Kiều Triền

Chương 1:

Điềm Nhu

18/10/2022

Bầu trời đầy sao, màn đêm buông xuống, thành phố Ninh dần dần bị bao phủ bởi ánh đèn neon, chiếu sáng nơi chân trời.

Địa điểm náo nhiệt nhất ở trung tâm thành phố, khách sạn năm sao Thành Nghiệp tấc đất tấc vàng, toàn bộ mười tầng của khách sạn đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.

Tối nay, tập đoàn thời trang SU tổ chức tiệc từ thiện tại khách sạn Thành Nghiệp, hơn một nửa minh tinh trong giới giải trí đều nhận được thiệp mời. Từ đi thảm đỏ đến triển lãm đấu giá rồi đến tiệc rượu, một quá trình xuyên suốt, ít nhất phải đến hai, ba giờ sáng, khách sạn mới có thể yên tĩnh trở lại.

Tô Yểu mới đi thảm đỏ xong, mệt không chịu nổi, lười biếng trốn ở trong phòng nghỉ đấm bóp chân.

“Ting ting.” Tin nhắn WeChat hiện lên.

Tô Yểu nghiêng đầu nhìn thoáng qua điện thoại đặt trên sô pha, là tin nhắn WeChat của mẹ Tô, Vương Quyên, trên màn hình có thể nhìn thấy câu đầu tiên: “Cô là chị, phải quan tâm em nhiều hơn...”. Cô cười nhẹ, đáy mắt có chút trào phúng, tiếp tục cúi đầu xoa chân.

Lưu Di vừa đẩy cửa đi vào thì thấy Tô Yểu đang khom lưng, mái tóc dài xoăn nhẹ màu hạt dẻ rải rác trên đầu gối, che đi một nửa khuôn mặt xinh đẹp, lộ ra khuôn mặt trái xoan càng thêm xinh xắn, lông mày lá liễu dài nhỏ, đôi mắt hoa đào long lanh, chiếc mũi nhỏ gọn, đôi môi anh đào, mỗi đặc điểm trên khuôn mặt đều đẹp vô cùng, kết hợp lại càng khiến lòng người say mê, làm cho người ta không nhịn được mà thương tiếc đôi phần.

Nhưng nhan sắc như vậy ở trong giới giải trí lại mãi không nổi tiếng khiến Lưu Di thở dài không thôi.

“Chị Lưu, chị đứng ở cửa làm gì vậy?” Ngón tay mảnh khảnh của Tô Yểu xoa bắp chân, móng tay màu xám mắt mèo làm nổi bật phần da cẳng chân trắng như ngọc, đầu cô chưa ngẩng lên nhưng đã nghe được tiếng thở dài của người đại diện Lưu Di.

“Tô Yểu, sắp đến triển lãm đấu giá, đến lúc chúng ta phải qua đó rồi.” Vị trí ngồi của các cô ở gần phía dưới, không đi sớm một chút thì lát nữa tìm chỗ sẽ khó khăn.

“Vâng.” Tô Yểu thu tay lại, những ngón tay rải lớp váy ra, che đi bắp chân trắng nõn.

Tô Yểu đứng lên cao hơn Lưu Di nửa cái đầu. Chiều cao của cô là 1m76, trong giới giải trí tuyệt đối dư dả, cô còn có dáng người cực tốt, trước lồi sau vểnh, chỗ nên gầy thì không có một chút thịt thừa, chỗ nên có thịt thì vừa vặn đầy đủ, đây đều là kết quả của mấy năm rèn luyện của Tô Yểu.

Lưu Di nhìn cô từ đầu đến chân, càng thêm tin tưởng rằng dựa vào khuôn mặt và dáng người của Tô Yểu thì sớm hay muộn gì cũng sẽ được chú ý, chỉ là thiếu một cơ hội mà thôi.

“Chị Lưu, chúng ta đi thôi.” Tô Yểu đại khái đoán được cặp lông mày đang khẽ nhíu của chị Lưu đang suy nghĩ cái gì, sợ là lại đang ưu sầu vì sao cô còn chưa nổi tiếng.



Cô bước chân vào giới giải trí năm mười chín tuổi, đến nay đã năm năm nhưng vẫn là một nghệ sĩ hạng ba, không gây ảnh hưởng nhiều, với tư cách là người đại diện một tay khai quật cô từ trường học, đương nhiên Lưu Di cũng là người lo lắng nhất vì sao cô còn chưa nổi tiếng.

Tô Yểu cũng rất muốn hỏi vấn đề này, giá trị nhan sắc của cô cũng không kém mà? Vóc dáng cũng cố gắng duy trì, xuất thân chính quy, diễn xuất cũng ổn.

Nhưng vẫn không nổi tiếng.

Ai cũng nói nổi tiếng ít dựa vào nâng đỡ, nổi tiếng nhiều dựa vào vận mệnh.

Cô là người không có người nâng đỡ, cũng không có thứ vận mệnh này, vẫn nên để mặc chuyện này vậy.

Hai người ngồi vào vị trí của mình, hàng thứ bảy, tổng cộng có ba mươi ba hàng, hai mươi hàng đầu là nghệ sĩ, so ra thì cũng không tính là quá xa, nhưng cũng không phải là gần.

“Chị có hỏi thăm cho em về vật đấu giá thứ bảy, “Kết thúc”, em nhất định phải có sao? Nghe nói giá khởi điểm là một trăm bảy mươi nghìn.” Lưu Di nhỏ giọng nói.

“Vâng, sợi dây chuyền đó em rất thích, tiền riêng của em có thể đấu giá được không?” Hôm nay Tô Yểu tới đây là vì chiếc dây chuyền có tên là “Kết thúc”, có thể nói cô yêu nó từ cái nhìn đầu tiên, thấy bản thiết kế trên mạng thì thích ngay lập tức.

“Trong tài khoản của em còn có hơn một triệu, đủ thì chắc là đủ nhưng chị cảm thấy nhiều nhất em chỉ nên đấu giá đến sáu trăm nghìn, không đáng, bộ phim tiếp theo của em còn chưa có tin tức, phải tính toán cho sau này.”

Lưu Di hơn Tô Yểu sáu tuổi, lúc đó cũng chính Lưu Di là người dẫn dắt cô đến giới này cho nên cô ấy có tình cảm đặc biệt với Tô Yểu, cô ấy thường nói với Tô Yểu như một người chị lớn trong nhà, Tô Yểu cũng rất thích cảm giác này.

Làm chị đủ rồi, cô cũng muốn hưởng thụ cảm giác làm em một chút.

“Được.” Tuy rằng dây chuyền đẹp nhưng trong lòng cô hiểu rõ.

Rất nhanh mọi người đã lần lượt tới hội trường, ngồi đầy các vị trí. Tập đoàn thời trang SU là một tập đoàn đa quốc gia liên quan đến quần áo, túi xách, châu báu, đồ trang điểm và nhiều ngành công nghiệp khác, trong giới giải trí làm sao thiếu được những thứ này, cho nên SU chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Triền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook