Chương 11
Độc Nhất Phu Nhân
03/06/2017
Năm xưa từng có một
giai thoại tình yêu bi thảm của Tích Mị Hoa và Âu Vương Chính. Tích Mị
Hoa bởi vì Âu Vương Chính mà một mình ôm lấy hết tang chứng tạo phản,
nàng biết Âu Vương Chính trong sạch liền không ngần ngại thay hắn nhận
tội. Kết quả ngày nàng bỏ mạng chính là ngày nam nhân nàng yêu thăng
tiến. Bi thảm nhất là hình ảnh cuối cùng của hắn trong mắt nàng...âm
trầm: " Không ngờ ngươi hồ đồ tới như vậy...uổng công..." hắn không nói
hết nàng đã ngừng thở.
Trong tình huống này nhắc đến câu chuyện xưa đột nhiên có cảm giác Từ Viễn sẽ một mình thay Kiều Vân Hy đối phó mọi việc.
Nhà trên phố đã lên đèn, Kiều Vân Hy nhìn Tứ Thiết ngủ trong lòng nàng, tay vuốt nhẹ mái tóc lộ ra khuôn mặt tuấn tú. Có nhất thiết phải đẹp vậy không?
" Tới nơi chưa?"
Kiều Vân Hy hỏi vọng ra bên ngoài, từ sau lớp rèm khẽ ngáp một cái. Gia nô lỏng tay cho ngựa chạy chậm lại chuẩn bị chuyển đường nghe nàng hỏi vội vàng trả lời:
" Dạ bẩm, không quá nửa giờ nữa sẽ về tới ạ."
Nàng lười biếng " Ừ" một tiếng, lưng thuận thế dựa vào một bên nghỉ ngơi. Vốn là định qua hôm sau mới về Ngạo Trác Lăng lại đột nhiên có việc gấp, mà tại Kiều phủ cũng không có thân quen như xưa, Kiều phụ thân hiện tại đi vắng nàng vì lí do này liền muốn rời khỏi. Trước khi đi có dặn dò Tú Doanh vài câu khách sáo sau đó cùng Tứ Thiết trở về vương phủ.
Nàng ngồi nghiêng người, tư thế không được thoải mái lại cộng thêm chống đỡ sức nặng của một người thiếu niên khiến cơ thể mệt mỏi, lúc bước xuống tiểu Như liền nhanh chân chạy tới đỡ lấy.
Tiểu Như nhìn nàng mệt mỏi liền đau lòng, không kìm nén được hai tay đỡ vai nàng đi phía sau mấy người đỡ Tứ Thiết,
" Tiểu thư muộn như vậy còn trở về, không thể đợi tới ngày mai sao?"
Kiều Vân Hy đã hồi phục một chút, tự mình đứng thẳng lên, tiểu Như cũng lỏng tay ra một chút. Kiều Vân Hy cười cười:
" Hình như quen nơi này rồi, không ở đây không ngủ được."
Tiểu Như âm thầm bĩu môi. Có loại sự tình này sao?
" Đúng rồi, hôm nay tiểu thư xém hại chết em rồi." Tiểu Như nhớ tới Từ Viễn vẫn chưa hết sợ.
" Sao vậy?" Kiều Vân Hy bấy giờ đã thay y phục, ngồi thong thả uống trà.
" Tối rồi còn uống trà, tiểu thư đêm nay không muốn ngủ sao?" Tiểu Như hơi nhăn mặt, nàng liền đặt ly trà xuống, lại hỏi lại:
" Ta làm sao lại hại chết em?"
" Còn không phải Từ đại nhân nhà tiểu thư sao?" Tiểu Như vừa nói vừa có chút bất mãn.
Kiều Vân Hy hơi nhăn mày, bất đắc dĩ:
" Từ Viễn? Từ Viễn có liên quan gì? Lại nói hắn lúc nào là của ta?"
Tiểu Như chợt giật mình, dùng tay vả vào miệng mình, bây giờ tiểu thư đã tam vương phi rồi, cô ăn nói như vậy đáng tội chết mà.
Kiều Vân Hy phì cười:
" Không cần căng thẳng, vương gia hắn cũng không có ở đây."
Tiểu Như thận trọng nhìn trước ngó sau, vuốt ngực một cái từ từ kể lại chuyện lúc sáng, kể tới đoạn Từ Viễn đột nhiên rời đi liền không rõ nguyên do.
" Như vậy cũng thật không giống tính cách Từ công tử."
Kiều Vân Hy gật đầu, hoàn toàn không phát hiện ra bản thân đã đưa cốc trà lên miệng lúc nào, bị tiểu Như giật lại đành tìm cách đánh trống lảng:
" Quả thật không giống."
Nhắc tới Từ Viễn, quan hệ dây dưa với hắn cũng chính là do nàng nói tế nhị chính là hiếu động mà thành.
Kiều Vân Hy gần một năm trước thân thủ không tệ, bờ tường đối với nàng mà nói đơn giản như nhảy qua một vũng nước vì thế mà trốn ra ngoài chơi cũng không tốn mấy công sức, đáng nói là tiểu Như thân hình nhỏ nhắn nhưng leo trèo rất ì ạch, qua được bên kia bộ dáng đã vô cùng thảm hại, thất thểu chạy theo sau Kiều Vân Hy. Người ngoài nhìn vào rất nghịch mắt. Một thiếu niên đi cùng một tiểu nữ chân yếu tay mềm mà thiếu nữ kia bất quá là thở không ra hơi, " thiếu niên " ngược lại vẫn ung dung chạy nhảy có thể nào là không nghịch mắt?
Sự tình này chính là Kiều nhị tiểu thư nữ cải nam trang.
Kiều Vân Hy vốn nghe nói nam nhân khắp kinh thành đều thích tụ họp ở Bích Lương Khuê. Bích Lương Khuê này bất quá vừa nhìn đã biết là địa danh như thế nào. Một câu khái quát là: vườn quốc gia nuôi dưỡng thú vật quý, công tử tao nhã có thú chơi chim cảnh, thích thưởng hoa bắt bướm xin mời rẽ vào, áo vải đèn sách xin quay gót đi ra. Sự thực không có ai đến cửa lại quay ra. Hay cho chữ " công tử tao nhã."
Tiểu Như xanh mặt nhìn Kiều Vân Hy, miệng mấp máy một hồi mới nói ra tiếng, tay níu áo nàng:
" Tiểu thư, nhất định là vào đây?"
Kiều Vân Hy vỗ chiếc quạt giấy vào lòng bàn tay, không thèm nói lời nào, chân nhấc lên, thẳng cửa chính bước vào. Tiểu Như thất kinh, cuối cùng vẫn là bất lực chạy theo:
" Công tử, đợi em với..."
Bà chủ Bích Lương Khuê vừa nhìn thấy " Kiều công tử" đoán ngay khách sang liền đon đả chào hỏi. Hiển nhiên chính là:
" Công tử tới thưởng hoa hay bắt bướm.?"
Tâm hồn ngây thơ của nàng lúc này quả nhiên có chút mờ mịt, tay vẫn ôm tiểu Như, nói bừa, tuy nhiên khí thế vẫn không hề giảm sút:
" Ta nghe nói Chi Hồng cô nương rất được."
Phải rồi, cái tên Chi Hồng hình như dạo gần đây đang được Bích Lương Khuê đánh bóng, chi bằng nàng đi ngó một chút xem dung mạo nàng ta thực sự thế nào.
" Chi Hồng hôm nay không khỏe, công tử có thể chọn cô nương khác." Hưu ma hơi co mặt lại, dáng vẻ lấy làm tiếc, khóe mắt có ngấn đè xuống càng làm hai con mắt nhỏ lại. Tay vẫn cầm chiếc quạt tròn phe phẩy.
Ngẫm lại sách vở viết không phải tất cả đều là bịa đặt, ít nhất hoa khôi không thể có thời gian rảnh đúng là sự thật.
" Cái này là để tẩm bổ cho Chi Chi, chuẩn bị xong nói ta một tiếng."
Nàng vừa nói vừa hào phóng đặt vào tay mũm mà của Hưu ma ma vật vàng sáng lấp lánh. Hưu ma ma quả nhiên đồng ý...Có điều đại nhân nào đó đang "dùng" muốn có không phải có ngay được.
Tiểu Như đứng bên cạnh nàng khóc không ra nước mắt, chân tay thừa thãi không biết đặt chỗ nào, tới khi Kiều Vân Hy chuẩn bị đi lên lầu trên mới đưa ra níu tay áo nàng, run run:
" Kiều công tử....Tiểu nữ....?"
Kiều Vân Hy quay lại nhìn nha đầu nhà mình khóe miệng hơi giật giật. Xém chút quên mất còn có một người liền quay sang Hưu ma ma bấy giờ đã nhìn tiểu Như chằm chằm phân phó một tiếng:
" Tiểu muội này của ta nhờ ma ma chăm sóc một chút, lát nữa sẽ thêm chút ngân lượng."
Hưu ma ma ngoài mặt gật đầu như bổ củi bên trong lại âm thầm tiếc nuối. Kiều công tử này đưa tiểu muội nhỏ tới đây cũng thật là...không nên nha.
Kiều Vân Hy một tay cầm quạt, một tay để sau lưng chân nâng cao đường hoàng tiến lên lầu trên, lúc đi trên sảnh rồi mới cố ý đưa mắt liếc nhìn con nai nhỏ tiểu Như run lẩy bẩy cạnh Hưu ma ma bỗng dưng bật cười.
Tiểu Như theo Hưu ma ma đi vào buồng trong, bộ dạng khép na khép nép. Hưu ma ma sai một cô nương đưa ngồi hầu chuyện với nàng. Cô nương này bất quá là một vũ nữ không có khách, Hưu ma ma đành cho cô ta ngồi cùng nàng, biết đâu có thể moi được thêm chút ngân lượng từ chỗ Kiều công tử.
Tiểu Như âm thầm nhìn cô nương này một lượt từ trên xuống dưới. Không phải là không xinh đẹp mà là đẹp quá thanh nhã, đoan trang, nam nhân nhìn vào bất quá sẽ không phát sinh được ham muốn nhục dục. Như vậy nam nhân nào lại muốn nàng ta? Như vậy chẳng phải mất công không sao? Nhưng.mà, cô gái như vậy vì sao lại lưu lạc vào trốn này?
Thấy tiểu Như nhìn mình như thế Khuê Đan hơi cười cười bắt chuyện với cô:
" Tôi là Khuê Đan,"
Tiểu Như đang ngây người bỗng dưng giật mình, một lát mới phát hiện là nàng ta đang nói chuyện với cô liền thu lại hồn phách đã lạc tới phương nào, mở miệng nặn ra nụ cười, nhìn cũng không tính là khó coi:
" Khuê Đan cô nương, tôi là Tiểu Như."
Tiểu Như nói xong bỗng dưng nghĩ tới một chuyện. Cô nương này cứ cho là thanh nhã đi, lạc vào nơi này rồi bất quá đều như những ca kĩ khác, không được để ý, có phải hay không sẽ đều bị đối xử tệ bạc? Tiểu Như nhìn tới y phục, lại thấy cũng không phải đối sử tệ bạc lắm.
" Tiểu Như cô nương theo Kiều công tử tới đây?"
Tiểu Như gật đầu. Có điều, tiểu thư nhà cô không phải vẫn lui tới nơi này, vì sao ngay cả một cô nương không hay tiếp khách cũng biết được? Tiểu Như gãi đầu, cái này cô thật sự không hiểu.
" Uống trà đi."
Khuê Đan thấy tiểu Như liên tục ngây ngô lại cho rằng cô không quen mà sợ hãi cho nên đưa một cốc trà tới phía đối diện, hi vọng giúp cô trấn tĩnh một chút.
Tiểu Như giơ tay đỡ lấy cốc trà, cảm ơn một tiếng sau đó từ từ đưa trà lên miệng. Thật ra năng lực bắt chuyện của cô không tốt, nhất thời không biết nói gì.
Khuê Đan ngồi im lặng nhìn cô. Một lát cười nhẹ, giọng nói nghe rất dịu dàng:
" Tiểu Như cô nương nhìn rất giống một người muội muội của tôi."
Tiểu Như có chút bất ngờ, không nghĩ ra bọn họ sẽ chuyển tới đề tài này bèn đặt cốc xuống, tay trống không để lên hai đầu gối
" Như vậy, cô còn có tiểu muội nhỏ? Thật sự giống tôi sao?"
Khuê Đan gật đầu.
Kiều Vân Hy ngồi trong phòng, tầng lầu cao một chút, bên ngoài gió rất mát, nàng lấy hai tay chống lên cằm nhô đầu ra bên ngoài cửa sổ. Nơi này không phải Kiều phủ, quy định không nghiêm ngặt, vẫn là nên thoải mái một chút.
Bên ngoài lạch cạch mấy tiếng, Kiều Vân Hy hiếu kì ghé sát tai vào cửa nghe, nghe xong nhàn chán đi vào. Bích Lương Khuê này chính là nơi như vậy, trêu hoa ghẹo nguyệt là chủ đạo, nhưng lạch cạch như vậy vẫn là nên vào phòng đi.
Căn phòng của nàng hướng thẳng ra phía đường lớn, vì vậy thời điểm thò cổ ra từ bên dưới nhìn thấy có một nam nhân bước vào, nhìn qua chính là khí thế. Khoảng cách khá xa hiển nhiên không thể nhìn kĩ. Người nam nhân này sau này nàng mới biết tên. Ờ thì chính là tên Từ Viễn đi.
Trong tình huống này nhắc đến câu chuyện xưa đột nhiên có cảm giác Từ Viễn sẽ một mình thay Kiều Vân Hy đối phó mọi việc.
Nhà trên phố đã lên đèn, Kiều Vân Hy nhìn Tứ Thiết ngủ trong lòng nàng, tay vuốt nhẹ mái tóc lộ ra khuôn mặt tuấn tú. Có nhất thiết phải đẹp vậy không?
" Tới nơi chưa?"
Kiều Vân Hy hỏi vọng ra bên ngoài, từ sau lớp rèm khẽ ngáp một cái. Gia nô lỏng tay cho ngựa chạy chậm lại chuẩn bị chuyển đường nghe nàng hỏi vội vàng trả lời:
" Dạ bẩm, không quá nửa giờ nữa sẽ về tới ạ."
Nàng lười biếng " Ừ" một tiếng, lưng thuận thế dựa vào một bên nghỉ ngơi. Vốn là định qua hôm sau mới về Ngạo Trác Lăng lại đột nhiên có việc gấp, mà tại Kiều phủ cũng không có thân quen như xưa, Kiều phụ thân hiện tại đi vắng nàng vì lí do này liền muốn rời khỏi. Trước khi đi có dặn dò Tú Doanh vài câu khách sáo sau đó cùng Tứ Thiết trở về vương phủ.
Nàng ngồi nghiêng người, tư thế không được thoải mái lại cộng thêm chống đỡ sức nặng của một người thiếu niên khiến cơ thể mệt mỏi, lúc bước xuống tiểu Như liền nhanh chân chạy tới đỡ lấy.
Tiểu Như nhìn nàng mệt mỏi liền đau lòng, không kìm nén được hai tay đỡ vai nàng đi phía sau mấy người đỡ Tứ Thiết,
" Tiểu thư muộn như vậy còn trở về, không thể đợi tới ngày mai sao?"
Kiều Vân Hy đã hồi phục một chút, tự mình đứng thẳng lên, tiểu Như cũng lỏng tay ra một chút. Kiều Vân Hy cười cười:
" Hình như quen nơi này rồi, không ở đây không ngủ được."
Tiểu Như âm thầm bĩu môi. Có loại sự tình này sao?
" Đúng rồi, hôm nay tiểu thư xém hại chết em rồi." Tiểu Như nhớ tới Từ Viễn vẫn chưa hết sợ.
" Sao vậy?" Kiều Vân Hy bấy giờ đã thay y phục, ngồi thong thả uống trà.
" Tối rồi còn uống trà, tiểu thư đêm nay không muốn ngủ sao?" Tiểu Như hơi nhăn mặt, nàng liền đặt ly trà xuống, lại hỏi lại:
" Ta làm sao lại hại chết em?"
" Còn không phải Từ đại nhân nhà tiểu thư sao?" Tiểu Như vừa nói vừa có chút bất mãn.
Kiều Vân Hy hơi nhăn mày, bất đắc dĩ:
" Từ Viễn? Từ Viễn có liên quan gì? Lại nói hắn lúc nào là của ta?"
Tiểu Như chợt giật mình, dùng tay vả vào miệng mình, bây giờ tiểu thư đã tam vương phi rồi, cô ăn nói như vậy đáng tội chết mà.
Kiều Vân Hy phì cười:
" Không cần căng thẳng, vương gia hắn cũng không có ở đây."
Tiểu Như thận trọng nhìn trước ngó sau, vuốt ngực một cái từ từ kể lại chuyện lúc sáng, kể tới đoạn Từ Viễn đột nhiên rời đi liền không rõ nguyên do.
" Như vậy cũng thật không giống tính cách Từ công tử."
Kiều Vân Hy gật đầu, hoàn toàn không phát hiện ra bản thân đã đưa cốc trà lên miệng lúc nào, bị tiểu Như giật lại đành tìm cách đánh trống lảng:
" Quả thật không giống."
Nhắc tới Từ Viễn, quan hệ dây dưa với hắn cũng chính là do nàng nói tế nhị chính là hiếu động mà thành.
Kiều Vân Hy gần một năm trước thân thủ không tệ, bờ tường đối với nàng mà nói đơn giản như nhảy qua một vũng nước vì thế mà trốn ra ngoài chơi cũng không tốn mấy công sức, đáng nói là tiểu Như thân hình nhỏ nhắn nhưng leo trèo rất ì ạch, qua được bên kia bộ dáng đã vô cùng thảm hại, thất thểu chạy theo sau Kiều Vân Hy. Người ngoài nhìn vào rất nghịch mắt. Một thiếu niên đi cùng một tiểu nữ chân yếu tay mềm mà thiếu nữ kia bất quá là thở không ra hơi, " thiếu niên " ngược lại vẫn ung dung chạy nhảy có thể nào là không nghịch mắt?
Sự tình này chính là Kiều nhị tiểu thư nữ cải nam trang.
Kiều Vân Hy vốn nghe nói nam nhân khắp kinh thành đều thích tụ họp ở Bích Lương Khuê. Bích Lương Khuê này bất quá vừa nhìn đã biết là địa danh như thế nào. Một câu khái quát là: vườn quốc gia nuôi dưỡng thú vật quý, công tử tao nhã có thú chơi chim cảnh, thích thưởng hoa bắt bướm xin mời rẽ vào, áo vải đèn sách xin quay gót đi ra. Sự thực không có ai đến cửa lại quay ra. Hay cho chữ " công tử tao nhã."
Tiểu Như xanh mặt nhìn Kiều Vân Hy, miệng mấp máy một hồi mới nói ra tiếng, tay níu áo nàng:
" Tiểu thư, nhất định là vào đây?"
Kiều Vân Hy vỗ chiếc quạt giấy vào lòng bàn tay, không thèm nói lời nào, chân nhấc lên, thẳng cửa chính bước vào. Tiểu Như thất kinh, cuối cùng vẫn là bất lực chạy theo:
" Công tử, đợi em với..."
Bà chủ Bích Lương Khuê vừa nhìn thấy " Kiều công tử" đoán ngay khách sang liền đon đả chào hỏi. Hiển nhiên chính là:
" Công tử tới thưởng hoa hay bắt bướm.?"
Tâm hồn ngây thơ của nàng lúc này quả nhiên có chút mờ mịt, tay vẫn ôm tiểu Như, nói bừa, tuy nhiên khí thế vẫn không hề giảm sút:
" Ta nghe nói Chi Hồng cô nương rất được."
Phải rồi, cái tên Chi Hồng hình như dạo gần đây đang được Bích Lương Khuê đánh bóng, chi bằng nàng đi ngó một chút xem dung mạo nàng ta thực sự thế nào.
" Chi Hồng hôm nay không khỏe, công tử có thể chọn cô nương khác." Hưu ma hơi co mặt lại, dáng vẻ lấy làm tiếc, khóe mắt có ngấn đè xuống càng làm hai con mắt nhỏ lại. Tay vẫn cầm chiếc quạt tròn phe phẩy.
Ngẫm lại sách vở viết không phải tất cả đều là bịa đặt, ít nhất hoa khôi không thể có thời gian rảnh đúng là sự thật.
" Cái này là để tẩm bổ cho Chi Chi, chuẩn bị xong nói ta một tiếng."
Nàng vừa nói vừa hào phóng đặt vào tay mũm mà của Hưu ma ma vật vàng sáng lấp lánh. Hưu ma ma quả nhiên đồng ý...Có điều đại nhân nào đó đang "dùng" muốn có không phải có ngay được.
Tiểu Như đứng bên cạnh nàng khóc không ra nước mắt, chân tay thừa thãi không biết đặt chỗ nào, tới khi Kiều Vân Hy chuẩn bị đi lên lầu trên mới đưa ra níu tay áo nàng, run run:
" Kiều công tử....Tiểu nữ....?"
Kiều Vân Hy quay lại nhìn nha đầu nhà mình khóe miệng hơi giật giật. Xém chút quên mất còn có một người liền quay sang Hưu ma ma bấy giờ đã nhìn tiểu Như chằm chằm phân phó một tiếng:
" Tiểu muội này của ta nhờ ma ma chăm sóc một chút, lát nữa sẽ thêm chút ngân lượng."
Hưu ma ma ngoài mặt gật đầu như bổ củi bên trong lại âm thầm tiếc nuối. Kiều công tử này đưa tiểu muội nhỏ tới đây cũng thật là...không nên nha.
Kiều Vân Hy một tay cầm quạt, một tay để sau lưng chân nâng cao đường hoàng tiến lên lầu trên, lúc đi trên sảnh rồi mới cố ý đưa mắt liếc nhìn con nai nhỏ tiểu Như run lẩy bẩy cạnh Hưu ma ma bỗng dưng bật cười.
Tiểu Như theo Hưu ma ma đi vào buồng trong, bộ dạng khép na khép nép. Hưu ma ma sai một cô nương đưa ngồi hầu chuyện với nàng. Cô nương này bất quá là một vũ nữ không có khách, Hưu ma ma đành cho cô ta ngồi cùng nàng, biết đâu có thể moi được thêm chút ngân lượng từ chỗ Kiều công tử.
Tiểu Như âm thầm nhìn cô nương này một lượt từ trên xuống dưới. Không phải là không xinh đẹp mà là đẹp quá thanh nhã, đoan trang, nam nhân nhìn vào bất quá sẽ không phát sinh được ham muốn nhục dục. Như vậy nam nhân nào lại muốn nàng ta? Như vậy chẳng phải mất công không sao? Nhưng.mà, cô gái như vậy vì sao lại lưu lạc vào trốn này?
Thấy tiểu Như nhìn mình như thế Khuê Đan hơi cười cười bắt chuyện với cô:
" Tôi là Khuê Đan,"
Tiểu Như đang ngây người bỗng dưng giật mình, một lát mới phát hiện là nàng ta đang nói chuyện với cô liền thu lại hồn phách đã lạc tới phương nào, mở miệng nặn ra nụ cười, nhìn cũng không tính là khó coi:
" Khuê Đan cô nương, tôi là Tiểu Như."
Tiểu Như nói xong bỗng dưng nghĩ tới một chuyện. Cô nương này cứ cho là thanh nhã đi, lạc vào nơi này rồi bất quá đều như những ca kĩ khác, không được để ý, có phải hay không sẽ đều bị đối xử tệ bạc? Tiểu Như nhìn tới y phục, lại thấy cũng không phải đối sử tệ bạc lắm.
" Tiểu Như cô nương theo Kiều công tử tới đây?"
Tiểu Như gật đầu. Có điều, tiểu thư nhà cô không phải vẫn lui tới nơi này, vì sao ngay cả một cô nương không hay tiếp khách cũng biết được? Tiểu Như gãi đầu, cái này cô thật sự không hiểu.
" Uống trà đi."
Khuê Đan thấy tiểu Như liên tục ngây ngô lại cho rằng cô không quen mà sợ hãi cho nên đưa một cốc trà tới phía đối diện, hi vọng giúp cô trấn tĩnh một chút.
Tiểu Như giơ tay đỡ lấy cốc trà, cảm ơn một tiếng sau đó từ từ đưa trà lên miệng. Thật ra năng lực bắt chuyện của cô không tốt, nhất thời không biết nói gì.
Khuê Đan ngồi im lặng nhìn cô. Một lát cười nhẹ, giọng nói nghe rất dịu dàng:
" Tiểu Như cô nương nhìn rất giống một người muội muội của tôi."
Tiểu Như có chút bất ngờ, không nghĩ ra bọn họ sẽ chuyển tới đề tài này bèn đặt cốc xuống, tay trống không để lên hai đầu gối
" Như vậy, cô còn có tiểu muội nhỏ? Thật sự giống tôi sao?"
Khuê Đan gật đầu.
Kiều Vân Hy ngồi trong phòng, tầng lầu cao một chút, bên ngoài gió rất mát, nàng lấy hai tay chống lên cằm nhô đầu ra bên ngoài cửa sổ. Nơi này không phải Kiều phủ, quy định không nghiêm ngặt, vẫn là nên thoải mái một chút.
Bên ngoài lạch cạch mấy tiếng, Kiều Vân Hy hiếu kì ghé sát tai vào cửa nghe, nghe xong nhàn chán đi vào. Bích Lương Khuê này chính là nơi như vậy, trêu hoa ghẹo nguyệt là chủ đạo, nhưng lạch cạch như vậy vẫn là nên vào phòng đi.
Căn phòng của nàng hướng thẳng ra phía đường lớn, vì vậy thời điểm thò cổ ra từ bên dưới nhìn thấy có một nam nhân bước vào, nhìn qua chính là khí thế. Khoảng cách khá xa hiển nhiên không thể nhìn kĩ. Người nam nhân này sau này nàng mới biết tên. Ờ thì chính là tên Từ Viễn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.