Chương 21: Cấy Mạ (1)
Hàn Bình An
16/06/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Nhà Hàn Đại Phát cách vách nhà em, cả nhà đều đi hết, chết hết không còn ai, hiện tại quyền sử dụng đất thuộc về thôn trưởng. Nhưng mà anh cả anh có thể cho anh sao?”
“Có thể, nhưng cần phải để Lão Phu nhân đồng ý cho ở riêng trước.” Để đối phó anh cả mình thì anh có rất nhiều cách.
“Vậy được rồi, chỉ cần anh dọn qua thì hai chúng ta chính là hàng xóm, sẽ qua lại dễ dàng hơn.” Người trong thôn cũng không yêu mến để ý đến anh, anh chỉ có một mình Hàn Thanh Minh, nếu anh ba không dẫn anh làm ăn buôn bán, thì sao anh có thể sống thoải mái như vậy được.
“Được.” Nhà Xuyên Tử ở cuối thôn, chỉ có vài hộ gia đình, nhà Hàn Đại Phát thậm chí còn bị nhà Xuyên Tử che khuất, bình thường cũng không ai đi qua, nghĩ vậy Hàn Thanh Minh liền nở nụ cười, anh cảm thấy nếu vợ anh biết nhất định sẽ rất vui.
“Đúng rồi, ngày mai anh cùng chị dâu em về nhà mẹ cô ấy, anh mượn xe đạp một chút, với không phải em có bình rượu sao, cho anh một chút mang theo. Anh trả tiền cho em.” Lần đầu tiên đến nhà vợ, không thể quá qua loa.
“Anh ba, anh nói gì vậy, một nửa xe đạp cũng là của anh, còn có với tình cảm của hai ta, sao anh lại nói tiền với em, em còn một vại sữa mạch nha, anh cũng mang theo đi, lấy mặt mũi.” Anh ấy với anh ba thân còn hơn anh em ruột thịt, đừng nói một bình rượu, cho dù anh ba muốn gì anh cũng đồng ý.
“Cảm ơn.” Hàn Thanh Minh biết là anh em chơi với nhau nên cũng không khách khí nữa.
“Được rồi, anh về trước, chị dâu ba của em còn chưa ăn cơm.” Hàn Thanh Minh đứng dậy phủi đất dính trên quần, cầm bánh hạch đào mua cho Tô Niên Niên, chuẩn bị rời đi.
“Được, anh nhớ tránh mấy người đó ra.” Nếu để Lão Phu nhân thấy, anh ba cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện ở riêng.
Hàn Thanh Minh nhét bánh hạch đào vào trong áo, để áo che đi, về đến nhà thì thấy mọi người trong nhà đều đã bắt đầu làm việc, vào nhà chỉ còn Tô Niên Niên đang nằm trên giường: “Nhìn này, mua đồ ăn vặt cho em này.” Anh đưa đồ qua.
Tô Niên Niên một mình nằm trong phòng, cơm cũng không ăn, Hàn Thanh Minh vẫn chưa trở về, cũng không ai đợi cô, còn nói những lời khó nghe, cô dùng sức bịt kín lỗ tai, không thèm để ý tới, cho đến khi Hàn Thanh Minh trở về.
“Em rất đói, anh thật là tốt.” Vài ngày liên tiếp không được ăn ngon, hơn nữa còn nôn ra một ít, cô đã không còn chút sức lực nào, anh tới thật đúng lúc.
“Anh biết.” Nhìn sắc mặt Tô Niên Niên vẫn tái nhợt như cũ, Hàn Thanh Minh đau lòng không thôi, anh biết bây giờ cô mệt đến mức ngay cả cửa chính cũng không ra nổi.
“Hôm nay em có thể không làm việc được không?” Tô Niên Niên nháy mắt vô tội, sợ hãi nhìn Hàn Thanh Minh.
“Có thể, đợi lát nữa anh đi cho, em ở nhà ăn cái gì đó đi.” Hàn Thanh Minh bị ánh mắt của cô thu hút, trái tim đều run lên, hơn nữa lần nào anh cũng gần cô cũng bị nói, chỉ có vợ chồng em tư mới được sát gần như vậy, lần này nếu Lão Phu nhân hỏi thì anh cũng có cái để nói.
“Được được.” Tô Niên Niên rất vui vẻ, có thể buổi chiều cô phải đi làm, để còn cho Lão Phu nhân tức chết.
_______
Chỗ hôm qua Tô Niên Niên cấy mạ hiện tại đã có một đám người vây quanh, nguyên nhân là chỉnh lại từng hàng mạ, bởi vì đào hố quá nông, hơn nữa ngày hôm qua có mưa, từng cây mạ đều trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước.
“Đứa nhỏ này đã mười tám rồi, sao lại có thể trồng như thế này cơ chứ.” Từ Tiểu Thúy biết đây là do vợ Hàn lão tam làm, bà ta tìm mãi mới có cơ hội tốt để phê bình cô, ai biểu tiểu tử thứ ba Hàn gia lại coi thường con gái bà ta.
“Cũng không phải, nghe nói hôm qua Hàn lão tam còn cầm tay giúp đỡ, kết quả vẫn biến thành như thế này.” Một người có quan hệ tốt với Từ Tiểu Thúy nói.
Vốn dĩ Lão Phu nhân Hàn đã rất chướng mắt Tô Niên Niên, cái này làm cũng không xong, nấu cơm cũng thế, cắm mạ thôi cũng có thể làm thành ra như vậy, Lão Phu nhân phì phò thở một hơi, mở miệng chửi: “Tiểu tiện nhân đáng chết, lớn như vậy mà ngay cả cơm cũng không biết nấu, sau này còn muốn thế nào nữa, lão tam nhà chúng ta sao có thể cưới một người vợ như vậy cơ chứ.”
“Tôi nói này mẹ Hàn lão tam, lúc trước bà cưới vợ sao không hỏi thăm, Tô Niên Niên đây là xuống ruộng sao, bà coi cô ta đây là đang làm cái gì đây, thông gia với cô ta mà như với tiểu tổ tông.” Người nói chuyện là mẹ ruột chị dâu ba của Tô Niên Niên tên Lý Thúy Anh, cũng chính là vợ ông cụ Hàn.
“Nhà Hàn Đại Phát cách vách nhà em, cả nhà đều đi hết, chết hết không còn ai, hiện tại quyền sử dụng đất thuộc về thôn trưởng. Nhưng mà anh cả anh có thể cho anh sao?”
“Có thể, nhưng cần phải để Lão Phu nhân đồng ý cho ở riêng trước.” Để đối phó anh cả mình thì anh có rất nhiều cách.
“Vậy được rồi, chỉ cần anh dọn qua thì hai chúng ta chính là hàng xóm, sẽ qua lại dễ dàng hơn.” Người trong thôn cũng không yêu mến để ý đến anh, anh chỉ có một mình Hàn Thanh Minh, nếu anh ba không dẫn anh làm ăn buôn bán, thì sao anh có thể sống thoải mái như vậy được.
“Được.” Nhà Xuyên Tử ở cuối thôn, chỉ có vài hộ gia đình, nhà Hàn Đại Phát thậm chí còn bị nhà Xuyên Tử che khuất, bình thường cũng không ai đi qua, nghĩ vậy Hàn Thanh Minh liền nở nụ cười, anh cảm thấy nếu vợ anh biết nhất định sẽ rất vui.
“Đúng rồi, ngày mai anh cùng chị dâu em về nhà mẹ cô ấy, anh mượn xe đạp một chút, với không phải em có bình rượu sao, cho anh một chút mang theo. Anh trả tiền cho em.” Lần đầu tiên đến nhà vợ, không thể quá qua loa.
“Anh ba, anh nói gì vậy, một nửa xe đạp cũng là của anh, còn có với tình cảm của hai ta, sao anh lại nói tiền với em, em còn một vại sữa mạch nha, anh cũng mang theo đi, lấy mặt mũi.” Anh ấy với anh ba thân còn hơn anh em ruột thịt, đừng nói một bình rượu, cho dù anh ba muốn gì anh cũng đồng ý.
“Cảm ơn.” Hàn Thanh Minh biết là anh em chơi với nhau nên cũng không khách khí nữa.
“Được rồi, anh về trước, chị dâu ba của em còn chưa ăn cơm.” Hàn Thanh Minh đứng dậy phủi đất dính trên quần, cầm bánh hạch đào mua cho Tô Niên Niên, chuẩn bị rời đi.
“Được, anh nhớ tránh mấy người đó ra.” Nếu để Lão Phu nhân thấy, anh ba cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện ở riêng.
Hàn Thanh Minh nhét bánh hạch đào vào trong áo, để áo che đi, về đến nhà thì thấy mọi người trong nhà đều đã bắt đầu làm việc, vào nhà chỉ còn Tô Niên Niên đang nằm trên giường: “Nhìn này, mua đồ ăn vặt cho em này.” Anh đưa đồ qua.
Tô Niên Niên một mình nằm trong phòng, cơm cũng không ăn, Hàn Thanh Minh vẫn chưa trở về, cũng không ai đợi cô, còn nói những lời khó nghe, cô dùng sức bịt kín lỗ tai, không thèm để ý tới, cho đến khi Hàn Thanh Minh trở về.
“Em rất đói, anh thật là tốt.” Vài ngày liên tiếp không được ăn ngon, hơn nữa còn nôn ra một ít, cô đã không còn chút sức lực nào, anh tới thật đúng lúc.
“Anh biết.” Nhìn sắc mặt Tô Niên Niên vẫn tái nhợt như cũ, Hàn Thanh Minh đau lòng không thôi, anh biết bây giờ cô mệt đến mức ngay cả cửa chính cũng không ra nổi.
“Hôm nay em có thể không làm việc được không?” Tô Niên Niên nháy mắt vô tội, sợ hãi nhìn Hàn Thanh Minh.
“Có thể, đợi lát nữa anh đi cho, em ở nhà ăn cái gì đó đi.” Hàn Thanh Minh bị ánh mắt của cô thu hút, trái tim đều run lên, hơn nữa lần nào anh cũng gần cô cũng bị nói, chỉ có vợ chồng em tư mới được sát gần như vậy, lần này nếu Lão Phu nhân hỏi thì anh cũng có cái để nói.
“Được được.” Tô Niên Niên rất vui vẻ, có thể buổi chiều cô phải đi làm, để còn cho Lão Phu nhân tức chết.
_______
Chỗ hôm qua Tô Niên Niên cấy mạ hiện tại đã có một đám người vây quanh, nguyên nhân là chỉnh lại từng hàng mạ, bởi vì đào hố quá nông, hơn nữa ngày hôm qua có mưa, từng cây mạ đều trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước.
“Đứa nhỏ này đã mười tám rồi, sao lại có thể trồng như thế này cơ chứ.” Từ Tiểu Thúy biết đây là do vợ Hàn lão tam làm, bà ta tìm mãi mới có cơ hội tốt để phê bình cô, ai biểu tiểu tử thứ ba Hàn gia lại coi thường con gái bà ta.
“Cũng không phải, nghe nói hôm qua Hàn lão tam còn cầm tay giúp đỡ, kết quả vẫn biến thành như thế này.” Một người có quan hệ tốt với Từ Tiểu Thúy nói.
Vốn dĩ Lão Phu nhân Hàn đã rất chướng mắt Tô Niên Niên, cái này làm cũng không xong, nấu cơm cũng thế, cắm mạ thôi cũng có thể làm thành ra như vậy, Lão Phu nhân phì phò thở một hơi, mở miệng chửi: “Tiểu tiện nhân đáng chết, lớn như vậy mà ngay cả cơm cũng không biết nấu, sau này còn muốn thế nào nữa, lão tam nhà chúng ta sao có thể cưới một người vợ như vậy cơ chứ.”
“Tôi nói này mẹ Hàn lão tam, lúc trước bà cưới vợ sao không hỏi thăm, Tô Niên Niên đây là xuống ruộng sao, bà coi cô ta đây là đang làm cái gì đây, thông gia với cô ta mà như với tiểu tổ tông.” Người nói chuyện là mẹ ruột chị dâu ba của Tô Niên Niên tên Lý Thúy Anh, cũng chính là vợ ông cụ Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.