Chương 44:
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
04/09/2024
Mắt thấy hắn ta chuẩn bị rời đi, đôi mắt hẹp dài của Phù Diễm đã dần trở nên hung hãn, Thôi Giảo cách hắn vài bước, cẩn thận nói: "Đại phò mã và Ngũ công chúa đã đi, điện hạ, chúng ta cũng về đi.”
Cơ hội tốt như vậy, hắn cũng không lộ diện, người đi rồi, lại tự mình tức giận.
Nhìn thấy Phù Diễm ánh mắt dần dần bình tĩnh lại, nàng mới lặng lẽ tiến gần hơn.
Phù Diễm xoay người trở về Bát Nhã đường, tôi tớ cầm mấy quyển thơ văn, nói là Quách Thọ Sơn dâng lên, Phù Diễm lên xe ngựa trước, Thôi Giảo nhận lấy thơ văn trong tay tôi tớ, nhỏ giọng hỏi hắn ta: "Vị lang quân kia có phải ở trong chùa không?"
Tôi tớ gật đầu trả lời nàng: "Chỉ là một người học trò nghèo, dâng thơ văn để Điện Hạ đọc, nếu được Điện Hạ thưởng thức, Điện Hạ sẽ giới thiệu cho triều đình, kỳ thi mùa xuân năm sau sẽ không lo nữa."
Thi cử ở Đại Lương do triều đình định đoạt, những người trong triều đình đều là tâm phúc của Hoàng Đế. Những kẻ tài năng từ khắp nơi đổ về Trường An để thi cử, đều là những nhân tài xuất sắc, muốn nổi bật phải nhờ quan lớn đưa hành quyển, được họ nhận xét cao, có sự tiến cử của họ thì cơ hội đạt tiến sĩ sẽ tăng lên rất nhiều.
Thôi Giảo như có điều suy nghĩ, nếu a huynh nàng đến Trường An, quan học, hành quyển, triều đình, mỗi bước đều cần có quan lớn làm bảo trợ, nhà họ Thôi chỉ có thể trông cậy vào Thái Tử.
Thôi Giảo cầm những văn chương lên xe ngựa, đặt chúng lên bàn, yên lặng ngồi xuống ghế, lén nhìn Phù Diễm một cái, hắn đang cau mày, rõ ràng là bực bội vì chuyện của Đại công chúa và phu quân. Hắn phạt nàng sao chép kinh văn, cuối cùng còn gọi nữ quan giúp nàng, chắc hẳn không giận nàng.
Thôi Giảo do dự một lát, cầm quạt quạt cho hắn: "Điện hạ vì Đại công chúa mà phát sầu sao?”
Gió thổi ra từ quạt tròn không hạ nhiệt bằng tùng thạch, nhưng giọng nói mềm mại của nàng lại giống như gió nhẹ có thể xoa dịu trái tim xao động của hắn.
Phù Diễm không lên tiếng.
Thôi Giảo nhẹ nhàng nói: "Thiếp có thể chia sẻ nỗi lo cùng Điện Hạ."
Phù Diễm vốn nhìn ra ngoài xe lại quay lại nhìn nàng, nàng có đôi mắt tràn đầy tình cảm, chỉ cần nhìn vào đó, có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm.
Nàng cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn hắn không chớp mắt, thật sự để cho hắn thấy rõ ràng, sự dịu dàng này đều dành cho hắn.
Phù Diễm hỏi nàng: "Nàng muốn chia sẽ nỗi lo với Cô như thế nào?”
Cơ hội tốt như vậy, hắn cũng không lộ diện, người đi rồi, lại tự mình tức giận.
Nhìn thấy Phù Diễm ánh mắt dần dần bình tĩnh lại, nàng mới lặng lẽ tiến gần hơn.
Phù Diễm xoay người trở về Bát Nhã đường, tôi tớ cầm mấy quyển thơ văn, nói là Quách Thọ Sơn dâng lên, Phù Diễm lên xe ngựa trước, Thôi Giảo nhận lấy thơ văn trong tay tôi tớ, nhỏ giọng hỏi hắn ta: "Vị lang quân kia có phải ở trong chùa không?"
Tôi tớ gật đầu trả lời nàng: "Chỉ là một người học trò nghèo, dâng thơ văn để Điện Hạ đọc, nếu được Điện Hạ thưởng thức, Điện Hạ sẽ giới thiệu cho triều đình, kỳ thi mùa xuân năm sau sẽ không lo nữa."
Thi cử ở Đại Lương do triều đình định đoạt, những người trong triều đình đều là tâm phúc của Hoàng Đế. Những kẻ tài năng từ khắp nơi đổ về Trường An để thi cử, đều là những nhân tài xuất sắc, muốn nổi bật phải nhờ quan lớn đưa hành quyển, được họ nhận xét cao, có sự tiến cử của họ thì cơ hội đạt tiến sĩ sẽ tăng lên rất nhiều.
Thôi Giảo như có điều suy nghĩ, nếu a huynh nàng đến Trường An, quan học, hành quyển, triều đình, mỗi bước đều cần có quan lớn làm bảo trợ, nhà họ Thôi chỉ có thể trông cậy vào Thái Tử.
Thôi Giảo cầm những văn chương lên xe ngựa, đặt chúng lên bàn, yên lặng ngồi xuống ghế, lén nhìn Phù Diễm một cái, hắn đang cau mày, rõ ràng là bực bội vì chuyện của Đại công chúa và phu quân. Hắn phạt nàng sao chép kinh văn, cuối cùng còn gọi nữ quan giúp nàng, chắc hẳn không giận nàng.
Thôi Giảo do dự một lát, cầm quạt quạt cho hắn: "Điện hạ vì Đại công chúa mà phát sầu sao?”
Gió thổi ra từ quạt tròn không hạ nhiệt bằng tùng thạch, nhưng giọng nói mềm mại của nàng lại giống như gió nhẹ có thể xoa dịu trái tim xao động của hắn.
Phù Diễm không lên tiếng.
Thôi Giảo nhẹ nhàng nói: "Thiếp có thể chia sẻ nỗi lo cùng Điện Hạ."
Phù Diễm vốn nhìn ra ngoài xe lại quay lại nhìn nàng, nàng có đôi mắt tràn đầy tình cảm, chỉ cần nhìn vào đó, có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm.
Nàng cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn hắn không chớp mắt, thật sự để cho hắn thấy rõ ràng, sự dịu dàng này đều dành cho hắn.
Phù Diễm hỏi nàng: "Nàng muốn chia sẽ nỗi lo với Cô như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.