Chương 47:
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
04/09/2024
Nha phòng ở hành lang phía đông, một tiểu hoàng môn len lén nhìn thấy hết thảy, quay đầu chạy về phía môn hạ tỉnh báo cùng Thái tử.
Chạng vạng tối, Đại phò mã sai tiểu bộc hồi phủ bẩm báo cùng Đại công chúa rằng Đại phò mã công vụ bận rộn, phải chậm một chút mới có thể trở về, bảo nàng ấy không cần chờ hắn ta.
Đại công chúa dùng bữa tối được một nửa, hạ nhân vào báo rằng gia lệnh của Đông Cung thay mặt Thái Tử đưa tin đến. Đại công chúa vội vàng mời người vào, mặt hiện lên nét vui mừng: "Thật hiếm khi Tam Lang viết thư cho ta, mấy ngày trước là ngày giỗ của người ấy, không biết hắn ta đã trải qua ngày ấy thế nào. Ta đã cùng mẫu hậu ăn chay và niệm kinh cả ngày, mẫu hậu còn bảo ta rằng, khi nào Tam Lang buông bỏ được, đó cũng là điều tốt cho hắn."
Tỷ đệ bọn họ không phải do một mẹ sinh ra, lại bởi vì tâm bệnh của Thái tử, cho dù nàng ấy và a nương đối xử với hắn như người thân, nhưng cũng khó tránh khỏi xa cách.
Gia lệnh cẩn thận đưa mắt ra hiệu, Đại công chúa hiểu ý, bèn cho mọi người lui ra, gia lệnh mới giao thư cho nàng.
Đại công chúa mở thư, đọc từ đầu đến cuối, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, đôi tay run rẩy cầm lá thư hỏi gia lệnh: "… Thật sao?"
Gia lệnh nói: "Vô cùng chính xác, mời Đại công chúa đi theo nô tài đi ra ngoài một chuyến.”
Đại công chúa lau nước mắt trên mặt, thư bị nàng ấy đặt lên ngọn nến thiêu hủy, nhanh chóng theo hắn ta ra khỏi phủ.
Thành Trường An vào đêm đã cấm đi lại, gần tới hoàng hôn, sự náo nhiệt ban ngày dần dần lắng xuống. Trước cửa tiệm rượu ở Tây Thị, Thôi Giảo che nửa mặt đi vào mua rượu, nàng theo dõi Đại phò mã suốt đường, tửu quán này cũng sắp đóng cửa, bên trong không có nhiều khách, Hồ Cơ đứng bên bàn rót rượu cho Đại phò mã, hai người cười đùa mấy câu, Đại phò mã liền chú ý đến Thôi Giảo.
Chưởng quầy chuẩn bị rượu cho Thôi Giảo, Thôi Giảo như là sợ bị hắn nhìn thấy, vội vàng mang rượu ra cửa.
Bóng hình xinh đẹp kia quá quen thuộc, Đại phò mã lập tức liền nhận ra là Thôi Giảo, hắn ta tán tỉnh cùng Hồ Cơ đã bị nàng nhìn thấy, Đại công chúa giao hảo cùng nàng, khó bảo đảm nàng sẽ nói cho Đại công chúa hay không.
Đại phò mã lập tức không còn hứng thú uống rượu, đuổi theo nàng ra hỏi tửu quán, Thôi Giảo một đường chạy chậm, cuối cùng vẫn bị hắn ta đuổi kịp, hắn ta vốn nghĩ tới việc ra tay nhưng thấy Thôi Giảo sợ tới mức thân thể mềm mại của nàng đang run rẩy, khuôn mặt mỹ miều tràn đầy hoảng sợ, y liền đổi ý, tiến lại gần Thôi Giảo, dùng quạt phe phẩy: "Thôi Chưởng Thư đừng sợ, ta không ăn thịt người đâu."
Chạng vạng tối, Đại phò mã sai tiểu bộc hồi phủ bẩm báo cùng Đại công chúa rằng Đại phò mã công vụ bận rộn, phải chậm một chút mới có thể trở về, bảo nàng ấy không cần chờ hắn ta.
Đại công chúa dùng bữa tối được một nửa, hạ nhân vào báo rằng gia lệnh của Đông Cung thay mặt Thái Tử đưa tin đến. Đại công chúa vội vàng mời người vào, mặt hiện lên nét vui mừng: "Thật hiếm khi Tam Lang viết thư cho ta, mấy ngày trước là ngày giỗ của người ấy, không biết hắn ta đã trải qua ngày ấy thế nào. Ta đã cùng mẫu hậu ăn chay và niệm kinh cả ngày, mẫu hậu còn bảo ta rằng, khi nào Tam Lang buông bỏ được, đó cũng là điều tốt cho hắn."
Tỷ đệ bọn họ không phải do một mẹ sinh ra, lại bởi vì tâm bệnh của Thái tử, cho dù nàng ấy và a nương đối xử với hắn như người thân, nhưng cũng khó tránh khỏi xa cách.
Gia lệnh cẩn thận đưa mắt ra hiệu, Đại công chúa hiểu ý, bèn cho mọi người lui ra, gia lệnh mới giao thư cho nàng.
Đại công chúa mở thư, đọc từ đầu đến cuối, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, đôi tay run rẩy cầm lá thư hỏi gia lệnh: "… Thật sao?"
Gia lệnh nói: "Vô cùng chính xác, mời Đại công chúa đi theo nô tài đi ra ngoài một chuyến.”
Đại công chúa lau nước mắt trên mặt, thư bị nàng ấy đặt lên ngọn nến thiêu hủy, nhanh chóng theo hắn ta ra khỏi phủ.
Thành Trường An vào đêm đã cấm đi lại, gần tới hoàng hôn, sự náo nhiệt ban ngày dần dần lắng xuống. Trước cửa tiệm rượu ở Tây Thị, Thôi Giảo che nửa mặt đi vào mua rượu, nàng theo dõi Đại phò mã suốt đường, tửu quán này cũng sắp đóng cửa, bên trong không có nhiều khách, Hồ Cơ đứng bên bàn rót rượu cho Đại phò mã, hai người cười đùa mấy câu, Đại phò mã liền chú ý đến Thôi Giảo.
Chưởng quầy chuẩn bị rượu cho Thôi Giảo, Thôi Giảo như là sợ bị hắn nhìn thấy, vội vàng mang rượu ra cửa.
Bóng hình xinh đẹp kia quá quen thuộc, Đại phò mã lập tức liền nhận ra là Thôi Giảo, hắn ta tán tỉnh cùng Hồ Cơ đã bị nàng nhìn thấy, Đại công chúa giao hảo cùng nàng, khó bảo đảm nàng sẽ nói cho Đại công chúa hay không.
Đại phò mã lập tức không còn hứng thú uống rượu, đuổi theo nàng ra hỏi tửu quán, Thôi Giảo một đường chạy chậm, cuối cùng vẫn bị hắn ta đuổi kịp, hắn ta vốn nghĩ tới việc ra tay nhưng thấy Thôi Giảo sợ tới mức thân thể mềm mại của nàng đang run rẩy, khuôn mặt mỹ miều tràn đầy hoảng sợ, y liền đổi ý, tiến lại gần Thôi Giảo, dùng quạt phe phẩy: "Thôi Chưởng Thư đừng sợ, ta không ăn thịt người đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.