Kiều Thê Tại Thượng, Tổng Tài Mau Quỳ Xuống!
Chương 29: Khu đất giá trên trời
Đang cập nhập
12/05/2021
Cuối cùng kẻ lạ mặt bị lôi đi, Lạc Tử Khanh trong vòng 1 tháng phải có bằng chứng xác thực chứng minh bản thân mình không liên quan đến vụ ám sát này.
Bác sĩ Tôn cũng muốn bỏ qua vụ việc lần này, thế nhưng ông không thể quyết định được, việc này liên quan đến cả đất nước, ám sát nghiên cứu viên của quốc gia, đây là tội hệ trọng, hơn nữa ông cũng tin tưởng Lạc Tử Khanh sẽ không khiến ông thất vọng!
Đồng ý với điều kiện này, Lạc Tử Khanh liền ôm Tôn Giai Oánh đi ra khỏi khu rừng.
Tử Khanh, mẹ nó, anh lại bị thương có đúng không?
Chưa kịp để ý kĩ, bây giờ mũi bị dí sát vào lồng ngực hắn, Tôn Giai Oánh liền ngửi được mùi máu rất nồng trên người hắn.
Chân Lạc Tử Khanh cũng bị bắn, thế nhưng không hề khác gì bình thường mà vẫn sải bước nhanh như gió.
Đối với hắn, chuyện thương tích là bình thường, chỉ là, Oánh Oánh vì hắn mà chửi láo sao?
Oánh Oánh, em vừa mới nói tục đó.
Không tán đồng mà nhìn cô, đôi mắt đào hoa liếc qua cô nhưng không hề có lực uy hiếp, nó giống như đang quyến rũ kẻ khác phạm tội thì đúng hơn!
Không chỉ như thế, bây giờ em còn muốn cho anh biết thế nào là địa ngục đây!!!
Xoắn cái tai trắng nõn của hắn, Tôn Giai Oánh nghiến răng nghiến lợi nói:
Về quỳ ván giặt đồ cả đêm cho tôi!
Nhẹ nhẹ tay thôi bảo bối, dừng lại đi, anh quỳ anh quỳ, quỳ bao lâu cũng được!
Tai giống như bị xé rách ra, không phải là đau đớn, Lạc Tử Khanh cảm giác bản thân giống như bị cô véo nên thấy kích thích đến run người thì đúng hơn, máu trong cơ thể như sôi sùng sục lên, nó kêu gào muốn được đối xử ác độc hơn nữa!
Lạc Tử Khanh biết mình bị bệnh rồi, bệnh rất nặng ở đằng khác, vậy nên hắn muốn cô dừng tay lại, hắn không muốn cô biết được bản thân dễ dàng phát bệnh đến thế, bệnh hoạn đến vậy.
Tôn Giai Oánh hừ một cái, cô quay mặt đi, không hề nhìn hắn nữa, giống như một con tiểu miêu xù lông, muốn sen đi dỗ dành.
Lạc Tử Khanh hôn hôn má cô, hắn nhẹ giọng nói:
Bảo bối, đừng tức giận nữa mà, lần sau anh hứa là sẽ không như thế nữa...
Sẽ không đánh nhau trước mặt em để em lo lắng! Anh sẽ đánh nhau ở nơi em không hề biết, chỉ cần bọn chúng dám động vào em, chính là muốn khiêu chiến với hắn, là muốn chết!
Tôn Giai Oánh không nói gì, cô đã mềm lòng với hắn rất nhiều lần rồi, thế nhưng càng như thế hắn càng không biết điều, bị thương bởi súng, đây là chuyện nhỏ hả? Hay hắn muốn bị ném bom mới thích?
Điều gì cũng xin lỗi, cái gì cũng hứa, đến lúc hắn chết thật thì ai mới là người phải chịu khổ, phải khóc tang cho hắn?
Mắt Lạc Tử Khanh hơi hồng lên. Hắn không muốn nhìn khuôn mặt này của Oánh Oánh, bảo bối của hắn, luôn vì hắn mà buồn rầu khó chịu... điều này khiến trái tim hắn đau đớn vô cùng...
Nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên xe, Lạc Tử Khanh nghiêng người cài dây an toàn cho cô, trên lông mi dài vẫn còn ẩm ướt, mắt hắn long lanh như động vật nhỏ vô tội yếu ớt đáng thương, bị người khác khi dễ.
Tôn Giai Oánh nhắm chặt mắt, cô không muốn nhìn hắn lúc này, ít nhất, hãy để hắn biến mất khỏi tầm mắt của cô trong ngày hôm nay đi. Kể cả vết thương cũng tự hắn đi bôi thuốc!
Hắn hạ giường nằm xuống, rèm cũng kéo sang, che tối không gian xung quanh Tôn Giai Oánh để cô nghỉ ngơi.
Lạc Tử Khanh không lái xe về nhà, ba mẹ Tôn đi có việc rồi, hai người sẽ đi một thời gian khá lâu, bây giờ hắn muốn mang cô đến một chỗ, nơi mà hắn dành riêng cho trân bảo của mình!
Trung tâm Đế Đô có một khu Kim Loan chuyên dành cho người có quyền có thế. Nói thẳng ra là, những người ở đó không phải là đại lão của thương giới thông thường, họ là những kẻ thuộc nhà nước, quyền thế ngập trời mà tiền bạc cũng là cả một quốc khố.
Lạc Tử Khanh là người duy nhất không thuộc cơ quan nhà nước mà vẫn mua được biệt thự cao cấp nhất trên sườn núi.
Đừng nghe mà cười, để sở hữu được chỗ đó, Lạc Tử Khanh không chỉ phải bỏ ra trăm tỷ, mà còn phải phân một số lượng lớn tiền của lên cho chính phủ.
Không chỉ như thế, để ở đó Lạc Tử Khanh còn phải đạt được sự nhận đồng của tất cả đại lão ở đấy, bọn họ mua nhà ở phía dưới, mà hắn lại là ở trên cao, giống như đế vương nhìn xuống chúng thần tử, cao cao tại thượng ở trên ngai vàng và chờ người khác quỳ gối trước mình.
Đây là lí do vì sao Lạc Tử Khanh trở thành truyền kì của Thương Trường, không chỉ có thủ đoạn độc ác không chút lưu tình, hay hành động mạnh mẽ không từ thủ đoạn, mà hắn còn có mối quan hệ mật thiết với nhà nước. Là người chỉ có thể từ xa đứng xem, từ dưới nhìn lên mà không phải cười nói ngang hàng.
Mà hắn, muốn sở hữu nơi này chỉ vì ái nhân của mình, vì trân bảo của hắn!
Bác sĩ Tôn cũng muốn bỏ qua vụ việc lần này, thế nhưng ông không thể quyết định được, việc này liên quan đến cả đất nước, ám sát nghiên cứu viên của quốc gia, đây là tội hệ trọng, hơn nữa ông cũng tin tưởng Lạc Tử Khanh sẽ không khiến ông thất vọng!
Đồng ý với điều kiện này, Lạc Tử Khanh liền ôm Tôn Giai Oánh đi ra khỏi khu rừng.
Tử Khanh, mẹ nó, anh lại bị thương có đúng không?
Chưa kịp để ý kĩ, bây giờ mũi bị dí sát vào lồng ngực hắn, Tôn Giai Oánh liền ngửi được mùi máu rất nồng trên người hắn.
Chân Lạc Tử Khanh cũng bị bắn, thế nhưng không hề khác gì bình thường mà vẫn sải bước nhanh như gió.
Đối với hắn, chuyện thương tích là bình thường, chỉ là, Oánh Oánh vì hắn mà chửi láo sao?
Oánh Oánh, em vừa mới nói tục đó.
Không tán đồng mà nhìn cô, đôi mắt đào hoa liếc qua cô nhưng không hề có lực uy hiếp, nó giống như đang quyến rũ kẻ khác phạm tội thì đúng hơn!
Không chỉ như thế, bây giờ em còn muốn cho anh biết thế nào là địa ngục đây!!!
Xoắn cái tai trắng nõn của hắn, Tôn Giai Oánh nghiến răng nghiến lợi nói:
Về quỳ ván giặt đồ cả đêm cho tôi!
Nhẹ nhẹ tay thôi bảo bối, dừng lại đi, anh quỳ anh quỳ, quỳ bao lâu cũng được!
Tai giống như bị xé rách ra, không phải là đau đớn, Lạc Tử Khanh cảm giác bản thân giống như bị cô véo nên thấy kích thích đến run người thì đúng hơn, máu trong cơ thể như sôi sùng sục lên, nó kêu gào muốn được đối xử ác độc hơn nữa!
Lạc Tử Khanh biết mình bị bệnh rồi, bệnh rất nặng ở đằng khác, vậy nên hắn muốn cô dừng tay lại, hắn không muốn cô biết được bản thân dễ dàng phát bệnh đến thế, bệnh hoạn đến vậy.
Tôn Giai Oánh hừ một cái, cô quay mặt đi, không hề nhìn hắn nữa, giống như một con tiểu miêu xù lông, muốn sen đi dỗ dành.
Lạc Tử Khanh hôn hôn má cô, hắn nhẹ giọng nói:
Bảo bối, đừng tức giận nữa mà, lần sau anh hứa là sẽ không như thế nữa...
Sẽ không đánh nhau trước mặt em để em lo lắng! Anh sẽ đánh nhau ở nơi em không hề biết, chỉ cần bọn chúng dám động vào em, chính là muốn khiêu chiến với hắn, là muốn chết!
Tôn Giai Oánh không nói gì, cô đã mềm lòng với hắn rất nhiều lần rồi, thế nhưng càng như thế hắn càng không biết điều, bị thương bởi súng, đây là chuyện nhỏ hả? Hay hắn muốn bị ném bom mới thích?
Điều gì cũng xin lỗi, cái gì cũng hứa, đến lúc hắn chết thật thì ai mới là người phải chịu khổ, phải khóc tang cho hắn?
Mắt Lạc Tử Khanh hơi hồng lên. Hắn không muốn nhìn khuôn mặt này của Oánh Oánh, bảo bối của hắn, luôn vì hắn mà buồn rầu khó chịu... điều này khiến trái tim hắn đau đớn vô cùng...
Nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên xe, Lạc Tử Khanh nghiêng người cài dây an toàn cho cô, trên lông mi dài vẫn còn ẩm ướt, mắt hắn long lanh như động vật nhỏ vô tội yếu ớt đáng thương, bị người khác khi dễ.
Tôn Giai Oánh nhắm chặt mắt, cô không muốn nhìn hắn lúc này, ít nhất, hãy để hắn biến mất khỏi tầm mắt của cô trong ngày hôm nay đi. Kể cả vết thương cũng tự hắn đi bôi thuốc!
Hắn hạ giường nằm xuống, rèm cũng kéo sang, che tối không gian xung quanh Tôn Giai Oánh để cô nghỉ ngơi.
Lạc Tử Khanh không lái xe về nhà, ba mẹ Tôn đi có việc rồi, hai người sẽ đi một thời gian khá lâu, bây giờ hắn muốn mang cô đến một chỗ, nơi mà hắn dành riêng cho trân bảo của mình!
Trung tâm Đế Đô có một khu Kim Loan chuyên dành cho người có quyền có thế. Nói thẳng ra là, những người ở đó không phải là đại lão của thương giới thông thường, họ là những kẻ thuộc nhà nước, quyền thế ngập trời mà tiền bạc cũng là cả một quốc khố.
Lạc Tử Khanh là người duy nhất không thuộc cơ quan nhà nước mà vẫn mua được biệt thự cao cấp nhất trên sườn núi.
Đừng nghe mà cười, để sở hữu được chỗ đó, Lạc Tử Khanh không chỉ phải bỏ ra trăm tỷ, mà còn phải phân một số lượng lớn tiền của lên cho chính phủ.
Không chỉ như thế, để ở đó Lạc Tử Khanh còn phải đạt được sự nhận đồng của tất cả đại lão ở đấy, bọn họ mua nhà ở phía dưới, mà hắn lại là ở trên cao, giống như đế vương nhìn xuống chúng thần tử, cao cao tại thượng ở trên ngai vàng và chờ người khác quỳ gối trước mình.
Đây là lí do vì sao Lạc Tử Khanh trở thành truyền kì của Thương Trường, không chỉ có thủ đoạn độc ác không chút lưu tình, hay hành động mạnh mẽ không từ thủ đoạn, mà hắn còn có mối quan hệ mật thiết với nhà nước. Là người chỉ có thể từ xa đứng xem, từ dưới nhìn lên mà không phải cười nói ngang hàng.
Mà hắn, muốn sở hữu nơi này chỉ vì ái nhân của mình, vì trân bảo của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.