Chương 16
Độc Nhất Phu Nhân
18/10/2017
Cũng phải tới gần nửa tháng không thấy Ngạo Trác Lăng hồi phủ, Kiều Vân Hy nghĩ tới việc Đang Dụ có việc tìm hắn, biết đâu là việc rất quan trọng trọng lòng có chút
sốt ruột mà hơn nữa, dựa vào việc hắn hiện giờ là phu quân nàng, nàng
hiển nhiên cũng nên thể hiện sự lo lắng. Đang ngẩn ngơ suy nghĩ không
biết Tứ Thiết đã chạy đến bên cạnh lúc nào ,ngồi xuống, hôm nay nó đặc
biệt im lặng không nói gì. Tiểu Như bê một đĩa hoa quả đến, Tứ Thiết
nhón một quả yên lặng ngồi ăn, nàng cũng nhón một quả nhưng cầm trong
tay mãi không đưa lên miệng. Tiểu Như thấy nàng lơ đễnh liền gọi nhỏ một tiếng: " Phu nhân" Kiều Vân Hy giật mình quay lại:
" Em gọi gì ta?"
Tiểu Như cười cười : " Dạ không có gì ạ."
" Ừm...Tiểu Tứ đói chưa?"
Tứ Thiết giơ quả đào trên tay lên trước mặt lắc lắc:
" Đệ ăn đào hết đói rồi."
Kiều Vân Hy cười cười nhéo má nó:
" Đệ ăn vậy sao lớn được? Nếu đệ ốm đi chút nào tam ca của đệ sẽ hỏi tội tỷ, đi nào, chúng ta đi ăn cơm."
Tứ Thiết ngoan ngoãn đứng dậy, vừa đi vừa nói: " TỶ yên tâm, đệ sẽ không cho tam ca mắng tỷ".
Nàng xoa đầu nó cười.
Lúc bọn họ ăn uống xong mọi chuyện vẫn bình thường, trước khi đi ngủ nàng còn dạy Tứ Thiết thổi sáo, Tứ Thiết sau đó vì quá hứng thú nên nàng phải mất rất nhiều công sức nó mới chịu đi ngủ, trước đó còn dễ thương hôn nàng một cái chúc ngủ ngon. Không ngờ ban đêm đột nhiên xảy ra chuyện, tiểu Tứ biến mất. Khắp trên dưới náo loạn một phen, gia nhân tìm khắp phủ vẫn không thấy nó đâu, Kiều Vân Hy trong lòng lo lắng khoác áo lông vào tự mình chạy đi tìm.
" Tiểu Tứ đệ ở đâu, mau trả lời tỷ đi ! Tiểu Tứ...."
" Tứ vương gia...."
Tìm bao nhiêu lâu cũng không thấy người, lại không ngờ thấy phía tây phủ bốc khói nghi ngút, chạy tới nơi kho thóc đã cháy đỏ rực, Kiều Vân Hy nghe từ bên trong có tiếng người, tiểu Tứ nhìn xung quanh một màu đỏ rực liền hoảng sợ :
" Tiểu Tứ, phải đệ không? Đệ đừng sợ, tỷ đến cứu đệ !"
Ngọn lửa đỏ rực, tất cả mọi người đều kinh hãi ngăn cản nàng, nàng lại mặc kệ, muốn đẩy tất cả bọn họ ra để lao vào trong đó, nàng thực sự sợ hãi sẽ xảy ra chuyện xấu.
Thời điểm Kiều Vân Hy vừa chạy để cửa thì một cây cột đổ xuống, tiểu Như sợ hãi hét lên:
" Phu nhân! "
Nàng có nghe tiếng gia nhân hét, cũng có nhìn thấy cột gỗ đang đổ xuống nhưng không kịp phản ứng thì đã bị ai đó nắm tay kéo giật lại, nàng áp mặt vào ngực hắn, nghe rõ tiếng tim đập gấp.
Ngạo Trác Lăng để nàng qua bên tiểu Như sau đó xông vào bên trong cứu Tứ Thiết, vừa lúc hai người ra đến nơi thì đằng sau đổ rầm một tiếng, toàn bộ nhà kho trong nháy mắt đổ sụp xuống. Tiểu Tứ có lẽ do hít phải nhiều khói mà ngất đi. Ngạo Trác Lăng sau đó liền sai người đưa họ về phòng, phân phó người đi tìm đại phu xong thì đi thẳng đến thư phòng. Cũng may là hắn về kịp, nếu không không biết sẽ xảy ra việc nghiêm trọng thế nào.
Kiều Vân Hy vừa tỉnh dậy liền chạy qua phòng Tứ Thiết, thấy nó không sao mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ vừa quay lại đã bị người phía sau dọa cho giật mình. Từ Viễn nhìn biểu hiện của nàng không vội nói gì, thản nhiên ngồi xuống, lát sau mới thong thả nói:
" Đã lâu không gặp"
Nàng cơ miệng giật giật, còn tưởng bị hoa mắt, không ngờ quả thật là Từ Viễn, khó khăn lắm mới nặn ra nụ cười đáp lại:
" Ha ha, đúng là lâu thật.." vừa xong lại nghe Từ Viên nói tiếp:
" Ta còn tưởng nàng thật sự không thích nam nhân...à, hay là ta có nên suy nghĩ tới khả năng tam vương gia không phải nam nhân không nhỉ?"
Trên đầu Kiều Vân Hy chảy đầy hắc tuyến, lời nào cũng chưa kịp nói đã nghe giọng trầm trầm quen tai:
" Từ công tử cũng thật vui tính, ta sao lại có khả năng ấy?" Ngạo Trác Lăng từ bên ngoài bước vào. Nàng nghe hắn nói xong liền bĩu môi khinh bỉ:
" Chàng không có khả năng ấy? Đêm tân hôn ở trên một chiếc giường ôm ấp nam nhân khác là không có khả năng ấy?"
Từ Viễn hiếm khi biểu cảm lúc này lại nhếch môi lên cười thú vị: " Ồ "
Ngạo Trác Lăng bị nàng chọc không những không giận mà còn vui vẻ, nét tà mị hiện rõ trên miệng:
" Như vậy từ nay đêm nào ta cũng sẽ cùng nàng trên một chiếc giường, ôm nàng ngủ." Hắn nói rất thoải mái, hoàn toàn không để ý tới Từ Viễn. Kiều Vân Hy biết không nói lại hắn cộng thêm ở trước mặt Từ Viễn có chút xấu hổ liền làm bộ giận dữ không thèm so đo sau đó chạy ra ngoài. Từ Viễn sau đó cũng đứng dậy đi ra, lúc đi qua Ngạo Trác Lăng còn cố tình nói nhỏ:
" Sau này vương gia giữ khoảng cách với ta một chút."
Từ đầu đến cuối nhìn không ra Từ Viễn cũng có thể đùa cợt người khác, Ngạo Trác Lăng nhất thời bị hắn làm cho ngạc nhiên.
Kiều Vân Hy vừa chạy ra ngoài liền nhìn thấy tiểu Như đang đi đến liền vội vàng gọi. Tiểu Như thấy nàng gọi thì chạy tới, nhìn sắc mặt nàng đã hồng hào lại mới yên tâm:
" Phu nhân gọi em."
" Ừ, tiểu Như, nói ta biết vì sao Từ Viễn lại ở đây?"
" Dạ, hôm qua tiểu thư bị ngất đi nên không biết, Từ công tử đi cùng tam vương gia."
" Hả !?" Nàng rõ ràng không ngờ đến khả năng này. Trong đầu xuất hiện vài suy nghĩ phức tạp, sau đó hạ giọng ghé sát đầu nói với tiểu Như:
" Về cùng nhau? Có lẽ nào...có lẽ nào Từ Viễn là tiểu tam bên ngoài của Ngạo Trác Lăng không?"
Tiểu NHư nghe xong giật mình kêu lên:
" Á phu nhân !"
Kiều Vân Hy liền lấy tay bịt miệng nha đầu này lại:
" Em hét to như vậy làm gì? Bọn họ nghe thấy chúng ta sẽ rất thảm !"
" Ư ..." tiểu Như muốn nói gì đấy xong vẫn bị bịt miệng không phát ra được câu nào, khuôn mặt ngày càng trắng bệch.
" Thực ra mà nói, hai người họ như vậy nhìn rất đẹp đôi, phong thái rất hợp.Xem nào...e nghĩ bọn họ ai ở trên, ai ở dưới?" trong đầu nàng lúc này đang bay bổng tưởng tượng, hai cơ thể hoàn hảo như vậy sẽ rất khăng khít với nhau.
Tiểu Như ngày càng sợ hãi, cật lực lắc đầu, lại nhìn thấy Kiều Vân Hy vẫn đang thao thao bất tuyệt, nhìn tới phía trước mình hai người nào đó mặt đã đen như đít xoong, có thể thủ tiêu bọn họ bất cứ lúc nào.
Kiều Vân Hy nói một hồi mới thả tay bịt miệng tiểu Như ra cuối cùng chốt lại bằng một câu cảm thán:
" Ôi, tiểu Như, ta thật vô cùng tò mò, bọn họ làm gì trong phòng lâu như vậy."
Tiểu Như bấy giờ mới run run nói:
" Tam vương gia với Từ công tử đã ra ngoài rồi phu nhân." vừa nói vừa nhìn ra phía sau nàng. Kiều Vân Hy quay ra phía sau nhìn thấy hai người kia đang đứng sau lưng liền tươi cười:
" A, vừa nhắc tới đã xuất hiện rồi, thật trùng hợp."
Ngạo Trác Lăng gật đầu:
" Đúng là trùng hợp thật, có điều, chúng ta là đã ở đây lâu rồi, không phải vừa mới tới."
Nàng nghe hắn nói xong giật mình nhảy về phía sau, nắm tay áo tiểu Như, tiểu Như đáng thương cũng không đỡ nổi lực sát thương quá lớn đành yếu ớt lùi về sau, đẩy Kiều Vân Hy lên phía trước. Hai người trước mặt lúc này không khác gì đao phủ chuẩn bị xử trảm bọn họ. Nhưng thật may mắn, đao chưa kịp chém xuống đã có 'thánh nhân' xuất hiện cứu họ một mạng.
Tứ Thiết vừa tỉnh dậy, từ trong phòng đi ra nhìn thấy Kiều Vân Hy liền chạy tới ôm lấy nàng, Kiều Vân Hy vô cùng sung sướng bám lấy Tứ Thiết dịu dàng nói:
" Đệ ngoan, tỷ dẫn đệ đi chơi, nha nha, chịu không?"
Tiểu Tứ vui vẻ gật đầu liền bị mang đi, tiểu Như cũng vội vã cúi đầu chào rồi chạy mất. Tình huống vừa rồi có thể nói là thoát chết trong gang tấc.
Đã mấy ngày trôi qua, Từ Viễn vẫn không rời khỏi phủ khiến nàng vô cùng thắc mắc, vừa vặn thấy hắn đang đi tới liền chạy tới :
" Từ Viễn, ở đây thoải mái không?"
Từ Viễn nhìn nàng gật đầu: " Không tệ."
Kiều Vân Hy nghe hắn trả lời liền cười vui vẻ: " Vậy là tốt, thoải mái như vậy ngươi cứ ở đây lâu một chút, không phải ngại." Nàng vừa nói vừa tỏ vẻ nhiệt tình hiếu khách, đoán sẵn hắn sẽ khinh bỉ từ chối, có điều nàng không ngờ tới nhất chính là...
" Hiện tại ta cũng chưa có ý định rời khỏi, nàng yên tâm."
Đợi khi nàng bừng tỉnh hắn đã đi mất dạng. Cái này, là Ngạo Trác Lăng công khai đưa tiểu tam về nhà? Tuy nhiên nghĩ tới đây nàng liền không giận nữa, bộ mặt hứng thú chờ đợi. Lại bỗng nhiên nhớ ra việc của Đang Dụ liền lấy đó làm cớ chạy tới thư phòng Ngạo Trác Lăng, Từ Viễn rất có thể đang ở đấy, nàng vừa hay có thể xem họ làm cái gì. Tiếc là khi nàng bước vào, trong thư phòng không hề có ai mà hai người kia cũng không thấy đâu, cảm giác kì quái lại bắt đầu xuất hiện.
Từ Viễn lấy từ trong người ra chiếc vòng ngọc lấy từ chỗ Kiều Vân Hy đưa tới Ngạo Trác Lăng vừa nói:
" Cái này là ta lấy từ chỗ Vân Hy, Dẩn Khang tặng nó cho nàng."
Ngạo Trác Lăng cau mày, nghĩ lại lần tiểu Như mang hộp quà tới nói Dẩn Khang tặng quà sinh thần muộn cho nàng, khi đó hắn không để ý lắm, mà nàng cũng không mở ra, thật không ngờ là vật này.
" Biến mất lâu như vậy, thì ra là ở chỗ Dẩn Khang."
Từ Viễn gật đầu, nhìn chiếc vòng ngọc một hồi mới cất tiếng:
" Cái ta không hiểu là sao hắn lại có thứ này, vốn dĩ không nên ở chỗ hắn."
Ngạo Trác Lăng nhấc chiếc vòng lên cười cười:
" Truyền thuyết kia rõ ràng là lời bịa đặt, hoa văn này rất có thể chỉ là trùng hợp."
" Ha ha, ta cũng nghĩ như thế, hiện tại đến đây cũng chính mục đích là thay hoàng thượng điều tra việc này, cũng là vì an toàn của Tứ vương gia, sự việc mấy ngày trước hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, bọn họ cuối cùng cũng đã có động tĩnh rồi."
Lúc hai người từ bên trong bước ra liền, Từ Viễn không may đụng phải một người, lí do cũng là vì y đi gấp quá không để ý nên mới xô vào, Từ Viễn không sao, đưa tay đỡ người kia dậy:
" Huynh đài có sao không?"
Người kia liền khách sáo nói:
" Cảm ơn, ta không sao, hiện tại đang có việc bận nên xin cáo từ trước." nói xong liền rời đi luôn, Từ Viễn bỗng cảm thấy người này hình như đã gặp ở đâu rồi nhưng sau cùng vẫn không nghĩ ra.
Sau khi nhà kho trong vương phủ bị cháy, lương thực cũng bị mất một phần lớn, nhân cơ hội hoàng thượng ban thưởng vì Kiều Vân Hy có công tìm thấy Tứ vương gia, nàng liền nhân cơ hội này xin hoàng thượng ban thưởng lương thực. Không lâu sau xe lương đã tới nơi nàng liền phân phó gia nhân chuyển vào kho dự trữ mới. Lúc đi ra nhìn thấy vị quan vận chuyển lương thực, thấy y còn trẻ, mặt mũi trắng trẻo rất giống một tiểu thịt tươi liền nổi hứng thú trêu chọc, vẫy tay gọi một gia nhân tên tiểu Phúc Thiện:
" Này tiểu Thiện, ngươi mau đi bẩm báo vương gia qua đây một chuyến."
Tiểu Phúc Thiện không biết nàng đùa vội vàng vâng dạ chạy đi. Ngạo Trác Lăng vừa tới nơi nàng liền hào sảng nói lớn, cố ý để tên mặt toa da phấn kia nghe thấy:
" Chàng mau lại đây xem, hòang thượng hào phóng tặng kèm một nam nhân xinh đẹp, ta không lấy, cho chàng đó."
Người kia nghe nàng nói vậy liền hoảng hốt, một lát đợi Ngạo Trác Lăng đi tới gần mới kéo lấy hắn, giọng nói rõ ràng rất bất ngờ:
" Tam thúc, thúc có sở thích này ư? Tha cho con, con nhất định mang tặng thúc một người khác tốt hơn."
Hắn nghe nàng nói ban đầu vốn không tức giận, không ngờ đến cả tên tiểu tử này cũng dám nói, một chưởng đá hắn ra khỏi cửa. Lạc La thấy hắn nổi giận liền biết điều xin lỗi, sau đó đưa cho hắn một tấm thiệp:
" Thực ra, tam thúc , lần này con đến còn là chỉ thị của hoàng thượng phát thiệp mời, ngày 15 tháng sau sinh thần của Vương Lạc hòang tử, mời tam vương gia cùng tam vương phi tới dự.
Vương Lạc chính là nhi thần của Hoàng Thượng với Tương quý phi, hoàng hậu vẫn chưa sinh hạ được nên vì chuyện này mà rất phiền muộn, tuy nhiên đối với lễ sinh thần này vẫn là người mất nhiều công sức chuẩn bị nhất.
Ngạo Trác Lăng nhận thiệp, Kiều Vân Hy há miệng, Ngạo Trác Lăng vậy mà là thúc thúc người ta. Quả là khiến nàng không ngờ tới, kết quả đùa sai đối tượng.
" Em gọi gì ta?"
Tiểu Như cười cười : " Dạ không có gì ạ."
" Ừm...Tiểu Tứ đói chưa?"
Tứ Thiết giơ quả đào trên tay lên trước mặt lắc lắc:
" Đệ ăn đào hết đói rồi."
Kiều Vân Hy cười cười nhéo má nó:
" Đệ ăn vậy sao lớn được? Nếu đệ ốm đi chút nào tam ca của đệ sẽ hỏi tội tỷ, đi nào, chúng ta đi ăn cơm."
Tứ Thiết ngoan ngoãn đứng dậy, vừa đi vừa nói: " TỶ yên tâm, đệ sẽ không cho tam ca mắng tỷ".
Nàng xoa đầu nó cười.
Lúc bọn họ ăn uống xong mọi chuyện vẫn bình thường, trước khi đi ngủ nàng còn dạy Tứ Thiết thổi sáo, Tứ Thiết sau đó vì quá hứng thú nên nàng phải mất rất nhiều công sức nó mới chịu đi ngủ, trước đó còn dễ thương hôn nàng một cái chúc ngủ ngon. Không ngờ ban đêm đột nhiên xảy ra chuyện, tiểu Tứ biến mất. Khắp trên dưới náo loạn một phen, gia nhân tìm khắp phủ vẫn không thấy nó đâu, Kiều Vân Hy trong lòng lo lắng khoác áo lông vào tự mình chạy đi tìm.
" Tiểu Tứ đệ ở đâu, mau trả lời tỷ đi ! Tiểu Tứ...."
" Tứ vương gia...."
Tìm bao nhiêu lâu cũng không thấy người, lại không ngờ thấy phía tây phủ bốc khói nghi ngút, chạy tới nơi kho thóc đã cháy đỏ rực, Kiều Vân Hy nghe từ bên trong có tiếng người, tiểu Tứ nhìn xung quanh một màu đỏ rực liền hoảng sợ :
" Tiểu Tứ, phải đệ không? Đệ đừng sợ, tỷ đến cứu đệ !"
Ngọn lửa đỏ rực, tất cả mọi người đều kinh hãi ngăn cản nàng, nàng lại mặc kệ, muốn đẩy tất cả bọn họ ra để lao vào trong đó, nàng thực sự sợ hãi sẽ xảy ra chuyện xấu.
Thời điểm Kiều Vân Hy vừa chạy để cửa thì một cây cột đổ xuống, tiểu Như sợ hãi hét lên:
" Phu nhân! "
Nàng có nghe tiếng gia nhân hét, cũng có nhìn thấy cột gỗ đang đổ xuống nhưng không kịp phản ứng thì đã bị ai đó nắm tay kéo giật lại, nàng áp mặt vào ngực hắn, nghe rõ tiếng tim đập gấp.
Ngạo Trác Lăng để nàng qua bên tiểu Như sau đó xông vào bên trong cứu Tứ Thiết, vừa lúc hai người ra đến nơi thì đằng sau đổ rầm một tiếng, toàn bộ nhà kho trong nháy mắt đổ sụp xuống. Tiểu Tứ có lẽ do hít phải nhiều khói mà ngất đi. Ngạo Trác Lăng sau đó liền sai người đưa họ về phòng, phân phó người đi tìm đại phu xong thì đi thẳng đến thư phòng. Cũng may là hắn về kịp, nếu không không biết sẽ xảy ra việc nghiêm trọng thế nào.
Kiều Vân Hy vừa tỉnh dậy liền chạy qua phòng Tứ Thiết, thấy nó không sao mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ vừa quay lại đã bị người phía sau dọa cho giật mình. Từ Viễn nhìn biểu hiện của nàng không vội nói gì, thản nhiên ngồi xuống, lát sau mới thong thả nói:
" Đã lâu không gặp"
Nàng cơ miệng giật giật, còn tưởng bị hoa mắt, không ngờ quả thật là Từ Viễn, khó khăn lắm mới nặn ra nụ cười đáp lại:
" Ha ha, đúng là lâu thật.." vừa xong lại nghe Từ Viên nói tiếp:
" Ta còn tưởng nàng thật sự không thích nam nhân...à, hay là ta có nên suy nghĩ tới khả năng tam vương gia không phải nam nhân không nhỉ?"
Trên đầu Kiều Vân Hy chảy đầy hắc tuyến, lời nào cũng chưa kịp nói đã nghe giọng trầm trầm quen tai:
" Từ công tử cũng thật vui tính, ta sao lại có khả năng ấy?" Ngạo Trác Lăng từ bên ngoài bước vào. Nàng nghe hắn nói xong liền bĩu môi khinh bỉ:
" Chàng không có khả năng ấy? Đêm tân hôn ở trên một chiếc giường ôm ấp nam nhân khác là không có khả năng ấy?"
Từ Viễn hiếm khi biểu cảm lúc này lại nhếch môi lên cười thú vị: " Ồ "
Ngạo Trác Lăng bị nàng chọc không những không giận mà còn vui vẻ, nét tà mị hiện rõ trên miệng:
" Như vậy từ nay đêm nào ta cũng sẽ cùng nàng trên một chiếc giường, ôm nàng ngủ." Hắn nói rất thoải mái, hoàn toàn không để ý tới Từ Viễn. Kiều Vân Hy biết không nói lại hắn cộng thêm ở trước mặt Từ Viễn có chút xấu hổ liền làm bộ giận dữ không thèm so đo sau đó chạy ra ngoài. Từ Viễn sau đó cũng đứng dậy đi ra, lúc đi qua Ngạo Trác Lăng còn cố tình nói nhỏ:
" Sau này vương gia giữ khoảng cách với ta một chút."
Từ đầu đến cuối nhìn không ra Từ Viễn cũng có thể đùa cợt người khác, Ngạo Trác Lăng nhất thời bị hắn làm cho ngạc nhiên.
Kiều Vân Hy vừa chạy ra ngoài liền nhìn thấy tiểu Như đang đi đến liền vội vàng gọi. Tiểu Như thấy nàng gọi thì chạy tới, nhìn sắc mặt nàng đã hồng hào lại mới yên tâm:
" Phu nhân gọi em."
" Ừ, tiểu Như, nói ta biết vì sao Từ Viễn lại ở đây?"
" Dạ, hôm qua tiểu thư bị ngất đi nên không biết, Từ công tử đi cùng tam vương gia."
" Hả !?" Nàng rõ ràng không ngờ đến khả năng này. Trong đầu xuất hiện vài suy nghĩ phức tạp, sau đó hạ giọng ghé sát đầu nói với tiểu Như:
" Về cùng nhau? Có lẽ nào...có lẽ nào Từ Viễn là tiểu tam bên ngoài của Ngạo Trác Lăng không?"
Tiểu NHư nghe xong giật mình kêu lên:
" Á phu nhân !"
Kiều Vân Hy liền lấy tay bịt miệng nha đầu này lại:
" Em hét to như vậy làm gì? Bọn họ nghe thấy chúng ta sẽ rất thảm !"
" Ư ..." tiểu Như muốn nói gì đấy xong vẫn bị bịt miệng không phát ra được câu nào, khuôn mặt ngày càng trắng bệch.
" Thực ra mà nói, hai người họ như vậy nhìn rất đẹp đôi, phong thái rất hợp.Xem nào...e nghĩ bọn họ ai ở trên, ai ở dưới?" trong đầu nàng lúc này đang bay bổng tưởng tượng, hai cơ thể hoàn hảo như vậy sẽ rất khăng khít với nhau.
Tiểu Như ngày càng sợ hãi, cật lực lắc đầu, lại nhìn thấy Kiều Vân Hy vẫn đang thao thao bất tuyệt, nhìn tới phía trước mình hai người nào đó mặt đã đen như đít xoong, có thể thủ tiêu bọn họ bất cứ lúc nào.
Kiều Vân Hy nói một hồi mới thả tay bịt miệng tiểu Như ra cuối cùng chốt lại bằng một câu cảm thán:
" Ôi, tiểu Như, ta thật vô cùng tò mò, bọn họ làm gì trong phòng lâu như vậy."
Tiểu Như bấy giờ mới run run nói:
" Tam vương gia với Từ công tử đã ra ngoài rồi phu nhân." vừa nói vừa nhìn ra phía sau nàng. Kiều Vân Hy quay ra phía sau nhìn thấy hai người kia đang đứng sau lưng liền tươi cười:
" A, vừa nhắc tới đã xuất hiện rồi, thật trùng hợp."
Ngạo Trác Lăng gật đầu:
" Đúng là trùng hợp thật, có điều, chúng ta là đã ở đây lâu rồi, không phải vừa mới tới."
Nàng nghe hắn nói xong giật mình nhảy về phía sau, nắm tay áo tiểu Như, tiểu Như đáng thương cũng không đỡ nổi lực sát thương quá lớn đành yếu ớt lùi về sau, đẩy Kiều Vân Hy lên phía trước. Hai người trước mặt lúc này không khác gì đao phủ chuẩn bị xử trảm bọn họ. Nhưng thật may mắn, đao chưa kịp chém xuống đã có 'thánh nhân' xuất hiện cứu họ một mạng.
Tứ Thiết vừa tỉnh dậy, từ trong phòng đi ra nhìn thấy Kiều Vân Hy liền chạy tới ôm lấy nàng, Kiều Vân Hy vô cùng sung sướng bám lấy Tứ Thiết dịu dàng nói:
" Đệ ngoan, tỷ dẫn đệ đi chơi, nha nha, chịu không?"
Tiểu Tứ vui vẻ gật đầu liền bị mang đi, tiểu Như cũng vội vã cúi đầu chào rồi chạy mất. Tình huống vừa rồi có thể nói là thoát chết trong gang tấc.
Đã mấy ngày trôi qua, Từ Viễn vẫn không rời khỏi phủ khiến nàng vô cùng thắc mắc, vừa vặn thấy hắn đang đi tới liền chạy tới :
" Từ Viễn, ở đây thoải mái không?"
Từ Viễn nhìn nàng gật đầu: " Không tệ."
Kiều Vân Hy nghe hắn trả lời liền cười vui vẻ: " Vậy là tốt, thoải mái như vậy ngươi cứ ở đây lâu một chút, không phải ngại." Nàng vừa nói vừa tỏ vẻ nhiệt tình hiếu khách, đoán sẵn hắn sẽ khinh bỉ từ chối, có điều nàng không ngờ tới nhất chính là...
" Hiện tại ta cũng chưa có ý định rời khỏi, nàng yên tâm."
Đợi khi nàng bừng tỉnh hắn đã đi mất dạng. Cái này, là Ngạo Trác Lăng công khai đưa tiểu tam về nhà? Tuy nhiên nghĩ tới đây nàng liền không giận nữa, bộ mặt hứng thú chờ đợi. Lại bỗng nhiên nhớ ra việc của Đang Dụ liền lấy đó làm cớ chạy tới thư phòng Ngạo Trác Lăng, Từ Viễn rất có thể đang ở đấy, nàng vừa hay có thể xem họ làm cái gì. Tiếc là khi nàng bước vào, trong thư phòng không hề có ai mà hai người kia cũng không thấy đâu, cảm giác kì quái lại bắt đầu xuất hiện.
Từ Viễn lấy từ trong người ra chiếc vòng ngọc lấy từ chỗ Kiều Vân Hy đưa tới Ngạo Trác Lăng vừa nói:
" Cái này là ta lấy từ chỗ Vân Hy, Dẩn Khang tặng nó cho nàng."
Ngạo Trác Lăng cau mày, nghĩ lại lần tiểu Như mang hộp quà tới nói Dẩn Khang tặng quà sinh thần muộn cho nàng, khi đó hắn không để ý lắm, mà nàng cũng không mở ra, thật không ngờ là vật này.
" Biến mất lâu như vậy, thì ra là ở chỗ Dẩn Khang."
Từ Viễn gật đầu, nhìn chiếc vòng ngọc một hồi mới cất tiếng:
" Cái ta không hiểu là sao hắn lại có thứ này, vốn dĩ không nên ở chỗ hắn."
Ngạo Trác Lăng nhấc chiếc vòng lên cười cười:
" Truyền thuyết kia rõ ràng là lời bịa đặt, hoa văn này rất có thể chỉ là trùng hợp."
" Ha ha, ta cũng nghĩ như thế, hiện tại đến đây cũng chính mục đích là thay hoàng thượng điều tra việc này, cũng là vì an toàn của Tứ vương gia, sự việc mấy ngày trước hoàn toàn không phải ngẫu nhiên, bọn họ cuối cùng cũng đã có động tĩnh rồi."
Lúc hai người từ bên trong bước ra liền, Từ Viễn không may đụng phải một người, lí do cũng là vì y đi gấp quá không để ý nên mới xô vào, Từ Viễn không sao, đưa tay đỡ người kia dậy:
" Huynh đài có sao không?"
Người kia liền khách sáo nói:
" Cảm ơn, ta không sao, hiện tại đang có việc bận nên xin cáo từ trước." nói xong liền rời đi luôn, Từ Viễn bỗng cảm thấy người này hình như đã gặp ở đâu rồi nhưng sau cùng vẫn không nghĩ ra.
Sau khi nhà kho trong vương phủ bị cháy, lương thực cũng bị mất một phần lớn, nhân cơ hội hoàng thượng ban thưởng vì Kiều Vân Hy có công tìm thấy Tứ vương gia, nàng liền nhân cơ hội này xin hoàng thượng ban thưởng lương thực. Không lâu sau xe lương đã tới nơi nàng liền phân phó gia nhân chuyển vào kho dự trữ mới. Lúc đi ra nhìn thấy vị quan vận chuyển lương thực, thấy y còn trẻ, mặt mũi trắng trẻo rất giống một tiểu thịt tươi liền nổi hứng thú trêu chọc, vẫy tay gọi một gia nhân tên tiểu Phúc Thiện:
" Này tiểu Thiện, ngươi mau đi bẩm báo vương gia qua đây một chuyến."
Tiểu Phúc Thiện không biết nàng đùa vội vàng vâng dạ chạy đi. Ngạo Trác Lăng vừa tới nơi nàng liền hào sảng nói lớn, cố ý để tên mặt toa da phấn kia nghe thấy:
" Chàng mau lại đây xem, hòang thượng hào phóng tặng kèm một nam nhân xinh đẹp, ta không lấy, cho chàng đó."
Người kia nghe nàng nói vậy liền hoảng hốt, một lát đợi Ngạo Trác Lăng đi tới gần mới kéo lấy hắn, giọng nói rõ ràng rất bất ngờ:
" Tam thúc, thúc có sở thích này ư? Tha cho con, con nhất định mang tặng thúc một người khác tốt hơn."
Hắn nghe nàng nói ban đầu vốn không tức giận, không ngờ đến cả tên tiểu tử này cũng dám nói, một chưởng đá hắn ra khỏi cửa. Lạc La thấy hắn nổi giận liền biết điều xin lỗi, sau đó đưa cho hắn một tấm thiệp:
" Thực ra, tam thúc , lần này con đến còn là chỉ thị của hoàng thượng phát thiệp mời, ngày 15 tháng sau sinh thần của Vương Lạc hòang tử, mời tam vương gia cùng tam vương phi tới dự.
Vương Lạc chính là nhi thần của Hoàng Thượng với Tương quý phi, hoàng hậu vẫn chưa sinh hạ được nên vì chuyện này mà rất phiền muộn, tuy nhiên đối với lễ sinh thần này vẫn là người mất nhiều công sức chuẩn bị nhất.
Ngạo Trác Lăng nhận thiệp, Kiều Vân Hy há miệng, Ngạo Trác Lăng vậy mà là thúc thúc người ta. Quả là khiến nàng không ngờ tới, kết quả đùa sai đối tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.