Chương 84: Nàng căn bản không yêu ngài!
Đông Thi Nương
22/07/2018
Bùi Tín Phương đi từ bên ngoài vào thì nghe thấy tiếng Giấm bảo, vừa
nhìn liền thấy tiểu tử thúi kia đang vui vẻ nằm trong lòng Chi Chi, trên miệng vẫn còn dính nước miếng.
Hình như càng ngày tên nhóc này càng tham ăn, từ khi có thể ăn được chút cháo thì luôn chảy nước miếng, Chi Chi đang đút cháo cho nó.
Bùi Tín Phương đi tới, đưa tay ra không cho Chi Chi hành lễ, còn cố ý đưa đầu ngón tay đến bên mép Giấm bảo, quả nhiên thấy nhi tử ngốc của hắn thè lưỡi ra liếm liếm, tự nhiên lại liếm không được gì.
Bùi Tín Phương không nhịn nổi cười.
Chi Chi nhìn Bùi Tín Phương: "Người đừng có trêu nó nữa."
Bùi Tín Phương nhìn bát cháo đã vơi đi một nửa, liền bảo bà vú bế Giấm bảo ra ngoài: "Ban đêm không nên ăn nhiều, khó tiêu."
Đợi bà vú bế Giấm bảo về phòng, Bùi Tín Phương mới kéo Chi Chi: "Tối nay cùng tắm đi."
"Hả?" Chi Chi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bế ngang lên, cung nữ xung quanh đều xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn cảnh Đế Hậu ân ái.
Mặc dù Chi Chi chưa chính thức được sắc phong, nhưng Bùi Tín Phương đã sớm ban thánh chỉ xuống, Chi Chi chính là Hoàng Hậu.
Bùi Tín Phương bế Chi Chi tới phòng tắm, trong bồn tắm rải đầy cánh hoa, cánh hoa đỏ tươi dập dềnh trên mặt nước.
Chi Chi được đặt xuống bên cạnh bồn tắm, khoé miệng Bùi Tín Phương treo nụ cười, đưa tay cởi đai lưng của Chi Chi.
Chi Chi thút thít bị bế lên, nàng mềm nhũn dựa vào trong ngực Bùi Tín Phương, cực kỳ giống một đoá hoa bị mưa tàn phá, đoá hoa kia vô cùng tươi đẹp, cả người còn mang theo mùi thơm.
Hôm nay vừa nhìn thấy Chi Chi Bùi Tín Phương đã cảm thấy Chi Chi chính là một miếng thịt để trước mặt hắn, muốn ăn, bất cứ lúc nào cũng muốn ăn, nhưng lại sợ mình quá thô lỗ khiến đối phương vỡ tan.
Chi Chi rất mỏng manh yếu đuối, cho dù đã sinh hài tử nhưng nàng vẫn không chịu nổi chuyện này lâu, chưa được một lát đã phải xin tha.
Chẳng qua trước giờ nam nhân đều như vậy, càng thấy đối phương cầu xin lại càng không chịu dừng lại.
Mỹ nhân khóc đến lê hoa đái vũ, giọng nói mềm mại nhỏ tiếng cầu xin, càng nghe càng thấy giống như vuốt mèo, khẽ cào từng đường từng đường lên trái tim hắn.
Dù lòng dạ của Bùi Tín Phương cực kỳ thâm sâu, dù hắn là mỹ nam tử số một thiên hạ, dù hắn là một Hoàng Đế, nhưng ở trước mặt Chi Chi, hắn liền trở thành một thợ săn tham lam.
Bùi Tín Phương hôn lên giọt lệ trên khoé mắt Chi Chi, nhỏ giọng dụ dỗ: "Được rồi, đừng khóc nữa, ngoan, tối nay ta sẽ không trêu chọc nàng."
Hai mắt Chi Chi đã hơi đỏ, nàng nghiêng người sang chỗ khác, chỉ cảm thấy đối phương đúng là kẻ nói không giữ lời, vừa mới nói đây là lần cuối cùng, nhưng mà... cả người Chi Chi đau nhức, chỗ đó càng đau hơn.
Bùi Tín Phương dỗ một hồi, Chi Chi mới miễn cưỡng gạt lệ, nàng được đối phương ôm vào trong ngực, chóp mũi ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người đối phương.
Một lát sau, Chi Chi bỗng nói: "Mấy ngày trước thiếp có gặp hoàng thái tôn."
Bùi Tín Phương đang đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Chi Chi, dỗ đối phương chìm vào giấc ngủ, nghe được câu này nhưng cũng không hề ngừng tay: "Ừ?"
"Hắn nói hiện tại quốc khố trống rỗng, có thật không?" Chi Chi hơi ngẩng đầu nhìn đối phương.
Bùi Tín Phương chớp mắt, lông mi thật dài rủ xuống: "Không có chuyện gì, nàng không cần lo lắng."
"Thiếp..." Chi Chi hơi do dự, vẫn quyết định đem bí mật này nói ra.
Sau khi nàng tiêu diệt quỷ tỷ tỷ, trong đầu luôn một mực xuất hiện một địa danh, thậm chí trong tiềm thức còn nói cho nàng biết nơi đó cất giấu rất nhiều châu báu.
Nàng không biết khi nàng hấp thu hồn phách của quỷ thì chấp niệm sâu nhất của con quỷ đó cũng sẽ bị nàng trông thấy.
Trước khi bỏ trốn khỏi phủ Công Chúa nàng cũng đã từng nghĩ tới chỗ đó, nhưng nơi đó cách kinh thành khá xa, sợ là một cô nương yếu đuối như nàng không dễ dàng đến được.
"Thiếp biết một chỗ có bạc." Chi Chi chần chừ mãi, cuối cùng cũng nói ra.
Bây giờ Giấm bảo là Thái Tử, nếu như Bùi Tín Phương thua trận, Thái Tử như Giấm bảo nhất định sẽ chết chắc.
Tay Bùi Tín Phương khựng lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt đẹp tuyệt trần kia thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Chi Chi?"
"Thiếp mơ thấy, nhưng có lẽ nơi đó thật sự có bạc. Từ nhỏ đến lớn thiếp luôn mơ thấy giấc mơ này, trong mơ có một vị thần tiên nói, nơi đó có rất nhiều rất nhiều bạc." Chi Chi nói dối sứt sẹo.
Bùi Tín Phương nhìn Chi Chi một lát, lại nhắm hai mắt lại: "Ngủ thôi."
Chi Chi thấy đối phương không tin mình thì có chút nóng nảy: "Người thử phái người đi xem sao, nhỡ đâu là thật, người thử một chút đi." Nàng nói ra tên địa danh đó.
Bùi Tín Phương ừm một tiếng, nâng tay lên quạt tắt cây nến ở phía xa: "Ngủ thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Chi Chi thấy thế, không còn cách nào khác đành từ bỏ, nhưng nàng vẫn hy vọng đối phương có thể tin mình.
***
Lại mười mấy ngày nữa trôi qua, ngày xuân đang đến gần.
Chi Chi bắt đầu ra khỏi Cảnh Trinh Cung, nàng cảm thấy sau khi sinh thân thể mình vẫn còn có chút suy nhược, nghĩ là nên tản bộ nhiều một chút, thuận tiện cũng có thể đưa Giấm bảo đi phơi nắng.
Nàng bế Giấm bảo đi, nhưng lại đụng phải Hướng Thanh Sư.
Hướng Thanh Sư nhìn thấy nàng liền đi tới hành lễ.
Theo đạo lý thì Chi Chi cũng coi như hậu phi, không cần phải khách khí với thần tử, nhưng từ khi nàng vào cung đến giờ, Bùi Tín Phương thương nàng mệt mỏi nên không để ma ma chưởng quản dạy nàng quy củ.
Nàng nhìn thấy Hướng Thanh Sư tới, ban đầu hơi sửng sốt, sau đó liền đứng tại chỗ ngẩn người.
Lần trước là vì Giấm bảo khóc, Chi Chi nóng lòng đi đến nên hai người mới đụng mặt, lần này...
Sắc mặt cung nhân phía sau lại có chút thay đổi, Thải Linh bước lên phía trước, chặn trước mặt Chi Chi: "Nương nương, người mau bảo Hướng đại nhân đứng dậy, hẳn là Hướng đại nhân đang muốn đi về cung điện của Hoàng Thượng, nhưng sao lại đi về phía hậu cung bên này?"
Hướng Thanh Sư rất đúng mực: "Tiểu công công dẫn đường đi quá nhanh, vi thần liền vô tình lạc đường."
Chi Chi ồ một tiếng, nàng bảo Hướng Thanh Sư đứng dậy, lại nghĩ lát nữa là đến giờ học của Giấm bảo, bèn nói: "Nếu không bây giờ để Giấm bảo đi học cùng với Hướng đại nhân luôn?"
Hướng Thanh Sư khẽ nâng mắt: "Xin nghe theo Hoàng Hậu nương nương."
Chi Chi chớp chớp mắt, đưa Giấm bảo cho bà vú ở bên cạnh: "Ngươi bế Giấm bảo đi theo Hướng đại nhân đi, tiện thể dẫn Hướng đại nhân ra ngoài."
"Vâng." Bà vú bế Giấm bảo nhún người chào.
***
Còn chưa đến buổi tối, Bùi Tín Phương đã đột nhiên xông vào.
Vừa vào đến nơi hắn đã đuổi tất cả cung nhân ra ngoài, còn bảo bà vú trực tiếp bế Giấm bảo đi ngủ.
Chi Chi bị doạ đến sững sờ, ngơ ngác nhìn Bùi Tín Phương.
"Hoàng Thượng, sao vậy?"
Biểu tình của Bùi Tín Phương có mấy phần ngưng trọng, chính xác mà nói là hết sức phức tạp, hắn bước đến trước mặt Chi Chi: "Tìm được kho báu trong mộng của nàng rồi."
Chi Chi cả kinh, sau đó cười lúng túng: "Thật sao?"
"Nhưng tất cả số bạc bên trong đều có ấn ký của tiền triều." Bùi Tín Phương trầm giọng nói: "Tại sao nàng lại nằm mơ thấy kho báu của tiền triều?"
Chi Chi hơi xoay mặt đi: "Thiếp, thiếp... không biết. Tự nhiên mơ thấy."
Bùi Tín Phương túm lấy tay Chi Chi, ép đối phương phải nhìn mình: "Chi Chi, rốt cuộc thì nàng đang lừa gạt ta chuyện gì?"
Trên đời nào có chuyện chỉ nằm mơ là có thể mơ thấy kho báu, huống chi nếu từ nhỏ Chi Chi đã mơ thấy, vậy tại sao không nói với cha mình đầu tiên?
Bùi Tín Phương càng nghĩ càng thấy không đúng, vàng bạc châu báu bên trong kho báu ấy quá nhiều, còn nhiều hơn cả chỗ mà Bùi Quân Trì lấy đi, hơn nữa nơi đó ngoại trừ có vàng bạc châu báu, còn có thêm nhiều y phục của nữ nhân, nhìn kiểu dáng đều là của tiền triều.
Chi Chi nào dám nói thật, nàng bị dáng vẻ của đối phương doạ sợ, sau đó hai mắt liền đỏ lên: "Thiếp thật sự mơ thấy mà."
Nàng đang nói dối, chẳng qua chỉ giả vờ khóc mà thôi, nhưng thực sự cũng có mấy phần sợ hãi bộ dạng của đối phương nên mới khóc.
Rất lâu rồi nàng chưa thấy Bùi Tín Phương hung dữ như thế.
Bùi Tín Phương thấy vậy thì giọng nói dịu lại, hắn ôm Chi Chi vào trong ngực: "Được rồi, đừng khóc nữa."
Mặc dù Chi Chi ở trong ngực đối phương, nhưng nàng hết sức sợ hãi, nàng có chút hối hận khi nói ra chuyện kho báu với đối phương.
Nàng sợ đối phương phát hiện ra bí mật trên người nàng, nếu như đối phương biết chuyện của nàng, nhất định sẽ thiêu chết nàng.
Còn cả Giấm bảo nữa, nếu Bùi Tín Phương biết thật ra Giấm bảo chính là hài tử mà nàng sinh non trước đây, chắc chắn hắn cũng sẽ giết chết Giấm bảo.
***
Mấy ngày liên tục Chi Chi ngủ không ngon, nàng vô cùng lo lắng sợ hãi, nàng sợ đối phương không tin lời của nàng.
Mà thực sự là, bất cứ ai khi nghe thấy chuyện này đều sẽ cảm thấy quỷ dị, tại sao một nữ nhân thường dân lại có thể biết được kho báu của tiền triều?
May mắn là Bùi Tín Phương cũng không nhắc lại chuyện này, khi Giấm bảo tròn năm tháng tuổi thì Bùi Quân Trì thua trận, Hoài Âm Hầu Lữ Việt Dương tự mình ra trận đánh bại, thậm chí còn bắt sống được Bùi Quân Trì hồi kinh.
Bảy ngày sau, Bùi Quân Trì bị xử trảm ở ngọ môn.
Bùi Tín Phương hoàn toàn ngồi vững ngôi vị Hoàng Đế.
***
Thất Tịch hôm đó, khi Giấm bảo được bảy tháng tuổi, buổi lễ sắc phong Hoàng Hậu và Thái Tử chính thức được cử hành.
Dù vẫn có quan viên trong triều phản đối, nhưng e ngại sự tàn bạo của Bùi Tín Phương nên bọn họ không dám nói ra.
Hiện tại người duy nhất có quyền thừa kế là Bùi Duyệt Nhiêu lại được Bùi Tín Phương nuôi dưỡng, không có một chút quyền lực nào, e là ngày sau chỉ có thể làm một vị Vương gia nhàn tản.
Cho dù bọn họ cảm thấy thân phận của Chi Chi hèn mọn, nhưng lại vì Hoàng Thượng mà hạ sinh Thái Tử, cũng coi như là có công lao, nếu như Hoàng Thượng thực sự thích, bọn họ là bề tôi còn có thể thế nào?
***
Ngày hôm đó sắc phong, Chi Chi mặc ba lớp trong ba lớp ngoài, mũ phượng trên đầu nặng mười mấy cân, lúc nàng vừa mới đội lên đã suýt chút nữa ngã xuống đất, giày đi trên chân cũng đặc biệt cao.
Khi bước lên bậc thềm, Chi Chi đều lo lắng đề phòng từng bước một, ngày Thất Tịch nổi gió đặc biệt lớn, Chi Chi có chút sợ hãi mình sẽ bị thổi bay xuống.
Nàng mặc bộ phượng bào đỏ viền vàng, móng tay bôi màu đỏ thắm, hôm nay nhìn nàng đặc biệt duyên dáng thướt tha, xinh đẹp động lòng người.
Bùi Tín Phương đứng ở trên cao chờ nàng, chờ khi Chi Chi dè dặt tiến tới, hắn liền đưa tay ra.
Chi Chi nâng mắt nhìn chăm chú vào đối phương, từ từ đặt tay vào trong lòng bàn tay của đối phương.
Sau đó tay nàng liền bị nắm chặt.
Thái giám đọc bài lễ sắc phong thật dài, từng câu lại từng câu khiến Chi Chi mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy mình nghe mà không hiểu gì hết.
Bàn tay nàng bị nắm chặt hơn, nàng hơi nghiêng mặt liền nhìn thấy Bùi Tín Phương đang cười với nàng.
Đột nhiên, một cung nữ đứng phía sau đội ngũ vọt lên, không biết cung nữ kia lấy từ đâu ra một cái chuỷ thủ, cứ thế đâm thẳng về phía Chi Chi.
Bùi Tín Phương phản ứng cực nhanh, lập tức ôm Chi Chi tránh thoát.
Nghi lễ sắc phong bỗng bị gián đoạn.
Thị vệ xung quanh nhanh chóng rút kiếm ra vây quanh cung nữ kia, cung nữ thấy không thể giết chết Chi Chi nhưng lại cười.
"Điện hạ!" Cung nữ đó hét to một tiếng.
Ánh mắt Bùi Tín Phương khẽ thay đổi.
Chi Chi sửng sốt, dường như đó là giọng của Bội Lan.
Cung nữ khóc không thành tiếng: "Ngôi vị Hoàng Hậu này phải là của ta mới đúng, ta vì ngài mà làm nhiều việc như vậy, từ nhỏ ta đã lớn lên cùng với ngài, vì điện hạ ta đã giết rất nhiều người, nhưng điện hạ lại đuổi ta đi. Ta hận điện hạ, nên ta chủ động hiến thân cho Thái Tử, còn hiến thân cho Nhị hoàng tử, rõ ràng là điện hạ ép ta đến bước đường cùng này!"
Nàng ta cầm chuỷ thủ chỉ vào Bùi Tín Phương, nước mắt không ngừng chảy ra: "Cho dù như vậy, nhưng chung quy lại ta vẫn không thể nhẫn tâm với điện hạ, cho nên ta mới len lén đưa tin tình báo cho điện hạ, chính vì vậy mà điện hạ mới có thể mau chóng thắng trận như thế. Có lẽ điện hạ không hề thương tiếc ta dù chỉ một chút! Nhưng nữ nhân trong ngực điện hạ kia, nàng tốt hơn nhiều so với Bội Lan ta sao? Nàng căn bản không yêu ngài!"
Nàng ta bỗng nở một nụ cười quỷ dị: "Ta không giết nàng, cũng không giết hài tử của các người, bởi vì ta muốn dâng cho điện hạ một phần đại lễ."
Nói xong, nàng ta lấy từ trong tay áo ra một bức hoạ cuốn, bức hoạ cuốn kia vừa mở ra, Chi Chi liền đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh.
Nàng nhìn nam nhân đang bóp mạnh khiến nàng đau đớn, nhưng nam nhân kia lại nghiêng đầu nhìn về nơi văn võ bá quan đang đứng.
Hình như càng ngày tên nhóc này càng tham ăn, từ khi có thể ăn được chút cháo thì luôn chảy nước miếng, Chi Chi đang đút cháo cho nó.
Bùi Tín Phương đi tới, đưa tay ra không cho Chi Chi hành lễ, còn cố ý đưa đầu ngón tay đến bên mép Giấm bảo, quả nhiên thấy nhi tử ngốc của hắn thè lưỡi ra liếm liếm, tự nhiên lại liếm không được gì.
Bùi Tín Phương không nhịn nổi cười.
Chi Chi nhìn Bùi Tín Phương: "Người đừng có trêu nó nữa."
Bùi Tín Phương nhìn bát cháo đã vơi đi một nửa, liền bảo bà vú bế Giấm bảo ra ngoài: "Ban đêm không nên ăn nhiều, khó tiêu."
Đợi bà vú bế Giấm bảo về phòng, Bùi Tín Phương mới kéo Chi Chi: "Tối nay cùng tắm đi."
"Hả?" Chi Chi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bế ngang lên, cung nữ xung quanh đều xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn cảnh Đế Hậu ân ái.
Mặc dù Chi Chi chưa chính thức được sắc phong, nhưng Bùi Tín Phương đã sớm ban thánh chỉ xuống, Chi Chi chính là Hoàng Hậu.
Bùi Tín Phương bế Chi Chi tới phòng tắm, trong bồn tắm rải đầy cánh hoa, cánh hoa đỏ tươi dập dềnh trên mặt nước.
Chi Chi được đặt xuống bên cạnh bồn tắm, khoé miệng Bùi Tín Phương treo nụ cười, đưa tay cởi đai lưng của Chi Chi.
Chi Chi thút thít bị bế lên, nàng mềm nhũn dựa vào trong ngực Bùi Tín Phương, cực kỳ giống một đoá hoa bị mưa tàn phá, đoá hoa kia vô cùng tươi đẹp, cả người còn mang theo mùi thơm.
Hôm nay vừa nhìn thấy Chi Chi Bùi Tín Phương đã cảm thấy Chi Chi chính là một miếng thịt để trước mặt hắn, muốn ăn, bất cứ lúc nào cũng muốn ăn, nhưng lại sợ mình quá thô lỗ khiến đối phương vỡ tan.
Chi Chi rất mỏng manh yếu đuối, cho dù đã sinh hài tử nhưng nàng vẫn không chịu nổi chuyện này lâu, chưa được một lát đã phải xin tha.
Chẳng qua trước giờ nam nhân đều như vậy, càng thấy đối phương cầu xin lại càng không chịu dừng lại.
Mỹ nhân khóc đến lê hoa đái vũ, giọng nói mềm mại nhỏ tiếng cầu xin, càng nghe càng thấy giống như vuốt mèo, khẽ cào từng đường từng đường lên trái tim hắn.
Dù lòng dạ của Bùi Tín Phương cực kỳ thâm sâu, dù hắn là mỹ nam tử số một thiên hạ, dù hắn là một Hoàng Đế, nhưng ở trước mặt Chi Chi, hắn liền trở thành một thợ săn tham lam.
Bùi Tín Phương hôn lên giọt lệ trên khoé mắt Chi Chi, nhỏ giọng dụ dỗ: "Được rồi, đừng khóc nữa, ngoan, tối nay ta sẽ không trêu chọc nàng."
Hai mắt Chi Chi đã hơi đỏ, nàng nghiêng người sang chỗ khác, chỉ cảm thấy đối phương đúng là kẻ nói không giữ lời, vừa mới nói đây là lần cuối cùng, nhưng mà... cả người Chi Chi đau nhức, chỗ đó càng đau hơn.
Bùi Tín Phương dỗ một hồi, Chi Chi mới miễn cưỡng gạt lệ, nàng được đối phương ôm vào trong ngực, chóp mũi ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người đối phương.
Một lát sau, Chi Chi bỗng nói: "Mấy ngày trước thiếp có gặp hoàng thái tôn."
Bùi Tín Phương đang đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Chi Chi, dỗ đối phương chìm vào giấc ngủ, nghe được câu này nhưng cũng không hề ngừng tay: "Ừ?"
"Hắn nói hiện tại quốc khố trống rỗng, có thật không?" Chi Chi hơi ngẩng đầu nhìn đối phương.
Bùi Tín Phương chớp mắt, lông mi thật dài rủ xuống: "Không có chuyện gì, nàng không cần lo lắng."
"Thiếp..." Chi Chi hơi do dự, vẫn quyết định đem bí mật này nói ra.
Sau khi nàng tiêu diệt quỷ tỷ tỷ, trong đầu luôn một mực xuất hiện một địa danh, thậm chí trong tiềm thức còn nói cho nàng biết nơi đó cất giấu rất nhiều châu báu.
Nàng không biết khi nàng hấp thu hồn phách của quỷ thì chấp niệm sâu nhất của con quỷ đó cũng sẽ bị nàng trông thấy.
Trước khi bỏ trốn khỏi phủ Công Chúa nàng cũng đã từng nghĩ tới chỗ đó, nhưng nơi đó cách kinh thành khá xa, sợ là một cô nương yếu đuối như nàng không dễ dàng đến được.
"Thiếp biết một chỗ có bạc." Chi Chi chần chừ mãi, cuối cùng cũng nói ra.
Bây giờ Giấm bảo là Thái Tử, nếu như Bùi Tín Phương thua trận, Thái Tử như Giấm bảo nhất định sẽ chết chắc.
Tay Bùi Tín Phương khựng lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt đẹp tuyệt trần kia thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Chi Chi?"
"Thiếp mơ thấy, nhưng có lẽ nơi đó thật sự có bạc. Từ nhỏ đến lớn thiếp luôn mơ thấy giấc mơ này, trong mơ có một vị thần tiên nói, nơi đó có rất nhiều rất nhiều bạc." Chi Chi nói dối sứt sẹo.
Bùi Tín Phương nhìn Chi Chi một lát, lại nhắm hai mắt lại: "Ngủ thôi."
Chi Chi thấy đối phương không tin mình thì có chút nóng nảy: "Người thử phái người đi xem sao, nhỡ đâu là thật, người thử một chút đi." Nàng nói ra tên địa danh đó.
Bùi Tín Phương ừm một tiếng, nâng tay lên quạt tắt cây nến ở phía xa: "Ngủ thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Chi Chi thấy thế, không còn cách nào khác đành từ bỏ, nhưng nàng vẫn hy vọng đối phương có thể tin mình.
***
Lại mười mấy ngày nữa trôi qua, ngày xuân đang đến gần.
Chi Chi bắt đầu ra khỏi Cảnh Trinh Cung, nàng cảm thấy sau khi sinh thân thể mình vẫn còn có chút suy nhược, nghĩ là nên tản bộ nhiều một chút, thuận tiện cũng có thể đưa Giấm bảo đi phơi nắng.
Nàng bế Giấm bảo đi, nhưng lại đụng phải Hướng Thanh Sư.
Hướng Thanh Sư nhìn thấy nàng liền đi tới hành lễ.
Theo đạo lý thì Chi Chi cũng coi như hậu phi, không cần phải khách khí với thần tử, nhưng từ khi nàng vào cung đến giờ, Bùi Tín Phương thương nàng mệt mỏi nên không để ma ma chưởng quản dạy nàng quy củ.
Nàng nhìn thấy Hướng Thanh Sư tới, ban đầu hơi sửng sốt, sau đó liền đứng tại chỗ ngẩn người.
Lần trước là vì Giấm bảo khóc, Chi Chi nóng lòng đi đến nên hai người mới đụng mặt, lần này...
Sắc mặt cung nhân phía sau lại có chút thay đổi, Thải Linh bước lên phía trước, chặn trước mặt Chi Chi: "Nương nương, người mau bảo Hướng đại nhân đứng dậy, hẳn là Hướng đại nhân đang muốn đi về cung điện của Hoàng Thượng, nhưng sao lại đi về phía hậu cung bên này?"
Hướng Thanh Sư rất đúng mực: "Tiểu công công dẫn đường đi quá nhanh, vi thần liền vô tình lạc đường."
Chi Chi ồ một tiếng, nàng bảo Hướng Thanh Sư đứng dậy, lại nghĩ lát nữa là đến giờ học của Giấm bảo, bèn nói: "Nếu không bây giờ để Giấm bảo đi học cùng với Hướng đại nhân luôn?"
Hướng Thanh Sư khẽ nâng mắt: "Xin nghe theo Hoàng Hậu nương nương."
Chi Chi chớp chớp mắt, đưa Giấm bảo cho bà vú ở bên cạnh: "Ngươi bế Giấm bảo đi theo Hướng đại nhân đi, tiện thể dẫn Hướng đại nhân ra ngoài."
"Vâng." Bà vú bế Giấm bảo nhún người chào.
***
Còn chưa đến buổi tối, Bùi Tín Phương đã đột nhiên xông vào.
Vừa vào đến nơi hắn đã đuổi tất cả cung nhân ra ngoài, còn bảo bà vú trực tiếp bế Giấm bảo đi ngủ.
Chi Chi bị doạ đến sững sờ, ngơ ngác nhìn Bùi Tín Phương.
"Hoàng Thượng, sao vậy?"
Biểu tình của Bùi Tín Phương có mấy phần ngưng trọng, chính xác mà nói là hết sức phức tạp, hắn bước đến trước mặt Chi Chi: "Tìm được kho báu trong mộng của nàng rồi."
Chi Chi cả kinh, sau đó cười lúng túng: "Thật sao?"
"Nhưng tất cả số bạc bên trong đều có ấn ký của tiền triều." Bùi Tín Phương trầm giọng nói: "Tại sao nàng lại nằm mơ thấy kho báu của tiền triều?"
Chi Chi hơi xoay mặt đi: "Thiếp, thiếp... không biết. Tự nhiên mơ thấy."
Bùi Tín Phương túm lấy tay Chi Chi, ép đối phương phải nhìn mình: "Chi Chi, rốt cuộc thì nàng đang lừa gạt ta chuyện gì?"
Trên đời nào có chuyện chỉ nằm mơ là có thể mơ thấy kho báu, huống chi nếu từ nhỏ Chi Chi đã mơ thấy, vậy tại sao không nói với cha mình đầu tiên?
Bùi Tín Phương càng nghĩ càng thấy không đúng, vàng bạc châu báu bên trong kho báu ấy quá nhiều, còn nhiều hơn cả chỗ mà Bùi Quân Trì lấy đi, hơn nữa nơi đó ngoại trừ có vàng bạc châu báu, còn có thêm nhiều y phục của nữ nhân, nhìn kiểu dáng đều là của tiền triều.
Chi Chi nào dám nói thật, nàng bị dáng vẻ của đối phương doạ sợ, sau đó hai mắt liền đỏ lên: "Thiếp thật sự mơ thấy mà."
Nàng đang nói dối, chẳng qua chỉ giả vờ khóc mà thôi, nhưng thực sự cũng có mấy phần sợ hãi bộ dạng của đối phương nên mới khóc.
Rất lâu rồi nàng chưa thấy Bùi Tín Phương hung dữ như thế.
Bùi Tín Phương thấy vậy thì giọng nói dịu lại, hắn ôm Chi Chi vào trong ngực: "Được rồi, đừng khóc nữa."
Mặc dù Chi Chi ở trong ngực đối phương, nhưng nàng hết sức sợ hãi, nàng có chút hối hận khi nói ra chuyện kho báu với đối phương.
Nàng sợ đối phương phát hiện ra bí mật trên người nàng, nếu như đối phương biết chuyện của nàng, nhất định sẽ thiêu chết nàng.
Còn cả Giấm bảo nữa, nếu Bùi Tín Phương biết thật ra Giấm bảo chính là hài tử mà nàng sinh non trước đây, chắc chắn hắn cũng sẽ giết chết Giấm bảo.
***
Mấy ngày liên tục Chi Chi ngủ không ngon, nàng vô cùng lo lắng sợ hãi, nàng sợ đối phương không tin lời của nàng.
Mà thực sự là, bất cứ ai khi nghe thấy chuyện này đều sẽ cảm thấy quỷ dị, tại sao một nữ nhân thường dân lại có thể biết được kho báu của tiền triều?
May mắn là Bùi Tín Phương cũng không nhắc lại chuyện này, khi Giấm bảo tròn năm tháng tuổi thì Bùi Quân Trì thua trận, Hoài Âm Hầu Lữ Việt Dương tự mình ra trận đánh bại, thậm chí còn bắt sống được Bùi Quân Trì hồi kinh.
Bảy ngày sau, Bùi Quân Trì bị xử trảm ở ngọ môn.
Bùi Tín Phương hoàn toàn ngồi vững ngôi vị Hoàng Đế.
***
Thất Tịch hôm đó, khi Giấm bảo được bảy tháng tuổi, buổi lễ sắc phong Hoàng Hậu và Thái Tử chính thức được cử hành.
Dù vẫn có quan viên trong triều phản đối, nhưng e ngại sự tàn bạo của Bùi Tín Phương nên bọn họ không dám nói ra.
Hiện tại người duy nhất có quyền thừa kế là Bùi Duyệt Nhiêu lại được Bùi Tín Phương nuôi dưỡng, không có một chút quyền lực nào, e là ngày sau chỉ có thể làm một vị Vương gia nhàn tản.
Cho dù bọn họ cảm thấy thân phận của Chi Chi hèn mọn, nhưng lại vì Hoàng Thượng mà hạ sinh Thái Tử, cũng coi như là có công lao, nếu như Hoàng Thượng thực sự thích, bọn họ là bề tôi còn có thể thế nào?
***
Ngày hôm đó sắc phong, Chi Chi mặc ba lớp trong ba lớp ngoài, mũ phượng trên đầu nặng mười mấy cân, lúc nàng vừa mới đội lên đã suýt chút nữa ngã xuống đất, giày đi trên chân cũng đặc biệt cao.
Khi bước lên bậc thềm, Chi Chi đều lo lắng đề phòng từng bước một, ngày Thất Tịch nổi gió đặc biệt lớn, Chi Chi có chút sợ hãi mình sẽ bị thổi bay xuống.
Nàng mặc bộ phượng bào đỏ viền vàng, móng tay bôi màu đỏ thắm, hôm nay nhìn nàng đặc biệt duyên dáng thướt tha, xinh đẹp động lòng người.
Bùi Tín Phương đứng ở trên cao chờ nàng, chờ khi Chi Chi dè dặt tiến tới, hắn liền đưa tay ra.
Chi Chi nâng mắt nhìn chăm chú vào đối phương, từ từ đặt tay vào trong lòng bàn tay của đối phương.
Sau đó tay nàng liền bị nắm chặt.
Thái giám đọc bài lễ sắc phong thật dài, từng câu lại từng câu khiến Chi Chi mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy mình nghe mà không hiểu gì hết.
Bàn tay nàng bị nắm chặt hơn, nàng hơi nghiêng mặt liền nhìn thấy Bùi Tín Phương đang cười với nàng.
Đột nhiên, một cung nữ đứng phía sau đội ngũ vọt lên, không biết cung nữ kia lấy từ đâu ra một cái chuỷ thủ, cứ thế đâm thẳng về phía Chi Chi.
Bùi Tín Phương phản ứng cực nhanh, lập tức ôm Chi Chi tránh thoát.
Nghi lễ sắc phong bỗng bị gián đoạn.
Thị vệ xung quanh nhanh chóng rút kiếm ra vây quanh cung nữ kia, cung nữ thấy không thể giết chết Chi Chi nhưng lại cười.
"Điện hạ!" Cung nữ đó hét to một tiếng.
Ánh mắt Bùi Tín Phương khẽ thay đổi.
Chi Chi sửng sốt, dường như đó là giọng của Bội Lan.
Cung nữ khóc không thành tiếng: "Ngôi vị Hoàng Hậu này phải là của ta mới đúng, ta vì ngài mà làm nhiều việc như vậy, từ nhỏ ta đã lớn lên cùng với ngài, vì điện hạ ta đã giết rất nhiều người, nhưng điện hạ lại đuổi ta đi. Ta hận điện hạ, nên ta chủ động hiến thân cho Thái Tử, còn hiến thân cho Nhị hoàng tử, rõ ràng là điện hạ ép ta đến bước đường cùng này!"
Nàng ta cầm chuỷ thủ chỉ vào Bùi Tín Phương, nước mắt không ngừng chảy ra: "Cho dù như vậy, nhưng chung quy lại ta vẫn không thể nhẫn tâm với điện hạ, cho nên ta mới len lén đưa tin tình báo cho điện hạ, chính vì vậy mà điện hạ mới có thể mau chóng thắng trận như thế. Có lẽ điện hạ không hề thương tiếc ta dù chỉ một chút! Nhưng nữ nhân trong ngực điện hạ kia, nàng tốt hơn nhiều so với Bội Lan ta sao? Nàng căn bản không yêu ngài!"
Nàng ta bỗng nở một nụ cười quỷ dị: "Ta không giết nàng, cũng không giết hài tử của các người, bởi vì ta muốn dâng cho điện hạ một phần đại lễ."
Nói xong, nàng ta lấy từ trong tay áo ra một bức hoạ cuốn, bức hoạ cuốn kia vừa mở ra, Chi Chi liền đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh.
Nàng nhìn nam nhân đang bóp mạnh khiến nàng đau đớn, nhưng nam nhân kia lại nghiêng đầu nhìn về nơi văn võ bá quan đang đứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.