Chương 17:
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
04/09/2024
Thôi Giảo đợi người đi, liền rời quán trà tìm đến thương gia kia, đưa cho hắn mảnh ngọc bích, nhờ hắn mang thư về Thanh Hà, thương gia đồng ý ngay.
Thôi Giảo như ý nguyện, quay lại quán trà.
Sau khi nàng đi, hải thương giao thư cho một gã Thiên Ngưu Vệ ẩn trong bóng tối, Thiên Ngưu Vệ kia mang thư trở về Đông cung giao cho Phù Diễm, Phù Diễm xem thư, đúng là phong thư nhà, Thôi Giảo không phải gian tế cố ý tiếp cận.
Thư lại được Kim Ngô Vệ đưa đến tay hải thương, hải thương hôm sau liền khởi hành trở về Thanh Hà.
Phần Thôi Giảo, khi nàng đi về phía quán trà, gần phố Chu Tước, đầu phố bỗng xuất hiện một nhóm quý tộc trẻ cưỡi ngựa chạy qua.
Thôi Giảo đứng trước cửa nhìn hồi lâu, Điển Thương Thừa thấy nàng dừng chân, cười nói: "Đó là Tả Phó Xạ, đại công tử Vương Nguyên Bật, hẳn là đi mã trường Khúc Giang.
Tả phó xạ Vương Dụ và Vương quý phi là huynh muội cùng mẫu, Vương gia là gia tộc sĩ tộc quyền thế, suốt trăm năm qua có nhiều nhân tài, hiện nay cũng là gia đình có vị thế trọng yếu.
"Gần đây trong thành Trường An có tổ chức sự kiện lớn gì sao?” Sao Thái tử lại bắt nàng học mã cầu, công tử nhà họ Vương cũng chạy đến sân mã cầu.
Điển Thương Thừa cười nói: "Điện hạ đại thắng trở về, một tháng sau thánh thượng sẽ hành lễ hiến tù binh ở Chiêu Lăng, theo sở thích của thánh thượng, tất nhiên sẽ tổ chức một trận mã cầu trong Đại Minh cung để bày tỏ niềm vui, các đại vương đều sẽ cạnh tranh, lang quân hạ thần như Vương Đại Lang chỉ có thể đi theo phía sau, nhưng điện hạ của chúng ta cực kỳ giỏi kỹ thuật này, trước kia chỉ cần điện hạ lên sân khấu, không ai có thể vượt qua. Năm ngoái Điện hạ không ở Trường An, mới để Tương Vương thắng một lần.”
Thôi Giảo nghe mà ngây ngẩn cả người, Thái tử hiện nay bị thương, chắc chắn không thể đánh mã cầu, nếu quả thật đúng như những gì Điển Thương Thừa nói, một tháng sau có trận mã cầu, Thái tử không thể lên sân khấu, vậy Thái tử buộc nàng học mã cầu.
Chẳng phải là muốn nàng thay hắn lên sân khấu sao!
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Thôi Giảo lập tức sinh ý định bỏ trốn, nhưng Điển Thương thừa ở bên cạnh nàng, nàng muốn trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể an ủi chính mình, không chừng là do nàng suy nghĩ quá nhiều.
"Như Thương thừa đã nói, vậy thì điện hạ cũng phải tham gia trận đấu sao?"
Điển Thương Thừa trả lời nàng: "Mỗ đẳng không dám vọng nghị thượng ý."
Thôi Giảo như ý nguyện, quay lại quán trà.
Sau khi nàng đi, hải thương giao thư cho một gã Thiên Ngưu Vệ ẩn trong bóng tối, Thiên Ngưu Vệ kia mang thư trở về Đông cung giao cho Phù Diễm, Phù Diễm xem thư, đúng là phong thư nhà, Thôi Giảo không phải gian tế cố ý tiếp cận.
Thư lại được Kim Ngô Vệ đưa đến tay hải thương, hải thương hôm sau liền khởi hành trở về Thanh Hà.
Phần Thôi Giảo, khi nàng đi về phía quán trà, gần phố Chu Tước, đầu phố bỗng xuất hiện một nhóm quý tộc trẻ cưỡi ngựa chạy qua.
Thôi Giảo đứng trước cửa nhìn hồi lâu, Điển Thương Thừa thấy nàng dừng chân, cười nói: "Đó là Tả Phó Xạ, đại công tử Vương Nguyên Bật, hẳn là đi mã trường Khúc Giang.
Tả phó xạ Vương Dụ và Vương quý phi là huynh muội cùng mẫu, Vương gia là gia tộc sĩ tộc quyền thế, suốt trăm năm qua có nhiều nhân tài, hiện nay cũng là gia đình có vị thế trọng yếu.
"Gần đây trong thành Trường An có tổ chức sự kiện lớn gì sao?” Sao Thái tử lại bắt nàng học mã cầu, công tử nhà họ Vương cũng chạy đến sân mã cầu.
Điển Thương Thừa cười nói: "Điện hạ đại thắng trở về, một tháng sau thánh thượng sẽ hành lễ hiến tù binh ở Chiêu Lăng, theo sở thích của thánh thượng, tất nhiên sẽ tổ chức một trận mã cầu trong Đại Minh cung để bày tỏ niềm vui, các đại vương đều sẽ cạnh tranh, lang quân hạ thần như Vương Đại Lang chỉ có thể đi theo phía sau, nhưng điện hạ của chúng ta cực kỳ giỏi kỹ thuật này, trước kia chỉ cần điện hạ lên sân khấu, không ai có thể vượt qua. Năm ngoái Điện hạ không ở Trường An, mới để Tương Vương thắng một lần.”
Thôi Giảo nghe mà ngây ngẩn cả người, Thái tử hiện nay bị thương, chắc chắn không thể đánh mã cầu, nếu quả thật đúng như những gì Điển Thương Thừa nói, một tháng sau có trận mã cầu, Thái tử không thể lên sân khấu, vậy Thái tử buộc nàng học mã cầu.
Chẳng phải là muốn nàng thay hắn lên sân khấu sao!
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Thôi Giảo lập tức sinh ý định bỏ trốn, nhưng Điển Thương thừa ở bên cạnh nàng, nàng muốn trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể an ủi chính mình, không chừng là do nàng suy nghĩ quá nhiều.
"Như Thương thừa đã nói, vậy thì điện hạ cũng phải tham gia trận đấu sao?"
Điển Thương Thừa trả lời nàng: "Mỗ đẳng không dám vọng nghị thượng ý."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.