Kiều Thê Tại Thượng, Tổng Tài Mau Quỳ Xuống!
Chương 12: Hương vị gia đình
Đang cập nhập
12/05/2021
Bàn tay thon dài đẹp đẽ cầm lấy khăn lông mềm mại, người đàn ông chăm chú lau mặt, tay cho cô gái nhỏ.
Hắn dịu dàng thả tóc cô xuống, sau đó liền cầm chiếc lược hình con thỏ đáng yêu rồi cẩn thận chải lại đầu cho cô.
Lạc Tử Khanh có thiên phú về mọi mặt, lần đầu tiên Tôn Giai Oánh bị hắn làm nũng muốn tự tay tết tóc cho cô, Tôn Giai Oánh liền hoảng sợ vô cùng. Cô vẫn nhớ ông bố nhà cô, ông ấy luôn muốn làm mọi việc cho mẹ cô, thế nhưng riêng việc động vào tóc này thì mẹ cô kiên quyết không cho. Sau đó cô mới biết rằng, hồi trước để cho ông thử một lần, cuối cùng mẹ cô bị rụng cả búi tóc.
Thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ tỉ mỉ của soái ca, chỉ một lúc sau cả người Tôn Giai Oánh liền đỡ mệt mỏi hẳn.
Thủ pháp massage chuyên nghiệp lại thêm cả sự nghiêm túc chuyên chú, Tôn Giai Oánh cảm thấy bản thân đang ở trên mây, bồng bềnh và vui sướng vô cùng.
- Về nhá em, hôm nay chúng ta ăn cơm ở nhà cũ. Ba mẹ đang đợi!
Tôn Giai Oánh gật đầu đồng ý.
Cô biết hắn rất tham luyến hương vị của gia đình, những món ăn đơn giản mà gần gũi luôn là những thứ hắn thích nhất. Nhất là khi biết được bản thân không phải con ruột của ba mẹ Tôn, Lạc Tử Khanh liền sợ hãi việc mình bị tách biệt khỏi gia đình, bọn họ sẽ không quản giáo hắn đánh nhau ở đâu, đã ăn cơm chưa...
Sự dịu dàng nhất của hắn chính là Tôn gia!
- Em nằm nghỉ một chút đi, đến nhà anh sẽ gọi em dậy.
Ở trên xe, Lạc Tử Khanh liền để cô nằm ở ghế sau. Đây là siêu xe, trên đây có cả giường nằm, vậy nên hắn muốn cho cô nghỉ ngơi.
Hôm nay bởi vì dậy quá sớm để làm ầm ĩ, hơn nữa lại còn vận động mạnh nữa, bây giờ nhất định bảo bối đang rất mệt mỏi. Không chợp mắt một lát thì ba mẹ nhìn thấy em ấy như vậy sẽ rất lo lắng!
- Vậy được rồi, anh đừng để ý đến em nữa, chuyên tâm lái xe đi.
Nỗi ám ảnh va chạm vẫn chưa nguôi đi, thật sự là nếu không phải cô không muốn hắn mệt, thì cô thà lựa chọn được ôm đi chứ không phải là ngồi trên xe nữa.
Lạc Tử Khanh hiểu ý mà vuốt vuốt tóc cô, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự áy náy và đau đớn.
Tôn Giai Oánh vỗ vỗ tay hắn trấn an. Sau đó liền nằm xuống, đắp một chiếc chăn mỏng lên chân rồi nghỉ ngơi.
Chiếc xe êm đềm đi trên đường.
Bởi vì xe cách âm, vậy nên Tôn Giai Oánh ngủ ngon ngọt không bị chút quấy nhiễu nào.
Ba mẹ Tôn nghỉ hưu ở nhà, giao hết mọi việc trong tập đoàn cho Lạc Tử Khanh, vậy nên hai người liền có thú vui về già là câu cá chơi cầu, tự mình xuống bếp nấu cơm cho đối phương ăn. Rõ ràng là bàn tay không dính xuân thủy, từ khi sinh ra đã được sống trong sự bao bọc sủng ái, thế nhưng chỉ cần chuyên tâm học tập ba Tôn liền tự tin mà chăm sóc người vợ của mình bằng những món ăn đơn giản đầy ắp tình yêu thương.
Chiếc siêu xe quen thuộc đi vào trong sân.
- Thiếu gia, tiểu thư
Asdor quản gia cung kính cúi đầu.
Ông là vị quản gia ưu tú nhất trong trường học quản gia, sau khi tốt nghiệp liền đến Tôn gia phục vụ cho ba mẹ Tôn. Ngần ấy năm trôi qua, thế nhưng bản lĩnh ở mọi mặt của ông vẫm không hề suy giảm, mà người quản gia hoàn mĩ này chính là người duy nhất bây giờ còn gọi hai người là thiếu gia, tiểu thư.
Chân dài bước xuống. Lạc Tử Khanh nhẹ nhàng vòng tay ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Asdor tự động tránh sang một bên. Đôi mắt hơi đục tràn đầy sự yêu thương mà nhìn hai người. Cô chủ nhỏ hôm nay có vẻ tốt hơn nhiều rồi, khuôn mặt nhỏ bé khi ngủ cũng thoải mái và hạnh phúc.
Lạc Tử Khanh biết bản thân đã về hơi sớm, có thể là ba mẹ vẫn chưa làm xong đồ ăn, vậy nên anh mới không đánh thức Tôn Giai Oánh dậy, hắn sẽ đưa cô ấy lên lầu ngủ tiếp một lúc, còn bản thân thì xuống bếp phụ giúp hai người.
- Ba mẹ
Chào một tiếng, khóe miệng của hắn cong lên ý cười nhẹ, đôi mắt ôn hòa mà nhìn một người đàn ông một người phụ nữ đang hì hục trong bếp.
Mẹ Tôn nghe thấy tiếng hắn thì buông đồ trong tay xuống, bà nhìn thấy Tôn Giai Oánh đang an tĩnh được hắn ôm vào lòng liền gật đầu. Có vẻ như điều bà nghĩ là đúng, con bé này chỉ ăn mềm không ăn cứng, dễ cảm động. May mắn là người nó thích là Tiểu Khanh, nếu như là người khác thì sẽ bị bắt nạt cho xem!
- Mang con bé lên trên đi.
Mẹ Tôn yêu thương mà sờ đầu cô. Giọng nói ôn hòa dịu dàng.
- Vâng, mẹ!
Lạc Tử Khanh nghe lời mà cẩn thận ôm Tôn Giai Oánh lên lầu. Bước chân bình đạm và ổn trọng.
Nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp mà đầy sự bao dung chở che của hắn, mẹ Tôn vui vẻ mà cười.
Càng nhìn càng thấy hai đứa nó sinh ra là để cho nhau! Giai Oánh là tiểu thư khuê các dịu dàng ôn nhu, còn Tiểu Khanh lại kiêu ngạo khó thuần, cả người đều tản ra là sự phản nghịch của thiếu niên. Rõ ràng là nước và lửa nhưng lại hợp nhau đến kì lạ!
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Lạc Tử Khanh chỉnh lại váy và chăn cho cô.
Khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng như trái dâu chín khiến lòng hắn ngứa ngáy, hai tay chống lên giường, hắn cúi người hôn hôn đôi môi duyên dáng của cô.
- Tiểu công chúa của anh, nếu mơ thì đừng quên anh nhé!
Nghĩ đến việc bảo bối nhỏ cũng mộng xuân như mình, mơ thấy hắn gặm cắn toàn thân cô, mãnh liệt sở hữu cô như thế nào là cả người hắn lại nóng lên.
Hazzz, người có thể khơi dậy dục vọng trong hắn chỉ có thể là Tôn Giai Oánh, cứ nhìn cô là tiểu Tử Khanh liền hưng phấn đứng thẳng lên mà muốn bay ra khỏi lồng chui vào trong hang động ấm áp mềm mại.
Lạc Tử Khanh vỗ vỗ mặt mình, hắn thở hắt ra một cái, cả người không khống chế được mà run rẩy.
Lại phải đi tắm nước lạnh để an ủi tiểu huynh đệ rồi!
Hắn dịu dàng thả tóc cô xuống, sau đó liền cầm chiếc lược hình con thỏ đáng yêu rồi cẩn thận chải lại đầu cho cô.
Lạc Tử Khanh có thiên phú về mọi mặt, lần đầu tiên Tôn Giai Oánh bị hắn làm nũng muốn tự tay tết tóc cho cô, Tôn Giai Oánh liền hoảng sợ vô cùng. Cô vẫn nhớ ông bố nhà cô, ông ấy luôn muốn làm mọi việc cho mẹ cô, thế nhưng riêng việc động vào tóc này thì mẹ cô kiên quyết không cho. Sau đó cô mới biết rằng, hồi trước để cho ông thử một lần, cuối cùng mẹ cô bị rụng cả búi tóc.
Thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ tỉ mỉ của soái ca, chỉ một lúc sau cả người Tôn Giai Oánh liền đỡ mệt mỏi hẳn.
Thủ pháp massage chuyên nghiệp lại thêm cả sự nghiêm túc chuyên chú, Tôn Giai Oánh cảm thấy bản thân đang ở trên mây, bồng bềnh và vui sướng vô cùng.
- Về nhá em, hôm nay chúng ta ăn cơm ở nhà cũ. Ba mẹ đang đợi!
Tôn Giai Oánh gật đầu đồng ý.
Cô biết hắn rất tham luyến hương vị của gia đình, những món ăn đơn giản mà gần gũi luôn là những thứ hắn thích nhất. Nhất là khi biết được bản thân không phải con ruột của ba mẹ Tôn, Lạc Tử Khanh liền sợ hãi việc mình bị tách biệt khỏi gia đình, bọn họ sẽ không quản giáo hắn đánh nhau ở đâu, đã ăn cơm chưa...
Sự dịu dàng nhất của hắn chính là Tôn gia!
- Em nằm nghỉ một chút đi, đến nhà anh sẽ gọi em dậy.
Ở trên xe, Lạc Tử Khanh liền để cô nằm ở ghế sau. Đây là siêu xe, trên đây có cả giường nằm, vậy nên hắn muốn cho cô nghỉ ngơi.
Hôm nay bởi vì dậy quá sớm để làm ầm ĩ, hơn nữa lại còn vận động mạnh nữa, bây giờ nhất định bảo bối đang rất mệt mỏi. Không chợp mắt một lát thì ba mẹ nhìn thấy em ấy như vậy sẽ rất lo lắng!
- Vậy được rồi, anh đừng để ý đến em nữa, chuyên tâm lái xe đi.
Nỗi ám ảnh va chạm vẫn chưa nguôi đi, thật sự là nếu không phải cô không muốn hắn mệt, thì cô thà lựa chọn được ôm đi chứ không phải là ngồi trên xe nữa.
Lạc Tử Khanh hiểu ý mà vuốt vuốt tóc cô, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự áy náy và đau đớn.
Tôn Giai Oánh vỗ vỗ tay hắn trấn an. Sau đó liền nằm xuống, đắp một chiếc chăn mỏng lên chân rồi nghỉ ngơi.
Chiếc xe êm đềm đi trên đường.
Bởi vì xe cách âm, vậy nên Tôn Giai Oánh ngủ ngon ngọt không bị chút quấy nhiễu nào.
Ba mẹ Tôn nghỉ hưu ở nhà, giao hết mọi việc trong tập đoàn cho Lạc Tử Khanh, vậy nên hai người liền có thú vui về già là câu cá chơi cầu, tự mình xuống bếp nấu cơm cho đối phương ăn. Rõ ràng là bàn tay không dính xuân thủy, từ khi sinh ra đã được sống trong sự bao bọc sủng ái, thế nhưng chỉ cần chuyên tâm học tập ba Tôn liền tự tin mà chăm sóc người vợ của mình bằng những món ăn đơn giản đầy ắp tình yêu thương.
Chiếc siêu xe quen thuộc đi vào trong sân.
- Thiếu gia, tiểu thư
Asdor quản gia cung kính cúi đầu.
Ông là vị quản gia ưu tú nhất trong trường học quản gia, sau khi tốt nghiệp liền đến Tôn gia phục vụ cho ba mẹ Tôn. Ngần ấy năm trôi qua, thế nhưng bản lĩnh ở mọi mặt của ông vẫm không hề suy giảm, mà người quản gia hoàn mĩ này chính là người duy nhất bây giờ còn gọi hai người là thiếu gia, tiểu thư.
Chân dài bước xuống. Lạc Tử Khanh nhẹ nhàng vòng tay ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Asdor tự động tránh sang một bên. Đôi mắt hơi đục tràn đầy sự yêu thương mà nhìn hai người. Cô chủ nhỏ hôm nay có vẻ tốt hơn nhiều rồi, khuôn mặt nhỏ bé khi ngủ cũng thoải mái và hạnh phúc.
Lạc Tử Khanh biết bản thân đã về hơi sớm, có thể là ba mẹ vẫn chưa làm xong đồ ăn, vậy nên anh mới không đánh thức Tôn Giai Oánh dậy, hắn sẽ đưa cô ấy lên lầu ngủ tiếp một lúc, còn bản thân thì xuống bếp phụ giúp hai người.
- Ba mẹ
Chào một tiếng, khóe miệng của hắn cong lên ý cười nhẹ, đôi mắt ôn hòa mà nhìn một người đàn ông một người phụ nữ đang hì hục trong bếp.
Mẹ Tôn nghe thấy tiếng hắn thì buông đồ trong tay xuống, bà nhìn thấy Tôn Giai Oánh đang an tĩnh được hắn ôm vào lòng liền gật đầu. Có vẻ như điều bà nghĩ là đúng, con bé này chỉ ăn mềm không ăn cứng, dễ cảm động. May mắn là người nó thích là Tiểu Khanh, nếu như là người khác thì sẽ bị bắt nạt cho xem!
- Mang con bé lên trên đi.
Mẹ Tôn yêu thương mà sờ đầu cô. Giọng nói ôn hòa dịu dàng.
- Vâng, mẹ!
Lạc Tử Khanh nghe lời mà cẩn thận ôm Tôn Giai Oánh lên lầu. Bước chân bình đạm và ổn trọng.
Nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp mà đầy sự bao dung chở che của hắn, mẹ Tôn vui vẻ mà cười.
Càng nhìn càng thấy hai đứa nó sinh ra là để cho nhau! Giai Oánh là tiểu thư khuê các dịu dàng ôn nhu, còn Tiểu Khanh lại kiêu ngạo khó thuần, cả người đều tản ra là sự phản nghịch của thiếu niên. Rõ ràng là nước và lửa nhưng lại hợp nhau đến kì lạ!
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Lạc Tử Khanh chỉnh lại váy và chăn cho cô.
Khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng như trái dâu chín khiến lòng hắn ngứa ngáy, hai tay chống lên giường, hắn cúi người hôn hôn đôi môi duyên dáng của cô.
- Tiểu công chúa của anh, nếu mơ thì đừng quên anh nhé!
Nghĩ đến việc bảo bối nhỏ cũng mộng xuân như mình, mơ thấy hắn gặm cắn toàn thân cô, mãnh liệt sở hữu cô như thế nào là cả người hắn lại nóng lên.
Hazzz, người có thể khơi dậy dục vọng trong hắn chỉ có thể là Tôn Giai Oánh, cứ nhìn cô là tiểu Tử Khanh liền hưng phấn đứng thẳng lên mà muốn bay ra khỏi lồng chui vào trong hang động ấm áp mềm mại.
Lạc Tử Khanh vỗ vỗ mặt mình, hắn thở hắt ra một cái, cả người không khống chế được mà run rẩy.
Lại phải đi tắm nước lạnh để an ủi tiểu huynh đệ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.