiên ta biết, các sư huynh sư tỷ của ta mỗi tháng đều sẽ đi ra ngoài tiếp xúc cảnh đời nung đúc rèn luyện, bà nội nói thân là người của Đường Môn cần phải tu hành, giống ta lúc sư tỷ mười ba tuổi đã được phái đi ra lang bạc giang hồ còn tự mình xông xáo xưng hào là Mĩ La Sát, chỉ có ta đã qua cập kê, vẫn bị nhốt ở trong Đường Môn không cho phép ta bước đi ra nửa bước.”
"Hiếm khi có được đại điển kế tục chưởng môn phái Thiếu Lâm, ta cầu xin bà nội cầu xin thật lâu, còn có đại sư huynh chịu trách nhiệm bảo vệ, ta mới có cơ hội rời khỏi Đường Môn." Không muốn nhanh như vậy liên lạc cùng các sư huynh sư tỷ, để tránh lập tức bị đuổi về Đường Môn, nàng sợ đến lúc đó ngộ nhỡ bị đưa trở về, sau này ngay cả đại môn của Đường gia cũng không có cách nào ra được.
"Nàng muốn đi." Nếu như hắn là Độc Lang Quân, hắn cũng sẽ tình nguyện đem nàng nhốt ở trong nhà để tránh cho nàng lạc đường.
"Kỳ đại ca, ta biết ngươi là người tốt nhất." Thình lình nàng đột nhiên nắm lên cánh tay của hắn.
Nếu như không phải là biết nàng đơn thuần giống như một tấm giấy trắng, cử chỉ mập mờ như vậy dáng vẻ lại không giống như tiểu thư khuê các, không làm cho người ta hiểu lầm mới là lạ.
"Kỳ đại ca, võ công của ta không tồi, còn là cao thủ dùng độc của Đường Môn, bên cạnh ngươi cần bảo tiêu giống như ta vậy, nếu như gặp phải người sử dụng độc, có ta ở đây, ta có thể chăm sóc ngươi."
Suýt chút nữa Kỳ Vân cười ra tiếng. Nàng thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng, một người độc dược giải dược cất ở đâu cũng không phân rõ, ngay cả hạ độc có chừng có mực cũng đắn đo suy nghĩ, còn ảnh hưởng đến người vô tội bên cạnh, như vậy mà xưng cao thủ?
Nàng lại thay bộ dáng điềm đạm đáng yêu, lôi kéo tay của hắn, "Có được hay không? Chờ lộ trình của các ngươi kết thúc ta sẽ ngoan ngoãn về nhà."
Trái tim hắn lại lần nữa bị chấn động, nhìn vào ánh mắt linh động dồn dập sóng nước nổi lên của nàng , hắn cảm thấy thanh âm cự tuyệt mắt kẹt ở cổ họng làm sao cũng không phát ra tiếng.
"Gật đầu một cái coi như ngươi đáp ứng rồi."
Kỳ Vân không tự chủ gật đầu một cái, mới ý thức tới tinh thần của hắn cùng lý trí lại không tự chủ được bị nàng dẫn dắt.
"Thật tốt quá!" Đường Tiêu Từ nhảy nhót khua tay múa chân, không kìm lòng được hôn xuống hai gò má của hắn, giật mình thấy hành động to gan đó, thoáng chốc vẻ mặt hiện lên từng rặng mây đỏ, "Ta??? Ta đi rửa mặt một chút." Nàng xấu hổ chạy đi khỏi phòng, để lại vẻ mặt kinh ngạc của Kỳ Vân.
Hắn bị hôn! Vuốt lên chỗ cánh môi mềm mại ấm áp còn lưu lại của nàng, lần đầu tiên hắn nghe được nhịp tim của mình đập.
Nhưng, hắn vẫn không thể mang nàng cùng đi, đây là vì tốt cho nàng, một ngày nào đó nàng sẽ biết, sau khi nghĩ như vậy, không hiểu sao tim của hắn giống như bị thủng một lỗ lớn.
Mấy ngày liên tiếp gấp rút lên đường, không lâu sau mặt trời chiều ngã về tây, một nhóm bọn họ đã đến được trấn trên, mà Đường Tiêu Từ đã ở trên xe ngựa mệt rã rời ngã xuống, "Công tử, tới khách điếm rồi."
Kỳ Vân gật đầu, nhìn châm chú vào bộ dạng ngủ say sưa của Đường Tiêu Từ.
Nàng vốn là trẻ mồ côi cùng Đường Môn không có một chút quan hệ huyết thống, là phu phụ Đường Thị bên người Đường Thái Quân do cứu bà nên chẳng may bỏ mạng, sắp chết giao cho Đường Thái Quân, Đường Thái Quân thấy tiểu nữ oa đáng yêu liền thu làm đệ tử nhập thất, nếu không y theo quy tắc của Đường Môn võ nghệ chỉ truyền lại huyết thống không truyền ra ngoài, nàng làm sao có tư cách vào Đường Môn.
"Hiện tại là giờ gì rồi?" Đường Tiêu Từ lật người, xoa xoa mắt lim dim buồn ngủ, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen, nàng đánh ngáp một cái lại nhắm mắt lại.
"Nàng tiếp tục ngủ đi, đến nơi thì ta sẽ gọi nàng." Dường như nàng không có một chút ý thức đến mối nguy hiểm vẫn vô tư tinh khiết giống như tờ giấy trắng, thảo nào Độc Lang Quân lại chung tình với nàng.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Đến lúc chia tay rồi, cách một ngày, không rõ ngày, Kỳ Vân im hơi lặng tiếng đi tới trước giường.
"Kỳ đại ca, là ngươi à!" Bị làm tỉnh giấc Đường Tiêu Từ nặng nề chống lên mí mắt, bộ dáng lại giống như là mèo nhỏ mới vừa tỉnh ngủ. " Vừa rồi ta nằm mộng, mơ thấy những kẻ xấu kia đuổi theo ngươi, muốn mạng của ngươi."
"Những người đó sẽ không xuất hiện nữa."
"Thật tốt quá, vậy nơi này là nơi nào? Tại sao ta ở đây?
"Phú Dương trấn."
Thần sắc của nàng hoảng hốt lẩm bẩm tự nói, "Phú?? Cái gì?" Nàng hoang mang ngồi bật dậy.
"Chúng ta chỉ có thể đưa nàng đến Phú Dương trấn thôi thành trấn cách Trường An gần nhất." Kỳ Vân quay xe lăn đi ra ngoài.
"Chờ một chút, ngươi đừng đi, không phải là ngươi đồng ý??" Hoảng hốt nhảy xuống giường, cảm giác choáng váng kéo tới, nàng ngồi xếp bằng ở trên giường.
Kỳ Vân hời hợt hữu lễ nói" Từ gian khách điếm nơi này quẹo trái ở tiệm thuốc thứ hai chính là phân đà của Đường Môn, ta đã mời người thông báo cho các sư huynh nàng đến đây, tin là rất nhanh nàng liền cùng bọn họ gặp lại."
"Đừng bỏ lại ta???" Ngay cả giày cũng không kịp mang vào, nàng mang theo giày lao ra cửa, chạy lung tung giống như con ruồi không có đầu, đi đến ngã tư đườngnhìn người đến người đi, nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, ngoài cửa đã không thấy bóng dáng của Kỳ Vân nữa, nàng bắt lấy người liền hỏi, nhưng không ai thấy Kỳ Vân ngồi xe lăn, sáng sớm chỉ có tiếng kêu của chim tước líu ríu ở ngọn cây.
Trong lòng nàng gió thổi hoang mang, thổi qua một tia buồn bã.
"Kỳ Vân!" Hắn lại bỏ lại nàng!
Chợt giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, Đường Tiêu Từ thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là nằm mộng.
Hắn đã đáp ứng nàng, nàng tin tưởng hắn. Ôm niềm tin này, Đường Tiêu Từ ôm cái gối lần nữa chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm, gà gáy sáng, mặt trời mới mọc ở phía đông.
Đường Tiêu Từ đẩy cửa phòng ra, duỗi lưng mệt mỏi một cái, bỗng nhiên nghĩ đến, không biết Kỳ đại ca ở gian phòng nào?
Vừa khéo, một tiểu nhị bưng nước trà đi qua trước mặt nàng, nàng lập tức kéo hắn lại hỏi thăm.
"Xin hỏi bọn người đi cùng ta tối hôm qua ở đâu? Bọn họ ở phòng nào?"
"Bọn họ à! Thì ở bên cạnh phòng cô nương." Tiểu nhị đưa nàng đi "Ở bên cạnh nàng sao nàng lại không biết?" Mắt kỳ lạ "Chỉ có điều, sáng sớm bọn họ đã đi rồi, cũng thay cô nương thanh toán xong tiền phòng."
"Đi rồi? Vậy ngươi có biết bọn họ đi thế nào hay không?" Chuyện tối ngày hôm qua không phải là mộng, nàng thật sự bị bỏ lại rồi.
"Điều này tiểu nhân không rõ lắm, cô nương có thể đi hỏi chưởng quầy một chút.”
"Oh!" Đường Tiêu Từ buông hắn ra, tính đi tìm chưởng quầy, chợt chân dừng lại, "Chờ một chút, chưởng quầy của ngươi ở đâu?"
"Tiền thính." Tiểu nhị có chút bực mình.
"Ta biết, chẳng qua là đi như thế nào?" Đường Tiêu Từ ngượng ngùng hỏi.
"Theo hành lang này thẳng đi liền đến tiền thính.”
"Được! Đa tạ."
Tiểu nhị dìm thấp giọng, "Quái nhân." Liền biến mất ở phía sau vườn hoa củng môn.
"Ngươi làm rất tốt." Thần Hỉ đem một thỏi bạc đặt ở trên tay tiểu nhị, Kì Vân ẩn thân ở một góc khuất quan sát nhất cử nhất động của nàng.
"Tạ ơn công tử." Tùy tiện nói láo còn kiếm được tiền, chuyện tốt này là lần đầu tiên hắn gặp phải.
"Ngươi có thể đi làm việc của ngươi rồi." Thần Hỉ bực mình vẩy tay ra hiệu cho tiểu nhị lui, quay lại nhìn mặt không lộ vui buồn của Kỳ Vân, "Công tử làm như vậy tốt không?"
"Đây là vì tốt cho nàng." Ánh mắt sâu thẳm của Kỳ Vân trở nên âm u nặng trĩu. Trên giang hồ người muốn giết hắn nhiều như cá diếc qua sông, không muốn liên lụy nàng không thể làm gì khác hơn là cùng nàng giữ khoảng cách.
Đường Tiêu Từ dựa theo chỉ thị của tiểu nhị đi.
Cái bụng của nàng đã bắt đầu ùng ục ùng ục kêu lên.
Mặt trời đã lên cao ba sào.
"Cô nương, sao nàng vẫn còn ở đây?" Tiểu nhị đang cầm bữa trưa đưa vào phòng trọ lần nữa đi qua hành lang, kinh ngạc nhìn thấy Đường Tiêu Từ quanh quẩn một chổ ở hành lang.
Nàng chỉ có thể cười gượng, "Ta??? Dường như ta lạc đường rồi."
Nghe vậy, thiếu chút nữa tiểu nhị ngất xỉu.
"Như vậy đi, đúng lúc ta muốn đi tiền thính, cô nương đi theo ta!"
"Trước tiên ngươi có thể dẫn ta đi nhà xí được không, ta không nhịn được nữa rồi." Đường Tiêu Từ lúng túng ngập ngừng.
Mắt của tiểu nhị khẽ đảo, tình nguyện ngất đi.
Rốt cuộc đợi đến khi Đường Tiêu Từ rời khỏi khách điếm thì trời đã quá trưa.
Nàng lại lần nữa lạc đường.
Người không có đồng nào Đường Tiêu Từ đi ở trên đường phố ồn ào náo nhiệt, lòng hiếu kỳ làm cho nàng quên mất bản thân lạc đường, chỉ lo trợn to mắt nhìn người làm xiếc cùng người bán hàng rong dọc theo đường đi.
"Công tử, ngươi xem, là Đường cô nương." Thần Hỉ từ lầu hai Nhã Các nhìn xuống.
Kỳ Vân cũng không ngẩng lên, nhay kĩ nuốt chậm.
"Công tử, không phải là nàng nên ở khách điếm chờ người của Đường môn tới đón nàng sao?"
Kỳ Vân tao nhã phẩm trà.
"Không phải là nàng lại lạc đường đó chứ?"
Kỳ Vân lấy ra khăn tay màu trắng lau nhẹ môi.
"Nàng ngồi xổm trước quán bánh bao, xem hình như là rất đói bụng." Còn chảy nước miếng.
Kỳ Vân bỏ khăn lụa xuống, tùy tùng lập tức dâng lên một cái khăn trắng mới.
"Công tử, có muốn đi giúp nàng một chút hay không?" Hai hàng lông mày của Thần Hỉ nẩy lên rồi khép lại.
"Nàng sẽ không có việc gì." Kỳ Vân như thế mở miệng, tiếp tục di chuyển nâng chiếc đũa, phản phất trời sập xuống đối với hắn cũng không có liên quan.
"Đúng thật, ông chủ quán bánh bao đưa cho nàng cái bánh bao , nàng đang ăn ngấu nghiến." Thần Hỉ khâm phục thần cơ diệu toán của chủ tử. "Nàng ăn xong rồi nhưng sắc mặt nàng trắng bệch, dường như bị nghẹn rồi.”
Chợt một đạo bạch quang thoáng qua, trong tay nàng xuất hiện bầu nước.
Mặc kệ nước này từ nơi nào bay tới, Đường Tiêu Từ lập tức uống, cũng không sợ trong nước có độc.
"Công tử, nước trên bàn của chúng ta không thấy nữa." Xem đi rõ ràng quan tâm lại cố tình làm ra vẻ như không có việc gì, tâm tư của công tử có lúc thật đúng là làm cho người ta khó mà lý giải.
"Gọi tiểu nhị trở lại."
"Công tử, nàng đã tới." Cách song cửa sổ khắc hoa chạm rồng, nàng ghé vào trên cửa sổ, bụng đói cồn cào, nhìn người trong khách điếm dùng cơm.
"Cô nương, đi một mình sao?" Mấy tên côn đồ vây quanh nàng, càn rỡ vô lễ quan sát ánh mắt của nàng.
"Công tử, nàng gặp nguy hiểm." Thần Hỉ dò xét nhìn trộm sắc mặt của Kỳ Vân.
Tay của Kỳ Vân chấn động xoay mình, nước trong ly trà tràn ra.
"Có cần chúng ta đi đến hỗ trợ không?"
"Chính nàng có thể ứng phó." Chết tiệt! Tại sao nàng dễ dàng tin người khác như vậy?
"Nàng đi cùng bọn họ rồi, công tử." Dường như hắn nghe được công tử khẽ nguyền rủa. "Bọn họ vào quán rượu đối diện."
Cái cốc trong tay Kỳ Vân bị bóp vỡ.
Ngươi, "Ách! Đến uống một chén nữa.”Đường Tiêu Từ say khướt cười hì hì, cố gắng tập trung lực chú ý, nhìn nam nhân trước mắt "Ngươi rất giống người trong lòng của ta???? Ách! Hu, ta thích hắn, thế nhưng hắn không thích ta." Nói xong, nước mắt của nàng giống như trân châu đứt dây rơi xuống, "Tại sao? Ta thừa nhận ta rất mơ hồ, chuyện gì cũng làm không tốt, chỉ biết mang đến phiền toái linh tinh cho người khác, thế nhưng ta thật sự thích hắn, cuộc đời của ta đây chưa từng thích một người như vậy, tại sao hắn lại bỏ rơi ta?"
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"Nàng ngủ đi." Kỳ Vân than thở, đỡ nàng nằm xuống thoải mái, nhìn những côn đồ kia có ý đồ bất chính chuốc say nàng thì tất cả lý trí tĩnh táo của hắn toàn bộ bay lên chín tầng mây, lần đầu tiên hắn có xúc động muốn giết người.
"Ngươi đừng đi, Kỳ đại ca, ta muốn đi gặp phụ mẫu ngươi cầu hôn, ta muốn lấy ngươi???" Lẩm bẩm nói mớ, men say cùng buồn ngủ làm cho nàng từ từ đóng lại mắt.
Nha đầu ngớ ngẩn này! Kỳ Vân không biết bây giờ nên làm sao mới tốt.
Thần Hỉ đẩy cửa vào, "Công tử, nàng ngủ? Những tên lưu manh háo sắc kia thuộc hạ đã giao cho quan phủ xử lí rồi."
Kỳ Vân gật đầu, "Thần Hỉ, ta hỏi ngươi, ta có nên buông tay hay không?" Di ngôn hôn ước của Huyền Cốc Lão Nhân giao phó vẫn tồn tại, nhưng tân nương đã yêu nam nhân khác, ta nên làm như thế nào?
"Công tử, theo như lời xác định của tiểu thư Linh Ngọc, ngươi là người, nên có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình."
"Có đúng không?" Nhưng, một người không có trái tim như hắn không biết nên yêu như thế nào.
"Thái sư phụ đã qua đời, cho dù người làm trái với cam kết cũng không còn quan trọng, dù sao hắn cũng sẽ không biết, hơn nữa chuyến đi này không phải là chúng ta muốn đi xác nhận tướng công của tiểu thư Linh Ngọc sao?” Thái sư phụ đã chết vẫn còn không quên hãm hại người, công tử người chính là quá nghiêm túc và trung thành.
"Cả đời này sư phụ là người duy nhất đối tốt với ta." Vì vậy hắn càng không thể vong ân phụ nghĩa.
"Thế nhưng khi còn sống người cũng không thể tùy ý tự mình tùy tiện sắp đặt hôn sự của người khác, huống chi…." Thần Hỉ tận tình khuyên bảo nói "Công tử, người thật sự nên bỏ xuống tất cả mọi thứ, vì nữa đời sau của mình mà suy nghĩ . Ngươi có thể dự đoán và thay đổi vận mệnh của người khác, tại sao không thể thử thay đổi tương lai của mình chứ? Huyền Cốc thiếu đi người cũng sẽ không sụp đổ, còn có Huyền gia, Huyền Nhật thiếu gia, Huyền Nguyệt thiếu gia, bằng không cũng có thể bảo tướng công của tiểu thư Linh Ngọc ở rể.”
"Đợi đến Hàng Châu rồi nói sau!" Hắn muốn dùng lục nhãn đi xác nhận tướng công kia của Linh Ngọc có đáng giá để nàng giao phó cả đời hay không? Lấy thân phận là huynh trưởng, cũng lấy thân phận là một vị hôn phu.
Đầu của nàng muốn nổ tung, Đường Tiêu Từ tỉnh ngủ vỗ trán thở dài, nhớ tới cái chuyện phát sinh tối hôm qua, dường như nàng nhìn thấy Kỳ Vân đến cứu nàng, là mơ sao?
"Nàng tỉnh?" Chợt vang lên giọng nói nhu hòa ấm áp làm nàng kinh hoảng.
"Không phải là mơ, là Kỳ đại ca!" Nàng nhảy nhót chạy xuống giường, kết quả chân mềm nhũn tự mình ngã về phía trước, nhưng nàng không để ý, vẫn cứ giương lên thủy mâu nhìn hắn, "Thật sự là ngươi đây không phải là mơ?"
"Uống thuốc này xong sẽ tỉnh rượu." Hắn vươn tay dắt nàng, nhìn bộ dạng vui mừng đáng yêu của nàng, lòng nguội lạnh của hắn chợt bị kích động.
"Được!" Dù cho nàng uống độc dược, nàng cũng bằng lòng.
"Đói bụng chưa?" Cố ý lảng tránh ánh mắt quý mến trắng trợn của nàng, Kỳ Vân quay xe lăn đi tới trước bàn.
"Ngươi cũng chưa có ăn cơm phải không?"
Kỳ Vân muốn mở miệng lại bị nàng ngắt lời.
"Chúng ta cùng nhau ăn." Đường Tiêu Từ nở nụ cười, sớm đã quên chuyện bị hắn bỏ lại, chỉ cần có thể nhìn đến hắn, nàng liền hài lòng, nàng không biết tại sao mình lại quan tâm đến một người nam nhân như vậy, chỉ cảm thấy trong đầu đều là hình ảnh của hắn.
Kỳ Vân không nói gì, chậm rãi nhai nuốt, khóe miệng chứa đựng nụ cười thản nhiên, mảy may không có phát giác trong ánh mắt của mình toát ra cưng chìu. Hắn cũng đã từng chiếu cố Linh Ngọc như vậy, mà ở trước khi sư đệ huyền xuất hiện, đó là trước đây bao lâu rồi, lâu đến nỗi hắn đã quên nên cùng người khác chung đụng như thế nào, cùng người nói gì, đã quên chính mình cũng là người???" Sao ngươi không ăn đồ ăn, thân thể ngươi không tốt phải ăn nhiều một chút. Mỗi ngày ta ở nhà ăn cơm đều có sư huynh nhìn chằm chằm, lúc có đại sư huynh còn thảm hơn, một mực bảo ta phải ăn nhiều một chút, thế nhưng bàn đầy thức ăn, lại toàn sơn hào hải vị chỉ nhìn liền ăn không vô, nhưng con người của ta lại không muốn lãng phí thức ăn. Đó là lí do mỗi ngày đều ăn giống như heo, cũng sớm bị nuôi thành heo mẹ rồi.
Khóe miệng Kỳ Vân hơi cong.
"Ngươi cười lên thật là đẹp mắt, ngươi nên thường cười, sẽ cảm thấy trẻ hơn." Đường Tiêu Từ nuốt ngấu nghiến, vừa ăn vừa gắp thức ăn cho hắn, "Ngươi có cảm thấy ta rất ồn ào hay không?"
Kỳ Vân che dấu biểu cảm trên mặt, lắc đầu một cái.
"Vậy là tốt rồi, ta đã nói với ngươi, ta ở Đường Môn có mười hai sư huynh sư tỷ, bọn họ đều thật là lợi hại, tất cả đều giỏi văn giỏi võ, chỉ có ta là đần nhất, cái gì cũng làm không được, vì vậy ta quyết định phải đi ra ngoài rèn luyện bản thân, không thể lệ thuộc vào người khác. Đáng tiếc bọn họ già dặn kinh nghiệm nên xem ta là đứa trẻ, một chút cũng không hiểu ta, chỉ có ngươi là tốt nhất, ta không cần phải giải thích nhiều liền biết trong lòng ta nghĩ gì."
"Bọn họ là quan tâm nàng." Ánh mắt nhu hòa của Kỳ vân nhìn nàng chăm chú.
"Dĩ nhiên ta biết, nhưng là ta muốn chứng minh năng lực của mình, bà nội cùng thúc thúc thẩm thẩm cũng sẽ không dong dài điều khiển ta thuận theo ở nhà muốn ta làm cái gì thì làm cái đó. Được rồi, nói cho ngươi nhiều như vậy, còn không biết người nhà của ngươi có những ai, bọn họ có quản ngươi nhiều như vậy không? Ta nghĩ, ngươi xuất sắc như vậy, lại tinh thông đoán mệnh, phụ mẫu của ngươi nhất định cũng cảm thấy vinh dự????"
"Ta không có người thân." Hắn nói xong vân đạm phong kinh, Đường Tiêu Từ nghe vào trong tai, ngực hơi bị xiết chặt.
"A, thật xin lỗi, ta không biết ngươi là cô nhi."
"Ta không phải là cô nhi, người thân của ta cũng còn sống trên thế giới này."
"Vậy sao ngươi nói ngươi không có người thân?" Hại nàng ngượng ngùng.
"Bởi vì ta đã là một người chết." Kỳ Vân hời hợt nói.
"Người chết? Ngươi rõ ràng đang sống tốt, A! Ta biết rồi, có phải là bọn họ không biết ngươi vẫn còn sống trên đời này? Ta chí ít còn có bà nội và thúc thúc thẩm thẩm cùng với các sư huynh tỷ yêu thương."
"Trên thực tế bọn họ cho là ta đã biến mất ở trên thế giới này."
"Tại sao?"
"Bọn họ là tự tay cầm dao găm cắm vào trái tim ta, lại đem ta đẩy xuống vực sâu." Hắn lạnh nhạt nói làm Đường Tiêu Từ hết sức kinh hãi, nàng mãnh liệt hít hơi.
"Bây giờ ngươi???" Trái tim nàng uốn éo xoắn thành một đoàn, ngực thật là đau, đau quá, hốc mắt ẩm ướt. Rốt cuộc hắn gặp chuyện gì?
"Ta còn sống sót."
Nhưng lòng của ngươi không phải là???
"Nếu như giống như nàng nghĩ, ta là yêu quái như vậy nàng còn muốn đi theo ta?" Kỳ Vân không lộ vẻ gì đưa mắt nhìn nàng, nhưng lại bất ngờ đã gặp nàng tràn đầy nước mắt, bộ ngực hắn cứng lại. "Tại sao? Tại sao nàng lại khóc? Ta cũng làm gì nàng mà." Hắn nhẹ nhàng giơ tay lên lướt nhẹ qua từng viên nước mắt nhỏ xuống ở khóe mắt của nàng.
"Ta không biết, ta chỉ cảm thấy thật là khó chịu, trái tim rất đau."
"Nàng?" Bốn mắt gặp gỡ, đôi mắt đen bị nước mắt rửa trôi qua óng ánh trong suốt giống như trân châu màu đen quý hiếm, đăt trên khuôn mặt trắng hồng mịn màng càng lộ vẻ óng ánh động lòng người, hé ra cái miệng nhỏ đỏ tươi đang dụ dỗ mê hoặc hắn, bàn tay không tự chủ từ từ dời xuống nâng lên cằm của nàng, hắn khó kìm lòng từ từ đến gần nàng, nhưng tiếng cọ sát của xe lăn cùng mặt đất kinh hãi làm cho ý thức của hắn quay trở về, hắn đang làm cái gì vậy?
"Nàng đừng khóc." Hắn buông nàng ra, đưa lên một cái khăn tay, quay xe lăn đi ra ngoài.
Bầu không khí lập tức rơi vào im lìm, Đường Tiêu Từ không biết nên nói cái gì, một khắc kia tim nàng đập bình bịch, suýt nữa cho là say chết ở trong ánh mắt ôn nhu của hắn, thậm chí cho rằng hắn sẽ hôn???? Mặt nóng lên, ai nha! Sao nàng có thể không biết xấu hổ như vậy.
"Ăn cơm đi, ăn xong cần phải lên đường." Quay xe lăn lại dặn dò khi hắn đã bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.