Chương 22:
Điềm Nhu
20/10/2022
Chỉ là một vai nữ hai mà thôi, cô lại không muốn cướp vai nữ chính của Tô Mạn, vì sao không cho cô tham gia diễn xuất.
“Trời ạ, Yểu Yểu, bằng không em nói những chuyện này ra đi, làm cho nhà họ Tô thân bại danh liệt, chị không tin có ai tiếp tục liếc mắt nhìn lại, bọn họ đã xấu xa đến mức ghê tởm rồi.”
Lưu Di tức giận nghĩ rằng nếu giết người không bị kết án tử hình thì cô ấy thật muốn giết mấy người đó.
Thật vất vả Tô Yểu mới có được một vai.
“Bỏ đi.” Tô Yểu đá rơi giày cao gót: “Chị Lưu, chị xem lại xem có kịch bản nào thích hợp hay không, phim chiếu mạng kinh phí nhỏ em cũng nhận.”
Không bàn đến chuyện Tô Yểu có thể làm ra quyết định này hay không, cho dù cô làm được thì thế nào? Thế giới này, đen trắng đảo ngược còn ít sao? Cho dù cô phơi bày chuyện này ra thì nhà họ Tô cũng có thể nói đen thành trắng, thậm chí có thể ăn miếng trả miếng.
Đó là sức mạnh của tư bản.
Tô Yểu không có chỗ dựa, nếu như lại bị bức rút khỏi giới thì đời này cũng không có khả năng mua nhà đưa bà nội ra ngoài.
“Yểu Yểu.” Giọng nói của Lưu Di tràn đầy thương tiếc, cô ấy chưa từng gặp phải bố mẹ như vậy.
Rõ ràng nhà họ Tô không thiếu tiền nhưng lại chèn ép lẫn nhau, tình nguyện tiêu tiền cũng không muốn Tô Yểu sống tốt.
“Chị Lưu, em muốn yên tĩnh, cúp máy trước.”
Tô Yểu cúp máy, ném điện thoại sang một bên, cuộn mình trên sô pha, ôm gối ôm ngẩn người.
Cô còn có chút mông lung, đại khái không thể tin được rằng nhà họ Tô vì thỏa mãn tâm nguyện của Tô Mạn mà tình nguyện đẩy đối thủ cạnh tranh của cô ra để cướp vai của cô, ghê tởm đến mức cô muốn nôn.
Tô Yểu nhắm mắt lại, lối thoát của cô ở đâu.
*
Tòa nhà Truyền thông Chúng Ngu, văn phòng tổng giám đốc.
Trịnh Nam Trạch đang nói về một số dự án của công ty gần đây, lúc này, thư ký gõ cửa, hai người im lặng.
“Tổng giám đốc Trịnh, anh Lục.” Thư ký nhìn thấy Lục Chi Châu: “Tổng giám đốc Trịnh, đây là danh sách diễn viên cuối cùng của “Độ Tiên”, anh xác nhận một chút.”
Bởi vì IP này là mối quan tâm lớn nhất của công ty gần đây nên tổng giám đốc Trịnh dặn dò anh ấy đều phải biết tất cả mọi chuyện.
“Được, cô đi ra ngoài trước đi.” Trịnh Nam Trạch nhận lấy văn kiện, đảo mắt, chờ thư ký đi ra ngoài mới cười cười: “Anh Lục, em nghe nói Tô Yểu đóng vai Lang Dao, ngày lành mỗi ngày được đóng phim với chị dâu cuối cùng cũng đã tới.”
“Cậu hâm mộ thì anh tìm em dâu cho cậu, muốn không?”
Lục Chi Châu nâng chén trà, nhấp một ngụm Long Tỉnh.
“Ha ha chuyện này thì quên đi, ôi trời.” Trịnh Nam Trạch dừng cười: “Không đúng nha, sao trên tài liệu người đóng vai Lang Dao lại là một nghệ sĩ tên Đỗ Miểu.”
Trịnh Nam Trạch nhìn về phía Lục Chi Châu, anh đưa tay: “Cho anh xem một chút.”
Lục Chi Châu nhận lấy, thật đúng như vậy, nơi vốn nên viết tên Tô Yểu lại bị tên của nghệ sĩ vô danh chiếm lấy, sắc mặt anh đột nhiên lạnh lùng: “Chuyện này là sao?”
“Trước tiên anh đừng nóng vội, em kêu người hỏi thăm một chút.” Trịnh Nam Trạch đứng dậy rời khỏi văn phòng tìm thư ký, Lục Chi Châu mà tức giận thì cả công ty đều phải xui xẻo theo.
Lục Chi Châu muốn gọi điện thoại cho Tô Yểu nhưng lại nghĩ chờ biết nguyên nhân sự việc rồi nói sau, cẩn thận đoán thì cũng có thể nghĩ đến, sợ là sau lưng lại có kiệt tác của nhà họ Tô.
Ngày đó, Cố Kính hài lòng với Tô Yểu như vậy, làm sao có thể vô duyên vô cớ thay cô.
Hơn nữa đêm qua còn nghe cô nói hôm nay sẽ đến ký hợp đồng.
Chỉ chốc lát sau, Trịnh Nam Trạch tiến vào: “Anh Lục, đã hỏi rõ, nghe nói có người ở sau lưng đẩy Đỗ Miểu, thêm chút tiền, chị dâu bị thay thế, đã chuẩn bị ký hợp đồng với Đỗ Miểu.”
“Kêu người đi ngăn lại, điều tra rõ ai muốn thay Tô Yểu.”
Lục Chi Châu cũng thật không ngờ tới nhà họ Tô có thể làm ra chuyện như vậy.
“Đã sai người đi ngăn cản, cũng sắp xếp người đi điều tra, anh Lục uống trà trước, lát nữa sẽ có tin tức.” Trịnh Nam Trạch rót trà cho Lục Chi Châu. Trên danh nghĩa, Trịnh Nam Trạch là CEO của Truyền thông Chúng Ngu nhưng trên thực tế, người nắm quyền là Lục Chi Châu. Trịnh Nam Trạch chỉ là một người quản lý chuyên nghiệp.
“Anh có muốn nói với chị dâu một tiếng trước không, để cô ấy khỏi nóng vội.” Miếng ăn đến miệng còn rơi, người nào gặp phải cũng gấp gáp.
“Chờ một chút đi.” Lục Chi Châu lại lật lại văn kiện kia: “Gần đây nhiệt độ của Tô Mạn thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, anh cũng biết Tô Mạn có nhà họ Tô bảo đảm, cũng không cần công ty quan tâm nhiều.” Đây cũng là lý do tại sao Truyền thông Chúng Ngu bằng lòng nâng đỡ Tô Mạn, không cần tốn nhiều tiền của công ty mà có thể kiếm tiền cho công ty, công ty nào không muốn?
“Anh nghe nói gần đây cô ta có một đại ngôn trang phục của thương hiệu lớn?”
“Trời ạ, Yểu Yểu, bằng không em nói những chuyện này ra đi, làm cho nhà họ Tô thân bại danh liệt, chị không tin có ai tiếp tục liếc mắt nhìn lại, bọn họ đã xấu xa đến mức ghê tởm rồi.”
Lưu Di tức giận nghĩ rằng nếu giết người không bị kết án tử hình thì cô ấy thật muốn giết mấy người đó.
Thật vất vả Tô Yểu mới có được một vai.
“Bỏ đi.” Tô Yểu đá rơi giày cao gót: “Chị Lưu, chị xem lại xem có kịch bản nào thích hợp hay không, phim chiếu mạng kinh phí nhỏ em cũng nhận.”
Không bàn đến chuyện Tô Yểu có thể làm ra quyết định này hay không, cho dù cô làm được thì thế nào? Thế giới này, đen trắng đảo ngược còn ít sao? Cho dù cô phơi bày chuyện này ra thì nhà họ Tô cũng có thể nói đen thành trắng, thậm chí có thể ăn miếng trả miếng.
Đó là sức mạnh của tư bản.
Tô Yểu không có chỗ dựa, nếu như lại bị bức rút khỏi giới thì đời này cũng không có khả năng mua nhà đưa bà nội ra ngoài.
“Yểu Yểu.” Giọng nói của Lưu Di tràn đầy thương tiếc, cô ấy chưa từng gặp phải bố mẹ như vậy.
Rõ ràng nhà họ Tô không thiếu tiền nhưng lại chèn ép lẫn nhau, tình nguyện tiêu tiền cũng không muốn Tô Yểu sống tốt.
“Chị Lưu, em muốn yên tĩnh, cúp máy trước.”
Tô Yểu cúp máy, ném điện thoại sang một bên, cuộn mình trên sô pha, ôm gối ôm ngẩn người.
Cô còn có chút mông lung, đại khái không thể tin được rằng nhà họ Tô vì thỏa mãn tâm nguyện của Tô Mạn mà tình nguyện đẩy đối thủ cạnh tranh của cô ra để cướp vai của cô, ghê tởm đến mức cô muốn nôn.
Tô Yểu nhắm mắt lại, lối thoát của cô ở đâu.
*
Tòa nhà Truyền thông Chúng Ngu, văn phòng tổng giám đốc.
Trịnh Nam Trạch đang nói về một số dự án của công ty gần đây, lúc này, thư ký gõ cửa, hai người im lặng.
“Tổng giám đốc Trịnh, anh Lục.” Thư ký nhìn thấy Lục Chi Châu: “Tổng giám đốc Trịnh, đây là danh sách diễn viên cuối cùng của “Độ Tiên”, anh xác nhận một chút.”
Bởi vì IP này là mối quan tâm lớn nhất của công ty gần đây nên tổng giám đốc Trịnh dặn dò anh ấy đều phải biết tất cả mọi chuyện.
“Được, cô đi ra ngoài trước đi.” Trịnh Nam Trạch nhận lấy văn kiện, đảo mắt, chờ thư ký đi ra ngoài mới cười cười: “Anh Lục, em nghe nói Tô Yểu đóng vai Lang Dao, ngày lành mỗi ngày được đóng phim với chị dâu cuối cùng cũng đã tới.”
“Cậu hâm mộ thì anh tìm em dâu cho cậu, muốn không?”
Lục Chi Châu nâng chén trà, nhấp một ngụm Long Tỉnh.
“Ha ha chuyện này thì quên đi, ôi trời.” Trịnh Nam Trạch dừng cười: “Không đúng nha, sao trên tài liệu người đóng vai Lang Dao lại là một nghệ sĩ tên Đỗ Miểu.”
Trịnh Nam Trạch nhìn về phía Lục Chi Châu, anh đưa tay: “Cho anh xem một chút.”
Lục Chi Châu nhận lấy, thật đúng như vậy, nơi vốn nên viết tên Tô Yểu lại bị tên của nghệ sĩ vô danh chiếm lấy, sắc mặt anh đột nhiên lạnh lùng: “Chuyện này là sao?”
“Trước tiên anh đừng nóng vội, em kêu người hỏi thăm một chút.” Trịnh Nam Trạch đứng dậy rời khỏi văn phòng tìm thư ký, Lục Chi Châu mà tức giận thì cả công ty đều phải xui xẻo theo.
Lục Chi Châu muốn gọi điện thoại cho Tô Yểu nhưng lại nghĩ chờ biết nguyên nhân sự việc rồi nói sau, cẩn thận đoán thì cũng có thể nghĩ đến, sợ là sau lưng lại có kiệt tác của nhà họ Tô.
Ngày đó, Cố Kính hài lòng với Tô Yểu như vậy, làm sao có thể vô duyên vô cớ thay cô.
Hơn nữa đêm qua còn nghe cô nói hôm nay sẽ đến ký hợp đồng.
Chỉ chốc lát sau, Trịnh Nam Trạch tiến vào: “Anh Lục, đã hỏi rõ, nghe nói có người ở sau lưng đẩy Đỗ Miểu, thêm chút tiền, chị dâu bị thay thế, đã chuẩn bị ký hợp đồng với Đỗ Miểu.”
“Kêu người đi ngăn lại, điều tra rõ ai muốn thay Tô Yểu.”
Lục Chi Châu cũng thật không ngờ tới nhà họ Tô có thể làm ra chuyện như vậy.
“Đã sai người đi ngăn cản, cũng sắp xếp người đi điều tra, anh Lục uống trà trước, lát nữa sẽ có tin tức.” Trịnh Nam Trạch rót trà cho Lục Chi Châu. Trên danh nghĩa, Trịnh Nam Trạch là CEO của Truyền thông Chúng Ngu nhưng trên thực tế, người nắm quyền là Lục Chi Châu. Trịnh Nam Trạch chỉ là một người quản lý chuyên nghiệp.
“Anh có muốn nói với chị dâu một tiếng trước không, để cô ấy khỏi nóng vội.” Miếng ăn đến miệng còn rơi, người nào gặp phải cũng gấp gáp.
“Chờ một chút đi.” Lục Chi Châu lại lật lại văn kiện kia: “Gần đây nhiệt độ của Tô Mạn thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, anh cũng biết Tô Mạn có nhà họ Tô bảo đảm, cũng không cần công ty quan tâm nhiều.” Đây cũng là lý do tại sao Truyền thông Chúng Ngu bằng lòng nâng đỡ Tô Mạn, không cần tốn nhiều tiền của công ty mà có thể kiếm tiền cho công ty, công ty nào không muốn?
“Anh nghe nói gần đây cô ta có một đại ngôn trang phục của thương hiệu lớn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.