Chương 25:
Điềm Nhu
20/10/2022
Tô Yểu và Lưu Di đi ra ngoài, không đi chẳng lẽ còn ở chỗ này xem Đỗ Miểu la lối, khóc lóc sao? Dù sao cũng là một nữ nghệ sĩ có chút tiếng tăm mà bây giờ lại giống như một người phụ nữ lưu manh.
Đỗ Miểu nghiến răng nghiến lợi: “Bình thường nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, làm bộ thanh cao, thì ra sau lưng cũng là dáng vẻ đức hạnh này.” Chỉ là không biết kim chủ sau lưng Tô Yểu là ai mà có thể đoạt hợp đồng lại.
“Cô đang nói về chính mình à?” Không ai không biết chuyện của Đỗ Miểu và phó giám đốc Giải trí Thông Thị, hiện tại lại không biết xấu hổ mà nói cô?
“Cô...” Đỗ Miểu tức giận đến đỏ cả cổ, tiêu hết tiền bạc cho bản thảo, còn lăng xê miễn phí cho Tô Yểu.
“Đỗ Miểu, khuyên cô một câu, tránh xa Tô Mạn một chút, bằng không chết thế nào cũng không biết.” Tô Yểu nói xong những lời này, giẫm giày cao gót rời đi, dù sao hợp đồng đã ký, cô ta không thể cướp lại.
Sau khi vào thang máy, Lưu Di giơ ngón tay cái lên, có chút cảm thán: “Yểu Yểu, khí thế trên người em càng ngày càng cao.”
Lúc Tô Yểu lạnh mặt làm cho người ta cảm thấy không giận tự uy*, có đôi khi như vậy cũng tốt, miễn cho ai cũng bắt nạt. Tô Yểu là một cô gái nhỏ đáng thương không được người nhà coi trọng nhưng cô sẽ không mãi là cô gái nhỏ đáng thương, ông trời sẽ không mù mắt như vậy.
*Không giận tự uy: Hình dung một người mặc dù không tức giận nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm.
“Có sao?” Tô Yểu cũng không chú ý tới, có thể là ở cùng Lục Chi Châu lâu nên cũng lây từ anh nhưng địa vị của cô không đủ cao, có đôi khi khí thế như vậy chỉ phản tác dụng.
“Đương nhiên, lần này có thể làm Đỗ Miểu tức chết.” Lưu Di cũng coi như là hết giận. Công ty đã sớm biết Tô Yểu thảo luận vai Lang Dao, nếu như tạm thời đổi ý, nói không chừng có người sẽ nói Tô Yểu đang lăng xê, lãnh đạo công ty đối với Tô Yểu cũng sẽ bất mãn, điều này đối với Tô Yểu rất bất lợi.
“Không tức chết được, da mặt cô ta dày.” Hai người ra khỏi thang máy, gặp Tô Mạn ở chỗ ngoặt.
Tô Yểu không định chào hỏi, nhiều năm như vậy, Tô Yểu đã không coi cô ta là em gái mình từ lâu, người xa lạ là tốt nhất.
“Tô Yểu, chị không thấy tôi sao?” Tô Mạn nhìn Tô Yểu đi thẳng về phía trước, coi cô ta như không khí, đi qua vài bước kéo vai cô.
Tô Yểu xoay người lui ra vài bước: “Tô Mạn, không ai sẽ tiếp tục làm đá kê chân cho cô, cô bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.”
Là chị gái, cô đã trả giá quá nhiều, sau này cô không muốn làm chị của bất kỳ ai nữa.
“Tô Yểu, rốt cuộc cô đã thông đồng với ai mà có thể lấy hợp đồng này lại được.” Vừa rồi lúc Đỗ Miểu gọi điện thoại cho cô ta, Tô Mạn không thể tin được, với năng lực của Tô Yểu thì làm sao có thể.
“Có liên quan đến cô sao? Cô cũng muốn thông đồng à?
Đồ của chị gái tốt như vậy, cô cứ thế mà nhìn trúng sao?”
Ánh mắt sắc bén của Tô Yểu nhìn chăm chú nhìn Tô Mạn.
Cô cao hơn Tô Mạn gần mười centimet, Tô Mạn nói với bên ngoài là 1m68 nhưng thật ra chỉ có 1m66. Về mặt chiều cao, Tô Yểu hoàn toàn đè bẹp cô ta.
“Chị, ai muốn đồ của chị, tốt nhất chị đừng gây chuyện phiền phức cho nhà họ Tô, bằng không bố mẹ sẽ không bỏ qua cho chị.” Tô Mạn vừa gặp Tô Yểu đã bị áp chế, chính cô ta cũng biết vậy cho nên rất ít khi cô ta đối đầu chính diện với Tô Yểu, cô ta luôn lén lút khóc lóc kể lể với bố mẹ.
Đứa nhỏ biết khóc mới có kẹo ăn, Tô Yểu ngu xuẩn căn bản sẽ không làm nũng, bố mẹ đều thích cô ta.
“Tự lo cho mình đi.” Tô Yểu liếc nhìn cô ta một cái, xoay người rời đi.
Tô Yểu bị Vương Quyên mắng, bị Tô Vệ Đông mắng, cô có thể nhịn, đó là bởi vì bọn họ dưỡng dục cô còn Tô Mạn là cái gì, tình chị em kia từ mấy trăm năm trước đã bay từ lâu rồi.
Lưu Di đuổi theo, cảm thấy sảng khoái. Đại khái hai năm nay Tô Yểu đã hiểu được nhà họ Tô sẽ không hối cải cho nên cô cũng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, nhất là đối với Tô Mạn, như vậy cũng tốt, lạnh lùng mới chịu ít thương tổn.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến mức giậm chân nghiến lợi của Tô Mạn, Lưu Di liền hả giận, nếu không phải đánh người phạm pháp thì sợ rằng cô ấy đã sớm đánh Tô Mạn.
Tô Mạn nhìn Tô Yểu rời đi, ngực phập phồng tức giận. Có những người khác đi ngang qua nên Tô Mạn cũng lập tức rời đi. Cô ta muốn về nhà mách cho bố mẹ biết Tô Yểu ở bên ngoài làm loạn.
Đỗ Miểu nghiến răng nghiến lợi: “Bình thường nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, làm bộ thanh cao, thì ra sau lưng cũng là dáng vẻ đức hạnh này.” Chỉ là không biết kim chủ sau lưng Tô Yểu là ai mà có thể đoạt hợp đồng lại.
“Cô đang nói về chính mình à?” Không ai không biết chuyện của Đỗ Miểu và phó giám đốc Giải trí Thông Thị, hiện tại lại không biết xấu hổ mà nói cô?
“Cô...” Đỗ Miểu tức giận đến đỏ cả cổ, tiêu hết tiền bạc cho bản thảo, còn lăng xê miễn phí cho Tô Yểu.
“Đỗ Miểu, khuyên cô một câu, tránh xa Tô Mạn một chút, bằng không chết thế nào cũng không biết.” Tô Yểu nói xong những lời này, giẫm giày cao gót rời đi, dù sao hợp đồng đã ký, cô ta không thể cướp lại.
Sau khi vào thang máy, Lưu Di giơ ngón tay cái lên, có chút cảm thán: “Yểu Yểu, khí thế trên người em càng ngày càng cao.”
Lúc Tô Yểu lạnh mặt làm cho người ta cảm thấy không giận tự uy*, có đôi khi như vậy cũng tốt, miễn cho ai cũng bắt nạt. Tô Yểu là một cô gái nhỏ đáng thương không được người nhà coi trọng nhưng cô sẽ không mãi là cô gái nhỏ đáng thương, ông trời sẽ không mù mắt như vậy.
*Không giận tự uy: Hình dung một người mặc dù không tức giận nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm.
“Có sao?” Tô Yểu cũng không chú ý tới, có thể là ở cùng Lục Chi Châu lâu nên cũng lây từ anh nhưng địa vị của cô không đủ cao, có đôi khi khí thế như vậy chỉ phản tác dụng.
“Đương nhiên, lần này có thể làm Đỗ Miểu tức chết.” Lưu Di cũng coi như là hết giận. Công ty đã sớm biết Tô Yểu thảo luận vai Lang Dao, nếu như tạm thời đổi ý, nói không chừng có người sẽ nói Tô Yểu đang lăng xê, lãnh đạo công ty đối với Tô Yểu cũng sẽ bất mãn, điều này đối với Tô Yểu rất bất lợi.
“Không tức chết được, da mặt cô ta dày.” Hai người ra khỏi thang máy, gặp Tô Mạn ở chỗ ngoặt.
Tô Yểu không định chào hỏi, nhiều năm như vậy, Tô Yểu đã không coi cô ta là em gái mình từ lâu, người xa lạ là tốt nhất.
“Tô Yểu, chị không thấy tôi sao?” Tô Mạn nhìn Tô Yểu đi thẳng về phía trước, coi cô ta như không khí, đi qua vài bước kéo vai cô.
Tô Yểu xoay người lui ra vài bước: “Tô Mạn, không ai sẽ tiếp tục làm đá kê chân cho cô, cô bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.”
Là chị gái, cô đã trả giá quá nhiều, sau này cô không muốn làm chị của bất kỳ ai nữa.
“Tô Yểu, rốt cuộc cô đã thông đồng với ai mà có thể lấy hợp đồng này lại được.” Vừa rồi lúc Đỗ Miểu gọi điện thoại cho cô ta, Tô Mạn không thể tin được, với năng lực của Tô Yểu thì làm sao có thể.
“Có liên quan đến cô sao? Cô cũng muốn thông đồng à?
Đồ của chị gái tốt như vậy, cô cứ thế mà nhìn trúng sao?”
Ánh mắt sắc bén của Tô Yểu nhìn chăm chú nhìn Tô Mạn.
Cô cao hơn Tô Mạn gần mười centimet, Tô Mạn nói với bên ngoài là 1m68 nhưng thật ra chỉ có 1m66. Về mặt chiều cao, Tô Yểu hoàn toàn đè bẹp cô ta.
“Chị, ai muốn đồ của chị, tốt nhất chị đừng gây chuyện phiền phức cho nhà họ Tô, bằng không bố mẹ sẽ không bỏ qua cho chị.” Tô Mạn vừa gặp Tô Yểu đã bị áp chế, chính cô ta cũng biết vậy cho nên rất ít khi cô ta đối đầu chính diện với Tô Yểu, cô ta luôn lén lút khóc lóc kể lể với bố mẹ.
Đứa nhỏ biết khóc mới có kẹo ăn, Tô Yểu ngu xuẩn căn bản sẽ không làm nũng, bố mẹ đều thích cô ta.
“Tự lo cho mình đi.” Tô Yểu liếc nhìn cô ta một cái, xoay người rời đi.
Tô Yểu bị Vương Quyên mắng, bị Tô Vệ Đông mắng, cô có thể nhịn, đó là bởi vì bọn họ dưỡng dục cô còn Tô Mạn là cái gì, tình chị em kia từ mấy trăm năm trước đã bay từ lâu rồi.
Lưu Di đuổi theo, cảm thấy sảng khoái. Đại khái hai năm nay Tô Yểu đã hiểu được nhà họ Tô sẽ không hối cải cho nên cô cũng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, nhất là đối với Tô Mạn, như vậy cũng tốt, lạnh lùng mới chịu ít thương tổn.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến mức giậm chân nghiến lợi của Tô Mạn, Lưu Di liền hả giận, nếu không phải đánh người phạm pháp thì sợ rằng cô ấy đã sớm đánh Tô Mạn.
Tô Mạn nhìn Tô Yểu rời đi, ngực phập phồng tức giận. Có những người khác đi ngang qua nên Tô Mạn cũng lập tức rời đi. Cô ta muốn về nhà mách cho bố mẹ biết Tô Yểu ở bên ngoài làm loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.