Chương 9
Lăng Trúc
29/01/2016
"Kỳ đại ca, sao ngươi tìm được cái sơn động thiên nhiên này?" Một khối nham thạch lõm vào vách đá, tựa như gian phòng rộng rãi, mát mẽ thoáng gió, ánh sáng dồi dào, xung quanh lại có bài trí một bàn bốn ghế, đủ để nhìn ra nơi này có người ở qua.
Dưới sự tác động của nụ hôn, hai gò má của Đường Tiêu Từ nóng lên, bầu không khí bỗng chốc trở nên mập mờ, nàng cố gắng phá vỡ tắc nghẽn buồn bực. "Chủ nhân của nơi này sẽ không để ý chúng ta tự tiện xông vào sao?"
"Hắn nói sẽ không!" Hắn không thích bị đám đông buộc phải nghe và nhìn thấy một số suy nghĩ cùng ý niệm xấu, vì vậy tìm chỗ này dừng chân.
"Làm sao ngươi biết?"
"Chủ nhân của nơi này nói."
Thoáng chốc Đường Tiêu Từ bừng tỉnh hiểu ra, nhẹ nhàng phun ra lời nói "Được lắm! Huynh cố tình bắt nạt ta."
"Trời đất chứng dám, ta nào có." Hắn ôm nàng ngồi vào trên một giường đá, hòa nhã chăm sóc không phải là một bộ dáng quen thuộc với nàng. "Chớ lộn xộn, vết thương của nàng ít nhất còn phải ba ngày mới có thể tốt."
"Huynh?? Tại sao đột nhiên huynh lại tốt với ta như vậy?" Nàng cảm thấy là lạ.
"Ta yêu nàng!" Tình cảm nồng nàn của hắn làm nàng cảm động.
Đường Tiêu Từ kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn mở ra bộ dạng kia rất mê người, lại lần nữa hắn chiếm lấy môi của nàng. Là nàng làm cho người không có linh hồn, không có trái tim như hắn lần nữa nhảy lên. Là nàng làm cho hắn nhận thức được nhân gian cũng có yêu, dù cho trên bích lạc hay dưới hoàng tuyền, hắn cũng muốn thay nàng cải mệnh, hắn sẽ không để cho nàng để dàng rời đi bên người hắn.
Kỳ Vân có thể thay đổi số mạng, mà Quái Y Vô Thường có thể cứu mạng, Không Chê mở ra cửa địa ngục, Thị Hồn tay cầm vận mệnh của giang sơn, bốn người bọn họ chính là huyền cốc tứ thánh, tứ thánh hợp nhất thiên hạ vô dịch.
"Công tử." Thần Hỉ "không thức thời" âm thanh từ ngoài động truyền đến.
Kỳ Vân không thể không rời đi môi của nàng, nhìn chăm chú vào ánh mắt sương mù cùng đôi má lún đồng tiền yêu kiều của nàng, một đạo nhiệt len lỏi tới bụng dưới, hắn hít sâu nhiều lần mới thở bình thường lại.
Hắn ở bên trong động cất giọng đối thoại cùng Thần Hỉ. "Chuyện đã làm xong?"
"Dạ! Phá hủy năm mươi phân đà và xử lý trên hai trăm cứ điểm của Hiệp Nghĩa Sơn Trang, thiêu hủy khoảng mười nghìn cây nha phiến, không người nào thương vong, nhưng tiếc là để cho cha con của Triệu Vũ Thường chạy thoát rồi." Nha phiến lại có tên là cây anh túc, trong sách y học có ghi rõ ràng.
"Còn gì nữa không?"
"Ngạo Long Bảo cũng nhúng một chân."
"Ngạo Long Bảo phải không?" Ánh mắt của Kỳ Vân trở nên âm trầm.
Rõ ràng là Đường Tiêu Từ cảm nhận được hạ thân của hắn khẽ run, chỉ có điều không biểu hiện ra trên mặt.
"Đúng vậy, thuộc hạ đã phái người đi xử lý rồi."
"Tốt lắm, không có chuyện của ngươi."
"Công tử, ngươi tìm được Đường cô nương rồi sao? Nàng mơ hồ như vậy, chẳng lẽ lại lạc đường? Trở lại Hiệp Nghĩa Sơn Trang nghe Triệu Vũ Thường nói đến một trận cuồng phong sau đó liền mất đi bóng dáng của nàng, có thể là nàng lành ít dữ nhiều hay không?"
"Ta ở đây." Đường Tiêu Từ đang muốn lên tiếng, đột nhiên có một bàn tay che miệng của nàng lại.
"Thần Hỉ, chuyện của nàng ta sẽ phụ trách, chuyện của Hiệp Nghĩa Sơn Trang giao cho ngươi giải quyết, còn có đem hành lý của chúng ta mang tới."
"Dạ, công tử, một khắc sau ta sẽ trở lại."
Kỳ Vân gật đầu, "Đi đi."
"Dạ! Thần Hỉ chắp tay vái chào, hắn ở ngoài động nhạy cảm phát hiện chủ tử dị thường, thức thời thối lui.
"Sao huynh để cho hắn đi rồi?" Kéo bàn tay của hắn ra, Đường Tiêu Từ ngẩng mặt lên nghi hoặc.
"Không được nghĩ tới nam nhân khác." Cho dù là Thần Hỉ cũng không được.
"Thế nhưng huynh không nói cho hắn, hắn sẽ lo lắng????" Cái miệng nhỏ nhắn của nàng bỗng chốc bị che lại.
"Xuỵt! Bây giờ ta chỉ muốn được hôn nàng." Khóe miệng của Kỳ Vân cong lên đường cong khêu gợi, che lại cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của nàng.
"Sao huynh có thể đứng lên được vậy?" Đường Tiêu Từ thở hổn hển, hai tay chống đỡ lồng ngực rắn chắc như tường đồng vách sắt của Kỳ Vân. Ai nói hắn khô khan nhàm chán, căn bản hắn giống như cây đuốc.
"Ta chỉ là lười phải đứng, giống như nàng chẳng muốn nhớ đường đi." Thói quen đi đường mới có thể nhớ rõ. Hắn hy vọng ngực của hắn cũng là một trong những thói quen của nàng.
"Làm sao huynh biết?" Con đường nhiều như vậy, dù sao cũng sẽ đến, cần gì phí tâm nhớ?
"Bởi vì đều đã viết ở trên mặt của nàng." Đối với nàng căn bản hắn không cần dùng đến ‘tâm nhìn’ sức mạnh thiên phú dị năng này, cả người nàng trong suốt tựa như thủy tinh, liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Kỳ Vân cùng nàng bốn mắt đụng vào nhau, thoáng chốc lòng của nàng kịch liệt nhảy xuống. Nàng bối rối khi đối mặt với hắn, khuôn mặt của nàng không che giấu được cảm xúc khuyết điểm nhỏ này mọi người trong Đường Môn đều biết, thường bị sư huynh trêu chọc, chỉ cần nhìn mặt của nàng liền biết bước kế tiếp nàng muốn làm cái gì, nói đơn giản chính là đầu óc ngu si, nói cách khác chính là không có đầu óc, ít trải qua, sơ sài, một cái cây với ruột cây thông suốt từ đầu tới cuối. Cũng bởi vì như vậy nàng cùng sư huynh vung tay. Không nghĩ tới hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu nàng! Đường Tiêu Từ cảm thấy xấu hổ chết được.
Khuôn mặt của nàng nóng lên kêu la, "Đừng nhìn ta chằm chằm như vậy mà!"
“Bây giờ xấu hổ có phải là đã quá muộn hay không? Ta nghĩ, đêm đó nàng làm thế nào nhiệt tình Bá vương ngạnh thượng cung.” Kỳ Vân nâng lên nụ cười tà, xoay người một cái, để cho nàng ngồi ở trên người của hắn, "Chúng ta tiếp tục chuyện đêm đó" Hôn xuống cổ của nàng, hắn lấy lưỡi cùng hàm răng trêu chọc môi của nàng, lại làm cho nàng nhịn không được ý loạn tình mê.
Da thịt ngọt ngào thân thiết làm cho nàng không nhịn được phát ta một tiếng thở dài, sự nữ tính rụt rè của nàng nói cho nàng không thể quá lớn mật, nhưng ham muốn làm cho nàng khát khao đụng chạm của hắn, hôn trả lại hắn.
Mà nàng cũng thực sự đã làm! Phản xạ hành động so với dùng đầu ốc suy nghĩ còn nhanh hơn, vốn là nàng chống đỡ lồng ngực rắn chắc của hắn nay lại chầm chậm vuốt ve hắn, hí hửng vạch ra vạt áo của hắn.
Kỳ Vân không khỏi nở nụ cười. Ẩn dưới cánh cửa thục nữ nàng cũng mạnh dạn nhiệt tình, thẳng thắng lộ ra ham muốn của nàng, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải cô nương hồn nhiên thẳng thắng giống như nàng, nàng không giống cô nương bị truyền thống ràng buộc xem phu quân là trời, cũng không có dáng vẻ kiểu cách kiêu căng bốc đồng của một thiên kim tiểu thư.
Tình cảm của nàng dồi dào, có thể vì một con ve con mà rơi lệ, cũng có thể vì bảo vệ hắn mà cùng người khác đánh nhau.
Nàng là vật báo cả đời của hắn, hắn sẽ không để cho nàng dễ dàng chết đi!
Đường Tiêu Từ đắm chìm ở trong nụ hôn mãnh liệt của hắn, cảm giác toàn thân yếu ớt không có sức, hai chân có một luồng nhiệt đang di chuyển chạy tán loạn, nàng khó chịu liên tục phải ngọ nguậy thân thể mềm mại, hắn nhóm lửa để cho nàng quên đi nỗi lo sợ sắp xảy ra, khiến nàng không thể suy nghĩ.
"Trời ạ!" Hắn mãnh liệt hút một hơi. Nàng ngây thơ cho nên hắn khuyên bảo bản thân không thể nóng vội, nhưng khi nàng bắt đầu than nhẹ, cũng đụng chạm tới hắn thì lý trí tách ra khỏi suy nghĩ. Môi của hắn bắt đầu mãnh liệt, tham lam thăm dò, cũng chậm rãi dời xuống, lấy răng đẩy ra vạt áo của nàng, cởi ra xiêm y của nàng. "Kỳ đại ca." Đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo đánh tới làm cho nàng phát hiện mình trần trụi, nàng ý thức được hắn cũng trần như nhộng.
Thoáng chốc, nàng trở nên ngượng ngùng luống cuống cứng ngắc giống như một khúc gỗ. "Ách??? Kỳ đại ca, ngươi có thể nói cho ta biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì hay không?"
Kỳ Vân cảm giác được bất an trong lòng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve vùng lưng căng thẳng cứng ngắc của nàng, lại tiếp tục chậm rãi di chuyển xuống eo thon nhỏ của nàng, trơn nhẵn non mềm làm cho hắn quyến luyến không muốn rời tay.
"Huynh không định nói cho ta biết?" Đường Tiêu Từ khẽ nhăn mày.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thất vọng của nàng, nhịn không được phì cười một tiếng, gõ nhẹ xuống môi của nàng, "Dùng lời nói không rõ ràng lắm, ta cần làm."
"Thế nhưng một khắc sau Thần Hỉ sẽ trở lại." Sao hắn cắn vành tai của nàng?
"Một khắc là đủ rồi." Miệng của Kỳ Vân từ từ trợt xuống, nàng kinh hãi thở hổn hển, hắn hôn lên hồng môi trước ngực của nàng.
"Kỳ đại ca, sao huynh giống tiểu cẩu vậy liếm ta" Còn liếm nơi đó? Bất quá, cảm giác rất kỳ quái, hơn nữa ngực của nàng dường như trở nên sưng tấy, còn…….có chút đau nhức?
"A! Huynh đừng sờ loạn nha, thật là nhột???"
Kỳ Vân thở dài ở trong lòng, tiểu nữ nhân này, xem ra hắn muốn thuận lợi làm xong toàn bộ hành trình, trước tiên ắt phải che lại miệng của nàng.
Phương pháp hữu hựu nhất chính là hôn.
Hắn đói khát cắn nuốt ngọt ngào trong miệng của nàng, cùng đầu lưỡi của nàng quấn quít chơi đùa, nàng e lệ rụt rè, hắn đoạt lấy, làm cho hai người bị hút vào ở trong dục vọng??? Mãi đến nàng hít thở không thông, hắn mới buông nàng ra. Nàng vùi đầu vào hõm vai của hắn, thở hổn hển không nhịn được hỏi "Kỳ đại ca, miệng huynh rất khát sao? Tại sao muốn uống nước bọt của ta? Nước bọt của ta quá ít, có muốn ta đi gần đây tìm nước hay không?????"
Miệng của nàng lần nữa lại bị chiếm cứ.
Hắn thật sự thua nàng.
Lần này hắn quyết định không có dừng lại, để tránh cho nàng lại hỏi ra một đống vấn đề khiến hắn không thể trả lời.
Hắn tùy tiện dùng tay dò dẫm xuống dưới, lưu luyến ở giữa hai nhũ hoa của nàng, sau đó xuyên qua bụng dưới bằng phẳng, lại dời xuống "A, Kỳ đại ca, nơi đó không thể???? A!"
Hắn gần như té xỉu, che lại miệng của nàng dụ dỗ, tiếp xúc làm cho hắn khó kìm lòng nỗi, mê say không dứt, tay càng tăng tốc thăm dò.
Một loại sóng kỳ dị từ trong cơ thể nàng chảy ra, nàng không tự chủ cong người lên.
"Đừng sợ, chỉ đau có một chút chút thôi." Không kiềm nén được dục vọng, hắn đem mình đặt ở giữa hai chân của nàng, nâng nàng lên đoạt lấy?? "Xuỵt! Chỉ cần nàng nhắm mắt lại nhận thức thì tốt rồi. "Kia mềm mại "A?????" Đúng là đau, cũng đúng là chỉ có một chút chút.
Chân mày siết chặt của Đường Tiêu Từ từ từ giản ra, nàng mở mắt ra, phát hiện trên trán của hắn đầy mồ hôi, dường như hắn đang cắn răng, kiềm chế đau đớn.
"Huynh cũng đau sao?" Lần đầu tiên của nàng sẽ đau là bình thường, nhưng mà hắn là nam nhân nha! Nàng vươn tay giúp hắn lau đi mồ hôi.
"Ân! Bởi vì ta cũng là lần đầu tiên." Hắn nhìn đồng tử sáng ngời của nàng, nơi ấy tản mát ra sự nhiệt tình giống như ánh sáng mặt trời, bao vây lấy trái tim đã từng chết đi của hắn.
Hắn cảm giác được trái tim nhảy lên.
"Ta muốn động." Sau khi thích ứng với sự hiện hữu của hắn, một cỗ cảm giác kỳ dị khiến nàng không nhịn được muốn lay động cơ thể.
"Ta cũng muốn, ta rất muốn từ từ, nhưng mà????" Cổ họng của hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, bởi vì nha đầu này không ngừng ngọ nguậy lay động cơ thể, khiến cho hắn gần như không nén được xúc động.
"Huynh thật sự là lần đầu tiên sao?" Cảm giác đau đã tan biến, thay vào đó là một loại khoái cảm trước nay chưa từng có.
"Thật cao hứng khi nàng cảm thấy hài lòng." Tốc độ lay động cơ thể của hắn từ từ nhanh hơn.
Nhiệt huyết cuồng dã lần lượt chìm ngập bọn họ??? Cái gì một khắc, một ngày cũng không đủ.
Hắn không thể? Ha ha! Cái đó Triệu Vũ Thường thật nên tới thử một chút.
"Không được đem ta giao cho nữ nhân khác." Hắn nhìn chăm chú nàng, vẻ mặt bình tĩnh có chút đáng sợ.
"Ta mới không cần đem huynh nhường cho người khác." Đường Tiêu Từ ôm chặt hắn, nắm ở trong lòng ngực dày rộng lắng nghe tiếng tim đập của hắn.
"Vậy là tốt rồi, kế tiếp ta muốn nói cho nàng biết một chuyện, chỉ có điều, nàng phải đồng ý với ta trước hết nghe ta nói xong, được không?"
Kỳ Vân tinh tế tỉ mỉ vuốt ve tóc của nàng.
“Huynh nói đi” Sau khi làm xong chuyện thân mật, nàng có chút buồn ngủ.
"Ta có một vị hôn thê."
"Vị hôn thê. Hả! Cái gì?" Từ trong mê man Đường Tiêu Từ kinh hãi nhảy lên, nàng nhớ tới lời đồn.
Trên giang hồ, sau khi cửu đại môn phái suy thoái, thay vào đó chính là một lâu cốc ba môn bốn trang, mà Huyền cốc xếp vào hàng cao nhất vừa chính vừa tà, Huyền cốc tứ thánh thần long thấy đầu không thấy đuôi, người gặp qua bọn họ không phải là đã chết chính là còn chưa sinh ra đời còn có một Huyền cốc thiên kim tiểu thư ở Hàng Châu huyên náo dư luận xôn xao trên giang hồ.
"Lời đồn đãi là thật? Theo như lời đồn đãi của thiên hạ vị hôn thê của huynh chẳng lẽ chính là thiên kim trong Huyền cốc con cưng của Huyền Cốc Lão Nhân sao? Sao huynh biết người của Huyền cốc? Lần này huynh đi Hàng Châu chính là vì nàng?" Ngực của nàng đang tràn đầy ghen tuông.
"Trước hết nàng để cho ta nói xong đã." Ôi! Người khác cầu cũng cầu không được hắn mở kim khẩu mà tiểu nha đầu này lại làm cho hắn không có cơ hội mở miệng.
Nàng hạ mi, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, nếu hắn có vị hôn thê, nàng cùng hắn thân mật như vậy có đúng không?
“Nàng hãy nghe ta nói, thiên kim tiểu thư trong Huyền cốc là sư muội của ta.”
"Sư muội?" Nàng nghi ngờ hỏi.
Nghĩ đến sự hiểu lầm rắc rối với Không Chê, trong mối quan hệ phức tạp giữa hắn và Linh Ngọc, đột nhiên Kỳ Vân có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, "Đúng vậy, về phần hôn ước của ta và Linh Ngọc sư muội là vì tuân theo di mệnh của sư phụ, sư phụ của ta là????"
Đột nhiên nàng cắt ngang lời của hắn, "Vậy nhất định huynh biết Huyền cốc tứ thánh rồi?"
"Biết." Nhìn hai mắt của nàng sáng lên dị thường, phấn khởi làm cho má lúm đồng tiền yêu kiều đỏ lên, hắn cảm thấy vô cùng đáng yêu.
"Thật tốt quá, huynh có thể giới thiệu ta biết bọn họ hay không? Bọn họ là đối tượng mà ta sùng bái, bọn họ có mấy người?"
"Đương nhiên là bốn người." Kỳ Vân không khỏi mỉm cười, nếu như nàng biết hắn chính là một trong Huyền cốc tứ thánh, không biết có bất tỉnh hay không?
Đường Tiêu Từ ngồi ở trên người hắn, hoàn toàn đã quên mình trần như nhộng, "Còn có còn có, bọn họ là nam hay là nữ? Diện mạo trông như thế nào? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Thành thân rồi chưa?"
"Đợi một chút, nàng chỉ có thể nghĩ tới ta, nàng không được nghĩ đến nam nhân khác." Ánh mắt của hắn âm trầm bá đạo nói, mặc dù hắn cũng là một trong Huyền cốc tứ thánh.
"Huynh ghen rồi?" Nàng cười xảo quyệt, ngón tay trêu đùa nhẹ nhàng di chuyển lướt nhẹ qua trong lòng ngực trần trụi của hắn, bất ngờ tim của hắn đập nhanh hơn, "Ta chỉ là đem bọn họ làm đối tượng sùng bái mà thôi."
"Ta là Huyền Thiên." Hắn khàn khàn nói ra một câu.
"Huyền????? Cái gì?" Nàng há to miệng.
"Huyền Thiên, không phải là Huyền cái gì, sư phụ của ta chính là Huyền Cốc Lão Nhân." Cánh tay dài vòng ở hông của nàng, hắn ôm nàng xoay người một cái, nàng liền nằm ở dưới thân của hắn.
Đường Tiêu Từ vỗ trán, "Trời ạ! Cuộc đời ta đây đối tượng sùng bái nhất lại đang ở trước mặt của ta. Huynh thật sự là một trong Huyền cốc tứ thánh?"
Nàng thường nghe các sư huynh sư tỷ bàn tán sôi nổi về công lao to lớn vĩ đại của Huyền cốc tứ thánh, lòng của nàng sớm đã hướng về phía bọn họ, bọn họ trừ gian diệt ác, giúp đỡ kẻ yếu, không sợ thế lực quyền quý hung ác của đương triều, cũng không cùng thế tục tằng tịu với nhau, không giống bạch đạo cố làm ra vẽ, hoàn toàn phát huy tinh thần hiệp nghĩa chân chính.
"Chúng ta không có tốt như vậy." Bon họ cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
"Ai nói, cuộc đời của ta đây hy vọng duy nhất chính là nhìn thấy Huyền cốc tứ thánh trong truyền thuyết, cho nên ta thật vất vả mới có thể ra khỏi Đường Môn, ta đã nghĩ nhất định phải biết được các huynh, mà đại hội võ lâm là một cơ hội tốt."
"Chúng ta sẽ không đi tham dự Đại hội võ lâm, cho dù đi chúng ta cũng sẽ không dùng danh nghĩa Huyền cốc tứ thánh." Đó cũng là một trong những nguyên nhân vì sao người trong giang hồ không có người nào thấy diện mạo thật của Huyền cốc tứ thánh, hơn nữa cho dù Huyền cốc tứ thánh bọn ta ra mặt giao thiệp, cũng sẽ đeo mặt nạ da người.
"Khó trách, thông tin của Huyền cốc tứ thánh cũng chỉ có thuật lại mà còn có lời đồn đãi nói các ngươi thật ra là cùng một người ngụy trang thành bốn người." Không thể tưởng tượng được nàng lại có thể gặp mặt một trong Huyền cốc tứ thánh, còn cùng Huyền Thiên người mà nàng sùng bái nhất thân mật như vậy, trời ạ! Đời này nàng có chết cũng không tiếc.
"Một ngày nào đó nàng cũng gặp được những người khác." Chủ đề lại bị nàng chuyển hướng. Lời nói của hắn xoay chuyển, "Hiện tại, nàng hãy nghe ta nói, ta cùng thiên kim tiểu thư của Huyền cốc sẽ hủy bỏ hôn ước????"
Nàng bĩu môi, "Tại sao? Nếu như ta đoán không sai, huynh cùng thiên kim tiểu thư của huyền cốc từ nhỏ đã sinh hoạt chung một chỗ, lâu ngày sinh tình, nếu không thì huynh cũng sẽ không phản đối di mệnh của sư phụ, huynh yêu nàng ấy cũng là lẽ thường thôi????"
"Tiêu Từ!" Kéo vai của nàng qua, Kỳ Vân dùng sức hôn cái miệng nhỏ nhắn om sòm của nàng, cho đến nàng thở không thông phải yên lặng mới thôi. "Đừng vội ghen, ta cùng muội ấy chỉ có tình cảm sư huynh muội, không sai, là ta đã đáp ứng sư phụ là phải chiếu cố muội ấy."
"Chớ lừa người gạt mình a! Huynh đối với nàng ấy nhất định có tình cảm, bằng không huynh cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi đến Hàng Châu đi tìm nàng ấy."
Cho dù như vậy, nàng ngược lại lại muốn, ai biết thiên tai nhân họa khi nào phủ xuống, nàng muốn nắm chắc mỗi một khắc có được.
Nàng nhớ tới kiêm điệp tình thâm của phụ mẫu, từ khi nàng sinh ra nàng chưa từng gặp qua bọn họ, chỉ có từ trong miệng Đường gia bà nội biết được bọn họ yêu nhau đến chết, phụ thân vì cứu bà nội mà chết, mẫu thân bị thương nặng nên cũng vì vậy không muốn sống một mình, lúc hấp hối đem nàng giao cho bà nội.
(*Kiêm* là một loài chim chỉ có một cánh và một mắt mỗi khi muốn bay thì hai con cùng chắp cánh vào với nhau mới bay được, *Điệp* là loài cá mắt dính liền nhau tạo thành một cặp trên cùng một bên, hai từ *Kiêm Điệp* cũng có thể hiểu là sống chết có nhau)
Không lâu sau, bà nội mời thầy tướng số tới xem qua cho nàng, nàng sống không quá mười tám, cũng vì vậy mà ba nội vẫn không cho phép nàng rời khỏi Đường Môn. Lo lắng của bà nội nàng có thể hiểu được, nhưng nói không chừng là thầy bà ăn nói lung tung, bây giờ không phải là nàng sống rất tốt sao? Cũng sắp tới mười tám tuổi, cho nên nàng cầu xin bà nội để cho nàng đi ra nhìn xem thế giới bên ngoài một chút.
Giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của hắn, nàng mỉm cười nhìn hắn, "Ta thật sự không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần đáy lòng của huynh có ta là đủ rồi."
"Nàng dám đem ta đẩy ra, ta liền đánh cái mông nhỏ của nàng." Cho nên nàng không yêu cầu xa vời có thể cùng hắn trường tương tư thủ. "Yên tâm, số phận của chúng ta sẽ không giống như phụ mẫu của nàng." Cho dù là phải chống lại trời, hắn cũng muốn thay nàng cải mệnh.
*Trường tương tư thủ*: chắp tay bên nhau cho đến bạc đầu.
"Ngươi cũng biết chuyện của phụ mẫu ta?" Đường Tiêu Từ kinh ngạc nhướng mày.
"Trong thiên hạ rất ít chuyện ta không biết." Khẽ ôm lấy nàng vào lòng, hắn phát hiện mình lại muốn nàng, dục vọng ở bụng dưới chỉa vào nàng. "Hiện tại cái gì cũng đừng nói, ta chỉ muốn yêu nàng." Hắn muốn cùng nàng cùng chung vô số ngày đêm.
"Ngươi phải giúp ta coi bói? Tại sao?" ĐườngTiêu Từ tò mò ngồi ở trước mặt của Kỳ Vân, nhìn hắn cầm lấy mai rùa, cũng tính ngày sinh tháng đẻ của nàng, lúc thì suy nghĩ sâu xa, lúc thì vặn mi.
"Nàng đưa tay cho ta." Hắn tự ý kéo tay của nàng qua, cẩn thận chu đáo xem tướng mạo cùng vân tay của nàng.
"Có cái gì không đúng sao?"
"Kỳ quái, lấy ngày sinh tháng đẻ của nàng đến xem, nàng có thể sống đến thất lão bát thập cũng không thành vấn đề, tại sao?????"
Vân tay cùng tướng mạo cho thấy nàng sống không quá mười tám.
"Ngươi nói tại sao là có ý gì?" Chẳng lẽ xác minh lời nói của ông thầy tướng số kia là thật, nếu như ngay cả thần toán cũng nói như vậy, vậy có lẽ nàng thật sự sống không quá mười tám tuổi hay sao?.
"Không được suy nghĩ lung tung, ta cũng không nói nàng có thể sống đến khi nào."
"Thần toán Vọng môn chủ một lời quyết định sinh tử, huynh liền thành thật mà nói đi!" Nàng đã sống gần mười tám năm, có người yêu nàng như vậy, nàng đã rất hạnh phúc rồi.
Chết tiệt! Rốt cuộc là lỗi ở đoạn nào? Tệ hơn chính là, nếu muốn từ ngày sinh tháng đẻ thay đổi mạng của nàng, ngược lại sẽ càng tệ hơn. Mồ hôi lạnh từ cái trán của Kỳ Vân chảy ra.
Việc không liên quan đến mình thì thôi, khép mình là mất tấc lòng. Hắn tự nói với mình là phải tỉnh táo lại, nhất định còn có biện pháp khác.
"Cho ta thời gian ba ngày, nhất thời ta nghĩ không ra làm thế nào giải thích cùng nàng." Còn có một biện pháp khác, hắn cần phải biết tuổi thơ của nàng, cuộc sống xung quanh của nàng cùng tất cả hoàn cảnh về nơi của nàng.
"Không sao, ta tin tưởng huynh." Nhẹ nhàng lấy tay áo thay hắn lau đi mồ hôi, Đường Tiêu Từ lộ ra nụ cười trấn an, "Nghĩ ngơi một chút đi, đầu của huynh lấp quá nhiều thứ, nếu như ta cũng giống như huynh nhớ nhiều như vậy, đầu của ta sớm vỡ ra rồi."
Đắm chìm trong ôn nhu của nàng, Kỳ Vân đem nàng ôm đến trên đùi, vùi đầu ở hõm vai của nàng, hít thật sâu mùi thơm nữ tính trên người của nàng. Khi biết được vận mạng của nàng, lần đầu tiên trong đời trái tim của hắn cảm nhận được mùi vị hốt hoảng sợ sệt, rốt cuộc cũng hiểu rõ tâm tình của sư đệ Không Chê năm đó khi đi xa tha hương.
"Bất quá huynh xem nhiều, biết nhiều, có đôi khi đoán trước tương lai sẽ phát sinh chuyện lại không có khả năng ngăn cản, cái cảm giác đó nhất định là rất khó chịu, cho nên bất đắt dĩ ép buộc mình lạnh nhạt vô tình, lâu dần cảm giác tự nhiên cũng biến thành vô cảm."
Kỳ Vân cho tới giờ mới hiểu tại sao bản thân lại bị nàng hấp dẫn. Mọi người nhìn thấy thần toán Kỳ Vân là chỉ hy vọng hắn thay người xung cát thị hung kéo dài tuổi thọ, cầu xin phú quý, không ai nghĩ tới biết đâu hắn cũng không muốn làm một thần toán biết trước mọi thứ, hắn tình nguyện ngu ngốc.
Có đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người, mỗi khi người đến gần hắn, trực giác của hắn đều nhìn thấy ý đồ của người đó, ẩn giấu ở sau mặt nạ người là bộ mặt đen tối, lâu ngày hắn đã quên đi bản tính lương thiện chân thật.
“Ta cảm thấy, làm người mỗi ngày nghĩ quá nhiều không phải là rất cực khổ sao? Còn có thể sinh ra tóc bạc, đến lúc đó tóc cũng mất sạch rồi, có đôi khi không biết ngược lại là một loại hạnh phúc.”
"Nàng nói đúng." Kỳ Vân ôm chặt nàng, cảm tạ trời xanh để hắn gặp nàng. Hắn vùi đầu ở trên tóc của nàng ngửi lấy hương thơm ở sợi tóc của nàng, "Có muốn đi với ta đến Hàng Châu hay không? Ta muốn đem chuyện này chấm dứt." Nhân tiện tìm Vô Thường thay nàng chuẩn bệnh một chút, có thể nguyên nhân bệnh không phải là mạng của nàng mà là thân của nàng.
"Dĩ nhiên muốn, ngươi không thể bỏ lại ta, ta sẽ lạc đường." Nàng ôm chặc hắn. "Nếu như ngươi dám bỏ lại ta, ta liền, ta liền?????"
"Liền như thế nào?" Kỳ Vân nhịn không được nở nụ cười, hai tay gối vào sau đầu, "Liền bá vương ngạnh thượng cung?"
"Đúng! Ta liền đối với ngươi bá vương ngạnh thượng cung." Nàng lớn tiếng tuyên cáo.
Nghĩ đến có thể nhìn thấy bộ dạng trần trụi của hắn, tim nàng đập như đánh trống.
"Đến đây đi! Hoan nghênh tới, bây giờ liền bắt đầu?
Khuôn mặt của Kỳ Vân lộ ra dục vọng mãnh liệt càng nhìn càng thêm mị hoặc lòng người, toàn thân nàng tràn đầy căng thẳng cùng kích thích hưng phấn khoái cảm, nóng lòng muốn thử vươn tay nhỏ bé?????
Chờ bọn hắn rời khỏi sơn động đã là chuyện sau khi trời sáng, mà vừa ra động, liền phát hiện bên ngoài để một xấp y phục sạch sẽ cùng thức ăn, còn có xe lăn của Kỳ Vân.
Xem ra Thần Hỉ cũng hiểu rõ tình hình.
Dưới sự tác động của nụ hôn, hai gò má của Đường Tiêu Từ nóng lên, bầu không khí bỗng chốc trở nên mập mờ, nàng cố gắng phá vỡ tắc nghẽn buồn bực. "Chủ nhân của nơi này sẽ không để ý chúng ta tự tiện xông vào sao?"
"Hắn nói sẽ không!" Hắn không thích bị đám đông buộc phải nghe và nhìn thấy một số suy nghĩ cùng ý niệm xấu, vì vậy tìm chỗ này dừng chân.
"Làm sao ngươi biết?"
"Chủ nhân của nơi này nói."
Thoáng chốc Đường Tiêu Từ bừng tỉnh hiểu ra, nhẹ nhàng phun ra lời nói "Được lắm! Huynh cố tình bắt nạt ta."
"Trời đất chứng dám, ta nào có." Hắn ôm nàng ngồi vào trên một giường đá, hòa nhã chăm sóc không phải là một bộ dáng quen thuộc với nàng. "Chớ lộn xộn, vết thương của nàng ít nhất còn phải ba ngày mới có thể tốt."
"Huynh?? Tại sao đột nhiên huynh lại tốt với ta như vậy?" Nàng cảm thấy là lạ.
"Ta yêu nàng!" Tình cảm nồng nàn của hắn làm nàng cảm động.
Đường Tiêu Từ kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn mở ra bộ dạng kia rất mê người, lại lần nữa hắn chiếm lấy môi của nàng. Là nàng làm cho người không có linh hồn, không có trái tim như hắn lần nữa nhảy lên. Là nàng làm cho hắn nhận thức được nhân gian cũng có yêu, dù cho trên bích lạc hay dưới hoàng tuyền, hắn cũng muốn thay nàng cải mệnh, hắn sẽ không để cho nàng để dàng rời đi bên người hắn.
Kỳ Vân có thể thay đổi số mạng, mà Quái Y Vô Thường có thể cứu mạng, Không Chê mở ra cửa địa ngục, Thị Hồn tay cầm vận mệnh của giang sơn, bốn người bọn họ chính là huyền cốc tứ thánh, tứ thánh hợp nhất thiên hạ vô dịch.
"Công tử." Thần Hỉ "không thức thời" âm thanh từ ngoài động truyền đến.
Kỳ Vân không thể không rời đi môi của nàng, nhìn chăm chú vào ánh mắt sương mù cùng đôi má lún đồng tiền yêu kiều của nàng, một đạo nhiệt len lỏi tới bụng dưới, hắn hít sâu nhiều lần mới thở bình thường lại.
Hắn ở bên trong động cất giọng đối thoại cùng Thần Hỉ. "Chuyện đã làm xong?"
"Dạ! Phá hủy năm mươi phân đà và xử lý trên hai trăm cứ điểm của Hiệp Nghĩa Sơn Trang, thiêu hủy khoảng mười nghìn cây nha phiến, không người nào thương vong, nhưng tiếc là để cho cha con của Triệu Vũ Thường chạy thoát rồi." Nha phiến lại có tên là cây anh túc, trong sách y học có ghi rõ ràng.
"Còn gì nữa không?"
"Ngạo Long Bảo cũng nhúng một chân."
"Ngạo Long Bảo phải không?" Ánh mắt của Kỳ Vân trở nên âm trầm.
Rõ ràng là Đường Tiêu Từ cảm nhận được hạ thân của hắn khẽ run, chỉ có điều không biểu hiện ra trên mặt.
"Đúng vậy, thuộc hạ đã phái người đi xử lý rồi."
"Tốt lắm, không có chuyện của ngươi."
"Công tử, ngươi tìm được Đường cô nương rồi sao? Nàng mơ hồ như vậy, chẳng lẽ lại lạc đường? Trở lại Hiệp Nghĩa Sơn Trang nghe Triệu Vũ Thường nói đến một trận cuồng phong sau đó liền mất đi bóng dáng của nàng, có thể là nàng lành ít dữ nhiều hay không?"
"Ta ở đây." Đường Tiêu Từ đang muốn lên tiếng, đột nhiên có một bàn tay che miệng của nàng lại.
"Thần Hỉ, chuyện của nàng ta sẽ phụ trách, chuyện của Hiệp Nghĩa Sơn Trang giao cho ngươi giải quyết, còn có đem hành lý của chúng ta mang tới."
"Dạ, công tử, một khắc sau ta sẽ trở lại."
Kỳ Vân gật đầu, "Đi đi."
"Dạ! Thần Hỉ chắp tay vái chào, hắn ở ngoài động nhạy cảm phát hiện chủ tử dị thường, thức thời thối lui.
"Sao huynh để cho hắn đi rồi?" Kéo bàn tay của hắn ra, Đường Tiêu Từ ngẩng mặt lên nghi hoặc.
"Không được nghĩ tới nam nhân khác." Cho dù là Thần Hỉ cũng không được.
"Thế nhưng huynh không nói cho hắn, hắn sẽ lo lắng????" Cái miệng nhỏ nhắn của nàng bỗng chốc bị che lại.
"Xuỵt! Bây giờ ta chỉ muốn được hôn nàng." Khóe miệng của Kỳ Vân cong lên đường cong khêu gợi, che lại cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của nàng.
"Sao huynh có thể đứng lên được vậy?" Đường Tiêu Từ thở hổn hển, hai tay chống đỡ lồng ngực rắn chắc như tường đồng vách sắt của Kỳ Vân. Ai nói hắn khô khan nhàm chán, căn bản hắn giống như cây đuốc.
"Ta chỉ là lười phải đứng, giống như nàng chẳng muốn nhớ đường đi." Thói quen đi đường mới có thể nhớ rõ. Hắn hy vọng ngực của hắn cũng là một trong những thói quen của nàng.
"Làm sao huynh biết?" Con đường nhiều như vậy, dù sao cũng sẽ đến, cần gì phí tâm nhớ?
"Bởi vì đều đã viết ở trên mặt của nàng." Đối với nàng căn bản hắn không cần dùng đến ‘tâm nhìn’ sức mạnh thiên phú dị năng này, cả người nàng trong suốt tựa như thủy tinh, liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Kỳ Vân cùng nàng bốn mắt đụng vào nhau, thoáng chốc lòng của nàng kịch liệt nhảy xuống. Nàng bối rối khi đối mặt với hắn, khuôn mặt của nàng không che giấu được cảm xúc khuyết điểm nhỏ này mọi người trong Đường Môn đều biết, thường bị sư huynh trêu chọc, chỉ cần nhìn mặt của nàng liền biết bước kế tiếp nàng muốn làm cái gì, nói đơn giản chính là đầu óc ngu si, nói cách khác chính là không có đầu óc, ít trải qua, sơ sài, một cái cây với ruột cây thông suốt từ đầu tới cuối. Cũng bởi vì như vậy nàng cùng sư huynh vung tay. Không nghĩ tới hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu nàng! Đường Tiêu Từ cảm thấy xấu hổ chết được.
Khuôn mặt của nàng nóng lên kêu la, "Đừng nhìn ta chằm chằm như vậy mà!"
“Bây giờ xấu hổ có phải là đã quá muộn hay không? Ta nghĩ, đêm đó nàng làm thế nào nhiệt tình Bá vương ngạnh thượng cung.” Kỳ Vân nâng lên nụ cười tà, xoay người một cái, để cho nàng ngồi ở trên người của hắn, "Chúng ta tiếp tục chuyện đêm đó" Hôn xuống cổ của nàng, hắn lấy lưỡi cùng hàm răng trêu chọc môi của nàng, lại làm cho nàng nhịn không được ý loạn tình mê.
Da thịt ngọt ngào thân thiết làm cho nàng không nhịn được phát ta một tiếng thở dài, sự nữ tính rụt rè của nàng nói cho nàng không thể quá lớn mật, nhưng ham muốn làm cho nàng khát khao đụng chạm của hắn, hôn trả lại hắn.
Mà nàng cũng thực sự đã làm! Phản xạ hành động so với dùng đầu ốc suy nghĩ còn nhanh hơn, vốn là nàng chống đỡ lồng ngực rắn chắc của hắn nay lại chầm chậm vuốt ve hắn, hí hửng vạch ra vạt áo của hắn.
Kỳ Vân không khỏi nở nụ cười. Ẩn dưới cánh cửa thục nữ nàng cũng mạnh dạn nhiệt tình, thẳng thắng lộ ra ham muốn của nàng, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải cô nương hồn nhiên thẳng thắng giống như nàng, nàng không giống cô nương bị truyền thống ràng buộc xem phu quân là trời, cũng không có dáng vẻ kiểu cách kiêu căng bốc đồng của một thiên kim tiểu thư.
Tình cảm của nàng dồi dào, có thể vì một con ve con mà rơi lệ, cũng có thể vì bảo vệ hắn mà cùng người khác đánh nhau.
Nàng là vật báo cả đời của hắn, hắn sẽ không để cho nàng dễ dàng chết đi!
Đường Tiêu Từ đắm chìm ở trong nụ hôn mãnh liệt của hắn, cảm giác toàn thân yếu ớt không có sức, hai chân có một luồng nhiệt đang di chuyển chạy tán loạn, nàng khó chịu liên tục phải ngọ nguậy thân thể mềm mại, hắn nhóm lửa để cho nàng quên đi nỗi lo sợ sắp xảy ra, khiến nàng không thể suy nghĩ.
"Trời ạ!" Hắn mãnh liệt hút một hơi. Nàng ngây thơ cho nên hắn khuyên bảo bản thân không thể nóng vội, nhưng khi nàng bắt đầu than nhẹ, cũng đụng chạm tới hắn thì lý trí tách ra khỏi suy nghĩ. Môi của hắn bắt đầu mãnh liệt, tham lam thăm dò, cũng chậm rãi dời xuống, lấy răng đẩy ra vạt áo của nàng, cởi ra xiêm y của nàng. "Kỳ đại ca." Đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo đánh tới làm cho nàng phát hiện mình trần trụi, nàng ý thức được hắn cũng trần như nhộng.
Thoáng chốc, nàng trở nên ngượng ngùng luống cuống cứng ngắc giống như một khúc gỗ. "Ách??? Kỳ đại ca, ngươi có thể nói cho ta biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì hay không?"
Kỳ Vân cảm giác được bất an trong lòng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve vùng lưng căng thẳng cứng ngắc của nàng, lại tiếp tục chậm rãi di chuyển xuống eo thon nhỏ của nàng, trơn nhẵn non mềm làm cho hắn quyến luyến không muốn rời tay.
"Huynh không định nói cho ta biết?" Đường Tiêu Từ khẽ nhăn mày.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thất vọng của nàng, nhịn không được phì cười một tiếng, gõ nhẹ xuống môi của nàng, "Dùng lời nói không rõ ràng lắm, ta cần làm."
"Thế nhưng một khắc sau Thần Hỉ sẽ trở lại." Sao hắn cắn vành tai của nàng?
"Một khắc là đủ rồi." Miệng của Kỳ Vân từ từ trợt xuống, nàng kinh hãi thở hổn hển, hắn hôn lên hồng môi trước ngực của nàng.
"Kỳ đại ca, sao huynh giống tiểu cẩu vậy liếm ta" Còn liếm nơi đó? Bất quá, cảm giác rất kỳ quái, hơn nữa ngực của nàng dường như trở nên sưng tấy, còn…….có chút đau nhức?
"A! Huynh đừng sờ loạn nha, thật là nhột???"
Kỳ Vân thở dài ở trong lòng, tiểu nữ nhân này, xem ra hắn muốn thuận lợi làm xong toàn bộ hành trình, trước tiên ắt phải che lại miệng của nàng.
Phương pháp hữu hựu nhất chính là hôn.
Hắn đói khát cắn nuốt ngọt ngào trong miệng của nàng, cùng đầu lưỡi của nàng quấn quít chơi đùa, nàng e lệ rụt rè, hắn đoạt lấy, làm cho hai người bị hút vào ở trong dục vọng??? Mãi đến nàng hít thở không thông, hắn mới buông nàng ra. Nàng vùi đầu vào hõm vai của hắn, thở hổn hển không nhịn được hỏi "Kỳ đại ca, miệng huynh rất khát sao? Tại sao muốn uống nước bọt của ta? Nước bọt của ta quá ít, có muốn ta đi gần đây tìm nước hay không?????"
Miệng của nàng lần nữa lại bị chiếm cứ.
Hắn thật sự thua nàng.
Lần này hắn quyết định không có dừng lại, để tránh cho nàng lại hỏi ra một đống vấn đề khiến hắn không thể trả lời.
Hắn tùy tiện dùng tay dò dẫm xuống dưới, lưu luyến ở giữa hai nhũ hoa của nàng, sau đó xuyên qua bụng dưới bằng phẳng, lại dời xuống "A, Kỳ đại ca, nơi đó không thể???? A!"
Hắn gần như té xỉu, che lại miệng của nàng dụ dỗ, tiếp xúc làm cho hắn khó kìm lòng nỗi, mê say không dứt, tay càng tăng tốc thăm dò.
Một loại sóng kỳ dị từ trong cơ thể nàng chảy ra, nàng không tự chủ cong người lên.
"Đừng sợ, chỉ đau có một chút chút thôi." Không kiềm nén được dục vọng, hắn đem mình đặt ở giữa hai chân của nàng, nâng nàng lên đoạt lấy?? "Xuỵt! Chỉ cần nàng nhắm mắt lại nhận thức thì tốt rồi. "Kia mềm mại "A?????" Đúng là đau, cũng đúng là chỉ có một chút chút.
Chân mày siết chặt của Đường Tiêu Từ từ từ giản ra, nàng mở mắt ra, phát hiện trên trán của hắn đầy mồ hôi, dường như hắn đang cắn răng, kiềm chế đau đớn.
"Huynh cũng đau sao?" Lần đầu tiên của nàng sẽ đau là bình thường, nhưng mà hắn là nam nhân nha! Nàng vươn tay giúp hắn lau đi mồ hôi.
"Ân! Bởi vì ta cũng là lần đầu tiên." Hắn nhìn đồng tử sáng ngời của nàng, nơi ấy tản mát ra sự nhiệt tình giống như ánh sáng mặt trời, bao vây lấy trái tim đã từng chết đi của hắn.
Hắn cảm giác được trái tim nhảy lên.
"Ta muốn động." Sau khi thích ứng với sự hiện hữu của hắn, một cỗ cảm giác kỳ dị khiến nàng không nhịn được muốn lay động cơ thể.
"Ta cũng muốn, ta rất muốn từ từ, nhưng mà????" Cổ họng của hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, bởi vì nha đầu này không ngừng ngọ nguậy lay động cơ thể, khiến cho hắn gần như không nén được xúc động.
"Huynh thật sự là lần đầu tiên sao?" Cảm giác đau đã tan biến, thay vào đó là một loại khoái cảm trước nay chưa từng có.
"Thật cao hứng khi nàng cảm thấy hài lòng." Tốc độ lay động cơ thể của hắn từ từ nhanh hơn.
Nhiệt huyết cuồng dã lần lượt chìm ngập bọn họ??? Cái gì một khắc, một ngày cũng không đủ.
Hắn không thể? Ha ha! Cái đó Triệu Vũ Thường thật nên tới thử một chút.
"Không được đem ta giao cho nữ nhân khác." Hắn nhìn chăm chú nàng, vẻ mặt bình tĩnh có chút đáng sợ.
"Ta mới không cần đem huynh nhường cho người khác." Đường Tiêu Từ ôm chặt hắn, nắm ở trong lòng ngực dày rộng lắng nghe tiếng tim đập của hắn.
"Vậy là tốt rồi, kế tiếp ta muốn nói cho nàng biết một chuyện, chỉ có điều, nàng phải đồng ý với ta trước hết nghe ta nói xong, được không?"
Kỳ Vân tinh tế tỉ mỉ vuốt ve tóc của nàng.
“Huynh nói đi” Sau khi làm xong chuyện thân mật, nàng có chút buồn ngủ.
"Ta có một vị hôn thê."
"Vị hôn thê. Hả! Cái gì?" Từ trong mê man Đường Tiêu Từ kinh hãi nhảy lên, nàng nhớ tới lời đồn.
Trên giang hồ, sau khi cửu đại môn phái suy thoái, thay vào đó chính là một lâu cốc ba môn bốn trang, mà Huyền cốc xếp vào hàng cao nhất vừa chính vừa tà, Huyền cốc tứ thánh thần long thấy đầu không thấy đuôi, người gặp qua bọn họ không phải là đã chết chính là còn chưa sinh ra đời còn có một Huyền cốc thiên kim tiểu thư ở Hàng Châu huyên náo dư luận xôn xao trên giang hồ.
"Lời đồn đãi là thật? Theo như lời đồn đãi của thiên hạ vị hôn thê của huynh chẳng lẽ chính là thiên kim trong Huyền cốc con cưng của Huyền Cốc Lão Nhân sao? Sao huynh biết người của Huyền cốc? Lần này huynh đi Hàng Châu chính là vì nàng?" Ngực của nàng đang tràn đầy ghen tuông.
"Trước hết nàng để cho ta nói xong đã." Ôi! Người khác cầu cũng cầu không được hắn mở kim khẩu mà tiểu nha đầu này lại làm cho hắn không có cơ hội mở miệng.
Nàng hạ mi, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, nếu hắn có vị hôn thê, nàng cùng hắn thân mật như vậy có đúng không?
“Nàng hãy nghe ta nói, thiên kim tiểu thư trong Huyền cốc là sư muội của ta.”
"Sư muội?" Nàng nghi ngờ hỏi.
Nghĩ đến sự hiểu lầm rắc rối với Không Chê, trong mối quan hệ phức tạp giữa hắn và Linh Ngọc, đột nhiên Kỳ Vân có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, "Đúng vậy, về phần hôn ước của ta và Linh Ngọc sư muội là vì tuân theo di mệnh của sư phụ, sư phụ của ta là????"
Đột nhiên nàng cắt ngang lời của hắn, "Vậy nhất định huynh biết Huyền cốc tứ thánh rồi?"
"Biết." Nhìn hai mắt của nàng sáng lên dị thường, phấn khởi làm cho má lúm đồng tiền yêu kiều đỏ lên, hắn cảm thấy vô cùng đáng yêu.
"Thật tốt quá, huynh có thể giới thiệu ta biết bọn họ hay không? Bọn họ là đối tượng mà ta sùng bái, bọn họ có mấy người?"
"Đương nhiên là bốn người." Kỳ Vân không khỏi mỉm cười, nếu như nàng biết hắn chính là một trong Huyền cốc tứ thánh, không biết có bất tỉnh hay không?
Đường Tiêu Từ ngồi ở trên người hắn, hoàn toàn đã quên mình trần như nhộng, "Còn có còn có, bọn họ là nam hay là nữ? Diện mạo trông như thế nào? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Thành thân rồi chưa?"
"Đợi một chút, nàng chỉ có thể nghĩ tới ta, nàng không được nghĩ đến nam nhân khác." Ánh mắt của hắn âm trầm bá đạo nói, mặc dù hắn cũng là một trong Huyền cốc tứ thánh.
"Huynh ghen rồi?" Nàng cười xảo quyệt, ngón tay trêu đùa nhẹ nhàng di chuyển lướt nhẹ qua trong lòng ngực trần trụi của hắn, bất ngờ tim của hắn đập nhanh hơn, "Ta chỉ là đem bọn họ làm đối tượng sùng bái mà thôi."
"Ta là Huyền Thiên." Hắn khàn khàn nói ra một câu.
"Huyền????? Cái gì?" Nàng há to miệng.
"Huyền Thiên, không phải là Huyền cái gì, sư phụ của ta chính là Huyền Cốc Lão Nhân." Cánh tay dài vòng ở hông của nàng, hắn ôm nàng xoay người một cái, nàng liền nằm ở dưới thân của hắn.
Đường Tiêu Từ vỗ trán, "Trời ạ! Cuộc đời ta đây đối tượng sùng bái nhất lại đang ở trước mặt của ta. Huynh thật sự là một trong Huyền cốc tứ thánh?"
Nàng thường nghe các sư huynh sư tỷ bàn tán sôi nổi về công lao to lớn vĩ đại của Huyền cốc tứ thánh, lòng của nàng sớm đã hướng về phía bọn họ, bọn họ trừ gian diệt ác, giúp đỡ kẻ yếu, không sợ thế lực quyền quý hung ác của đương triều, cũng không cùng thế tục tằng tịu với nhau, không giống bạch đạo cố làm ra vẽ, hoàn toàn phát huy tinh thần hiệp nghĩa chân chính.
"Chúng ta không có tốt như vậy." Bon họ cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
"Ai nói, cuộc đời của ta đây hy vọng duy nhất chính là nhìn thấy Huyền cốc tứ thánh trong truyền thuyết, cho nên ta thật vất vả mới có thể ra khỏi Đường Môn, ta đã nghĩ nhất định phải biết được các huynh, mà đại hội võ lâm là một cơ hội tốt."
"Chúng ta sẽ không đi tham dự Đại hội võ lâm, cho dù đi chúng ta cũng sẽ không dùng danh nghĩa Huyền cốc tứ thánh." Đó cũng là một trong những nguyên nhân vì sao người trong giang hồ không có người nào thấy diện mạo thật của Huyền cốc tứ thánh, hơn nữa cho dù Huyền cốc tứ thánh bọn ta ra mặt giao thiệp, cũng sẽ đeo mặt nạ da người.
"Khó trách, thông tin của Huyền cốc tứ thánh cũng chỉ có thuật lại mà còn có lời đồn đãi nói các ngươi thật ra là cùng một người ngụy trang thành bốn người." Không thể tưởng tượng được nàng lại có thể gặp mặt một trong Huyền cốc tứ thánh, còn cùng Huyền Thiên người mà nàng sùng bái nhất thân mật như vậy, trời ạ! Đời này nàng có chết cũng không tiếc.
"Một ngày nào đó nàng cũng gặp được những người khác." Chủ đề lại bị nàng chuyển hướng. Lời nói của hắn xoay chuyển, "Hiện tại, nàng hãy nghe ta nói, ta cùng thiên kim tiểu thư của Huyền cốc sẽ hủy bỏ hôn ước????"
Nàng bĩu môi, "Tại sao? Nếu như ta đoán không sai, huynh cùng thiên kim tiểu thư của huyền cốc từ nhỏ đã sinh hoạt chung một chỗ, lâu ngày sinh tình, nếu không thì huynh cũng sẽ không phản đối di mệnh của sư phụ, huynh yêu nàng ấy cũng là lẽ thường thôi????"
"Tiêu Từ!" Kéo vai của nàng qua, Kỳ Vân dùng sức hôn cái miệng nhỏ nhắn om sòm của nàng, cho đến nàng thở không thông phải yên lặng mới thôi. "Đừng vội ghen, ta cùng muội ấy chỉ có tình cảm sư huynh muội, không sai, là ta đã đáp ứng sư phụ là phải chiếu cố muội ấy."
"Chớ lừa người gạt mình a! Huynh đối với nàng ấy nhất định có tình cảm, bằng không huynh cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi đến Hàng Châu đi tìm nàng ấy."
Cho dù như vậy, nàng ngược lại lại muốn, ai biết thiên tai nhân họa khi nào phủ xuống, nàng muốn nắm chắc mỗi một khắc có được.
Nàng nhớ tới kiêm điệp tình thâm của phụ mẫu, từ khi nàng sinh ra nàng chưa từng gặp qua bọn họ, chỉ có từ trong miệng Đường gia bà nội biết được bọn họ yêu nhau đến chết, phụ thân vì cứu bà nội mà chết, mẫu thân bị thương nặng nên cũng vì vậy không muốn sống một mình, lúc hấp hối đem nàng giao cho bà nội.
(*Kiêm* là một loài chim chỉ có một cánh và một mắt mỗi khi muốn bay thì hai con cùng chắp cánh vào với nhau mới bay được, *Điệp* là loài cá mắt dính liền nhau tạo thành một cặp trên cùng một bên, hai từ *Kiêm Điệp* cũng có thể hiểu là sống chết có nhau)
Không lâu sau, bà nội mời thầy tướng số tới xem qua cho nàng, nàng sống không quá mười tám, cũng vì vậy mà ba nội vẫn không cho phép nàng rời khỏi Đường Môn. Lo lắng của bà nội nàng có thể hiểu được, nhưng nói không chừng là thầy bà ăn nói lung tung, bây giờ không phải là nàng sống rất tốt sao? Cũng sắp tới mười tám tuổi, cho nên nàng cầu xin bà nội để cho nàng đi ra nhìn xem thế giới bên ngoài một chút.
Giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của hắn, nàng mỉm cười nhìn hắn, "Ta thật sự không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần đáy lòng của huynh có ta là đủ rồi."
"Nàng dám đem ta đẩy ra, ta liền đánh cái mông nhỏ của nàng." Cho nên nàng không yêu cầu xa vời có thể cùng hắn trường tương tư thủ. "Yên tâm, số phận của chúng ta sẽ không giống như phụ mẫu của nàng." Cho dù là phải chống lại trời, hắn cũng muốn thay nàng cải mệnh.
*Trường tương tư thủ*: chắp tay bên nhau cho đến bạc đầu.
"Ngươi cũng biết chuyện của phụ mẫu ta?" Đường Tiêu Từ kinh ngạc nhướng mày.
"Trong thiên hạ rất ít chuyện ta không biết." Khẽ ôm lấy nàng vào lòng, hắn phát hiện mình lại muốn nàng, dục vọng ở bụng dưới chỉa vào nàng. "Hiện tại cái gì cũng đừng nói, ta chỉ muốn yêu nàng." Hắn muốn cùng nàng cùng chung vô số ngày đêm.
"Ngươi phải giúp ta coi bói? Tại sao?" ĐườngTiêu Từ tò mò ngồi ở trước mặt của Kỳ Vân, nhìn hắn cầm lấy mai rùa, cũng tính ngày sinh tháng đẻ của nàng, lúc thì suy nghĩ sâu xa, lúc thì vặn mi.
"Nàng đưa tay cho ta." Hắn tự ý kéo tay của nàng qua, cẩn thận chu đáo xem tướng mạo cùng vân tay của nàng.
"Có cái gì không đúng sao?"
"Kỳ quái, lấy ngày sinh tháng đẻ của nàng đến xem, nàng có thể sống đến thất lão bát thập cũng không thành vấn đề, tại sao?????"
Vân tay cùng tướng mạo cho thấy nàng sống không quá mười tám.
"Ngươi nói tại sao là có ý gì?" Chẳng lẽ xác minh lời nói của ông thầy tướng số kia là thật, nếu như ngay cả thần toán cũng nói như vậy, vậy có lẽ nàng thật sự sống không quá mười tám tuổi hay sao?.
"Không được suy nghĩ lung tung, ta cũng không nói nàng có thể sống đến khi nào."
"Thần toán Vọng môn chủ một lời quyết định sinh tử, huynh liền thành thật mà nói đi!" Nàng đã sống gần mười tám năm, có người yêu nàng như vậy, nàng đã rất hạnh phúc rồi.
Chết tiệt! Rốt cuộc là lỗi ở đoạn nào? Tệ hơn chính là, nếu muốn từ ngày sinh tháng đẻ thay đổi mạng của nàng, ngược lại sẽ càng tệ hơn. Mồ hôi lạnh từ cái trán của Kỳ Vân chảy ra.
Việc không liên quan đến mình thì thôi, khép mình là mất tấc lòng. Hắn tự nói với mình là phải tỉnh táo lại, nhất định còn có biện pháp khác.
"Cho ta thời gian ba ngày, nhất thời ta nghĩ không ra làm thế nào giải thích cùng nàng." Còn có một biện pháp khác, hắn cần phải biết tuổi thơ của nàng, cuộc sống xung quanh của nàng cùng tất cả hoàn cảnh về nơi của nàng.
"Không sao, ta tin tưởng huynh." Nhẹ nhàng lấy tay áo thay hắn lau đi mồ hôi, Đường Tiêu Từ lộ ra nụ cười trấn an, "Nghĩ ngơi một chút đi, đầu của huynh lấp quá nhiều thứ, nếu như ta cũng giống như huynh nhớ nhiều như vậy, đầu của ta sớm vỡ ra rồi."
Đắm chìm trong ôn nhu của nàng, Kỳ Vân đem nàng ôm đến trên đùi, vùi đầu ở hõm vai của nàng, hít thật sâu mùi thơm nữ tính trên người của nàng. Khi biết được vận mạng của nàng, lần đầu tiên trong đời trái tim của hắn cảm nhận được mùi vị hốt hoảng sợ sệt, rốt cuộc cũng hiểu rõ tâm tình của sư đệ Không Chê năm đó khi đi xa tha hương.
"Bất quá huynh xem nhiều, biết nhiều, có đôi khi đoán trước tương lai sẽ phát sinh chuyện lại không có khả năng ngăn cản, cái cảm giác đó nhất định là rất khó chịu, cho nên bất đắt dĩ ép buộc mình lạnh nhạt vô tình, lâu dần cảm giác tự nhiên cũng biến thành vô cảm."
Kỳ Vân cho tới giờ mới hiểu tại sao bản thân lại bị nàng hấp dẫn. Mọi người nhìn thấy thần toán Kỳ Vân là chỉ hy vọng hắn thay người xung cát thị hung kéo dài tuổi thọ, cầu xin phú quý, không ai nghĩ tới biết đâu hắn cũng không muốn làm một thần toán biết trước mọi thứ, hắn tình nguyện ngu ngốc.
Có đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người, mỗi khi người đến gần hắn, trực giác của hắn đều nhìn thấy ý đồ của người đó, ẩn giấu ở sau mặt nạ người là bộ mặt đen tối, lâu ngày hắn đã quên đi bản tính lương thiện chân thật.
“Ta cảm thấy, làm người mỗi ngày nghĩ quá nhiều không phải là rất cực khổ sao? Còn có thể sinh ra tóc bạc, đến lúc đó tóc cũng mất sạch rồi, có đôi khi không biết ngược lại là một loại hạnh phúc.”
"Nàng nói đúng." Kỳ Vân ôm chặt nàng, cảm tạ trời xanh để hắn gặp nàng. Hắn vùi đầu ở trên tóc của nàng ngửi lấy hương thơm ở sợi tóc của nàng, "Có muốn đi với ta đến Hàng Châu hay không? Ta muốn đem chuyện này chấm dứt." Nhân tiện tìm Vô Thường thay nàng chuẩn bệnh một chút, có thể nguyên nhân bệnh không phải là mạng của nàng mà là thân của nàng.
"Dĩ nhiên muốn, ngươi không thể bỏ lại ta, ta sẽ lạc đường." Nàng ôm chặc hắn. "Nếu như ngươi dám bỏ lại ta, ta liền, ta liền?????"
"Liền như thế nào?" Kỳ Vân nhịn không được nở nụ cười, hai tay gối vào sau đầu, "Liền bá vương ngạnh thượng cung?"
"Đúng! Ta liền đối với ngươi bá vương ngạnh thượng cung." Nàng lớn tiếng tuyên cáo.
Nghĩ đến có thể nhìn thấy bộ dạng trần trụi của hắn, tim nàng đập như đánh trống.
"Đến đây đi! Hoan nghênh tới, bây giờ liền bắt đầu?
Khuôn mặt của Kỳ Vân lộ ra dục vọng mãnh liệt càng nhìn càng thêm mị hoặc lòng người, toàn thân nàng tràn đầy căng thẳng cùng kích thích hưng phấn khoái cảm, nóng lòng muốn thử vươn tay nhỏ bé?????
Chờ bọn hắn rời khỏi sơn động đã là chuyện sau khi trời sáng, mà vừa ra động, liền phát hiện bên ngoài để một xấp y phục sạch sẽ cùng thức ăn, còn có xe lăn của Kỳ Vân.
Xem ra Thần Hỉ cũng hiểu rõ tình hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.