Chương 25:
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
04/09/2024
Hắn ta chỉ có thể phụ họa theo Thái tử: "Thần, thần lúc trước là không nghĩ rõ lợi hại, giết gà dọa khỉ, ác liêu đoạn không thể lưu..."
Hoàng đế lúc này cả giận nói: "Cầm kiếm tới! Trẫm hiện tại liền giết tên nhà quê này!"
Trương Nguyên Nghĩa sợ tới mức hô to tha mạng, đúng lúc đó trên sân bóng Thôi Giảo và Tương Vương đều tự ngã ngựa, Vương quý phi cả kinh kêu lên: "Bệ hạ, Tứ Lang ngã ngựa!"
Tiếng kêu này khiến mọi ánh mắt lại quay về sân bóng, quả nhiên thấy Thôi Giảo và Phù Thừa Trạch song song ngã trên mặt đất, Phù Thừa Trạch giãy dụa đứng lên, tiện tỳ này dám thừa dịp mọi người không chuẩn bị đánh lén hắn ta, hại hắn ta mất hết thể diện!
Hắn ta đoạt lấy roi ngựa trong tay nô lệ Côn Luân, chuẩn bị vung roi về phía Thôi Giảo.
Thôi Giảo nằm trên mặt đất run lẩy bẩy, đỏ mắt nhìn chăm chú Phù Diễm, trong mắt lộ vẻ cầu xin, mi tâm Phù Diễm khẽ động, gia lệnh đứng ở phía sau hắn cao giọng nói: "Đại vương muốn đánh chết Thôi chưởng thư ở trước mặt thái tử điện hạ sao?
Phù Thừa Trạch bày ra vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn Thôi Giảo, một lúc lâu sau mới ném roi ngựa, được người khác đỡ đi khập khiễng.
Thôi Giảo toàn thân đau đớn, cắn răng chịu đựng, được nữ sử đỡ dậy, nếu không phải nàng lanh trí, thì đã chết rồi, Thái tử không muốn cứu nàng, nàng chỉ là con rối mà Thái tử dùng để áp chế Tương Vương, sống hay chết căn bản không quan trọng.
Trận đấu ngựa mặc dù chưa kết thúc nhưng đã sớm phân thắng bại, nhất là từ khi Tương Vương lên sân đến nay ngay cả một điểm cũng không thắng được, lúc này đã có người âm thầm nghị luận.
Vương quý phi cảm thấy không nhịn được, trên người Thái tử có thương tích, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Phù Thừa Trạch thể hiện kỹ thuật ở trên sân bóng để áp đảo Thái tử, lại không ngờ rằng chưởng thư tùy thân của Thái tử lại đánh Phù Thừa Trạch đến mức hắn ta chống đỡ không được, bà ta lại nhìn Hoàng hậu một cái, Hoàng hậu lúc này đang tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, nhàn nhã ăn trái cây, từ khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo nụ cười, đay còn không phải là châm biếm bà ta sao!
Bà ta và hoàng hậu âm thầm phân cao thấp hơn mười năm, bà ta vốn nghĩ rằng Hoàng hậu không có con trai, bà ta lại sinh một nam một nữ cho Hoàng đế, thì Đông cung phải là của nhi tử của bà ta, nhưng hoàng hậu cũng không ngại xui xẻo, lại nuôi dưỡng Phù Diễm, con của một cung nữ, với sự hỗ trợ của Hoàng hậu và nhà họ Bùi, Phù Diễm mới được vào Đông cung, nhưng Hoàng đế không thích hắn, nếu không hắn cũng đã không bị gọi là Phù Diễm.
Hoàng đế lúc này cả giận nói: "Cầm kiếm tới! Trẫm hiện tại liền giết tên nhà quê này!"
Trương Nguyên Nghĩa sợ tới mức hô to tha mạng, đúng lúc đó trên sân bóng Thôi Giảo và Tương Vương đều tự ngã ngựa, Vương quý phi cả kinh kêu lên: "Bệ hạ, Tứ Lang ngã ngựa!"
Tiếng kêu này khiến mọi ánh mắt lại quay về sân bóng, quả nhiên thấy Thôi Giảo và Phù Thừa Trạch song song ngã trên mặt đất, Phù Thừa Trạch giãy dụa đứng lên, tiện tỳ này dám thừa dịp mọi người không chuẩn bị đánh lén hắn ta, hại hắn ta mất hết thể diện!
Hắn ta đoạt lấy roi ngựa trong tay nô lệ Côn Luân, chuẩn bị vung roi về phía Thôi Giảo.
Thôi Giảo nằm trên mặt đất run lẩy bẩy, đỏ mắt nhìn chăm chú Phù Diễm, trong mắt lộ vẻ cầu xin, mi tâm Phù Diễm khẽ động, gia lệnh đứng ở phía sau hắn cao giọng nói: "Đại vương muốn đánh chết Thôi chưởng thư ở trước mặt thái tử điện hạ sao?
Phù Thừa Trạch bày ra vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn Thôi Giảo, một lúc lâu sau mới ném roi ngựa, được người khác đỡ đi khập khiễng.
Thôi Giảo toàn thân đau đớn, cắn răng chịu đựng, được nữ sử đỡ dậy, nếu không phải nàng lanh trí, thì đã chết rồi, Thái tử không muốn cứu nàng, nàng chỉ là con rối mà Thái tử dùng để áp chế Tương Vương, sống hay chết căn bản không quan trọng.
Trận đấu ngựa mặc dù chưa kết thúc nhưng đã sớm phân thắng bại, nhất là từ khi Tương Vương lên sân đến nay ngay cả một điểm cũng không thắng được, lúc này đã có người âm thầm nghị luận.
Vương quý phi cảm thấy không nhịn được, trên người Thái tử có thương tích, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Phù Thừa Trạch thể hiện kỹ thuật ở trên sân bóng để áp đảo Thái tử, lại không ngờ rằng chưởng thư tùy thân của Thái tử lại đánh Phù Thừa Trạch đến mức hắn ta chống đỡ không được, bà ta lại nhìn Hoàng hậu một cái, Hoàng hậu lúc này đang tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, nhàn nhã ăn trái cây, từ khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo nụ cười, đay còn không phải là châm biếm bà ta sao!
Bà ta và hoàng hậu âm thầm phân cao thấp hơn mười năm, bà ta vốn nghĩ rằng Hoàng hậu không có con trai, bà ta lại sinh một nam một nữ cho Hoàng đế, thì Đông cung phải là của nhi tử của bà ta, nhưng hoàng hậu cũng không ngại xui xẻo, lại nuôi dưỡng Phù Diễm, con của một cung nữ, với sự hỗ trợ của Hoàng hậu và nhà họ Bùi, Phù Diễm mới được vào Đông cung, nhưng Hoàng đế không thích hắn, nếu không hắn cũng đã không bị gọi là Phù Diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.