Chương 57:
SonSam
05/11/2023
Triệu Cát nghiêm mặt hổ đi ra khỏi cung, đi trong hành lang cung điện trong chốc lát, Dương Tiễn liền đuổi theo, kính cẩn nói: “Hoàng thượng bớt giận, hôm nay không biết đám triều thần bị làm sao, cử chỉ điên rồ, lại vì một chút việc nhỏ mà làm hoàng thượng không vui, những người này thật là đáng chết.”
Triệu Cát cười lạnh nói: “Đây chỉ là việc nhỏ? Ngươi là nô tài nên không hiểu, bọn hắn đây là mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn tranh giành cao thấp, Trẫm không để cho bọn họ được như ý nguyện.”
Dương Tiễn là nội thị Triệu Cát thân cận nhất, quyền thế rất lớn, có riêng danh xưng Nội Tướng, chính là năm đó, thời điểm Thái Kinh đắc thế nhất, thấy hắn cũng cần a dua nịnh hót vài câu. Chỉ có điều ở tại bên người Triệu Cát, Dương Tiễn lại thành một con chó xù rung đùi đắc ý, tuyệt đối không dám có bất kỳ điều gì ngỗ nghịch.
Dương Tiễn nịnh nọt cười nói: “Hoàng thượng nghĩ rất sâu, nô tài tưởng rằng chỉ là việc nhỏ, như vậy xem ra, những người này thật sự rất đáng chết, thiệt thòi bọn hắn đọc nhiều sách thánh hiền, lại không giải sầu cho hoàng thượng, cả ngày làm cho hoàng thượng ngột ngạt.”
Triệu Cát mỉm cười, nói: “Đi chuyển bàn đến, cầm bút vẽ đến đây.”
Dương Tiễn biết rõ, hoàng thượng muốn mượn vẽ tiêu buồn rồi, liền lập tức đánh mắt đến tiểu nội thị tùy tùng, tiểu nội thị kia phụng mệnh rời đi, Dương Tiễn cười ha ha, đứng ở một bên.
Triệu Cát vẽ tranh, chính là tùy tâm sở du͙c, cho nên lúc muốn vẽ, phân phó một lời, giấy và bút mực liền bày ra, bất kể là nhà lầu thuỷ tạ, sông núi xanh tươi rậm rạp, có lẽ là ở trong đó, bất chợt xuất hiện linh cảm, liền múa bút vẩy mực.
Dụng cụ vẽ tranh chỉ một lát sau đã được đưa đến, Dương Tiễn vén tay áo lên, mài mực cho Triệu Cát, Triệu Cát nhấc bút, lông mày lại nhăn lại, ngòi bút nhuộm mực rồi mà chậm chạp không rơi xuống giấy.
“Ai…” Triệu Cát bỏ bút xuống, thở dài một tiếng, bực bội nói: “Tâm loạn như ma, vẽ tranh như thế nào đây? Rút hết xuống đi.”
Hắn chắp tay sau lưng, hơi có chút tức giận nói: “Thẩm Ngạo… Thẩm Ngạo…, ngươi biết không, ngươi đã dẫn ra rất nhiều phiền toái…” Ánh mắt của hắn lóe lên, đột nhiên nhớ tới một chỗ, Thúy Nhã Sơn Phòng.
“Dương Tiễn, đi đổi một thân quần áo đến đây, theo Trẫm đến Thúy Nhã Sơn Phòng, Trẫm muốn nhìn xem, cái Thúy Nhã Sơn Phòng này rốt cuộc là cái gì, vì sao Thẩm Ngạo này muốn Trẫm viết lưu niệm vì Sơn Phòng.”
Nếu đổi người bên ngoài, hoàng thượng thay trang phục xuất cung đi tuần tự nhiên là muốn ngăn trở, Nhưng Dương Tiễn lại bất đồng, hoàng thượng nói cái gì, hắn liền làm như thế đó, tuyệt đối không hỏi vì cái gì, lại càng không phát biểu giải thích của mình, hơi cười cười lấy lòng, gật đầu nói: “Vâng.”
…
Trong triều đình sảo sảo nhượng nhượng(bảy mồm tám mỏ chõ mũi vào cãi nhau), ở phía trong Quốc Tử Giám cũng không thanh tịnh, đám tiến sĩ, trợ giáo đều vô tung vô ảnh, nghe nói là đi liên lạc đồng liêu cùng năm, cùng trường.
Văn nhân chiến tranh, chính là khí thế, cùng bán hàng đa cấp đời sau rất có sự giống nhau, kéo người nhập bọn, càng nhiều người, khí thế lại càng đủ, lại thống nhất hiệu lệnh, hoặc liên danh tấu chương, hoặc đồng loạt làm khó dễ trên triều đình, nói ngắn lại, kéo bè kết phái là rất trọng yếu.
Những tiến sĩ này cây lớn rễ sâu, đào đất khắp thiên hạ, nhân mạch có lẽ là rất đủ, cho nên một sáng sớm không thấy người đâu, chắc là vì quá nhiều bạn, Mà trợ giáo, quan lại nhỏ đi tất cả các nơi truyền tin tức, cũng đều là ngựa không dừng vó.
Rất nhiều người đi đến chỗ Thẩm Ngạo tìm hiểu tin tức, Thẩm Ngạo rất ủy khuất, tìm ta để tìm hiểu tin tức? Ta còn không biết vì sao mình lại đột nhiên bị người đổ chuyện vớ vẩn này lên đầu đây này, thật sự quá oan uổng.
Thẩm Ngạo chưa từng bị động như vậy, tạm thời cũng không thể tránh được, đã như vầy, liền đơn giản sống chết mặc bây.
Dùng qua điểm tâm, liền nghe được dưới lầu vọng lên thanh âm mời mọc, thì ra là Thái Luân hô bằng hữu đi chơi, gọi người cùng đi Thúy Nhã Sơn Phòng uống trà, Hôm nay không cần lên lớp, Quốc Tử Giám cũng không có người trông giữ, đám giám sinh coi như được nghỉ, không ít người bỏ đi chơi, Thái Luân cũng là người không chịu nổi tịch mịch, trước đó vài ngày vừa mới trở thành hội viên Thúy Nhã Sơn Phòng, hôm nay muốn đi Sơn Phòng khoe khoang một chút.
Thúy Nhã Sơn Phòng tại Quốc Tử Giám đã lưu hành rất thông dụng, ngay từ đầu, hội viên còn không nhiều, từ lúc Thẩm Ngạo cầu một bức tranh chữ hoàng thượng viết cho Thúy Nhã Sơn Phòng, nói Thúy Nhã Sơn Phòng là nơi tốt, về sau, Quốc Tử Giám lợi dụng gia nhập Thúy Nhã Sơn Phòng để làm vẻ vang bản thân.
Những công tử ca này cũng không thiếu tiền, Sơn Phòng kia hoàn toàn có thể thỏa mãn hư vinh của bọn hắn.
Thẩm Ngạo mở cửa sổ ra nhìn, Thái Luân cũng không phải tới gọi mình.
“Thái Luân này, tâm cơ rất nặng.” Trong lòng Thẩm Ngạo nghĩ, Thái Luân không gọi mình, đơn giản là hi vọng tại Thúy Nhã Sơn Phòng có thể như hạc giữa bầy gà mà thôi, thiếu đi Thẩm Ngạo hắn, Thái Luân chính là tài tử, nhưng nếu hắn cũng đi, cái tài văn chương của Thái Luân liền ảm đạm không ánh sáng.
Thẩm Ngạo mỉm cười, cũng không để ý tới bọn hắn, hắn ước gì Thái Kinh đi thường xuyên, đại thiếu gia này đi Thúy Nhã Sơn Phòng, đương nhiên là ăn điểm tâm đắt tiền nhất, uống trà tốt nhất, coi như là gia tăng tiền thu vào cho mình.
Không thành bằng hữu có thể thành người giúp đỡ buôn bán mà.
Sau một lúc lâu, Chu Hằng liền tới, trong miệng nói: “Biểu ca, dưới lầu có người tìm.”
Thẩm Ngạo buông sách, à một tiếng, hỏi: “Là ai?”
Chu Hằng làm như vừa từ bên ngoài trở về, trên trán còn có vết mồ hôi, lắc đầu một cái nói: “Không biết, nói là đến đưa bái thiếρ (thiếρ mời).”
“Bái thiếρ?” Thẩm Ngạo rất kỳ quái, vội vàng đi xuống lầu, người đến là quan lại nhỏ tướng ngũ đoản (thấp lùn), nhìn Thẩm Ngạo đi đến liền nói: “Trầm công tử, vừa rồi tại cửa ra vào Quốc Tử Giám, có người bảo ta đưa một phần bái thiếρ đến cho ngươi.”
Thẩm Ngạo nhận lấy, xé ra xem xét, chữ viết lại rất xinh đẹp, tiếp tục xem, phía trên muốn mình đi Thúy Nhã Sơn Phòng, chỉ là trên lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) không thấy kí tên, rất kỳ quái.
Cái bút tích này, Thẩm Ngạo giống như đã từng nhìn thấy, hắn trầm ngâm một lát, rốt cục nhớ tới một người—— Chu Nhược.
“Chu đại tiểu thư bảo ta đi Thúy Nhã Sơn Phòng làm cái gì?” Thẩm Ngạo không đoán ra, Chu đại tiểu thư tính cách có chút cổ quái, chính là vì điểm này mà rất khó suy nghĩ.
Thẩm Ngạo cười cười, suy nghĩ làm gì nhiều, Chu đại tiểu thư gọi mình, đương nhiên là phải đi, vì vậy lập tức thay đổi một thân quần áo, rất bảnh bao vui vẻ đi ra ngoài.
Hôm nay, Thúy Nhã Sơn Phòng đã thay đổi bộ dáng, ngoài cửa, xe ngựa tinh xảo đỗ, khắp nơi đều có, xa xa, phố sách mới khai trương cũng không ít, những người bán hàng rong này nhìn đúng chỗ mấu chốt để buôn bán, trước tiên chém giết mua thơ sách vừa in ấn ra, sau đó bán ra giá cao, hoặc là mời người viết tay, sao chép thơ sách, lại bán ra ngoài, quả thực cũng buôn bán lời một khoản tiền kha khá.
Thúy Nhã Sơn Phòng, hôm nay đã thịnh hành cả Biện Kinh, tài tử nhập hội càng ngày càng nhiều, chất lượng thi từ cũng đề cao theo, rất nhiều học văn nhân, thương nhân đòi văn vẻ liền không nhịn được, dùng số tiền lớn đặt hàng.
Cửa Sơn Phòng, là bốn người biết võ khỏe mạnh giữ cửa, nguyên một đám ôm tay đứng, ánh mắt cảnh giác nhíu lại nhìn người đi tới. Thẩm Ngạo đến cửa ra vào, lộ túi gấm hội viên ra, người canh cửa kia liền lập tức mỉm cười nói: “Tướng công, mời vào.”
Thẩm Ngạo gật đầu, giẫm chân đi vào trong, Sơn Phòng vẫn là như cũ, chỉ là phòng trà ở phía trong lại có nhiều hơn không ít khách, Thẩm Ngạo xem xét, Thái Luân và mấy tài tử Quốc Tử Giám đang ngồi trên một vị trí uống trà, nói chuyện phiếm, chỉ là mấy người cùng trường, hắn không thèm để ý, hắn đến đây là muốn tìm đến Chu đại tiểu thư đáng yêu.
“Biểu muội à biểu muội, ngươi ở chỗ sao, biểu ca tìm ngươi rất thật khổ đó.” Ánh mắt Thẩm Ngạo đảo qua toàn trường, cũng không phát hiện bóng hình xinh đẹp của Chu đại tiểu thư, Ngô Tam nhi vừa mới xuống lầu, thấy được Thẩm Ngạo, con mắt lại hoa lên, ánh mắt kia rất mập mờ, rất có thâm ý.
“Thẩm đại…, Trầm công tử…” Ngô Tam nhi lén lút đi tới, hắn có vẻ thành thục hơn nhiều so với lúc trước, trên mặt treo dáng tươi cười nghề nghiệp, chỉ là ánh mắt kia rất nóng, nếu không phải biết hắn đến có mục đích gì, còn tưởng rằng tiểu tử này có gian tình với Thẩm Ngạo!
“A… Là Ngô lão bản à?.” Thẩm Ngạo thu hồi ánh mắt đang tìm tòi Chu Nhược, không yên lòng hỏi thăm: “Ngô lão bản có thấy một vị công tử họ Chu đến đây không?”
Đây là ẩn ngữ, cũng không thể hỏi Chu đại tiểu thư người ta ở đâu, rất dễ dàng làm cho người chú ý, chắc hẳn Ngô Tam nhi sẽ hiểu ám hiệu của hắn.
Ngô Tam nhi nói: “Trầm công tử theo ta lên trên lầu.”
Thẩm Ngạo hiểu ý, biểu muội được Ngô Tam nhi an bài trên lầu, trên lầu giống như rất lạnh lẽo, khá ít người, tốt, biểu ca lên đây, cô nam quả nữ, nói chuyện lý tưởng cùng biểu muội.
Lên lầu, ngoại trừ mấy nữ tử tuổi trẻ nghỉ tạm bên ngoài, tại đây quả nhiên không còn ai, mấy nữ tử tuổi trẻ nhìn thấy Thẩm Ngạo, con mắt lập tức sáng lên, ào ào nói: “Đông… Gia…”
Quá không hiểu chuyện rồi, Thẩm Ngạo vội vàng nói: “Ta không phải là ông chủ của các ngươi, Ngô Tam nhi mới là ông chủ, tất cả các ngươi đi làm việc đi, không cần phải câu dẫn ta, bổn công tử rất thuần khiết.” Một lòng nghĩ đến biểu muội, Thẩm Ngạo đương nhiên không nhìn trúng mấy nữ tử tuổi trẻ này, khẩu vị của hắn rất cao.
Mọi người liền ào ào cười quyến rũ, trong miệng nói: “Ông chủ nói gì vậy, coi chúng ta như là hồ ly tinh không bằng, chúng ta đều là tiểu thư khuê các mà!” Nói xong, nguyên một đám thực sự bày làm ra một bộ dạng thần thánh không thể xâm phạm, một cái nhăn mày một nụ cười, đều ẩn hàm khí chất đoan trang.
Thẩm Ngạo không thể tưởng được năng lực học tập của các nàng lại mạnh như vậy, thật lợi hại, xem ra Ngô Tam nhi có cách quản giáo, rất tốt.
Ngô Tam nhi lôi kéo Thẩm Ngạo đến một cửa phòng, bĩu môi, thấp giọng nói: “Chu tiểu thư ngay tại bên trong.”
Thẩm Ngạo gật gật đầu, rút cây quạt ra lắc lắc, bày ra một bộ dáng công tử văn nhã phong độ, nói về hướng Ngô Tam nhi: “Tam nhi à, đã lâu không gặp, chỉ là ôn chuyện thôi, tạm thời đừng nói nữa, ngươi đi mau lên.”
Ngô Tam nhi biết điều gật gật đầu, rời đi.
Xốc bức rèm che lên, Thẩm Ngạo cất bước đi vào, Chu tiểu thư quả nhiên ngồi ở bên trong, nhìn thấy Thẩm Ngạo, liền đứng lên, nói: “Thẩm… Biểu ca, làm sao hiện tại ngươi mới đến.”
Thẩm Ngạo bị kich động bước đi qua, vẻ mặt tươi cười nói: “Ta nên nói như thế nào đây, sáng sớm đã hắt xì rồi, thì ra biểu muội lại đang nhớ ta.”
Chu Nhược cố ý lạnh mặt nói: “Không nên nói bậy nói bạ, ngồi xuống, ta nói ra suy nghĩ của mình.”
Thẩm Ngạo hết lần này tới lần khác lại không ngồi, trong miệng nói: “Ở đâu nói hươu nói vượn? Biểu muội nhớ biểu ca là sự tình thiên kinh địa nghĩa, Cái gọi là người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, chúng ta là biểu huynh biểu muội, chẳng lẽ biểu muội một chút cũng không nhớ biểu ca sao? Oa, đây cũng là quá máu lạnh.”
Da mặt Thẩm Ngạo dày, lại có một tầng quan hệ thân thích cùng Chu Nhược để yểm hộ, miệng không có gì ngăn cản, hết lần này tới lần khác còn làm ra một bộ dạng to lớn cao ngạo chiếm lấy đạo lý.
Chu Nhược nhếch môi mỏng, lông mày nhíu vào.
Thẩm Ngạo có đôi khi nói chuyện quá rõ ràng, biện pháp Chu Nhược đối phó hắn chính là chú ý khoảng cách giữa các câu để mắng hắn, hoặc là trực tiếp trầm mặc chống đỡ.
Thẩm Ngạo thấy bộ dạng Chu Nhược như vậy, liền thu hồi tâm tư hay nói giỡn, cười tủm tỉm ngồi xuống nói: “Biểu muội tìm ta, nhất định là có việc rồi, ngươi nói, ta nghe.”
Thẩm Ngạo làm ra một hình dáng rửa tai lắng nghe, đôi mắt lại không kiêng nể gì cả, cứ thế mà tìm tòi trên người biểu muội.
Chu Nhược đeo khăn chít đầu, mặc trang phục và đạo cụ công tử trên người, chỉ là cái trang phục nam giả trang nữ trang này, kỹ xảo quá thấp, không che dấu được vẻ đoan trang trời sinh, làm cho người ta liếc nhìn là có thể nhận ra mỹ nhân.
Chỉ là, Chu Nhược mặc nam trang vào, ở trong mắt Thẩm Ngạo lại tăng thêm vài phần khí khái oai hùng, nhất là cái bộ ngực sữa kia, phình lên, phảng phất không chịu nổi áp chế, dạng như vậy, tựa như muốn xé rách bộ quần áo ra.
“Không được, ta rất chân chính, rất thuần khiết, sao có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn biểu muội, sắc tức là không, không tức là sắc, phải khắc chế mới được!” Thẩm Ngạo thu cây quạt, thấy yết hầu có chút phát khô, Chu Nhược ăn mặc cách này, hương vị quá hấp dẫn.
Chu Nhược đón ánh mắt Thẩm Ngạo, lập tức hiểu hắn nhìn cái gì, khuôn mặt đỏ rực, nhưng trên mặt vẫn là ra vẻ trấn định, vội vàng nói: “Biểu ca, ta nghe được tin tức, Lục công tử định sau khi đại hội giám bảo chấm dứt liền hướng cha ta cầu hôn, ngày đó phụ thân nhất định sẽ mời rất nhiều đồng liêu, hảo hữu cử hành yến hội trong nhà, Nếu Lục công tử cầu hôn tại lúc đó, trước mắt bao người, phụ thân đầu óc nóng lên, tự nhiên đáp ứng, chỉ sợ dù là ai cũng không cách nào thay đổi sự thật này.”
Thẩm Ngạo mỉm cười, thì ra là sự tình Tiểu Chương Chương, Tiểu Chương Chương thật sự rất đáng thương, nóng lòng tìm lão bà như thế, lão bà tương lai còn đi theo biểu ca mình, hai người cùng nhau hãm hại hắn, thật sự là… quá… kich thích.
“Biểu muội không cần phải lo lắng, đại hội giám bảo tổ chức vào tuần giữa tháng, thời gian còn nhiều mà, chỉ cần lại làm cho dượng sinh ra ác cảm đối với hắn, cho dù hắn ở trước mặt hoàng đế lão tử hướng dượng cầu hôn biểu muội, cũng không thể dùng được.”
Thẩm Ngạo an ủi nàng một câu, trong lòng lại nghĩ, hiện tại cách giám bảo đại hội thời gian khá dài, với tính tình của nàng, không thể thất thố như vậy mới đúng, Hiện tại nàng vội vã gọi bổn công tử đến nơi đây làm cái gì? Hẳn là…
Thẩm Ngạo đã không dám suy nghĩ tiếp, biểu muội rõ ràng có tâm lý thích sạch sẽ, như thế nào mà gần đây có bộ dạng giống như đi lại rất gần cùng mình, Lúc trước, chính là nhích lại gần mình đều xuất hiện vẻ mặt chán ghét, hiện tại cho dù ngẫu nhiên đụng sát vào nhau, dường như không thấy phản ứng quá kich.
“Bổn công tử quá vĩ đại rồi, rõ ràng trong lúc vô tình, đã trị khỏi bệnh tâm lý thích sạch sẽ của nàng.” Thẩm Ngạo không nhịn được cảm giác khâm phục mình, tiếp tục nghĩ: “Biểu muội chạy đến lúc này, không phải là vì Lục công tử, mà là bởi vì muốn thấy ta?”
Hắn không có hảo ý liếc nhìn Chu Nhược, chỉ thấy vẻ đỏ ửng trên mặt Chu Nhược còn chưa tan đi, băng mỹ nhân lúc trước giờ phút này mang bộ dạng thẹn thùng, cực kỳ đẹp mắt.
Đúng rồi, cô gái nhỏ suy nghĩ về tình yêu rồi, lại thẹn thùng, cho nên cố ý cầm Lục Chi Chương, tên coi tiền như rác kia làm lá chắn để gần ta, hạnh phúc tới quá nhanh rồi.
Chỉ là hiện tại không thể gấp, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, lòng của thiếu nữ tư khó có thể cân nhắc, Thẩm Ngạo là cao thủ tình trường, điểm này hắn rất rõ ràng.
Lung lay cây quạt, thấy Chu Nhược nhíu mày, nổi mặt lạnh lên, Thẩm Ngạo chính là nói sang chuyện khác, hỏi: “Dượng, dì có khỏe không?” Những lời này là để Chu Nhược buông lỏng cảnh giác trước, dìm tâm e lệ của nàng xuống đến mức thấp nhất.
Chu Nhược đưa con mắt lên, trong miệng nói: “Đều rất tốt.” Đáp một câu, lại cảm thấy tiếp tục như vậy rất không thỏa đáng, liền cười cười nói: “Cái này là Thúy Nhã Sơn Phòng của ngươi? Tại đây lại rất thanh tịnh, không phải có trà và điểm tâm để ăn sao?”
Thẩm Ngạo cười khổ nói: “Nước trà và điểm tâm của biểu ca rất đắt tiền, xa hoa, chỉ là, biểu muội đã nói ra, đương nhiên dễ làm rồi, ta gọi người dâng trà và điểm tâm đến.”
Chu Nhược nói: “Ở nơi đây ăn không có nhiều ý nghĩa, đến dưới phòng uống trà ăn điểm tâm mới là tốt nhất.”
Trong lòng Thẩm Ngạo biết Chu Nhược bây giờ là đang thẹn thùng, ở chung một chỗ cùng hắn không được tự nhiên rồi, hắn không muốn làm khó Chu Nhược, liền gật đầu, dẫn Chu Nhược xuống lầu.
Ở phía trong phòng trà, người đã rời đi không ít, vào lúc giữa trưa, rất nhiều người về nhà dùng cơm, Ngược lại, Thái Luân và mấy người vẫn còn ở đây, vừa rồi Thẩm Ngạo lên lầu, bọn hắn không chú ý, lúc này xuống lầu, Thái Luân thấy được Chu Nhược, hai mắt liền tỏa sáng.
Thái Luân nhận thức Chu Nhược, vội vàng ra vẻ tiêu sái đi tới, cười ha hả mà nói với Thẩm Ngạo: “Thẩm huynh, không thể tưởng được ngươi cũng đến Sơn Phòng uống trà, Ồ, Chu tiểu thư cũng ở đây? Thật tốt quá, ài da, hồi lâu không thấy, Chu tiểu thư lại càng xinh đẹp thoát tục hơn.”
Con ngươi Thái Luân không kiêng nể gì cả, cứ dò xét trên người Chu Nhược, không chút khách khí.
Chu Nhược cười lạnh một tiếng, khuôn mặt nghiêng qua, thân hình mềm mại không nhịn được, nhích lại gần hướng Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo lập tức nổi giận, biểu muội là người thằng nhãi Thái Luân này có thể tùy tiện nhìn sao? Biểu ca còn chưa xem đủ đâu, Thẩm Ngạo càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại vui vẻ, cười ha hả nói: “Thái huynh cũng tới đây sao, ha ha, đến đây để lấy cảm hứng về thi từ sao?”
Đôi mắt Thái Luân nhìn thẳng vào Chu Nhược, đối với Thẩm Ngạo thì chỉ nói quanh co vài câu, hắn tự cho là phong lưu phóng khoáng, lại xuất thân hào môn thế gia, thông đồng một nữ nhân còn không phải dễ như trở bàn tay, nhưng Thẩm Ngạo này không biết quan hệ như thế nào cùng Chu tiểu thư, rất vướng víu, tuy trên mặt còn treo nụ cười, trong lòng lại hận không thể đá Thẩm Ngạo lăn đi càng xa càng tốt.
Hắn mỉm cười hướng về Chu Nhược nói: “Chu tiểu thư đến đây rồi, chúng ta tới nơi nào ngồi đi, nghe qua Chu tiểu thư rất thông minh, có thể vào cái Thúy Nhã Sơn Phòng này, chỉ sợ cũng hiểu chút ít thi từ, tiểu sinh còn muốn hướng Chu tiểu thư lãnh giáo.”
Hắn nói một câu kia là hoàn toàn không để Thẩm Ngạo vào mắt, trần trụi truy cầu Chu Nhược.
Mấy giám sinh nhìn thấy động tĩnh bên này, liền ồn ào hơn, bọn hắn không có ác ý, chỉ là gom góp niềm vui thú mà thôi.
Thẩm Ngạo và Thái Luân, đều là nhân vật nổi danh ở phía trong Quốc Tử Giám, hôm nay một mỹ nhân như vậy ở bên người bọn hắn, khẳng định có náo nhiệt để nhìn.
Chu Nhược lạnh lùng như sương lạnh, đến gần Thẩm Ngạo hơn, nói với Thẩm Ngạo: “Biểu ca, chúng ta ngồi vào bên kia đi.” Nói xong, bàn tay trắng như ngọc liền kéo ống tay áo Thẩm Ngạo, lại chán ghét liếc nhìn Thái Luân.
Cơ hội tốt, Thẩm Ngạo chú ý nhất đúng là chi tiết này, đưa tay bắt lấy tay Chu Nhược, mỉm cười nói: “Tốt, chúng ta đến bên kia ngồi đi.”
Chu Nhược thình lình bị Thẩm Ngạo bắt lấy bàn tay trắng như ngọc, ở Thái Luân trước mặt cũng không thể tránh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng túng quẫn đỏ bừng, nàng đâu gặp qua chuyện như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, một chút lực phản kich đều không có, chỉ cảm thấy tâm tư đột nhiên nhảy nhanh, thân thể cũng có chút tê cảm giác dại, Nhưng trong lòng lại nghĩ, tại trước mặt mọi người bị cái tên vô lại này nắm tay, thật sự vô cùng xấu hổ, việc này liên quan đến danh tiết nữ nhi đó!
Dưới nỗi lòng phức tạp này, đôi mắt bình thường đầy bộ dáng cơ trí, có thể liếc hiểu rõ nhân tâm kia lập tức bắt đầu mờ mịt, không biết nên làm sao.
Thẩm Ngạo không coi ai ra gì, nắm tay Chu Nhược, đến bàn ngồi xuống, chỉ để Thái Luân tự cao đứng đó, hơi giật mình, đứng nguyên chỗ tại, đợi lấy lại tinh thần, trong đôi mắt Thái Luân hiện lên một màu sắc sặc sỡ, Trong chớp mắt, khi quay đầu lại, liền chứng kiến mấy người cùng trường theo hắn đến đang nhìn hắn cười cười.
Cái vẻ tươi cười này ở trong mắt Thái Luân giống như đổ thêm dầu vào lửa, sắc mặt Thái Luân càng lạnh hơn, tư thái văn nhã cố gắng chế tạo rốt cuộc cũng không xuất ra được, trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ: “Thẩm Ngạo sao, tốt, thật tốt… sẽ có thời điểm bắt ngươi chịu đau khổ.”
Trở lại nơi đồng bộn, hắn lại tận lực làm ra một bộ dạng không sao cả, quạt giấy trên tay tùy ý đong đưa, lại khép miệng không nói.
Mấy giám sinh thấy hắn sắc mặt không tốt, lại không dám cười nữa, không khí thoáng cái đã hạ xuống.
Thẩm Ngạo và Chu Nhược ngồi ở phía xa, lòng bàn tay Chu Nhược truyền đến cảm giác rất thoải mái, rất mềm mại, lại làm cho Thẩm Ngạo không buông ra được, nhưng Chu Nhược không nhịn được nữa, thấp giọng nói: “Biểu ca, thả tay ta ra được không?”
Thanh âm rất nhỏ, chỉ có Thẩm Ngạo mới có thể nghe thấy, Trong giọng nói ẩn ẩn sự xấu hổ, lại mang theo chút khẩn cầu, hoàn toàn không giống như Chu Nhược vừa kiêu ngạo lại cơ trí.
Thẩm Ngạo mềm lòng, lén lút buông tay Chu Nhược ra, Chu Nhược hơi gục xuống bàn, trên mặt nhuộm tầng một đỏ ửng, mím môi không nói lời nào, đôi mắt ngập nước, phảng phất sau một khắc, nước mắt trong hốc mắt đập vào nhau, muốn chảy xuống theo gương mặt.
Thẩm Ngạo cố ý nghiêm mặt nói: “Biểu muội, ta phải từ từ giáo huấn ngươi vài câu, Thái công tử người ta có hảo ý lãnh giáo ngươi, làm sao ngươi có thể xa cách hắn, nữ hài nhi, phải hiểu lễ phép, biết không? Nếu đổi lại là ta…” Thẩm Ngạo dừng một câu, tiếp tục nói: “Đối với loại vô liêm sỉ như Thái Luân này, ít nhất phải đạp hắn hai cái đạp rồi đi cũng không muộn.”
Một câu nói kia lập tức trêu chọc Chu Nhược nở nụ cười, chỉ là nụ cười này xuất hiện trong một cái chớp mắt, Chu Nhược nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại bắt đầu trở nên tức giận.
Thẩm Ngạo rất xấu rồi, mỗi một lần chọc người ta, sau đó lại kể chuyện cười như vậy, Hắn mới thật sự là vô liêm sỉ, khi dễ Xuân nhi, lại đến khi dễ ta. Sớm biết… Sớm biết có hôm nay, liền không nên tới tìm hắn.
Nghĩ đến cái này, trên mặt Chu Nhược càng thêm hồng, cũng không biết là làm sao, mấy ngày nay luôn mất hồn mất vía, chứng kiến mẫu thân, liền muốn thấy bộ dạng Thẩm Ngạo nhu thuận trước mặt mẫu thân, Nhìn thấy Lục công tử, lại nghĩ tới bộ dáng hắn giả thần giả quỷ tại trước mặt Lục công tử, Hắn phảng phất có năng lực thiên biến vạn hóa, luôn có thể làm tất cả mọi người xoay quanh lời hắn nói.
Lúc này có gã sai vặt đưa trà bánh tới, Thẩm Ngạo châm một ly trà cho Chu Nhược, đưa đến trước mặt Chu Nhược, nhìn nàng thẳng tắp, nói: “Biểu muội, nữ hài nhi có cái tâm sự gì cần suy nghĩ, có thể giúp ta uống cái chén trà này rồi nói sau được không?”
Chu Nhược lấy lại tinh thần, chứng kiến Thẩm Ngạo đang mỉm cười nhìn mình, nụ cười của hắn cũng không làm cho người chán ghét, lông mày bởi vì ánh sáng ngoài cửa sổ mà hơi nhăn lại, khuôn mặt hình dáng thâm thúy kia tản mát ra khí khái hào hùng bức người, Chỉ là cười một tiếng, lại làm cho khí khái hào hùng lập tức tản ra, hóa ra rất nhiều ôn nhu.
“Ừm.” Chu Nhược gật đầu, vội vàng tiếp nhận chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, nhưng trong đầu vẫn cực kỳ loạn, đành dốc sức liều mạng uống trà để che dấu bối rối trong lòng.
Triệu Cát cười lạnh nói: “Đây chỉ là việc nhỏ? Ngươi là nô tài nên không hiểu, bọn hắn đây là mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn tranh giành cao thấp, Trẫm không để cho bọn họ được như ý nguyện.”
Dương Tiễn là nội thị Triệu Cát thân cận nhất, quyền thế rất lớn, có riêng danh xưng Nội Tướng, chính là năm đó, thời điểm Thái Kinh đắc thế nhất, thấy hắn cũng cần a dua nịnh hót vài câu. Chỉ có điều ở tại bên người Triệu Cát, Dương Tiễn lại thành một con chó xù rung đùi đắc ý, tuyệt đối không dám có bất kỳ điều gì ngỗ nghịch.
Dương Tiễn nịnh nọt cười nói: “Hoàng thượng nghĩ rất sâu, nô tài tưởng rằng chỉ là việc nhỏ, như vậy xem ra, những người này thật sự rất đáng chết, thiệt thòi bọn hắn đọc nhiều sách thánh hiền, lại không giải sầu cho hoàng thượng, cả ngày làm cho hoàng thượng ngột ngạt.”
Triệu Cát mỉm cười, nói: “Đi chuyển bàn đến, cầm bút vẽ đến đây.”
Dương Tiễn biết rõ, hoàng thượng muốn mượn vẽ tiêu buồn rồi, liền lập tức đánh mắt đến tiểu nội thị tùy tùng, tiểu nội thị kia phụng mệnh rời đi, Dương Tiễn cười ha ha, đứng ở một bên.
Triệu Cát vẽ tranh, chính là tùy tâm sở du͙c, cho nên lúc muốn vẽ, phân phó một lời, giấy và bút mực liền bày ra, bất kể là nhà lầu thuỷ tạ, sông núi xanh tươi rậm rạp, có lẽ là ở trong đó, bất chợt xuất hiện linh cảm, liền múa bút vẩy mực.
Dụng cụ vẽ tranh chỉ một lát sau đã được đưa đến, Dương Tiễn vén tay áo lên, mài mực cho Triệu Cát, Triệu Cát nhấc bút, lông mày lại nhăn lại, ngòi bút nhuộm mực rồi mà chậm chạp không rơi xuống giấy.
“Ai…” Triệu Cát bỏ bút xuống, thở dài một tiếng, bực bội nói: “Tâm loạn như ma, vẽ tranh như thế nào đây? Rút hết xuống đi.”
Hắn chắp tay sau lưng, hơi có chút tức giận nói: “Thẩm Ngạo… Thẩm Ngạo…, ngươi biết không, ngươi đã dẫn ra rất nhiều phiền toái…” Ánh mắt của hắn lóe lên, đột nhiên nhớ tới một chỗ, Thúy Nhã Sơn Phòng.
“Dương Tiễn, đi đổi một thân quần áo đến đây, theo Trẫm đến Thúy Nhã Sơn Phòng, Trẫm muốn nhìn xem, cái Thúy Nhã Sơn Phòng này rốt cuộc là cái gì, vì sao Thẩm Ngạo này muốn Trẫm viết lưu niệm vì Sơn Phòng.”
Nếu đổi người bên ngoài, hoàng thượng thay trang phục xuất cung đi tuần tự nhiên là muốn ngăn trở, Nhưng Dương Tiễn lại bất đồng, hoàng thượng nói cái gì, hắn liền làm như thế đó, tuyệt đối không hỏi vì cái gì, lại càng không phát biểu giải thích của mình, hơi cười cười lấy lòng, gật đầu nói: “Vâng.”
…
Trong triều đình sảo sảo nhượng nhượng(bảy mồm tám mỏ chõ mũi vào cãi nhau), ở phía trong Quốc Tử Giám cũng không thanh tịnh, đám tiến sĩ, trợ giáo đều vô tung vô ảnh, nghe nói là đi liên lạc đồng liêu cùng năm, cùng trường.
Văn nhân chiến tranh, chính là khí thế, cùng bán hàng đa cấp đời sau rất có sự giống nhau, kéo người nhập bọn, càng nhiều người, khí thế lại càng đủ, lại thống nhất hiệu lệnh, hoặc liên danh tấu chương, hoặc đồng loạt làm khó dễ trên triều đình, nói ngắn lại, kéo bè kết phái là rất trọng yếu.
Những tiến sĩ này cây lớn rễ sâu, đào đất khắp thiên hạ, nhân mạch có lẽ là rất đủ, cho nên một sáng sớm không thấy người đâu, chắc là vì quá nhiều bạn, Mà trợ giáo, quan lại nhỏ đi tất cả các nơi truyền tin tức, cũng đều là ngựa không dừng vó.
Rất nhiều người đi đến chỗ Thẩm Ngạo tìm hiểu tin tức, Thẩm Ngạo rất ủy khuất, tìm ta để tìm hiểu tin tức? Ta còn không biết vì sao mình lại đột nhiên bị người đổ chuyện vớ vẩn này lên đầu đây này, thật sự quá oan uổng.
Thẩm Ngạo chưa từng bị động như vậy, tạm thời cũng không thể tránh được, đã như vầy, liền đơn giản sống chết mặc bây.
Dùng qua điểm tâm, liền nghe được dưới lầu vọng lên thanh âm mời mọc, thì ra là Thái Luân hô bằng hữu đi chơi, gọi người cùng đi Thúy Nhã Sơn Phòng uống trà, Hôm nay không cần lên lớp, Quốc Tử Giám cũng không có người trông giữ, đám giám sinh coi như được nghỉ, không ít người bỏ đi chơi, Thái Luân cũng là người không chịu nổi tịch mịch, trước đó vài ngày vừa mới trở thành hội viên Thúy Nhã Sơn Phòng, hôm nay muốn đi Sơn Phòng khoe khoang một chút.
Thúy Nhã Sơn Phòng tại Quốc Tử Giám đã lưu hành rất thông dụng, ngay từ đầu, hội viên còn không nhiều, từ lúc Thẩm Ngạo cầu một bức tranh chữ hoàng thượng viết cho Thúy Nhã Sơn Phòng, nói Thúy Nhã Sơn Phòng là nơi tốt, về sau, Quốc Tử Giám lợi dụng gia nhập Thúy Nhã Sơn Phòng để làm vẻ vang bản thân.
Những công tử ca này cũng không thiếu tiền, Sơn Phòng kia hoàn toàn có thể thỏa mãn hư vinh của bọn hắn.
Thẩm Ngạo mở cửa sổ ra nhìn, Thái Luân cũng không phải tới gọi mình.
“Thái Luân này, tâm cơ rất nặng.” Trong lòng Thẩm Ngạo nghĩ, Thái Luân không gọi mình, đơn giản là hi vọng tại Thúy Nhã Sơn Phòng có thể như hạc giữa bầy gà mà thôi, thiếu đi Thẩm Ngạo hắn, Thái Luân chính là tài tử, nhưng nếu hắn cũng đi, cái tài văn chương của Thái Luân liền ảm đạm không ánh sáng.
Thẩm Ngạo mỉm cười, cũng không để ý tới bọn hắn, hắn ước gì Thái Kinh đi thường xuyên, đại thiếu gia này đi Thúy Nhã Sơn Phòng, đương nhiên là ăn điểm tâm đắt tiền nhất, uống trà tốt nhất, coi như là gia tăng tiền thu vào cho mình.
Không thành bằng hữu có thể thành người giúp đỡ buôn bán mà.
Sau một lúc lâu, Chu Hằng liền tới, trong miệng nói: “Biểu ca, dưới lầu có người tìm.”
Thẩm Ngạo buông sách, à một tiếng, hỏi: “Là ai?”
Chu Hằng làm như vừa từ bên ngoài trở về, trên trán còn có vết mồ hôi, lắc đầu một cái nói: “Không biết, nói là đến đưa bái thiếρ (thiếρ mời).”
“Bái thiếρ?” Thẩm Ngạo rất kỳ quái, vội vàng đi xuống lầu, người đến là quan lại nhỏ tướng ngũ đoản (thấp lùn), nhìn Thẩm Ngạo đi đến liền nói: “Trầm công tử, vừa rồi tại cửa ra vào Quốc Tử Giám, có người bảo ta đưa một phần bái thiếρ đến cho ngươi.”
Thẩm Ngạo nhận lấy, xé ra xem xét, chữ viết lại rất xinh đẹp, tiếp tục xem, phía trên muốn mình đi Thúy Nhã Sơn Phòng, chỉ là trên lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) không thấy kí tên, rất kỳ quái.
Cái bút tích này, Thẩm Ngạo giống như đã từng nhìn thấy, hắn trầm ngâm một lát, rốt cục nhớ tới một người—— Chu Nhược.
“Chu đại tiểu thư bảo ta đi Thúy Nhã Sơn Phòng làm cái gì?” Thẩm Ngạo không đoán ra, Chu đại tiểu thư tính cách có chút cổ quái, chính là vì điểm này mà rất khó suy nghĩ.
Thẩm Ngạo cười cười, suy nghĩ làm gì nhiều, Chu đại tiểu thư gọi mình, đương nhiên là phải đi, vì vậy lập tức thay đổi một thân quần áo, rất bảnh bao vui vẻ đi ra ngoài.
Hôm nay, Thúy Nhã Sơn Phòng đã thay đổi bộ dáng, ngoài cửa, xe ngựa tinh xảo đỗ, khắp nơi đều có, xa xa, phố sách mới khai trương cũng không ít, những người bán hàng rong này nhìn đúng chỗ mấu chốt để buôn bán, trước tiên chém giết mua thơ sách vừa in ấn ra, sau đó bán ra giá cao, hoặc là mời người viết tay, sao chép thơ sách, lại bán ra ngoài, quả thực cũng buôn bán lời một khoản tiền kha khá.
Thúy Nhã Sơn Phòng, hôm nay đã thịnh hành cả Biện Kinh, tài tử nhập hội càng ngày càng nhiều, chất lượng thi từ cũng đề cao theo, rất nhiều học văn nhân, thương nhân đòi văn vẻ liền không nhịn được, dùng số tiền lớn đặt hàng.
Cửa Sơn Phòng, là bốn người biết võ khỏe mạnh giữ cửa, nguyên một đám ôm tay đứng, ánh mắt cảnh giác nhíu lại nhìn người đi tới. Thẩm Ngạo đến cửa ra vào, lộ túi gấm hội viên ra, người canh cửa kia liền lập tức mỉm cười nói: “Tướng công, mời vào.”
Thẩm Ngạo gật đầu, giẫm chân đi vào trong, Sơn Phòng vẫn là như cũ, chỉ là phòng trà ở phía trong lại có nhiều hơn không ít khách, Thẩm Ngạo xem xét, Thái Luân và mấy tài tử Quốc Tử Giám đang ngồi trên một vị trí uống trà, nói chuyện phiếm, chỉ là mấy người cùng trường, hắn không thèm để ý, hắn đến đây là muốn tìm đến Chu đại tiểu thư đáng yêu.
“Biểu muội à biểu muội, ngươi ở chỗ sao, biểu ca tìm ngươi rất thật khổ đó.” Ánh mắt Thẩm Ngạo đảo qua toàn trường, cũng không phát hiện bóng hình xinh đẹp của Chu đại tiểu thư, Ngô Tam nhi vừa mới xuống lầu, thấy được Thẩm Ngạo, con mắt lại hoa lên, ánh mắt kia rất mập mờ, rất có thâm ý.
“Thẩm đại…, Trầm công tử…” Ngô Tam nhi lén lút đi tới, hắn có vẻ thành thục hơn nhiều so với lúc trước, trên mặt treo dáng tươi cười nghề nghiệp, chỉ là ánh mắt kia rất nóng, nếu không phải biết hắn đến có mục đích gì, còn tưởng rằng tiểu tử này có gian tình với Thẩm Ngạo!
“A… Là Ngô lão bản à?.” Thẩm Ngạo thu hồi ánh mắt đang tìm tòi Chu Nhược, không yên lòng hỏi thăm: “Ngô lão bản có thấy một vị công tử họ Chu đến đây không?”
Đây là ẩn ngữ, cũng không thể hỏi Chu đại tiểu thư người ta ở đâu, rất dễ dàng làm cho người chú ý, chắc hẳn Ngô Tam nhi sẽ hiểu ám hiệu của hắn.
Ngô Tam nhi nói: “Trầm công tử theo ta lên trên lầu.”
Thẩm Ngạo hiểu ý, biểu muội được Ngô Tam nhi an bài trên lầu, trên lầu giống như rất lạnh lẽo, khá ít người, tốt, biểu ca lên đây, cô nam quả nữ, nói chuyện lý tưởng cùng biểu muội.
Lên lầu, ngoại trừ mấy nữ tử tuổi trẻ nghỉ tạm bên ngoài, tại đây quả nhiên không còn ai, mấy nữ tử tuổi trẻ nhìn thấy Thẩm Ngạo, con mắt lập tức sáng lên, ào ào nói: “Đông… Gia…”
Quá không hiểu chuyện rồi, Thẩm Ngạo vội vàng nói: “Ta không phải là ông chủ của các ngươi, Ngô Tam nhi mới là ông chủ, tất cả các ngươi đi làm việc đi, không cần phải câu dẫn ta, bổn công tử rất thuần khiết.” Một lòng nghĩ đến biểu muội, Thẩm Ngạo đương nhiên không nhìn trúng mấy nữ tử tuổi trẻ này, khẩu vị của hắn rất cao.
Mọi người liền ào ào cười quyến rũ, trong miệng nói: “Ông chủ nói gì vậy, coi chúng ta như là hồ ly tinh không bằng, chúng ta đều là tiểu thư khuê các mà!” Nói xong, nguyên một đám thực sự bày làm ra một bộ dạng thần thánh không thể xâm phạm, một cái nhăn mày một nụ cười, đều ẩn hàm khí chất đoan trang.
Thẩm Ngạo không thể tưởng được năng lực học tập của các nàng lại mạnh như vậy, thật lợi hại, xem ra Ngô Tam nhi có cách quản giáo, rất tốt.
Ngô Tam nhi lôi kéo Thẩm Ngạo đến một cửa phòng, bĩu môi, thấp giọng nói: “Chu tiểu thư ngay tại bên trong.”
Thẩm Ngạo gật gật đầu, rút cây quạt ra lắc lắc, bày ra một bộ dáng công tử văn nhã phong độ, nói về hướng Ngô Tam nhi: “Tam nhi à, đã lâu không gặp, chỉ là ôn chuyện thôi, tạm thời đừng nói nữa, ngươi đi mau lên.”
Ngô Tam nhi biết điều gật gật đầu, rời đi.
Xốc bức rèm che lên, Thẩm Ngạo cất bước đi vào, Chu tiểu thư quả nhiên ngồi ở bên trong, nhìn thấy Thẩm Ngạo, liền đứng lên, nói: “Thẩm… Biểu ca, làm sao hiện tại ngươi mới đến.”
Thẩm Ngạo bị kich động bước đi qua, vẻ mặt tươi cười nói: “Ta nên nói như thế nào đây, sáng sớm đã hắt xì rồi, thì ra biểu muội lại đang nhớ ta.”
Chu Nhược cố ý lạnh mặt nói: “Không nên nói bậy nói bạ, ngồi xuống, ta nói ra suy nghĩ của mình.”
Thẩm Ngạo hết lần này tới lần khác lại không ngồi, trong miệng nói: “Ở đâu nói hươu nói vượn? Biểu muội nhớ biểu ca là sự tình thiên kinh địa nghĩa, Cái gọi là người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, chúng ta là biểu huynh biểu muội, chẳng lẽ biểu muội một chút cũng không nhớ biểu ca sao? Oa, đây cũng là quá máu lạnh.”
Da mặt Thẩm Ngạo dày, lại có một tầng quan hệ thân thích cùng Chu Nhược để yểm hộ, miệng không có gì ngăn cản, hết lần này tới lần khác còn làm ra một bộ dạng to lớn cao ngạo chiếm lấy đạo lý.
Chu Nhược nhếch môi mỏng, lông mày nhíu vào.
Thẩm Ngạo có đôi khi nói chuyện quá rõ ràng, biện pháp Chu Nhược đối phó hắn chính là chú ý khoảng cách giữa các câu để mắng hắn, hoặc là trực tiếp trầm mặc chống đỡ.
Thẩm Ngạo thấy bộ dạng Chu Nhược như vậy, liền thu hồi tâm tư hay nói giỡn, cười tủm tỉm ngồi xuống nói: “Biểu muội tìm ta, nhất định là có việc rồi, ngươi nói, ta nghe.”
Thẩm Ngạo làm ra một hình dáng rửa tai lắng nghe, đôi mắt lại không kiêng nể gì cả, cứ thế mà tìm tòi trên người biểu muội.
Chu Nhược đeo khăn chít đầu, mặc trang phục và đạo cụ công tử trên người, chỉ là cái trang phục nam giả trang nữ trang này, kỹ xảo quá thấp, không che dấu được vẻ đoan trang trời sinh, làm cho người ta liếc nhìn là có thể nhận ra mỹ nhân.
Chỉ là, Chu Nhược mặc nam trang vào, ở trong mắt Thẩm Ngạo lại tăng thêm vài phần khí khái oai hùng, nhất là cái bộ ngực sữa kia, phình lên, phảng phất không chịu nổi áp chế, dạng như vậy, tựa như muốn xé rách bộ quần áo ra.
“Không được, ta rất chân chính, rất thuần khiết, sao có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn biểu muội, sắc tức là không, không tức là sắc, phải khắc chế mới được!” Thẩm Ngạo thu cây quạt, thấy yết hầu có chút phát khô, Chu Nhược ăn mặc cách này, hương vị quá hấp dẫn.
Chu Nhược đón ánh mắt Thẩm Ngạo, lập tức hiểu hắn nhìn cái gì, khuôn mặt đỏ rực, nhưng trên mặt vẫn là ra vẻ trấn định, vội vàng nói: “Biểu ca, ta nghe được tin tức, Lục công tử định sau khi đại hội giám bảo chấm dứt liền hướng cha ta cầu hôn, ngày đó phụ thân nhất định sẽ mời rất nhiều đồng liêu, hảo hữu cử hành yến hội trong nhà, Nếu Lục công tử cầu hôn tại lúc đó, trước mắt bao người, phụ thân đầu óc nóng lên, tự nhiên đáp ứng, chỉ sợ dù là ai cũng không cách nào thay đổi sự thật này.”
Thẩm Ngạo mỉm cười, thì ra là sự tình Tiểu Chương Chương, Tiểu Chương Chương thật sự rất đáng thương, nóng lòng tìm lão bà như thế, lão bà tương lai còn đi theo biểu ca mình, hai người cùng nhau hãm hại hắn, thật sự là… quá… kich thích.
“Biểu muội không cần phải lo lắng, đại hội giám bảo tổ chức vào tuần giữa tháng, thời gian còn nhiều mà, chỉ cần lại làm cho dượng sinh ra ác cảm đối với hắn, cho dù hắn ở trước mặt hoàng đế lão tử hướng dượng cầu hôn biểu muội, cũng không thể dùng được.”
Thẩm Ngạo an ủi nàng một câu, trong lòng lại nghĩ, hiện tại cách giám bảo đại hội thời gian khá dài, với tính tình của nàng, không thể thất thố như vậy mới đúng, Hiện tại nàng vội vã gọi bổn công tử đến nơi đây làm cái gì? Hẳn là…
Thẩm Ngạo đã không dám suy nghĩ tiếp, biểu muội rõ ràng có tâm lý thích sạch sẽ, như thế nào mà gần đây có bộ dạng giống như đi lại rất gần cùng mình, Lúc trước, chính là nhích lại gần mình đều xuất hiện vẻ mặt chán ghét, hiện tại cho dù ngẫu nhiên đụng sát vào nhau, dường như không thấy phản ứng quá kich.
“Bổn công tử quá vĩ đại rồi, rõ ràng trong lúc vô tình, đã trị khỏi bệnh tâm lý thích sạch sẽ của nàng.” Thẩm Ngạo không nhịn được cảm giác khâm phục mình, tiếp tục nghĩ: “Biểu muội chạy đến lúc này, không phải là vì Lục công tử, mà là bởi vì muốn thấy ta?”
Hắn không có hảo ý liếc nhìn Chu Nhược, chỉ thấy vẻ đỏ ửng trên mặt Chu Nhược còn chưa tan đi, băng mỹ nhân lúc trước giờ phút này mang bộ dạng thẹn thùng, cực kỳ đẹp mắt.
Đúng rồi, cô gái nhỏ suy nghĩ về tình yêu rồi, lại thẹn thùng, cho nên cố ý cầm Lục Chi Chương, tên coi tiền như rác kia làm lá chắn để gần ta, hạnh phúc tới quá nhanh rồi.
Chỉ là hiện tại không thể gấp, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, lòng của thiếu nữ tư khó có thể cân nhắc, Thẩm Ngạo là cao thủ tình trường, điểm này hắn rất rõ ràng.
Lung lay cây quạt, thấy Chu Nhược nhíu mày, nổi mặt lạnh lên, Thẩm Ngạo chính là nói sang chuyện khác, hỏi: “Dượng, dì có khỏe không?” Những lời này là để Chu Nhược buông lỏng cảnh giác trước, dìm tâm e lệ của nàng xuống đến mức thấp nhất.
Chu Nhược đưa con mắt lên, trong miệng nói: “Đều rất tốt.” Đáp một câu, lại cảm thấy tiếp tục như vậy rất không thỏa đáng, liền cười cười nói: “Cái này là Thúy Nhã Sơn Phòng của ngươi? Tại đây lại rất thanh tịnh, không phải có trà và điểm tâm để ăn sao?”
Thẩm Ngạo cười khổ nói: “Nước trà và điểm tâm của biểu ca rất đắt tiền, xa hoa, chỉ là, biểu muội đã nói ra, đương nhiên dễ làm rồi, ta gọi người dâng trà và điểm tâm đến.”
Chu Nhược nói: “Ở nơi đây ăn không có nhiều ý nghĩa, đến dưới phòng uống trà ăn điểm tâm mới là tốt nhất.”
Trong lòng Thẩm Ngạo biết Chu Nhược bây giờ là đang thẹn thùng, ở chung một chỗ cùng hắn không được tự nhiên rồi, hắn không muốn làm khó Chu Nhược, liền gật đầu, dẫn Chu Nhược xuống lầu.
Ở phía trong phòng trà, người đã rời đi không ít, vào lúc giữa trưa, rất nhiều người về nhà dùng cơm, Ngược lại, Thái Luân và mấy người vẫn còn ở đây, vừa rồi Thẩm Ngạo lên lầu, bọn hắn không chú ý, lúc này xuống lầu, Thái Luân thấy được Chu Nhược, hai mắt liền tỏa sáng.
Thái Luân nhận thức Chu Nhược, vội vàng ra vẻ tiêu sái đi tới, cười ha hả mà nói với Thẩm Ngạo: “Thẩm huynh, không thể tưởng được ngươi cũng đến Sơn Phòng uống trà, Ồ, Chu tiểu thư cũng ở đây? Thật tốt quá, ài da, hồi lâu không thấy, Chu tiểu thư lại càng xinh đẹp thoát tục hơn.”
Con ngươi Thái Luân không kiêng nể gì cả, cứ dò xét trên người Chu Nhược, không chút khách khí.
Chu Nhược cười lạnh một tiếng, khuôn mặt nghiêng qua, thân hình mềm mại không nhịn được, nhích lại gần hướng Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo lập tức nổi giận, biểu muội là người thằng nhãi Thái Luân này có thể tùy tiện nhìn sao? Biểu ca còn chưa xem đủ đâu, Thẩm Ngạo càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại vui vẻ, cười ha hả nói: “Thái huynh cũng tới đây sao, ha ha, đến đây để lấy cảm hứng về thi từ sao?”
Đôi mắt Thái Luân nhìn thẳng vào Chu Nhược, đối với Thẩm Ngạo thì chỉ nói quanh co vài câu, hắn tự cho là phong lưu phóng khoáng, lại xuất thân hào môn thế gia, thông đồng một nữ nhân còn không phải dễ như trở bàn tay, nhưng Thẩm Ngạo này không biết quan hệ như thế nào cùng Chu tiểu thư, rất vướng víu, tuy trên mặt còn treo nụ cười, trong lòng lại hận không thể đá Thẩm Ngạo lăn đi càng xa càng tốt.
Hắn mỉm cười hướng về Chu Nhược nói: “Chu tiểu thư đến đây rồi, chúng ta tới nơi nào ngồi đi, nghe qua Chu tiểu thư rất thông minh, có thể vào cái Thúy Nhã Sơn Phòng này, chỉ sợ cũng hiểu chút ít thi từ, tiểu sinh còn muốn hướng Chu tiểu thư lãnh giáo.”
Hắn nói một câu kia là hoàn toàn không để Thẩm Ngạo vào mắt, trần trụi truy cầu Chu Nhược.
Mấy giám sinh nhìn thấy động tĩnh bên này, liền ồn ào hơn, bọn hắn không có ác ý, chỉ là gom góp niềm vui thú mà thôi.
Thẩm Ngạo và Thái Luân, đều là nhân vật nổi danh ở phía trong Quốc Tử Giám, hôm nay một mỹ nhân như vậy ở bên người bọn hắn, khẳng định có náo nhiệt để nhìn.
Chu Nhược lạnh lùng như sương lạnh, đến gần Thẩm Ngạo hơn, nói với Thẩm Ngạo: “Biểu ca, chúng ta ngồi vào bên kia đi.” Nói xong, bàn tay trắng như ngọc liền kéo ống tay áo Thẩm Ngạo, lại chán ghét liếc nhìn Thái Luân.
Cơ hội tốt, Thẩm Ngạo chú ý nhất đúng là chi tiết này, đưa tay bắt lấy tay Chu Nhược, mỉm cười nói: “Tốt, chúng ta đến bên kia ngồi đi.”
Chu Nhược thình lình bị Thẩm Ngạo bắt lấy bàn tay trắng như ngọc, ở Thái Luân trước mặt cũng không thể tránh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng túng quẫn đỏ bừng, nàng đâu gặp qua chuyện như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, một chút lực phản kich đều không có, chỉ cảm thấy tâm tư đột nhiên nhảy nhanh, thân thể cũng có chút tê cảm giác dại, Nhưng trong lòng lại nghĩ, tại trước mặt mọi người bị cái tên vô lại này nắm tay, thật sự vô cùng xấu hổ, việc này liên quan đến danh tiết nữ nhi đó!
Dưới nỗi lòng phức tạp này, đôi mắt bình thường đầy bộ dáng cơ trí, có thể liếc hiểu rõ nhân tâm kia lập tức bắt đầu mờ mịt, không biết nên làm sao.
Thẩm Ngạo không coi ai ra gì, nắm tay Chu Nhược, đến bàn ngồi xuống, chỉ để Thái Luân tự cao đứng đó, hơi giật mình, đứng nguyên chỗ tại, đợi lấy lại tinh thần, trong đôi mắt Thái Luân hiện lên một màu sắc sặc sỡ, Trong chớp mắt, khi quay đầu lại, liền chứng kiến mấy người cùng trường theo hắn đến đang nhìn hắn cười cười.
Cái vẻ tươi cười này ở trong mắt Thái Luân giống như đổ thêm dầu vào lửa, sắc mặt Thái Luân càng lạnh hơn, tư thái văn nhã cố gắng chế tạo rốt cuộc cũng không xuất ra được, trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ: “Thẩm Ngạo sao, tốt, thật tốt… sẽ có thời điểm bắt ngươi chịu đau khổ.”
Trở lại nơi đồng bộn, hắn lại tận lực làm ra một bộ dạng không sao cả, quạt giấy trên tay tùy ý đong đưa, lại khép miệng không nói.
Mấy giám sinh thấy hắn sắc mặt không tốt, lại không dám cười nữa, không khí thoáng cái đã hạ xuống.
Thẩm Ngạo và Chu Nhược ngồi ở phía xa, lòng bàn tay Chu Nhược truyền đến cảm giác rất thoải mái, rất mềm mại, lại làm cho Thẩm Ngạo không buông ra được, nhưng Chu Nhược không nhịn được nữa, thấp giọng nói: “Biểu ca, thả tay ta ra được không?”
Thanh âm rất nhỏ, chỉ có Thẩm Ngạo mới có thể nghe thấy, Trong giọng nói ẩn ẩn sự xấu hổ, lại mang theo chút khẩn cầu, hoàn toàn không giống như Chu Nhược vừa kiêu ngạo lại cơ trí.
Thẩm Ngạo mềm lòng, lén lút buông tay Chu Nhược ra, Chu Nhược hơi gục xuống bàn, trên mặt nhuộm tầng một đỏ ửng, mím môi không nói lời nào, đôi mắt ngập nước, phảng phất sau một khắc, nước mắt trong hốc mắt đập vào nhau, muốn chảy xuống theo gương mặt.
Thẩm Ngạo cố ý nghiêm mặt nói: “Biểu muội, ta phải từ từ giáo huấn ngươi vài câu, Thái công tử người ta có hảo ý lãnh giáo ngươi, làm sao ngươi có thể xa cách hắn, nữ hài nhi, phải hiểu lễ phép, biết không? Nếu đổi lại là ta…” Thẩm Ngạo dừng một câu, tiếp tục nói: “Đối với loại vô liêm sỉ như Thái Luân này, ít nhất phải đạp hắn hai cái đạp rồi đi cũng không muộn.”
Một câu nói kia lập tức trêu chọc Chu Nhược nở nụ cười, chỉ là nụ cười này xuất hiện trong một cái chớp mắt, Chu Nhược nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại bắt đầu trở nên tức giận.
Thẩm Ngạo rất xấu rồi, mỗi một lần chọc người ta, sau đó lại kể chuyện cười như vậy, Hắn mới thật sự là vô liêm sỉ, khi dễ Xuân nhi, lại đến khi dễ ta. Sớm biết… Sớm biết có hôm nay, liền không nên tới tìm hắn.
Nghĩ đến cái này, trên mặt Chu Nhược càng thêm hồng, cũng không biết là làm sao, mấy ngày nay luôn mất hồn mất vía, chứng kiến mẫu thân, liền muốn thấy bộ dạng Thẩm Ngạo nhu thuận trước mặt mẫu thân, Nhìn thấy Lục công tử, lại nghĩ tới bộ dáng hắn giả thần giả quỷ tại trước mặt Lục công tử, Hắn phảng phất có năng lực thiên biến vạn hóa, luôn có thể làm tất cả mọi người xoay quanh lời hắn nói.
Lúc này có gã sai vặt đưa trà bánh tới, Thẩm Ngạo châm một ly trà cho Chu Nhược, đưa đến trước mặt Chu Nhược, nhìn nàng thẳng tắp, nói: “Biểu muội, nữ hài nhi có cái tâm sự gì cần suy nghĩ, có thể giúp ta uống cái chén trà này rồi nói sau được không?”
Chu Nhược lấy lại tinh thần, chứng kiến Thẩm Ngạo đang mỉm cười nhìn mình, nụ cười của hắn cũng không làm cho người chán ghét, lông mày bởi vì ánh sáng ngoài cửa sổ mà hơi nhăn lại, khuôn mặt hình dáng thâm thúy kia tản mát ra khí khái hào hùng bức người, Chỉ là cười một tiếng, lại làm cho khí khái hào hùng lập tức tản ra, hóa ra rất nhiều ôn nhu.
“Ừm.” Chu Nhược gật đầu, vội vàng tiếp nhận chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, nhưng trong đầu vẫn cực kỳ loạn, đành dốc sức liều mạng uống trà để che dấu bối rối trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.