Kiều Thê Tại Thượng, Tổng Tài Mau Quỳ Xuống!
Chương 9: Người đàn ông cường thế
Đang cập nhập
30/04/2021
Vậy là cuối cùng Lạc Tử Khanh cũng phải thỏa hiệp mà lưu luyến lê từng bước chân đi theo nhân viên công tác.
Nhìn bộ dạng này của hắn, nếu như ai đó mà không hiểu chuyện gì xảy ra thì có thể sẽ nghĩ hắn ta là kẻ ác nhân, chia rẽ đôi tình nhân thắm thiết mất!
Lạc tổng, chúng ta chỉ đi một chút là về thôi mà!!!
Tôn Giai Oánh chuyển bánh xe lăn vào chỗ bàn, nơi râm mát vì được bóng cây bao phủ.
Lẳng lặng vân vê chén trà trong tay, Tôn Giai Oánh thẩn thơ mà nhìn xuống mặt đất.
Bây giờ rõ ràng con đường bằng phẳng ở ngay trước mắt, thế nhưng cô lại không thể bước đi trên nó, cảm nhận sự tiếp xúc giữa da thịt với mặt đất được nữa!
Đọc FULL bộ truyện.
- Ui, đây không phải là Tôn tiểu thư sao? Nơi này giống như là chỗ đua ngựa thì phải, tại sao Tôn tiểu thư như thế này rồi còn đến đây?!
Giọng nói giễu cợt từ phía trên vang xuống.
Tôn Giai Oánh ngẩng đầu, đập vào mắt là một cô gái xa lạ, cô có thể chắc chắn rằng bản thân chưa từng lui tới với người này bao giờ!
Cô không quan tâm đến sự gây hấn của cô ta, tay đẹp vẫn cầm lấy cốc rồi nâng lên uống một ngụm.
Nhìn thấy sự nhàn nhã và vẻ mặt dửng dưng không để ý của Tôn Giai Oánh, Lạc Linh Nhi tức giận vô cùng. Rõ ràng Lạc Tử Khanh là anh trai của cô ta, vậy mà hắn lại không trở về giúp gia đình, trái lại lại luôn xoay quanh Tôn gia chết tiệt kia. Tất cả không phải vì con ả này nên hắn mới như vậy sao? Đã cụt chân rồi còn không biết điều, mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình!
- Linh Nhi, em không nên nói Tôn tiểu thư như vậy!
Liễu Lam ở bên cạnh liền nhẹ giọng trách.
Thế nhưng Tôn Giai Oánh sao lại không nghe ra cái giọng điệu cố ý khiêu khích này của cô ta, nói như thế chẳng khác nào để Lạc Linh Nhi phản ứng lớn hơn nữa, đúng là một lũ giả dối ở chung với nhau!
Đúng như dự đoán, Lạc Linh Nhi không nghe "khuyên bảo" của Liễu Lam, cô ta cao cao tại thượng mà chống hông, nhìn Tôn Giai Oánh từ trên cao nhìn xuống.
- Tôn tiểu thư, cô đã như vậy rồi thì nên ở nhà đi thôi. Ra ngoài là để làm mất mặt anh trai tôi sao? Hơn nữa anh ấy là đi cưỡi ngựa, người không đi được như cô thì đến đây kể kéo chân sau anh ấy à?
Tôn Giai Oánh giật giật miệng, thì ra đây là cô em gái trong truyền thuyết của Lạc Tử Khanh, sống trong sự yêu thương của cha mẹ và coi việc anh trai mình bị bỏ rơi là chuyện bình thường, chỉ cần vẫn còn sống là phải có nghĩa vụ cung phụng cha mẹ và cô ta!
Đôi mắt Liễu Lam hiện lên sự vui sướng khi Tôn Giai Oánh phải bị động mà thừa nhận sự công kích từ Lạc Linh Nhi, đúng như cô ta dự đoán, lấy lòng được cô em ngu xuẩn này của hắn thì nhất định sẽ nắm được hắn trong tay, không thấy "tôn quý" như Tôn Giai Oánh cũng phải khuất nhục chịu đựng mà không dám phản kháng à?
"Vút"
- Aaaaaaaaaaaaa
Tiếng thét e é vang vọng khắp sân đua. Mọi người chưa kịp phản ứng lại thì cái roi lại quật mạnh vào chân của hai ả một lần nữa.
Hai ả đau đớn đến mờ cả mắt, cả người đều quỳ rạp xuống đất, bàn tay chống đất run lẩy bẩy, hai chân giống như bị đánh gãy vậy.
Những giọt máu đỏ thẫm chảy qua da rồi rơi xuống mặt đất, thấm ướt cả một vùng cỏ xanh non.
Sự nóng rát bỏng cháy truyền khắp người, đầu gối bởi vì ngã mạnh mà giống như bị vỡ đôi ra, nước miếng ở trong miệng hai ả không khống chế được mà trào ra ngoài. Hai ả gian nan ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đi đến trước mặt mình.
Hắn giống như một ác quỷ chui lên từ dưới địa ngục vậy, mặt mày tràn đầy âm ngoan cùng sát ý. Hắn hơi cúi đầu xuống, khóe môi cong lên, đôi mắt lại lạnh thấu xương mà nhìn hai kẻ đang quỳ gối trên mặt đất.
- Ai cho chúng mày có tư cách nhìn Oánh Oánh từ trên xuống?
- Nếu như xuất hiện việc này một lần nữa, không chỉ hai chân đâu, mà hai tay chúng mày cũng phải lìa khỏi người, có hiểu không?
Trong mắt Lạc Linh Nhi tràn đầy nước mắt, cô ta không dám nói bất kì cái gì nữa, sự sợ hãi đã lấn chiếm tâm trí của cô ta. Người đàn ông này quá tàn nhẫn, quá độc ác, cô ta muốn ra khỏi chỗ này, không bao giờ muốn nhìn đến hắn nữa!
Liễu Lam không cam lòng, thế nhưng ả cũng hoảng sợ không kém, đối với người bản thân không để ý, hắn thật sự quá đáng sợ! Tại sao cô ta phải chịu sự lạnh lùng vô tình này của hắn mà Tôn Giai Oánh lại được nhận mọi cưng sủng? Cô ta có gì không bằng được con ả đó chứ! Cô ta không phục!
Mắt Lạc Tử Khanh đảo quanh một vòng, mọi người đều rùng mình, hắn đứng kia, giống như một kị sĩ ác quỷ bảo vệ Tôn Giai Oánh vậy, không một ai ở đây dám nhìn thẳng vào hắn. Người đàn ông này quá đáng sợ! Bọn họ nghe ra được, Lạc Tử Khanh nói là sẽ làm, mà có khi còn tra tấn tàn ác hơn thế.
Động vào trân bảo của hắn, đây là đi tìm chết!
- Mọi hoạt động kinh doanh đều sẽ chấm dứt với Lạc thị và Liễu thị. Chỉ cần bất cứ ai vươn tay chính là muốn đối đầu với Lạc Tử Khanh này!
Nói xong, hắn liền ôm lấy Tôn Giai Oánh, dịu dàng mà hôn hôn má cô, bất chấp sự phản kháng của cô mà nhão dinh dính không chịu đi. Truyện Gia Đấu
Vừa nãy Tôn Giai Oánh không phải muốn để yên cho bọn họ, thế nhưng Lạc Tử Khanh ra tay chớp nhoáng quá, thật sự nhìn hắn khi đó trông rất khí phách, rất đàn ông!
Lạc Tử Khanh không biết trong đầu cô gái nhỏ đang nghĩ gì, thế nhưng những người bàng quan không ra giúp Tôn Giai Oánh, ở đó xem kịch vui đâu dễ dàng buông tha đến thế! Không xẻo bọn họ một miếng thịt thì hắn không phải là Lạc Tử Khanh!
- Tử Khanh, sao lại ra tay độc ác thế? Không thương hương tiếc ngọc một chút được à?
Giọng nói ngả ngớn vang lên bên tai.
Nhìn bộ dáng thê thảm sắp chết của Lạc Linh Nhi và Liễu Lam, thật sự là Trần Thế Phong hắn phải cúi đầu bội phục. Người anh em này của hắn trước sau như một vẫn ác như thế!
Tôn Giai Oánh vừa nhìn thấy người đàn ông này đang bước tới chỗ cô, dáng vẻ là muốn đứng ra bảo vệ cô.
Lạc Tử Khanh liếc mắt nhìn hắn ta, vẻ mặt không thể tin tưởng mà đứng thẳng người, sau đó không lường trước mà phá lên cười.
- Hoa? ngọc? Chui rúc bụi hoa lâu quá rồi nên thẩm mĩ không còn bình thường hả?
Trần Thế Phong thở dài, thằng nhóc này sao không thay đổi cái gì vậy, vẫn là cái tính khí ác độc bốc đồng của thời niên thiếu, đối với người thân quen thì lại đáng yêu gần gũi khiến người ta muốn đánh cho đầu nở hoa!
Lạc Tử Khanh quỳ một gối xuống gần chỗ xe lăn của Tôn Giai Oánh, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn như bố thiên hạ mà nói:
- Đây là Oánh Oánh, phu nhân của tao. Trên đời này chỉ có cô ấy bắt nạt kẻ khác, còn muốn bắt nạt cô ấy? Bước qua xác tao cũng không thể!
Nhìn bộ dạng này của hắn, nếu như ai đó mà không hiểu chuyện gì xảy ra thì có thể sẽ nghĩ hắn ta là kẻ ác nhân, chia rẽ đôi tình nhân thắm thiết mất!
Lạc tổng, chúng ta chỉ đi một chút là về thôi mà!!!
Tôn Giai Oánh chuyển bánh xe lăn vào chỗ bàn, nơi râm mát vì được bóng cây bao phủ.
Lẳng lặng vân vê chén trà trong tay, Tôn Giai Oánh thẩn thơ mà nhìn xuống mặt đất.
Bây giờ rõ ràng con đường bằng phẳng ở ngay trước mắt, thế nhưng cô lại không thể bước đi trên nó, cảm nhận sự tiếp xúc giữa da thịt với mặt đất được nữa!
Đọc FULL bộ truyện.
- Ui, đây không phải là Tôn tiểu thư sao? Nơi này giống như là chỗ đua ngựa thì phải, tại sao Tôn tiểu thư như thế này rồi còn đến đây?!
Giọng nói giễu cợt từ phía trên vang xuống.
Tôn Giai Oánh ngẩng đầu, đập vào mắt là một cô gái xa lạ, cô có thể chắc chắn rằng bản thân chưa từng lui tới với người này bao giờ!
Cô không quan tâm đến sự gây hấn của cô ta, tay đẹp vẫn cầm lấy cốc rồi nâng lên uống một ngụm.
Nhìn thấy sự nhàn nhã và vẻ mặt dửng dưng không để ý của Tôn Giai Oánh, Lạc Linh Nhi tức giận vô cùng. Rõ ràng Lạc Tử Khanh là anh trai của cô ta, vậy mà hắn lại không trở về giúp gia đình, trái lại lại luôn xoay quanh Tôn gia chết tiệt kia. Tất cả không phải vì con ả này nên hắn mới như vậy sao? Đã cụt chân rồi còn không biết điều, mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình!
- Linh Nhi, em không nên nói Tôn tiểu thư như vậy!
Liễu Lam ở bên cạnh liền nhẹ giọng trách.
Thế nhưng Tôn Giai Oánh sao lại không nghe ra cái giọng điệu cố ý khiêu khích này của cô ta, nói như thế chẳng khác nào để Lạc Linh Nhi phản ứng lớn hơn nữa, đúng là một lũ giả dối ở chung với nhau!
Đúng như dự đoán, Lạc Linh Nhi không nghe "khuyên bảo" của Liễu Lam, cô ta cao cao tại thượng mà chống hông, nhìn Tôn Giai Oánh từ trên cao nhìn xuống.
- Tôn tiểu thư, cô đã như vậy rồi thì nên ở nhà đi thôi. Ra ngoài là để làm mất mặt anh trai tôi sao? Hơn nữa anh ấy là đi cưỡi ngựa, người không đi được như cô thì đến đây kể kéo chân sau anh ấy à?
Tôn Giai Oánh giật giật miệng, thì ra đây là cô em gái trong truyền thuyết của Lạc Tử Khanh, sống trong sự yêu thương của cha mẹ và coi việc anh trai mình bị bỏ rơi là chuyện bình thường, chỉ cần vẫn còn sống là phải có nghĩa vụ cung phụng cha mẹ và cô ta!
Đôi mắt Liễu Lam hiện lên sự vui sướng khi Tôn Giai Oánh phải bị động mà thừa nhận sự công kích từ Lạc Linh Nhi, đúng như cô ta dự đoán, lấy lòng được cô em ngu xuẩn này của hắn thì nhất định sẽ nắm được hắn trong tay, không thấy "tôn quý" như Tôn Giai Oánh cũng phải khuất nhục chịu đựng mà không dám phản kháng à?
"Vút"
- Aaaaaaaaaaaaa
Tiếng thét e é vang vọng khắp sân đua. Mọi người chưa kịp phản ứng lại thì cái roi lại quật mạnh vào chân của hai ả một lần nữa.
Hai ả đau đớn đến mờ cả mắt, cả người đều quỳ rạp xuống đất, bàn tay chống đất run lẩy bẩy, hai chân giống như bị đánh gãy vậy.
Những giọt máu đỏ thẫm chảy qua da rồi rơi xuống mặt đất, thấm ướt cả một vùng cỏ xanh non.
Sự nóng rát bỏng cháy truyền khắp người, đầu gối bởi vì ngã mạnh mà giống như bị vỡ đôi ra, nước miếng ở trong miệng hai ả không khống chế được mà trào ra ngoài. Hai ả gian nan ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đi đến trước mặt mình.
Hắn giống như một ác quỷ chui lên từ dưới địa ngục vậy, mặt mày tràn đầy âm ngoan cùng sát ý. Hắn hơi cúi đầu xuống, khóe môi cong lên, đôi mắt lại lạnh thấu xương mà nhìn hai kẻ đang quỳ gối trên mặt đất.
- Ai cho chúng mày có tư cách nhìn Oánh Oánh từ trên xuống?
- Nếu như xuất hiện việc này một lần nữa, không chỉ hai chân đâu, mà hai tay chúng mày cũng phải lìa khỏi người, có hiểu không?
Trong mắt Lạc Linh Nhi tràn đầy nước mắt, cô ta không dám nói bất kì cái gì nữa, sự sợ hãi đã lấn chiếm tâm trí của cô ta. Người đàn ông này quá tàn nhẫn, quá độc ác, cô ta muốn ra khỏi chỗ này, không bao giờ muốn nhìn đến hắn nữa!
Liễu Lam không cam lòng, thế nhưng ả cũng hoảng sợ không kém, đối với người bản thân không để ý, hắn thật sự quá đáng sợ! Tại sao cô ta phải chịu sự lạnh lùng vô tình này của hắn mà Tôn Giai Oánh lại được nhận mọi cưng sủng? Cô ta có gì không bằng được con ả đó chứ! Cô ta không phục!
Mắt Lạc Tử Khanh đảo quanh một vòng, mọi người đều rùng mình, hắn đứng kia, giống như một kị sĩ ác quỷ bảo vệ Tôn Giai Oánh vậy, không một ai ở đây dám nhìn thẳng vào hắn. Người đàn ông này quá đáng sợ! Bọn họ nghe ra được, Lạc Tử Khanh nói là sẽ làm, mà có khi còn tra tấn tàn ác hơn thế.
Động vào trân bảo của hắn, đây là đi tìm chết!
- Mọi hoạt động kinh doanh đều sẽ chấm dứt với Lạc thị và Liễu thị. Chỉ cần bất cứ ai vươn tay chính là muốn đối đầu với Lạc Tử Khanh này!
Nói xong, hắn liền ôm lấy Tôn Giai Oánh, dịu dàng mà hôn hôn má cô, bất chấp sự phản kháng của cô mà nhão dinh dính không chịu đi. Truyện Gia Đấu
Vừa nãy Tôn Giai Oánh không phải muốn để yên cho bọn họ, thế nhưng Lạc Tử Khanh ra tay chớp nhoáng quá, thật sự nhìn hắn khi đó trông rất khí phách, rất đàn ông!
Lạc Tử Khanh không biết trong đầu cô gái nhỏ đang nghĩ gì, thế nhưng những người bàng quan không ra giúp Tôn Giai Oánh, ở đó xem kịch vui đâu dễ dàng buông tha đến thế! Không xẻo bọn họ một miếng thịt thì hắn không phải là Lạc Tử Khanh!
- Tử Khanh, sao lại ra tay độc ác thế? Không thương hương tiếc ngọc một chút được à?
Giọng nói ngả ngớn vang lên bên tai.
Nhìn bộ dáng thê thảm sắp chết của Lạc Linh Nhi và Liễu Lam, thật sự là Trần Thế Phong hắn phải cúi đầu bội phục. Người anh em này của hắn trước sau như một vẫn ác như thế!
Tôn Giai Oánh vừa nhìn thấy người đàn ông này đang bước tới chỗ cô, dáng vẻ là muốn đứng ra bảo vệ cô.
Lạc Tử Khanh liếc mắt nhìn hắn ta, vẻ mặt không thể tin tưởng mà đứng thẳng người, sau đó không lường trước mà phá lên cười.
- Hoa? ngọc? Chui rúc bụi hoa lâu quá rồi nên thẩm mĩ không còn bình thường hả?
Trần Thế Phong thở dài, thằng nhóc này sao không thay đổi cái gì vậy, vẫn là cái tính khí ác độc bốc đồng của thời niên thiếu, đối với người thân quen thì lại đáng yêu gần gũi khiến người ta muốn đánh cho đầu nở hoa!
Lạc Tử Khanh quỳ một gối xuống gần chỗ xe lăn của Tôn Giai Oánh, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn như bố thiên hạ mà nói:
- Đây là Oánh Oánh, phu nhân của tao. Trên đời này chỉ có cô ấy bắt nạt kẻ khác, còn muốn bắt nạt cô ấy? Bước qua xác tao cũng không thể!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.