Chương 22:
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
04/09/2024
Hắn hơi nghiêng mặt về phía Thôi Giảo, Thôi Giảo tiến lên một bước, hành lễ với Phù Thừa Trạch.
Để một tiểu nương tử liễu yếu đào tơ tỷ thí với Phù Thừa Trạch, Phù Thừa Trạch lúc này không vui: "Cho dù tam ca khinh thường đánh mã cầu với ta, cũng không cần đưa tiểu nương tử này đến ứng phó ta."
Phù Diễm nói: "Tương Vương chưa chắc đã đánh thằng nàng."
Những người trong bữa tiệc đều đang nhìn bọn họ, Phù Thừa Trạch bị phép khích tướng kích thích, càng không xuống đài được.
Hắn ta sẽ đánh không lại tiểu nương tử này?
"Tam ca đã nói như vậy, ta muốn xem tiểu nương tử này ở trên sân bóng có thể lợi hại bao nhiêu."
Hắn ta xoay người sai người dắt ngựa: "Chỉ cần vào sân, cho dù tiểu nương tử này có khóc, ta cũng sẽ không nhường."
Khuôn mặt tuấn tú u ám của Phù Diễm quay sang Thôi Giảo, thấp giọng nói: "Thắng, cô có thưởng."
Thôi Giảo vội vàng khom đầu gối, Phiên Vũ được nô lệ Côn Luân dẫn tới sân bóng, Thôi Giảo đặt chân vào bàn đạp, leo lên ngựa, nhận lấy gậy bóng, đột nhiên nghe tiếng cười chế giễu phía sau: "Ngựa nhỏ như vậy, cô nương nếu ngã xuống, đừng để bị dẫm chết đấy."
Nàng nghiêng đầu, chính là Phù Thừa Trạch cưỡi ngựa dẫn Vương gia Đại Lang và đám con cháu thế gia đi qua, tiếng cười châm biếm phát ra từ đám người bọn họ.
Thôi Giảo thấy được sát ý ở trong mắt mấy người kia, sống lưng lạnh buốt, nàng có Thái tử chống lưng, họ không dám ngang nhiên hành hung.
Hai đội đối chọi trong sân, tiếng chiêng vừa vang lên liền bắt đầu thi đấu.
Thôi Giảo cầm gậy bóng trong tay nhanh chóng móc mã cầu ném về phía phụ tá của mình, chiếm thế thượng phong.
Đám người Phù Thừa Trạch không ngờ nàng ra tay nhanh như vậy, Vương Đại Lang nói: "Đại vương, tiểu nương tử này không dễ đối phó."
Phù Thừa Trạch hừ một tiếng, dẫn người đoạt lại mã cầu.
Người xem bóng đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào trận đấu.
Hai đội trên sân giao đấu với nhau, Thôi Giảo và trợ thủ vững vàng giữ bóng, Thôi Giảo trông có vẻ đặc biệt xinh xắn nhẹ nhàng ở trong một đống nam nhân, Phiên Vũ mang theo nàng xuyên qua sân bóng, đám người Phù Thừa Trạch căn bản không có cơ hội chạm vào bóng, chỉ sau một nén nhang, nàng đã ghi bàn, giành điểm đầu tiên.
Khán giả reo hò tán thưởng.
Phù Diễm khẽ nhếch môi, nhấp một ngụm rượu trong chén.
Không bao lâu sau, trận thứ hai, trận thứ ba vẫn là đội bóng bên Thôi Giảo đoạt được chiến thẳng, mọi người trong bữa tiệc đều dần dần bị Thôi Giảo hấp dẫn.
Để một tiểu nương tử liễu yếu đào tơ tỷ thí với Phù Thừa Trạch, Phù Thừa Trạch lúc này không vui: "Cho dù tam ca khinh thường đánh mã cầu với ta, cũng không cần đưa tiểu nương tử này đến ứng phó ta."
Phù Diễm nói: "Tương Vương chưa chắc đã đánh thằng nàng."
Những người trong bữa tiệc đều đang nhìn bọn họ, Phù Thừa Trạch bị phép khích tướng kích thích, càng không xuống đài được.
Hắn ta sẽ đánh không lại tiểu nương tử này?
"Tam ca đã nói như vậy, ta muốn xem tiểu nương tử này ở trên sân bóng có thể lợi hại bao nhiêu."
Hắn ta xoay người sai người dắt ngựa: "Chỉ cần vào sân, cho dù tiểu nương tử này có khóc, ta cũng sẽ không nhường."
Khuôn mặt tuấn tú u ám của Phù Diễm quay sang Thôi Giảo, thấp giọng nói: "Thắng, cô có thưởng."
Thôi Giảo vội vàng khom đầu gối, Phiên Vũ được nô lệ Côn Luân dẫn tới sân bóng, Thôi Giảo đặt chân vào bàn đạp, leo lên ngựa, nhận lấy gậy bóng, đột nhiên nghe tiếng cười chế giễu phía sau: "Ngựa nhỏ như vậy, cô nương nếu ngã xuống, đừng để bị dẫm chết đấy."
Nàng nghiêng đầu, chính là Phù Thừa Trạch cưỡi ngựa dẫn Vương gia Đại Lang và đám con cháu thế gia đi qua, tiếng cười châm biếm phát ra từ đám người bọn họ.
Thôi Giảo thấy được sát ý ở trong mắt mấy người kia, sống lưng lạnh buốt, nàng có Thái tử chống lưng, họ không dám ngang nhiên hành hung.
Hai đội đối chọi trong sân, tiếng chiêng vừa vang lên liền bắt đầu thi đấu.
Thôi Giảo cầm gậy bóng trong tay nhanh chóng móc mã cầu ném về phía phụ tá của mình, chiếm thế thượng phong.
Đám người Phù Thừa Trạch không ngờ nàng ra tay nhanh như vậy, Vương Đại Lang nói: "Đại vương, tiểu nương tử này không dễ đối phó."
Phù Thừa Trạch hừ một tiếng, dẫn người đoạt lại mã cầu.
Người xem bóng đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào trận đấu.
Hai đội trên sân giao đấu với nhau, Thôi Giảo và trợ thủ vững vàng giữ bóng, Thôi Giảo trông có vẻ đặc biệt xinh xắn nhẹ nhàng ở trong một đống nam nhân, Phiên Vũ mang theo nàng xuyên qua sân bóng, đám người Phù Thừa Trạch căn bản không có cơ hội chạm vào bóng, chỉ sau một nén nhang, nàng đã ghi bàn, giành điểm đầu tiên.
Khán giả reo hò tán thưởng.
Phù Diễm khẽ nhếch môi, nhấp một ngụm rượu trong chén.
Không bao lâu sau, trận thứ hai, trận thứ ba vẫn là đội bóng bên Thôi Giảo đoạt được chiến thẳng, mọi người trong bữa tiệc đều dần dần bị Thôi Giảo hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.