Kiều Thê Như Vân

Chương 39:

SonSam

05/11/2023

Trần Thúc Bảo là hoàng đế Nam Triều, lúc tại vị nạp đủ cung thất, cuộc sống xa xỉ, không để ý tới triều chính, ngày đêm cùng phi tần, văn thần tổ chức yến tiệc, làm thơ vẽ tranh. Lúc quân Tùy xuôi nam, tự cao nghĩ Trường Giang là nơi hiểm yếu, không cho là quân Tùy có thể làm gì.

Từ nay về sau, kết cục tự nhiên là quân Tùy chiến thắng, Trần Thúc Bảo bị bắt, bắt giữ đến Trường An, thành quân vương vong quốc. Hắn hoang dâm vô đạo, nhưng lại đam mê thi thư, tạo nghệ cũng rất cao. Về sau đến Trường An, Văn Đế đối với hắn khá giữ lễ, mỗi lần dẫn kiến, lại để cho hắn đứng trong hàng ngũ quan viên tam phẩm, mỗi lần gặp yến hội, sợ hắn thương tâm, không tấu âm nhạc Giang Nam. Từ quân vương đến kẻ tù tội, cuộc sống Trần Thúc Bảo tự nhiên có chỗ thay đổi, hoang dâm là đừng nghĩ đến rồi, chỉ có thể suốt ngày uống rượu ghi chút ít thi văn sống qua ngày.

Cái này đã giải thích thông rồi, thân là tù nhân, rồi lại được ưu đãi, đủ để hắn chế một Đoan Nghiễn cực phẩm. Một phương diện khác, cuộc sống của hắn cũng là ăn bữa hôm lo bữa mai, sợ Tùy Dương đế trở mặt, lại không thể không có tâm cẩn thận, bởi vậy ngay cả chữ khắc trên đồ vật đều không in lại, dùng để bày ra mình chỉ là là dân chúng áo vải, không có dã tâm.

Tục truyền Trần Thúc Bảo yêu thích Đoan Nghiễn, lúc chưa vong quốc nhiều lần hạ chiếu tìm kiếm cây gỗ cực phẩm, bởi như vậy, cái nghiên mực này chí ít có tám phần là Trần Thúc Bảo phái người chế tạo lúc ở Trường An, mặc dù Thẩm Ngạo chỉ suy đoán, lý do cũng rất đầy đủ.

Đoan Chính không nhịn được vỗ bàn trầm trồ khen ngợi, chủ cũ cái Đoan Nghiễn này thật sự là Trần Thúc Bảo, Thẩm Ngạo có thể trong thời gian ngắn lập tức phân biệt rõ chất ràng liệu gỗ, phẩm chất Đoan Nghiễn, ngay chủ cũ đều có thể đoán ra, làm một người người thu thập đồ cổ, Đoan Chính há có thể không kich động.

“Thẩm Ngạo, mời ngồi.” Lúc này đây đã bỏ thêm một chữ mời.

Mặt mũi là người kiếm được, không phải người khác bố thí, nếu muốn người khác dùng lễ đối đãi, không chỉ nhờ gia thế, có được năng lực cao siêu mới có thể tìm được lễ tương ứng. Thẩm Ngạo không kinh sợ, thoải mái ngồi xuống, nói: “Cái Đoan Nghiễn này thật là bất phàm, công gia thu thập từ đâu đến vậy?” Đoan Nghiễn là vật Đoan Chính âu yếm, lúc này cố ý nói chút ít sự tình hắn cảm thấy hứng thú, có chút ý tứ làm quan hệ gần hơn.

Đoan Chính mặt mày hớn hở, nói: “Nhắc tới cũng thú vị, ngày đó ta từ triều đình trở về, thấy có người rao ở hàng đồ cổ, những đồ cổ này, kỳ thật phần lớn đều là đồ dỏm không biết từ nơi này đào đến, lại cũng không thiếu chính phẩm trộn lẫn trong đó, người bán hàng rong kia tự nhiên là không phân biệt được thật giả, đều là thu mua chút ít các loại đồ vật kỳ quặc rồi mang ra bán. Ngày đó ta hào vô cùng hứng cao, liền gọi cỗ kiệu dùng lại, vốn định tùy ý nhìn xem.”

“Ai ngờ…” Đoan Chính nói đến đó, cười một tiếng ha ha, rất thỏa mãn rất tự ngạo, nói: “Liền liếc qua, chọn trúng cái Đoan Nghiễn này, mang về nhà giám định một phen, cũng sinh ra nghi hoặc giống ngươi, chỉ là ở phương diện đánh giá, ta còn là không sánh bằng ngươi, về sau mời mấy đại hành gia giám bảo đến, cùng một chỗ suy nghĩ vài ngày, rốt cục mới nhớ tới Trần Thúc Bảo. Vì thế, ban đêm ta đọc qua không ít sách cổ, cuối cùng tìm được một ít bằng chứng phụ.”

Dừng một chút, trong đôi mắt lộ ra vẻ thưởng thức đối với Thẩm Ngạo: “Không thể tưởng được, ngươi lại chỉ dùng gần nửa canh giờ, lại đoán được lai lịch của nó, phần công phu này không chỉ là nhãn lực hơn người, chỉ sợ đã từng đọc qua qua không ít sách cổ.”

Tuy là Quốc công, nhưng Đoan Chính có một thân phận khác, cũng là người thu thập đồ cổ, dùng số tiền lớn mua bảo vật, kỳ thật cũng không coi là cái gì. Chỉ là lai lịch cái Đoan Nghiễn này lại làm cho miệng lưỡi hắn lưu loát, hiển nhiên là trong quá trình đào bảo cảm giác được sự thỏa mãn.

Lại cảm giác thoải mái nhất, chính là người thu thập tìm được một kiện trân phẩm ở trong một đống đồ dỏm, chỉ tốn giá tiền cực nhỏ mua được nó, lúc đó sẽ sinh ra tự hào và thỏa mãn như vậy. Loại tâm lý này mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc dùng trọng kim xa xa mua bảo vật.

Thẩm Ngạo nói: “Lúc trước gia đạo còn chưa hạ thấp, trong nhà lại có không ít tàng thư, khi đó tuổi ta còn nhỏ, mặc dù không trải qua lịch sự, ngẫu nhiên cũng sẽ đọc qua.”

Đoan Chính không nhịn được, nói: “Nói như thế, gia thế nhà của ngươi chắc hẳn cũng không đơn giản.”

Thời đại này, sách vở rất trân quý, huống chi là sách cổ, Thẩm Ngạo nói mình đọc qua không ít sách cổ có dấu trong nhà, Đoan Chính liền suy đoán ra gia thế của hắn quyết không chỉ là nhà thường thường bậc trung đơn giản. Thẩm Ngạo cũng chỉ có thể mỉm cười, tính toán là cam chịu nhận định này.

Kỳ thật ở đời sau, đừng nói là trăm bản cổ tịch, chính là ngàn bản vạn bản, đối với Thẩm Ngạo mà nói, lấy đến dễ như trở bàn tay, vì học tập giám bảo, hắn đã sớm đã quên mình xem qua bao nhiêu sách vở liên quan.

Đoan Chính hào hứng bừng bừng, không thể tưởng được trong phủ có một khối của quý như vậy, lại bảo Thẩm Ngạo giúp hắn xem xét vài món đồ cổ gần đây sắm được, Thẩm Ngạo ai đến cũng không cự tuyệt, điểm ra chất liệu, phẩm chất từng cái, Đoan Chính lúc này chỉ có thể dùng khâm phục để hình dung, tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, cẩn thận từng li từng tí, giao cho Thẩm Ngạo nói: “Ngươi đến xem cái chiếc nhẫn này, có cái chỗ gì bất đồng.”

Thẩm Ngạo mỉm cười, cái chiếc nhẫn này mới là bảo bối Quốc công cất giấu, hắn để cho mình xem xét, hơn phân nửa là có một chút khoe khoang, vì vậy liền rất nghiêm túc nắm chiếc nhẫn, ghé vào cửa sổ, soi dưới ánh sáng ban ngày, bắt đầu chăm chú xem xét tường tận.

Chiếc nhẫn có phong cách rất cổ xưa, đúng là dùng gỗ đàn điêu khắc mà thành, lại khảm lục tùng thạch, hoa văn cả chiếc nhẫn trôi chảy, khắc hoa, cực kỳ tinh tế. Mặt ngoài gỗ đàn dường như chà sát một tầng dầu trơn nhàn nhạt, dùng để phòng ẩm, niên đại hiển nhiên đã rất rất xa xưa.

Chiếc nhẫn như vậy, lại chưa bao giờ thấy qua. Kỳ thật thẳng đến triều Đường, việc mang nhẫn mới dần dần bắt đầu phổ biến, mà càng về thời gian xa xôi, cũng chỉ là truyền lưu trong cung đình. Xem công nghệ chiếc nhẫn kia, cũng có một chút phong cách, niên đại nên ở thời kì Ngụy Tấn. Tinh mỹ tuyệt luân như vậy, lại chọn gỗ đàn làm nhẫn, quả nhiên là vạn cái không có một, rất hiếm thấy, công nghệ phòng ẩm, còn chọn cách chăm sóc, cấu tạo rất sáng tạo, chỉ sợ đến đời sau, cũng không nhất định có thể chế ra một cái nhẫn bằng gỗ, vài trăm năm không mục.

Ngoài cảm thán, Thẩm Ngạo lại bắt đầu trù trừ, cung đình…

Thời kì Ngụy Tấn, chỉ có cung đình mới đeo nhẫn, mà lại là nữ nhân đeo, nữ tính đeo nhẫn, chỉ dùng để dùng ghi việc, chiếc nhẫn là một loại tiêu chí “cấm giới” “giới hạn dừng lại”. Lúc ấy hoàng đế có tam cung, lục viện, bảy mươi hai phi tần, người được hoàng đế vừa ý, hoạn quan liền ghi nhớ ngày nàng làm bạn với quân vương, cũng để nàng mang một nhẫn bạc trên tay phải với tư cách làm ký hiệu. Hậu phi có thai, thông báo hoạn quan, liền cho mang một cái nhẫn vàng trên tay trái, dùng để bày ra giới hạn.

Như vậy, cái giới chỉ này chắc hẳn là có quan hệ cùng cung đình, có ý tứ.

Sau lưng đồ cổ che dấu câu chuyện rất sâu, sức chiến đấu của Thẩm Ngạo lại càng mạnh, hứng thú thì càng đậm đặc, một cái nhẫn thế giới hiếm thấy làm bằng gỗ đàn, cái này đã đầy đủ để cho Thẩm Ngạo từ từ nghiên cứu một phen.

Cung đình, cung đình… Lại là vật tổ truyền của Đoan Chính, thời kì Ngụy Tấn… Họ Chu…

Suy nghĩ thật kỹ, chậm rãi loại trừ. Thẩm Ngạo ngẩng đầu nhìn xà nhà, không biết như thế nào, xem xà nhà lại thành nghiện, trong lúc nhất thời không sửa được.

Cái gì! Trên xà nhà thậm chí có một mạng nhện, trời đất, đây đường đường chính là xà nhà thư phòng Quốc công đó, thật bất khả tư nghị, cái con nhện này thật to gan, động thổ trên xà nhà Thái Tuế.



Ách… Có lẽ là nên tập trung tinh thần làm việc đã, Thẩm Ngạo lâm vào trầm tư.

Rất nhiều người vật trong lịch sử nườm nượp đi tới, họ Chu, họ Chu… Thẩm Ngạo nhớ tới một người, Chu Du, không, hẳn là nhi tử Chu Du, Chu Dận, Chu Dận cũng không nổi danh, duy nhất nổi danh là có một người lão bà đại danh đỉnh đỉnh, tiếng tăm lừng lẫy, lão bà của hắn họ Tôn, là lúc ấy tôn thất Ngô quốc.

Đoan Chính hẳn là đời sau của Tôn Dận, như vậy rất nhiều sự tình liền có thể lý giải rồi, ví dụ như thê tử Chu Dận là công chúa, lớn lên trong cung đình, mưa dầm thấm đất, không chừng cũng ưa thích chiếc nhẫn. Đã ưa thích, tự nhiên không thể cho nàng mang nhẫn vàng bạc đám phi tần đeo. Dù sao thân phận bất đồng, lễ nghi cần chú ý. Như vậy Tôn thị tự mình chế một nhẫn bằng gỗ, kể từ đó, để phân chia cùng đám phi tần, về sau gả cho Chu gia, truyền cho tử tôn mình cũng là chuyện thường xảy ra.

Tại lúc đó, có được một cái nhẫn chính là sự tình không tầm thường, tất có thể chứng minh gia tộc có được huyết thống cung đình, kể từ đó, Chu gia xem như trân bảo. Hôm nay truyền đến trên tay Đoan Chính, Đoan Chính vốn là đam mê cất chứa đồ cổ, tự nhiên đặc biệt coi trọng nó.

Đây chỉ là suy luận, Thẩm Ngạo đương nhiên không có mười phần nắm chắc, giả thiết lớn mật, không cần tang chứng vật chứng sao, vốn chính là người rèn luyện nghề nghiệp giám bảo hàng ngày, lúc này cuối cùng cũng xuất đầu, hắn không khỏi thở dài một hơi.

Nhớ tới Chu Du, Thẩm Ngạo không nhịn được, nhớ tới một bài thơ, từ từ ngâm ngã nói: “Công Cẩn tài hoa, được trời ứng mà sinh. Tại Ngô định nước, so sánh cao thấp cùng Ngụy. Ô Lâm phá địch, hoả lực Xích Bích tập trung. Cho nên Huyền Đức, Chu Du là anh hùng!”

Cái câu kia Công Cẩn tài hoa kia bật thốt lên, Đoan Chính sáng mắt, đợi cho Thẩm Ngạo ngâm xong, Đoan Chính trầm trồ khen ngợi, nói: “Không cần phải nói, ngươi đã đoán được lai lịch của nó.”

Thẩm Ngạo rất rụt rè cười nói: “Không thể tưởng được, Quốc công đúng là hậu duệ Chu Công Cẩn, thật đúng là khiến người kinh ngạc.”

Đoan Chính vuốt râu cười to, có một tổ tông nổi tiếng thiên hạ tự nhiên là một sự tình quang vinh, rất làm cho người khác say mê.

Rất nhanh, hắn sắp không cười nổi rồi, chỉ nghe Thẩm Ngạo nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc, cái nhẫn này là đồ giả.”

“Giả?” Đoan Chính quá sợ hãi, trong miệng nói: “Ngươi có bằng chứng gì, không nên nói bậy.” Hắn bị một câu của Thẩm Ngạo làm cho kinh hãi, sợ tới mức biến sắc, bán tín bán nghi, đây chính là chí bảo gia truyền, nếu thật sự là giả, không phải là việc đùa.

Thẩm Ngạo mỉm cười, cầm chiếc nhẫn lên, chỉ vào thành bên trong nói: “Công gia nhìn kỹ, có phát hiện dầu trơn không còn nữa?.”

Sắc mặt Đoan Chính ngưng trọng, híp mắt nhìn thành trong, tựa như là để thuyết phục Thẩm Ngạo, hoặc như là vì thuyết phục chính mình, nói: “Có lẽ… Có lẽ là đã bị mài mòn cũng không nhất định.”

Hắn lại làm sao không biết Thẩm Ngạo vạch ra vấn đề rất chính xác, chỉ là trong lòng vẫn đang không muốn tiếp nhận sự thật này.

Của gia bảo truyền mấy trăm năm, đến trong tay của mình, lại bị người đánh tráo…

Thẩm Ngạo lắc đầu: “Mài mòn là tuyệt đối không có khả năng, chỉ có một loại giải thích, dầu trơn ngay từ đầu đã không có, trừ thứ đó ra, lại nhìn cái lục tùng thạch này, nhìn bề ngoài hình như chỉ dùng công nghệ lúc Ngụy Tấn, nhưng nhìn kỹ, rõ ràng cho thấy là hàng nhái, xin hỏi Công gia, thời kì Ngụy Tấn đã có kiểu cắt ngang rồi sao?”

Cắt ngang là một loại công nghệ cắt bảo thạch, đến Đường sơ mới bắt đầu lưu hành, trước đó, phần lớn là dùng cách mài làm chủ. Cái lục tùng thạch này, tuy có ngấn mài, nhưng nhìn kỹ phía dưới, lại ẩn ẩn có dấu vết cắt, như vậy, Thẩm Ngạo suy đoán, khả năng duy nhất là người chế tạo bỏ chút công phu, dùng cắt ngang trước, lại dùng phương pháp thủ công mài mài để chế tạo cái lục tùng thạch này.

Thời kì Ngụy Tấn không thể nào có biện pháp cắt ngang, cái này là chứng cớ trọng yếu để Thẩm Ngạo kết luận nó là đồ dỏm.

Đoan Chính cẩn thận nhìn, bình thường hắn cũng không chú ý, lúc này nhìn lục tùng thạch hình củ ấu, mặt đã như màu đất, trong miệng nói: “Ngay tại ba tháng trước, ta còn từng mời chút ít người biết đánh giá đến xem xét cái nhẫn này, bọn hắn đều xác nhận đây là thật, như thế nào… Làm sao lại bị người ta thay thế bằng đồ dỏm rồi?”

Tâm niệm Thẩm Ngạo vừa động, lập tức nhớ tới một loại thủ pháp lừa đảo, lại nói tiếp về loại thủ pháp này, kỳ thật là do hắn sáng chế, hắn cố ý ngụy trang thành Giám định sư, hơn nữa ngụy tạo chứng nhận tư cách Giám định sư, treo biển hành nghề, thành lập một gian văn phòng.

Kể từ đó, người giám bảo liền tốp năm tốp ba tới tìm Thẩm Ngạo xem xét, nếu đụng phải trân bảo quý báu, Thẩm Ngạo liền cố ý nói với khách hàng, tạm thời vẫn không thể kết luận thật giả, qua một vòng hoặc là nửa tháng lại đến, khách hàng kia mang theo bảo bối rời đi, Thẩm Ngạo lại lợi dụng trong khoảng thời gian này chế tạo ra đồ dỏm đồng dạng, đợi lúc khách hàng kia mang theo bảo bối đến, Thẩm Ngạo chỉ cần một cái thủ thuật nho nhỏ, có thể đánh tráo đồ dỏm và chính phẩm.

Sau đó, Thẩm Ngạo tuyên bố với khách hàng, bảo bối là đồ dỏm, đợi khách hàng kia mang theo đồ dỏm thất vọng rời đi, nào biết một kiện vật báu vô giá rơi vào trong túi Thẩm Ngạo rồi.

Thủ pháp lừa dối như vậy rất đơn giản, lại tương đối thực dụng. Bởi vì người đến giám bảo, phần lớn đều không có năng lực giám định và thưởng thức, bọn hắn mang theo bảo vật đến, là hi vọng Giám bảo sư có thể phân biệt nó là thật hay giả. Mà Thẩm Ngạo cần làm chỉ có một việc, cố làm ra vẻ, vốn là cố ý nói cần tra chút ít tư liệu, kéo dài thời gian, rồi mình tận lực ở trong thời gian ngắn chế ra đồ dỏm, từ đó tiến hành bước kế hoạch tiếp theo.

Cuối cùng, chính phẩm rơi vào trong tay Thẩm Ngạo, mà Thẩm Ngạo quang minh chính đại xem xét, tuyên bố bảo vật là đồ dỏm, ai cũng sẽ không hoài nghi Thẩm Ngạo sớm đã đánh tráo bảo bối, cho dù hoài nghi, cũng không có chứng cớ.

Thẩm Ngạo hoài nghi cái nhẫn này cũng đã bị người đánh tráo, thủ pháp có rất nhiều chỗ tương tự cùng phương pháp mình làm lúc trước.

Xem ra, là đụng phải cao thủ.

Thẩm Ngạo ngồi xuống, trấn an Đoan Chính, nói: “Công gia chớ hoảng sợ, có lẽ ta có biện pháp tìm chiếc nhẫn kia trở về.”

Đoan Chính dù sao cũng là người từng gặp nhiều sóng to gió lớn, lúc này hơi chìm ở trong tức giận, hoảng hốt qua đi, trong đôi mắt đổi lại là sát khí đằng đằng, trầm giọng nói: “Nếu bắt được người trộm nhẫn, ta phải lột da hắn. Thẩm Ngạo, ngươi nói một chút, có biện pháp gì?.”



Thẩm Ngạo hỏi: “Công gia, ba tháng trước đem chiếc nhẫn này cho kỳ nhân giám định, lúc ấy có mấy người giám bảo ở đây?”

Đoan Chính trầm ngâm chốc lát, nói: “Ba người, một người là Ngự Sử trung thừa Tằng đại nhân, còn có tri huyện Đầm Châu Dương đại nhân vào kinh báo cáo công tác, tên còn lại khá lạ mặt, là Dương đại nhân dẫn đến, nói là đệ nhất nhân giám bảo Đầm Châu.”

Oa, thì ra lão tía Tằng Túc An cũng là người thu thập, Thẩm Ngạo lập tức cảm thấy cái thế giới này quá nhỏ, trong lòng lại đang cân nhắc, hắn là Ngự Sử trung thừa, cho dù bảo vật trân quý, cái nguy hiểm này hắn cũng không dám vơ vào mình, dù sao đối phương là Quốc công, một khi phát hiện ra, tiền đồ cẩm tú liền biến thành hư ảo.

Người khác là tri huyện Đầm Châu, chắc là đến nịnh bợ Đoan Chính, tạm thời cũng có thể bài trừ. Ngược lại, một người cái gì mà đệ nhất giám bảo Đầm Châu có hiềm nghi lớn nhất, dù sao người này không có chức quan, không cần lo lắng gì, vừa mới bắt gặp cái bảo vật này, không chừng cũng sinh ra lòng tham lam.

Đoan Chính cũng nổi lên lòng nghi ngờ, hỏi: “Người nọ hình như họ Vương, gọi Vương Chu Tử, ngươi cũng hoài nghi hắn sao?”

Thẩm Ngạo nói: “Quốc công biết hắn đặt chân ở chỗ nào trong kinh thành không?”

Đoan Chính cười khổ: “Lúc ấy ta chỉ chú ý nói chuyện tào lao cùng Tằng đại nhân, không bận tâm đến hắn, cũng không nên hỏi nhiều.”

Thẩm Ngạo nói: “Nếu như hắn thật sự là người trộm bảo, nhất định còn ở lại Biện Kinh.”

Đoan Chính hỏi: “Tại sao vậy?”

Thẩm Ngạo nói: “Bảo vật như vậy không giống bình thường, cầm ở trong tay sẽ quá phỏng tay, phải mau chóng để nó rời tay. Mà thành Biện Kinh nhiều quan lại quyền quý nhất, người có thể ra giá cao cũng nhiều. Hơn nữa, người này nhất định an bài nội ứng tại bên người Công gia, một khi Công gia phát giác ra khác thường, hắn tùy thời sẽ chạy ra khỏi Biện Kinh đi.”

“Nội ứng?” Đoan Chính nhíu lông mi, ngưng trọng hẳn lên, phủ Kỳ Quốc công gia quy sâm nghiêm, tất cả nô bộc chỉ làm chức vụ của mình, không thể tưởng được, trong đám người lại có kẻ thông đồng ngoại nhân! Lẽ nào lại như vậy!

Thẩm Ngạo nói: “Nếu không có nội ứng, người này không thể đích thân lẻn vào nội phủ đánh tráo, như vậy có thể khẳng định, hắn nhất định mua được người thân nhất tín bên người Công gia, mới có thể thi triển kế hoạch của hắn.”

Đoan Chính sờ quai hàm, gật đầu: “Đúng, người thân tín nhất, để cho ta suy nghĩ.”

Cái gọi là người thân nhất tín, chính là người cực kỳ có cơ hội đánh tráo, trong lòng Đoan Chính nghĩ: “Hay động vào chiếc nhẫn của ta, ngoại trừ phu nhân, Hằng nhi, Nhược nhi, còn có ai đâu? Đúng rồi, còn có một người.” Trong hai con ngươi của hắn, xẹt qua một tia lãnh ý, nói: “Lúc ta tắm rửa, cái nhẫn này sẽ giao cho Triệu chủ sự đảm bảo một đoạn thời gian, người này hẳn chính là Triệu chủ sự? Thật tốt, ta kêu hắn đến, hỏi hắn xem, công phủ đối đãi hắn không tệ, tại sao hắn phải làm loại sự tình chân ngoài dài hơn chân trong này (ăn cháo đá bát).”

Triệu chủ sự? Là hắn?

Trong lòng Thẩm Ngạo không nhịn được, nhìn có chút hả hê, nhân phẩm rất trọng yếu, mặc dù hắn biểu hiện ra ngoài là một bộ dạng đáng tiếc, một người trung bộc tốt như vậy mà lại đọa lạc vì tiền tài, trong lòng lại âm u nghĩ đến Triệu chủ sự lúc bị người lột sạch thân thể, bị người kéo đi vạc nước nóng, sau đó…….

Lão già kia, ngầm hại Thẩm Ngạo ta, hôm nay cuối cùng bị ta bắt được chỗ yếu rồi, xem ta chỉnh chết ngươi như thế nào.

Thẩm Ngạo có đôi khi rất chính khí, nhưng tại chút thời điểm lại vặn vẹo độc ác rất lợi hại, khác nhau lớn nhất vẫn là bằng hữu và địch nhân, đối với bằng hữu, hắn tuyệt đối không làm chuyện gì xấu, nhưng là địch nhân, Thẩm Ngạo sẽ không có nhiều lòng dạ đàn bà như vậy, không làm đối phương cực khổ đến chết, dẫm hắn dưới chân, bước lên trên người hắn một vạn lần, tuyệt đối không ngừng nghỉ.

“Chọc ta? Nói bậy sau lưng ta? Ngươi nhất định phải chết!”

Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ, cũng tỉnh táo lại rất nhanh, nói: “Hiện tại đề ra nghi vấn với Triệu chủ sự là rất không thỏa đáng. Công gia ngẫm lại xem, Triệu chủ sự kia sẽ thừa nhận việc này sao? Hắn nhất định rất rõ ràng, một khi thừa nhận chuyện này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sống chết phủ nhận lại còn có một đường sinh cơ. Chỉ cần hắn cắn răng không nhận tội, chúng ta cũng không có cách nào bắt hắn. Mà đồng đảng của hắn ở bên ngoài phủ, một khi phát hiện không ổn, chỉ sợ sẽ lập tức lẩn trốn. Đến lúc đó tuy Công gia có thể điều động người truy tìm cực nhanh, nhưng muốn tìm chiếc nhẫn về lại rất khó khăn.”

Đoan Chính bởi vì bị mất đồ gia truyền, giờ phút này cũng là có chút ít rối loạn, nếu không cũng sẽ không vội vàng xao động như thế, lúc này nghe Thẩm Ngạo nhắc nhở xong, mong mỏi liếc nhìn Thẩm Ngạo, trong lòng nghĩ: “Tên hậu sinh này thật không đơn giản, thông minh lanh lợi, lại hiểu thuật xem xét, tư duy kín đáo, lại đọc qua sách. Sau này không thể để hắn chôn vùi ở kiếp thư đồng.”

Ai từng nghĩ đến, Thẩm Ngạo lại để cho Đoan Chính sinh ra lòng yêu tài, Thẩm Ngạo tiếp tục nói: “Huống hồ đồng đảng hắn bên ngoài phủ tuyệt đối không phải là người bình thường, hắn dám đổi chí bảo gia truyền của Công gia, chứng minh người này rất có gan. Lại có thể ở trong thời gian ngắn chế tạo ra một đồ dỏm, có thể thấy được tâm trí và kỹ nghệ của hắn tương đối cao siêu, có thể nghĩ ra kế hoạch không chê vào đâu được như thế, thật sự không đơn giản. Theo ta thấy, hắn hẳn là cái loại người cực kỳ cẩn thận, làm việc cẩn thận, tuyệt đối không lưu lại sơ hở cho người ta, phải bắt được hắn, lấy lại chiếc nhẫn mà nói.., chỉ có thể dùng trí.”

Thẩm Ngạo cũng sinh ra bội phục đối với đạo tặc nghệ thuật phía sau màn, kế hoạch hoàn mỹ, kỹ nghệ tinh xảo, có thể giao thủ cùng cao thủ như vậy, là một việc rất sung sướng.

“Được rồi, vậy thì đến thử một lần, nhìn xem đạo tặc Tống triều lợi hại, hay là đạo tặc đời sau càng mạnh. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, con mẹ ngươi, sóng trước của đã chết ở trên bờ cát rồi!”

Đoan Chính hỏi: “Dùng trí như thế nào?”

Thẩm Ngạo mỉm cười: “Công gia nghe nói qua cách câu cá chưa?”

Đoan Chính không hiểu ra sao, đã thấy Thẩm Ngạo cười mỉm nói: “Xin Công gia yên tâm, lấy nửa tháng làm hạn định, Thẩm Ngạo nhất định tìm chiếc nhẫn kia trở về cho Công gia, Châu về với Hợp Phố.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Thê Như Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook