Chương 34: Chấm Đỏ Dài (1)
Hàn Bình An
16/06/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Niên Niên sợ ngây người, đầu năm nay cái gì cũng quý, nồi chén thìa chậu thậm chí còn phải dùng ptiền, vị bằng hữu của Hàn Thanh Minh là phú hào sao.
ông Tô bà Tô tất nhiên cũng bị hù dọa một trận: “Cha mẹ con sẽ không đánh con à?” Triệu Hiểu Mai nói ra tiếng, đứa nhỏ này cũng quá thành thật đi, tuy đối phương là con gái bà, những cái mặt già này của bà cũng ít nhiều cảm thấy có chút ngại.
“Dạ không có, bọn họ đã sớm qua đời rồi, hơn nữa những cái này đều do anh ba bảo con chuẩn bị cho anh ấy cùng chị dâu ra ở riêng.” Đối với chuyện cha mẹ qua đời, Xuyên Tử chưa bao giờ giấu giếm, chỉ là anh ấy lo lắng thím Tô gia sẽ cảm thấy anh ba đang lui tới với bọn lưu manh như anh.
Triệu Hiểu Mai không biết con rể nhà bà còn có bản lĩnh này, đang muốn hỏi vài câu thì thấy lão chồng lắc đầu, nên đành cũng không hỏi nữa.
Tô Ái Quốc đã sớm cảm thấy thanh niên Hàn Thanh Minh này không đơn giản, còn có Xuyên Tử, ánh mắt cậu ta toát lên vẻ lanh lợi, cha mẹ không còn mà lại có thể sống tốt như vậy, hẳn là cũng ăn không ít khổ cực, ông tiến lên vỗ vai Xuyên Tử: “Đúng là chàng Trai tốt.”
“Về sau ở gần chăm sóc nhau cho tốt.”
“Được.” Xuyên Tử gật đầu mạnh một cái, quay lưng để không cho ai thấy hai mắt mình đang đỏ hoe.
Mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, Tô Niên Niên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đỉnh đầu là bầu trời xanh biếc, chính giữa điểm xuyết vài điểm trắng tinh khiết, phân rõ hai ranh giới, phảng phất cũng làm cho lòng người sạch theo, thỉnh thoảng có mấy con chim bay qua, để lại gợn sóng nhè nhẹ, mọi người đều nói những con chim đi qua đều để lại dấu vết, để lại tiếng gió rồi lướt nhanh qua, cô - Tô Niên Niên, một cô gái đến từ thế kỷ hai mươi mốt, lại bấp bênh ở thời đại những năm 70, đã có một căn nhà của riêng mình.
Sau khi dọn dẹp xong, bất kể Tô Niên Niên nói như thế nào thì bọn họ cũng không ở lại ăn cơm, ba Tô mẹ Tô trước khi đi còn dặn dò một phen, Triệu Hiểu Mai muốn Tô Niên Niên về nhà.
Nhóm người Xuyên Tử đều biết Hàn Thanh Minh vừa mới chuyển nhà, không có nhiều đồ lắm nên cũng thức thời rời đi từ sớm, bất quá khi xong việc Xuyên Tử phát chođàn em đã giúp đỡ mấy khối đường.
"Cuối cùng cũng có thể ngủ ở nơi có ánh mặt trời." Tô Niên Niên với Hàn Thanh Minh ở một phòng nhỏ phía bắc có nhiều ánh sáng mặt trời, phòng lớn phía bắc thì lưu lại tiếp đãi khách, Tô Niên Niên đối với việc để khách ngủ cùng một nhà cũng không quen cho lắm.
Đối với việc hai người tiếp tục ngủ cùng một phòng, bọn họ ngầm hiểu không nói gì.
Nhìn Tô Niên Niên híp mắt vui vẻ như chú mèo nhỏ thật lấy lòng Hàn Thanh Minh, để nói cho anh biết hết thảy những gì anh làm đều rất đáng giá.
"Anh cả, sao anh lại đến đây." Tô Niên Niên còn chưa cảm khái xong thì đã thấy anh cả Tô ôm một cái nải lớn trên tay bước đến đây.
Hàn Thanh Minh chạy nhanh ra đỡ lấy.
"Mẹ nói em với em rể đã dọn ra ở riêng, sau đó liền mẹ tìm một ít đồ để anh mang đến cho em." Anh cả Tô ngây ngô cười, em gái mình nhất định sẽ sống ngày càng tốt.
Tô Niên Niên mở ra xem, đồ không tính là ít, quan trọng nhất là còn có một miếng thịt nhỏ, đồ ăn vặt cũng không ít: "Sao lại nhiều như vậy?"
"Đây đều là mẹ tích góp cho em còn ba chị dâu cũng cho em, với cả lão tam còn muốn đi với anh ra đây nhưng đã bị mẹ kéo về."
"Vậy anh cả giúp em cảm ơn ba chị dâu, khi nào rảnh em sẽ về thăm các chị, đúng rồi, anh cả cũng tới đây ăn đi." Tô Niên Niên nhận không ít áp lực, cô biết nếu không nhận thì mẹ cô sẽ không vui.
"Không được, không được, mẹ còn đang chờ anh về nhà ăn cơm." anh cả Tô liên tục xua tay, vừa nói xong liền rời đi.
"Ai…" Tô Niên Niên còn chưa nói xong, đã không thấy bóng dáng người đâu, cô đoán mẹ cô nhất định đã nói với anh cả không được ở lại ăn cơm.
Nhìn bao đồ trước mắt này, Hàn Thanh Minh mới biết Tô Niên Niên đúng là mạng sống của Tô gia, về sau anh cũng phải thương cô như những người Tô gia mới được.
"Hàn Thanh Minh, mấy cái này chúng ta cứ nhận lấy trước, chờ về sau khi chúng ta có thì trả lại sau." Cô không thể để Hàn Thanh Minh thấy những cái này là điều bình thường, tất cả đều nên cần trả lại, sau này cô nhất định phải đưa người Tô gia tới ở chung, có qua có lại mới mới tốt.
Tô Niên Niên sợ ngây người, đầu năm nay cái gì cũng quý, nồi chén thìa chậu thậm chí còn phải dùng ptiền, vị bằng hữu của Hàn Thanh Minh là phú hào sao.
ông Tô bà Tô tất nhiên cũng bị hù dọa một trận: “Cha mẹ con sẽ không đánh con à?” Triệu Hiểu Mai nói ra tiếng, đứa nhỏ này cũng quá thành thật đi, tuy đối phương là con gái bà, những cái mặt già này của bà cũng ít nhiều cảm thấy có chút ngại.
“Dạ không có, bọn họ đã sớm qua đời rồi, hơn nữa những cái này đều do anh ba bảo con chuẩn bị cho anh ấy cùng chị dâu ra ở riêng.” Đối với chuyện cha mẹ qua đời, Xuyên Tử chưa bao giờ giấu giếm, chỉ là anh ấy lo lắng thím Tô gia sẽ cảm thấy anh ba đang lui tới với bọn lưu manh như anh.
Triệu Hiểu Mai không biết con rể nhà bà còn có bản lĩnh này, đang muốn hỏi vài câu thì thấy lão chồng lắc đầu, nên đành cũng không hỏi nữa.
Tô Ái Quốc đã sớm cảm thấy thanh niên Hàn Thanh Minh này không đơn giản, còn có Xuyên Tử, ánh mắt cậu ta toát lên vẻ lanh lợi, cha mẹ không còn mà lại có thể sống tốt như vậy, hẳn là cũng ăn không ít khổ cực, ông tiến lên vỗ vai Xuyên Tử: “Đúng là chàng Trai tốt.”
“Về sau ở gần chăm sóc nhau cho tốt.”
“Được.” Xuyên Tử gật đầu mạnh một cái, quay lưng để không cho ai thấy hai mắt mình đang đỏ hoe.
Mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, Tô Niên Niên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đỉnh đầu là bầu trời xanh biếc, chính giữa điểm xuyết vài điểm trắng tinh khiết, phân rõ hai ranh giới, phảng phất cũng làm cho lòng người sạch theo, thỉnh thoảng có mấy con chim bay qua, để lại gợn sóng nhè nhẹ, mọi người đều nói những con chim đi qua đều để lại dấu vết, để lại tiếng gió rồi lướt nhanh qua, cô - Tô Niên Niên, một cô gái đến từ thế kỷ hai mươi mốt, lại bấp bênh ở thời đại những năm 70, đã có một căn nhà của riêng mình.
Sau khi dọn dẹp xong, bất kể Tô Niên Niên nói như thế nào thì bọn họ cũng không ở lại ăn cơm, ba Tô mẹ Tô trước khi đi còn dặn dò một phen, Triệu Hiểu Mai muốn Tô Niên Niên về nhà.
Nhóm người Xuyên Tử đều biết Hàn Thanh Minh vừa mới chuyển nhà, không có nhiều đồ lắm nên cũng thức thời rời đi từ sớm, bất quá khi xong việc Xuyên Tử phát chođàn em đã giúp đỡ mấy khối đường.
"Cuối cùng cũng có thể ngủ ở nơi có ánh mặt trời." Tô Niên Niên với Hàn Thanh Minh ở một phòng nhỏ phía bắc có nhiều ánh sáng mặt trời, phòng lớn phía bắc thì lưu lại tiếp đãi khách, Tô Niên Niên đối với việc để khách ngủ cùng một nhà cũng không quen cho lắm.
Đối với việc hai người tiếp tục ngủ cùng một phòng, bọn họ ngầm hiểu không nói gì.
Nhìn Tô Niên Niên híp mắt vui vẻ như chú mèo nhỏ thật lấy lòng Hàn Thanh Minh, để nói cho anh biết hết thảy những gì anh làm đều rất đáng giá.
"Anh cả, sao anh lại đến đây." Tô Niên Niên còn chưa cảm khái xong thì đã thấy anh cả Tô ôm một cái nải lớn trên tay bước đến đây.
Hàn Thanh Minh chạy nhanh ra đỡ lấy.
"Mẹ nói em với em rể đã dọn ra ở riêng, sau đó liền mẹ tìm một ít đồ để anh mang đến cho em." Anh cả Tô ngây ngô cười, em gái mình nhất định sẽ sống ngày càng tốt.
Tô Niên Niên mở ra xem, đồ không tính là ít, quan trọng nhất là còn có một miếng thịt nhỏ, đồ ăn vặt cũng không ít: "Sao lại nhiều như vậy?"
"Đây đều là mẹ tích góp cho em còn ba chị dâu cũng cho em, với cả lão tam còn muốn đi với anh ra đây nhưng đã bị mẹ kéo về."
"Vậy anh cả giúp em cảm ơn ba chị dâu, khi nào rảnh em sẽ về thăm các chị, đúng rồi, anh cả cũng tới đây ăn đi." Tô Niên Niên nhận không ít áp lực, cô biết nếu không nhận thì mẹ cô sẽ không vui.
"Không được, không được, mẹ còn đang chờ anh về nhà ăn cơm." anh cả Tô liên tục xua tay, vừa nói xong liền rời đi.
"Ai…" Tô Niên Niên còn chưa nói xong, đã không thấy bóng dáng người đâu, cô đoán mẹ cô nhất định đã nói với anh cả không được ở lại ăn cơm.
Nhìn bao đồ trước mắt này, Hàn Thanh Minh mới biết Tô Niên Niên đúng là mạng sống của Tô gia, về sau anh cũng phải thương cô như những người Tô gia mới được.
"Hàn Thanh Minh, mấy cái này chúng ta cứ nhận lấy trước, chờ về sau khi chúng ta có thì trả lại sau." Cô không thể để Hàn Thanh Minh thấy những cái này là điều bình thường, tất cả đều nên cần trả lại, sau này cô nhất định phải đưa người Tô gia tới ở chung, có qua có lại mới mới tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.